Chương 17
”Thật ngon”.Du Họa nuốt xong một miếng cuối cùng, ngả người ra ghế vuốt ve cái bụng tròn vo vì no.
Mùa hè, lại ăn đồ nóng hầm hập, khó tránh sẽ ra mồ hôi, nhưng Du Họa không có mặc quần áo nên không có cảm thấy nóng. Điều tồi tệ duy nhất là rất nhiều nước súp bị văng lên làn da trêи ngực của cô
”Sao bất cẩn vậy?”
Giản Mặc Thư ngồi cạnh cô, đặt đũa xuống, rút khăn giấy ướt cẩn thận lau bộ ngực của cô, ngay cả hai đỉnh nhọn hồng phấn kia cũng đều “tận chức tận trách”
nhẹ nhàng lau qua.
“Được rồi”. Giản Mặc Thư mở ra khăn ướt trong tay, cho cô xem phần nước súp màu cam đã được lau sạch.
“Em ngồi đây một lát, tôi đi dọn dẹp, sau đó nói chúng ta nói chuyện.”
Du Họa có nghĩ thầm đi rửa chén, đích thân thầy Giản nấu mì cho cô ăn, cô cũng nên làm một chút gì đó nhỉ, nhưng suy nghĩ là thế, thân thể lại ăn đến giống như bà bầu có thai hai tháng vậy không nhúc nhích, cho nên cô quyết định từ bỏ suy nghĩ đó.
Chờ Giản Mặc Thư trở lại trêи bàn ăn, bọn họ bắt đầu nói chuyện.
“Tôi nhớ đã nói với em trước đó rằng series tranh tôi muốn vẽ gần đây là ɖu͙ƈ, thực tế thứ tôi đang đề cập đến chính là tính ɖu͙ƈ. Tôi muốn hỏi em, ừm…. có thể gọi em như thể nào để gần gũi hơn không?
“Họa Họa”. Du Họa theo bản năng mà báo ra nhũ danh của mình.
“Tốt, Họa Họa. Em nghĩ gì về ɖu͙ƈ?”
Du Họa ngơ ngẩn, cô chưa từng có tự hỏi vấn đề này.
“Dạ… chính là như vậy đó ạ….”
“Là loại nào?”
“…Là chuyện xấu hổ… giữa nam và nữ ạ.”
“Vì sao xem việc đó là xấu hổ?”
Du Họa ấp úng nói không nên lời.
“Tựa như chúng ta đói bụng thì sẽ ăn, khát sẽ uống nước, mệt nhọc sẽ ngủ, giải tỏa một cách thư giãn mà không làm tổn hại đến người khác, vì cái gì phải thẹn thùng?”
Nhìn gương mặt đỏ bừng của Du Họa, Giản Mặc Thư nổi lên tâm tư xấu xa:
“Đạo cụ ngày hôm nay so với ngón tay của thầy Mặc Thư hôm qua, cái nào làm em thấy thoải mái hơn, hửm?”
Khuôn mặt của Du Họa lập tức biến thành màu đỏ của súp cà chua.
Trời ạ! Anh… anh ấy làm sao lại hỏi vấn đề này chứ…. Muốn cô trả lời làm sao đây?
Trong đầu Du Họa không khống chế được mà nghĩ về ngày hôm qua và hôm nay, bao gồm cả từng màn ướt át trong giấc mơ.
Thành thật mà nói, cô cảm thấy thoải mái và mãnh liệt nhất là cây gậy giả ngày hôm nay, viên ngọc trai, cánh thịt trai, còn có cửa động tất cả đều bị cây gậy nóng bỏng kia khuất phục. Trong mơ đầu lưỡi đi sâu vào động nhỏ kϊƈɦ thích đến cực hạn, mà ngón tay lại nhanh chóng khiến cho viên thịt mẫn cảm đạt cao trào.
Sự việc trong giấc mơ chắc chắn không thể nào tiết lộ ra được rồi, vậy nói cái nào bây giờ?
Nếu thành thật trả lời là cây gậy giả? Liệu thầy Giản có tổn thương lòng tự trọng không khi cảm thấy ngón tay của anh ấy còn không bằng một cây đồ vật giả tạo?
Còn nếu trả lời là ngón tay, thì anh có nghĩ rằng cô đang quyến rũ anh không?
“Tôi đoán nhé… Hôm nay, ở đây chảy nhiều nước hơn so với ngày hôm qua…” Bàn tay của Giản Mặc Thư nhẹ nhàng đặt lên chiếc túi nhỏ trêи tạp dề Du Họa.
“Cho nên, cây gậy giả càng làm em cảm thấy thoải mái hơn đúng không?”
Du Họa đỏ mặt, gật gật đầu.
“Đừng quá thẹn thùng. Đó là bản năng của nhân loại, Họa Họa có, tôi, đương nhiên cũng sẽ có.”
Nghe Giản Mặc Thư sảng kɧօáϊ mà thừa nhận ɖu͙ƈ vọng của mình, Du Họa kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt anh.
Đôi mắt đen của anh che giấu tính xâm lượt mãnh liệt, như muốn nuốt cả người cô vào bụng.
Không biết vì sao,Du Họa cảm thấy rằng tại thời điểm này, Giản Mặc Thư trước mặt cô cùng với hình ảnh của anh trong 《 Tôi 》 mơ hồ có một sự trùng hợp.
“Vậy…Thầy làm sao để giải quyết ạ?” Du Họa nhịn không được mà hỏi.
Cô thực sự không thể tưởng tượng được. Trời quang trăng sáng Giản Mặc Thư ở trêи giường điên cuồng đưa đẩy hông chôn phân thân nóng bỏng của anh trong huyệt động cô, trong giấc mơ, anh nhiều nhất chỉ là sờ sờ ɭϊếʍ ɭϊếʍ chứ chưa bao giờ tiến vào thân thể cô cả.
Nhưng Giản Mặc Thư đã 28 tuổi, độ tuổi này cộng với kỹ xảo tay thuần thục khi chạm vào cô làm sao cũng không giống là người chưa từng trải nha.
Trong lòng Du Họa đột nhiên có một chút chua xót
“Tôi?” Giản Mặc Thư hơi nâng khóe mắt: “Thì tự xử.”
Bị nghẹn lại bởi sự thẳng thắn của Giản Mặc Thư, Du Họa đột nhiên đánh mất khả năng ngôn ngữ.
“À đúng rồi, chờ tôi một lát.”
Giản Mặc Thư rời khỏi chỗ ngồi, đi lên lầu và vào phòng, không bao lâu thì trở lại,trêи tay cầm một cuốn sách dày.
Anh đặt cuốn sách trước mặt cô, Du Họa nhìn nó, đó là một cuốn sách nước ngoài. Bìa sách là hình ảnh đôi nam nữ khỏa thân, nơi tư mật quấn quít với nhau.
“《 Hướng dẫn đúng về việc thủ ɖâʍ 》”. Giản Mặc Thư phiên dịch cho cô nghe.
“…?”
Giản Mặc Thư mở ra sách hướng dẫn, bên trong có phần minh họa chi tiết giải thích về các bộ phận trêи cơ thể nam và nữ, còn có chú thích bằng tiếng trung của anh.
“Rất nhiều người trong lúc tự an ủi sẽ sử dụng quá nhiều lực hoặc tần suất quá mức, cuối cùng làm cho bộ phận sinh ɖu͙ƈ xuất hiện chướng ngại khi đạt kɧօáϊ cảm. Do đó, chúng ta cần phải thủ ɖâʍ đúng khoa học.”
…Giống như, rất có đạo lý nha?
Giản Mặc Thư chỉ cho Du Họa xem các vị trí trêи cơ thể nam nữ, giải thích chúng và những vấn đề cần chú ý khi thủ ɖâʍ. Cuối cùng, khi chuẩn bị đến phần hành vi giữa nam và nữ, anh khép sách lại, nhét vào trong lòng ngực cô.
“Muốn hiểu biết tính ɖu͙ƈ, trước tiên phải học kiến thức lý thuyết, phần trước là nội dung mà em cần học, còn phần kế tiếp, tôi nghĩ, vì hai chúng ta đều không có kinh nghiệm nên sẽ cùng nhau học, được không?
“Học như thế nào ạ?”
Anh ấy không phải muốn thực hành với cô chứ!!!
Mặc dù cô vẫn luôn muốn như vậy…..Nhưng mà chỉ mới có hai ngày, tiến triển như vậy quá nhanh rồi!!!
“Xem phim”.
Giản Mặc Thư dập tắt Du Họa ngọn lửa nhỏ trong lòng Du Họa.
“Uhm ~ sâu quá ~ đừng ~”
Du Họa không bao giờ nghĩ rằng CD mà Giản Mặc Thư đưa vào DVD hóa ra là AV! Cho đến khi âm thanh thở hổn hển được phát ra từ loa DVD.
Lúc này trêи màn ảnh, ống kính đang đặc tả khuôn mặt của nữ diễn viên, đầu ngẩng cao,hai mắt mê ly, đôi môi đỏ hơi hé mở,lưỡi hơi lộ ra, dáng vẻ hoàn toàn là đang đắm chìm.
“Diễn xuất quá lố, đây không đúng với hướng dẫn, Họa Họa không cần học”. Giản Mặc Thư ngồi xuống bên cạnh Du Họa.
“Vì sao…” Nửa câu sau còn chưa kịp nói ra tới, đập vào mắt Du Họa là chiếc tạp dề vây quanh vòng eo của nữ diễn viên trong phim, giống hệt như cái mà cô đang mặc bây giờ.
Cô đột nhiên thấy ấm ức, anh đây là xem cô như diễn viên AV mà đối xử sao.
“Nếu thầy Giản đã có phim tài liệu… còn cần em đến làm gì?
Giản Mặc Thư nhạy bén mà nhận thấy được sự run rẩy trong giọng nói của Du Họa, tuy rằng không biết đã xảy ra cái gì, nhưng lúc này anh ăn ngay nói thật là hiệu quả nhất.
“Dáng người và khuôn mặt cô ta không được, nhìn chướng mắt. Hơn nữa tôi cảm thấy…”
Cằm Du Họa bị nắm lấy, cả người cô chìm vào đôi mắt ôn nhu của Giản Mặc Thư:
“Dáng vẻ cao trào của Họa Họa mới gọi là đẹp”.
Mùa hè, lại ăn đồ nóng hầm hập, khó tránh sẽ ra mồ hôi, nhưng Du Họa không có mặc quần áo nên không có cảm thấy nóng. Điều tồi tệ duy nhất là rất nhiều nước súp bị văng lên làn da trêи ngực của cô
”Sao bất cẩn vậy?”
Giản Mặc Thư ngồi cạnh cô, đặt đũa xuống, rút khăn giấy ướt cẩn thận lau bộ ngực của cô, ngay cả hai đỉnh nhọn hồng phấn kia cũng đều “tận chức tận trách”
nhẹ nhàng lau qua.
“Được rồi”. Giản Mặc Thư mở ra khăn ướt trong tay, cho cô xem phần nước súp màu cam đã được lau sạch.
“Em ngồi đây một lát, tôi đi dọn dẹp, sau đó nói chúng ta nói chuyện.”
Du Họa có nghĩ thầm đi rửa chén, đích thân thầy Giản nấu mì cho cô ăn, cô cũng nên làm một chút gì đó nhỉ, nhưng suy nghĩ là thế, thân thể lại ăn đến giống như bà bầu có thai hai tháng vậy không nhúc nhích, cho nên cô quyết định từ bỏ suy nghĩ đó.
Chờ Giản Mặc Thư trở lại trêи bàn ăn, bọn họ bắt đầu nói chuyện.
“Tôi nhớ đã nói với em trước đó rằng series tranh tôi muốn vẽ gần đây là ɖu͙ƈ, thực tế thứ tôi đang đề cập đến chính là tính ɖu͙ƈ. Tôi muốn hỏi em, ừm…. có thể gọi em như thể nào để gần gũi hơn không?
“Họa Họa”. Du Họa theo bản năng mà báo ra nhũ danh của mình.
“Tốt, Họa Họa. Em nghĩ gì về ɖu͙ƈ?”
Du Họa ngơ ngẩn, cô chưa từng có tự hỏi vấn đề này.
“Dạ… chính là như vậy đó ạ….”
“Là loại nào?”
“…Là chuyện xấu hổ… giữa nam và nữ ạ.”
“Vì sao xem việc đó là xấu hổ?”
Du Họa ấp úng nói không nên lời.
“Tựa như chúng ta đói bụng thì sẽ ăn, khát sẽ uống nước, mệt nhọc sẽ ngủ, giải tỏa một cách thư giãn mà không làm tổn hại đến người khác, vì cái gì phải thẹn thùng?”
Nhìn gương mặt đỏ bừng của Du Họa, Giản Mặc Thư nổi lên tâm tư xấu xa:
“Đạo cụ ngày hôm nay so với ngón tay của thầy Mặc Thư hôm qua, cái nào làm em thấy thoải mái hơn, hửm?”
Khuôn mặt của Du Họa lập tức biến thành màu đỏ của súp cà chua.
Trời ạ! Anh… anh ấy làm sao lại hỏi vấn đề này chứ…. Muốn cô trả lời làm sao đây?
Trong đầu Du Họa không khống chế được mà nghĩ về ngày hôm qua và hôm nay, bao gồm cả từng màn ướt át trong giấc mơ.
Thành thật mà nói, cô cảm thấy thoải mái và mãnh liệt nhất là cây gậy giả ngày hôm nay, viên ngọc trai, cánh thịt trai, còn có cửa động tất cả đều bị cây gậy nóng bỏng kia khuất phục. Trong mơ đầu lưỡi đi sâu vào động nhỏ kϊƈɦ thích đến cực hạn, mà ngón tay lại nhanh chóng khiến cho viên thịt mẫn cảm đạt cao trào.
Sự việc trong giấc mơ chắc chắn không thể nào tiết lộ ra được rồi, vậy nói cái nào bây giờ?
Nếu thành thật trả lời là cây gậy giả? Liệu thầy Giản có tổn thương lòng tự trọng không khi cảm thấy ngón tay của anh ấy còn không bằng một cây đồ vật giả tạo?
Còn nếu trả lời là ngón tay, thì anh có nghĩ rằng cô đang quyến rũ anh không?
“Tôi đoán nhé… Hôm nay, ở đây chảy nhiều nước hơn so với ngày hôm qua…” Bàn tay của Giản Mặc Thư nhẹ nhàng đặt lên chiếc túi nhỏ trêи tạp dề Du Họa.
“Cho nên, cây gậy giả càng làm em cảm thấy thoải mái hơn đúng không?”
Du Họa đỏ mặt, gật gật đầu.
“Đừng quá thẹn thùng. Đó là bản năng của nhân loại, Họa Họa có, tôi, đương nhiên cũng sẽ có.”
Nghe Giản Mặc Thư sảng kɧօáϊ mà thừa nhận ɖu͙ƈ vọng của mình, Du Họa kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt anh.
Đôi mắt đen của anh che giấu tính xâm lượt mãnh liệt, như muốn nuốt cả người cô vào bụng.
Không biết vì sao,Du Họa cảm thấy rằng tại thời điểm này, Giản Mặc Thư trước mặt cô cùng với hình ảnh của anh trong 《 Tôi 》 mơ hồ có một sự trùng hợp.
“Vậy…Thầy làm sao để giải quyết ạ?” Du Họa nhịn không được mà hỏi.
Cô thực sự không thể tưởng tượng được. Trời quang trăng sáng Giản Mặc Thư ở trêи giường điên cuồng đưa đẩy hông chôn phân thân nóng bỏng của anh trong huyệt động cô, trong giấc mơ, anh nhiều nhất chỉ là sờ sờ ɭϊếʍ ɭϊếʍ chứ chưa bao giờ tiến vào thân thể cô cả.
Nhưng Giản Mặc Thư đã 28 tuổi, độ tuổi này cộng với kỹ xảo tay thuần thục khi chạm vào cô làm sao cũng không giống là người chưa từng trải nha.
Trong lòng Du Họa đột nhiên có một chút chua xót
“Tôi?” Giản Mặc Thư hơi nâng khóe mắt: “Thì tự xử.”
Bị nghẹn lại bởi sự thẳng thắn của Giản Mặc Thư, Du Họa đột nhiên đánh mất khả năng ngôn ngữ.
“À đúng rồi, chờ tôi một lát.”
Giản Mặc Thư rời khỏi chỗ ngồi, đi lên lầu và vào phòng, không bao lâu thì trở lại,trêи tay cầm một cuốn sách dày.
Anh đặt cuốn sách trước mặt cô, Du Họa nhìn nó, đó là một cuốn sách nước ngoài. Bìa sách là hình ảnh đôi nam nữ khỏa thân, nơi tư mật quấn quít với nhau.
“《 Hướng dẫn đúng về việc thủ ɖâʍ 》”. Giản Mặc Thư phiên dịch cho cô nghe.
“…?”
Giản Mặc Thư mở ra sách hướng dẫn, bên trong có phần minh họa chi tiết giải thích về các bộ phận trêи cơ thể nam và nữ, còn có chú thích bằng tiếng trung của anh.
“Rất nhiều người trong lúc tự an ủi sẽ sử dụng quá nhiều lực hoặc tần suất quá mức, cuối cùng làm cho bộ phận sinh ɖu͙ƈ xuất hiện chướng ngại khi đạt kɧօáϊ cảm. Do đó, chúng ta cần phải thủ ɖâʍ đúng khoa học.”
…Giống như, rất có đạo lý nha?
Giản Mặc Thư chỉ cho Du Họa xem các vị trí trêи cơ thể nam nữ, giải thích chúng và những vấn đề cần chú ý khi thủ ɖâʍ. Cuối cùng, khi chuẩn bị đến phần hành vi giữa nam và nữ, anh khép sách lại, nhét vào trong lòng ngực cô.
“Muốn hiểu biết tính ɖu͙ƈ, trước tiên phải học kiến thức lý thuyết, phần trước là nội dung mà em cần học, còn phần kế tiếp, tôi nghĩ, vì hai chúng ta đều không có kinh nghiệm nên sẽ cùng nhau học, được không?
“Học như thế nào ạ?”
Anh ấy không phải muốn thực hành với cô chứ!!!
Mặc dù cô vẫn luôn muốn như vậy…..Nhưng mà chỉ mới có hai ngày, tiến triển như vậy quá nhanh rồi!!!
“Xem phim”.
Giản Mặc Thư dập tắt Du Họa ngọn lửa nhỏ trong lòng Du Họa.
“Uhm ~ sâu quá ~ đừng ~”
Du Họa không bao giờ nghĩ rằng CD mà Giản Mặc Thư đưa vào DVD hóa ra là AV! Cho đến khi âm thanh thở hổn hển được phát ra từ loa DVD.
Lúc này trêи màn ảnh, ống kính đang đặc tả khuôn mặt của nữ diễn viên, đầu ngẩng cao,hai mắt mê ly, đôi môi đỏ hơi hé mở,lưỡi hơi lộ ra, dáng vẻ hoàn toàn là đang đắm chìm.
“Diễn xuất quá lố, đây không đúng với hướng dẫn, Họa Họa không cần học”. Giản Mặc Thư ngồi xuống bên cạnh Du Họa.
“Vì sao…” Nửa câu sau còn chưa kịp nói ra tới, đập vào mắt Du Họa là chiếc tạp dề vây quanh vòng eo của nữ diễn viên trong phim, giống hệt như cái mà cô đang mặc bây giờ.
Cô đột nhiên thấy ấm ức, anh đây là xem cô như diễn viên AV mà đối xử sao.
“Nếu thầy Giản đã có phim tài liệu… còn cần em đến làm gì?
Giản Mặc Thư nhạy bén mà nhận thấy được sự run rẩy trong giọng nói của Du Họa, tuy rằng không biết đã xảy ra cái gì, nhưng lúc này anh ăn ngay nói thật là hiệu quả nhất.
“Dáng người và khuôn mặt cô ta không được, nhìn chướng mắt. Hơn nữa tôi cảm thấy…”
Cằm Du Họa bị nắm lấy, cả người cô chìm vào đôi mắt ôn nhu của Giản Mặc Thư:
“Dáng vẻ cao trào của Họa Họa mới gọi là đẹp”.