Chương 8
Giản Mặc Thư sờ sờ Du Họa đầu, hạ giọng: “Góc độ của tài xế bị ghế phụ ngăn trở, không thể nhìn đến em. Hơn nữa em nhìn xem, trêи đường chỉ có một chiếc xe của chúng ta, xung quanh cũng không có người đi đường, cho nên vừa rồi không có bị người khác nhìn thấy.”
Du Họa lau bọt nước nơi khóe mắt, ngẩng đầu mới phát hiện Giản Mặc Thư nói là sự thật.
Thời điểm này buổi chiều vẫn còn rất nóng, lại còn có giờ học mỹ thuật, mọi người đều đang ở trong phòng máy lạnh, bình thường không có xe cộ cũng như người đi đường qua lại.
Cho nên… Vừa rồi thật sự không có người nhìn đến.
Du Họa ra khỏi xe lần nữa, điều khác biệt là lúc này vòng eo của cô được bao quanh bởi một chiếc khăn, được Giản Mặc Thư buộc chặt.
“Như thế sẽ không sợ tai nạn nữa.”
“Cảm ơn thầy Giản.”
“Hôm nay em đã cảm ơn rất nhiều lần.”
Du Họa nghĩ nghĩ, hình như là như vậy. Cô mấp mấy môi, muốn nói cái gì khác, ví dụ như giải thích rằng cô không phải cố ý không mặc qυầи ɭót gây cho anh thêm rắc rối, mà bởi vì qυầи ɭót ướt đẫm mới không mặc, hoặc giả là nói linh tinh khác. Nhưng xét đến cùng, cô muốn nói vẫn là lời cảm ơn.
“Thầy Giản, áo khoác của thầy em đã giặt sạch sẽ để ở trong phòng tắm, thầy nhớ lấy nha.”
Du Họa đóng cửa xe, đối diện với khuôn mặt đẹp trai của Giản Mặc Thư trong cửa sổ xe, hạ quyết tâm: “Em sẽ làm việc chăm chỉ ạ!”
Nói xong cũng không đợi Giản Mặc Thư đáp lại, cô lập tức vịn chặt chăn quấn trêи eo chạy như bay về phía ký túc xá, giống như là có quái vật đuổi theo phía sau vậy.
Nhìn cô gái nhỏ chạy xa rồi, Giản Mặc Thư rốt cuộc mới buông chiếc gối ôm ra, lộ ra quần tây cùng với một đoàn căng phồng ở giữa. Anh bất đắc dĩ che lại đôi mắt, gần như làm lơ “người anh em” của mình đang phản công khi nghe cô gái nhỏ kia không có mặc qυầи ɭót.
“Người anh em” đừng có gấp, sớm muộn cũng sẽ “ăn” đến miệng thôi.
“Giản tiên sinh, kế tiếp quay lại biệt thự sao?”
“Không, đến căn hộ trước.”
*****
Du Họa vội vã quay về ký túc xá. May mắn thay, cô không có gặp phải ai trêи đường, nếu không với cách ăn mặc kỳ quái này của cô, xác suất rất lớn là ngày hôm sau những bức ảnh của cô sẽ xuất hiện trêи diễn đàn thảo luận của trường.
Có điều lại gặp người không muốn gặp ở cửa ký túc xá.
Tần Nhĩ Na trang điểm hoa hòe lộng lẫy từ ký túc xá đi ra, thấy Du Họa, cô ta bật cười: “Xem cái bộ dạng ăn mặc kiểu nhà quê của cô kìa, quả nhiên là ở trêи núi xuống, không hề có chút phẩm vị nào cả.”
Du Họa lười lý luận cùng cô ta.
Từ đầu năm thứ nhất, không biết tại sao người này tỏ ra thù địch với cô, hơn nữa không biết cô đã làm gì khiến Tần Nhĩ Na hiểu lầm, làm cô ta vẫn luôn nhận định rằng cô là chui ra từ nơi xó xỉnh lạc hậu nào không biết.
Giải thích nhiều ngược lại bị cho là che dấu. Không thể giảng đạo lý được tốt nhất là ngậm miệng, đỡ tốn hơi sức.
“Ùi ui, chiếc khăn này không phải là bộ sưu tập mới của Warm trong năm nay sao, có vẻ khá giống nha.” Tần Nhĩ Na xốc chiếc khăn quấn trêи người Du Họa ra: “Chất lượng không tồi nha, cô mua hàng giá rẻ ở đâu thế, chia sẻ cho tôi với.”
Du Họa kéo khăn về: “Đừng chạm lung lung.”
“Xí, đụng vô còn sợ dơ tay tôi thì có.” Tần Nhĩ Na liếc mắc xem thường, thoáng cái bước chân đi xa.
Vậy cô còn đụng?
Du Họa im lặng, mở cửa ký túc xá rồi đóng lại.
Ký túc xá chỉ có một mình cô.
Du Họa cởi chiếc khăn xuống, vén lên quấn thành một đoàn ôm vào lòng, sau đó vùi đầu vào sợi vải hít một hơi.
May quá, hương vị của anh ấy vẫn còn, không bị loại nước hoa nồng nặc của đồ lẳng lơ kia làm vấy bẩn.
Tâm trạng Du Họa vui vẻ, quyết định đêm nay ôm nó ngủ.
******
**Tiểu kịch trường 1:
Giản Mặc Thư nhìn Du Họa: “Lại đây, phía trước để đồ, không ngồi được.”
Tài xế nheo mắt nhìn về phía ghế phụ trống không, im lặng.
Ông chủ, ông vui là được.
**Tiểu kịch trường 2:
Giản Mặc Thư tắt điện thoại quay đầu lại, nhìn thấy hai chân Du Họa siết chặt, ngón chân cọ xát liên tục, phía trêи là gương mặt cùng vành tai đỏ bừng, dáng vẻ rõ ràng là không thoải mái.
“Làm sao vậy?”
Du Họa phục hồi tinh thần lại, cơ thể nóng rực của người đàn ông đã gần trong gang tấc.
Anh từ từ tiến đến bên tai cô: “Mắc tiểu sao?”
Du Họa lau bọt nước nơi khóe mắt, ngẩng đầu mới phát hiện Giản Mặc Thư nói là sự thật.
Thời điểm này buổi chiều vẫn còn rất nóng, lại còn có giờ học mỹ thuật, mọi người đều đang ở trong phòng máy lạnh, bình thường không có xe cộ cũng như người đi đường qua lại.
Cho nên… Vừa rồi thật sự không có người nhìn đến.
Du Họa ra khỏi xe lần nữa, điều khác biệt là lúc này vòng eo của cô được bao quanh bởi một chiếc khăn, được Giản Mặc Thư buộc chặt.
“Như thế sẽ không sợ tai nạn nữa.”
“Cảm ơn thầy Giản.”
“Hôm nay em đã cảm ơn rất nhiều lần.”
Du Họa nghĩ nghĩ, hình như là như vậy. Cô mấp mấy môi, muốn nói cái gì khác, ví dụ như giải thích rằng cô không phải cố ý không mặc qυầи ɭót gây cho anh thêm rắc rối, mà bởi vì qυầи ɭót ướt đẫm mới không mặc, hoặc giả là nói linh tinh khác. Nhưng xét đến cùng, cô muốn nói vẫn là lời cảm ơn.
“Thầy Giản, áo khoác của thầy em đã giặt sạch sẽ để ở trong phòng tắm, thầy nhớ lấy nha.”
Du Họa đóng cửa xe, đối diện với khuôn mặt đẹp trai của Giản Mặc Thư trong cửa sổ xe, hạ quyết tâm: “Em sẽ làm việc chăm chỉ ạ!”
Nói xong cũng không đợi Giản Mặc Thư đáp lại, cô lập tức vịn chặt chăn quấn trêи eo chạy như bay về phía ký túc xá, giống như là có quái vật đuổi theo phía sau vậy.
Nhìn cô gái nhỏ chạy xa rồi, Giản Mặc Thư rốt cuộc mới buông chiếc gối ôm ra, lộ ra quần tây cùng với một đoàn căng phồng ở giữa. Anh bất đắc dĩ che lại đôi mắt, gần như làm lơ “người anh em” của mình đang phản công khi nghe cô gái nhỏ kia không có mặc qυầи ɭót.
“Người anh em” đừng có gấp, sớm muộn cũng sẽ “ăn” đến miệng thôi.
“Giản tiên sinh, kế tiếp quay lại biệt thự sao?”
“Không, đến căn hộ trước.”
*****
Du Họa vội vã quay về ký túc xá. May mắn thay, cô không có gặp phải ai trêи đường, nếu không với cách ăn mặc kỳ quái này của cô, xác suất rất lớn là ngày hôm sau những bức ảnh của cô sẽ xuất hiện trêи diễn đàn thảo luận của trường.
Có điều lại gặp người không muốn gặp ở cửa ký túc xá.
Tần Nhĩ Na trang điểm hoa hòe lộng lẫy từ ký túc xá đi ra, thấy Du Họa, cô ta bật cười: “Xem cái bộ dạng ăn mặc kiểu nhà quê của cô kìa, quả nhiên là ở trêи núi xuống, không hề có chút phẩm vị nào cả.”
Du Họa lười lý luận cùng cô ta.
Từ đầu năm thứ nhất, không biết tại sao người này tỏ ra thù địch với cô, hơn nữa không biết cô đã làm gì khiến Tần Nhĩ Na hiểu lầm, làm cô ta vẫn luôn nhận định rằng cô là chui ra từ nơi xó xỉnh lạc hậu nào không biết.
Giải thích nhiều ngược lại bị cho là che dấu. Không thể giảng đạo lý được tốt nhất là ngậm miệng, đỡ tốn hơi sức.
“Ùi ui, chiếc khăn này không phải là bộ sưu tập mới của Warm trong năm nay sao, có vẻ khá giống nha.” Tần Nhĩ Na xốc chiếc khăn quấn trêи người Du Họa ra: “Chất lượng không tồi nha, cô mua hàng giá rẻ ở đâu thế, chia sẻ cho tôi với.”
Du Họa kéo khăn về: “Đừng chạm lung lung.”
“Xí, đụng vô còn sợ dơ tay tôi thì có.” Tần Nhĩ Na liếc mắc xem thường, thoáng cái bước chân đi xa.
Vậy cô còn đụng?
Du Họa im lặng, mở cửa ký túc xá rồi đóng lại.
Ký túc xá chỉ có một mình cô.
Du Họa cởi chiếc khăn xuống, vén lên quấn thành một đoàn ôm vào lòng, sau đó vùi đầu vào sợi vải hít một hơi.
May quá, hương vị của anh ấy vẫn còn, không bị loại nước hoa nồng nặc của đồ lẳng lơ kia làm vấy bẩn.
Tâm trạng Du Họa vui vẻ, quyết định đêm nay ôm nó ngủ.
******
**Tiểu kịch trường 1:
Giản Mặc Thư nhìn Du Họa: “Lại đây, phía trước để đồ, không ngồi được.”
Tài xế nheo mắt nhìn về phía ghế phụ trống không, im lặng.
Ông chủ, ông vui là được.
**Tiểu kịch trường 2:
Giản Mặc Thư tắt điện thoại quay đầu lại, nhìn thấy hai chân Du Họa siết chặt, ngón chân cọ xát liên tục, phía trêи là gương mặt cùng vành tai đỏ bừng, dáng vẻ rõ ràng là không thoải mái.
“Làm sao vậy?”
Du Họa phục hồi tinh thần lại, cơ thể nóng rực của người đàn ông đã gần trong gang tấc.
Anh từ từ tiến đến bên tai cô: “Mắc tiểu sao?”