Chương 27: Món Khai Vị (Hơi H)
Du Họa sốt hai ngày rồi giảm, mặc dù vẫn còn các triệu chứng đi kèm, nhưng người đã có tinh thần lắm rồi. Nhưng mà Giản Mặc Thư kiên trì để cô nằm trêи giường nghỉ ngơi, mỗi ngày hầu hạ ăn ngon uống đủ, cô buồn chán thì chơi điện thoại giết thời gian, thường bị Giản Mặc Thư hôn hôn, sờ mó chiếm chút tiện nghi nhỏ.
Cuộc sống nhàm chán như vậy qua hết một tuần, về cơ bản cơ thể Du Họa đã khỏi hẳn.
Sáng hôm nay Du Họa vừa mới uống canh xong đứng trêи cân sức khỏe, phát hiện bản thân mình tăng thêm 3kg.
???
Sau khi sinh bệnh cân nặng không giảm ngược lại còn tăng?
Du Họa cảm thấy phải trách Giản Mặc Thư đút đồ ăn cho cô không ngừng nghỉ.
Tuần này ngoại trừ một ngày ba bữa cơm, những món canh bổ dưỡng không ngừng vận chuyển đến đặt ở bên miệng. Quan trọng là, Giản Mặc Thư nấu rất ngon, chỉ mới ngửi mùi thì cái miệng đã nhúc nhích rồi, trong đó còn có thịt thăn hầm rất mềm, mặc dù cô không muốn ăn những thứ này nhưng cũng bị dụ dỗ múc ra nếm thử non nửa bát, hơn nữa lại ít vận động, chẳng trách lại béo lên!
"Không hề béo." Giản Mặc Thư bế Du Họa xuống, mò vào trong quần áo của cô vuốt chiếc eo thon cân xứng, ngầm kết luận vô cùng chắc chắn.
"Nhưng mà rõ ràng là nặng..."
"Vậy anh sờ thêm chút nữa nhé?" Nói xong thì bàn tay to hướng lên trêи theo làn da, chui vào trong áo ngực dạo chơi một vòng.
"Ừm, chỗ này hơi béo."
"..."
"Nhưng mà không sao, thầy Mặc Thư đưa em đi rèn luyện nhiều sẽ giảm xuống."
"Rèn luyện thế nào?"
"Có loại vận động vô cùng tiêu hao thể lực nhưng lại không cần ra khỏi cửa đó."
Giản Mặc Thư cười cười mờ ám: "Họa Họa biết là gì không?"
"Là cái gì?"
"Làʍ ȶìиɦ."
Du Họa nhìn về phía thân dưới của Giản Mặc Thư theo bản năng, quả nhiên cây gậy đã chọc lên trời, chống lên khiến quần nhô lên thật lớn.
Canh bổ dưỡng mỗi ngày Giản Mặc Thư làm, cơ bản Du Họa đều không uống hết, còn lại đều là vào bụng anh. Mặc dù những thứ đó đều là canh ôn bổ, nhưng anh vốn là người đàn ông bình thường, càng bổ thì hỏa khí lại càng tăng, tất cả đều tuôn xuống nửa người dưới.
Khi đó tiếc rằng cơ thể Du Họa có bệnh nhẹ, mỗi ngày anh đành phát tiết ɖu͙ƈ vọng ra tay.
Hôm nay anh vẫn uống canh như trước mà cô gái nhỏ cũng được nuôi béo lên, đúng là thời điểm bắt đầu ăn được rồi.
Ánh mắt Giản Mặc Thư sáng rực giống như con sói đói, thầm nghĩ mạnh mẽ xé người trước mắt ra rồi ăn vào trong bụng.
"Nhưng mà, lát nữa còn phải đi học ở trường..."
Du Họa cảm thấy bản thân mình đang đắm chìm dưới ánh mắt lang sói của Giản Mặc Thư, quần áo dường như trong suốt, cả người bị nhìn sạch sẽ.
Cô run rẩy kẹp hai chân lại, cố gắng ngăn lại mật dịch đang không ngừng cuồn cuộn trào ra giữa hai chân: "Đêm... đêm nay được không? Ngày mai không phải đi học, thầy Mặc Thư muốn như thế nào cũng được..."
"Bắn ở trong cũng được à?"
Giản Mặc Thư đến gần cô, tay bóp lấy ʍôиɠ nhỏ của cô, ấn cô vào phần dưới cơ thể của mình, nặng nề đẩy đẩy vào bụng cô để giảm bớt sự trướng đau: "Bắn đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ của thầy Mặc Thư trong t.ử ƈυиɠ nhỏ của Họa Họa, bắn đến mức mang thai cũng được à?
Mỗi khi nghe Giản Mặc Thư nói một chữ, bụng đang không ngừng bị ma sát lại co rút lại một chút, từng dòng từng dòng ɖâʍ thủy trào ra làm ướt qυầи ɭót.
"Thầy Mặc Thư muốn sao cũng được..." Du Họa vùi đầu vào trêи vai Giản Mặc Thư, căn bản không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cuồng nhiệt của anh.
"Thật sao?" Tay Giản Mặc Thư từ từ len lỏi vào trong quần của Du Họa, kéo qυầи ɭót ra rồi sờ soạng vào bên trong.
"Để thầy hỏi hoa huy*t bé nhỏ xem Họa Họa có đang nói dối hay không."
Trong qυầи ɭót thật sự giống như là nước lũ tràn ra, không chỉ riêng qυầи ɭót, cả hoa huy*t và khe ʍôиɠ đều dính đầy ɖâʍ dịch, bàn tay Giản Mặc Thư lần mò tìm kiếm vào bên trong thì sờ được đầy tay trơn dính.
"Còn chưa có đút vào nước cũng đã chảy không ngừng rồi, thèm muốn côn th*t của thầy Mặc Thư như vậy sao, hửm?"
Ngón tay Giản Mặc Thư dựa theo sự trơn trượt của ɖâʍ dịch nhanh chóng qua lại không ngừng giữa hoa huy*t của Du Họa, tay kia thì thả cự vật với quy đầu cũng đang dính đầy dịch trơn trượt.
Chờ hoa huy*t đã bắt đầu đói khát kẹp chặt ngón tay, Giản Mặc Thư lại rút mạnh tay ra, tụt quần cô đến dưới đầu gối, thay đổi phương hướng nâng ʍôиɠ cô thoáng nhấc cô lên.
"Kẹp lấy eo của anh."
Hai tay Du Họa ôm lấy cổ Giản Mặc Thư, dựa toàn bộ sức nặng nửa người trêи lên người anh, đầu
THÊM NHIỀU NỘI DUNG HẤP DẪNAdskeeper
Đau lưng không đi lại được vì thoát vị đĩa đệm, hãy thử cách này
Cách hay để ngăn chặn sự lão hóa của mắt!
Cải thiện thị lực không cần bắn mắt nhờ cách đơn giản này
Mồ hôi tay,mồ hôi chân - dành 3 phút đọc khô sạch đến già
mũi chân chạm đất, từ từ quấn lấy eo anh.
Theo động tác của hai chân, hai cánh hoa ướt đẫm sương trơn trượt cũng bị cưỡng chế tách ra, lộ ra viên chân trâu và hoa huy*t đỏ tươi.
Giản Mặc Thư nắm chiếc chày thô đỏ, đặt quy đầu ở miệng huyệt, để cho miệng nhỏ ngậm lấy tiền tinh* mạnh mẽ tiết ra từ mã mắt**, khe khẽ đẩy thắt lưng, dáng vẻ giống như có thể đi vào bất cứ lúc nào.
*Tiền tinh: Phần tϊиɦ ɖϊƈh͙ xuất ra sớm trong quá trình làʍ ȶìиɦ.
**Mã mắt: là cái lỗ nhỏ trêи quy đầu, nơi phun ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ và nước tiểu của đàn ông.
"Đừng, đừng làm bây giờ..."
Du Họa cảm nhận được miệng huyệt có người xâm lấn ra sức chờ phát động, gần như muốn khóc lên.
Nếu như làm với thầy Mặc Thư, lấy vốn liếng của anh, nhất định sẽ làm cô đến nỗi không thể khép chân lại được, đi đường cũng không được, đến lúc đó quay về trường đi học, còn ai không nhìn ra cô vừa mới bị người mạnh mẽ làm qua một trận chứ?
Chiều cao của Du Họa lúc này khiến cho quả anh đào vừa vặn có thể đến gần môi Giản Mặc Thư, anh cũng không khách sáo ngậm luôn một miếng quả anh đào đứng thẳng bởi vì động tình, ngậm trong miệng lưu luyến ma sát: "Họa Họa nói đêm nay, vậy thì đêm nay."
"Huhu... thầy Mặc Thư, đừng cắn..." Nụ hoa mẫn cảm của Du Họa bị răng nanh khẽ lướt qua, vừa đau lại vừa có một loại kɧօáϊ cảm khác thường, muốn né đi, lại bởi vì vấn đề tư thế ngược lại thành ra càng hướng vào bên trong.
Bởi vì hai chân không có sức, Du Họa chỉ đành đặt trọng tâm lên hết trêи người Giản Mặc Thư, vì tránh ngã xuống nên liều mạng dựa vào người anh, nhìn qua giống như chủ động đẩy ngọn tuyết phong nhét vào trong miệng anh để cho anh mặc sức yêu thương vậy.
"Đêm nay mới là bữa ăn chính, dù sao thì Họa Họa cũng nên cho thầy Mặc Thư ăn món khai vị chút đi?"
Giản Mặc Thư lại đẩy đẩy miệng huyệt, hai tay đỡ lấy eo cô, ưỡn người chuyển động trêи hoa huy*t ướt đẫm ɖâʍ dịch trơn nhẫy, cây gậy th*t thô to kề sát hoa huy*t ma sát trước sau, trêи thân gậy mau chóng được bọc một lớp ɖâʍ dịch trong suốt.
"Có giống côn th*t mật ong hay không?"
Giản Mặc Thư cúi đầu cười, miệng ngậm lấy gò bồng đảo, ánh mắt xuyên qua khe ngực nhìn xuống dáng vẻ cây gậy th*t của mình đang ra vào giữa hai chân của Du Họa.
Du Họa giãy giụa cúi đầu, lại thấy Giản Mặc Thư đưa tay mò mẫm một hồi nơi hai người đang đan vào nhau, lúc duỗi ra thì trêи ngón tay đã dính đầy tràn ɖâʍ dịch.
Cô trơ mắt nhìn Giản Mặc Thư khẽ hé môi mỏng, đưa ngón tay vào, đầu lưỡi sắc tình ɭϊếʍ sạch sẽ nước trêи đầu ngón tay.
"Quả nhiên, mật hoa của Họa Họa cũng giống như mật vậy, rất ngọt ngào."
*
Du Họa bị ma sát mạnh mẽ một trận, lúc đi chân run rẩy quay về trường học, quần áo phải thay một bộ cả trong cả ngoài.
Kết quả của việc xin nghỉ phép năm ngày đó là phải tự mình bổ sung nội dung buổi học chuyên ngành và bài tập cá nhân sau khi về nhà trong vòng ba ngày. Nhưng mà cô giáo dạy phác họa nói với cô, trong lúc cô sinh bệnh vừa vặn có một tiết phác họa cơ thể đàn ông, cô phải tự mình tìm một nam người mẫu khỏa thân khác làm tư liệu sống vẽ một bức tranh, mới tính là nội dung chân chính của buổi học.
... Người mẫu nam khỏa thân? Chính cô tự tìm sao?
- --------
Cuộc sống nhàm chán như vậy qua hết một tuần, về cơ bản cơ thể Du Họa đã khỏi hẳn.
Sáng hôm nay Du Họa vừa mới uống canh xong đứng trêи cân sức khỏe, phát hiện bản thân mình tăng thêm 3kg.
???
Sau khi sinh bệnh cân nặng không giảm ngược lại còn tăng?
Du Họa cảm thấy phải trách Giản Mặc Thư đút đồ ăn cho cô không ngừng nghỉ.
Tuần này ngoại trừ một ngày ba bữa cơm, những món canh bổ dưỡng không ngừng vận chuyển đến đặt ở bên miệng. Quan trọng là, Giản Mặc Thư nấu rất ngon, chỉ mới ngửi mùi thì cái miệng đã nhúc nhích rồi, trong đó còn có thịt thăn hầm rất mềm, mặc dù cô không muốn ăn những thứ này nhưng cũng bị dụ dỗ múc ra nếm thử non nửa bát, hơn nữa lại ít vận động, chẳng trách lại béo lên!
"Không hề béo." Giản Mặc Thư bế Du Họa xuống, mò vào trong quần áo của cô vuốt chiếc eo thon cân xứng, ngầm kết luận vô cùng chắc chắn.
"Nhưng mà rõ ràng là nặng..."
"Vậy anh sờ thêm chút nữa nhé?" Nói xong thì bàn tay to hướng lên trêи theo làn da, chui vào trong áo ngực dạo chơi một vòng.
"Ừm, chỗ này hơi béo."
"..."
"Nhưng mà không sao, thầy Mặc Thư đưa em đi rèn luyện nhiều sẽ giảm xuống."
"Rèn luyện thế nào?"
"Có loại vận động vô cùng tiêu hao thể lực nhưng lại không cần ra khỏi cửa đó."
Giản Mặc Thư cười cười mờ ám: "Họa Họa biết là gì không?"
"Là cái gì?"
"Làʍ ȶìиɦ."
Du Họa nhìn về phía thân dưới của Giản Mặc Thư theo bản năng, quả nhiên cây gậy đã chọc lên trời, chống lên khiến quần nhô lên thật lớn.
Canh bổ dưỡng mỗi ngày Giản Mặc Thư làm, cơ bản Du Họa đều không uống hết, còn lại đều là vào bụng anh. Mặc dù những thứ đó đều là canh ôn bổ, nhưng anh vốn là người đàn ông bình thường, càng bổ thì hỏa khí lại càng tăng, tất cả đều tuôn xuống nửa người dưới.
Khi đó tiếc rằng cơ thể Du Họa có bệnh nhẹ, mỗi ngày anh đành phát tiết ɖu͙ƈ vọng ra tay.
Hôm nay anh vẫn uống canh như trước mà cô gái nhỏ cũng được nuôi béo lên, đúng là thời điểm bắt đầu ăn được rồi.
Ánh mắt Giản Mặc Thư sáng rực giống như con sói đói, thầm nghĩ mạnh mẽ xé người trước mắt ra rồi ăn vào trong bụng.
"Nhưng mà, lát nữa còn phải đi học ở trường..."
Du Họa cảm thấy bản thân mình đang đắm chìm dưới ánh mắt lang sói của Giản Mặc Thư, quần áo dường như trong suốt, cả người bị nhìn sạch sẽ.
Cô run rẩy kẹp hai chân lại, cố gắng ngăn lại mật dịch đang không ngừng cuồn cuộn trào ra giữa hai chân: "Đêm... đêm nay được không? Ngày mai không phải đi học, thầy Mặc Thư muốn như thế nào cũng được..."
"Bắn ở trong cũng được à?"
Giản Mặc Thư đến gần cô, tay bóp lấy ʍôиɠ nhỏ của cô, ấn cô vào phần dưới cơ thể của mình, nặng nề đẩy đẩy vào bụng cô để giảm bớt sự trướng đau: "Bắn đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ của thầy Mặc Thư trong t.ử ƈυиɠ nhỏ của Họa Họa, bắn đến mức mang thai cũng được à?
Mỗi khi nghe Giản Mặc Thư nói một chữ, bụng đang không ngừng bị ma sát lại co rút lại một chút, từng dòng từng dòng ɖâʍ thủy trào ra làm ướt qυầи ɭót.
"Thầy Mặc Thư muốn sao cũng được..." Du Họa vùi đầu vào trêи vai Giản Mặc Thư, căn bản không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cuồng nhiệt của anh.
"Thật sao?" Tay Giản Mặc Thư từ từ len lỏi vào trong quần của Du Họa, kéo qυầи ɭót ra rồi sờ soạng vào bên trong.
"Để thầy hỏi hoa huy*t bé nhỏ xem Họa Họa có đang nói dối hay không."
Trong qυầи ɭót thật sự giống như là nước lũ tràn ra, không chỉ riêng qυầи ɭót, cả hoa huy*t và khe ʍôиɠ đều dính đầy ɖâʍ dịch, bàn tay Giản Mặc Thư lần mò tìm kiếm vào bên trong thì sờ được đầy tay trơn dính.
"Còn chưa có đút vào nước cũng đã chảy không ngừng rồi, thèm muốn côn th*t của thầy Mặc Thư như vậy sao, hửm?"
Ngón tay Giản Mặc Thư dựa theo sự trơn trượt của ɖâʍ dịch nhanh chóng qua lại không ngừng giữa hoa huy*t của Du Họa, tay kia thì thả cự vật với quy đầu cũng đang dính đầy dịch trơn trượt.
Chờ hoa huy*t đã bắt đầu đói khát kẹp chặt ngón tay, Giản Mặc Thư lại rút mạnh tay ra, tụt quần cô đến dưới đầu gối, thay đổi phương hướng nâng ʍôиɠ cô thoáng nhấc cô lên.
"Kẹp lấy eo của anh."
Hai tay Du Họa ôm lấy cổ Giản Mặc Thư, dựa toàn bộ sức nặng nửa người trêи lên người anh, đầu
THÊM NHIỀU NỘI DUNG HẤP DẪNAdskeeper
Đau lưng không đi lại được vì thoát vị đĩa đệm, hãy thử cách này
Cách hay để ngăn chặn sự lão hóa của mắt!
Cải thiện thị lực không cần bắn mắt nhờ cách đơn giản này
Mồ hôi tay,mồ hôi chân - dành 3 phút đọc khô sạch đến già
mũi chân chạm đất, từ từ quấn lấy eo anh.
Theo động tác của hai chân, hai cánh hoa ướt đẫm sương trơn trượt cũng bị cưỡng chế tách ra, lộ ra viên chân trâu và hoa huy*t đỏ tươi.
Giản Mặc Thư nắm chiếc chày thô đỏ, đặt quy đầu ở miệng huyệt, để cho miệng nhỏ ngậm lấy tiền tinh* mạnh mẽ tiết ra từ mã mắt**, khe khẽ đẩy thắt lưng, dáng vẻ giống như có thể đi vào bất cứ lúc nào.
*Tiền tinh: Phần tϊиɦ ɖϊƈh͙ xuất ra sớm trong quá trình làʍ ȶìиɦ.
**Mã mắt: là cái lỗ nhỏ trêи quy đầu, nơi phun ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ và nước tiểu của đàn ông.
"Đừng, đừng làm bây giờ..."
Du Họa cảm nhận được miệng huyệt có người xâm lấn ra sức chờ phát động, gần như muốn khóc lên.
Nếu như làm với thầy Mặc Thư, lấy vốn liếng của anh, nhất định sẽ làm cô đến nỗi không thể khép chân lại được, đi đường cũng không được, đến lúc đó quay về trường đi học, còn ai không nhìn ra cô vừa mới bị người mạnh mẽ làm qua một trận chứ?
Chiều cao của Du Họa lúc này khiến cho quả anh đào vừa vặn có thể đến gần môi Giản Mặc Thư, anh cũng không khách sáo ngậm luôn một miếng quả anh đào đứng thẳng bởi vì động tình, ngậm trong miệng lưu luyến ma sát: "Họa Họa nói đêm nay, vậy thì đêm nay."
"Huhu... thầy Mặc Thư, đừng cắn..." Nụ hoa mẫn cảm của Du Họa bị răng nanh khẽ lướt qua, vừa đau lại vừa có một loại kɧօáϊ cảm khác thường, muốn né đi, lại bởi vì vấn đề tư thế ngược lại thành ra càng hướng vào bên trong.
Bởi vì hai chân không có sức, Du Họa chỉ đành đặt trọng tâm lên hết trêи người Giản Mặc Thư, vì tránh ngã xuống nên liều mạng dựa vào người anh, nhìn qua giống như chủ động đẩy ngọn tuyết phong nhét vào trong miệng anh để cho anh mặc sức yêu thương vậy.
"Đêm nay mới là bữa ăn chính, dù sao thì Họa Họa cũng nên cho thầy Mặc Thư ăn món khai vị chút đi?"
Giản Mặc Thư lại đẩy đẩy miệng huyệt, hai tay đỡ lấy eo cô, ưỡn người chuyển động trêи hoa huy*t ướt đẫm ɖâʍ dịch trơn nhẫy, cây gậy th*t thô to kề sát hoa huy*t ma sát trước sau, trêи thân gậy mau chóng được bọc một lớp ɖâʍ dịch trong suốt.
"Có giống côn th*t mật ong hay không?"
Giản Mặc Thư cúi đầu cười, miệng ngậm lấy gò bồng đảo, ánh mắt xuyên qua khe ngực nhìn xuống dáng vẻ cây gậy th*t của mình đang ra vào giữa hai chân của Du Họa.
Du Họa giãy giụa cúi đầu, lại thấy Giản Mặc Thư đưa tay mò mẫm một hồi nơi hai người đang đan vào nhau, lúc duỗi ra thì trêи ngón tay đã dính đầy tràn ɖâʍ dịch.
Cô trơ mắt nhìn Giản Mặc Thư khẽ hé môi mỏng, đưa ngón tay vào, đầu lưỡi sắc tình ɭϊếʍ sạch sẽ nước trêи đầu ngón tay.
"Quả nhiên, mật hoa của Họa Họa cũng giống như mật vậy, rất ngọt ngào."
*
Du Họa bị ma sát mạnh mẽ một trận, lúc đi chân run rẩy quay về trường học, quần áo phải thay một bộ cả trong cả ngoài.
Kết quả của việc xin nghỉ phép năm ngày đó là phải tự mình bổ sung nội dung buổi học chuyên ngành và bài tập cá nhân sau khi về nhà trong vòng ba ngày. Nhưng mà cô giáo dạy phác họa nói với cô, trong lúc cô sinh bệnh vừa vặn có một tiết phác họa cơ thể đàn ông, cô phải tự mình tìm một nam người mẫu khỏa thân khác làm tư liệu sống vẽ một bức tranh, mới tính là nội dung chân chính của buổi học.
... Người mẫu nam khỏa thân? Chính cô tự tìm sao?
- --------