Chương 2: 2: Tỉnh Lại
Khương Lục tỉnh dậy thì trước mắt là phòng bệnh trắng xóa,ký ức của anh chỉ dừng lại ở lúc anh đang lúc say lang man trong cơn mơ khi nhớ về người kia sau đó anh thấy dạ dày quặn đau rồi ngất ra,đang cố nhớ lại thì có tiếng người bên cạnh nói:"Tỉnh lại rồi à! " Là một câu trần thuật"Ừm"Khương Lục trả lời lại bằng giọng khàn khàn khi mới tỉnh rồi hỏi "Tôi đang ở đâu?""Cậu thấy mà không biết à?Đây là bệnh viện đó anh hai cậu bị dạ dày cậu biết mà! Tội gì phải hành hạ bản thân thế hả?" Trần Miễn nói với giọng điệu tức giận"Sít..A đau" Vừa mới định ngồi dậy có lẽ do đụng trúng vết mổ nên anh chàng kêu đau một tiếng"Cậu đựng có mà lộn xộn tôi nói cho cậu biết hôm qua tôi không đưa cậu vào đây kịp có lẽ cậu đã đi chầu ông bà rồi " Trần Miễn đỡ người kia nằm xuống rồi bắt đầu luyên thuyên."Hôm qua không khống chế được làm phiền cậu rồi" Khương Lục đáp lời"Nhưng mà cậu biết không hôm qua tôi có gặp một người cậu đoán xem là ai?" Trần Miễn nói với giọng điệu mờ ám"Ai" Người kia đáp với vẻ hời hợt"Khà...Khà cậu chắc là không ngờ đến đâu" Cất giọng cười nghe mà thấy ghê của mình Trần Miễn bí ẩn nói"Ai cậu nói lẹ lên không thì lăn qua một bên" Khương Lục đáp lại với giọng không kiên nhẫn"Hừ cậu không muốn biết ông đây cũng không nói" Trần Miễn hừ lạnh nói"Rốt cuộc là ai?" Khương Lục nói lúc này trong giọng nói có vẻ lạnh lùng tột cùng sự mất kiên nhẫn hiện lên"Từ từ nói thì nói cậu cáu cái gì! Tôi gặp người mà cậu ngày nhớ đêm mong ấy" Trần Miễn đáp"Gì?" Người kia đơ như tượng, Trần Miễn rất ít khi thấy Khương Lục trưng ra gương mặt ngơ ngác ấy nên lúc nói ra câu kia hắn biết chắc rằng anh sẽ trưng ra gương mặt như thế.Đang tính hỏi Trần Miễn là gặp người kia ở đâu thì bác sĩ bước vào với 2 y tá"Tôi đến kiểm tra tình hình bệnh nhân một chút" Một bác sĩ trẻ với chất giọng hơi lạnh nhưng len lỏi trong đó cũng có sự ấm áp lạ thường."Vâng mời bác sĩ kiểm tra cho Khương tổng của chúng tôi với ạ" Trần Miễn nóiĐứng trước giường bệnh hỏi sơ qua tình hình của Khương Lục xong bác sĩ nói: "bệnh nhân cần tỉnh dưỡng thêm 2 tuần nữa để chúng tôi theo dõi thời gian này bệnh nhân không ăn những thứ gây hại cho dạ dày, người nhà nhớ chú ý""Cảm ơn bác sĩ" lần này là Khương Lục đáp lờiDiễn Văn đang tính bước ra ngoài kiểm tra phòng bệnh khác thì nghe phía sau Trần Miễn cất giọng hỏi y tá phía sau:" Cô y tá này cho hỏi bác sĩ Dương lần trực kế tiếp là khi nào vậy" hắn hỏi với giọng điệu nghiêm túc vô cùng" À vâng bác sĩ Dương trực ca tối ạ, anh có vấn đề gì cần tìm bác sĩ ạ" Cô y tá đáp lời" Không có gì tôi chỉ hỏi thôi do đêm qua cậu ấy là người phẫu thuật cho Khương tổng nên tôi thắc mắc ấy mà " Cười cười Trần Miễn đáp lời" Vâng, bác sĩ Dương sẽ trực ca tối ạ.Anh ấy phẫu thuật mấy ca vào đêm hôm qua nên anh ấy về nghĩ ngơi rồi.Tôi đi trước đây" Vừa nói vừa chào tạm biệt để đi theo bác sĩ kiểm tra phòng khác chậm chạp thì lại không hay.Nghe đoạn đối thoại của Trần Miễn và y tá thì Khương Lục đã đoán ra đại khái rồi sau khi cô y tá kia rời đi anh hỏi:" Bác sĩ Dương là...Dương Lâm à?" Khương Lục hỏi trong giọng nói lộ ra sự bồn chồn" Còn ai vào đây nữa, hôm qua tôi thấy là cậu ta cũng hết hồn một hơi" Trần Miễn đáp lờiNgười kia sau khi nghe câu trả lời thì rơi vào suy tư một mình.Anh lờ mờ đoán được cậu sẽ về nước nhưng không đoán được cậu sẽ làm việc ở đây nếu sớm biết cậu ở đây sớm biết cậu ở đây...Anh nghĩ sớm biết nhưng biết rồi thì làm được gì đâu...***Dương Lâm sau khi trực ca đêm thì về nhà căn nhà của cậu khá gần với bệnh viện nơi cậu làm việc.Việc đầu tiên khi cậu về nhà là đi tắm, sau đó cậu tự nấu cho mình ít đồ ăn.Sau khi tắm tắm rửa ăn uống xong cậu leo lên giường ngủ bù.Đáng lý cậu phải ngủ ngay khi đặt lưng trên giường rồi nhưng khổ nổi trong đầu cậu cứ suy nghĩ đông tây phải mất một lúc lâu cậu mới chìm vào giấc ngủ....Lúc Dương Lâm tỉnh dậy đã là 2h chiều cậu nghĩ "Chiều phải đi trực người kia có lẽ đã tỉnh rồi đi" Cậu muốn không suy nghĩ tới anh nữa nhưng ký ức cứ lặp đi lặp lại luẩn quẩn trong đầu.Cậu nhớ lúc xưa khi cậu bệnh người kia chăm sóc mình giờ người nọ bệnh cậu cũng nên thăm tự tìm cho mình lý do xong cậu vào bếp nấu một ít cháo thịt nạc dự mang lên cho người kia.***Bên này Khương Lục biết Dương Lâm là người làm phẫu thuật cho mình thì lâng lâng nghĩ rằng lâu lắm không gặp em ấy, em ấy thấy mình như vậy liệu có thất vọng hay không có không cần mình nữa không anh suy nghĩ miên man cả một ngày công việc không vì anh nằm viện mà dừng lại nhưng anh không rảnh để làm việc nữa mọi suy nghĩ chỉ nhớ tới người kia...