Chương 3
Bên này Lục Ninh Hoàn không có thư thái giống như bên Thẩm Điềm, nàng cùng với chú thím ở cùng một chỗ, trong nhà có ba phòng, chú thím một phòng, em trai cùng với em gái mỗi người một phòng, Lục Ninh Hoàn tới nơi này liền không có phòng ở.
Nguyên lai là Lục Minh tính toán cho Lục Ninh Hoàn cùng với con gái Lục Tử Toàn ở cùng một phòng, nhưng con gái sống chết cũng không đồng ý, nhưng thật ra con trai đồng ý cùng Lục Ninh Hoàn chung một phòng, bất quá Lục Ninh Hoàn không đồng ý, ban ngày Lục Đức Vũ còn khóc, sau đó nói châm chọc mỉa mai cho Trương Nhược Hoa để cho thím ta mắng Lục Ninh Hoàn.
Lục Ninh Hoàn chỉ là trầm mặc nghe, nàng nhận thấy chính mình là quá yếu ớt, trừ bỏ nơi này, Lục Ninh Hoàn không biết nàng còn có thể đi chỗ nào, cũng sẽ không có người nào chịu thu nhận nàng.
Cuối cùng, Lục Ninh Hoàn biến ban công bên trái phòng khách thành phòng của mình, Lục Minh làm cho nàng một chiếc giường second-hand để cho nàng ngủ, tuy rằng lúc này so với lúc trước khác nhau như trời với đất, nhưng Lục Ninh Hoàn cuối cùng cũng có chỗ dung thân, trừ bỏ giường, ở ban công còn có ngăn tủ, phía trước Lục Ninh Hoàn để quần áo, những món đồ chơi để ở phía bên trong.
Nàng vĩnh viễn không quên được ngày đó, ngày mà ba mẹ rời đi, chính mình bị chú thím nhận người thân, mấy ngày nàng khóc khổ sở, chú thím cũng không quản nàng, vội vàng bán của cải tài sản lấy tiền cùng với tài sản ở công ty, Lục Ninh Hoàn cảm thấy nếu không phải lấy số tiền này, chú thím hẳn là sẽ không nhận nuôi nàng.
Ngày đó nàng ngồi khóc ở trên sô pha, em trai em gái lại sớm để mắt đến món đồ chơi của Lục Ninh Hoàn, bọn họ bất mãn cùng Lục Ninh Hoàn chào hỏi, đi đến ngăn tủ mở ra làm hỗn loạn những món đồ chơi.
Lục Tử Toàn lấy chiếc váy của Lục Ninh Hoàn ướm lên trên người, kia là váy mà mẹ Lục Ninh Hoàn mua tặng sinh nhật cho nàng, bên kia Lục Đức Vũ đem đồ chơi của Lục Ninh Hoàn đổ đầy ra đất.
Hốc mắt của Lục Ninh Hoàn đỏ bừng, nàng hướng về phía Lục Tử Toàn điên cuồng vọt qua, đoạt lấy chiếc váy mà mẹ của nàng mua cho mình, hung hăng đem Lục Tử Toàn đẩy ngã trên mặt đất, "Đây là váy mẹ mua cho chị, không cho em chạm vào".
Lục Tử Toàn bị Lục Ninh Hoàn dọa sợ, nước mắt liền rơi xuống, gân cổ khóc rống lên: " Ô ô ô, mẹ, Lục Ninh Hoàn đánh con, Lục Ninh Hoàn cái đứa mồ côi này cũng dám đánh ta, ô ô ô, mẹ mau tới giúp con."
Ở phía sau Lục Đức Vũ thấy em gái bị Lục Ninh Hoàn đẩy, lập tức nhào về phía Lục Ninh Hoàn, "Ngươi khi dễ em gái ta, ta đánh ngươi,."
Lục Tử Toàn thấy có người giúp, từ trên mặt đất bò lên, Lục Đức Vũ bắt lấy tay Lục Ninh Hoàn, Lục Ninh Hoàn không thể động đậy, Lục Tử Toàn dùng hết sức lực đánh lên trên người Lục Ninh Hoàn, tay đấm chân đá, một bên còn khóc: "Mẹ, Lục Ninh Hoàn là cái đồ không có cha mẹ đánh con, ô ô ô đánh đến con đau quá, mẹ giúp con đánh nàng!"
Hốc mắt Lục Ninh Hoàn còn hồng, bị Lục Tử Toàn đấm đá vào trên người, không kêu la một tiếng, cổ tay của nàng bị Lục Đức Vũ nắm đến đều đau, nàng phản kích, nhưng căn bản là không đánh lại hai người họ, nàng biết chính mình là người ăn nhờ ở đậu, sẽ không có người giúp, càng không có người đau lòng cho nàng.
Quả nhiên trong chốc lát Trương Nhược Hoa liền lao tới, thấy ba đứa con nít đánh nhau, chưa nói đến hai lời liền tiến lên đem Lục Ninh Hoàn quăng ra ngoài.
Lục Ninh Hoàn trưởng thành sớm, nhưng khi đó chỉ mới là một đứa trẻ 5 tuổi, phía sau lưng đụng vào tủ phát đau, nước mắt rơi, tầm mắt sớm đã mơ hồ.
Trương Nhược Hoa ở một bên chỉ vào Lục Ninh Hoàn mắng: " Lục Ninh Hoàn, đừng tưởng rằng ngươi vẫn sống trong nhung lụa là một đại tiểu thư, nơi này là nhà của ta, ngươi dám khi dễ con trai con gái ta, ngươi có phải hay không tưởng đây là nhà của ngươi."
Lục Ninh Hoàn cắn môi dưới, Lưng nàng đau đến không thở nổi, vẫn là quật cường mở miệng: "Là hai người họ đụng đến đồ của con trước, những cái đó là ba mẹ để lại cho con, người khác không thể đụng vào."
"A." Trương Nhược Hoa cười lạnh lên tiếng nói tiếp: "Ngươi cho rằng con ta thích động vào đồ vật, đều là người đã chết có gì không động được, hai người các con cũng là, đồ vật của người chết để lại các con cũng dám động vào không sợ đen đủi sao? Về sao không cho chạm vào những cái đó, quỷ sẽ tìm tới hai đứa đó."
Lục Ninh Hoàn bị một tiếng quỷ hoàn toàn chọc giận, nàng đỡ người đứng lên, cả người tựa như một con thú nhỏ bị thương, "Không phải quỷ, đó là cha mẹ của con, người không được nói bọn họ như vậy, hơn nữa tiền cũng là cha mẹ để lại cho con, nếu người chê đen đủi thì có thể đừng dùng." Nàng đem nước mắt trên mặt gian nan lau khô, Trương Nhược Hoa bị những lời nói này làm cho phát run, nhìn thân mình nhỏ bé, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hướng về phía bọn họ gào thét.
Trương Nhược Hoa không nghĩ tới Lục Ninh Hoàn năm Tuổi có thể hiểu nhiều như vậy, trong mắt lóe lên, thực mau lại mắng: "Công ty nhà các người nợ ngập đầu, chúng ta đem công ty bán mới vừa đủ trả nợ, nếu không phải ta có lòng tốt, ngươi cho rằng sẽ có người thu nhận ngươi sao?"
Lục Ninh Hoàn khóc đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, thím ta hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc vẫn là nhóc con, cũng không có gì uy hiếp.
Trương Nhược Hoa vừa muốn tiến lên đánh Lục Ninh Hoàn, Lục Minh từ trong phòng đi ra cản lại.
"Ai nha, đều là nhóc con nói giỡn, được rồi được rồi, đều bớt tranh cãi, Tử Toàn con muốn cái gì ba mua cho con, đừng làm lộn xộn đồ vật của chị." Lục Minh ở trong phòng ngây người chốc lát, nghe bên ngoài ầm ĩ mới đi ra.
"Các con đều đi về phòng, ngủ sớm một chút." Lục Minh an ủi Trương Nhược Hoa vài câu, xoay người mới nhớ tới Lục Ninh Hoàn ở chỗ này.
Lục Minh lại cười nói: "Ninh Hoàn a, thím con chính là lời nói khó nghe một chút, nhưng tâm địa tốt, đừng nóng giận, em trai em gái cũng không phải cố ý."
Lục Ninh Hoàn chỉ bình tĩnh lấy mắt nhìn Lục Minh, sau đó cũng không quản, đứng dậy nhặt đồ trên mặt đất.
Lục Minh bị Lục Ninh Hoàn nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, hắn vừa mới tính toán, hắn làm sao để con mình thiệt thòi được, vẫn là nghe được Lục Ninh nói đến tiền, trong lòng có chút chột dạ, hắn bán của cải lấy tiền trừ bỏ giúp công ty trả nợ, hắn còn hốt số tiền lên đến 600 vạn, phải biết rằng 600 vạn đối với gia đình bình thường thì như là miếng bánh trên trời rớt xuống.
Lục Ninh Hoàn lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy Lục Đức Vũ nhìn nàng, chán ghét hết thảy.
Lục Đức Vũ cợt nhã kéo tay Lục Ninh Hoàn, ngày thường Trương Nhược Hoa không thể quản hắn, ở nhà trẻ thường xuyên kéo tay tay các bạn nữ đem các bạn nữ chọc đến khóc.
Hắn cùng với em gái giống nhau đều chán ghét Lục Ninh Hoàn, nhưng lại cảm thấy nàng lớn lên so với các bạn nữ khác đều xinh đẹp hơn, nhịn không được muốn kéo tay Lục Ninh Hoàn, nhưng bị Lục Ninh hoàn hung hăng ném ra.
Chờ Lục Đức Vũ rời khỏi, hốc mắt Lục Ninh Hoàn đỏ lên, nàng không nghĩ đứng trước bất kỳ ai sẽ tỏ ra yếu thế, nhưng nàng chỉ mới năm tuổi, cũng sẽ bị ủy khuất đến muốn khóc, nàng ban đêm đều nhớ cha mẹ, nhưng bất qua nàng chỉ mới là một đứa trẻ con.
Lục Ninh Hoàn chịu đựng không khóc, nàng cầm chậu đem vài món quần áo của mình, đi vào nhà vệ sinh múc nước, tay nhỏ cầm xà phòng bắt đầu xoa quần áo của mình, quần áo của nàng sẽ không có người giặt, càng đừng nghĩ là dùng máy giặt, nàng vóc dáng thấp căn bản với không tới, thím không muốn cho nàng giặt cùng."
Lục Ninh Hoàn còn nhớ rõ lần đầu tiên nàng giặt quần áo, cảnh tượng khi đó nàng dùng lực không đúng, trên tay là ba bốn vết cắt sau khi giặt xong, về sau nàng biết không nên dùng sức quá lớn, sẽ không có người đau lòng nàng, nàng phải tự bảo hộ chính mình.
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này chủ yếu là hồi ức của Lục Ninh Hoàn bị chú thím chèn ép khi nhà nàng có chuyện xảy ra.
Editor gào thét: Chị Tiểu Lục đừng ở nhà đó nữa về với Điềm Điềm điiii.
Nguyên lai là Lục Minh tính toán cho Lục Ninh Hoàn cùng với con gái Lục Tử Toàn ở cùng một phòng, nhưng con gái sống chết cũng không đồng ý, nhưng thật ra con trai đồng ý cùng Lục Ninh Hoàn chung một phòng, bất quá Lục Ninh Hoàn không đồng ý, ban ngày Lục Đức Vũ còn khóc, sau đó nói châm chọc mỉa mai cho Trương Nhược Hoa để cho thím ta mắng Lục Ninh Hoàn.
Lục Ninh Hoàn chỉ là trầm mặc nghe, nàng nhận thấy chính mình là quá yếu ớt, trừ bỏ nơi này, Lục Ninh Hoàn không biết nàng còn có thể đi chỗ nào, cũng sẽ không có người nào chịu thu nhận nàng.
Cuối cùng, Lục Ninh Hoàn biến ban công bên trái phòng khách thành phòng của mình, Lục Minh làm cho nàng một chiếc giường second-hand để cho nàng ngủ, tuy rằng lúc này so với lúc trước khác nhau như trời với đất, nhưng Lục Ninh Hoàn cuối cùng cũng có chỗ dung thân, trừ bỏ giường, ở ban công còn có ngăn tủ, phía trước Lục Ninh Hoàn để quần áo, những món đồ chơi để ở phía bên trong.
Nàng vĩnh viễn không quên được ngày đó, ngày mà ba mẹ rời đi, chính mình bị chú thím nhận người thân, mấy ngày nàng khóc khổ sở, chú thím cũng không quản nàng, vội vàng bán của cải tài sản lấy tiền cùng với tài sản ở công ty, Lục Ninh Hoàn cảm thấy nếu không phải lấy số tiền này, chú thím hẳn là sẽ không nhận nuôi nàng.
Ngày đó nàng ngồi khóc ở trên sô pha, em trai em gái lại sớm để mắt đến món đồ chơi của Lục Ninh Hoàn, bọn họ bất mãn cùng Lục Ninh Hoàn chào hỏi, đi đến ngăn tủ mở ra làm hỗn loạn những món đồ chơi.
Lục Tử Toàn lấy chiếc váy của Lục Ninh Hoàn ướm lên trên người, kia là váy mà mẹ Lục Ninh Hoàn mua tặng sinh nhật cho nàng, bên kia Lục Đức Vũ đem đồ chơi của Lục Ninh Hoàn đổ đầy ra đất.
Hốc mắt của Lục Ninh Hoàn đỏ bừng, nàng hướng về phía Lục Tử Toàn điên cuồng vọt qua, đoạt lấy chiếc váy mà mẹ của nàng mua cho mình, hung hăng đem Lục Tử Toàn đẩy ngã trên mặt đất, "Đây là váy mẹ mua cho chị, không cho em chạm vào".
Lục Tử Toàn bị Lục Ninh Hoàn dọa sợ, nước mắt liền rơi xuống, gân cổ khóc rống lên: " Ô ô ô, mẹ, Lục Ninh Hoàn đánh con, Lục Ninh Hoàn cái đứa mồ côi này cũng dám đánh ta, ô ô ô, mẹ mau tới giúp con."
Ở phía sau Lục Đức Vũ thấy em gái bị Lục Ninh Hoàn đẩy, lập tức nhào về phía Lục Ninh Hoàn, "Ngươi khi dễ em gái ta, ta đánh ngươi,."
Lục Tử Toàn thấy có người giúp, từ trên mặt đất bò lên, Lục Đức Vũ bắt lấy tay Lục Ninh Hoàn, Lục Ninh Hoàn không thể động đậy, Lục Tử Toàn dùng hết sức lực đánh lên trên người Lục Ninh Hoàn, tay đấm chân đá, một bên còn khóc: "Mẹ, Lục Ninh Hoàn là cái đồ không có cha mẹ đánh con, ô ô ô đánh đến con đau quá, mẹ giúp con đánh nàng!"
Hốc mắt Lục Ninh Hoàn còn hồng, bị Lục Tử Toàn đấm đá vào trên người, không kêu la một tiếng, cổ tay của nàng bị Lục Đức Vũ nắm đến đều đau, nàng phản kích, nhưng căn bản là không đánh lại hai người họ, nàng biết chính mình là người ăn nhờ ở đậu, sẽ không có người giúp, càng không có người đau lòng cho nàng.
Quả nhiên trong chốc lát Trương Nhược Hoa liền lao tới, thấy ba đứa con nít đánh nhau, chưa nói đến hai lời liền tiến lên đem Lục Ninh Hoàn quăng ra ngoài.
Lục Ninh Hoàn trưởng thành sớm, nhưng khi đó chỉ mới là một đứa trẻ 5 tuổi, phía sau lưng đụng vào tủ phát đau, nước mắt rơi, tầm mắt sớm đã mơ hồ.
Trương Nhược Hoa ở một bên chỉ vào Lục Ninh Hoàn mắng: " Lục Ninh Hoàn, đừng tưởng rằng ngươi vẫn sống trong nhung lụa là một đại tiểu thư, nơi này là nhà của ta, ngươi dám khi dễ con trai con gái ta, ngươi có phải hay không tưởng đây là nhà của ngươi."
Lục Ninh Hoàn cắn môi dưới, Lưng nàng đau đến không thở nổi, vẫn là quật cường mở miệng: "Là hai người họ đụng đến đồ của con trước, những cái đó là ba mẹ để lại cho con, người khác không thể đụng vào."
"A." Trương Nhược Hoa cười lạnh lên tiếng nói tiếp: "Ngươi cho rằng con ta thích động vào đồ vật, đều là người đã chết có gì không động được, hai người các con cũng là, đồ vật của người chết để lại các con cũng dám động vào không sợ đen đủi sao? Về sao không cho chạm vào những cái đó, quỷ sẽ tìm tới hai đứa đó."
Lục Ninh Hoàn bị một tiếng quỷ hoàn toàn chọc giận, nàng đỡ người đứng lên, cả người tựa như một con thú nhỏ bị thương, "Không phải quỷ, đó là cha mẹ của con, người không được nói bọn họ như vậy, hơn nữa tiền cũng là cha mẹ để lại cho con, nếu người chê đen đủi thì có thể đừng dùng." Nàng đem nước mắt trên mặt gian nan lau khô, Trương Nhược Hoa bị những lời nói này làm cho phát run, nhìn thân mình nhỏ bé, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hướng về phía bọn họ gào thét.
Trương Nhược Hoa không nghĩ tới Lục Ninh Hoàn năm Tuổi có thể hiểu nhiều như vậy, trong mắt lóe lên, thực mau lại mắng: "Công ty nhà các người nợ ngập đầu, chúng ta đem công ty bán mới vừa đủ trả nợ, nếu không phải ta có lòng tốt, ngươi cho rằng sẽ có người thu nhận ngươi sao?"
Lục Ninh Hoàn khóc đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, thím ta hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc vẫn là nhóc con, cũng không có gì uy hiếp.
Trương Nhược Hoa vừa muốn tiến lên đánh Lục Ninh Hoàn, Lục Minh từ trong phòng đi ra cản lại.
"Ai nha, đều là nhóc con nói giỡn, được rồi được rồi, đều bớt tranh cãi, Tử Toàn con muốn cái gì ba mua cho con, đừng làm lộn xộn đồ vật của chị." Lục Minh ở trong phòng ngây người chốc lát, nghe bên ngoài ầm ĩ mới đi ra.
"Các con đều đi về phòng, ngủ sớm một chút." Lục Minh an ủi Trương Nhược Hoa vài câu, xoay người mới nhớ tới Lục Ninh Hoàn ở chỗ này.
Lục Minh lại cười nói: "Ninh Hoàn a, thím con chính là lời nói khó nghe một chút, nhưng tâm địa tốt, đừng nóng giận, em trai em gái cũng không phải cố ý."
Lục Ninh Hoàn chỉ bình tĩnh lấy mắt nhìn Lục Minh, sau đó cũng không quản, đứng dậy nhặt đồ trên mặt đất.
Lục Minh bị Lục Ninh Hoàn nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, hắn vừa mới tính toán, hắn làm sao để con mình thiệt thòi được, vẫn là nghe được Lục Ninh nói đến tiền, trong lòng có chút chột dạ, hắn bán của cải lấy tiền trừ bỏ giúp công ty trả nợ, hắn còn hốt số tiền lên đến 600 vạn, phải biết rằng 600 vạn đối với gia đình bình thường thì như là miếng bánh trên trời rớt xuống.
Lục Ninh Hoàn lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy Lục Đức Vũ nhìn nàng, chán ghét hết thảy.
Lục Đức Vũ cợt nhã kéo tay Lục Ninh Hoàn, ngày thường Trương Nhược Hoa không thể quản hắn, ở nhà trẻ thường xuyên kéo tay tay các bạn nữ đem các bạn nữ chọc đến khóc.
Hắn cùng với em gái giống nhau đều chán ghét Lục Ninh Hoàn, nhưng lại cảm thấy nàng lớn lên so với các bạn nữ khác đều xinh đẹp hơn, nhịn không được muốn kéo tay Lục Ninh Hoàn, nhưng bị Lục Ninh hoàn hung hăng ném ra.
Chờ Lục Đức Vũ rời khỏi, hốc mắt Lục Ninh Hoàn đỏ lên, nàng không nghĩ đứng trước bất kỳ ai sẽ tỏ ra yếu thế, nhưng nàng chỉ mới năm tuổi, cũng sẽ bị ủy khuất đến muốn khóc, nàng ban đêm đều nhớ cha mẹ, nhưng bất qua nàng chỉ mới là một đứa trẻ con.
Lục Ninh Hoàn chịu đựng không khóc, nàng cầm chậu đem vài món quần áo của mình, đi vào nhà vệ sinh múc nước, tay nhỏ cầm xà phòng bắt đầu xoa quần áo của mình, quần áo của nàng sẽ không có người giặt, càng đừng nghĩ là dùng máy giặt, nàng vóc dáng thấp căn bản với không tới, thím không muốn cho nàng giặt cùng."
Lục Ninh Hoàn còn nhớ rõ lần đầu tiên nàng giặt quần áo, cảnh tượng khi đó nàng dùng lực không đúng, trên tay là ba bốn vết cắt sau khi giặt xong, về sau nàng biết không nên dùng sức quá lớn, sẽ không có người đau lòng nàng, nàng phải tự bảo hộ chính mình.
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này chủ yếu là hồi ức của Lục Ninh Hoàn bị chú thím chèn ép khi nhà nàng có chuyện xảy ra.
Editor gào thét: Chị Tiểu Lục đừng ở nhà đó nữa về với Điềm Điềm điiii.