Chương : 51
Chương 51: Bản thân mình thật sự sắp điên rồi!
Nụ hôn kết thúc, hai đôi môi tách ra. Tuyết Lạc nhảy xuống khỏi xe, đầu cũng không thèm nhìn lại mà chạy vào phòng khách đang sáng đèn của Phong gia.
Cô điên rồi, thật sự điên rồi! Cô lại có thể lưu luyến nụ hôn của hắn như vậy! Hắn là…
Tuyết Lạc không dám nghĩ thêm nữa, cô thật sự sắp phát điên rồi. Sao cô có thể như vậy chứ? Vừa nãy cửa xe đã mở rồi, rõ ràng là cô có thể né ra, nhưng cô lại ngầm cho phép hắn ta hôn mình! Chắc chắn là cô bị điên rồi! Cô bị người đàn ông đó mê hoặc đến nỗi họ mình là gì cô cũng sắp quên luôn rồi! Tuyết Lạc khinh thường bản thân mình! Rõ ràng đó là một hành vi chìm đắm trong trụy lạc, nhưng cô lại đắm mình trong đó đến nỗi không thể dứt ra được. Đáng sợ hơn là, hình như… hình như chính cô còn mong chờ nó? Chắc là cô điên thật rồi! Cô bị người đàn ông tên Phong Hàng Lãng đó bức điên từng chút từng chút một rồi! “Phu nhân, nhị thiếu gia đâu ạ?” Dì An bê một bát canh táo đỏ hạt sen có tác dụng bổ huyết khí ra ngoài, bà muốn phu nhân uống bát canh này cho ấm người rồi mới đi ngủ.
“À, cậu ấy, cậu ấy có việc gấp phải xử lý.” Tuyết Lạc dùng hai tay che khuôn mặt đang nóng rực của mình, cô không dám ngắng đầu nhìn dì An, sợ dì An nhìn ra điều kỷ lạ gì trên khuôn mặt đỏ bừng của cô.
Tuyết Lạc nào có biết, cô và Phong Hàng Lãng có thể yêu thương nhau như này đều là do dì An thành tâm cầu xin. Cuộc hôn nhân mà đại thiếu gia Phong Lập Hân vội vội vàng vàng làm mối cho nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng này, mục đích chính là để Phong Hàng Lãng và Tuyết Lạc có thể yêu nhau trong một thời gian ngắn nhát.
Trên môi cô vẫn còn vét thương nhàn nhạt mà lúc nãy cùng người đàn ông triền miên, từng chút từng chút một, tuy không hẳn là đau, nhưng lại rung động lòng người. Khiến lòng Tuyết Lạc kinh động không thôi, giống như mất ngàn con hươu vậy, tim cô cứ đập thình thịch mãi không thôi.
Nhìn thấy trên mặt phu nhân Tuyết Lạc lộ ra chút xấu hổ nhưng cũng rất quyến rũ, dì An biết ý mà nở một nụ cười: Yêu nhau là tốt rồi, yêu nhau là tốt rồi! Nếu như có thể mang thai một cậu nhóc trong thời gian ngắn nhất vậy thì quá tốt rồi! Suy nghĩ đầy lo lắng của dì An lúc nào cũng sâu xa như vậy! Dường như mục đích thương yêu nhau này, là để duy trì dòng dõi vậy.
Rất thẳng thắn, cũng rất trực tiếp! “Phu nhân, vị khách trên người con đã đi chưa? Có cần dì đi mua ít đồ dùng của phụ nữ không?” Dì An thăm dò hỏi. “Vị khách” mà bà nói, chính là chỉ “bà dì cả”. Văn minh hơn một chút thì là kỳ nghỉ lễ.
“Không cần đâu ạ. Con cũng không ra nhiều, cũng chỉ ba bốn ngày thôi. Có khi ngày kia sẽ hết. Hành Lãng cũng mua cho con nhiều lắm…” Vừa nhắc đến Phong Hàng Lãng, tâm trạng vừa mới được bình tĩnh lại giờ đã bắt đầu dâng trào, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một rặng mây đỏ: “Đủ, đủ dùng ạ.” “Đủ dùng thì tốt.” Dì An xoay người đi, bà bắt đầu bám ngón tay tính toán thời gian. Tuyết Lạc không biết bà đang tính cái gì, chỉ thấy mặt dì An vô cùng nghiêm túc và kín đáo, hình như là đang tính đến một chuyện Vô cùng trọng đại nào đó.
Theo dì An, duy trì dòng dõi tất nhiên là chuyện vô cùng trọng đại. Người ta thường nói, bất hiếu có ba điều, trong đó không có con nối dõi là điều lớn nhát.
Điều mà dì An đang tính chính là thời gian rụng trứng tiếp theo của Tuyết Lạc. Bà phải tính toán thời gian thật cẩn thận cho nhị thiếu gia và Tuyết Lạc. Đây cũng chính là ý của Phong Lập Hân.
“Dì An, Lập Hân đã ăn tối chưa ạ?” Tuyết Lạc có hơi áy náy hỏi. Tất nhiên là cô không quên mình là “vợ” của Phong Lập Hân. Cho đến tận bây giờ cô vẫn không biết, bản thân mình đã không còn là vợ của Phong Lập Hân nữa mà là em dâu của Phong Lập Hân.
“Ăn rồi, ăn rồi. Trước khi nhị thiếu gia ra ngoài đã cho cậu ấy ăn rồi.” Dì An trả lời câu hỏi của phu nhân.
“Vậy con mang ít đồ ăn đêm vào cho anh ấy.” Tóm lại, Tuyết Lạc muốn vào xem Phong Lập Hân. Chỉ có gặp được Phong Lập Hân xong thì khi đối diện với sự thật rằng mình đã là vợ của người khác mới có thể khiến tâm trạng bị Phong Hàng Lãng làm nhiễu loạn bình tĩnh lại được.
Tuyết Lạc cố gắng giấu giếm thế giới tình cảm của bản thân. Sự ràng buộc của đạo đức đã khiến cô trở thành một người phụ nữ có tư tưởng phong kiến truyền thống rồi.
“Không cần đâu… có lẽ bây giờ cậu cả đã đi nghỉ rồi.” Dì An nói.
“Không sao đâu ạ.” Tuyết Lạc bưng bát canh táo đỏ hạt sen mà dì An múc cho cô lúc nãy lên, rồi nhanh chóng chạy lên tầng.
Trước phòng điều trị, cuối cùng Tuyết Lạc vẫn bị quản gia Mạc ngăn lại. Nhưng cánh tay giữ lấy cánh cửa đó, trái tim bị Phong Hàng Lãng kích động dần dần bình tĩnh lại, sau đó che đậy nó ở nơi sâu nhất của linh hồn.
Tuyết Lạc nói với bản thân mình rất rõ ràng: Không được tiếp tục dây dưa với Phong Hàng Lãng nữa! Hắn là em trai của Phong Lập Hân, là đứa em trai bảo bối mà Phong Lập Hân có thể từ bỏ mạng sống của chính mình. Cô không thể tiếp tục dung túng cho tình cảm của mình phát triển một cách tự do như vậy nữ! Điều đó không chỉ hại chính cô mà còn hại cả Phong Hàng Lãng, thậm chí còn tổn hại đến cơ thể và tinh thần vốn đã tàn tật của Phong Lập Hân.
Nhìn thấy phu nhân Tuyết Lạc khóc trong âm thầm trước cửa phòng trị liệu, quản gia Mạc vô cùng đau lòng. Đứa trẻ tốt như thé, lại phải chịu đựng muôn vàn khó khăn và khổ sở mà ân oán nhà họ Phong mang lại. Trái tim đó phải kiên trì biết mấy mới có thể chịu đựng được! “Phu nhân, sao thế ạ? Có phải nhị thiếu gia lại bắt nạt con không?” Quản gia Mạc hạ thấp giọng, nhẹ nhàng hỏi.
Tuyết Lạc lắc lắc đầu: “Không sao đâu ạ, con ổn lắm. Quản gia Mạc, lúc nào Lập Hân muốn gặp con thì bác hãy nói cho con biết nhé. Bác yên tâm, con là vợ của Lập Hân, con không có ý gì xấu cả, cũng sẽ không làm hại Lập Hân.” Tuyết Lạc vô cùng muốn thể hiện với quản gia Mạc rằng: Bản thân mình gả tới nhà họ Phong không có mục đích gì mờ ám cả. Xin họ đừng bài xích cô. Cảm giác không được người khác đối xử hẳn hoi thật sự rất khó chịu.
“Tôi biết rồi phu nhân. Giờ không còn sớm nữa, con về phòng nghỉ ngơi đi.” Quản gia Mạc uyễển chuyển khuyên Tuyết Lạc.
Đêm nay, Tuyết Lạc lựa chọn ngủ ở trong phòng tân hôn trên tầng hai. Bày bố trong căn phòng ngập tràn không khí vui vẻ, Tuyết Lạc hít sâu một hơi, cô muốn ngửi mùi hương thuộc về “người chồng” Phong Lập Hân.
Tuyết Lạc đã từng nghi ngờ rằng: Mỗi khi Phong Lập Hân muốn gặp cô, tuy nói rằng mặt anh bị bỏng rất đáng sợ, nhưng cơ thể vẫn vô cùng khỏe mạnh. Cho dù là hít thở hay là nhịp tim, đều vô cùng mạnh khỏe.
Cũng không nghiêm trọng đến nỗi phải dùng máy thở để duy trì sự sống. Còn về buổi tối hôm đó, khi anh ôm lấy cô nghỉ ngơi, cô còn có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt của biểu tượng của một người đàn ông.
Nhưng tại sao dì An và quản gia Mạc lại phải nói quá bệnh tình của Phong Lập Hân lên như vậy? Rốt cuộc là họ muốn giấu giềm điều gì với bên ngoài, với Phong Nhất Minh, hay là có ý đối phó với Lâm Tuyết Lạc cô đây? Sợ cô tiết lộ điều gì với bên ngoài chăng? Trong đầu Tuyết Lạc ngập tràn nghi hoặc. Cô ngồi trên sofa, im lặng suy nghĩ tất cả điều này. Tại sao người nhà họ Phong không cho cô tùy ý gặp Phong Lập Hân chứ? Hay là sợ cô gả vào nhà họ Phong là có mục đích xấu? Thật là mệt mỏi mà! Dạ Trang, vương quốc giải trí lớn nhất Thân Thành.
Lần này thái tử gia Bạch Mặc không hòa mình vào trong đám hoa cỏ nữa mà đứng trước cửa chờ đợi ai đó.
Cậu mặc một bộ quần áo trắng, trông cậu vô cùng hiền hậu mà lại vô cùng bình thản.
Người mà cậu đang đợi chính là Phong Hàng Lãng.
“Tra được tung tích của Lam Du Du chưa?” Phong Hàng Lãng rảo bước tới, khuôn mặt anh tuấn vừa nghiêm nghị vừa lạnh lùng.
Bạch Mặc không trả lời, mà dùng tay chỉ cánh cửa phòng bao VIP cấp kim cương đẳng kia, tỏ ý bảo Phong Hàng Lãng đi vào.