Chương 12: Mưu hèn kế bẩn!!
Tôi vừa ngồi xuống cô ta tức giận mà cầm lấy ly nước cam mà người hầu đang bê hất mạnh vào người tôi. Tôi giật mình bật dậy:
- Yaisss.Cô bị điên hả? Cô làm gì vậy hả?
Chú nhỏ vừa thay đồ xong liền nhhe thấy tiếng động bên ngoài liền vội vã chạy ra khỏi phòng.Thấy chú nhỏ đang chạy vội xuống phòng.
Cô ta tâm cơ liền giả vờ cầm một ly cam khác hất ngược vào cô ta rồi nói:
- Cháu à..cô biết cháu không thích cô nhưng tình yêu của chú cháu và cô là sự thật..hức hức
Tôi nghe thấy liền bị sốc nặng vì lời cô ta nói khiến tôi không biết nói lời nói. Đúng là mưu hèn kế bẩn mà hừ..!
Chú nhỏ xuống dưới lầu liền vội vã chạy tới:
- Em có sao không?
Cô ta cứ nghĩ rằng mình sẽ được chú nhỏ đỡ.Cô ta đang định đứng lên thì liền bị chú nhỏ tôi hất ngược ra.
- Ơ? Còn em!
Chú nhỏ mặc kệ lời cô ta nói mà dịu dàng quỳ xuống bên cạnh tôi rồi ôn nhu nói với tôi:
- Em không sao chứ? Người em ướt hết rồi! Ai làm vậy với em!?
Tôi không nói gì chỉ khẽ lướt qua nhìn cô ta. Nhìn thấy ánh mắt tôi đang nhìn về phía cô ta,cô ta liền trở nên rụt rè sợ hãi rồi ngước lên nhìn chú nhỏ.
Ánh mắt chú sát khí đùng đùng nhìn cô ta mà không nói gì cũng đủ khiến cô ta sợ chết khiếp.
- Em..em
Chú nhỏ thu lại ánh mắt sát khí đó mà quay ra nhìn tôi ân cần lau đi nước trên gương mặt tôi rồi nhẹ nhàng bế bổng tôi lên.
- Lên thay đồ nhé? Tôi sẽ đem đồ ăn lên cho em.
Vừa bước đi tôi liền vỗ nhẹ vai chú nhỏ rồi nói nhỏ bên tai chú:
- Còn cô Hân Nghiên..
Chú nhỏ khẽ gật đầu rồi quay lại nói với quản gia:
- Kêu người dẫn cô ta vào phòng sửa soạn lại!
Nói xong chú nhỏ liền quay ngoắt đi rồi nhìn tôi với ánh mắt cưng chiều rồi bế tôi lên phòng.
Đến phòng chú nhẹ nhàng đặt tôi vào bồn tắm tính rời đi thì tôi liền níu kéo cổ tay chú lại rồi khẽ nói:
- Chú nhỏ,chú tin cháu sao?
Chú nhỏ thấy vậy liền cười nhẹ rồi ngồi xuống xoa đầu rồi nói với tôi:
- Không tin em,thì tôi còn tin ai hả đồ ngốc?!
- Để tôi lấy quần áo cho em!
Chú nhỏ liền quay người đi ra ngoài,rồi đi vào với quần áo của tôi trên tay rồi cất giọng nói:
- Em tắm đi nhé.Tôi đem đồ ăn lên cho em!
Những lời nói của chú nhỏ đều bị tôi khắc ghi trong đầu.Tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp và cưng chiều của chú nhỏ đối với tôi..khiến tôi càng trở thêm rung động với chú hơn..
Cứ thế tôi khẽ gật đầu đồng ý,chú nhỏ thấy vậy mà cũng rời đi cho tôi tắm.Tầm 10p sau tôi bước ra thì thấy chú nhỏ đã ở bên ngoài đợi:
- Nào,lại đây ăn thôi!
Tôi lững thững bước về phía chú nhỏ rồi nói:
- Chú không ăn sao ạ?
Chú nhỏ tiến tới mà nắm tay tôi:
- Tôi không đói! Em ăn đi.
Tôi chỉ có thể biết gật đầu mà ngồi xuống bên cạnh chú.Chú nhỏ nhẹ nhàng mà nói với tôi:
- Em ăn đi nhé. Tôi ra ngoài một xíu tí sẽ quay lại với em!
Tôi vừa ăn vừa gật đầu rồi quay lại nhìn chú với đống thức ăn đang trong miệng:
- Hú..i i ạ( Chú đi đi ạ)
Chú nhỏ bật cười với sự ngây thơ của tôi rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi rời đi. Trước khi đi chú nhỏ không quên cúi xuống hôn nhẹ bên má của tôi:
- Ngoan làm Nguyệt Nguyệt nhà ta!
Chú nhỏ vừa nói gì cơ? Nguyệt Nguyệt?? Tên này hay gọi thân mật mà?? Ý chú nhỏ vậy là sao chứ? Chú nhỏ cứ như vậy khiến mình phát điên mất
Trong tâm của tôi như muốn phát điên nhưng bên ngoài lại không dám bộc lộ chỉ khẽ cười rồi nhìn theo chú nhỏ mà rời đi.
Cánh cửa vừa đóng lại gương mặt vui tươi của chú nhỏ bỗng sầm tối lại,gân cổ gân tay chú nhỏ cũng nổi lên trong có vẻ tức giận.
Chú nhỏ từ từ mà sắn tay áo lên rồi rời. Nghe thấy tiếng bước chân chú nhỏ rời đi,tôi liền nhảy cẫng lên vì vui sướng khi được chú gọi một cái tên thân mật đến vậy.
- Không được không được..tỉnh táo lại tỉnh táo lại đi Hải Nguyệt!! Chú nhỏ nói vậy là sao chứ. Không dám nghĩ sâu xa hơn một chút nào cả~~
Chuyển cảnh về phía chú nhỏ. Chú nhỏ từng bước từng bước tiến tới căn phòng nào đó với tiếng bước chân nặng nề.
Vừa mở cửa ra thì thấy cô ta đang thay quần áo. Cô ta thấy chú nhỏ liền giả vờ hét lên:
- Á!
- Là..là anh sao?
Cô ta mặc áo đàng hoàng rồi liền bước tới tính nắm tay chú thì chú nhỏ liền hất ra:
- Bỏ ra! Cô làm vậy là sao?
Thấy mình đã bị bại lộ từ nãy cô ta liền diễn kịch, cô ả tâm cơ đó liền oà khóc lên rồi tựa nhẹ vào người hắn.
- Hức..hức không phải em..do người hầu bất cẩn làm đổ lên người cháu và em nên..
Chưa nói xong câu,chú nhỏ liền chen vào với giọng điều ảm đạm mà nói với cô ta:
- Vậy nên cô đổ thừa em ấy?
Giật mình khi nghe đến cô ta liền quay ra nhìn hắn:
- Không phải..em không có..do lúc đó em sợ quá nên mới vậy.Anh phải tin em!
Chú nhỏ liền cười khẩy một cái rồi quay ra nhìn cô ta với ánh mắt chán ghét:
- Tôi cho cô ở đây thì cô tự biết thân biết phận của mình nằm ở đâu đừng để mình vượt quá giới hạn.Nếu không cô đừng trách tôi! Ngày hôm nay do tôi không hiểu ai sai ai đúng nên tôi cũng không trách cô!
- Nguyệt Nguyệt cũng không trách gì cô. Nên coi như đây là lời cảnh cáo từ tôi. Nếu cô còn tái phạm thì tôi không chắc!
Nói xong chú nhỏ tính rời đi thì bị cô ta ôm chặt từ đằng sau rồi nói:
- Em sợ bóng tối lắm..không dám ngủ một mình~
- Anh có thể nào ngủ cùng em được không!?
Chú nhỏ từ từ quay lại phía cô ta rồi nhẹ nhàng nói:
- Cô sợ bóng tối?
Cô ta khẽ gật đầu rồi nở nụ cười đắc ý nhưng cô ta đâu biết rằng điều gì sẽ đến với cô ta đâu chứ?
- Phù. Được rồi cô ngủ đi,cô sợ bóng tối nên tôi lắp hết đèn vào trong phòng cô rồi. Còn sợ nữa không?
- Nếu không thì cô ngủ đi nhé. Tôi phải quay lại phòng rồi.
Nói dứt câu chú nhỏ không thèm ngoảnh lại nhìn cô ta một tí nào khiến cô ta bực bội mà dậm chân tại chỗ.
- Má nó! Lắp kiểu này ngủ thế nào được. Aisss cái con Hải Nguyệt này!!
Quay lại phòng của tôi.
Chú nhỏ gõ cửa rồi liền bước vào thì thấy thức ăn trên chén dĩa đã hết liền cười với tôi rồi tiến tới xoa đầu tôi:
- Giỏi lắm bé con.
Nói xong chú nhỏ bước tới tính bế tôi lên giường thì tôi liền ngăn lại rồi nói.
- Chú không về phòng chú ngủ ạ!?
Tôi không biết được chỉ vì câu hỏi này mà chú nhỏ bị tổn thương đến nhường nào. Chú nhỏ liền nhìn tôi rồi cười với tôi một cái rồi nói:
- Khi nào em ngủ,tôi sẽ về ngủ!
Tôi lại không biết gì mà còn sát muối thêm:
- Giờ cháu ngủ đây. Chú về phòng ngủ đi ạ! Chú nhỏ ngủ ngon nhé.
Chú nhỏ nghe vậy liền đứng hình như đá rồi chỉ biết cười trừ với tôi. Trong lòng chú thầm suy nghĩ:
- Tôi đang tính muốn ngủ chung với em mà.Em đuổi tôi đi vậy sao!
- Tôi mới đuổi cô ta để ngủ cùng với em mà bây giờ em còn lại đuổi tôi sao TT
- Nguyệt Nguyệt không được!! Tôi muốn ngủ với em..
Thấy chú nhỏ không nói gì tôi càng đẩy chú nhỏ ra khỏi phòng xa hơn.
- Chú về phòng ngủ đi ạ. Mai gặp lại chú nhé!
- Tạm biệt ~
Nói dứt câu không để chú nhỏ nói lời nào tôi liền đóng cửa một cái cạch.Chú nhỏ không biết làm gì chỉ còn cách lủi thủi về phòng.
- Yaisss.Cô bị điên hả? Cô làm gì vậy hả?
Chú nhỏ vừa thay đồ xong liền nhhe thấy tiếng động bên ngoài liền vội vã chạy ra khỏi phòng.Thấy chú nhỏ đang chạy vội xuống phòng.
Cô ta tâm cơ liền giả vờ cầm một ly cam khác hất ngược vào cô ta rồi nói:
- Cháu à..cô biết cháu không thích cô nhưng tình yêu của chú cháu và cô là sự thật..hức hức
Tôi nghe thấy liền bị sốc nặng vì lời cô ta nói khiến tôi không biết nói lời nói. Đúng là mưu hèn kế bẩn mà hừ..!
Chú nhỏ xuống dưới lầu liền vội vã chạy tới:
- Em có sao không?
Cô ta cứ nghĩ rằng mình sẽ được chú nhỏ đỡ.Cô ta đang định đứng lên thì liền bị chú nhỏ tôi hất ngược ra.
- Ơ? Còn em!
Chú nhỏ mặc kệ lời cô ta nói mà dịu dàng quỳ xuống bên cạnh tôi rồi ôn nhu nói với tôi:
- Em không sao chứ? Người em ướt hết rồi! Ai làm vậy với em!?
Tôi không nói gì chỉ khẽ lướt qua nhìn cô ta. Nhìn thấy ánh mắt tôi đang nhìn về phía cô ta,cô ta liền trở nên rụt rè sợ hãi rồi ngước lên nhìn chú nhỏ.
Ánh mắt chú sát khí đùng đùng nhìn cô ta mà không nói gì cũng đủ khiến cô ta sợ chết khiếp.
- Em..em
Chú nhỏ thu lại ánh mắt sát khí đó mà quay ra nhìn tôi ân cần lau đi nước trên gương mặt tôi rồi nhẹ nhàng bế bổng tôi lên.
- Lên thay đồ nhé? Tôi sẽ đem đồ ăn lên cho em.
Vừa bước đi tôi liền vỗ nhẹ vai chú nhỏ rồi nói nhỏ bên tai chú:
- Còn cô Hân Nghiên..
Chú nhỏ khẽ gật đầu rồi quay lại nói với quản gia:
- Kêu người dẫn cô ta vào phòng sửa soạn lại!
Nói xong chú nhỏ liền quay ngoắt đi rồi nhìn tôi với ánh mắt cưng chiều rồi bế tôi lên phòng.
Đến phòng chú nhẹ nhàng đặt tôi vào bồn tắm tính rời đi thì tôi liền níu kéo cổ tay chú lại rồi khẽ nói:
- Chú nhỏ,chú tin cháu sao?
Chú nhỏ thấy vậy liền cười nhẹ rồi ngồi xuống xoa đầu rồi nói với tôi:
- Không tin em,thì tôi còn tin ai hả đồ ngốc?!
- Để tôi lấy quần áo cho em!
Chú nhỏ liền quay người đi ra ngoài,rồi đi vào với quần áo của tôi trên tay rồi cất giọng nói:
- Em tắm đi nhé.Tôi đem đồ ăn lên cho em!
Những lời nói của chú nhỏ đều bị tôi khắc ghi trong đầu.Tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp và cưng chiều của chú nhỏ đối với tôi..khiến tôi càng trở thêm rung động với chú hơn..
Cứ thế tôi khẽ gật đầu đồng ý,chú nhỏ thấy vậy mà cũng rời đi cho tôi tắm.Tầm 10p sau tôi bước ra thì thấy chú nhỏ đã ở bên ngoài đợi:
- Nào,lại đây ăn thôi!
Tôi lững thững bước về phía chú nhỏ rồi nói:
- Chú không ăn sao ạ?
Chú nhỏ tiến tới mà nắm tay tôi:
- Tôi không đói! Em ăn đi.
Tôi chỉ có thể biết gật đầu mà ngồi xuống bên cạnh chú.Chú nhỏ nhẹ nhàng mà nói với tôi:
- Em ăn đi nhé. Tôi ra ngoài một xíu tí sẽ quay lại với em!
Tôi vừa ăn vừa gật đầu rồi quay lại nhìn chú với đống thức ăn đang trong miệng:
- Hú..i i ạ( Chú đi đi ạ)
Chú nhỏ bật cười với sự ngây thơ của tôi rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi rời đi. Trước khi đi chú nhỏ không quên cúi xuống hôn nhẹ bên má của tôi:
- Ngoan làm Nguyệt Nguyệt nhà ta!
Chú nhỏ vừa nói gì cơ? Nguyệt Nguyệt?? Tên này hay gọi thân mật mà?? Ý chú nhỏ vậy là sao chứ? Chú nhỏ cứ như vậy khiến mình phát điên mất
Trong tâm của tôi như muốn phát điên nhưng bên ngoài lại không dám bộc lộ chỉ khẽ cười rồi nhìn theo chú nhỏ mà rời đi.
Cánh cửa vừa đóng lại gương mặt vui tươi của chú nhỏ bỗng sầm tối lại,gân cổ gân tay chú nhỏ cũng nổi lên trong có vẻ tức giận.
Chú nhỏ từ từ mà sắn tay áo lên rồi rời. Nghe thấy tiếng bước chân chú nhỏ rời đi,tôi liền nhảy cẫng lên vì vui sướng khi được chú gọi một cái tên thân mật đến vậy.
- Không được không được..tỉnh táo lại tỉnh táo lại đi Hải Nguyệt!! Chú nhỏ nói vậy là sao chứ. Không dám nghĩ sâu xa hơn một chút nào cả~~
Chuyển cảnh về phía chú nhỏ. Chú nhỏ từng bước từng bước tiến tới căn phòng nào đó với tiếng bước chân nặng nề.
Vừa mở cửa ra thì thấy cô ta đang thay quần áo. Cô ta thấy chú nhỏ liền giả vờ hét lên:
- Á!
- Là..là anh sao?
Cô ta mặc áo đàng hoàng rồi liền bước tới tính nắm tay chú thì chú nhỏ liền hất ra:
- Bỏ ra! Cô làm vậy là sao?
Thấy mình đã bị bại lộ từ nãy cô ta liền diễn kịch, cô ả tâm cơ đó liền oà khóc lên rồi tựa nhẹ vào người hắn.
- Hức..hức không phải em..do người hầu bất cẩn làm đổ lên người cháu và em nên..
Chưa nói xong câu,chú nhỏ liền chen vào với giọng điều ảm đạm mà nói với cô ta:
- Vậy nên cô đổ thừa em ấy?
Giật mình khi nghe đến cô ta liền quay ra nhìn hắn:
- Không phải..em không có..do lúc đó em sợ quá nên mới vậy.Anh phải tin em!
Chú nhỏ liền cười khẩy một cái rồi quay ra nhìn cô ta với ánh mắt chán ghét:
- Tôi cho cô ở đây thì cô tự biết thân biết phận của mình nằm ở đâu đừng để mình vượt quá giới hạn.Nếu không cô đừng trách tôi! Ngày hôm nay do tôi không hiểu ai sai ai đúng nên tôi cũng không trách cô!
- Nguyệt Nguyệt cũng không trách gì cô. Nên coi như đây là lời cảnh cáo từ tôi. Nếu cô còn tái phạm thì tôi không chắc!
Nói xong chú nhỏ tính rời đi thì bị cô ta ôm chặt từ đằng sau rồi nói:
- Em sợ bóng tối lắm..không dám ngủ một mình~
- Anh có thể nào ngủ cùng em được không!?
Chú nhỏ từ từ quay lại phía cô ta rồi nhẹ nhàng nói:
- Cô sợ bóng tối?
Cô ta khẽ gật đầu rồi nở nụ cười đắc ý nhưng cô ta đâu biết rằng điều gì sẽ đến với cô ta đâu chứ?
- Phù. Được rồi cô ngủ đi,cô sợ bóng tối nên tôi lắp hết đèn vào trong phòng cô rồi. Còn sợ nữa không?
- Nếu không thì cô ngủ đi nhé. Tôi phải quay lại phòng rồi.
Nói dứt câu chú nhỏ không thèm ngoảnh lại nhìn cô ta một tí nào khiến cô ta bực bội mà dậm chân tại chỗ.
- Má nó! Lắp kiểu này ngủ thế nào được. Aisss cái con Hải Nguyệt này!!
Quay lại phòng của tôi.
Chú nhỏ gõ cửa rồi liền bước vào thì thấy thức ăn trên chén dĩa đã hết liền cười với tôi rồi tiến tới xoa đầu tôi:
- Giỏi lắm bé con.
Nói xong chú nhỏ bước tới tính bế tôi lên giường thì tôi liền ngăn lại rồi nói.
- Chú không về phòng chú ngủ ạ!?
Tôi không biết được chỉ vì câu hỏi này mà chú nhỏ bị tổn thương đến nhường nào. Chú nhỏ liền nhìn tôi rồi cười với tôi một cái rồi nói:
- Khi nào em ngủ,tôi sẽ về ngủ!
Tôi lại không biết gì mà còn sát muối thêm:
- Giờ cháu ngủ đây. Chú về phòng ngủ đi ạ! Chú nhỏ ngủ ngon nhé.
Chú nhỏ nghe vậy liền đứng hình như đá rồi chỉ biết cười trừ với tôi. Trong lòng chú thầm suy nghĩ:
- Tôi đang tính muốn ngủ chung với em mà.Em đuổi tôi đi vậy sao!
- Tôi mới đuổi cô ta để ngủ cùng với em mà bây giờ em còn lại đuổi tôi sao TT
- Nguyệt Nguyệt không được!! Tôi muốn ngủ với em..
Thấy chú nhỏ không nói gì tôi càng đẩy chú nhỏ ra khỏi phòng xa hơn.
- Chú về phòng ngủ đi ạ. Mai gặp lại chú nhé!
- Tạm biệt ~
Nói dứt câu không để chú nhỏ nói lời nào tôi liền đóng cửa một cái cạch.Chú nhỏ không biết làm gì chỉ còn cách lủi thủi về phòng.