Chương 3
10
Ngày hôm sau Mạnh Phàm dẫn tôi đến một nơi.
Là một ngôi trường học.
“Đến trường học làm gì?"
Tôi nhìn trường học không có một bóng người, có chút khó hiểu mà lên tiếng hỏi.
Bởi vì đang là kỳ nghỉ hè nên không có ai ở trường.
Mạnh Phàm cười: "Đây là nơi bắt đầu.”
Tôi: "...?”
Bộ phim kia của chúng tôi chính là quay ở chỗ này, vậy cũng có thể hiểu chúng tôi là… phim giả tình thật?
Cái quần què gì thế??
Tôi??
Thật sự có thể sao??
Nếu muốn phim giả tình thật, vậy mấy phim tôi từng quay mấy năm nay không phải là sẽ có cả đống chuyện tình thật luôn sao!
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạnh Phàm, tôi có chút không chắc lắm.
Trong lúc tôi rối rắm, Mạnh Phàm đã đi tới cổng trường, móc chìa khóa ra rồi thuần thục mở cửa.
Tôi lại được một phen kinh ngạc: "Sao anh lại có chìa khóa cổng?"
Mạnh Phàm xoa xoa mi tâm: "Anh thiếu chút nữa quên nói với em, anh cũng quên mất là chuyện có liên quan đến anh emđều không nhớ rõ nữa. Hiệu trưởng là chú anh, anh hỏi ông ấy mượn chìa khóa.”
Tôi: "......”
Ồ, xin lỗi vì đã quên anh nhé!
“Đi thôi~" - Mạnh Phàm vẫy vẫy tay với tôi.
Đến cũng đã đến rồi, tôi nhanh chóng quyết định đi vào xem thử một chút.
Mạnh Phàm dẫn tôi đến phòng âm nhạc trước.
Trong lớp học đặt một cây đàn piano màu đen cổ điển.
"Chúng ta không có cảnh diễn ở đây mà?" tôi mở miệng hỏi.
Vì muốn nhớ tới mọi chuyện liên quan tới Mạnh Phàm, tôi đã suốt đêm xem lại bộ phim của tôi và anh ấy.
Bởi vì là tự xem bản thân diễn xuất, tôi có chút xấu hổ, nhưng vì chuyện mất trí nhớ nên vẫn nhẫn nhịn xem cho xong.
Mà trong bộ phim tôi xem lại đó không có bất cứ đoạn nào liên quan đến cây đàn piano ở phòng âm nhạc này.
Mạnh Phàm đi tới trước cây đàn rồi ngồi xuống: "Đúng là không có cảnh diễn, đây là ký ức chỉ thuộc về hai chúng ta.“
“Cái gì?" Tôi hỏi.
Mạnh Phàm đặt ngón tay dài mảnh khảnh lên các phím đàn.
“Ngày sinh nhật anh, cũng là sinh nhật đầu tiên sau khi chúng ta xác nhận quan hệ, em ở chỗ này đàn cho anh một bài để chúc anh sinh nhật vui vẻ". Nói xong, Mạnh Phàm có chút cảm khái.
"Cảm động thì cũng rất cảm động, nhưng mà trình độ đàn piano của em thật sự một lời khó nói hết.”
Tôi: "......”
Tuy rằng không nhớ rõ chuyện này, nhưng đối với kỹ thuật đàn piano của tôi, tôi vẫn có chút tự hiểu lấy mình.
Lúc trước cũng cố gắng học bổ túc âm nhạc 1 năm, nhưng dù vậy thì ngũ âm của tôi cũng không giống với ngũ âm của người bình thường, thế là tôi từ bỏ.
"Em sẽ không phải là chơi bài "Happy Birthday" cho anh chứ?" tôi lại hỏi.
Mạnh Phàm nhíu mày, anh dùng âm nhạc trả lời.
Khúc nhạc này rất quen tai.
Ngay khi anh ấy đánh những nốt đầu tiên, tôi đã biết bài hát này là bài nào.
Thật sự là rất nổi tiếng.
Cũng rất phổ biến.
Bài hát đám cưới…
Thì......
Bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.
Mà Mạnh Phàm đang đàn còn đặc biệt nghiêm túc.
Mạnh Phàm châm chọc trình độ của tôi kém, nhưng kỳ thật trình độ của anh cũng không khá hơn tôichút nào, ở giữa còn đàn sai một đoạn, thế nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh mặc âu phục trắng ngồi trước đàn dương cầm, lại khiến tôi rung động không thôi.
Đợi đến khi bài hát kết thúc, Mạnh Phàm mới quay đầu nhìn tôi.
“Ngày em chúc mừng sinh nhật anh, em đã tự ước một điều ước.”
"Em đã ước á?" tôi sửng sốt.
Mạnh Phàm cười gật gật đầu: "Đúng, là em cầu nguyện, em nói em muốn lúc hôn lễ để anh đàn một ca khúc tiến hành hôn lễ, sau đó em sẽ chậm rãi xuất hiện trong tiếng nhạc.”
Tôi sững sờ.
Tôi hình như có chút ấn tượng, những cũng có chút mơ hồ không rõ.
Ngược lại Mạnh Phàm cúi đầu, đầu ngón tay vuốt ve các phím đàn: "Anh đã học rất lâu, nhưng đáng tiếc là còn xa mới đến được ngày ấy.”
Tuy rằng không biết quá khứ giữa tôi và Mạnh Phàm đã trải qua những chuyện gì, nhưng giờ phút này tôi lại hiểu được phiền muộn của Mạnh Phàm.
Hai nghệ sĩ đỉnh lưu, một trong hai người nếu dám tuyên bố có tình yêu, tương đương với việc từ bỏ cả sự nghiệp.
Đừng thấy hiện tại độ tiếp nhận của fan đã rất cao,cũng không ngại idol mình kết hôn, nhưng cũng có nhiều fan rất để ý đến loại chuyện này.
Công bố chính thức còn khó khăn chứ đừng nói đến việc tổ chức đám cưới?
Mà ngay khi tôi bắt đầu lâm vào sầu não, Mạnh Phàm cũng đã thay đổi tâm tình.
“Đi thôi, mang em đi đến chỗ kế tiếp.”
Bi thương của tôi còn chưa kịp dâng trào đã bị Mạnh Phàm kéo chạy về nơi kế tiếp.
Lần này tôi lại nhận ra nơi này.
"Ngày đầu tiên vào đoàn, cảnh đầu tiên chúng tôi quay chính là cảnh hôn, cũng chính là ở chỗ này."
“Thi Thi, có muốn nhớ lại một lần nữa không?”
11
Một số đạo diễn là như vậy.
Nam nữ chính mới vào tổ không quen thuộc, vừa lên sẽ quay cảnh thân mật để cho nam nữ chính mau chóng tiến vào trạng thái.
Hiển nhiên, tôi và Mạnh Phàm lúc trước cũng là tình huống này.
Nhưng mà hiện tại tôi một chút cũng không nhớ rõ.
Tôi chỉ biết là sau khi Mạnh Phàm nói xong những lời này, anh đột nhiên vươn tay bắt lấy cánh tay tôi, sau đó cả người kề sát vào, bóng dáng anh từ từ phóng lớn phản chiếu trong con ngươi của tôi.
Anh sẽ không…
Ngay lúc Mạnh Phàm sắp hôn tôi, tôi bỗng nhiên đưa tay mạnh mẽ che miệng lại.
Cùng lúc đó, Mạnh Phàm cũng ngừng lại.
Môi của anh và tay của tôi chỉ cách nhau một chút, khoảng một centimet, thế nhưng anh đúng là đã dừng lại.
Anh ấy muốn dọa tôi?
Làm tôi còn tưởng thật, hơn nữa còn đưa tay che miệng lại.
Mạnh Phàm nhìn thấy phản ứng này của tôi thì nở nụ cười, sau đó anh lại tiến đến hôn lên mu bàn tay tôi.
Sau đó Mạnh Phàm liền lui lại hai bước.
“Thi Thi, em thật đáng yêu." Mạnh Phàm nói.
Tôi vẫn che miệng như trước, ánh mắt bất thiện nhìn Mạnh Phàm: "Mạnh Phàm, anh đây là đang đùa giỡn lưu manh.”
Mạnh Phàm nhướng mày: "Thi Thi, em có nhầm lẫn gì không?"
Tôi không biết nói gì cho phải: "Gì cơ?"
“Đối với vợ mình thì không thể gọi là đùa giỡn lưu manh nha!”
Tôi: "......”
Suýt nữa thì quên.
Mạnh Phàm cười khoác tay lên vai tôi: “Về phần anh, anh có thể chấp nhận chuyện không được làm cái gì quá thân mật, nhưng nếu em bắt anh chỉ đối xử với em như một người bạn bình thường thì anh không làm được đâu.”
Tôi trợn trắng mắt: "Vừa rồi còn không gọi là thân mật sao?”
“Vừa rồi cái gì?" Mạnh Phàm cười hỏi tôi.
Tôi quay đầu phớt lờ anh.
Mạnh Phàm cười hề hề: "Hôn mu bàn tay một cái thôi mà, đương nhiên không tính là thân mật, nắm tay và hôn má không phải đều là một ít lễ nghi xã giao sao?”
Anh đột nhiên ghé sát vào tai tôi.
Hơi nóng từ hơi thở của anh đập vào tai tôi ngưa ngứa.
Tôi chỉ cảm thấy cả lỗ tai đều ướt sũng, nhất là sau khi nghe được lời Mạnh Phàm nói.
Anh nói…
“Lên giường cũng làm rồi, em ngại cái gì.”
Trong nháy mắt đó, gương mặt của tôi chịu không nổi xấu hổ mà trực tiếp đỏ rực.
Tuy rằng tôi nhìn không thấy, thế nhưng tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ trên mặt mình đang nhanh chóng tăng lên.
Đương nhiên, tôi cũng không phải loại người chỉ vì một hai câu đùa mà dễ thẹn thùng, chỉ là Mạnh Phàm cơ hồ muốn dán vào lỗ tai của tôi mà nói.
Giống như chỉ cần đến gần hơn một chút nữa thôi, anh còn có thể cắn vào vành tai tôi.
Mặc dù chỉ là khoảng cách như gần như xa này, cảm giác hơi thở phả vào vành tai cũng khiến tôi có chút rung động.
Cũng may, tôi nhanh chóng phục hồi tinh thần.
Tôi mạnh mẽ tránh sang bên cạnh, kéo dài khoảng cách với Mạnh Phàm.
"Mặc kệ trước đây chúng ta là loại quan hệ gì, hiện tại em cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng mà Mạnh Phàm, hành vi hiện tại của anh, anh không cảm thấy rất lưu manh sao?"
Mạnh Phàm nhìn tôi, hỏi ngược lại: "Nhưng mà Thi Thi, nếu một người hoàn toàn xa lạ làm chuyện như vậy với em, em sẽ phản ứng như vậy sao?"
Tôi ngẩng đầu nhìn Mạnh Phàm.
Tôi đã suy nghĩ rất kỹ.
Không nói đến trước đây, chỉ nói chuyện vừa rồi Mạnh Phàm cúi đầu giả vờ muốn hôn tôi, nếu đổi lại là người khác, tôi nhất định sẽ cho đối phương một cái bạt tai thật vang dội.
Một cái không đủ còn có thể lại thêm một cái.
Tuyệt đối không phải chỉ là che miệng như ban nãy.
Tôi... hình như, thật ra cũng không quá cự tuyệt.
Mạnh Phàm cười đưa tay vỗ vỗ đầu tôi: "Được rồi, tiểu tiên nữ, anh xin lỗi vì giỡn hơi quá nhé.”
Một giây trước tôi còn đang suy nghĩ, một giây sau khi nghe Mạnh Phàm nói, tôi lập tức biến sắc.
“Anh một chút thành ý cũng không có."
Mạnh Phàm gật đầu, lập tức thu lại ý cười, mặt lộ vẻ nghiêm túc: "Xin lỗi, Mạnh Phàm tôi chân thành xin lỗi tiểu tiên nữ Thi Thi, hy vọng tiểu tiên nữ Thi Thi có thể tha thứ cho hành vi ngu xuẩn lại lỗ mãng của tôi ban nãy. Đối với việc tôi bị vẻ đẹp của tiểu tiên nữ Thi Thi hấp dẫn nên không tự giác làm ra một ít hành vi lưu manh với tiểu tiên nữ Thi Thi, tôi chân thành nói lời xin lỗi, hy vọng tiểu tiên nữ Thi Thi xinh đẹp lại thiện tâm sẽ tha thứ cho tôi.”
Tôi nghe Mạnh Phàm nói xong lại nhìn vẻ mặt anh, nhịn không được mà nở nụ cười.
Nhưng cười xong tôi lập tức phản ứng lại, ngẩng mặt lên: "Tiểu tiên nữ đại nhân đại lượng tạm thời tha thứ cho anh một lần.”
Mạnh Phàm nở nụ cười, hỏi tôi: "Vậy tiểu tiên nữ còn muốn cùng anh tiến hành giai đoạn tiếp theo hay không?”
12
Tôi không ngờ giai đoạn tiếp theo mà Mạnh Phàm nói lại là đi siêu thị mua đồ rồi về nhà tôi nấu ăn.
Tôi kinh ngạc nhìn Mạnh Phàm lật đi lật lại cái chảo, nhìn quả trứng tròn trịa xoay tròn trong không trung rồi cuối cùng rơi thẳng vào trong chảo.
Mạnh Phàm huýt sáo một cái, hỏi tôi: "Thế nào? Có đẹp trai không?”
Tôi lập tức gật đầu.
Đẹp trai muốn chớt!!!
Tôi bỗng nhiên nảy sinh mong đợi rất lớn đối với tài nấu nướng của Mạnh Phàm.
Nhưng hóa ra kỳ vọng càng cao, thất vọng càng lớn.
Đừng thấy động tác của Mạnh Phàm rất đẹp, đồ ăn làm ra cũng rất đẹp, nhưng…
“Trứng quá mặn rồi.” Tôi nói xong liền uống hết một ly nước.
Tôi lại gắp một cái cánh gà.
“Phi phi phi, cánh gà chưa chín! Mạnh Phàm, anh muốn hại em bị cúm gia cầm sao?”
Mạnh Phàm thở dài, nói cực kỳ ủy khuất: "Động tác của em quá nhanh, anh muốn ngăn cản cũng không kịp nha.”
“Trách em động tác quá nhanh?” Tôi vẻ mặt không biết phải nói gì.
Đợi đã.
Không đúng.
“Anh vì sao muốn ngăn em? Anh biết món này không thể ăn?” Tôi hỏi Mạnh Phàm.
Mạnh Phàm lộ ra một nụ cười ôn nhu: “Có đủ màu, đủ mùi, đủ vị.”
Lúc nói lời này, Mạnh Phàm chỉ chỉ điện thoại di động của tôi.
Tôi nhất thời không kịp phản ứng.
Mà Mạnh Phàm thấy vậy cũng liền trực tiếp cầm lấy điện thoại di động của tôi mở nhóm chat bạn bè của tôi ra, sau đó đưa tới trước mặt tôi.
Đây đúng là điện thoại di động của tôi, cũng đúng là nhóm chat bạn bè của tôi.
Mà trên đó lại xuất hiện thứ mà tôi không hề có một chút ký ức nào.
Tôi gần như cách một đoạn thời gian ngắn sẽ đăng một ít hình ảnh đồ ăn vào nhóm bạn bè ngày, sau đó còn úp úp mở mở giống như đánh đố.
Trọng điểm là trong cái nhóm bạn bè này, Mạnh Phàm luôn là người thả like đầu tiên, sau đó là các nhân viên công tác trong đoàn đội, cũng có cả chị Vương.
Tôi bỗng nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cho nên, món ăn làm anh làm, ảnh là em chụp sau đó đăng lên nhóm chat này sao?”
Sở thích quái gì thế này?
Mạnh Phàm bất đắc dĩ gật đầu: "Là em, chính là em, tiểu tiên nữ Thi Thi của chúng ta.”
Tôi vẫn cảm thấy có chút không ổn.
"Làm sao em có thể làm ra hành vi lãng phí đồ ăn như vậy?" tôi hỏi.
Mạnh Phàm nghe nói như thế, vẻ mặt đều đã vặn vẹo: "Anh lựa chọn từ chối trả lời vấn đề này.”
“Anh có nói hay không?" Tôi gắp một cái cánh gà còn chưa chín lên, sau đó đưa đến trước mặt Mạnh Phàm.
Mạnh Phàm hoàn toàn bó tay trước hành động của tôi, thậm chí từ ánh mắt của anh tôi còn nhìn ra cưng chiều: “Sau khi chụp ảnh, tất cả những thứ này sẽ được trả lại vào nồi, còn đồ chưa nấu chín sẽ tiếp tục được để nguyên hoặc hấp chín, mặn thì cho vào nước, nhạt thì cho thêm gia vị vào.”
“Đương nhiên, tiểu tiên nữ Thi Thi của chúng ta cũng không ăn thức ăn của nhân gian.”
Lúc nói những lời này, Mạnh Phàm đã bắt đầu theo thói quen mà bưng thức ăn dọn đi: "Nếu em không chụp ảnh, anh sẽ tiếp tục bước tiếp theo.”
Tôi không ngăn cản.
Sau đó tôi liền nhìn thấy Mạnh Phàm một lần nữa chế biến những món ăn này.
Đợi đến khi những món ăn này được mang lên bàn lần nữa thì đã hoàn toàn không còn đẹp mắt như lúc trước.
Mạnh Phàm cũng không chê bai mà thuần thục múc đầy bát cơm, nhưng đưa cho tôi lại là một phần salad rau quả đã sớm chuẩn bị trước đó.
Hiếm khi tôi có chút ngượng ngùng: "Mạnh Phàm, hay là đổ đi, thỉnh thoảng lãng phí một lần cũng được.”
Mạnh Phàm cũng không thèm để ý, anh chỉ nhìn tôi chằm chằm: "Làm thêm vài lần là ngon thôi, sau này nhà chúng ta cũng không thể không có người nấu cơm chứ? Đây chỉ là một quá trình học nấu ăn. Nhìn đẹp mắt thì đẹp mắt, nhưng phải ăn được mới quan trọng chứ.”
Tôi mắt chữ O mồm chữ A nhìn anh.
Nói thật, tôi cũng không nghĩ tới, Mạnh Phàm là một đại minh tinh kiếm được nhiều tiền như vậy, vậy mà…
"Em rất thích khoe khoang mọi thứ trong vòng bạn bè của mình. Anh có bao giờ nghĩ tới là cho dù chúng ta có học thật tốt cũng sẽ không làm ra được món nào ăn được hay không? Hay là… chúng ta từ bỏ đi, nhé?!”
Mạnh Phàm vốn đang mỉm cười trong nháy mắt liền đen mặt:
“Câm miệng!”
13
Sau khi ăn xong, Mạnh Phàm đứng dậy chủ động thu dọn bát đũa.
Mà tôi bị Mạnh Phàm nhét cho một chén hoa quả.
Tôi ngồi trong phòng khách ăn uống trong vui vẻ.
Nhìn bóng dáng bận rộn của anh trong phòng bếp, bỗng nhiên có chút cảm khái.
Một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Giống như hình ảnh này đã khắc sâu trong sinh mệnh của tôi, và đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Chắc là đoạn ký ức bị mất đi kia của tôi.
Động tác của Mạnh Phàm rất nhanh.
Chờ dọn dẹp phòng bếp xong, Mạnh Phàm nhìn thoáng qua thời gian, mở miệng: "Anh đi về trước, ngày mai vẫn vào giờ này, anh sẽ tới đón em.”
Tôi vội vàng đứng lên: "Ừ, anh đi đường cẩn thận.”
Thấy Mạnh Phàm đã chuẩn bị đi, tôi cũng đi theo ra cửa.
Đến cửa ra vào, Mạnh Phàm nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu tôi: "Được rồi, trở về đi, ngoan.”
“Ồ." Tôi theo bản năng trả lời một câu.
Chờ sau khi trở về tôi mới kịp phản ứng, lập tức bày ra gương mặt thối: "Ngoan cái qq.”
Mạnh Phàm nở nụ cười.
Anh lại xoa xoa tóc tôi: "Đi đi.”
Nói xong câu đó, anh cũng thật sự rời đi.
Trong nhà chỉ còn lại một mình tôi, trong khoảng thời gian ngắn, tôi đột nhiên có chút không quen.
Tôi chợt nghĩ tới một chuyện, liền vội vàng chạy tới ban công.
Đợi khoảng ba phút, bóng dáng của Mạnh Phàm liền xuất hiện.
Kỳ thật, thân ảnh của anh rất nhỏ, căn bản tôi cũng không nhìn thấy gì, nhất là hiện tại trời đã tối, tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy đại khái dưới ánh đèn mà thôi.
Nhưng tôi khẳng định đó chính là Mạnh Phàm.
Cùng lúc đó, điện thoại di động của tôi vang lên.
[Ngoài này lạnh lắm, mau vào nhà đi.]
Là tin nhắn của Mạnh Phàm.
Tôi vừa nhìn thấy liền hoảng hốt.
Sao hắn biết tôi ra ngoài?
Hắn có thiên lý nhãn sao?
Tôi một bên mặt lạnh trở về phòng khách, một bên trả lời: "Anh đang nói cái gì vậy, em nghe không hiểu.”
Tin nhắn trả lời của Mạnh Phàm tới rất nhanh.
Giọng anh phát ra từ tin nhắn thoại, chính là tiếng cười của anh: "Thi Thi, sau này em sẽ hiểu.”
Tôi trả lời anh một câu "Bệnh thần kinh", sau đó cả đêm cũng không thèm để ý tới anh nữa.
Hôm nay cùng Mạnh Phàm đi đến rất nhiều nơi, hiện tại anh vừa đi, tôi liền cảm giác được có chút mệt mỏi nên quyết định trèo lên giường ngủ sớm.
Tôi có một giấc mơ.
Hoặc là nói, là nhớ tới một ít hình ảnh quen thuộc.
Thế nhưng những hình ảnh này cũng có chút cổ quái.
14
Có lẽ là ngày suy nghĩ, đêm nằm mơ.
Những gì Mạnh Phàm mang tôi trải qua hôm nay, vào ban đêm đều chạy đến giấc mơ của tôi.
Tôi mơ thấy lúc tôi và Mạnh Phàm vừa mới vào tổ làm phim.
Đạo diễn sắp xếp cho chúng tôi cảnh hôn.
Vì thế, tôi cố ý chuẩn bị nước súc miệng, trước khi quay mười lăm phút còn cố ý súc miệng lại một lần.
Vừa vặn khi ấy Mạnh Phàm đi ngang qua.
Hắn vốn đã đi qua trước mặt tôi, nhưng đi được một nửa lại vòng trở về.
“Nguyên lão sư, có thể cũng cho tôi một ít không?” Mạnh Phàm nói.
Tôi cầm chai nước súc miệng, vẻ mặt mơ hồ nhìn anh.
“Cho tôi mượn dùng?" Mạnh Phàm chỉ vào nước súc miệng trong tay tôi nói.
Còn không đợi tôi trả lời, Mạnh Phàm đã giải thích: "Nguyên lão sư đã chiếu cố đến cảm nhận của tôi như vậy, có qua có lại, tôi cũng muốn chiếu cố đến cảm nhận của Nguyên lão sư.”
Cuối cùng, tôi cho anh ta mượn chai nước súc miệng.
Đến nỗi tới khi chúng tôi quay cảnh hôn, bầu không khí xung quanh chúng tôi tất cả đều biến thành mùi nước súc miệng.
Sau khi quay xong, Mạnh Phàm còn cười nói với tôi: "Nước súc miệng này mùi rất dễ chịu, Nguyên lão sư cho tôi địa chỉ mua đi.”
Vì thế, tôi và Mạnh Phàm lại thêm bạn tốt trên wechat.
Mạnh Phàm là một người rất biết cách chăm sóc cho người khác.
Để quay được những cảnh quay đẹp, yêu cầu đối với diễn viên cũng rất lớn, Mạnh Phàm luôn chăm sóc tôi ở tất cả mọi mặt trong phim trường.
Mà tôi ở trong mơ, cuối cùng không thể khống chế được mà động tâm với Mạnh Phàm.
Không biết là bởi vì sự dịu dàng quá ngọt ngào che mờ mắt tôi, hay là bởi vì trong sự săn sóc của Mạnh Phàm dần dần khiến tôi rung động.
Sau đó tôi tỏ tình với Mạnh Phàm.
Đó là một ngày sau khi quay phim xong, một mình tôi chờ ở trước cửa đoàn làm phim.
Hôm đó trời có chút lạnh, tôi lạnh đến mức phải giậm chân liên tục, sau đó, một ly cà phê nóng đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
“Noãn Noãn*.” Mạnh Phàm nói.
*Tên nhân vật của tôi trong bộ phim.
Tôi nhận lấy cà phê.
Sự ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến trái tim tôi.
Lúc đó chỉ có tôi và anh, tôi bước đến nói với anh: " n tình một cốc cà phê không thể có gì để báo đáp, không bằng lấy thân báo đáp?"
Mạnh Phàm sửng sốt một chút, sau đó anh nở nụ cười.
Anh ấy hỏi tôi: "Tặng thêm vài tách cà phê có phải là có thể cả đời ở bên cạnh Thi Thi hay không?"
“Tôi cũng không có dễ dụ dỗ như vậy.” Tôi trả lời.
Mạnh Phàm nghĩ nghĩ, lại chỉ chỉ người anh, hỏi: "Vậy thêm cái này thì sao?”
Tôi lúc đó mới đột nhiên phản ứng lại, một tia xấu hổ xuất hiện trên gương mặt đã đỏ hồng.
Rõ ràng là tôi tỏ tình với anh, không ngờ cuối cùng lại bị Mạnh Phàm đảo khách thành chủ.
Tôi không trả lời, nhưng Mạnh Phàm đã biết đáp án từ phản ứng của tôi.
Anh chỉ chỉ túi áo lông của mình, nói: "Ở đây ấm hơn, có muốn thử không?"
Tôi không nhìn, chỉ làm ra vẻ mà cảm khái một câu: "Lạnh quá, nếu Mạnh lão sư đã nhiệt tình muốn mời, tôi sẽ không khách khí mà từ chối nữa.”
Nói xong, tôi vươn tay nhét vào trong túi áo lông của Mạnh Phàm.
Ấm quá.
Không biết là do túi áo quá ấm áp, hay là bởi vì bên cạnh có Mạnh Phàm, nên tôi mới cảm thấy ấm áp.
(Còn tiếp)
Ngày hôm sau Mạnh Phàm dẫn tôi đến một nơi.
Là một ngôi trường học.
“Đến trường học làm gì?"
Tôi nhìn trường học không có một bóng người, có chút khó hiểu mà lên tiếng hỏi.
Bởi vì đang là kỳ nghỉ hè nên không có ai ở trường.
Mạnh Phàm cười: "Đây là nơi bắt đầu.”
Tôi: "...?”
Bộ phim kia của chúng tôi chính là quay ở chỗ này, vậy cũng có thể hiểu chúng tôi là… phim giả tình thật?
Cái quần què gì thế??
Tôi??
Thật sự có thể sao??
Nếu muốn phim giả tình thật, vậy mấy phim tôi từng quay mấy năm nay không phải là sẽ có cả đống chuyện tình thật luôn sao!
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạnh Phàm, tôi có chút không chắc lắm.
Trong lúc tôi rối rắm, Mạnh Phàm đã đi tới cổng trường, móc chìa khóa ra rồi thuần thục mở cửa.
Tôi lại được một phen kinh ngạc: "Sao anh lại có chìa khóa cổng?"
Mạnh Phàm xoa xoa mi tâm: "Anh thiếu chút nữa quên nói với em, anh cũng quên mất là chuyện có liên quan đến anh emđều không nhớ rõ nữa. Hiệu trưởng là chú anh, anh hỏi ông ấy mượn chìa khóa.”
Tôi: "......”
Ồ, xin lỗi vì đã quên anh nhé!
“Đi thôi~" - Mạnh Phàm vẫy vẫy tay với tôi.
Đến cũng đã đến rồi, tôi nhanh chóng quyết định đi vào xem thử một chút.
Mạnh Phàm dẫn tôi đến phòng âm nhạc trước.
Trong lớp học đặt một cây đàn piano màu đen cổ điển.
"Chúng ta không có cảnh diễn ở đây mà?" tôi mở miệng hỏi.
Vì muốn nhớ tới mọi chuyện liên quan tới Mạnh Phàm, tôi đã suốt đêm xem lại bộ phim của tôi và anh ấy.
Bởi vì là tự xem bản thân diễn xuất, tôi có chút xấu hổ, nhưng vì chuyện mất trí nhớ nên vẫn nhẫn nhịn xem cho xong.
Mà trong bộ phim tôi xem lại đó không có bất cứ đoạn nào liên quan đến cây đàn piano ở phòng âm nhạc này.
Mạnh Phàm đi tới trước cây đàn rồi ngồi xuống: "Đúng là không có cảnh diễn, đây là ký ức chỉ thuộc về hai chúng ta.“
“Cái gì?" Tôi hỏi.
Mạnh Phàm đặt ngón tay dài mảnh khảnh lên các phím đàn.
“Ngày sinh nhật anh, cũng là sinh nhật đầu tiên sau khi chúng ta xác nhận quan hệ, em ở chỗ này đàn cho anh một bài để chúc anh sinh nhật vui vẻ". Nói xong, Mạnh Phàm có chút cảm khái.
"Cảm động thì cũng rất cảm động, nhưng mà trình độ đàn piano của em thật sự một lời khó nói hết.”
Tôi: "......”
Tuy rằng không nhớ rõ chuyện này, nhưng đối với kỹ thuật đàn piano của tôi, tôi vẫn có chút tự hiểu lấy mình.
Lúc trước cũng cố gắng học bổ túc âm nhạc 1 năm, nhưng dù vậy thì ngũ âm của tôi cũng không giống với ngũ âm của người bình thường, thế là tôi từ bỏ.
"Em sẽ không phải là chơi bài "Happy Birthday" cho anh chứ?" tôi lại hỏi.
Mạnh Phàm nhíu mày, anh dùng âm nhạc trả lời.
Khúc nhạc này rất quen tai.
Ngay khi anh ấy đánh những nốt đầu tiên, tôi đã biết bài hát này là bài nào.
Thật sự là rất nổi tiếng.
Cũng rất phổ biến.
Bài hát đám cưới…
Thì......
Bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.
Mà Mạnh Phàm đang đàn còn đặc biệt nghiêm túc.
Mạnh Phàm châm chọc trình độ của tôi kém, nhưng kỳ thật trình độ của anh cũng không khá hơn tôichút nào, ở giữa còn đàn sai một đoạn, thế nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh mặc âu phục trắng ngồi trước đàn dương cầm, lại khiến tôi rung động không thôi.
Đợi đến khi bài hát kết thúc, Mạnh Phàm mới quay đầu nhìn tôi.
“Ngày em chúc mừng sinh nhật anh, em đã tự ước một điều ước.”
"Em đã ước á?" tôi sửng sốt.
Mạnh Phàm cười gật gật đầu: "Đúng, là em cầu nguyện, em nói em muốn lúc hôn lễ để anh đàn một ca khúc tiến hành hôn lễ, sau đó em sẽ chậm rãi xuất hiện trong tiếng nhạc.”
Tôi sững sờ.
Tôi hình như có chút ấn tượng, những cũng có chút mơ hồ không rõ.
Ngược lại Mạnh Phàm cúi đầu, đầu ngón tay vuốt ve các phím đàn: "Anh đã học rất lâu, nhưng đáng tiếc là còn xa mới đến được ngày ấy.”
Tuy rằng không biết quá khứ giữa tôi và Mạnh Phàm đã trải qua những chuyện gì, nhưng giờ phút này tôi lại hiểu được phiền muộn của Mạnh Phàm.
Hai nghệ sĩ đỉnh lưu, một trong hai người nếu dám tuyên bố có tình yêu, tương đương với việc từ bỏ cả sự nghiệp.
Đừng thấy hiện tại độ tiếp nhận của fan đã rất cao,cũng không ngại idol mình kết hôn, nhưng cũng có nhiều fan rất để ý đến loại chuyện này.
Công bố chính thức còn khó khăn chứ đừng nói đến việc tổ chức đám cưới?
Mà ngay khi tôi bắt đầu lâm vào sầu não, Mạnh Phàm cũng đã thay đổi tâm tình.
“Đi thôi, mang em đi đến chỗ kế tiếp.”
Bi thương của tôi còn chưa kịp dâng trào đã bị Mạnh Phàm kéo chạy về nơi kế tiếp.
Lần này tôi lại nhận ra nơi này.
"Ngày đầu tiên vào đoàn, cảnh đầu tiên chúng tôi quay chính là cảnh hôn, cũng chính là ở chỗ này."
“Thi Thi, có muốn nhớ lại một lần nữa không?”
11
Một số đạo diễn là như vậy.
Nam nữ chính mới vào tổ không quen thuộc, vừa lên sẽ quay cảnh thân mật để cho nam nữ chính mau chóng tiến vào trạng thái.
Hiển nhiên, tôi và Mạnh Phàm lúc trước cũng là tình huống này.
Nhưng mà hiện tại tôi một chút cũng không nhớ rõ.
Tôi chỉ biết là sau khi Mạnh Phàm nói xong những lời này, anh đột nhiên vươn tay bắt lấy cánh tay tôi, sau đó cả người kề sát vào, bóng dáng anh từ từ phóng lớn phản chiếu trong con ngươi của tôi.
Anh sẽ không…
Ngay lúc Mạnh Phàm sắp hôn tôi, tôi bỗng nhiên đưa tay mạnh mẽ che miệng lại.
Cùng lúc đó, Mạnh Phàm cũng ngừng lại.
Môi của anh và tay của tôi chỉ cách nhau một chút, khoảng một centimet, thế nhưng anh đúng là đã dừng lại.
Anh ấy muốn dọa tôi?
Làm tôi còn tưởng thật, hơn nữa còn đưa tay che miệng lại.
Mạnh Phàm nhìn thấy phản ứng này của tôi thì nở nụ cười, sau đó anh lại tiến đến hôn lên mu bàn tay tôi.
Sau đó Mạnh Phàm liền lui lại hai bước.
“Thi Thi, em thật đáng yêu." Mạnh Phàm nói.
Tôi vẫn che miệng như trước, ánh mắt bất thiện nhìn Mạnh Phàm: "Mạnh Phàm, anh đây là đang đùa giỡn lưu manh.”
Mạnh Phàm nhướng mày: "Thi Thi, em có nhầm lẫn gì không?"
Tôi không biết nói gì cho phải: "Gì cơ?"
“Đối với vợ mình thì không thể gọi là đùa giỡn lưu manh nha!”
Tôi: "......”
Suýt nữa thì quên.
Mạnh Phàm cười khoác tay lên vai tôi: “Về phần anh, anh có thể chấp nhận chuyện không được làm cái gì quá thân mật, nhưng nếu em bắt anh chỉ đối xử với em như một người bạn bình thường thì anh không làm được đâu.”
Tôi trợn trắng mắt: "Vừa rồi còn không gọi là thân mật sao?”
“Vừa rồi cái gì?" Mạnh Phàm cười hỏi tôi.
Tôi quay đầu phớt lờ anh.
Mạnh Phàm cười hề hề: "Hôn mu bàn tay một cái thôi mà, đương nhiên không tính là thân mật, nắm tay và hôn má không phải đều là một ít lễ nghi xã giao sao?”
Anh đột nhiên ghé sát vào tai tôi.
Hơi nóng từ hơi thở của anh đập vào tai tôi ngưa ngứa.
Tôi chỉ cảm thấy cả lỗ tai đều ướt sũng, nhất là sau khi nghe được lời Mạnh Phàm nói.
Anh nói…
“Lên giường cũng làm rồi, em ngại cái gì.”
Trong nháy mắt đó, gương mặt của tôi chịu không nổi xấu hổ mà trực tiếp đỏ rực.
Tuy rằng tôi nhìn không thấy, thế nhưng tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ trên mặt mình đang nhanh chóng tăng lên.
Đương nhiên, tôi cũng không phải loại người chỉ vì một hai câu đùa mà dễ thẹn thùng, chỉ là Mạnh Phàm cơ hồ muốn dán vào lỗ tai của tôi mà nói.
Giống như chỉ cần đến gần hơn một chút nữa thôi, anh còn có thể cắn vào vành tai tôi.
Mặc dù chỉ là khoảng cách như gần như xa này, cảm giác hơi thở phả vào vành tai cũng khiến tôi có chút rung động.
Cũng may, tôi nhanh chóng phục hồi tinh thần.
Tôi mạnh mẽ tránh sang bên cạnh, kéo dài khoảng cách với Mạnh Phàm.
"Mặc kệ trước đây chúng ta là loại quan hệ gì, hiện tại em cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng mà Mạnh Phàm, hành vi hiện tại của anh, anh không cảm thấy rất lưu manh sao?"
Mạnh Phàm nhìn tôi, hỏi ngược lại: "Nhưng mà Thi Thi, nếu một người hoàn toàn xa lạ làm chuyện như vậy với em, em sẽ phản ứng như vậy sao?"
Tôi ngẩng đầu nhìn Mạnh Phàm.
Tôi đã suy nghĩ rất kỹ.
Không nói đến trước đây, chỉ nói chuyện vừa rồi Mạnh Phàm cúi đầu giả vờ muốn hôn tôi, nếu đổi lại là người khác, tôi nhất định sẽ cho đối phương một cái bạt tai thật vang dội.
Một cái không đủ còn có thể lại thêm một cái.
Tuyệt đối không phải chỉ là che miệng như ban nãy.
Tôi... hình như, thật ra cũng không quá cự tuyệt.
Mạnh Phàm cười đưa tay vỗ vỗ đầu tôi: "Được rồi, tiểu tiên nữ, anh xin lỗi vì giỡn hơi quá nhé.”
Một giây trước tôi còn đang suy nghĩ, một giây sau khi nghe Mạnh Phàm nói, tôi lập tức biến sắc.
“Anh một chút thành ý cũng không có."
Mạnh Phàm gật đầu, lập tức thu lại ý cười, mặt lộ vẻ nghiêm túc: "Xin lỗi, Mạnh Phàm tôi chân thành xin lỗi tiểu tiên nữ Thi Thi, hy vọng tiểu tiên nữ Thi Thi có thể tha thứ cho hành vi ngu xuẩn lại lỗ mãng của tôi ban nãy. Đối với việc tôi bị vẻ đẹp của tiểu tiên nữ Thi Thi hấp dẫn nên không tự giác làm ra một ít hành vi lưu manh với tiểu tiên nữ Thi Thi, tôi chân thành nói lời xin lỗi, hy vọng tiểu tiên nữ Thi Thi xinh đẹp lại thiện tâm sẽ tha thứ cho tôi.”
Tôi nghe Mạnh Phàm nói xong lại nhìn vẻ mặt anh, nhịn không được mà nở nụ cười.
Nhưng cười xong tôi lập tức phản ứng lại, ngẩng mặt lên: "Tiểu tiên nữ đại nhân đại lượng tạm thời tha thứ cho anh một lần.”
Mạnh Phàm nở nụ cười, hỏi tôi: "Vậy tiểu tiên nữ còn muốn cùng anh tiến hành giai đoạn tiếp theo hay không?”
12
Tôi không ngờ giai đoạn tiếp theo mà Mạnh Phàm nói lại là đi siêu thị mua đồ rồi về nhà tôi nấu ăn.
Tôi kinh ngạc nhìn Mạnh Phàm lật đi lật lại cái chảo, nhìn quả trứng tròn trịa xoay tròn trong không trung rồi cuối cùng rơi thẳng vào trong chảo.
Mạnh Phàm huýt sáo một cái, hỏi tôi: "Thế nào? Có đẹp trai không?”
Tôi lập tức gật đầu.
Đẹp trai muốn chớt!!!
Tôi bỗng nhiên nảy sinh mong đợi rất lớn đối với tài nấu nướng của Mạnh Phàm.
Nhưng hóa ra kỳ vọng càng cao, thất vọng càng lớn.
Đừng thấy động tác của Mạnh Phàm rất đẹp, đồ ăn làm ra cũng rất đẹp, nhưng…
“Trứng quá mặn rồi.” Tôi nói xong liền uống hết một ly nước.
Tôi lại gắp một cái cánh gà.
“Phi phi phi, cánh gà chưa chín! Mạnh Phàm, anh muốn hại em bị cúm gia cầm sao?”
Mạnh Phàm thở dài, nói cực kỳ ủy khuất: "Động tác của em quá nhanh, anh muốn ngăn cản cũng không kịp nha.”
“Trách em động tác quá nhanh?” Tôi vẻ mặt không biết phải nói gì.
Đợi đã.
Không đúng.
“Anh vì sao muốn ngăn em? Anh biết món này không thể ăn?” Tôi hỏi Mạnh Phàm.
Mạnh Phàm lộ ra một nụ cười ôn nhu: “Có đủ màu, đủ mùi, đủ vị.”
Lúc nói lời này, Mạnh Phàm chỉ chỉ điện thoại di động của tôi.
Tôi nhất thời không kịp phản ứng.
Mà Mạnh Phàm thấy vậy cũng liền trực tiếp cầm lấy điện thoại di động của tôi mở nhóm chat bạn bè của tôi ra, sau đó đưa tới trước mặt tôi.
Đây đúng là điện thoại di động của tôi, cũng đúng là nhóm chat bạn bè của tôi.
Mà trên đó lại xuất hiện thứ mà tôi không hề có một chút ký ức nào.
Tôi gần như cách một đoạn thời gian ngắn sẽ đăng một ít hình ảnh đồ ăn vào nhóm bạn bè ngày, sau đó còn úp úp mở mở giống như đánh đố.
Trọng điểm là trong cái nhóm bạn bè này, Mạnh Phàm luôn là người thả like đầu tiên, sau đó là các nhân viên công tác trong đoàn đội, cũng có cả chị Vương.
Tôi bỗng nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cho nên, món ăn làm anh làm, ảnh là em chụp sau đó đăng lên nhóm chat này sao?”
Sở thích quái gì thế này?
Mạnh Phàm bất đắc dĩ gật đầu: "Là em, chính là em, tiểu tiên nữ Thi Thi của chúng ta.”
Tôi vẫn cảm thấy có chút không ổn.
"Làm sao em có thể làm ra hành vi lãng phí đồ ăn như vậy?" tôi hỏi.
Mạnh Phàm nghe nói như thế, vẻ mặt đều đã vặn vẹo: "Anh lựa chọn từ chối trả lời vấn đề này.”
“Anh có nói hay không?" Tôi gắp một cái cánh gà còn chưa chín lên, sau đó đưa đến trước mặt Mạnh Phàm.
Mạnh Phàm hoàn toàn bó tay trước hành động của tôi, thậm chí từ ánh mắt của anh tôi còn nhìn ra cưng chiều: “Sau khi chụp ảnh, tất cả những thứ này sẽ được trả lại vào nồi, còn đồ chưa nấu chín sẽ tiếp tục được để nguyên hoặc hấp chín, mặn thì cho vào nước, nhạt thì cho thêm gia vị vào.”
“Đương nhiên, tiểu tiên nữ Thi Thi của chúng ta cũng không ăn thức ăn của nhân gian.”
Lúc nói những lời này, Mạnh Phàm đã bắt đầu theo thói quen mà bưng thức ăn dọn đi: "Nếu em không chụp ảnh, anh sẽ tiếp tục bước tiếp theo.”
Tôi không ngăn cản.
Sau đó tôi liền nhìn thấy Mạnh Phàm một lần nữa chế biến những món ăn này.
Đợi đến khi những món ăn này được mang lên bàn lần nữa thì đã hoàn toàn không còn đẹp mắt như lúc trước.
Mạnh Phàm cũng không chê bai mà thuần thục múc đầy bát cơm, nhưng đưa cho tôi lại là một phần salad rau quả đã sớm chuẩn bị trước đó.
Hiếm khi tôi có chút ngượng ngùng: "Mạnh Phàm, hay là đổ đi, thỉnh thoảng lãng phí một lần cũng được.”
Mạnh Phàm cũng không thèm để ý, anh chỉ nhìn tôi chằm chằm: "Làm thêm vài lần là ngon thôi, sau này nhà chúng ta cũng không thể không có người nấu cơm chứ? Đây chỉ là một quá trình học nấu ăn. Nhìn đẹp mắt thì đẹp mắt, nhưng phải ăn được mới quan trọng chứ.”
Tôi mắt chữ O mồm chữ A nhìn anh.
Nói thật, tôi cũng không nghĩ tới, Mạnh Phàm là một đại minh tinh kiếm được nhiều tiền như vậy, vậy mà…
"Em rất thích khoe khoang mọi thứ trong vòng bạn bè của mình. Anh có bao giờ nghĩ tới là cho dù chúng ta có học thật tốt cũng sẽ không làm ra được món nào ăn được hay không? Hay là… chúng ta từ bỏ đi, nhé?!”
Mạnh Phàm vốn đang mỉm cười trong nháy mắt liền đen mặt:
“Câm miệng!”
13
Sau khi ăn xong, Mạnh Phàm đứng dậy chủ động thu dọn bát đũa.
Mà tôi bị Mạnh Phàm nhét cho một chén hoa quả.
Tôi ngồi trong phòng khách ăn uống trong vui vẻ.
Nhìn bóng dáng bận rộn của anh trong phòng bếp, bỗng nhiên có chút cảm khái.
Một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Giống như hình ảnh này đã khắc sâu trong sinh mệnh của tôi, và đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Chắc là đoạn ký ức bị mất đi kia của tôi.
Động tác của Mạnh Phàm rất nhanh.
Chờ dọn dẹp phòng bếp xong, Mạnh Phàm nhìn thoáng qua thời gian, mở miệng: "Anh đi về trước, ngày mai vẫn vào giờ này, anh sẽ tới đón em.”
Tôi vội vàng đứng lên: "Ừ, anh đi đường cẩn thận.”
Thấy Mạnh Phàm đã chuẩn bị đi, tôi cũng đi theo ra cửa.
Đến cửa ra vào, Mạnh Phàm nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu tôi: "Được rồi, trở về đi, ngoan.”
“Ồ." Tôi theo bản năng trả lời một câu.
Chờ sau khi trở về tôi mới kịp phản ứng, lập tức bày ra gương mặt thối: "Ngoan cái qq.”
Mạnh Phàm nở nụ cười.
Anh lại xoa xoa tóc tôi: "Đi đi.”
Nói xong câu đó, anh cũng thật sự rời đi.
Trong nhà chỉ còn lại một mình tôi, trong khoảng thời gian ngắn, tôi đột nhiên có chút không quen.
Tôi chợt nghĩ tới một chuyện, liền vội vàng chạy tới ban công.
Đợi khoảng ba phút, bóng dáng của Mạnh Phàm liền xuất hiện.
Kỳ thật, thân ảnh của anh rất nhỏ, căn bản tôi cũng không nhìn thấy gì, nhất là hiện tại trời đã tối, tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy đại khái dưới ánh đèn mà thôi.
Nhưng tôi khẳng định đó chính là Mạnh Phàm.
Cùng lúc đó, điện thoại di động của tôi vang lên.
[Ngoài này lạnh lắm, mau vào nhà đi.]
Là tin nhắn của Mạnh Phàm.
Tôi vừa nhìn thấy liền hoảng hốt.
Sao hắn biết tôi ra ngoài?
Hắn có thiên lý nhãn sao?
Tôi một bên mặt lạnh trở về phòng khách, một bên trả lời: "Anh đang nói cái gì vậy, em nghe không hiểu.”
Tin nhắn trả lời của Mạnh Phàm tới rất nhanh.
Giọng anh phát ra từ tin nhắn thoại, chính là tiếng cười của anh: "Thi Thi, sau này em sẽ hiểu.”
Tôi trả lời anh một câu "Bệnh thần kinh", sau đó cả đêm cũng không thèm để ý tới anh nữa.
Hôm nay cùng Mạnh Phàm đi đến rất nhiều nơi, hiện tại anh vừa đi, tôi liền cảm giác được có chút mệt mỏi nên quyết định trèo lên giường ngủ sớm.
Tôi có một giấc mơ.
Hoặc là nói, là nhớ tới một ít hình ảnh quen thuộc.
Thế nhưng những hình ảnh này cũng có chút cổ quái.
14
Có lẽ là ngày suy nghĩ, đêm nằm mơ.
Những gì Mạnh Phàm mang tôi trải qua hôm nay, vào ban đêm đều chạy đến giấc mơ của tôi.
Tôi mơ thấy lúc tôi và Mạnh Phàm vừa mới vào tổ làm phim.
Đạo diễn sắp xếp cho chúng tôi cảnh hôn.
Vì thế, tôi cố ý chuẩn bị nước súc miệng, trước khi quay mười lăm phút còn cố ý súc miệng lại một lần.
Vừa vặn khi ấy Mạnh Phàm đi ngang qua.
Hắn vốn đã đi qua trước mặt tôi, nhưng đi được một nửa lại vòng trở về.
“Nguyên lão sư, có thể cũng cho tôi một ít không?” Mạnh Phàm nói.
Tôi cầm chai nước súc miệng, vẻ mặt mơ hồ nhìn anh.
“Cho tôi mượn dùng?" Mạnh Phàm chỉ vào nước súc miệng trong tay tôi nói.
Còn không đợi tôi trả lời, Mạnh Phàm đã giải thích: "Nguyên lão sư đã chiếu cố đến cảm nhận của tôi như vậy, có qua có lại, tôi cũng muốn chiếu cố đến cảm nhận của Nguyên lão sư.”
Cuối cùng, tôi cho anh ta mượn chai nước súc miệng.
Đến nỗi tới khi chúng tôi quay cảnh hôn, bầu không khí xung quanh chúng tôi tất cả đều biến thành mùi nước súc miệng.
Sau khi quay xong, Mạnh Phàm còn cười nói với tôi: "Nước súc miệng này mùi rất dễ chịu, Nguyên lão sư cho tôi địa chỉ mua đi.”
Vì thế, tôi và Mạnh Phàm lại thêm bạn tốt trên wechat.
Mạnh Phàm là một người rất biết cách chăm sóc cho người khác.
Để quay được những cảnh quay đẹp, yêu cầu đối với diễn viên cũng rất lớn, Mạnh Phàm luôn chăm sóc tôi ở tất cả mọi mặt trong phim trường.
Mà tôi ở trong mơ, cuối cùng không thể khống chế được mà động tâm với Mạnh Phàm.
Không biết là bởi vì sự dịu dàng quá ngọt ngào che mờ mắt tôi, hay là bởi vì trong sự săn sóc của Mạnh Phàm dần dần khiến tôi rung động.
Sau đó tôi tỏ tình với Mạnh Phàm.
Đó là một ngày sau khi quay phim xong, một mình tôi chờ ở trước cửa đoàn làm phim.
Hôm đó trời có chút lạnh, tôi lạnh đến mức phải giậm chân liên tục, sau đó, một ly cà phê nóng đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
“Noãn Noãn*.” Mạnh Phàm nói.
*Tên nhân vật của tôi trong bộ phim.
Tôi nhận lấy cà phê.
Sự ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến trái tim tôi.
Lúc đó chỉ có tôi và anh, tôi bước đến nói với anh: " n tình một cốc cà phê không thể có gì để báo đáp, không bằng lấy thân báo đáp?"
Mạnh Phàm sửng sốt một chút, sau đó anh nở nụ cười.
Anh ấy hỏi tôi: "Tặng thêm vài tách cà phê có phải là có thể cả đời ở bên cạnh Thi Thi hay không?"
“Tôi cũng không có dễ dụ dỗ như vậy.” Tôi trả lời.
Mạnh Phàm nghĩ nghĩ, lại chỉ chỉ người anh, hỏi: "Vậy thêm cái này thì sao?”
Tôi lúc đó mới đột nhiên phản ứng lại, một tia xấu hổ xuất hiện trên gương mặt đã đỏ hồng.
Rõ ràng là tôi tỏ tình với anh, không ngờ cuối cùng lại bị Mạnh Phàm đảo khách thành chủ.
Tôi không trả lời, nhưng Mạnh Phàm đã biết đáp án từ phản ứng của tôi.
Anh chỉ chỉ túi áo lông của mình, nói: "Ở đây ấm hơn, có muốn thử không?"
Tôi không nhìn, chỉ làm ra vẻ mà cảm khái một câu: "Lạnh quá, nếu Mạnh lão sư đã nhiệt tình muốn mời, tôi sẽ không khách khí mà từ chối nữa.”
Nói xong, tôi vươn tay nhét vào trong túi áo lông của Mạnh Phàm.
Ấm quá.
Không biết là do túi áo quá ấm áp, hay là bởi vì bên cạnh có Mạnh Phàm, nên tôi mới cảm thấy ấm áp.
(Còn tiếp)