Chương : 21
Cố Tri Noãn và đồng nghiệp cùng đến ăn cơm, cô ta biết nhà hàng riêng tư này đồ ăn vô cùng ngon, vì thế đã gọi điện đặt phòng từ trước. Ăn được một nửa, đồng nghiệp cùng nhóm sợ thức ăn không đủ, vì thế nói cô đi ra ngoài đại sảnh phía trước xem còn có gì hợp khẩu vị để gọi không. Đối với thức ăn, cô như là một đứa bé vậy.
Vừa đặt chân ra khỏi phòng, liếc mắt về đại sảnh liền nhìn thấy Lôi Thanh cũng đang ăn cơm, trên mặt không khỏi tươi cười. Tuy rằng lần trước cô có hành động không được lịch sự, không phải đều do người đàn ông trước mặt này sao? Hơn nữa đối với đàn ông, Lôi Thanh là người duy nhất lọt vào mắt cô, vậy mà lại đi nói với cô rằng đã có bạn gái, thử hỏi cô có thể không tức giận sao?
Nhưng cô vẫn có một chút vui vẻ, cũng không tức giận. Lôi Thanh chưa kết hôn, tức là cô vẫn còn có cơ hội thay thế người kia.
Cô nhìn lại một lần nữa, thấy lôi Thanh ngồi bên cạnh hai người phụ nữ, một người bộ dạng không tồi, hơi gầy một chút, nhưng biểu cảm rất lạnh nhạt; còn một người đầy đặn hơn một tí, biểu hiện lại vô cùng nhiệt tình. Hai người phụ nữ này, đâu mới là người Lôi Thanh thích?
Cô nhẹ nhàng tiến về phía đại sảnh, hớn hở chào Lôi Thanh một tiếng.
Lôi Thanh ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Tri Noãn thì cũng thoáng giật mình. Sau đó vô cùng tự nhiên cười nói: “Thật trùng hợp.” sau đó không nói gì nữa.
Cố Tri Noãn hiển nhiên sẽ không tự giới thiệu về mình, vì thế nói: “ Anh Lôi Thanh, sao không giới thiệu một chút, bạn của anh à?”
Bùi Mộc Vân không ngẩng đầu, chỉ ăn phần ăn của mình. Còn Đinh Tiểu Viên bên cạnh thì lại nhìn Cố Tri Noãn đầy tò mò.
“Này…” Đinh Tiểu Viên lén lút huých Bùi Mộc Vân một cái, thấp giọng hỏi: “Này, người phụ nữ kia là ai vậy? Bạn gái cũ của bạn trai chị sao?”
Lòng Bùi Mộc Vân bỗng chốc không kìm được sự hồi hộp, khoé mắt liếc Cố Tri Noãn một cái rồi cũng nhỏ giọng nói: “Không biết, với lại người đàn ông này không phải bạn trai của chị.”
Đinh Tiểu Viên lè lưỡi làm mặt quỷ với Bùi Mộc Vân, không phải bạn trai mà ân cần với chị như vậy? Có trời mới tin.
Lôi Thanh chỉ chỉ vào Bùi Mộc Vân và Đinh Tiểu Viên, nói: “Đi cùng hai người bạn.” sau đó lại im lặng.
Cố Tri Noãn đứng ở kia đen mặt một hồi, tức đến mức dậm chân, người đàn ông này thật làm người ta khó chịu, thái độ đối với cô ta luôn lạnh lùng, khiến cô ta không thể khống chế nổi.
Cô lướt qua Lôi Thanh, hướng hai người giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là Cố Tri Noãn, là….” Cố tri Noãn nhìn lướt qua ánh mắt bình tĩnh của Lôi Thanh, nói: “Là bạn gái của Lôi Thanh”
“A” Đinh Tiểu Viên kinh ngạc kêu một tiếng, nhẹ nhàng kéo góc áo Bùi Mộc Vân: “Ê, đây là vở kịch gì đây”
Vì tò mò, Bùi Mộc Vân nhìn về phía Cố Tri Noãn, phản ứng đầu tiên chính là, ừ, bộ dáng người phụ nữ này rất được, sau đó mới nghĩ đến việc thì ra đây là bạn gái của Lôi Thanh, như vậy xem ra, cô đã có hi vọng thoát khỏi anh, đúng là chuyện tốt.
Mà Lôi Thanh lại đứng lên kéo cô ta qua một bên, sắc mặt có chút khó coi, hỏi: “Cố Tri Noãn, cô có ý gì?”
“Không có ý gì, em chỉ nói sự thật” Cố Tri Noãn không cam lòng liền yếu ớt phản bác, trong lòng lại cô đơn thêm một phần: “Một trong hai người phụ nữ kia có một người là người anh thích?”
“Đúng vậy” Lôi Thanh quay đầu lại, nhìn về phía chỗ ngồi, lại chỉ nhìn thấy khuôn mặt đầy tò mò của Đinh Tiểu Viên nhìn qua bên này, còn Bùi Mộc Vân thì vẫn lạnh nhạt đứng uống nước, cũng chưa hề liếc anh một cái.
Trong lòng anh không khỏi có chút thất vọng, nhưng anh cũng đã quen rồi.
“Là cô gái lạnh nhạt kia sao” Cố Tri Noãn cười nhạt: “Lôi Thanh, không nghĩ tới anh cũng có ngày hôm nay, cô ấy hình như không hề muốn nhìn mặt anh nữa.”
Thì ra ai thích ai nhiều một chút liền bị ai đó coi thường, hơn nữa người đó còn không muốn để ý. Cô ta thích Lôi Thanh nhiều như thế này, mà Lôi Thanh lại bị cô gái kia hờ hững, cũng giống như cô thôi.
Một vòng tuần hoàn như vậy thật có chút buồn cười, lại không hề có nguyên nhân.
Ăn cơm không bao lâu, Bùi Mộc Vân lấy lí do rời đi để về phòng làm việc. Mà khi cô đang định đi, Lôi Thanh liền giữ cô lại: “Mộc Vân, anh có lời muốn nói với em”
Đinh Tiểu Viên thức thời đi trước, còn tặng cho Bùi Mộc Vân một ánh mắt cổ vũ.
“Anh muốn nói gì, nói nhanh lên?” Bùi Mộc Vân đưa tay vén sợi tóc xoã xuống ra phía sau đầu, giọng nói không hề có cảm xúc, không nghe ra vui buồn.
Lôi Thanh cẩn thận hỏi: “Tại sao em không tức giận?”
Bùi Mộc Vân “phì” một tiếng nở nụ cười: “Tại sao tôi lại phải tức giận. Anh có bạn gái là chuyện tốt, tôi sẽ thật lòng chúc mừng anh.”
“Tâm trạng em tốt như vậy sao? Từ tận đáy lòng em không phải chúc mừng anh có bạn gái, mà chúc mừng bản thân có thể thoát khỏi anh.” Lôi Thanh kéo Bùi Mộc Vân, đè cô lên vách tường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em nghĩ cũng đừng nghĩ tới .”
Bùi Mộc Vân thấy suy nghĩ của mình bị anh nhìn thấu, hung hăng liếc mắt Lôi Thanh: “Tuỳ anh nghĩ như thế nào cũng được, buông tôi ra.”
“Không buông.” Lôi Thanh có chút tức giận, anh rõ ràng có lòng tốt muốn giải thích với cô một chút, chỉ sợ cô hiểu lầm anh và Cố Tri Noãn, không ngờ người phụ nữ này lại không quan tâm cùng một chuyện với anh, nghĩ đến điều này, tâm trạng của anh không thể nào tốt được.
Bùi Mộc Vân buộc phải dịu giọng: “Tôi bây giờ phải đi làm nếu không sẽ đến muộn, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm.”
“Em để cho anh hôn một cái, anh sẽ để em đi.”
Lôi Thanh phát hiện mình mỗi lần đối mặt Bùi Mộc Vân thì mình không thể nào kiên cường nổi.
“Cái gì? Anh có bệnh hả…?”
“Đúng vậy, bệnh tương tư.”
“Bệnh thần kinh…”
Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, liền bị Lôi Thanh đứng trước mặt hoàn toàn nuốt vào. Người đàn ông này thừa dịp cô không để ý, liền hôn xuống. Cô muốn dãy dụa, nhưng tiếc rằng không đủ sức. Cô bị Lôi Thanh chiếm tiện nghi.
Trở về phòng làm việc, Bùi Mộc Vân ngồi vào vị trí của mình, nghĩ tới một màn vừa rồi, cô không nhịn nổi mà tức giận, dựa vào cái gì mà cô luôn là người thua cuộc, lần sau nhất định sẽ cho Lôi Thanh mất mặt.
Đang lái xe, Lôi Thanh bỗng hắt xì, nếu anh mà biết được lời Bùi Mộc Vân, nhất định sẽ nói: “Đến đây đi, thật nhanh khiến anh mất mặt, anh chờ không nổi nữa.”
Vân Lý đến tìm Bùi Mộc Vân không dưới một lần, đại khái là hy vọng cô có thể vui vẻ hoà nhập làm việc, có thể đứng vững ở Vân Thượng hay không, điều quan trọng nhất chính là điều chỉnh được tâm trạng.
Nhưng lại có người thấy chướng mắt, một nhân viên nói: “Không phải là có người quen giới thiệu sao? Nếu không ai sẽ nhận một người mới vào nghề như cô ta chứ?”
Một nhân viên khác nói: “Cũng chưa biết được, còn chưa biết xoay sở thế nào đây, chỉ cần đừng phá hoại tổ chúng ta là được.”
Không ngờ là hai người cùng tổ, so sánh được lắm: “Tranh cãi vớ vẩn gì đấy, người ta có người quen giới thiệu cũng là một loại tài năng, có bản lĩnh các cô cũng đi tìm người quen như vậy đi, nhanh đi làm việc đi”
Đinh Tiểu Viên đi toilet vừa lúc nghe được mấy câu nói đó, trở lại phòng liền kể cho Bùi Mộc Vân nghe. Bùi Mộc Vân chỉ cười cười, nói: “Người khác nhiều chuyện, chúng ta cũng không thể làm gì được, làm tốt việc của mình là được.”
Dù là một tổ nhưng lại luôn có sự cạnh tranh, tuy các thành viên đều đối xử với cô không tồi, nhưng mà không thể cam đoan rằng tất cả đồng nghiệp đều tốt, đều thích cô. Bây giờ cô chỉ có thể làm tốt phần công việc trước mắt mới có thể ngăn chặn miệng lưỡi của những người đó.
Vì thế cô bắt đầu hết sức tập trung vào bản thiết kế. Được một nửa thời gian, cô gọi điện thoại cho Bùi Mộc Đoá
“Mộc Đoá, chỗ em có chuyên gia thiết kế váy cưới không?” Bùi Mộc Vân hỏi.
“Vâng, có. Nhà thiết kế là do Tử Yển mời.”
“Váy cưới có hoàn hảo không, ưng ý không?” Bùi Mộc Vân tiếp tục hỏi
“Có, em đã thử qua, nhưng còn muốn sửa vài chỗ. Sao vậy?”
Bùi Mộc Vân nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi: “Em có ảnh chụp không? Chị nghĩ nếu kết hợp thiết kế với váy cưới của em thì kết quả chắc sẽ tốt hơn.”
“Được, chị chờ em một chút” Bùi Mộc Đoá cầm điện thoại trong tay, đi vào phòng đọc sách, cô nhớ lúc trước khi đi thử váy cưới có kêu Kiều Tử Yển chụp cho mình một bức hình.
“Đây rồi, em gửi ảnh qua email cho chị được không?”
“Email?” Bùi Mộc Vân do dự một chút, nói: “Được, em gửi qua đây đi”
Địa chỉ email này cô đã 3 năm không dùng, bây giờ mở lại phải suy nghĩ nửa ngày mới nhớ mật khẩu.
Mở email, thư mục nhận thư lại có hơn một nghìn lá thư chưa được đọc. Cô nghĩ có thể tất cả đều là thư rác nên muốn xoá đi. Sau đó cô liền mở hộp lưu trữ ra, lá thư trên cùng là của Mộc Đoá gửi cho cô, tốc độ thật nhanh. Cô nhìn xuống một chút nữa, kinh ngạc đến ngẩn cả người, ngoại trừ một ít thư rác được gửi từ bên ngoài, chỉ có một địa chỉ gửi thư duy nhất “Lôi Thanh”
Anh lại viết thư cho cô, không những vậy, còn viết rất nhiều, trong vòng 3 năm cô đi Anh.
Chuyện này…..thật kì lạ
Cô đang phân vân không biết có nên mở lá thư này ra xem không thì điện thoại reo, hai mắt cô chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, vươn tay lấy điện thoại.
“Này, chị nhận được chưa?” Giọng nói vui vẻ của Bùi Mộc Đoá trong điện thoại truyền tới .
“Ừ, nhận được rồi.” Cô mở ảnh chụp ra, có chút kinh diễm* (kinh diễm: kinh ngạc vì cái gì đó quá đẹp) “Váy cưới này rất đặc biệt.”
“Khen thế thôi sao?” Bùi Mộc Đoá đắc ý cười nói.
“Ừ, rất đặc biệt. Em mặc vào chắc canh sẽ rất đẹp.” Cái váy cưới này gần như là trong suốt, nhưng chỗ nào cần kín thì che kín, ở những chỗ trong suốt có đính hạt trân châu làm đẹp. Cũng chính những hạt trân châu ấy khiến chiếc váy nhìn qua vô cùng gợi cảm mà lại cao quý, Bùi Mộc Đoá mặc vào sẽ mềm mại mà quyến rũ, rất phù hợp.
Nói chuyện cùng Bùi Mộc Đoá xong, Bùi Mộc Vân lại nhìn về phía những lá thư chưa đọc trong hộp lưu trữ, cô mở một lá thư gần đây nhất.
Gần nhất là lúc cô vừa về nước một thời gian.
“Bùi Mộc Vân, vẫn không có tin tức của em như trước, nhưng anh cũng đã quen rồi. Lại đến mùa thu, anh nhớ rõ em thích nhất mùa này, Tiểu Minh không biết mang về từ đâu rất nhiều cua hấp để ăn, mùi vị rất ngon. Nếu em ở đây thì thật tốt, anh cũng biết tính của em, nếu em ở đây cũng sẽ không nấu ăn cùng anh. Thôi, vẫn nên nói chuyện nào vui vẻ hơn một chút đi, công ty của Vân Lý khách khứa rất đông, không biết chủ ý của ai, nhưng anh nghĩ là chủ ý của anh Liễu, lại nói anh lên sân khấu hát một bài. Anh làm sao có thể hát, nhưng lại không muốn phá hư không khí vui vẻ của mọi người, vì thế…….. Em có biết kết quả thế nào không? Mọi người im lặng chịu đựng giọng hát kì dị của anh….”
Bùi Mộc Vân mở một lá thư khác.
“Mộc Vân, cuối cùng là em đang ở đâu? Em cũng không hề xem thư của anh sao? Hay em đã đọc nhưng không muốn quay về, cũng có thể em đã xoá toàn bộ những bức thư đó rồi. Nhưng anh vẫn không ngừng muốn viết thư cho em, cái này có lẽ đã biến thành một phần trong cuộc sống của anh rồi.”
“Mộc Vân, không biết em đang ở đâu, nhưng chúc em một lễ Trung Thu vui vẻ.”
“Mộc Vân, lá thư này không biết em có xoá đi hay không, nhưng anh vẫn muốn viết. Bây giờ đã rất khuya, nhưng anh không thể ngủ được. Nếu 3 năm trước đây anh không cực đoan, có phải ấn tượng xấu của em với anh sẽ không nhiều, em có phải sẽ không hận anh?”
“Mộc Vân, lại đến mùa hè, em ở thành phố có nóng nực không? Thành phố B em biết đấy, mùa hè nóng muốn chết, Tiểu Dật đã chuẩn bị một nông trại trên núi, tuy rằng đường xá xa xôi, nhưng phong cảnh thật sự không tồi, hơn nữa rất mát mẻ. Nếu em ở đây, anh nhất định sẽ mang em đến đấy nghỉ phép. Tiểu Dật nói buổi tối ở đấy ngắm sao rất đẹp, vừa nhiều lại còn rất sáng, anh cũng muốn đi xem, nhưng nghĩ thấy chỉ có một mình anh đi, lại không đi nữa."
“Mộc Vân, Mộc Vân, Mộc Vân…. Anh muốn được gọi em thêm vài tiếng nữa, sau đó nói cho em nghe. Hôm nay nhận được thiệp mời, tên kia dám kết hôn, làm cho người ta mở rộng tầm mắt, xú tiểu tử kia lại dám kết hôn trước anh. Vợ của cậu ta cũng không tồi, rất được, nhưng lại là một cô ca sĩ, hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc. Thật lòng mà nói, anh cũng muốn được hạnh phúc, nhưng em lại không cho anh cơ hội này.”
……..
Bùi Mộc Vân kéo xuống đọc từng cái một, không thể tin nổi cô lại kiên nhẫn đọc hết từng lá thư một.
Anh đối với cô, tình cảm thật sự sâu đậm như vậy sao…..
Vừa đặt chân ra khỏi phòng, liếc mắt về đại sảnh liền nhìn thấy Lôi Thanh cũng đang ăn cơm, trên mặt không khỏi tươi cười. Tuy rằng lần trước cô có hành động không được lịch sự, không phải đều do người đàn ông trước mặt này sao? Hơn nữa đối với đàn ông, Lôi Thanh là người duy nhất lọt vào mắt cô, vậy mà lại đi nói với cô rằng đã có bạn gái, thử hỏi cô có thể không tức giận sao?
Nhưng cô vẫn có một chút vui vẻ, cũng không tức giận. Lôi Thanh chưa kết hôn, tức là cô vẫn còn có cơ hội thay thế người kia.
Cô nhìn lại một lần nữa, thấy lôi Thanh ngồi bên cạnh hai người phụ nữ, một người bộ dạng không tồi, hơi gầy một chút, nhưng biểu cảm rất lạnh nhạt; còn một người đầy đặn hơn một tí, biểu hiện lại vô cùng nhiệt tình. Hai người phụ nữ này, đâu mới là người Lôi Thanh thích?
Cô nhẹ nhàng tiến về phía đại sảnh, hớn hở chào Lôi Thanh một tiếng.
Lôi Thanh ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Tri Noãn thì cũng thoáng giật mình. Sau đó vô cùng tự nhiên cười nói: “Thật trùng hợp.” sau đó không nói gì nữa.
Cố Tri Noãn hiển nhiên sẽ không tự giới thiệu về mình, vì thế nói: “ Anh Lôi Thanh, sao không giới thiệu một chút, bạn của anh à?”
Bùi Mộc Vân không ngẩng đầu, chỉ ăn phần ăn của mình. Còn Đinh Tiểu Viên bên cạnh thì lại nhìn Cố Tri Noãn đầy tò mò.
“Này…” Đinh Tiểu Viên lén lút huých Bùi Mộc Vân một cái, thấp giọng hỏi: “Này, người phụ nữ kia là ai vậy? Bạn gái cũ của bạn trai chị sao?”
Lòng Bùi Mộc Vân bỗng chốc không kìm được sự hồi hộp, khoé mắt liếc Cố Tri Noãn một cái rồi cũng nhỏ giọng nói: “Không biết, với lại người đàn ông này không phải bạn trai của chị.”
Đinh Tiểu Viên lè lưỡi làm mặt quỷ với Bùi Mộc Vân, không phải bạn trai mà ân cần với chị như vậy? Có trời mới tin.
Lôi Thanh chỉ chỉ vào Bùi Mộc Vân và Đinh Tiểu Viên, nói: “Đi cùng hai người bạn.” sau đó lại im lặng.
Cố Tri Noãn đứng ở kia đen mặt một hồi, tức đến mức dậm chân, người đàn ông này thật làm người ta khó chịu, thái độ đối với cô ta luôn lạnh lùng, khiến cô ta không thể khống chế nổi.
Cô lướt qua Lôi Thanh, hướng hai người giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là Cố Tri Noãn, là….” Cố tri Noãn nhìn lướt qua ánh mắt bình tĩnh của Lôi Thanh, nói: “Là bạn gái của Lôi Thanh”
“A” Đinh Tiểu Viên kinh ngạc kêu một tiếng, nhẹ nhàng kéo góc áo Bùi Mộc Vân: “Ê, đây là vở kịch gì đây”
Vì tò mò, Bùi Mộc Vân nhìn về phía Cố Tri Noãn, phản ứng đầu tiên chính là, ừ, bộ dáng người phụ nữ này rất được, sau đó mới nghĩ đến việc thì ra đây là bạn gái của Lôi Thanh, như vậy xem ra, cô đã có hi vọng thoát khỏi anh, đúng là chuyện tốt.
Mà Lôi Thanh lại đứng lên kéo cô ta qua một bên, sắc mặt có chút khó coi, hỏi: “Cố Tri Noãn, cô có ý gì?”
“Không có ý gì, em chỉ nói sự thật” Cố Tri Noãn không cam lòng liền yếu ớt phản bác, trong lòng lại cô đơn thêm một phần: “Một trong hai người phụ nữ kia có một người là người anh thích?”
“Đúng vậy” Lôi Thanh quay đầu lại, nhìn về phía chỗ ngồi, lại chỉ nhìn thấy khuôn mặt đầy tò mò của Đinh Tiểu Viên nhìn qua bên này, còn Bùi Mộc Vân thì vẫn lạnh nhạt đứng uống nước, cũng chưa hề liếc anh một cái.
Trong lòng anh không khỏi có chút thất vọng, nhưng anh cũng đã quen rồi.
“Là cô gái lạnh nhạt kia sao” Cố Tri Noãn cười nhạt: “Lôi Thanh, không nghĩ tới anh cũng có ngày hôm nay, cô ấy hình như không hề muốn nhìn mặt anh nữa.”
Thì ra ai thích ai nhiều một chút liền bị ai đó coi thường, hơn nữa người đó còn không muốn để ý. Cô ta thích Lôi Thanh nhiều như thế này, mà Lôi Thanh lại bị cô gái kia hờ hững, cũng giống như cô thôi.
Một vòng tuần hoàn như vậy thật có chút buồn cười, lại không hề có nguyên nhân.
Ăn cơm không bao lâu, Bùi Mộc Vân lấy lí do rời đi để về phòng làm việc. Mà khi cô đang định đi, Lôi Thanh liền giữ cô lại: “Mộc Vân, anh có lời muốn nói với em”
Đinh Tiểu Viên thức thời đi trước, còn tặng cho Bùi Mộc Vân một ánh mắt cổ vũ.
“Anh muốn nói gì, nói nhanh lên?” Bùi Mộc Vân đưa tay vén sợi tóc xoã xuống ra phía sau đầu, giọng nói không hề có cảm xúc, không nghe ra vui buồn.
Lôi Thanh cẩn thận hỏi: “Tại sao em không tức giận?”
Bùi Mộc Vân “phì” một tiếng nở nụ cười: “Tại sao tôi lại phải tức giận. Anh có bạn gái là chuyện tốt, tôi sẽ thật lòng chúc mừng anh.”
“Tâm trạng em tốt như vậy sao? Từ tận đáy lòng em không phải chúc mừng anh có bạn gái, mà chúc mừng bản thân có thể thoát khỏi anh.” Lôi Thanh kéo Bùi Mộc Vân, đè cô lên vách tường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em nghĩ cũng đừng nghĩ tới .”
Bùi Mộc Vân thấy suy nghĩ của mình bị anh nhìn thấu, hung hăng liếc mắt Lôi Thanh: “Tuỳ anh nghĩ như thế nào cũng được, buông tôi ra.”
“Không buông.” Lôi Thanh có chút tức giận, anh rõ ràng có lòng tốt muốn giải thích với cô một chút, chỉ sợ cô hiểu lầm anh và Cố Tri Noãn, không ngờ người phụ nữ này lại không quan tâm cùng một chuyện với anh, nghĩ đến điều này, tâm trạng của anh không thể nào tốt được.
Bùi Mộc Vân buộc phải dịu giọng: “Tôi bây giờ phải đi làm nếu không sẽ đến muộn, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm.”
“Em để cho anh hôn một cái, anh sẽ để em đi.”
Lôi Thanh phát hiện mình mỗi lần đối mặt Bùi Mộc Vân thì mình không thể nào kiên cường nổi.
“Cái gì? Anh có bệnh hả…?”
“Đúng vậy, bệnh tương tư.”
“Bệnh thần kinh…”
Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, liền bị Lôi Thanh đứng trước mặt hoàn toàn nuốt vào. Người đàn ông này thừa dịp cô không để ý, liền hôn xuống. Cô muốn dãy dụa, nhưng tiếc rằng không đủ sức. Cô bị Lôi Thanh chiếm tiện nghi.
Trở về phòng làm việc, Bùi Mộc Vân ngồi vào vị trí của mình, nghĩ tới một màn vừa rồi, cô không nhịn nổi mà tức giận, dựa vào cái gì mà cô luôn là người thua cuộc, lần sau nhất định sẽ cho Lôi Thanh mất mặt.
Đang lái xe, Lôi Thanh bỗng hắt xì, nếu anh mà biết được lời Bùi Mộc Vân, nhất định sẽ nói: “Đến đây đi, thật nhanh khiến anh mất mặt, anh chờ không nổi nữa.”
Vân Lý đến tìm Bùi Mộc Vân không dưới một lần, đại khái là hy vọng cô có thể vui vẻ hoà nhập làm việc, có thể đứng vững ở Vân Thượng hay không, điều quan trọng nhất chính là điều chỉnh được tâm trạng.
Nhưng lại có người thấy chướng mắt, một nhân viên nói: “Không phải là có người quen giới thiệu sao? Nếu không ai sẽ nhận một người mới vào nghề như cô ta chứ?”
Một nhân viên khác nói: “Cũng chưa biết được, còn chưa biết xoay sở thế nào đây, chỉ cần đừng phá hoại tổ chúng ta là được.”
Không ngờ là hai người cùng tổ, so sánh được lắm: “Tranh cãi vớ vẩn gì đấy, người ta có người quen giới thiệu cũng là một loại tài năng, có bản lĩnh các cô cũng đi tìm người quen như vậy đi, nhanh đi làm việc đi”
Đinh Tiểu Viên đi toilet vừa lúc nghe được mấy câu nói đó, trở lại phòng liền kể cho Bùi Mộc Vân nghe. Bùi Mộc Vân chỉ cười cười, nói: “Người khác nhiều chuyện, chúng ta cũng không thể làm gì được, làm tốt việc của mình là được.”
Dù là một tổ nhưng lại luôn có sự cạnh tranh, tuy các thành viên đều đối xử với cô không tồi, nhưng mà không thể cam đoan rằng tất cả đồng nghiệp đều tốt, đều thích cô. Bây giờ cô chỉ có thể làm tốt phần công việc trước mắt mới có thể ngăn chặn miệng lưỡi của những người đó.
Vì thế cô bắt đầu hết sức tập trung vào bản thiết kế. Được một nửa thời gian, cô gọi điện thoại cho Bùi Mộc Đoá
“Mộc Đoá, chỗ em có chuyên gia thiết kế váy cưới không?” Bùi Mộc Vân hỏi.
“Vâng, có. Nhà thiết kế là do Tử Yển mời.”
“Váy cưới có hoàn hảo không, ưng ý không?” Bùi Mộc Vân tiếp tục hỏi
“Có, em đã thử qua, nhưng còn muốn sửa vài chỗ. Sao vậy?”
Bùi Mộc Vân nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi: “Em có ảnh chụp không? Chị nghĩ nếu kết hợp thiết kế với váy cưới của em thì kết quả chắc sẽ tốt hơn.”
“Được, chị chờ em một chút” Bùi Mộc Đoá cầm điện thoại trong tay, đi vào phòng đọc sách, cô nhớ lúc trước khi đi thử váy cưới có kêu Kiều Tử Yển chụp cho mình một bức hình.
“Đây rồi, em gửi ảnh qua email cho chị được không?”
“Email?” Bùi Mộc Vân do dự một chút, nói: “Được, em gửi qua đây đi”
Địa chỉ email này cô đã 3 năm không dùng, bây giờ mở lại phải suy nghĩ nửa ngày mới nhớ mật khẩu.
Mở email, thư mục nhận thư lại có hơn một nghìn lá thư chưa được đọc. Cô nghĩ có thể tất cả đều là thư rác nên muốn xoá đi. Sau đó cô liền mở hộp lưu trữ ra, lá thư trên cùng là của Mộc Đoá gửi cho cô, tốc độ thật nhanh. Cô nhìn xuống một chút nữa, kinh ngạc đến ngẩn cả người, ngoại trừ một ít thư rác được gửi từ bên ngoài, chỉ có một địa chỉ gửi thư duy nhất “Lôi Thanh”
Anh lại viết thư cho cô, không những vậy, còn viết rất nhiều, trong vòng 3 năm cô đi Anh.
Chuyện này…..thật kì lạ
Cô đang phân vân không biết có nên mở lá thư này ra xem không thì điện thoại reo, hai mắt cô chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, vươn tay lấy điện thoại.
“Này, chị nhận được chưa?” Giọng nói vui vẻ của Bùi Mộc Đoá trong điện thoại truyền tới .
“Ừ, nhận được rồi.” Cô mở ảnh chụp ra, có chút kinh diễm* (kinh diễm: kinh ngạc vì cái gì đó quá đẹp) “Váy cưới này rất đặc biệt.”
“Khen thế thôi sao?” Bùi Mộc Đoá đắc ý cười nói.
“Ừ, rất đặc biệt. Em mặc vào chắc canh sẽ rất đẹp.” Cái váy cưới này gần như là trong suốt, nhưng chỗ nào cần kín thì che kín, ở những chỗ trong suốt có đính hạt trân châu làm đẹp. Cũng chính những hạt trân châu ấy khiến chiếc váy nhìn qua vô cùng gợi cảm mà lại cao quý, Bùi Mộc Đoá mặc vào sẽ mềm mại mà quyến rũ, rất phù hợp.
Nói chuyện cùng Bùi Mộc Đoá xong, Bùi Mộc Vân lại nhìn về phía những lá thư chưa đọc trong hộp lưu trữ, cô mở một lá thư gần đây nhất.
Gần nhất là lúc cô vừa về nước một thời gian.
“Bùi Mộc Vân, vẫn không có tin tức của em như trước, nhưng anh cũng đã quen rồi. Lại đến mùa thu, anh nhớ rõ em thích nhất mùa này, Tiểu Minh không biết mang về từ đâu rất nhiều cua hấp để ăn, mùi vị rất ngon. Nếu em ở đây thì thật tốt, anh cũng biết tính của em, nếu em ở đây cũng sẽ không nấu ăn cùng anh. Thôi, vẫn nên nói chuyện nào vui vẻ hơn một chút đi, công ty của Vân Lý khách khứa rất đông, không biết chủ ý của ai, nhưng anh nghĩ là chủ ý của anh Liễu, lại nói anh lên sân khấu hát một bài. Anh làm sao có thể hát, nhưng lại không muốn phá hư không khí vui vẻ của mọi người, vì thế…….. Em có biết kết quả thế nào không? Mọi người im lặng chịu đựng giọng hát kì dị của anh….”
Bùi Mộc Vân mở một lá thư khác.
“Mộc Vân, cuối cùng là em đang ở đâu? Em cũng không hề xem thư của anh sao? Hay em đã đọc nhưng không muốn quay về, cũng có thể em đã xoá toàn bộ những bức thư đó rồi. Nhưng anh vẫn không ngừng muốn viết thư cho em, cái này có lẽ đã biến thành một phần trong cuộc sống của anh rồi.”
“Mộc Vân, không biết em đang ở đâu, nhưng chúc em một lễ Trung Thu vui vẻ.”
“Mộc Vân, lá thư này không biết em có xoá đi hay không, nhưng anh vẫn muốn viết. Bây giờ đã rất khuya, nhưng anh không thể ngủ được. Nếu 3 năm trước đây anh không cực đoan, có phải ấn tượng xấu của em với anh sẽ không nhiều, em có phải sẽ không hận anh?”
“Mộc Vân, lại đến mùa hè, em ở thành phố có nóng nực không? Thành phố B em biết đấy, mùa hè nóng muốn chết, Tiểu Dật đã chuẩn bị một nông trại trên núi, tuy rằng đường xá xa xôi, nhưng phong cảnh thật sự không tồi, hơn nữa rất mát mẻ. Nếu em ở đây, anh nhất định sẽ mang em đến đấy nghỉ phép. Tiểu Dật nói buổi tối ở đấy ngắm sao rất đẹp, vừa nhiều lại còn rất sáng, anh cũng muốn đi xem, nhưng nghĩ thấy chỉ có một mình anh đi, lại không đi nữa."
“Mộc Vân, Mộc Vân, Mộc Vân…. Anh muốn được gọi em thêm vài tiếng nữa, sau đó nói cho em nghe. Hôm nay nhận được thiệp mời, tên kia dám kết hôn, làm cho người ta mở rộng tầm mắt, xú tiểu tử kia lại dám kết hôn trước anh. Vợ của cậu ta cũng không tồi, rất được, nhưng lại là một cô ca sĩ, hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc. Thật lòng mà nói, anh cũng muốn được hạnh phúc, nhưng em lại không cho anh cơ hội này.”
……..
Bùi Mộc Vân kéo xuống đọc từng cái một, không thể tin nổi cô lại kiên nhẫn đọc hết từng lá thư một.
Anh đối với cô, tình cảm thật sự sâu đậm như vậy sao…..