Chương 22: Bão (2)
Vừa vào tới phòng mình thì thấy một vài người hầu đang dọn dẹp đống đổ nát của tôi vừa phá. Tôi nhìn họ với nước mắt trên mi. Tôi liền cúi gập người xuống trước họ khiến họ hoảng hốt mà chạy tới:
- Tôi xin lỗi.
Họ vội vàng chạy tới mà khua tay:" Không sao…không sao cô nhỏ à cô không cần làm vậy đâu!!"
Nghe thấy lời của họ tôi liền nhìn họ không lâu rồi rời đi. Vừa bước xuống lầu thì đụng trụng kỳ đà cản mũi. Tôi coi như không thấy liền bước qua ả.
Ả ta đắc ý mà quay ra nói với tôi: “Sao? Khóc à? Ôi tội thật đấy~”
Tôi quay ra nhìn ả ta với ánh mắt sát khí,ả ta nhìn thấy cũng tắt điện phần nào. “Đồ tôi không cần cho bà cô sài đấy!”
Nói xong tôi liền bước khỏi cửa một cách dứt khoát không quên nói với quản gia: " Đặt một khách sạn ở ngoài giúp tôi. Nay tôi không ở nhà. Có rác ở đây ngủ không được."
Thấy như tôi đang nói ả,ả ta nhảy cẫng lên nói: " Nói ai vậy hả? Con nhỏ này"
Tôi quay ra nhìn ả với đầy sự kiêu ngạo: " Biết vậy mà còn hỏi?"
Nói xong tôi rời đi.Cánh cửa vừa đóng thì chú nhỏ cũng bước xuống lầu. Chú nhỏ liền nói vọng xuống với quản gia.
- Từ Hải Nguyệt đâu?
Quản gia thấy chú nhỏ liền cúi gập người trả lời: “Cô nhỏ kêu tôi đặt phòng khách sạn cho cô nhỏ.Tại vì nay cô nhỏ không ở nhà ạ!”
Ả ta nghe đến liền giả vờ bị nhức bên má bị đánh liền chạy về phía hắn: " Anh à~ em còn đau lắm…"
Chú nhỏ thấy người phụ nữ mà mình không thích cứ cạ ngực vào tay mình.Chú nhỏ hất người ả ra rồi cất giọng khó chịu mà nói với ả:
- Tốt nhất tránh xa tôi ra. Tôi không muốn em ấy hiểu lầm.!
Ả ta vẫn không chịu buông tha cho chú nhỏ mà mặt dày bám theo không chịu nổi với lời nói của chú nhỏ,suốt ngày một câu em hai câu em về tôi.
Ả ta tức điên lên mà quát lớn: " Sao cứ phải là con bé đó? Nó nhỏ hơn anh cả 1 con giáp đó. Anh nghĩ gì vậy, chỉ có em mới hợp với anh mà thôi."
Nghe thấy ả nói tôi, chú nhỏ tức giận mà quay ra bóp chặt cổ ả ta, ánh mắt hắn cũng trở nên sát khí:
- Tôi nói cho cô biết.Tôi cho cô ở đây là cái phước nhà cô rồi đấy.Mình nên biết mình đang ở đâu!
- Tôi nói với cô rồi mà?Đừng đi quá giới hạn của tôi. Cô mà còn kiếm cách khiến em ấy hiểu lầm.Thì đừng trách cái mạng của cô tôi tha cho chó ăn!
Chú nhỏ vừa dứt câu liền ném mạnh ả ta xuống đất rồi cất giọng ảm đạm với quản gia:
- Đưa tôi địa chỉ khách sạn. Đừng nói cho em ấy biết!
Quản gia khẽ gật đầu rồi nhìn chú nhỏ rời đi với sự giận dữ và ảm đạm bao trùm lấy cơ thể chú nhỏ.
Ả ta khi bị chú ném xuống sàn,ả ta thấy sát khí đằng đằng của chú ả ta liền sợ hãi mà không dám nói gì hay làm gì. Chỉ biết đứng dậy mà nhanh chân rời đi.
Còn về phía tôi, tôi vẫn đang ngồi trên xe để đi tới khách sạn mà không biết rằng tí nữa sẽ có một chuyện lớn xảy ra.
Tôi đang ngắm đường phố thì tài xế đang lái liền nói: " Sao nay cô nhỏ khong ở nhà ạ?"
Giật mình quay ra nhìn tài xế một vài giây xong tôi liền trả lời: " Chuyện phức tạp lắm,tôi thì lại không thích nên muốn nghỉ ngơi xíu. Đừng hỏi nhiều!"
Tài xế nghe thấy liền không nói gì mà chỉ tập trung lái xe đưa tôi tới…
Vài phút sau xe tới nơi.Tài xế liền bước ra rồi mở cửa cho tôi. Tôi gật đầu với tài xế, tài xế hiểu ý mà liền chào tạm biệt tôi rồi rời đi.
Khi thấy tài xế đã đi tôi liền bước vào cổng khách sạn. Vừa vào chỗ lễ tân người lễ tân đã nhận ra tôi là cháu cưng của Thần Tổng. Lễ tân niềm nở mà chào hỏi:
- Cô có đặt phòng chưa ạ?
Tôi nhẹ nhàng mà đáp lại: " Rồi,tôi đang mệt muốn về phòng!"
Lễ tân thấy vậy liền nhanh tay mà đưa thẻ phòng cho tôi. Rồi niềm nở mà chào tôi nhưng lễ tân vẫn có một thắc mắc?
- " Sao cháu cưng của Thần Tổng không ở nhà mà lại ở khách sạn nhỉ? Kì lạ thật!"
Về phía tôi.Tôi từ từ bước vào thang máy. Thang máy vừa lên tầng 1 đồng thời chú nhỏ đang phóng xe chạy tới khách sạn mà tôi đã đặt.
Lên tới tầng 10, tôi liền nhẹ nhàng bước ra thang máy rồi kiếm số phòng cùng lúc đó chú nhỏ đã sắp tới khách sạn.
Vừa vào phòng tôi liền quăng đi những thứ trên người rồi chạy nhanh vào nhà tắm. Vì tiếng xả nước quá to nên đã lấn át tiếng bên ngoài khiến tôi không nghe được gì chỉ nghe được mỗi tiếng nước xả.
Cùng lúc đó,chú nhỏ đã tới nơi. Gương mặt đầy sự giận dữ của hắn bước tới chỗ lễ tân. Lễ tân chưa kịp chào hỏi thì đã bị chú nhỏ chặn lại:
- Phòng của con bé đâu?
Vừa kịp định hình lễ tân liền giật mình khi thấy Thần Tổng trước mặt mình.Không để chú nhỏ đợi lâu. Lễ tân nhanh miệng mà nói số phòng và tầng mà tôi đang ở.
Không thèm nói lời nào.Chú nhỏ đùng đùng bước tới cửa thang máy rồi đi vào…
Tới tầng 10 chú nhỏ liền chạy nhanh ra ngoài tìm kiếm phòng tôi. Khi lướt qua cửa phòng tôi chú nhỏ liền khựng lại rồi lùi lại vài bước rồi nhìn lại số phòng:
- Hoá ra,em ở đây!
Chú nhỏ bình thản mà mở cửa vào. Vì tiếng xả nước đã lấn át tiếng bên ngoài nên tôi không hề nghe được có ai đó đang mở cửa phòng tôi.
Bước vào chú nhỏ từng bước tiến tới chiếc giường rồi ngồi xuống đợi tôi tắm. Vài phút sau tôi cũng tắm xong,quần áo đã được mặt trong phòng tắm tôi bước ra bình thản với mái tóc ướt đẫm của mình.
Vừa ngước lên nhìn tôi liền giật mình khi thấy chú nhỏ đã ở trong phòng lúc nào mà mình không hề hay biết:
- Sao…sao chú lại ở đây?
Chú nhỏ không nói mà đứng bật dậy kéo tay tôi ra ngoài. Bị chú bóp mạnh cổ tay tôi liền kêu đau rồi ráng giật tay ra khỏi chú.
- Buông ra.! Cháu đau quá.buông ra!
Vừa buông tay ra tôi liền tát mạnh vào mặt chú nhỏ. " Chú làm gì vậy hả? "
Chú nhỏ vừa bị ăn cái tát từ tôi chú từ từ xoay mặt sang nhìn tôi: " Nay em còn dám tát tôi? Tôi không dạy em nên e hư rồi nhỉ?"
Tôi nghe thấy mà liền giật mình hoảng sợ: " Nay cháu muốn ngủ ở đây! Chú đi về đi!
Thấy tôi cứng đầu chú nhỏ liền quát lớn:" Tốt nhất là về nhà. Em đừng để tôi điên lên!"
- Tôi xin lỗi.
Họ vội vàng chạy tới mà khua tay:" Không sao…không sao cô nhỏ à cô không cần làm vậy đâu!!"
Nghe thấy lời của họ tôi liền nhìn họ không lâu rồi rời đi. Vừa bước xuống lầu thì đụng trụng kỳ đà cản mũi. Tôi coi như không thấy liền bước qua ả.
Ả ta đắc ý mà quay ra nói với tôi: “Sao? Khóc à? Ôi tội thật đấy~”
Tôi quay ra nhìn ả ta với ánh mắt sát khí,ả ta nhìn thấy cũng tắt điện phần nào. “Đồ tôi không cần cho bà cô sài đấy!”
Nói xong tôi liền bước khỏi cửa một cách dứt khoát không quên nói với quản gia: " Đặt một khách sạn ở ngoài giúp tôi. Nay tôi không ở nhà. Có rác ở đây ngủ không được."
Thấy như tôi đang nói ả,ả ta nhảy cẫng lên nói: " Nói ai vậy hả? Con nhỏ này"
Tôi quay ra nhìn ả với đầy sự kiêu ngạo: " Biết vậy mà còn hỏi?"
Nói xong tôi rời đi.Cánh cửa vừa đóng thì chú nhỏ cũng bước xuống lầu. Chú nhỏ liền nói vọng xuống với quản gia.
- Từ Hải Nguyệt đâu?
Quản gia thấy chú nhỏ liền cúi gập người trả lời: “Cô nhỏ kêu tôi đặt phòng khách sạn cho cô nhỏ.Tại vì nay cô nhỏ không ở nhà ạ!”
Ả ta nghe đến liền giả vờ bị nhức bên má bị đánh liền chạy về phía hắn: " Anh à~ em còn đau lắm…"
Chú nhỏ thấy người phụ nữ mà mình không thích cứ cạ ngực vào tay mình.Chú nhỏ hất người ả ra rồi cất giọng khó chịu mà nói với ả:
- Tốt nhất tránh xa tôi ra. Tôi không muốn em ấy hiểu lầm.!
Ả ta vẫn không chịu buông tha cho chú nhỏ mà mặt dày bám theo không chịu nổi với lời nói của chú nhỏ,suốt ngày một câu em hai câu em về tôi.
Ả ta tức điên lên mà quát lớn: " Sao cứ phải là con bé đó? Nó nhỏ hơn anh cả 1 con giáp đó. Anh nghĩ gì vậy, chỉ có em mới hợp với anh mà thôi."
Nghe thấy ả nói tôi, chú nhỏ tức giận mà quay ra bóp chặt cổ ả ta, ánh mắt hắn cũng trở nên sát khí:
- Tôi nói cho cô biết.Tôi cho cô ở đây là cái phước nhà cô rồi đấy.Mình nên biết mình đang ở đâu!
- Tôi nói với cô rồi mà?Đừng đi quá giới hạn của tôi. Cô mà còn kiếm cách khiến em ấy hiểu lầm.Thì đừng trách cái mạng của cô tôi tha cho chó ăn!
Chú nhỏ vừa dứt câu liền ném mạnh ả ta xuống đất rồi cất giọng ảm đạm với quản gia:
- Đưa tôi địa chỉ khách sạn. Đừng nói cho em ấy biết!
Quản gia khẽ gật đầu rồi nhìn chú nhỏ rời đi với sự giận dữ và ảm đạm bao trùm lấy cơ thể chú nhỏ.
Ả ta khi bị chú ném xuống sàn,ả ta thấy sát khí đằng đằng của chú ả ta liền sợ hãi mà không dám nói gì hay làm gì. Chỉ biết đứng dậy mà nhanh chân rời đi.
Còn về phía tôi, tôi vẫn đang ngồi trên xe để đi tới khách sạn mà không biết rằng tí nữa sẽ có một chuyện lớn xảy ra.
Tôi đang ngắm đường phố thì tài xế đang lái liền nói: " Sao nay cô nhỏ khong ở nhà ạ?"
Giật mình quay ra nhìn tài xế một vài giây xong tôi liền trả lời: " Chuyện phức tạp lắm,tôi thì lại không thích nên muốn nghỉ ngơi xíu. Đừng hỏi nhiều!"
Tài xế nghe thấy liền không nói gì mà chỉ tập trung lái xe đưa tôi tới…
Vài phút sau xe tới nơi.Tài xế liền bước ra rồi mở cửa cho tôi. Tôi gật đầu với tài xế, tài xế hiểu ý mà liền chào tạm biệt tôi rồi rời đi.
Khi thấy tài xế đã đi tôi liền bước vào cổng khách sạn. Vừa vào chỗ lễ tân người lễ tân đã nhận ra tôi là cháu cưng của Thần Tổng. Lễ tân niềm nở mà chào hỏi:
- Cô có đặt phòng chưa ạ?
Tôi nhẹ nhàng mà đáp lại: " Rồi,tôi đang mệt muốn về phòng!"
Lễ tân thấy vậy liền nhanh tay mà đưa thẻ phòng cho tôi. Rồi niềm nở mà chào tôi nhưng lễ tân vẫn có một thắc mắc?
- " Sao cháu cưng của Thần Tổng không ở nhà mà lại ở khách sạn nhỉ? Kì lạ thật!"
Về phía tôi.Tôi từ từ bước vào thang máy. Thang máy vừa lên tầng 1 đồng thời chú nhỏ đang phóng xe chạy tới khách sạn mà tôi đã đặt.
Lên tới tầng 10, tôi liền nhẹ nhàng bước ra thang máy rồi kiếm số phòng cùng lúc đó chú nhỏ đã sắp tới khách sạn.
Vừa vào phòng tôi liền quăng đi những thứ trên người rồi chạy nhanh vào nhà tắm. Vì tiếng xả nước quá to nên đã lấn át tiếng bên ngoài khiến tôi không nghe được gì chỉ nghe được mỗi tiếng nước xả.
Cùng lúc đó,chú nhỏ đã tới nơi. Gương mặt đầy sự giận dữ của hắn bước tới chỗ lễ tân. Lễ tân chưa kịp chào hỏi thì đã bị chú nhỏ chặn lại:
- Phòng của con bé đâu?
Vừa kịp định hình lễ tân liền giật mình khi thấy Thần Tổng trước mặt mình.Không để chú nhỏ đợi lâu. Lễ tân nhanh miệng mà nói số phòng và tầng mà tôi đang ở.
Không thèm nói lời nào.Chú nhỏ đùng đùng bước tới cửa thang máy rồi đi vào…
Tới tầng 10 chú nhỏ liền chạy nhanh ra ngoài tìm kiếm phòng tôi. Khi lướt qua cửa phòng tôi chú nhỏ liền khựng lại rồi lùi lại vài bước rồi nhìn lại số phòng:
- Hoá ra,em ở đây!
Chú nhỏ bình thản mà mở cửa vào. Vì tiếng xả nước đã lấn át tiếng bên ngoài nên tôi không hề nghe được có ai đó đang mở cửa phòng tôi.
Bước vào chú nhỏ từng bước tiến tới chiếc giường rồi ngồi xuống đợi tôi tắm. Vài phút sau tôi cũng tắm xong,quần áo đã được mặt trong phòng tắm tôi bước ra bình thản với mái tóc ướt đẫm của mình.
Vừa ngước lên nhìn tôi liền giật mình khi thấy chú nhỏ đã ở trong phòng lúc nào mà mình không hề hay biết:
- Sao…sao chú lại ở đây?
Chú nhỏ không nói mà đứng bật dậy kéo tay tôi ra ngoài. Bị chú bóp mạnh cổ tay tôi liền kêu đau rồi ráng giật tay ra khỏi chú.
- Buông ra.! Cháu đau quá.buông ra!
Vừa buông tay ra tôi liền tát mạnh vào mặt chú nhỏ. " Chú làm gì vậy hả? "
Chú nhỏ vừa bị ăn cái tát từ tôi chú từ từ xoay mặt sang nhìn tôi: " Nay em còn dám tát tôi? Tôi không dạy em nên e hư rồi nhỉ?"
Tôi nghe thấy mà liền giật mình hoảng sợ: " Nay cháu muốn ngủ ở đây! Chú đi về đi!
Thấy tôi cứng đầu chú nhỏ liền quát lớn:" Tốt nhất là về nhà. Em đừng để tôi điên lên!"