Chương : 15
“Tại sao anh lại ở đây?” Bùi Mộc Vân đánh giá Lôi Thanh từ trên xuống dưới. Người đàn ông này bình thường đều mặc âu phục đi giầy da khiến đối phương luôn cảm thấy anh lạnh lùng, nghiêm nghị. Nhưng hôm nay anh lại mặc áo T-shirt trắng, phía trước còn đeo chiếc tạp dề in hình Kitty màu hồng phấn. Nhìn anh như vậy thật sự không quen mắt.
Bùi Mộc Vân nghĩ lại thấy có điểm không thích hợp vội vàng hỏi: “Bích Dao đâu? Anh đưa cô ấy đi đâu rồi?”
Lôi Thanh cười lạnh một tiếng rồi rầu rĩ nói: “Cô ấy là người sống sờ sờ như thế thì anh có thể mang giấu ở đâu? Cô ấy không nói gì với em sao?”
“Nói gì vậy?” Bùi Mộc Vân khó hiểu hỏi lại. Chợt nhớ tới di động, vội vàng đi về phía sô pha, lấy điện thoại trong túi ra xem: không gọi điện, ngay cả tin nanh cũng không có. Bích Dao không phải là người vô trách nhiệm như thế. Cô vội lên QQ kiểm tra nhưng vẫn không có tin tức gì. Cuối cùng cô phát hiện ra một đoạn tin nhắn ngắn. Quả thật Bích Dao có để lại lời nanh nhưng sáng nay cô lại không phát hiện ra.
Đọc lại lời nhắn của Nguyễn Bích Dao, Bùi Mộc Vân đại khái biết được mọi chuyện qua bốn tin nhắn. Thứ nhất: “Mộc Vân tớ không sao.”, thứ hai: “Mộc Vân à, thật ngại quá công ty có việc tớ phải sang châu Âu gấp.”, thứ ba: “Vừa ra ngoài thì gặp ngay cái người mà cậu ghét. Nhưng hình như Quả Đống rất thích anh ta, nhìn anh ta như thế chắc sẽ không đối xử tệ với Quả Đống đâu. Thật có lỗi nhưng tớ đã nhờ anh ta trông chừng Quả Đống rồi.” và thứ tư: “Mộc Vân, thấy lời nhắn thì nhớ trả lời lại nhé!”.
Bùi Mộc Vân đành bất đắc dĩ trả lời: “Tớ đã gặp anh ta rồi. không có chuyện gì đâu cậu cứ yên tâm làm việc đi.” Gửi tin nhắn xong cô mới ngẩng lên nhìn thì thấy hai đứa bé đang vui vẻ giải quyết đĩa hoa quả trên bàn. Không biết Lôi Thanh từ bao giờ đã ngồi bên cạnh Quả Đống, không hiểu anh ta nói gì mà thằng bé cười cười gật đầu một cái rồi đem miếng táo nhét vào miệng anh ta.
Lúc này, khuôn mặt nhỏ bé kia mang theo tia ấm áp. Nhưng cô lại cảm thấy vô cùng ghen tị. Cảm giác như con trai cô đã bị người ta lừa gạt đi mất, mà kẻ lừa gạt ấy lại là người cô vô cùng chán ghét. Không thể nói ra tiếng cảm ơn, Bùi Mộc Vân tiến về phía bàn rồi đá nhẹ chân Lôi Thanh , nói: “Giờ tôi đã có thời gian trông Quả Đống, anh có thể đi được rồi.”
Anh liếc mắt nhìn Bùi Mộc Vân một lúc lâu. Gương mặt này của cô lạnh lùng muốn chết, nhưng không hiểu sao chỉ có gương mặt ấy mới khiến anh cảm thấy sục sôi đầy kích động. Nếu không phải Quả Đống đang ngồi bên cạnh thì anh thật sự muốn đem cô đè xuống sô pha để xem cô còn có thể tỏ ra lạnh lùng như thế được hay không.
Thấy Lôi Thanh không trả lời mà cứ nhìn chằm chằm mình, Bùi Mộc Vân không khỏi trừng mắt hung hăng liếc xéo anh ta một cái thuận tiện lại đá vào chân: “Quả Đống còn phải ngủ trưa, anh cứ như vậy sao bọn trẻ có thể ngủ?”
Bùi Mộc Vân rõ ràng là rất chán ghét anh, nhưng bây giờ đây không phải điều anh lo lắng. Lôi Thanh nhớ tới thủ đoạn mà Phương Tế Ngộ đã dạy mình.
“Gặp phải phụ nữ lạnh lùng như Bùi Mộc Vân thì phải liều chết mà quấn lấy, bám riết không tha, hơn nữa da mặt cũng phải dày. Người ta càng đẩy cậu ra thì cậu càng phải bám lấy. Vô tình cũng được, cố ý cũng được, nhưng tốt nhất là cả ngày có thể gặp mặt. Từng giờ từng phút phải để cô ấy thấy sự tồn tại của cậu, tôi không tin cô ấy không cảm động.”
Lôi Thanh bình tĩnh nắm lấy tay Bùi Mộc Vân kéo về phía sô pha. Bùi Mộc Vân đứng không vững thiếu chút nữa ngã vào lòng Lôi Thanh.
“Anh làm cái gì vậy?” Bùi Mộc Vân tức giận hỏi. Sao người đàn ông này lại như vậy, là chuẩn bị từ trước sao?
Lôi Thanh mỉm cười: “Em xem hai đứa bé đang chơi đùa vui vẻ như vậy, thỉnh thoảng có không ngủ trưa thì cũng đâu phải chuyện quá nghiêm trọng?”
Bùi Mộc Vân khó chịu vặn vẹo cổ tay nói thầm: “Tất nhiên anh sẽ nói thế rồi, anh đâu phải dạy dỗ thằng bé.”
Ai ngờ Lôi Thanh lại nói tiếp: “Ban ngày hay tối anh đều có thể đến.”
Anh dựa sát vào cô khiến cô có thể cảm nhận hơi thở dịu dàng của anh. Quả thật anh là người đàn ông vô cùng xuất chúng. Anh có đôi mắt to nhìn qua lại có cảm giác thờ ơ, lạnh nhạt. Sống mũi cao thẳng tắp.
Đôi môi hơi mỏng, chỉ khi cười mới cong lên. Nhưng anh cũng không hay cười, bình thường chỉ hơi nhếch mép, lúc ấy cả gương mặt toát lên vẻ nghiêm nghị.
Người đàn ông như thế chắc chắn sẽ có rất nhiều người phụ nữ chào đón, nhưng không hiểu sao anh lại cứ bám riết lấy cô không rời? Nếu tìm cho anh một người phụ nữ khiến anh quan tâm chắc hẳn anh sẽ không đến làm phiền cô nữa. Đột nhiên cô cảm thấy đây cũng là một ý kiến không tồi.
“Đang suy nghĩ chuyện gì thế?” Lôi Thanh lại tiến gần cô thêm chút nữa.
Bùi Mộc Vân giật mình tỉnh lại, cô vội đẩy Lôi Thanh ra xa: “Liên quan gì đến anh.” Không thèm để ý Lôi Thanh, cô đi đến bên hai đứa nhỏ, cúi người hỏi: “Chơi có vui không?”
Quả Đống vui vẻ trả lời: “Vui ạ. Mẹ, sau này con có thể thường xuyên gọi Bàn Hổ tới đây chơi được không?”
Bùi Mộc Vân đau lòng nhìn con trai, tự nhiên đồng ý: “Tất nhiên là được rồi. Sau này nếu con muốn Bàn Hổ tới đây, mẹ sẽ gọi điện xin phép mẹ Bàn Hổ là được mà.”
“Vâng.” Ăn xong hoa quả, Quả Đống kéo tay Bàn Hổ nói: “Bàn Hổ, chúng ta chơi xe tăng điều khiển đi.”
“Xe tăng điều khiển?” Trong trí nhớ, cô chưa bao giờ mua qua nhiều đồ chơi cho con, quay lại nhìn Lôi Thanh thấy anh cũng đang nhìn mình, cô hỏi: “Là anh mua?”
Hai đứa bé mang món đồ chơi mới ra phòng khách chơi.
“Anh cũng không thể đến tay không.” Lôi Thanh đứng lên, mang ấm trà đặt lên khay: “Nhưng anh thật nghi ngờ không biết Quả Đống có thật là do em sinh ra hay không?”
Bùi Mộc Vân nghiêng đầu hỏi: “Anh….có ý gì?”
Lôi Thanh mang trà đi vào bếp, Bùi Mộc Vân cũng tự nhiên đi theo.
"Lôi Thanh….anh nói rõ ràng cho tôi.” Cho dù là trước đây hay bây giờ cô vẫn không thể hiểu nổi con người anh.
Nhưng cô cũng rất sợ phải hiểu rõ người đàn ông này, khi hiểu rồi, cô sợ suy nghĩ của anh sẽ khiến cô càng thêm sợ hãi.
Lôi Thanh đặt ấm trà vào chậu rửa rồi mở vòi, nước chảy ào ào, anh rửa sạch toàn bộ chỗ ấm chén vừa mang vào.
“Em đưa Quả Đống từ nước ngoài về đây?”
“Phải….” Bùi Mộc Vân dừng lại một chút rồi ngay lập tức khẳng định: “Đúng vậy….”
“Bình thường thằng bé và em vẫn nói chuyện bằng tiếng Trung?”
“Đúng vậy.” Rốt cuộc người đàn ông này đang nghi ngờ điều gì?
“Nhưng sao anh lại cảm thấy thằng bé rất quen thuộc với mọi thứ ở đây?”
“Vậy thì có gì kì lạ, là tôi kể cho thằng bé nghe.”
“Nhưng thằng bé lại nói nó rất ít khi thấy em, chẳng lẽ em nhiều việc như vậy sao? Thằng bé bảo trên đùi có vết sẹo nhỏ là do bị ngã, lúc ấy rất đau, bà đã bôi thuốc cho nó. Nói về chuyện trước kia, thằng bé kể về bà rất nhiều nhưng lại rất ít nói đến em. Xem ra em đã không làm hết trách nhiệm của một người mẹ, Quả Đống thật sự do em sinh ra sao?"
Bùi Mộc Vân nghĩ lại thấy có điểm không thích hợp vội vàng hỏi: “Bích Dao đâu? Anh đưa cô ấy đi đâu rồi?”
Lôi Thanh cười lạnh một tiếng rồi rầu rĩ nói: “Cô ấy là người sống sờ sờ như thế thì anh có thể mang giấu ở đâu? Cô ấy không nói gì với em sao?”
“Nói gì vậy?” Bùi Mộc Vân khó hiểu hỏi lại. Chợt nhớ tới di động, vội vàng đi về phía sô pha, lấy điện thoại trong túi ra xem: không gọi điện, ngay cả tin nanh cũng không có. Bích Dao không phải là người vô trách nhiệm như thế. Cô vội lên QQ kiểm tra nhưng vẫn không có tin tức gì. Cuối cùng cô phát hiện ra một đoạn tin nhắn ngắn. Quả thật Bích Dao có để lại lời nanh nhưng sáng nay cô lại không phát hiện ra.
Đọc lại lời nhắn của Nguyễn Bích Dao, Bùi Mộc Vân đại khái biết được mọi chuyện qua bốn tin nhắn. Thứ nhất: “Mộc Vân tớ không sao.”, thứ hai: “Mộc Vân à, thật ngại quá công ty có việc tớ phải sang châu Âu gấp.”, thứ ba: “Vừa ra ngoài thì gặp ngay cái người mà cậu ghét. Nhưng hình như Quả Đống rất thích anh ta, nhìn anh ta như thế chắc sẽ không đối xử tệ với Quả Đống đâu. Thật có lỗi nhưng tớ đã nhờ anh ta trông chừng Quả Đống rồi.” và thứ tư: “Mộc Vân, thấy lời nhắn thì nhớ trả lời lại nhé!”.
Bùi Mộc Vân đành bất đắc dĩ trả lời: “Tớ đã gặp anh ta rồi. không có chuyện gì đâu cậu cứ yên tâm làm việc đi.” Gửi tin nhắn xong cô mới ngẩng lên nhìn thì thấy hai đứa bé đang vui vẻ giải quyết đĩa hoa quả trên bàn. Không biết Lôi Thanh từ bao giờ đã ngồi bên cạnh Quả Đống, không hiểu anh ta nói gì mà thằng bé cười cười gật đầu một cái rồi đem miếng táo nhét vào miệng anh ta.
Lúc này, khuôn mặt nhỏ bé kia mang theo tia ấm áp. Nhưng cô lại cảm thấy vô cùng ghen tị. Cảm giác như con trai cô đã bị người ta lừa gạt đi mất, mà kẻ lừa gạt ấy lại là người cô vô cùng chán ghét. Không thể nói ra tiếng cảm ơn, Bùi Mộc Vân tiến về phía bàn rồi đá nhẹ chân Lôi Thanh , nói: “Giờ tôi đã có thời gian trông Quả Đống, anh có thể đi được rồi.”
Anh liếc mắt nhìn Bùi Mộc Vân một lúc lâu. Gương mặt này của cô lạnh lùng muốn chết, nhưng không hiểu sao chỉ có gương mặt ấy mới khiến anh cảm thấy sục sôi đầy kích động. Nếu không phải Quả Đống đang ngồi bên cạnh thì anh thật sự muốn đem cô đè xuống sô pha để xem cô còn có thể tỏ ra lạnh lùng như thế được hay không.
Thấy Lôi Thanh không trả lời mà cứ nhìn chằm chằm mình, Bùi Mộc Vân không khỏi trừng mắt hung hăng liếc xéo anh ta một cái thuận tiện lại đá vào chân: “Quả Đống còn phải ngủ trưa, anh cứ như vậy sao bọn trẻ có thể ngủ?”
Bùi Mộc Vân rõ ràng là rất chán ghét anh, nhưng bây giờ đây không phải điều anh lo lắng. Lôi Thanh nhớ tới thủ đoạn mà Phương Tế Ngộ đã dạy mình.
“Gặp phải phụ nữ lạnh lùng như Bùi Mộc Vân thì phải liều chết mà quấn lấy, bám riết không tha, hơn nữa da mặt cũng phải dày. Người ta càng đẩy cậu ra thì cậu càng phải bám lấy. Vô tình cũng được, cố ý cũng được, nhưng tốt nhất là cả ngày có thể gặp mặt. Từng giờ từng phút phải để cô ấy thấy sự tồn tại của cậu, tôi không tin cô ấy không cảm động.”
Lôi Thanh bình tĩnh nắm lấy tay Bùi Mộc Vân kéo về phía sô pha. Bùi Mộc Vân đứng không vững thiếu chút nữa ngã vào lòng Lôi Thanh.
“Anh làm cái gì vậy?” Bùi Mộc Vân tức giận hỏi. Sao người đàn ông này lại như vậy, là chuẩn bị từ trước sao?
Lôi Thanh mỉm cười: “Em xem hai đứa bé đang chơi đùa vui vẻ như vậy, thỉnh thoảng có không ngủ trưa thì cũng đâu phải chuyện quá nghiêm trọng?”
Bùi Mộc Vân khó chịu vặn vẹo cổ tay nói thầm: “Tất nhiên anh sẽ nói thế rồi, anh đâu phải dạy dỗ thằng bé.”
Ai ngờ Lôi Thanh lại nói tiếp: “Ban ngày hay tối anh đều có thể đến.”
Anh dựa sát vào cô khiến cô có thể cảm nhận hơi thở dịu dàng của anh. Quả thật anh là người đàn ông vô cùng xuất chúng. Anh có đôi mắt to nhìn qua lại có cảm giác thờ ơ, lạnh nhạt. Sống mũi cao thẳng tắp.
Đôi môi hơi mỏng, chỉ khi cười mới cong lên. Nhưng anh cũng không hay cười, bình thường chỉ hơi nhếch mép, lúc ấy cả gương mặt toát lên vẻ nghiêm nghị.
Người đàn ông như thế chắc chắn sẽ có rất nhiều người phụ nữ chào đón, nhưng không hiểu sao anh lại cứ bám riết lấy cô không rời? Nếu tìm cho anh một người phụ nữ khiến anh quan tâm chắc hẳn anh sẽ không đến làm phiền cô nữa. Đột nhiên cô cảm thấy đây cũng là một ý kiến không tồi.
“Đang suy nghĩ chuyện gì thế?” Lôi Thanh lại tiến gần cô thêm chút nữa.
Bùi Mộc Vân giật mình tỉnh lại, cô vội đẩy Lôi Thanh ra xa: “Liên quan gì đến anh.” Không thèm để ý Lôi Thanh, cô đi đến bên hai đứa nhỏ, cúi người hỏi: “Chơi có vui không?”
Quả Đống vui vẻ trả lời: “Vui ạ. Mẹ, sau này con có thể thường xuyên gọi Bàn Hổ tới đây chơi được không?”
Bùi Mộc Vân đau lòng nhìn con trai, tự nhiên đồng ý: “Tất nhiên là được rồi. Sau này nếu con muốn Bàn Hổ tới đây, mẹ sẽ gọi điện xin phép mẹ Bàn Hổ là được mà.”
“Vâng.” Ăn xong hoa quả, Quả Đống kéo tay Bàn Hổ nói: “Bàn Hổ, chúng ta chơi xe tăng điều khiển đi.”
“Xe tăng điều khiển?” Trong trí nhớ, cô chưa bao giờ mua qua nhiều đồ chơi cho con, quay lại nhìn Lôi Thanh thấy anh cũng đang nhìn mình, cô hỏi: “Là anh mua?”
Hai đứa bé mang món đồ chơi mới ra phòng khách chơi.
“Anh cũng không thể đến tay không.” Lôi Thanh đứng lên, mang ấm trà đặt lên khay: “Nhưng anh thật nghi ngờ không biết Quả Đống có thật là do em sinh ra hay không?”
Bùi Mộc Vân nghiêng đầu hỏi: “Anh….có ý gì?”
Lôi Thanh mang trà đi vào bếp, Bùi Mộc Vân cũng tự nhiên đi theo.
"Lôi Thanh….anh nói rõ ràng cho tôi.” Cho dù là trước đây hay bây giờ cô vẫn không thể hiểu nổi con người anh.
Nhưng cô cũng rất sợ phải hiểu rõ người đàn ông này, khi hiểu rồi, cô sợ suy nghĩ của anh sẽ khiến cô càng thêm sợ hãi.
Lôi Thanh đặt ấm trà vào chậu rửa rồi mở vòi, nước chảy ào ào, anh rửa sạch toàn bộ chỗ ấm chén vừa mang vào.
“Em đưa Quả Đống từ nước ngoài về đây?”
“Phải….” Bùi Mộc Vân dừng lại một chút rồi ngay lập tức khẳng định: “Đúng vậy….”
“Bình thường thằng bé và em vẫn nói chuyện bằng tiếng Trung?”
“Đúng vậy.” Rốt cuộc người đàn ông này đang nghi ngờ điều gì?
“Nhưng sao anh lại cảm thấy thằng bé rất quen thuộc với mọi thứ ở đây?”
“Vậy thì có gì kì lạ, là tôi kể cho thằng bé nghe.”
“Nhưng thằng bé lại nói nó rất ít khi thấy em, chẳng lẽ em nhiều việc như vậy sao? Thằng bé bảo trên đùi có vết sẹo nhỏ là do bị ngã, lúc ấy rất đau, bà đã bôi thuốc cho nó. Nói về chuyện trước kia, thằng bé kể về bà rất nhiều nhưng lại rất ít nói đến em. Xem ra em đã không làm hết trách nhiệm của một người mẹ, Quả Đống thật sự do em sinh ra sao?"