Chương 44: Thú Chiến
"Trước đó thấy Trương Viễn ở sân bóng rổ dáng vẻ ta đây vênh váo, đã sớm khó chịu, thật sự hy vọng người khác sẽ ra tay đánh anh ta một trận." Trương Mộng nắm quả đấm, dáng vẻ như một cô gái bạo lực.Diệp Tinh im lặng nghe mấy người nói chuyện, ánh mắt nhìn vào sách giáo khoa, không có nói gì.Trương Mộng lại không nghĩ rằng người trâu bò đánh Trương Viễn, bóp vỡ bóng rỗ đang ở trước mắt....Cuộc sống học đường yên bình, mà buổi tối ngày thứ hai Diệp Tinh tiếp tục trị liệu Hoàng Thành Đống một lần.Thời gian nháy mắt đã qua 8 ngày.Hoàng Thành Đống đang nằm trên giường bệnh, Diệp Tinh ngồi bên cạnh, thông qua ngân châm hai tấc rót linh lực vào trong cơ thể Hoàng Thành Đống.Qua một phút sau, Diệp Tinh rút châm dài ra."Được rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn, tế bào ung thư bên trong cơ thể ông hẳn đã bị tiêu diệt toàn bộ." Kết thúc chữa trị, Diệp Tinh mỉm cười nói."Làm phiền Diệp tiên sinh." Cho dù lấy sự khôn ngoan của Hoàng Thành Đống, lúc này mặt mày cũng không khỏi kích động.Sau một phen kiểm tra, tất cả tế bào ung thư trong cơ thể Hoàng Thành Đống quả thật như lời Diệp Tinh nói, đã bị tiêu diệt toàn bộ.Nhưng vết thương trong cơ thể tiếp theo chỉ cần điều dưỡng là có thể từ từ khôi phục."Nếu không phải đích thân trải qua, tôi thật không tin ung thư giai đoạn có thể dễ dàng chữa khỏi như vậy, Diệp tiên sinh thật sự là một kỳ nhân." Hoàng Thành Đống thở dài nói.Ông ta và Diệp Tinh đang uống trà, trước mắt là bộ đồ pha trà cổ xưa, có một loại cảm giác thanh nhã.Nói một lát, điện thoại Diệp Tinh reo lên.10 triệu còn lại đã chuyển đến tài khoản của hắn. Đến đây, 50 triệu tiền chữa bệnh Diệp Tinh đã nhận được toàn bộ."Lần giao dịch này vui vẻ." Diệp Tinh mỉm cười nói."Giao dịch vui vẻ." Hoàng Thành Đống cũng cười nói, ánh mắt ông ta chuyển động một chút: "Diệp tiên sinh, trừ ung thư gan, cậu có thể trị liệu bệnh ung thư khác hay không?""Có thể." Diệp Tinh ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói.Đạt được câu trả lời như chém đinh chặt sắt, sâu trong đáy mắt Hoàng Thành Đống rõ ràng thêm vẻ kích động, nói: "Như vậy không biết Diệp tiên sinh có thể chữa trị người khác không?”Ánh mắt liếc Hoàng Thành Đống một cái, sự chú ý của Diệp Tinh lại chuyển về ly trà trong tay, thưởng thức một chút, nói: "Có thể trị, nhưng tiền chữa bệnh cũng không thấp. Nhân sâm trong tay tôi thế gian này hầu như đã không còn, muốn lại lấy thêm một gốc là chuyện không thể nào, nói cách khác dùng một lần thiếu một lần. Vậy nên, tiếp theo nếu muốn tôi ra tay, tiền chữa bệnh ít nhất 100 triệu! Nếu như bệnh tình nghiêm trọng, tiền chữa bệnh sẽ hơn 100 triệu.""Đó là đương nhiên." Hoàng Thành Đống liền vội vàng gật đầu.Nhân sâm trong tay Diệp Tinh đã năm trăm năm trở lên, nhân sâm như vậy có thể trên đời đều chẳng còn lại mấy cây.Lúc này trong lòng ông tràn đầy vui sướng, nếu Diệp Tinh đồng ý, như vậy Hoàng gia bọn họ hoàn toàn có thể liên lạc với mấy cái gia tộc lớn khác có người thân mắc bệnh ung thư, đến lúc đó sẽ liên lạc lại Diệp Tinh.Đây chính là một cơ hội tốt để kết giao với những nhà kia, đối với sự phát triển của Hoàng gia trăm lợi mà không một hại!Dựa vào tiếp xúc của Hoàng Thiên Vũ vớ Diệp Tinh trước đây mà nói, Diệp Tinh rõ ràng không thích bại lộ mình, nói cách khác, bây giờ biết Diệp Tinh là thần y chỉ có Hoàng gia bọn họ!"Được rồi, tôi còn có chút việc, cũng nên đi rồi. Nếu chữa trị đã hoàn toàn kết thúc, không có chuyện gì thì tôi cũng sẽ không tới nơi này nữa." Diệp Tinh đứng lên nói.Hoàng Thành Đống gật đầu, cũng đứng lên nói: "Thiên Vũ, đưa tiễn Diệp tiên sinh."...Sau khi xuống xe, Diệp Tinh một thân một mình đi ở trên đường."Hoàng Thành Đống muốn lợi dụng mình kết giao những gia tộc lớn, tại sao mình lại không lợi dụng ông ta." Lúc này trong lòng hắn lặng yên suy nghĩ.Trong tay hắn là một bụi nhân sâm nguyên chỉnh, chí ít có thể trị hơn mười người ung thư giai đoạn cuối.Cho dù Hoàng Thành Đống không nói, hắn cũng sẽ chủ động nói ra.Nhưng Hoàng Thành Đống có thể đưa một tập đoàn phát triển như vậy, không thể nào không nghĩ tới cơ duyên lớn có thể kết giao những gia tộc lớn kia, rất lớn có khả năng sẽ chủ động nói ra. Cứ vậy, Diệp Tinh liền chiếm một chút địa vị chủ động, như vậy đối với hắn cũng có chỗ tốt.Đi trên đường, Diệp Tinh tới chợ chim thú, chở một ít vẹt về tiệm thú cưng.Hắn sử dụng Linh Khởi Thuật, bắt đầu nhanh chóng mở linh trí của chúng. Một con vẹt đang ồn ào lập tức an tĩnh lại. Cuối cùng chỉ còn lại một con vẹt yến phụng màu trắng.Tay phải hắn nắm lấy, một ít linh lực chậm rãi tiến vào trong cơ thể nhỏ bé của nó.Vù...Đến khi Linh Khởi Thuật thi triển xong, con vẹt yến phụng nhỏ này thân thể bỗng nhiên xuất hiện một ít biến hóa, Diệp Tinh rõ ràng cảm thấy linh lực từ không khí xung quanh bắt đầu không ngừng tiến vào trong cơ thể nhỏ bé của vẹt yến phụng này."Đây là?" Diệp Tinh giật mình, trong mắt bỗng nhiên hiện lên ánh cười vô cùng vui vẻ."Thú chiến, con vẹt yến phụng này vậy mà lại là thú chiến."Hắn vẫn luôn muốn tìm được một con thú chiến, sau đó đưa cho Lâm Tiểu Ngư làm quà.Vẹt yến phụng màu trắng dừng ở đầu vai Diệp Tinh, rất nhiều linh lực không ngừng tiến vào trong cơ thể nó, mãi tới hơn nửa tiếng sau mới dừng lại."Xem thực lực của con thú chiến này một chút!"Tâm niệm Diệp Tinh vừa động, vẹt yến phụng dưới sự phân phó của hắn trực tiếp lao về phía hắn."Rầm!"Mặc dù thân thể nhỏ, nhưng lại giống như một quả cầu sắt mật độ kinh người đánh tới, cho dù là lấy thực lực hiện tại của Diệp Tinh cũng có chút không chịu nổi, lui lại mấy bước."Mỗi một con thú chiến sau khi thức tỉnh thân thể cũng sẽ có được cường hóa, phần lớn tương đương với cường giả bán Luyện Thể, sức mạnh của con vẹt yến phụng màu trắng này hiện tại thậm chí không thấp hơn mình!" Diệp Tinh vui vẻ nói.Hiện tại hắn Luyện Thể bước thứ ba còn chưa đạt tới một nửa.Nếu lực lượng kinh khủng như này đụng vào một người bình thường, người nọ tuyệt đối không đỡ được."Sinh nhật Tiểu Ngư còn một tuần lễ, khoảng thời gian này phải huấn luyện con vẹt này thật tốt mới được.”Cuối cùng cũng phát hiện một con thú chiến, trong lòng Diệp Tinh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.Sau này có vẹt thú chiến đi theo Lâm Tiểu Ngư, hắn căn bản cũng không cần lo lắng sự an toàn của cô....Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Tinh đi tới trường học, hắn mua một ít đồ ăn sáng, dừng dưới ký túc của Lâm Tiểu Ngư."Người anh em, đến đưa bữa ăn sáng cho bạn gái à." Bên cạnh, một chàng trai hơi mập đeo kính cười hỏi.Gật đầu một cái, Diệp Tinh hỏi: "Cậu cũng vậy sao?"Chàng trai mập mạp đeo kính lại lắc đầu nói: "Không phải, tôi đang theo đuổi một nữ sinh, bây giờ là ngày thứ 50 đưa bữa ăn sáng, tôi tin tưởng qua một đoạn thời gian nữa, nữ sinh đó nhất định sẽ cảm động, sau đó tiếp nhận tôi."Có vẻ như chàng trai nghĩ tới sau này, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong."Vậy chúc cậu thành công!" Diệp Tinh cười một tiếng, không có nói gì nhiều....Bên trong ký túc xá nữ, Lâm Tiểu Ngư đang gọi điện với Diệp Tinh."Diệp Tinh, anh chờ em một chút, em mới dậy." Lâm Tiểu Ngư có chút ngượng ngùng nói.Cúp điện thoại, Lâm Tiểu Ngư bắt đầu đánh răng, rửa mặt."Tiểu Ngư, hôm nay thứ bảy, bạn trai Thạch Lỗi của tôi ngày hôm qua nói hôm nay hẹn mấy anh bạn, tôi đưa cậu đi làm quen một chút nhé? Mọi người cùng nhau đi chơi?" Hạ Lâm nhìn Lâm Tiểu Ngư, mỉm cười nói.Tiếng của cô ta vừa dứt, phòng ngủ nháy mắt trở nên yên tĩnh.Lâm Tiểu Ngư nhìn Hạ Lâm, nhíu mày nói: "Chị Lâm, tôi có bạn trai."Hạ Lâm đang trang điểm, cô ta không để tâm nói: "Có gì đâu? Quen biết thêm mấy anh bạn, mở rộng vòng giao thiệp của mình thôi, Diệp Tinh sẽ không hẹp hòi như vậy chứ, chuyện này cũng quản sao?""Cậu đi đi, tôi không có hứng thú." Lâm Tiểu Ngư trực tiếp lắc đầu cự tuyệt.