Chương 46: Dụ Khai (Hơi H)
Hôn môi một vòng, Giản Mặc Thư đè lên trêи người Du Họa, mạnh mẽ ʍút̼ cô một cái, đầu lưỡi ɭϊếʍ nước bọt trêи môi cô, một chân đã tự giác len vào chỗ giữa hai chân Du Họa, đầu gối từ từ cọ xát chỗ giữa hai chân cô.
"Bắt đầu từ lúc nào vậy, hửm?"
Du Họa thở hổn hển nằm trêи sofa, ngực phập phồng lên xuống một trận. Ngón tay người đàn ông vẫn vân vê lúc có lúc không trêи quả anh đào trong quần áo cô, đồng thời huyệt nhỏ ướt sũng bị đè không mạnh không nhẹ, trêи dưới cùng tiến công, gợi lên sự ngứa ngáy trong cơ thể cô.
Nghe thấy câu hỏi, lông mi cong vút hơi run run, Du Họa liếc mắt nhìn người trước mặt một cái, rồi lại nhanh chóng cụp mắt xuống im lặng không lên tiếng.
"Không nói à?" Động tác trêи tay Giản Mặc Thư hơi ngừng lại, chăm chú nhìn vào hai má ửng hồng của Du Họa một lúc lâu, nở nụ cười.
Nếu cô không muốn chủ động khai ra bí mật nhỏ của mình, vậy thì đành phải để anh làm thay vậy.
Anh ghé môi xuống cắn vành tai của Du Họa, nhẹ nhàng day day giữa hàm răng: "Nếu vậy thì thầy Mặc Thư sẽ đoán..."
"Sẽ không phải là... lần đầu tiên khi Họa Họa nhìn thấy anh, nơi này ---" đầu gối nghiền mạnh nơi giữa hai chân, "Cũng giống như bây giờ, ướt đẫm sao?"
"A..."
Cơ thể Du Họa cứng ngắc chỉ duy trì trong một tích tắc rồi nhanh chóng trở nên mềm mại. Chân người đàn ông để ở trêи viên trân châu, bao phủ lên khắp nơi kín đáo, mang theo cả cánh hoa cũng mát xa cùng nhau không hề khác biệt, kϊƈɦ thích đến mức Du Họa run lên một cái, thoáng nâng chân lên, đầu gối cọ vào đùi Giản mặc Thư, chạm vào một vật cứng đang nóng bừng bừng.
"Xem ra anh đoán đúng rồi." Đương nhiên Giản Mặc Thư nhận ra sự cứng đờ của Du Họa, ý xấu xa trong mắt lại càng tăng lên.
"Anh có sức hút như vậy sao? Lúc đó Họa Họa mới bao nhiêu tuổi chứ, 16 tuổi? Chỉ nhìn thấy anh một lần thì mỗi ngày đều làm việc này với thầy Mặc Thư sao?"
Du Họa bị người đàn ông ép muốn chết, cơ thể trêи dưới hai chỗ đều bị khống chế, bên tai còn có tiếng đùa giỡn thầm thì xấu xa của anh, nhất thời tức giận, nghĩ thầm tuyệt đối không thể để anh đắc ý như vậy, lời thoát ra không thèm suy nghĩ.
"Mới không phải! Chính là sau khi nhìn thấy bức tranh kia..."
Những lời còn lại lặng lẽ chấm dứt trong ánh mắt chế nhạo của Giản Mặc Thư.
Cô lại tự mình khai...
"À ~" Giản Mặc Thư xoa nắn con thỏ non nớt của cô, nhớ đến những gì Du Họa đã nói, độ cong khóe môi lại thoáng lớn hơn: "Vậy đúng là lỗi của anh."
Nhìn thấy ánh mắt thẹn thùng của Du Họa, Giản Mặc Thư thoáng nâng cơ thể lên, hai tay rời khỏi cô rồi lại đưa đến bên hông mình, nhẹ nhàng cởi xuống, quần liền rớt xuống đến đầu gối.
"Em có biết bức tranh "Tôi" được vẽ ra thế nào không?"
Du Họa tròn xoe mắt nhìn.
Hôm nay Giản Mặc Thư mặc một chiếc quần sịp màu đen mỏng hình viên đạn, lúc này cự vật giữa háng đã ngẩng lên cao vẽ ra hình dạng quy đầu, càng lộ ra lớn hơn. May mà dù vải mỏng nhưng vẫn cố gắng bao lấy cái côn th*t này, chỉ là nó đội lên thành một góc căng phồng giống như có thể phá quần sịp lao ra bất cứ khi nào.
Giản Mặc Thư chịu ánh mắt nóng bỏng của Du Họa, ngón cái móc vào bên cạnh quần sịp, kéo ra, lột xuống, thả cây gậy th*t đang cương cứng căng chặt ra ngoài, phô bày đầy đủ ra trước mặt cô. Anh lại cởi áo ra, cả người đã gần như ở trạng thái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Hai người thân mật từ trước cho đến bây giờ đều là Du Họa bị rút hết quần áo trước, Giản Mặc Thư vẫn còn áo mũ chỉnh tề, nhưng bây giờ đổi ngược lại, cuối cùng Du Họa cũng cảm nhận được cảm giác miệng đắng lưỡi khô này ---
Một người đàn ông với sáu múi cơ bụng đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước mặt bạn, cây gậy th*t to lớn chuẩn bị phát động, chờ lát nữa anh ấy sẽ cắm vào sâu trong cơ thể bạn, cự vật sẽ khiến bạn sung sướиɠ muốn chết, để bạn hưởng thụ trải nghiệm tình ái tuyệt vời, quan trọng nhất là bạn biết rằng anh ấy chỉ dành riêng cho một mình bạn, nam sắc như vậy, ai có thể nhịn được chứ?
"Chính là giống như vậy, cứng rắn, cởi quần áo, nhìn vào gương rồi vẽ ra."
"Ngay từ đầu, "Tôi" là một bức tranh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ."
Đó là lý do mà Du Họa cảm thấy bức tranh kia quyến rũ, hoa huy*t sẽ ướt, bởi vì vốn dĩ anh mang trong đầu suy nghĩ trút hết ɖu͙ƈ vọng ra ngoài.
Giản Mặc Thư nhìn thấy ánh mắt say mê của người ở dưới người mình, cảm thấy vui vẻ một trận.
Thời điểm cô nhìn thấy bức họa khi ấy, vẻ mặt chắc chắn cũng giống như bây giờ, trêи mặt viết muốn bị côn th*t lớn làm.
Lúc đó không thể thỏa mãn cô, bây giờ bồi thường cũng không tính là quá trễ.
Nghĩ như vậy, Giản Mặc Thư bắt đầu từ từ cởi quần áo của Du Họa ra.
"Bắt đầu từ lúc nào vậy, hửm?"
Du Họa thở hổn hển nằm trêи sofa, ngực phập phồng lên xuống một trận. Ngón tay người đàn ông vẫn vân vê lúc có lúc không trêи quả anh đào trong quần áo cô, đồng thời huyệt nhỏ ướt sũng bị đè không mạnh không nhẹ, trêи dưới cùng tiến công, gợi lên sự ngứa ngáy trong cơ thể cô.
Nghe thấy câu hỏi, lông mi cong vút hơi run run, Du Họa liếc mắt nhìn người trước mặt một cái, rồi lại nhanh chóng cụp mắt xuống im lặng không lên tiếng.
"Không nói à?" Động tác trêи tay Giản Mặc Thư hơi ngừng lại, chăm chú nhìn vào hai má ửng hồng của Du Họa một lúc lâu, nở nụ cười.
Nếu cô không muốn chủ động khai ra bí mật nhỏ của mình, vậy thì đành phải để anh làm thay vậy.
Anh ghé môi xuống cắn vành tai của Du Họa, nhẹ nhàng day day giữa hàm răng: "Nếu vậy thì thầy Mặc Thư sẽ đoán..."
"Sẽ không phải là... lần đầu tiên khi Họa Họa nhìn thấy anh, nơi này ---" đầu gối nghiền mạnh nơi giữa hai chân, "Cũng giống như bây giờ, ướt đẫm sao?"
"A..."
Cơ thể Du Họa cứng ngắc chỉ duy trì trong một tích tắc rồi nhanh chóng trở nên mềm mại. Chân người đàn ông để ở trêи viên trân châu, bao phủ lên khắp nơi kín đáo, mang theo cả cánh hoa cũng mát xa cùng nhau không hề khác biệt, kϊƈɦ thích đến mức Du Họa run lên một cái, thoáng nâng chân lên, đầu gối cọ vào đùi Giản mặc Thư, chạm vào một vật cứng đang nóng bừng bừng.
"Xem ra anh đoán đúng rồi." Đương nhiên Giản Mặc Thư nhận ra sự cứng đờ của Du Họa, ý xấu xa trong mắt lại càng tăng lên.
"Anh có sức hút như vậy sao? Lúc đó Họa Họa mới bao nhiêu tuổi chứ, 16 tuổi? Chỉ nhìn thấy anh một lần thì mỗi ngày đều làm việc này với thầy Mặc Thư sao?"
Du Họa bị người đàn ông ép muốn chết, cơ thể trêи dưới hai chỗ đều bị khống chế, bên tai còn có tiếng đùa giỡn thầm thì xấu xa của anh, nhất thời tức giận, nghĩ thầm tuyệt đối không thể để anh đắc ý như vậy, lời thoát ra không thèm suy nghĩ.
"Mới không phải! Chính là sau khi nhìn thấy bức tranh kia..."
Những lời còn lại lặng lẽ chấm dứt trong ánh mắt chế nhạo của Giản Mặc Thư.
Cô lại tự mình khai...
"À ~" Giản Mặc Thư xoa nắn con thỏ non nớt của cô, nhớ đến những gì Du Họa đã nói, độ cong khóe môi lại thoáng lớn hơn: "Vậy đúng là lỗi của anh."
Nhìn thấy ánh mắt thẹn thùng của Du Họa, Giản Mặc Thư thoáng nâng cơ thể lên, hai tay rời khỏi cô rồi lại đưa đến bên hông mình, nhẹ nhàng cởi xuống, quần liền rớt xuống đến đầu gối.
"Em có biết bức tranh "Tôi" được vẽ ra thế nào không?"
Du Họa tròn xoe mắt nhìn.
Hôm nay Giản Mặc Thư mặc một chiếc quần sịp màu đen mỏng hình viên đạn, lúc này cự vật giữa háng đã ngẩng lên cao vẽ ra hình dạng quy đầu, càng lộ ra lớn hơn. May mà dù vải mỏng nhưng vẫn cố gắng bao lấy cái côn th*t này, chỉ là nó đội lên thành một góc căng phồng giống như có thể phá quần sịp lao ra bất cứ khi nào.
Giản Mặc Thư chịu ánh mắt nóng bỏng của Du Họa, ngón cái móc vào bên cạnh quần sịp, kéo ra, lột xuống, thả cây gậy th*t đang cương cứng căng chặt ra ngoài, phô bày đầy đủ ra trước mặt cô. Anh lại cởi áo ra, cả người đã gần như ở trạng thái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Hai người thân mật từ trước cho đến bây giờ đều là Du Họa bị rút hết quần áo trước, Giản Mặc Thư vẫn còn áo mũ chỉnh tề, nhưng bây giờ đổi ngược lại, cuối cùng Du Họa cũng cảm nhận được cảm giác miệng đắng lưỡi khô này ---
Một người đàn ông với sáu múi cơ bụng đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước mặt bạn, cây gậy th*t to lớn chuẩn bị phát động, chờ lát nữa anh ấy sẽ cắm vào sâu trong cơ thể bạn, cự vật sẽ khiến bạn sung sướиɠ muốn chết, để bạn hưởng thụ trải nghiệm tình ái tuyệt vời, quan trọng nhất là bạn biết rằng anh ấy chỉ dành riêng cho một mình bạn, nam sắc như vậy, ai có thể nhịn được chứ?
"Chính là giống như vậy, cứng rắn, cởi quần áo, nhìn vào gương rồi vẽ ra."
"Ngay từ đầu, "Tôi" là một bức tranh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ."
Đó là lý do mà Du Họa cảm thấy bức tranh kia quyến rũ, hoa huy*t sẽ ướt, bởi vì vốn dĩ anh mang trong đầu suy nghĩ trút hết ɖu͙ƈ vọng ra ngoài.
Giản Mặc Thư nhìn thấy ánh mắt say mê của người ở dưới người mình, cảm thấy vui vẻ một trận.
Thời điểm cô nhìn thấy bức họa khi ấy, vẻ mặt chắc chắn cũng giống như bây giờ, trêи mặt viết muốn bị côn th*t lớn làm.
Lúc đó không thể thỏa mãn cô, bây giờ bồi thường cũng không tính là quá trễ.
Nghĩ như vậy, Giản Mặc Thư bắt đầu từ từ cởi quần áo của Du Họa ra.