Chương : 13
Vào mùa thu, ban ngày bắt đầu trở nên ngắn ngủi, chưa đến sáu giờ trời đã tối. Lúc Nguyễn Bích Dao về, Bùi Mộc Vân đang nấu bữa tối trong phòng bếp còn tiểu Quả Đống thì đang đứng trên một cái ghế nhỏ bên cạnh cô. Quả Đống nghĩ một vấn đề vô cùng phức tạp, vấn đề này làm cho cậu thấy rất rối rắm thật sự không thể nghĩ ra, vì thế ngửa đầu hỏi Bùi Mộc Vân: “Mẹ, chú chính là ba sao?”
Bùi Mộc Vân đang rửa rau không thể không ngừng tay, quay đầu cười hỏi lại: “Ba làm sao có thể là chú được?”
“Vậy tại sao chú lại đối xử tốt với con như vậy?” Cậu bé có thể cảm thấy được chú thật sự rất thích cậu.
“Chú ấy đối xử tốt với con?” Bùi Mộc Vân hỏi.
“Dạ”.
“Con thích chú ấy?”.
“Dạ”.
Bùi Mộc Vân bỏ rau đang rửa trong tay, ngồi xổm người xuống, nghiêm mặt nói: “Quả Đống, con phải nhớ kỹ, chú ấy không phải là ba con, ba con đã mất rồi, biết không?”
Tiểu Quả Đống chật vật cúi đầu “Đã mất có phải là vĩnh viễn cũng không gặp mặt nhau có phải không? Cũng giống như con không gặp lại được bà nữa đúng không ạ?”
“Đúng”.
Tiểu Quả Đống hai tay ôm lấy cổ mẹ “Mẹ, vậy mẹ sẽ chết sao?”
Bùi Mộc Vân sửng sốt, cô không nghĩ rằng Quả Đống lại hỏi cô một vấn đề như vậy. Cô sẽ chết sao? Đương nhiên sẽ chết, là người thì đều phải chết. Cô nhẹ nhàng vỗ lưng Quả Đống, thanh âm mềm mại nói: “Phải, tiểu Quả Đống ngày một lớn lên, mẹ sẽ ngày một già đi, sau đó có một ngày, mẹ sẽ chết”.
Tiểu Quả Đống đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hồng hồng có chút chật vật nói: “Mẹ, mẹ nói mẹ sẽ chết, nước mắt con chảy ra nhanh hơn, mẹ đừng chết có được không?”
Thấy tiểu Quả Đống buồn, Bùi Mộc Vân không thể không đau lòng, cô đành phải an ủi nó: “Được, mẹ không chết, mẹ sẽ ở mãi với Quả Đống có được không?
Không biết khi nào Nguyễn Bích Dao đã thay xong đồ ở nhà đi ra, cô dựa vào cửa phòng bếp thấy hai mẹ con như vậy, có hứng thú đùa giỡn, nói: “Này, hai người làm gì vậy, ở đây diễn bi kịch tình mẫu tử sao?”
Tiểu Quả Đống xoa xoa mắt, nghiêng đầu hỏi: “Bi kịch tình mẫu tử là cái gì ạ?”
Nguyễn Bích Dao xì một tiếng cười nói: “Mộc Vân, mình phát hiện hình như con của cậu trong đầu chứa mười vạn câu hỏi vì sao. Đáng tiếc...”
Cô bước lên, ôm lấy tiểu Quả Đống, duỗi tay điểm chóp mũi của cậu: “Đáng tiếc, dì không phải biên tập, không thể trả lời con được”
Tiểu Quả Đống mở miệng định nói chuyện, Nguyễn Bích Dao vội vàng chặn cái miệng của cậu: “Chắc canh con định hỏi biên tập là cái gì? Chờ một chút kêu mẹ hỏi Độ Nương. Chắc canh con lại hỏi Độ Nương là gì, đợi một lát con đi hỏi mẹ con. Bây giờ chúng ta ra ngoài chơi, cho mẹ con yên tâm nấu cơm, bằng không cả ba chúng ta đều sẽ đói bụng.
“Đi, chúng ta đi chơi máy bay”
Nguyễn Bích Dao ôm lấy tiểu Quả Đống đang ngồi cuối bàn, làm động tác cất cánh, tiểu Quả Đống mừng rỡ cười to ha hả. Tiểu Quả Đống vừa đi, trong phòng bếp tức thì trở nên yên tĩnh. Bùi Mộc Vân bắt đầu nhanh nhẹn xào rau, nấu cơm, trong chốc lát hương thơm đồ ăn bay ra bên ngoài, tràn ngập cả căn phòng.
Buổi tối, Lôi Thanh ở chỗ cũ “Hoa Giá” phòng 308 hẹn vài người bạn ăn cơm. Lúc nào anh cũng đến sớm, vài người bạn của anh còn chưa có đến. Một vài người trong bọn họ là khách quen ở “Hoa Giá”, bình thường gọi đồ ăn gì, uống trà gì, muốn uống rượu nào, ông chủ đều nhớ. Bởi vậy Lôi Thanh vừa mới vào phòng, ông chủ đã mang lên cho anh một bình rượu hồng đào đỏ thượng hạng. Anh đang uống thì cửa phòng mở ra, người vào là Phương Tài.
Phương Tế Ngộ nhìn mặt Lôi Thanh, mở miệng nói: “Ồ, lại là hồng đào đỏ, buổi tối uống rượu mới ngủ được sao? Cậu nên có bạn gái, buổi tối không ngủ được đúng lúc có thể vận động”.
anh ngồi vào bàn, rót một ly nước lọc: “Hiện tại tình cảm của tôi đang trống trải nên chỉ có thể uống cái này”.
Lôi Thanh liếc mắt một cái, uống một ngụm rượu, có chút kinh thường nói: “Cậu mà tình cảm trống trải mở cửa chờ đợi sao, lừa quỷ đi!”
Người bạn này của anh có sở trường là bày ra bộ mặt yêu nghiệt, các cô gái nhỏ nhìn thấy như mở cờ trong bụng, hận không thể nhào vào lòng ngay lập tức, ai coi thường chứ anh ta không coi thường cô gái nhỏ của mình. Vì vậy, tóm lại tình cảm của cậu ta làm sao có thể trống rỗng mà mở cửa chờ đợi?
Phương Tế Ngộ không nói gì nhún nhún vai, nhìn quanh phòng một chút
“Thế nào mà A Thực và tiểu Dật còn chưa tới?”
anh vừa dứt lời, cửa phòng “Phanh” một tiếng mở ra. Vinh Gia Thực và Úc Thần Dật một trước một sau đi vào.
“Này, vội chết”
Vinh Gia Thực là bác sĩ ngoại khoa danh tiếng, bình thường giao tiếp nhiều nhất cũng là người bệnh, anh vừa mới hoàn thành một ca giải phẫu, thấy bạn bè gọi, vội vàng đến.
“Mọi người đều vội, chỉ có tôi là rãnh rỗi”. Úc Thần Dật duỗi ngón tay rung chuông: “Kêu ông chủ đến gọi món đi, đói chết đi được”.
“Cậu không vội mà đói cái rắm” Phương Tế Ngộ ném cây tăm qua, Úc Thần Dật tay vừa chạm đến, dễ dàng bắt được.
“Tôi không vội, nhưng dạ dày vội ”.
“Vội cái gì”. Phương Tài hỏi.
“Vội tiêu hóa” Ánh mắt Úc Thần Dật nhìn Phương Tế Ngộ như nhìn một thằng ngốc, sau đó tự mình khua chân múa tay, tư thế ưỡn ngực: “Các cậu không phát hiện là gần đây cơ thể tôi cường tráng hơn à?”
“Cái rắm, cường tráng để có tinh lực sử dụng sao, bây giờ xem công phu trên giường được không?”
Phương Tế Ngộ trợn mắt nhìn Úc Thần Dật, trơ mặt ra hỏi Lôi Thanh: “Lão Lôi, làm sao, lâu như vậy không thấy cậu có bạn gái, nhịn lâu như vậy, ở một chỗ với cô ấy có hay không làm hơn ba trăm hiệp?”
Lôi Thanh cười khổ ở trong lòng, còn hơn làm ba trăm hiệp, anh còn chưa được nắm tay, chứ đừng nói tới cái khác.
“Bùi Mộc Vân cô ấy...Quan hệ của chúng tôi rất bế tắc, người phụ nữ này thật sự là khó nắm bắt.”
Vinh Gia Thực gật đầu đầy tình cảm: “Đúng vậy, người phụ nữ từng sử dụng chính là phiền toái. Giống như Đường Chi Kiều, cái gì cũng có thể làm. Muốn ly hôn? Ly thì ly, bây giờ cha mẹ cô ta một lòng muốn tôi và cô ta ân ái, tôi khinh! Gia đây cũng không phải diễn viên, muốn diễn là diễn!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh, anh em, đối phó với phụ nữ nhất định phải lúc nóng lúc lạnh, biết không?” Phương Tài đem nước lọc đổ đi, rót ly hồng đào đỏ, nhẹ nhàng uống một ngụm, vẫn là mùi vị này tốt hơn.
“Phụ nữ so với Hồng Đào, đọng lại càng lâu thì càng thơm”. Úc Thần Dật hừ lạnh một tiếng, nội tình cuộc gặp gỡ là vạch trần sự ngay thẳng: “Giả dối, đúng là giả dối. Phương Tế Ngộ là người như thế nào ai mà không biết, đối với phụ nữ, từ trước đến nay cậu duy trì chính là mới mẻ, ham muốn vẫn là mới mẻ, một khi đã hết cảm giác mới mẻ, cậu còn không nói với người ta say goodbye”.
“Ai, tôi nói...” Phương Tế Ngộ đang muốn phản bác, Lôi Thanh đã lên tiếng
“Được rồi, chúng ta tới đây là để ăn cơm, đừng bàn về phụ nữ nữa, chán”.
Một đám người im lặng, lúc này đồ ăn cũng được bưng lên. Sau ba lần chuyền rượu, Phương Tế Ngộ chỉ vào Lôi Thanh nói: “Lão Lôi, tôi chỉ cho cậu một chiêu, cậu có muốn nghe không?”
“Chiêu gì?” Lôi Thanh cầm ly rượu hỏi.
“Bùi Mộc Vân là một người phụ nữ lạnh lùng có đúng hay không?”
Lôi Thanh gật đầu, đủ lạnh lùng.
Đối với anh hờ hững, chưa từng mang vẻ mặt hòa nhã.
“Nếu muốn đối phó với phụ nữ như vậy, chỉ dùng một chiêu là đủ rồi. Chiêu này gọi là quấn lấy, quấn đến khi nào trái tim cô ấy nóng lên, như vậy mới có cửa, chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn”...
Ngày hôm sau, Bùi Mộc Vân dậy thật sớm, hôm nay cô được mời đi phỏng vấn, còn phải tìm một vài nhà trẻ hỏi việc nhập học. Quả Đống bốn tuổi, nên đi nhà trẻ, bằng không cả ngày ở trong nhà cũng không phải là cách. Sau một trận mưa, thời tiết lạnh rất nhiều. Cũng may hôm nay có mặt trời, xua tan một chút không khí lạnh. Lúc cô lục lọi vali tìm quần áo, phát hiện quần áo cũ của Quả Đống đều quá nhỏ, phải cố tìm thời gian dẫn thằng bé ra cửa hàng mua quần áo.
Lúc bảy giờ rưỡi, thằng bé dậy, mở to đôi mắt còn buồn ngủ. Nó dụi mắt hỏi: “Mẹ, mẹ phải ra ngoài sao?”
Cậu thấy Bùi Mộc Vân không mặc quần áo ở nhà, hơn nữa mặc ngay ngắn, nhìn bộ dạng chính là muốn ra ngoài. Bùi Mộc Vân mặc quần áo cho thằng bé, vừa mặc vừa nói: “Phải, mẹ muốn đi phỏng vấn, chính là tìm việc làm. Hôm nay, đúng lúc dì Bích Dao nghỉ ngơi, con ở với dì có được không, mẹ xong việc sẽ về với con?”
Tiểu Quả Đống ngoan ngoãn gật đầu “Dạ, dì sẽ dẫn Quả Đống đi chơi lái máy bay”
“Rất ngoan” Lúc tám giờ rưỡi, Bùi Mộc Vân mang Quả Đống giao cho Nguyễn Bích Dao, sau đó ra cửa. Cô bắt taxi đi ‘Vân Thượng’- công ty trang sức, chính là nơi hôm nay cô đến phỏng vấn.
Bùi Mộc Vân đang rửa rau không thể không ngừng tay, quay đầu cười hỏi lại: “Ba làm sao có thể là chú được?”
“Vậy tại sao chú lại đối xử tốt với con như vậy?” Cậu bé có thể cảm thấy được chú thật sự rất thích cậu.
“Chú ấy đối xử tốt với con?” Bùi Mộc Vân hỏi.
“Dạ”.
“Con thích chú ấy?”.
“Dạ”.
Bùi Mộc Vân bỏ rau đang rửa trong tay, ngồi xổm người xuống, nghiêm mặt nói: “Quả Đống, con phải nhớ kỹ, chú ấy không phải là ba con, ba con đã mất rồi, biết không?”
Tiểu Quả Đống chật vật cúi đầu “Đã mất có phải là vĩnh viễn cũng không gặp mặt nhau có phải không? Cũng giống như con không gặp lại được bà nữa đúng không ạ?”
“Đúng”.
Tiểu Quả Đống hai tay ôm lấy cổ mẹ “Mẹ, vậy mẹ sẽ chết sao?”
Bùi Mộc Vân sửng sốt, cô không nghĩ rằng Quả Đống lại hỏi cô một vấn đề như vậy. Cô sẽ chết sao? Đương nhiên sẽ chết, là người thì đều phải chết. Cô nhẹ nhàng vỗ lưng Quả Đống, thanh âm mềm mại nói: “Phải, tiểu Quả Đống ngày một lớn lên, mẹ sẽ ngày một già đi, sau đó có một ngày, mẹ sẽ chết”.
Tiểu Quả Đống đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hồng hồng có chút chật vật nói: “Mẹ, mẹ nói mẹ sẽ chết, nước mắt con chảy ra nhanh hơn, mẹ đừng chết có được không?”
Thấy tiểu Quả Đống buồn, Bùi Mộc Vân không thể không đau lòng, cô đành phải an ủi nó: “Được, mẹ không chết, mẹ sẽ ở mãi với Quả Đống có được không?
Không biết khi nào Nguyễn Bích Dao đã thay xong đồ ở nhà đi ra, cô dựa vào cửa phòng bếp thấy hai mẹ con như vậy, có hứng thú đùa giỡn, nói: “Này, hai người làm gì vậy, ở đây diễn bi kịch tình mẫu tử sao?”
Tiểu Quả Đống xoa xoa mắt, nghiêng đầu hỏi: “Bi kịch tình mẫu tử là cái gì ạ?”
Nguyễn Bích Dao xì một tiếng cười nói: “Mộc Vân, mình phát hiện hình như con của cậu trong đầu chứa mười vạn câu hỏi vì sao. Đáng tiếc...”
Cô bước lên, ôm lấy tiểu Quả Đống, duỗi tay điểm chóp mũi của cậu: “Đáng tiếc, dì không phải biên tập, không thể trả lời con được”
Tiểu Quả Đống mở miệng định nói chuyện, Nguyễn Bích Dao vội vàng chặn cái miệng của cậu: “Chắc canh con định hỏi biên tập là cái gì? Chờ một chút kêu mẹ hỏi Độ Nương. Chắc canh con lại hỏi Độ Nương là gì, đợi một lát con đi hỏi mẹ con. Bây giờ chúng ta ra ngoài chơi, cho mẹ con yên tâm nấu cơm, bằng không cả ba chúng ta đều sẽ đói bụng.
“Đi, chúng ta đi chơi máy bay”
Nguyễn Bích Dao ôm lấy tiểu Quả Đống đang ngồi cuối bàn, làm động tác cất cánh, tiểu Quả Đống mừng rỡ cười to ha hả. Tiểu Quả Đống vừa đi, trong phòng bếp tức thì trở nên yên tĩnh. Bùi Mộc Vân bắt đầu nhanh nhẹn xào rau, nấu cơm, trong chốc lát hương thơm đồ ăn bay ra bên ngoài, tràn ngập cả căn phòng.
Buổi tối, Lôi Thanh ở chỗ cũ “Hoa Giá” phòng 308 hẹn vài người bạn ăn cơm. Lúc nào anh cũng đến sớm, vài người bạn của anh còn chưa có đến. Một vài người trong bọn họ là khách quen ở “Hoa Giá”, bình thường gọi đồ ăn gì, uống trà gì, muốn uống rượu nào, ông chủ đều nhớ. Bởi vậy Lôi Thanh vừa mới vào phòng, ông chủ đã mang lên cho anh một bình rượu hồng đào đỏ thượng hạng. Anh đang uống thì cửa phòng mở ra, người vào là Phương Tài.
Phương Tế Ngộ nhìn mặt Lôi Thanh, mở miệng nói: “Ồ, lại là hồng đào đỏ, buổi tối uống rượu mới ngủ được sao? Cậu nên có bạn gái, buổi tối không ngủ được đúng lúc có thể vận động”.
anh ngồi vào bàn, rót một ly nước lọc: “Hiện tại tình cảm của tôi đang trống trải nên chỉ có thể uống cái này”.
Lôi Thanh liếc mắt một cái, uống một ngụm rượu, có chút kinh thường nói: “Cậu mà tình cảm trống trải mở cửa chờ đợi sao, lừa quỷ đi!”
Người bạn này của anh có sở trường là bày ra bộ mặt yêu nghiệt, các cô gái nhỏ nhìn thấy như mở cờ trong bụng, hận không thể nhào vào lòng ngay lập tức, ai coi thường chứ anh ta không coi thường cô gái nhỏ của mình. Vì vậy, tóm lại tình cảm của cậu ta làm sao có thể trống rỗng mà mở cửa chờ đợi?
Phương Tế Ngộ không nói gì nhún nhún vai, nhìn quanh phòng một chút
“Thế nào mà A Thực và tiểu Dật còn chưa tới?”
anh vừa dứt lời, cửa phòng “Phanh” một tiếng mở ra. Vinh Gia Thực và Úc Thần Dật một trước một sau đi vào.
“Này, vội chết”
Vinh Gia Thực là bác sĩ ngoại khoa danh tiếng, bình thường giao tiếp nhiều nhất cũng là người bệnh, anh vừa mới hoàn thành một ca giải phẫu, thấy bạn bè gọi, vội vàng đến.
“Mọi người đều vội, chỉ có tôi là rãnh rỗi”. Úc Thần Dật duỗi ngón tay rung chuông: “Kêu ông chủ đến gọi món đi, đói chết đi được”.
“Cậu không vội mà đói cái rắm” Phương Tế Ngộ ném cây tăm qua, Úc Thần Dật tay vừa chạm đến, dễ dàng bắt được.
“Tôi không vội, nhưng dạ dày vội ”.
“Vội cái gì”. Phương Tài hỏi.
“Vội tiêu hóa” Ánh mắt Úc Thần Dật nhìn Phương Tế Ngộ như nhìn một thằng ngốc, sau đó tự mình khua chân múa tay, tư thế ưỡn ngực: “Các cậu không phát hiện là gần đây cơ thể tôi cường tráng hơn à?”
“Cái rắm, cường tráng để có tinh lực sử dụng sao, bây giờ xem công phu trên giường được không?”
Phương Tế Ngộ trợn mắt nhìn Úc Thần Dật, trơ mặt ra hỏi Lôi Thanh: “Lão Lôi, làm sao, lâu như vậy không thấy cậu có bạn gái, nhịn lâu như vậy, ở một chỗ với cô ấy có hay không làm hơn ba trăm hiệp?”
Lôi Thanh cười khổ ở trong lòng, còn hơn làm ba trăm hiệp, anh còn chưa được nắm tay, chứ đừng nói tới cái khác.
“Bùi Mộc Vân cô ấy...Quan hệ của chúng tôi rất bế tắc, người phụ nữ này thật sự là khó nắm bắt.”
Vinh Gia Thực gật đầu đầy tình cảm: “Đúng vậy, người phụ nữ từng sử dụng chính là phiền toái. Giống như Đường Chi Kiều, cái gì cũng có thể làm. Muốn ly hôn? Ly thì ly, bây giờ cha mẹ cô ta một lòng muốn tôi và cô ta ân ái, tôi khinh! Gia đây cũng không phải diễn viên, muốn diễn là diễn!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh, anh em, đối phó với phụ nữ nhất định phải lúc nóng lúc lạnh, biết không?” Phương Tài đem nước lọc đổ đi, rót ly hồng đào đỏ, nhẹ nhàng uống một ngụm, vẫn là mùi vị này tốt hơn.
“Phụ nữ so với Hồng Đào, đọng lại càng lâu thì càng thơm”. Úc Thần Dật hừ lạnh một tiếng, nội tình cuộc gặp gỡ là vạch trần sự ngay thẳng: “Giả dối, đúng là giả dối. Phương Tế Ngộ là người như thế nào ai mà không biết, đối với phụ nữ, từ trước đến nay cậu duy trì chính là mới mẻ, ham muốn vẫn là mới mẻ, một khi đã hết cảm giác mới mẻ, cậu còn không nói với người ta say goodbye”.
“Ai, tôi nói...” Phương Tế Ngộ đang muốn phản bác, Lôi Thanh đã lên tiếng
“Được rồi, chúng ta tới đây là để ăn cơm, đừng bàn về phụ nữ nữa, chán”.
Một đám người im lặng, lúc này đồ ăn cũng được bưng lên. Sau ba lần chuyền rượu, Phương Tế Ngộ chỉ vào Lôi Thanh nói: “Lão Lôi, tôi chỉ cho cậu một chiêu, cậu có muốn nghe không?”
“Chiêu gì?” Lôi Thanh cầm ly rượu hỏi.
“Bùi Mộc Vân là một người phụ nữ lạnh lùng có đúng hay không?”
Lôi Thanh gật đầu, đủ lạnh lùng.
Đối với anh hờ hững, chưa từng mang vẻ mặt hòa nhã.
“Nếu muốn đối phó với phụ nữ như vậy, chỉ dùng một chiêu là đủ rồi. Chiêu này gọi là quấn lấy, quấn đến khi nào trái tim cô ấy nóng lên, như vậy mới có cửa, chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn”...
Ngày hôm sau, Bùi Mộc Vân dậy thật sớm, hôm nay cô được mời đi phỏng vấn, còn phải tìm một vài nhà trẻ hỏi việc nhập học. Quả Đống bốn tuổi, nên đi nhà trẻ, bằng không cả ngày ở trong nhà cũng không phải là cách. Sau một trận mưa, thời tiết lạnh rất nhiều. Cũng may hôm nay có mặt trời, xua tan một chút không khí lạnh. Lúc cô lục lọi vali tìm quần áo, phát hiện quần áo cũ của Quả Đống đều quá nhỏ, phải cố tìm thời gian dẫn thằng bé ra cửa hàng mua quần áo.
Lúc bảy giờ rưỡi, thằng bé dậy, mở to đôi mắt còn buồn ngủ. Nó dụi mắt hỏi: “Mẹ, mẹ phải ra ngoài sao?”
Cậu thấy Bùi Mộc Vân không mặc quần áo ở nhà, hơn nữa mặc ngay ngắn, nhìn bộ dạng chính là muốn ra ngoài. Bùi Mộc Vân mặc quần áo cho thằng bé, vừa mặc vừa nói: “Phải, mẹ muốn đi phỏng vấn, chính là tìm việc làm. Hôm nay, đúng lúc dì Bích Dao nghỉ ngơi, con ở với dì có được không, mẹ xong việc sẽ về với con?”
Tiểu Quả Đống ngoan ngoãn gật đầu “Dạ, dì sẽ dẫn Quả Đống đi chơi lái máy bay”
“Rất ngoan” Lúc tám giờ rưỡi, Bùi Mộc Vân mang Quả Đống giao cho Nguyễn Bích Dao, sau đó ra cửa. Cô bắt taxi đi ‘Vân Thượng’- công ty trang sức, chính là nơi hôm nay cô đến phỏng vấn.