Chương 10
9h sáng
Chuông báo thức vang lên, Du Họa ấn tắc, mơ mơ màng màng bò dậy.
Cô nhìn xung quanh. Ba chiếc giường khác trong ký túc xá chăn đệm vẫn còn nguyên vẹn như ngày hôm qua. Xem ra đêm qua bạn cùng phòng của cô không có trở về.
Du Họa kéo rèm che, cởi áo ngủ và qυầи ɭót, thay bộ quần áo cô đặt sẵn ở đầu giường ngày hôm qua.
Rửa mặt xong, Du Họa bắt đầu thu xếp hành lý.
Cô không có nhiều đồ. Toàn bộ trang phục mùa hè và nội y, cộng thêm vài thứ sinh viên cần dùng cũng chỉ chiếm một nửa vali. Cô giặt sạch sẽ qυầи ɭót ướt khi ngủ rồi vắt khô, nhét vào vali, dự định đến đó sẽ lấy nó ra phơi khô.
Du Họa xem đồng hồ, đã gần 10h, còn hơn một tiếng nữa là đến giờ hẹn. Cô vội vã chạy đến văn phòng quản lý ký túc xá làm thủ tục xin chuyển đi.
Hôm nay, văn phòng quản lý đặc biệt đông người, chờ đến khi Du Họa điền xong thủ tục và nộp lên, lấy ra di động ra xem đã là 10h40.
Ngoài ra còn có một tin nhắn đến từ một số lạ vào lúc 10h00: 【Mang theo quần áo và nhu yếu phẩm là đủ rồi. Chỗ tôi có sẵn chăn nệm. 】
Là…anh?
Du Họa hồi âm【 Dạ. 】 sau đó cô lưu dãy số vào danh bạ, bước chân tăng tốc lên.
Từ ký túc xá đến cửa hông của trường phải mất hơn 10 phút đi bộ. Nếu không nhanh chân, cô sẽ bị trễ.
Du Họa vội vàng chạy về ký túc xá, tin nhắn của Giản Mặc Thư làm cô nhớ rằng cô quên không mang theo chiếc khăn kia.
Một nửa không gian còn lại của vali vừa vặn đủ để nhét chiếc khăn vào, Du Họa khóa cửa, kéo vali cộp cộp chạy ra ký túc xá, rẽ vào cửa hàng tiện lợi kế bên mua một túi bánh mì và sữa bò.
Chỉ là lúc ra khỏi cửa hàng tiện lợi lại gặp người không muốn gặp.
“Woa, cô dọn đi sao? Thật là tốt quá.” Dáng vẻ Tần Nhĩ Na vẫn y như hôm qua gặp cô, trêи mặt là nụ cười tươi chân thành nhất mà Du Họa gặp được từ trước đến giờ.
“Liên quan gì đến cô.” Du Họa nhai bánh mì, hút một ngụm sữa bò lướt qua cô ta.
Đi đến cửa hông đúng 11 giờ, Du Họa ném túi bánh mì và hộp sữa bò vào thùng rác, lúc quay đầu lại đã thấy người đàn ông đang đứng dưới bóng cây cách đó không xa.
Hôm nay Giản Mặc Thư mặc một cái áo thun trắng ngắn tay và quần jean màu xanh biển, đầu đội mũ lưỡi trai, phối hợp với khuôn mặt góc cạnh kia, trông anh giống như một sinh viên đại học vô cùng đẹp trai.
Nữ sinh viên đi ngang qua che mặt, thì thầm thảo luận xem rằng anh thuộc ban nào, còn có nhiều cô cố tình cũng có, vô ý cũng có đi ngang qua anh, nhưng không ai dám tiến đến bắt chuyện, đơn giản vì xung quanh anh đều tản ra hơi thở khó chịu “người lạ chớ tới gần”.
“Chào buổi sáng, thầy Giản.”
“Chào buổi sáng.” Thấy Du Họa, Giản Mặc Thư lập tức khôi phục bình thản, tốc độ chuyển biến không thua gì lật bánh tráng, mau đến nỗi luồng khí đen nhàn nhạt quay xung quanh Giản Mặc Thư mà Du Họa cảm nhận được trước đó dường như chỉ là ảo giác.
Giản Mặc Thư ga-lăng tiếp nhận vali trong tay Du Họa, sau đó sánh bước cùng cô đi về hướng Land Rover đang ngừng ở phía bên kia đường.
“Tối qua em ngủ ngon chứ?” Giản Mặc Thư cong môi, nhìn về phía Du Họa, giống như chỉ là vô tình hỏi thăm.
Du Họa nhìn Giản Mặc Thư không dời mắt.
Lông mi anh ấy thật sự rất dài nha…
Gò má cô chợt ửng hồng, đột nhiên cô quay đầu đi chỗ khác:
“Dạ, cũng ok ạ.”
Tạm thời cô không đủ can đảm nhìn thẳng vào mặt Giản Mặc Thư.
Bởi vì cuối cùng, trong giấc mơ đêm qua, khuôn mặt anh dính sát vào đùi cô, lưỡi anh … rất gần cô.
*********
Tiểu kịch trường:
Nữ sinh viên đi ngang qua che mặt, thì thầm thảo luận xem rằng anh thuộc ban nào. còn có nhiều cô cố tình cũng có, vô ý cũng có đi ngang qua anh, nhưng không ai dám bước tới bắt chuyện, đơn giản vì xung quanh anh tản ra hơi thở:
Chậu! Đã! Có! Bông!
Chuông báo thức vang lên, Du Họa ấn tắc, mơ mơ màng màng bò dậy.
Cô nhìn xung quanh. Ba chiếc giường khác trong ký túc xá chăn đệm vẫn còn nguyên vẹn như ngày hôm qua. Xem ra đêm qua bạn cùng phòng của cô không có trở về.
Du Họa kéo rèm che, cởi áo ngủ và qυầи ɭót, thay bộ quần áo cô đặt sẵn ở đầu giường ngày hôm qua.
Rửa mặt xong, Du Họa bắt đầu thu xếp hành lý.
Cô không có nhiều đồ. Toàn bộ trang phục mùa hè và nội y, cộng thêm vài thứ sinh viên cần dùng cũng chỉ chiếm một nửa vali. Cô giặt sạch sẽ qυầи ɭót ướt khi ngủ rồi vắt khô, nhét vào vali, dự định đến đó sẽ lấy nó ra phơi khô.
Du Họa xem đồng hồ, đã gần 10h, còn hơn một tiếng nữa là đến giờ hẹn. Cô vội vã chạy đến văn phòng quản lý ký túc xá làm thủ tục xin chuyển đi.
Hôm nay, văn phòng quản lý đặc biệt đông người, chờ đến khi Du Họa điền xong thủ tục và nộp lên, lấy ra di động ra xem đã là 10h40.
Ngoài ra còn có một tin nhắn đến từ một số lạ vào lúc 10h00: 【Mang theo quần áo và nhu yếu phẩm là đủ rồi. Chỗ tôi có sẵn chăn nệm. 】
Là…anh?
Du Họa hồi âm【 Dạ. 】 sau đó cô lưu dãy số vào danh bạ, bước chân tăng tốc lên.
Từ ký túc xá đến cửa hông của trường phải mất hơn 10 phút đi bộ. Nếu không nhanh chân, cô sẽ bị trễ.
Du Họa vội vàng chạy về ký túc xá, tin nhắn của Giản Mặc Thư làm cô nhớ rằng cô quên không mang theo chiếc khăn kia.
Một nửa không gian còn lại của vali vừa vặn đủ để nhét chiếc khăn vào, Du Họa khóa cửa, kéo vali cộp cộp chạy ra ký túc xá, rẽ vào cửa hàng tiện lợi kế bên mua một túi bánh mì và sữa bò.
Chỉ là lúc ra khỏi cửa hàng tiện lợi lại gặp người không muốn gặp.
“Woa, cô dọn đi sao? Thật là tốt quá.” Dáng vẻ Tần Nhĩ Na vẫn y như hôm qua gặp cô, trêи mặt là nụ cười tươi chân thành nhất mà Du Họa gặp được từ trước đến giờ.
“Liên quan gì đến cô.” Du Họa nhai bánh mì, hút một ngụm sữa bò lướt qua cô ta.
Đi đến cửa hông đúng 11 giờ, Du Họa ném túi bánh mì và hộp sữa bò vào thùng rác, lúc quay đầu lại đã thấy người đàn ông đang đứng dưới bóng cây cách đó không xa.
Hôm nay Giản Mặc Thư mặc một cái áo thun trắng ngắn tay và quần jean màu xanh biển, đầu đội mũ lưỡi trai, phối hợp với khuôn mặt góc cạnh kia, trông anh giống như một sinh viên đại học vô cùng đẹp trai.
Nữ sinh viên đi ngang qua che mặt, thì thầm thảo luận xem rằng anh thuộc ban nào, còn có nhiều cô cố tình cũng có, vô ý cũng có đi ngang qua anh, nhưng không ai dám tiến đến bắt chuyện, đơn giản vì xung quanh anh đều tản ra hơi thở khó chịu “người lạ chớ tới gần”.
“Chào buổi sáng, thầy Giản.”
“Chào buổi sáng.” Thấy Du Họa, Giản Mặc Thư lập tức khôi phục bình thản, tốc độ chuyển biến không thua gì lật bánh tráng, mau đến nỗi luồng khí đen nhàn nhạt quay xung quanh Giản Mặc Thư mà Du Họa cảm nhận được trước đó dường như chỉ là ảo giác.
Giản Mặc Thư ga-lăng tiếp nhận vali trong tay Du Họa, sau đó sánh bước cùng cô đi về hướng Land Rover đang ngừng ở phía bên kia đường.
“Tối qua em ngủ ngon chứ?” Giản Mặc Thư cong môi, nhìn về phía Du Họa, giống như chỉ là vô tình hỏi thăm.
Du Họa nhìn Giản Mặc Thư không dời mắt.
Lông mi anh ấy thật sự rất dài nha…
Gò má cô chợt ửng hồng, đột nhiên cô quay đầu đi chỗ khác:
“Dạ, cũng ok ạ.”
Tạm thời cô không đủ can đảm nhìn thẳng vào mặt Giản Mặc Thư.
Bởi vì cuối cùng, trong giấc mơ đêm qua, khuôn mặt anh dính sát vào đùi cô, lưỡi anh … rất gần cô.
*********
Tiểu kịch trường:
Nữ sinh viên đi ngang qua che mặt, thì thầm thảo luận xem rằng anh thuộc ban nào. còn có nhiều cô cố tình cũng có, vô ý cũng có đi ngang qua anh, nhưng không ai dám bước tới bắt chuyện, đơn giản vì xung quanh anh tản ra hơi thở:
Chậu! Đã! Có! Bông!