Chương 4: Em ăn tôi xong còn tính chạy?
Và cứ thế tôi và chú nhỏ đã trải qua một đêm vô cùng kịch liệt từ 1g đến 7g chú nhỏ mới buông tha cho tôi.
Sáng sớm tinh mơ những ánh nắng chen chúc nhau vào rèm cửa có vài tia sáng nhỏ chiếu lên gương mặt của tôi làm tôi khó chịu mà thức giấc.
Tôi vô thức mà ngồi bật dậy,cảm giác đau đớn muốn xé toạc cả người tôi xuất hiện,tôi khẽ kêu rên đau đớn. Như nó muốn xuyên thủng cả cơ thể tôi vậy.
Đúng lúc,chú nhỏ tôi bước vào bình thản mà nói:
- Dậy rồi sao? Để tôi đưa em vào nhà tắm!
Nhìn thấy hắn tôi liền giật bắn người né xa chú ra rồi chấp tây xoa xoa tay van xin chú:
- Ch-cháu xin lỗi. Là do cháu do cháu...làm ơn chú đừng bỏ cháu..cháu xin lỗi!
Chú nhỏ thấy hành động vừa rồi của tôi liền ngạc nhiên mà không hiểu chuyện gì. Liền kéo tay tôi lại. Theo phản xạ tôi liền rụt tay ra rồi cứ dập đầu xuống giường xin lỗi chú
Chú nhỏ thấy tôi có vẻ không ổn liền tiến tời mà ôm tôi vào lòng. Khi chú nhỏ ôm tôi,tôi cảm nhận được có sự ấm áp của chú trong đó.Chú nhỏ cất giọng điềm đạm như mọi ngày nói với tôi:
- Em không sao chứ? Tôi nói gì làm e sợ sao?
Lúc đó chú vừa ôm tôi vào lòng vừa nói.Tôi cũng bình tĩnh lại được mà nói với chú:
- Không có ạ..
Dứt câu tôi liền đẩy chú ra rồi nói tiếp:
- Ngày hôm qua,chú bị người ta chuốc thuốc nên..nên cháu sẽ không kêu chú chịu trách nhiệm đâu.Cháu sẽ coi như chưa bao giờ có chuyện đó xảy ra!
Nói dứt câu chú nhỏ tôi liền bật cười mà xoa đầu nói:
- Bé con..tôi còn chưa nói gì.Mà em đã nói trước tôi rồi sao
- Từ Hải Nguyệt,em học đâu ra vậy?
Gương mặt tôi trở nên ngơ ngác mà nhìn phía chú.Chú liền đặt trán chú vào trán tôi rồi nói:
- Bé con...em thật dễ tin người.Tôi không say cũng không bị người ta chuốc thuốc.
Tôi nghe thấy vài giây sau gương mặt tôi gượng đỏ lên vì xấu hổ.Đã vậy chú còn nói thêm với tôi:
- Em không cần chịu trách nhiệm với tôi.Tôi sẽ chịu trách nhiệm.
- Tôi thích em.Từ Hải Nguyệt!
Nói xong tôi đứng mất vài giây rồi liền cười gượng:
- Ha ha.Chú khéo đùa,thôi coi như chưa gì xảy ra
- Cháu đi vào nhà tắm đây!
Nói xong tôi vội vàng đứng lên chưa kịp đi được nửa bước tôi liền té sấp mặt xuống dưới đất cũng may chú nhỏ đỡ được. Chú nhỏ vẫn không quên chọc tôi vài câu:
- Có chắc là e đi được không?Hay để tôi bế em nhé!? Đúng là đồ yếu đuối mà.
Chú nhỏ vừa nói xong thì liền hành động khiến tôi chưa kịp nói lời nào đã bị bế lên:
- Ôm chắc vào không sẽ té đấy!
Dứt câu tôi liền nghe lời mà choàng cổ chú nhỏ để chú nhỏ đưa vào nhà tắm.Xong xuôi tôi liền vỗ nhẹ vai chú rồi nói vào tai chú:
- Cháu thấy mình có thể đi được rồi.Chú kh-không cần làm vậy đâu..
Chú nhỏ nghe thấy liền ôm chặt tôi hơn mà nói:
- Đã bế em rồi thì tôi nào nỡ để em đặt chân xuống dưới đất chứ. Xuống dưới lầu rồi tôi sẽ để e xuống
Chú nhỏ nói xong tôi chỉ biết gượng đỏ mặt mà để chú nhỏ bế xuống. Trong đầu tôi bây giờ chỉ suy nghĩ đến lời nói vừa ban nãy của chú nhỏ.
Ngày hôm qua,chú nhỏ không say cũng không bị chuốc thuốc vậy chú nhỏ có ý gì chứ? Vừa nghĩ tôi liền sựt nhớ đến lời nói chú nhỏ nói: Tôi thích em! Cái gì đây? Chú nhỏ bây giờ lại có kiểu chọc tôi vậy sao
Nếu làm vậy càng khiến mình rung động trước chú nhỏ hơn..Còn chưa suy nghĩ xong thì chú liền cất giọng ôn nhu với tôi:
- Vào đây ngồi nhé?
Gì cơ?? Chú ấy bảo là tới sẽ đặt tôi xuống dưới đất mà giờ còn đặt tôi xuống ghế một cách nhẹ nhàng khiến tôi không cảm nhận được gì.
Chú nhỏ nhẹ nhàng ngồi kế bên cạnh tôi,quay ra nhìn tôi rồi nở một nụ cười đầy sự chiều chuộng trong đó
Cho dù tôi đã 20 tuổi rồi còn chú nhỏ đã hơn 30 nhưng nhìn chú ấy còn trẻ hơn tôi. Tôi thật sự rất thích gương mặt của chú. Mỗi khi chú ấy cười đều khiến con tim tôi rung động
Cứ thế mà tôi đã ngắm nhìn chú một hồi lâu. Đến mức chú nhỏ đã kêu tôi nhưng tôi lại không thấy đến khi chú nhỏ nhéo tôi một cái tôi mới tỉnh táo lại được:
- Mặt tôi dính gì sao?
Ôi trời ơi. Dính là đúng rồi,dính nhan sắc tôi thật sự thích gương mặt của chú ấy...Bên trong tôi gào thét muốn nói klaf vậy nhưng bên ngoài tôi chỉ biết cười trừ rồi giả vờ tập trung ăn nhưng không thể tập trung nổi. Vì chú nhỏ đang chăm chú nhìn tôi
Khiến tôi khó có thể mà ăn ngon lành được. Tôi quay sang thì thấy chú nhỏ cứ nhìn mình mãi. Tôi liền lấy can đảm mà nói với chú nhỏ:
- Sao chú không ăn đi ạ? Đồ ăn sắp nguội rồi.
Chú thản nhiên mà trả lời:
Tôi không đói. Em ăn đi!
Gì đây?? Không đói thì không đói nhưng có cần nhìn mình đến vậy không. Tôi nhanh chóng ăn nhanh rồi tính chạy lên trên phòng thì bị chú kéo lại vào lòng..
- Chú..chú nhỏ à..buông cháu ra..
Chú nhìn tôi với ánh mắt hờn dỗi mà nói:
- Em ăn tôi xong còn tính chạy?
Tôi liền nhanh miệng mà trả lời:
- Chính chú bảo cháu không cầ-
Chú nhỏ chộp lại mà không cho tôi lấy lời nào:
- Lúc nào nhỉ? Sao tôi không nhớ nhỉ? Em nhắc lại tôi nhớ được không?
Trời ơi!! Con người này thật là quá đáng..khiến tôi không dám mở miệng nói thêm tiếng nào
Thấy tôi có vẻ ngại ngùng chú liền nói:
- Em có vẻ gượng khi tôi ôm em nhỉ?
Má ơi!! Không gượng mới lạ!! Người hẫu xung quanh ai cũng đứng đó cả ra mà chú ấy lại ôm tôi vào lòng khiến tôi không dám ngước mắt lên một tí nào.
Chú nhỏ cũng hiểu ý tôi mà ra hiệu cho đám người rời đi.Họ đi ra ngoài hết chú liền dụi đầu mình vào ngực tôi:
- Ăn xong em quên uống sữa rồi đó bé
con.
Chú nhìn vậy tôi nào có thời gian uống miếng sữa chứ.Tôi xấu hổ mà nói với chú:
- Cháu không thích uống sữa..ha ha
Nhìn sơ qua chú cũng biết tôi nói dối liền nhéo eo tôi rồi nói:
- Chưa gì đã biết nói dối tôi rồi sao? Vậy để tôi đút em uống.
Chú nhỏ liền ngả người tôi ra sau rồi nói với tôi:
- Mở miệng ra!
Tôi cứ thế mà nghe lời chú. Nhưng tôi không nghĩ chú nhỏ sẽ dùng hành động này để đút tôi uống
Chú cầm lấy ly sữa đưa vào miệng mình không rằng hôn trực tiếp vào môi tôi. Đẩy hết sữa qua cho tôi.Tôi bất ngờ nên chỉ có thể uống hết sữa chú nhỏ đẩy qua
Cứ thế lặp đi lặp lại cho khi chiếc ly không còn hạt sữa nào.Tôi lắp bắp mà nói với chú nhỏ:
- Chú nhỏ à...chú-
Sáng sớm tinh mơ những ánh nắng chen chúc nhau vào rèm cửa có vài tia sáng nhỏ chiếu lên gương mặt của tôi làm tôi khó chịu mà thức giấc.
Tôi vô thức mà ngồi bật dậy,cảm giác đau đớn muốn xé toạc cả người tôi xuất hiện,tôi khẽ kêu rên đau đớn. Như nó muốn xuyên thủng cả cơ thể tôi vậy.
Đúng lúc,chú nhỏ tôi bước vào bình thản mà nói:
- Dậy rồi sao? Để tôi đưa em vào nhà tắm!
Nhìn thấy hắn tôi liền giật bắn người né xa chú ra rồi chấp tây xoa xoa tay van xin chú:
- Ch-cháu xin lỗi. Là do cháu do cháu...làm ơn chú đừng bỏ cháu..cháu xin lỗi!
Chú nhỏ thấy hành động vừa rồi của tôi liền ngạc nhiên mà không hiểu chuyện gì. Liền kéo tay tôi lại. Theo phản xạ tôi liền rụt tay ra rồi cứ dập đầu xuống giường xin lỗi chú
Chú nhỏ thấy tôi có vẻ không ổn liền tiến tời mà ôm tôi vào lòng. Khi chú nhỏ ôm tôi,tôi cảm nhận được có sự ấm áp của chú trong đó.Chú nhỏ cất giọng điềm đạm như mọi ngày nói với tôi:
- Em không sao chứ? Tôi nói gì làm e sợ sao?
Lúc đó chú vừa ôm tôi vào lòng vừa nói.Tôi cũng bình tĩnh lại được mà nói với chú:
- Không có ạ..
Dứt câu tôi liền đẩy chú ra rồi nói tiếp:
- Ngày hôm qua,chú bị người ta chuốc thuốc nên..nên cháu sẽ không kêu chú chịu trách nhiệm đâu.Cháu sẽ coi như chưa bao giờ có chuyện đó xảy ra!
Nói dứt câu chú nhỏ tôi liền bật cười mà xoa đầu nói:
- Bé con..tôi còn chưa nói gì.Mà em đã nói trước tôi rồi sao
- Từ Hải Nguyệt,em học đâu ra vậy?
Gương mặt tôi trở nên ngơ ngác mà nhìn phía chú.Chú liền đặt trán chú vào trán tôi rồi nói:
- Bé con...em thật dễ tin người.Tôi không say cũng không bị người ta chuốc thuốc.
Tôi nghe thấy vài giây sau gương mặt tôi gượng đỏ lên vì xấu hổ.Đã vậy chú còn nói thêm với tôi:
- Em không cần chịu trách nhiệm với tôi.Tôi sẽ chịu trách nhiệm.
- Tôi thích em.Từ Hải Nguyệt!
Nói xong tôi đứng mất vài giây rồi liền cười gượng:
- Ha ha.Chú khéo đùa,thôi coi như chưa gì xảy ra
- Cháu đi vào nhà tắm đây!
Nói xong tôi vội vàng đứng lên chưa kịp đi được nửa bước tôi liền té sấp mặt xuống dưới đất cũng may chú nhỏ đỡ được. Chú nhỏ vẫn không quên chọc tôi vài câu:
- Có chắc là e đi được không?Hay để tôi bế em nhé!? Đúng là đồ yếu đuối mà.
Chú nhỏ vừa nói xong thì liền hành động khiến tôi chưa kịp nói lời nào đã bị bế lên:
- Ôm chắc vào không sẽ té đấy!
Dứt câu tôi liền nghe lời mà choàng cổ chú nhỏ để chú nhỏ đưa vào nhà tắm.Xong xuôi tôi liền vỗ nhẹ vai chú rồi nói vào tai chú:
- Cháu thấy mình có thể đi được rồi.Chú kh-không cần làm vậy đâu..
Chú nhỏ nghe thấy liền ôm chặt tôi hơn mà nói:
- Đã bế em rồi thì tôi nào nỡ để em đặt chân xuống dưới đất chứ. Xuống dưới lầu rồi tôi sẽ để e xuống
Chú nhỏ nói xong tôi chỉ biết gượng đỏ mặt mà để chú nhỏ bế xuống. Trong đầu tôi bây giờ chỉ suy nghĩ đến lời nói vừa ban nãy của chú nhỏ.
Ngày hôm qua,chú nhỏ không say cũng không bị chuốc thuốc vậy chú nhỏ có ý gì chứ? Vừa nghĩ tôi liền sựt nhớ đến lời nói chú nhỏ nói: Tôi thích em! Cái gì đây? Chú nhỏ bây giờ lại có kiểu chọc tôi vậy sao
Nếu làm vậy càng khiến mình rung động trước chú nhỏ hơn..Còn chưa suy nghĩ xong thì chú liền cất giọng ôn nhu với tôi:
- Vào đây ngồi nhé?
Gì cơ?? Chú ấy bảo là tới sẽ đặt tôi xuống dưới đất mà giờ còn đặt tôi xuống ghế một cách nhẹ nhàng khiến tôi không cảm nhận được gì.
Chú nhỏ nhẹ nhàng ngồi kế bên cạnh tôi,quay ra nhìn tôi rồi nở một nụ cười đầy sự chiều chuộng trong đó
Cho dù tôi đã 20 tuổi rồi còn chú nhỏ đã hơn 30 nhưng nhìn chú ấy còn trẻ hơn tôi. Tôi thật sự rất thích gương mặt của chú. Mỗi khi chú ấy cười đều khiến con tim tôi rung động
Cứ thế mà tôi đã ngắm nhìn chú một hồi lâu. Đến mức chú nhỏ đã kêu tôi nhưng tôi lại không thấy đến khi chú nhỏ nhéo tôi một cái tôi mới tỉnh táo lại được:
- Mặt tôi dính gì sao?
Ôi trời ơi. Dính là đúng rồi,dính nhan sắc tôi thật sự thích gương mặt của chú ấy...Bên trong tôi gào thét muốn nói klaf vậy nhưng bên ngoài tôi chỉ biết cười trừ rồi giả vờ tập trung ăn nhưng không thể tập trung nổi. Vì chú nhỏ đang chăm chú nhìn tôi
Khiến tôi khó có thể mà ăn ngon lành được. Tôi quay sang thì thấy chú nhỏ cứ nhìn mình mãi. Tôi liền lấy can đảm mà nói với chú nhỏ:
- Sao chú không ăn đi ạ? Đồ ăn sắp nguội rồi.
Chú thản nhiên mà trả lời:
Tôi không đói. Em ăn đi!
Gì đây?? Không đói thì không đói nhưng có cần nhìn mình đến vậy không. Tôi nhanh chóng ăn nhanh rồi tính chạy lên trên phòng thì bị chú kéo lại vào lòng..
- Chú..chú nhỏ à..buông cháu ra..
Chú nhìn tôi với ánh mắt hờn dỗi mà nói:
- Em ăn tôi xong còn tính chạy?
Tôi liền nhanh miệng mà trả lời:
- Chính chú bảo cháu không cầ-
Chú nhỏ chộp lại mà không cho tôi lấy lời nào:
- Lúc nào nhỉ? Sao tôi không nhớ nhỉ? Em nhắc lại tôi nhớ được không?
Trời ơi!! Con người này thật là quá đáng..khiến tôi không dám mở miệng nói thêm tiếng nào
Thấy tôi có vẻ ngại ngùng chú liền nói:
- Em có vẻ gượng khi tôi ôm em nhỉ?
Má ơi!! Không gượng mới lạ!! Người hẫu xung quanh ai cũng đứng đó cả ra mà chú ấy lại ôm tôi vào lòng khiến tôi không dám ngước mắt lên một tí nào.
Chú nhỏ cũng hiểu ý tôi mà ra hiệu cho đám người rời đi.Họ đi ra ngoài hết chú liền dụi đầu mình vào ngực tôi:
- Ăn xong em quên uống sữa rồi đó bé
con.
Chú nhìn vậy tôi nào có thời gian uống miếng sữa chứ.Tôi xấu hổ mà nói với chú:
- Cháu không thích uống sữa..ha ha
Nhìn sơ qua chú cũng biết tôi nói dối liền nhéo eo tôi rồi nói:
- Chưa gì đã biết nói dối tôi rồi sao? Vậy để tôi đút em uống.
Chú nhỏ liền ngả người tôi ra sau rồi nói với tôi:
- Mở miệng ra!
Tôi cứ thế mà nghe lời chú. Nhưng tôi không nghĩ chú nhỏ sẽ dùng hành động này để đút tôi uống
Chú cầm lấy ly sữa đưa vào miệng mình không rằng hôn trực tiếp vào môi tôi. Đẩy hết sữa qua cho tôi.Tôi bất ngờ nên chỉ có thể uống hết sữa chú nhỏ đẩy qua
Cứ thế lặp đi lặp lại cho khi chiếc ly không còn hạt sữa nào.Tôi lắp bắp mà nói với chú nhỏ:
- Chú nhỏ à...chú-