Chương 2: Ngộ Đông (2)
Editor + beta: Cá Muối
Trình Tri nói xong câu đó, chắp tay trước ngực đối với Lâm Đông Tự hơi hơi cúi đầu, sau đó xoay người bước đi.
Cuối cùng cô vẫn phải dựa vào chính mình tìm được Đại Điện để thắp hương.
Trình Tri lấy ba cây hương đốt lên, quỳ gối trên đệm hướng về phía tượng Phật.
Thời điểm nhắm mắt nguyện cầu đó, một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu cô, là vị hoà thượng u sầu ấy, là khi Ngài ấy nói mình sắp chết, đột nhiên cô muốn thay đổi ước nguyện của mình.
Cô không muốn cầu Phật Tổ làm cho Trần Chu Lương thích mình nữa.
Thay vào đó là một lòng thành kính cầu xin Đức Phật hãy phù hộ cho cô và những người thân yêu, bạn bè, những người mà cô quan tâm được bình an, mạnh khoẻ.
Quay đi quay lại, nguyện ước cuối cùng của cô thế nhưng lại ứng với câu nói năm đó, lời nói dối nhằm che đậy tâm tư của một cô gái 17 tuổi.
Sau khi lạy xong, Trình Tri đứng dậy, đem ba nén nhang cắm vào lư hương.
Từ Đại Điện bước ra, Trình Tri nhìn thấy cây bạch quả vàng ươm trong sân, khoé miệng khẽ cong lên, thở phào nhẹ nhõm.
Bữa trưa hôm nay, Lâm Đông Tự ăn không nhiều, chỉ miễn cưỡng uống lấy một chén canh.
Trở về tự viện sau khi dùng bữa trưa xong, anh nhận thấy điện thoại đang reo chuông.
Lâm Đông Tự cầm điện thoại lên, nhìn thấy thông báo hiện lên là:" Trợ lý Phùng', liền bắt máy.
Một giọng nam trong trẻo pha chút câu nệ vang lên từ đầu dây bên kia:" Lâm thiếu, buổi chiều mấy giờ tôi đến tiếp cậu?"
Lâm Đông Tự cũng không cảm thấy vui lên tí nào, ốm yếu nói:" Anh tự xem đi, khoảng 7 giờ tối nay sẽ về đến nhà"
" Vâng". Phùng Gia Mộc đáp ứng, sau đó lại nói:" Cô Chu Á nhắc nhở cậu đừng quên ngày mốt sẽ đến gặp tình viên phụ trách cậu ở hiệp hội"
Chu Á mà Phùng Gia Mộc đề cập tới là nhân viên công tác của hiệp hội ung thư Hạo Thường, người phụ trách cho khoa ung thư.
Lâm Đông Tự không muốn trả lời, chỉ " ừ" một tiếng.
Sau khi tắt điện thoại, Lâm Đông Tự nằm xuống giường gỗ, vô cùng mệt mỏi mà nhắm mắt lại.
Cách đây hơn nửa tháng trước.
Khi sắp về nước, anh cảm thấy dạ dày mình không thoải mái cho nên liền đi bệnh viện kiểm tra.
Chờ đến khi nhận lấy báo cáo sức khỏe, bác sĩ thông báo với anh đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, rất có khả năng sẽ không trụ nổi qua mùa đông năm nay.
Là ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Ngồi trên máy bay không ngừng lật đi lật lại tờ chuẩn đoán phán án tử cho mình, Lâm Đông Tự muốn xác nhận xem đó có là sự thật không, nó là tờ chuẩn đoán cho mình ư.
Mặc kệ là tiếng anh hay tiếng trung, là tuổi tác hay thông tin cá nhân.
Tờ giấy này chính là bản kiểm tra sức khoẻ của anh.
Anh bị ung thư dạ dày.
Lâm Đông Tự nghĩ đến những hình ảnh rất nhiều năm về trước.
Hình ảnh người bố của anh khi mắc ung thư giai đoạn cuối, là không ngừng giải phẫu, không ngừng uống thuốc, điều trị bằng hóa chất, là khi thống khổ sống không bằng chết.
Anh tận mắt nhìn thấy mái tóc của bố ngày càng rụng đi.Bởi vì chịu tác dụng phụ của việc dùng thuốc khiến cho ông không thể ăn uống được, tất cả đều bị nôn ra. Là khi bị căn bệnh tra tấn đến thiếp đi nhưng vẫn không ngăn được cơ thể run rẩy lên từng hồi.
Chỉ là, khi ông đã chịu nhiều đau khổ như vậy nhưng vẫn không thể vượt qua mùa đông lạnh lẽo, dài như cả thế kỷ khi đó.
Ông ấy vĩnh viễn sẽ không đợi được mùa xuân năm sau.
Hiện tại, căn bệnh ung thư dạ dày lại một lần nữa quay lại, vẫn muốn dùng cùng một phương thức mang anh đi.
Lâm Đông Tự không dám nghĩ, cũng không dám đối mặt với việc trị bệnh bằng hoá chất vô cùng thống khổ đó.
Anh sợ đau nhưng cũng sợ chết.
Chính vì vậy, anh lựa chọn trốn tránh.
Sau khi đáp xuống đất, việc đầu tiên anh làm đó là đổi phương thức liên lạc.
Lâm Đông Tự xoá tất cả những tài khoản xã giao khi còn ở nước ngoài, chặt đứt tất cả liên lạc với nước ngoài, càng không muốn nhận những tin tức mà những vị bác sĩ nước ngoài kia gửi tới.
Chỉ giữ lại người thân và bạn bè trong nước liên hệ bằng số điện thoại di động và Wechat của mình.
Tuy nhiên, anh cũng không giấu gia đình việc mình bị ung thư dạ dày.
Lâm Đông Tự lấy ra tờ chuẩn đoán, nói với người nhà hiện tại mình đã mắc phải ung thư dạ dày giai đoạn cuối, còn nói thẳng mình sẽ không làm bất cứ một cuộc trị liệu nào.
Khi đó anh nói:" Tôi không nghĩ vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời còn phải nhận hết những thống khổ của việc xạ trị bằng hóa chất đó!"
Sau khi trở về Trung Quốc, Lâm Đông Tự liền ở nhà một đêm.
Bởi vì một đêm không chợp mắt nổi, ngay ngày hôm sau anh liền tới chùa Hợp Đàm, muốn vị trụ trì trong chùa xuống tóc cho anh.
Mỗi ngày đi theo những vị sư thầy thiền định, ăn chay niệm phật, Lâm Đông Tự rốt cuộc cũng tiếp nhận mình thực sự sắp chết rồi.
Nhưng anh vẫn không thể thản nhiên đối mặt với cái chết sắp cận kề.
Mỗi khi nghĩ đến việc mình không thể chờ đến mùa xuân tiếp theo, sự chán nản ngày càng tích tụ trong lòng Lâm Đông Tự, chỉ có thể than thở rằng vận mệnh bất công.
Buổi tối, dinh thự nhà họ Lâm.
Sau khi trở về nhà, Lâm Đông Tự ngồi xuống bàn ăn.
Người trong nhà đã thương lượng với nhau, không hề nhắc tới một chút liên quan đến bệnh tình của Lâm Đông Tự, tất cả đều biểu hiện vô cùng bình thường.
Hôm nay trong bữa tối, ngoại trừ có ông nội Lâm Chấn Khung, chú Lâm Hãn Tinh cùng với dì Cam Lan, ngay cả cô em họ Cam Lâm ngày thường bận rộn quay phim cũng trở về nhà.
Còn về mẹ Lâm Đông Tự - Cát Vân San...
Năm đó, khi bố chịu đủ dày vò mời qua đời, mẹ vì quá đau lòng nên dẫn tới trầm cảm, không lâu sau đó liền uống thuốc ngủ, cùng với bố đến thế giới khác.
Trong cùng một năm, Lâm Đông Tự mất đi hai người thân.
Năm ấy anh chỉ có mới 7 tuổi.
Tuy đồ ăn rất phong phú, nhưng Lâm Đông Tự chỉ ăn được vài đũa.
Từ khi biết chính mình không lâu nữa sẽ rời khỏi đây, đồ ăn với anh đều nhạt như nước ốc, không thể nếm ra hương vị gì nữa.
Hơn nữa anh không có cảm giác thèm ăn, mỗi lần đều ăn rất ít.
Sau bữa tối, Lâm Đông Tự ngồi nói chuyện với Cam Lâm, người đã lâu không gặp mặt.
Đêm đó khi anh về nước, Cam Lâm đang ở nơi khác quay phim, không thể về nhà, dì cũng không gửi tin nhắn cho con bé.
Hôm nay là lần đầu tiên khi về nước, hai anh em mới gặp nhau.
Việc Lâm Đông Tự bị ung thư, sáng nay Cam Lâm xem được tin nhắn mới biết được.
Lâm Đông Tự hỏi cô ấy:" Đêm nay ngủ ở nhà hay lát nữa rời đi?"
Cam Lâm nhìn Lâm Đông Tự ngày càng gầy yếu đi, nhanh chóng chớp chớp mắt, cố nén nước mắt chảy ra.
Cô nhẹ cong môi, làm bộ không có việc gì nói:" Một lát nữa em đi"
Lâm Đông Tự gật đầu.
" Đừng làm việc quá sức". Anh nói. " Mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi."
" Vâng". Cam Lâm cảm thấy chua xót, cố nén cảm xúc lại, nhẹ giọng đáp ứng.
" A đúng rồi, anh". Cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó, thấp thỏm nói:" Khi em trở về, lúc ở sân bay có gặp được anh Ngộ Thanh, sau đó em..... Em không biết anh ấy còn không biết anh về nước, hơn nữa còn sinh bệnh, cho nên...."
Cam Lâm gọi:" Anh Ngộ Thanh", tên đầy đủ là Tùy Ngộ Thanh, là bạn thời thơ ấu với Lâm Đông Tự.
Lâm Đông Tự nghiêng đầu, liếc mắt về phía Cam Lâm một cái.
Cam Lâm áy náy nói:" Thực xin lỗi, em cho rằng anh Ngộ Thanh cùng với anh Tần Phong đều đã biết chuyện, nếu không em cũng......"
Tần Phong cũng là bạn thời thơ ấu với Lâm Đông Tự.
Anh cùng với Ngộ Thanh và Tần Phong đã quen biết rất lâu, trước khi vào đại học, ba người bọn họ đã học cùng nhau, mỗi ngày như hình với bóng, sớm đã là bạn bè tốt nhiều năm.
" Em cảm thấy hai người bọn họ tối nay sẽ giết tới đây...." Cam Lâm vừa chưa dứt lời, chuông cửa đã vang lên.
Chú Trần đi tới màn hình, xem người đến là ai, sau đó liền mở cửa, một chiếc xe Bentley phóng vào trong sân.
Chú Trần xoay người nói với Lâm Đông Tự:" Thiếu gia, là Tuỳ thiếu cùng Trần thiếu."
Lâm Đông Tự ghẽ gật đầu.
Chú Trần đến mở cửa đôi mở ra, Tùy Ngộ Thanh tay đút túi quần cùng với Tần Phong đang đẩy mắt kính gọng vàng bước vào.
Lâm Đông Tự đứng lên, đang muốn nói hai người họ đi lên lầu, Tuỳ Thanh Ngộ liền nhìn chằm chằm vào quả đầu trọc của anh, chửi thề một câu:"Mẹ kiếp!"
Tần Phong không mất lịch sự như vậy, chỉ nhấp môi nhìn chằm chằm vào Lâm Đông Tự.
Ánh mắt anh ta xuyên qua mắt kính càng thêm lạnh lùng, sâu thẳm.
Tuỳ Thanh Ngộ hếch cằm lên, đối với Lâm Đông Tự lạnh lùng nói:" Cho cậu một phút giải thích"
Lâm Đông Tự bình tĩnh nói:" Đi lên trên lầu"
Tuỳ Ngộ Thanh cùng với Tần Phong liền đi theo anh vào trong thang máy.
Dinh thự nhà họ Lâm rất lớn, Lâm Đông Tự độc chiếm tầng thứ tư.
Tầng này trừ bỏ phòng ngủ của anh, phòng vệ sinh, thư phòng, còn có phòng tập thể dục cùng với phòng chờ cho khách, bên cạnh đó là phòng khách rất lớn.
Từ thang máy bước ra, Tuỳ Ngộ Thanh căn bản không đợi được Lâm Đông Tự dẫn mình đến phòng khách. Vì vậy liền kéo tay Lâm Đông Tự, nhíu mày hỏi:" Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Lâm Đông Tự vứt tay anh ta ra, giật giật khoé miệng nói:" Lâm Lâm không phải nói cho cậu rồi sao? Tôi, bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối"
Lâm Đông Tự chậm rãi bước tới sofa, chậm rãi ngồi xuống.
Tần Phong theo sau cũng ngồi xuống, lần này anh ta mới hỏi:" Còn bao nhiêu lâu?"
" Bác sĩ nói, đại khái không đợi được đến mùa xuân năm sau"
Lâm Đông Tự lười nhác dựa người vào sofa, đôi tay bắt chéo nhau đặt trên đùi, nhìn qua rất yếu ớt.
Tùy Ngộ Thanh bước tới nghe được câu nói này, bước chân dừng lại, sau đó trầm mặc ngồi xuống, không nói tiếp nữa.
Vốn dĩ không khí đã rất lạnh lẽo nay càng thêm trầm trọng.
Giống như có tảng đá đè trên ngực vậy, khiến cho người ta không thể thốt lên lời.
Tần Phong hỏi lại:" Vậy, cậu còn việc nào đặc biệt muốn làm không?"
Kỳ thực chính là biến tướng cho câu ____ Cậu còn di nguyện nào không.
Nửa tháng nay, Lâm Đông Tự không dám nghĩ đến vấn đề này.
Phảng phất như chỉ cần nhắc tới di nguyện, anh liền không thể thấy ánh mặt trời ngày mai vậy.
Bị hỏi vấn đề này, không biết vì cái gì trong đầu Lâm Đông Tự lại nảy ra ý nghĩ:" Thật muốn yêu đương"
Nói xong, anh liền bật cười.
Anh, Lâm Đông Tự, trong khoảnh khắc sắp chết này lại hy vọng có một tình yêu xa vời ư.
Ai có thể nghĩ đến, đường đường là đại thiếu gia của Lâm thị, thế nhưng 28 năm qua vẫn độc thân, còn chưa kịp có bạn gái ấy vậy sắp phải tạm biệt thế giới này rồi.
Tuỳ Ngộ Thanh nói:" Cái này thì dễ thôi, cậu thích kiểu nào, tôi dựa theo yêu cầu của cậu..."
" Thôi". Lâm Đông Tự rất lý trí mà cự tuyệt:" Tôi chỉ muốn than thở chút thôi, thực sự tôi không muốn yêu đương "
Một cái người sắp chết như anh, còn cái rắm mà nói chuyện yêu đương.
Biết rõ chính mình sắp chết còn muốn tìm đối tượng yêu đương, này không phải làm tổn thương đến cô gái ấy sao?
Bởi vì Lâm Đông Tự bị bệnh, Tần Phong và Tuỳ Ngộ Thanh cũng không muốn quấy rầy anh nữa.
Hai người họ bồi anh một lát, nhìn thấy anh có vẻ mệt mỏi, liền rời đi.
Nhưng kỳ thật, đêm nay khi ngủ trên giường, Lâm Đông Tự vẫn còn chưa ngủ.
Anh miên man suy nghĩ thật nhiều.
Cuối cùng nghĩ đến chính mình cũng chưa từng một lần yêu đương,kết hôn càng không thể, cảm thấy có chút tiếc nuối đồng thời lại cảm thấy may mắn.
Lâm Đông Tự cảm thấy may mắn vì cho tới bây giờ bản thân chưa gặp được người con gái mình yêu.
Bằng không, sau khi anh chết, suốt quãng đường đời còn lại cô ấy sẽ khổ sở cỡ nào.
Ngày 10 tháng 10, 8 giờ 50 phút sáng.
Trình Tri đến hiệp hội ung thư Hạo Thường như đã hẹn.
Khi đang chứng minh thân phận và mục đích đến đây, Trình Tri được một phụ nữ ăn mặc sang trọng dẫn tới phòng 1008.
Cô cẩn thận để ý bảng tên trước ngực đối phương, trên đó ghi 2 chữ "Chu Á".
Chu Á vừa đi vừa nói với Trình Tri: " Cô Trình, tôi nghĩ cô hẳn biết rõ mục đích số một của hiệp hội lập ra để tình nguyện viên trở thành bạn, là người đồng hành với những bệnh nhân ung thư. Khi đã biết rõ mong muốn của họ thì hãy cố gắng hết khả năng để hoàn thành di nguyện cho họ, coi như giúp bọn họ có những ngày tháng cuối cùng được thư thái...."
Trình Tri khẽ mỉm cười, kiên nhẫn nghe Chu Á nói hết, gật đầu đáp ứng: " Được, tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Chu Á nói tiếp: " Trong khoảng thời gian này, bất cứ chi phí nào liên quan đến bệnh nhân đều do hiệp hội chịu trách nhiệm, cô chỉ cần làm bạn và cố gắng hoàn thành hết tâm nguyện của vị này trước khi lâm chung là được"
" Đến nơi rồi!". Chu Á dừng lại trước cửa, cô giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó mới đẩy cửa ra, nghiêng người ra hiệu cho Trình Tri đi vào.
Chu Á đứng ở ngoài cửa nhìn Lâm Đông Tự ngồi đối diện bên trong, nói: " Lâm thiếu, tình nguyện viên do hiệp hội phân công đã đến rồi"
Đang đứng cạnh cửa sổ sát đất, Lâm Đông Tự liền xoay người lại, nhìn ra phía cửa.
Khác với chiếc áo tràng anh khoác trên người hai hôm trước, hôm nay anh mặc một bộ vest lịch sự, càng làm nổi bật bả vai rắn rỏi cùng với thắt lưng gợi cảm.
Trình Tri không nghĩ đối phương là vị sư thầy mà cô gặp mấy hôm trước ở chùa Hợp Đàm, việc này thật quá bất ngờ khiến cô trợn tròn mắt: " Là Ngài...."
Lâm Đông Tự cũng cảm thấy rất thú vị, không nhịn được cười một cái: " Là cô à!"
Trình Tri ngu người luôn!.
Không chỉ vì cô gặp qua đối phương ở chùa, mà còn là vì người phụ trách kia gọi Ngài..... là Lâm thiếu?
Chẳng lẽ là thiếu gia của Lâm thị?
Nhưng thiếu gia Lâm thị chẳng phải là....
Cô kinh sợ đến mức chỉ muốn hét to ba cái chữ kia trong lòng, Lâm Đông Tự mở đầu giới thiệu trước: " Xin chào, Tôi là Lâm Đông Tự!"
Trình Tri chỉ biết trợn mắt.
Mẹ kiếp, đúng thật là Lâm Đông Tự!
Lâm Đông Tự thấy cô đứng đờ ra không nói lời nào, đành phải hỏi: " Không biết tôi nên gọi cô là gì?"
Khó khăn lắm Trình Tri mới kéo hồn về, vội vàng nói: " Xin chào,.... Tôi tên là Trình Tri, Trình trong trình tự, Tri trong đạo tri( ý là học nhiều hiểu rộng đấy!!)
Lâm Đông Tự nhướng mày trong vô thức.
Không biết có phải là vì câu " Trình trong trình tự"
Kể ra cũng quá trùng hợp rồi, tên của anh chữ " Tự " cũng là " Trình tự"
Giải thích tên của 2 anh chị tí nhé!
Chữ " Trình" của chị nu9 phiên âm chữ hán là:
程 [ Trình] [ ㄔㄥˊ]
(Danh) Khuôn phép. ◎Như: "chương trình",章程 "trình thức" 程式 đều nghĩa là cái khuôn phép để làm việc cả.
Chữ " Tự" của anh na9 phiên âm chữ hán là:
序 [ TỰ ] [ㄒㄩˋ ]
Thứ tự, như trưởng ấu hữu tự 長幼有序 lớn nhỏ có thứ tự, tự xỉ 序齒 kể tuổi mà xếp chỗ ngồi trên dưới
nói chung là tên em có anh, tên anh có em. Vợ chồng luôn rồi! Khỏi cần bàn cãi!!!
" Cô Trình"
Khi Lâm Đông Tự gọi tên cô, Trình Tri liền nói: " Gọi tôi là Trình Tri là được rồi!"
" Được, Trình Tri". Lâm Đông Tự liền sửa lại theo lời cô, sau đó hỏi: " Cô biết nhiệm vụ của mình chưa?"
Trình Tri gật gật đầu: " Làm bạn với anh, cố gắng hoàn thành nguyện vọng của anh, làm anh cảm thấy vui tươi'.
" Nếu cô đã hiểu rồi thì tôi sẽ nói thẳng ". Anh nói: " Nguyện vọng của tôi chính là không cần quấy rầy tôi, tôi không cần có có người làm bạn, cô có thể đi được rồi".
Cái này cũng quá bất ngờ rồi, Trinh Tri lần thứ ba đứng ngơ ra: " Hả?"
Tác Giả có lời muốn nói: Tên Lâm Đông Tự kia, sao anh dám đuổi vợ mình đi hả!.
Một người là " Trình Tự" _ " Trình" ( Ý chỉ chị nu9 đó), một người là " Trình Tự" _ " Tự" ( Còn đây là anh na9). Tên cp quá ngọt ngào rồi!
Trình Tri nói xong câu đó, chắp tay trước ngực đối với Lâm Đông Tự hơi hơi cúi đầu, sau đó xoay người bước đi.
Cuối cùng cô vẫn phải dựa vào chính mình tìm được Đại Điện để thắp hương.
Trình Tri lấy ba cây hương đốt lên, quỳ gối trên đệm hướng về phía tượng Phật.
Thời điểm nhắm mắt nguyện cầu đó, một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu cô, là vị hoà thượng u sầu ấy, là khi Ngài ấy nói mình sắp chết, đột nhiên cô muốn thay đổi ước nguyện của mình.
Cô không muốn cầu Phật Tổ làm cho Trần Chu Lương thích mình nữa.
Thay vào đó là một lòng thành kính cầu xin Đức Phật hãy phù hộ cho cô và những người thân yêu, bạn bè, những người mà cô quan tâm được bình an, mạnh khoẻ.
Quay đi quay lại, nguyện ước cuối cùng của cô thế nhưng lại ứng với câu nói năm đó, lời nói dối nhằm che đậy tâm tư của một cô gái 17 tuổi.
Sau khi lạy xong, Trình Tri đứng dậy, đem ba nén nhang cắm vào lư hương.
Từ Đại Điện bước ra, Trình Tri nhìn thấy cây bạch quả vàng ươm trong sân, khoé miệng khẽ cong lên, thở phào nhẹ nhõm.
Bữa trưa hôm nay, Lâm Đông Tự ăn không nhiều, chỉ miễn cưỡng uống lấy một chén canh.
Trở về tự viện sau khi dùng bữa trưa xong, anh nhận thấy điện thoại đang reo chuông.
Lâm Đông Tự cầm điện thoại lên, nhìn thấy thông báo hiện lên là:" Trợ lý Phùng', liền bắt máy.
Một giọng nam trong trẻo pha chút câu nệ vang lên từ đầu dây bên kia:" Lâm thiếu, buổi chiều mấy giờ tôi đến tiếp cậu?"
Lâm Đông Tự cũng không cảm thấy vui lên tí nào, ốm yếu nói:" Anh tự xem đi, khoảng 7 giờ tối nay sẽ về đến nhà"
" Vâng". Phùng Gia Mộc đáp ứng, sau đó lại nói:" Cô Chu Á nhắc nhở cậu đừng quên ngày mốt sẽ đến gặp tình viên phụ trách cậu ở hiệp hội"
Chu Á mà Phùng Gia Mộc đề cập tới là nhân viên công tác của hiệp hội ung thư Hạo Thường, người phụ trách cho khoa ung thư.
Lâm Đông Tự không muốn trả lời, chỉ " ừ" một tiếng.
Sau khi tắt điện thoại, Lâm Đông Tự nằm xuống giường gỗ, vô cùng mệt mỏi mà nhắm mắt lại.
Cách đây hơn nửa tháng trước.
Khi sắp về nước, anh cảm thấy dạ dày mình không thoải mái cho nên liền đi bệnh viện kiểm tra.
Chờ đến khi nhận lấy báo cáo sức khỏe, bác sĩ thông báo với anh đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, rất có khả năng sẽ không trụ nổi qua mùa đông năm nay.
Là ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Ngồi trên máy bay không ngừng lật đi lật lại tờ chuẩn đoán phán án tử cho mình, Lâm Đông Tự muốn xác nhận xem đó có là sự thật không, nó là tờ chuẩn đoán cho mình ư.
Mặc kệ là tiếng anh hay tiếng trung, là tuổi tác hay thông tin cá nhân.
Tờ giấy này chính là bản kiểm tra sức khoẻ của anh.
Anh bị ung thư dạ dày.
Lâm Đông Tự nghĩ đến những hình ảnh rất nhiều năm về trước.
Hình ảnh người bố của anh khi mắc ung thư giai đoạn cuối, là không ngừng giải phẫu, không ngừng uống thuốc, điều trị bằng hóa chất, là khi thống khổ sống không bằng chết.
Anh tận mắt nhìn thấy mái tóc của bố ngày càng rụng đi.Bởi vì chịu tác dụng phụ của việc dùng thuốc khiến cho ông không thể ăn uống được, tất cả đều bị nôn ra. Là khi bị căn bệnh tra tấn đến thiếp đi nhưng vẫn không ngăn được cơ thể run rẩy lên từng hồi.
Chỉ là, khi ông đã chịu nhiều đau khổ như vậy nhưng vẫn không thể vượt qua mùa đông lạnh lẽo, dài như cả thế kỷ khi đó.
Ông ấy vĩnh viễn sẽ không đợi được mùa xuân năm sau.
Hiện tại, căn bệnh ung thư dạ dày lại một lần nữa quay lại, vẫn muốn dùng cùng một phương thức mang anh đi.
Lâm Đông Tự không dám nghĩ, cũng không dám đối mặt với việc trị bệnh bằng hoá chất vô cùng thống khổ đó.
Anh sợ đau nhưng cũng sợ chết.
Chính vì vậy, anh lựa chọn trốn tránh.
Sau khi đáp xuống đất, việc đầu tiên anh làm đó là đổi phương thức liên lạc.
Lâm Đông Tự xoá tất cả những tài khoản xã giao khi còn ở nước ngoài, chặt đứt tất cả liên lạc với nước ngoài, càng không muốn nhận những tin tức mà những vị bác sĩ nước ngoài kia gửi tới.
Chỉ giữ lại người thân và bạn bè trong nước liên hệ bằng số điện thoại di động và Wechat của mình.
Tuy nhiên, anh cũng không giấu gia đình việc mình bị ung thư dạ dày.
Lâm Đông Tự lấy ra tờ chuẩn đoán, nói với người nhà hiện tại mình đã mắc phải ung thư dạ dày giai đoạn cuối, còn nói thẳng mình sẽ không làm bất cứ một cuộc trị liệu nào.
Khi đó anh nói:" Tôi không nghĩ vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời còn phải nhận hết những thống khổ của việc xạ trị bằng hóa chất đó!"
Sau khi trở về Trung Quốc, Lâm Đông Tự liền ở nhà một đêm.
Bởi vì một đêm không chợp mắt nổi, ngay ngày hôm sau anh liền tới chùa Hợp Đàm, muốn vị trụ trì trong chùa xuống tóc cho anh.
Mỗi ngày đi theo những vị sư thầy thiền định, ăn chay niệm phật, Lâm Đông Tự rốt cuộc cũng tiếp nhận mình thực sự sắp chết rồi.
Nhưng anh vẫn không thể thản nhiên đối mặt với cái chết sắp cận kề.
Mỗi khi nghĩ đến việc mình không thể chờ đến mùa xuân tiếp theo, sự chán nản ngày càng tích tụ trong lòng Lâm Đông Tự, chỉ có thể than thở rằng vận mệnh bất công.
Buổi tối, dinh thự nhà họ Lâm.
Sau khi trở về nhà, Lâm Đông Tự ngồi xuống bàn ăn.
Người trong nhà đã thương lượng với nhau, không hề nhắc tới một chút liên quan đến bệnh tình của Lâm Đông Tự, tất cả đều biểu hiện vô cùng bình thường.
Hôm nay trong bữa tối, ngoại trừ có ông nội Lâm Chấn Khung, chú Lâm Hãn Tinh cùng với dì Cam Lan, ngay cả cô em họ Cam Lâm ngày thường bận rộn quay phim cũng trở về nhà.
Còn về mẹ Lâm Đông Tự - Cát Vân San...
Năm đó, khi bố chịu đủ dày vò mời qua đời, mẹ vì quá đau lòng nên dẫn tới trầm cảm, không lâu sau đó liền uống thuốc ngủ, cùng với bố đến thế giới khác.
Trong cùng một năm, Lâm Đông Tự mất đi hai người thân.
Năm ấy anh chỉ có mới 7 tuổi.
Tuy đồ ăn rất phong phú, nhưng Lâm Đông Tự chỉ ăn được vài đũa.
Từ khi biết chính mình không lâu nữa sẽ rời khỏi đây, đồ ăn với anh đều nhạt như nước ốc, không thể nếm ra hương vị gì nữa.
Hơn nữa anh không có cảm giác thèm ăn, mỗi lần đều ăn rất ít.
Sau bữa tối, Lâm Đông Tự ngồi nói chuyện với Cam Lâm, người đã lâu không gặp mặt.
Đêm đó khi anh về nước, Cam Lâm đang ở nơi khác quay phim, không thể về nhà, dì cũng không gửi tin nhắn cho con bé.
Hôm nay là lần đầu tiên khi về nước, hai anh em mới gặp nhau.
Việc Lâm Đông Tự bị ung thư, sáng nay Cam Lâm xem được tin nhắn mới biết được.
Lâm Đông Tự hỏi cô ấy:" Đêm nay ngủ ở nhà hay lát nữa rời đi?"
Cam Lâm nhìn Lâm Đông Tự ngày càng gầy yếu đi, nhanh chóng chớp chớp mắt, cố nén nước mắt chảy ra.
Cô nhẹ cong môi, làm bộ không có việc gì nói:" Một lát nữa em đi"
Lâm Đông Tự gật đầu.
" Đừng làm việc quá sức". Anh nói. " Mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi."
" Vâng". Cam Lâm cảm thấy chua xót, cố nén cảm xúc lại, nhẹ giọng đáp ứng.
" A đúng rồi, anh". Cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó, thấp thỏm nói:" Khi em trở về, lúc ở sân bay có gặp được anh Ngộ Thanh, sau đó em..... Em không biết anh ấy còn không biết anh về nước, hơn nữa còn sinh bệnh, cho nên...."
Cam Lâm gọi:" Anh Ngộ Thanh", tên đầy đủ là Tùy Ngộ Thanh, là bạn thời thơ ấu với Lâm Đông Tự.
Lâm Đông Tự nghiêng đầu, liếc mắt về phía Cam Lâm một cái.
Cam Lâm áy náy nói:" Thực xin lỗi, em cho rằng anh Ngộ Thanh cùng với anh Tần Phong đều đã biết chuyện, nếu không em cũng......"
Tần Phong cũng là bạn thời thơ ấu với Lâm Đông Tự.
Anh cùng với Ngộ Thanh và Tần Phong đã quen biết rất lâu, trước khi vào đại học, ba người bọn họ đã học cùng nhau, mỗi ngày như hình với bóng, sớm đã là bạn bè tốt nhiều năm.
" Em cảm thấy hai người bọn họ tối nay sẽ giết tới đây...." Cam Lâm vừa chưa dứt lời, chuông cửa đã vang lên.
Chú Trần đi tới màn hình, xem người đến là ai, sau đó liền mở cửa, một chiếc xe Bentley phóng vào trong sân.
Chú Trần xoay người nói với Lâm Đông Tự:" Thiếu gia, là Tuỳ thiếu cùng Trần thiếu."
Lâm Đông Tự ghẽ gật đầu.
Chú Trần đến mở cửa đôi mở ra, Tùy Ngộ Thanh tay đút túi quần cùng với Tần Phong đang đẩy mắt kính gọng vàng bước vào.
Lâm Đông Tự đứng lên, đang muốn nói hai người họ đi lên lầu, Tuỳ Thanh Ngộ liền nhìn chằm chằm vào quả đầu trọc của anh, chửi thề một câu:"Mẹ kiếp!"
Tần Phong không mất lịch sự như vậy, chỉ nhấp môi nhìn chằm chằm vào Lâm Đông Tự.
Ánh mắt anh ta xuyên qua mắt kính càng thêm lạnh lùng, sâu thẳm.
Tuỳ Thanh Ngộ hếch cằm lên, đối với Lâm Đông Tự lạnh lùng nói:" Cho cậu một phút giải thích"
Lâm Đông Tự bình tĩnh nói:" Đi lên trên lầu"
Tuỳ Ngộ Thanh cùng với Tần Phong liền đi theo anh vào trong thang máy.
Dinh thự nhà họ Lâm rất lớn, Lâm Đông Tự độc chiếm tầng thứ tư.
Tầng này trừ bỏ phòng ngủ của anh, phòng vệ sinh, thư phòng, còn có phòng tập thể dục cùng với phòng chờ cho khách, bên cạnh đó là phòng khách rất lớn.
Từ thang máy bước ra, Tuỳ Ngộ Thanh căn bản không đợi được Lâm Đông Tự dẫn mình đến phòng khách. Vì vậy liền kéo tay Lâm Đông Tự, nhíu mày hỏi:" Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Lâm Đông Tự vứt tay anh ta ra, giật giật khoé miệng nói:" Lâm Lâm không phải nói cho cậu rồi sao? Tôi, bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối"
Lâm Đông Tự chậm rãi bước tới sofa, chậm rãi ngồi xuống.
Tần Phong theo sau cũng ngồi xuống, lần này anh ta mới hỏi:" Còn bao nhiêu lâu?"
" Bác sĩ nói, đại khái không đợi được đến mùa xuân năm sau"
Lâm Đông Tự lười nhác dựa người vào sofa, đôi tay bắt chéo nhau đặt trên đùi, nhìn qua rất yếu ớt.
Tùy Ngộ Thanh bước tới nghe được câu nói này, bước chân dừng lại, sau đó trầm mặc ngồi xuống, không nói tiếp nữa.
Vốn dĩ không khí đã rất lạnh lẽo nay càng thêm trầm trọng.
Giống như có tảng đá đè trên ngực vậy, khiến cho người ta không thể thốt lên lời.
Tần Phong hỏi lại:" Vậy, cậu còn việc nào đặc biệt muốn làm không?"
Kỳ thực chính là biến tướng cho câu ____ Cậu còn di nguyện nào không.
Nửa tháng nay, Lâm Đông Tự không dám nghĩ đến vấn đề này.
Phảng phất như chỉ cần nhắc tới di nguyện, anh liền không thể thấy ánh mặt trời ngày mai vậy.
Bị hỏi vấn đề này, không biết vì cái gì trong đầu Lâm Đông Tự lại nảy ra ý nghĩ:" Thật muốn yêu đương"
Nói xong, anh liền bật cười.
Anh, Lâm Đông Tự, trong khoảnh khắc sắp chết này lại hy vọng có một tình yêu xa vời ư.
Ai có thể nghĩ đến, đường đường là đại thiếu gia của Lâm thị, thế nhưng 28 năm qua vẫn độc thân, còn chưa kịp có bạn gái ấy vậy sắp phải tạm biệt thế giới này rồi.
Tuỳ Ngộ Thanh nói:" Cái này thì dễ thôi, cậu thích kiểu nào, tôi dựa theo yêu cầu của cậu..."
" Thôi". Lâm Đông Tự rất lý trí mà cự tuyệt:" Tôi chỉ muốn than thở chút thôi, thực sự tôi không muốn yêu đương "
Một cái người sắp chết như anh, còn cái rắm mà nói chuyện yêu đương.
Biết rõ chính mình sắp chết còn muốn tìm đối tượng yêu đương, này không phải làm tổn thương đến cô gái ấy sao?
Bởi vì Lâm Đông Tự bị bệnh, Tần Phong và Tuỳ Ngộ Thanh cũng không muốn quấy rầy anh nữa.
Hai người họ bồi anh một lát, nhìn thấy anh có vẻ mệt mỏi, liền rời đi.
Nhưng kỳ thật, đêm nay khi ngủ trên giường, Lâm Đông Tự vẫn còn chưa ngủ.
Anh miên man suy nghĩ thật nhiều.
Cuối cùng nghĩ đến chính mình cũng chưa từng một lần yêu đương,kết hôn càng không thể, cảm thấy có chút tiếc nuối đồng thời lại cảm thấy may mắn.
Lâm Đông Tự cảm thấy may mắn vì cho tới bây giờ bản thân chưa gặp được người con gái mình yêu.
Bằng không, sau khi anh chết, suốt quãng đường đời còn lại cô ấy sẽ khổ sở cỡ nào.
Ngày 10 tháng 10, 8 giờ 50 phút sáng.
Trình Tri đến hiệp hội ung thư Hạo Thường như đã hẹn.
Khi đang chứng minh thân phận và mục đích đến đây, Trình Tri được một phụ nữ ăn mặc sang trọng dẫn tới phòng 1008.
Cô cẩn thận để ý bảng tên trước ngực đối phương, trên đó ghi 2 chữ "Chu Á".
Chu Á vừa đi vừa nói với Trình Tri: " Cô Trình, tôi nghĩ cô hẳn biết rõ mục đích số một của hiệp hội lập ra để tình nguyện viên trở thành bạn, là người đồng hành với những bệnh nhân ung thư. Khi đã biết rõ mong muốn của họ thì hãy cố gắng hết khả năng để hoàn thành di nguyện cho họ, coi như giúp bọn họ có những ngày tháng cuối cùng được thư thái...."
Trình Tri khẽ mỉm cười, kiên nhẫn nghe Chu Á nói hết, gật đầu đáp ứng: " Được, tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Chu Á nói tiếp: " Trong khoảng thời gian này, bất cứ chi phí nào liên quan đến bệnh nhân đều do hiệp hội chịu trách nhiệm, cô chỉ cần làm bạn và cố gắng hoàn thành hết tâm nguyện của vị này trước khi lâm chung là được"
" Đến nơi rồi!". Chu Á dừng lại trước cửa, cô giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó mới đẩy cửa ra, nghiêng người ra hiệu cho Trình Tri đi vào.
Chu Á đứng ở ngoài cửa nhìn Lâm Đông Tự ngồi đối diện bên trong, nói: " Lâm thiếu, tình nguyện viên do hiệp hội phân công đã đến rồi"
Đang đứng cạnh cửa sổ sát đất, Lâm Đông Tự liền xoay người lại, nhìn ra phía cửa.
Khác với chiếc áo tràng anh khoác trên người hai hôm trước, hôm nay anh mặc một bộ vest lịch sự, càng làm nổi bật bả vai rắn rỏi cùng với thắt lưng gợi cảm.
Trình Tri không nghĩ đối phương là vị sư thầy mà cô gặp mấy hôm trước ở chùa Hợp Đàm, việc này thật quá bất ngờ khiến cô trợn tròn mắt: " Là Ngài...."
Lâm Đông Tự cũng cảm thấy rất thú vị, không nhịn được cười một cái: " Là cô à!"
Trình Tri ngu người luôn!.
Không chỉ vì cô gặp qua đối phương ở chùa, mà còn là vì người phụ trách kia gọi Ngài..... là Lâm thiếu?
Chẳng lẽ là thiếu gia của Lâm thị?
Nhưng thiếu gia Lâm thị chẳng phải là....
Cô kinh sợ đến mức chỉ muốn hét to ba cái chữ kia trong lòng, Lâm Đông Tự mở đầu giới thiệu trước: " Xin chào, Tôi là Lâm Đông Tự!"
Trình Tri chỉ biết trợn mắt.
Mẹ kiếp, đúng thật là Lâm Đông Tự!
Lâm Đông Tự thấy cô đứng đờ ra không nói lời nào, đành phải hỏi: " Không biết tôi nên gọi cô là gì?"
Khó khăn lắm Trình Tri mới kéo hồn về, vội vàng nói: " Xin chào,.... Tôi tên là Trình Tri, Trình trong trình tự, Tri trong đạo tri( ý là học nhiều hiểu rộng đấy!!)
Lâm Đông Tự nhướng mày trong vô thức.
Không biết có phải là vì câu " Trình trong trình tự"
Kể ra cũng quá trùng hợp rồi, tên của anh chữ " Tự " cũng là " Trình tự"
Giải thích tên của 2 anh chị tí nhé!
Chữ " Trình" của chị nu9 phiên âm chữ hán là:
程 [ Trình] [ ㄔㄥˊ]
(Danh) Khuôn phép. ◎Như: "chương trình",章程 "trình thức" 程式 đều nghĩa là cái khuôn phép để làm việc cả.
Chữ " Tự" của anh na9 phiên âm chữ hán là:
序 [ TỰ ] [ㄒㄩˋ ]
Thứ tự, như trưởng ấu hữu tự 長幼有序 lớn nhỏ có thứ tự, tự xỉ 序齒 kể tuổi mà xếp chỗ ngồi trên dưới
nói chung là tên em có anh, tên anh có em. Vợ chồng luôn rồi! Khỏi cần bàn cãi!!!
" Cô Trình"
Khi Lâm Đông Tự gọi tên cô, Trình Tri liền nói: " Gọi tôi là Trình Tri là được rồi!"
" Được, Trình Tri". Lâm Đông Tự liền sửa lại theo lời cô, sau đó hỏi: " Cô biết nhiệm vụ của mình chưa?"
Trình Tri gật gật đầu: " Làm bạn với anh, cố gắng hoàn thành nguyện vọng của anh, làm anh cảm thấy vui tươi'.
" Nếu cô đã hiểu rồi thì tôi sẽ nói thẳng ". Anh nói: " Nguyện vọng của tôi chính là không cần quấy rầy tôi, tôi không cần có có người làm bạn, cô có thể đi được rồi".
Cái này cũng quá bất ngờ rồi, Trinh Tri lần thứ ba đứng ngơ ra: " Hả?"
Tác Giả có lời muốn nói: Tên Lâm Đông Tự kia, sao anh dám đuổi vợ mình đi hả!.
Một người là " Trình Tự" _ " Trình" ( Ý chỉ chị nu9 đó), một người là " Trình Tự" _ " Tự" ( Còn đây là anh na9). Tên cp quá ngọt ngào rồi!