Chương : 11
Ở một đầu khác, Vu Mân cũng không có dũng khí đi tìm Lục Kim Uyên khóc lóc om sòm, ngược lại còn là khúm núm. Đầu tiên là gọi điện hỏi Lục Kim Uyên có rảnh hay không, sau đó liền đến công ty thăm Lục Kim Uyên.
Vu Mân cầm theo ly cà phê gõ cửa phòng làm việc của Lục Kim Uyên: "Lục ca, làm việc có mệt không, uống ly cà phê lấy lại tinh thần."
"Tôi đang chuẩn bị ngủ trưa, cậu lại kêu tôi uống cà phê?" Lục Kim Uyên vẫn so đo chuyện tối ngày hôm qua, cố ý khiến cho Vu Mân lúng túng. Hắn không biết Vu Mân muốn làm gì, dù sao cũng không phải chuyện gì tốt, Vu Mân sẽ không tự dưng tốt tính mời hắn uống cà phê.
Vu Mân cợt nhả, bóng gió đủ kiểu, sau đó mới nói về chuyện của Lục Kim Uyên. Gã thề rằng chính mình thật sự không biết chuyện, nếu không cũng sẽ không bao giờ đem Tô Quyết với Tần Dư Miên cùng một chỗ.
"Dư Miên không biết chuyện gì xảy ra sao?" Trong mắt của Vu Mân, gã cảm thấy được Lục Kim Uyên càng để ý đến Tần Dư Miên hơn một chút.
Lục Kim Uyên nói muốn ngủ trưa, nhưng vẫn uống cà phê mà Vu Mân đưa, ngắm ly cà phê trong tay: "Tô Quyết so với Tần Dư Miên thông minh hơn."
Ý tứ trong lời nói này chính là, Tô Quyết đã biết chuyện gì xảy ra, mà Tần Dư Miên còn không biết, hơn nữa Tô Quyết cũng sẽ không cùng Tần Dư Miên nói nhiều.
Về điều này, Vu Mân vẫn có năng lực phân tích, nếu không gã thực sự sẽ bị Lục Kim Uyên đem đi chôn.
Nói chung, chuyện này cứ như vậy cho qua, nhưng bọn họ đều quên mất một điều: Tần Dư Miên đã thêm Wechat của Tô Quyết.
Tần Dư Miên cùng Tô Quyết lần đó đứng ở bên ngoài tán gẫu, anh ta nhìn ra được là Tô Quyết đang vì mình giải vây. Tửu lượng của Tần Dư Miên không tốt, nhờ có Tô Quyết, anh ta đêm đó mới không say đến không biết đường về.
Thời gian qua đi chẳng mấy đã đến cuối tuần, Tần Dư Miên hẹn Tô Quyết ra ngoài ăn cơm, sợ rằng Tô Quyết sẽ cảm thấy đường đột, anh ta liền nói với Tô Quyết rằng mình hẹn cả Lục Kim Uyên. Dù sao trên bàn cơm Tô Quyết cùng Lục Kim Uyên đều biết nhau, Tần Dư Miên không biết hai người bọn họ có quan hệ như thế nào, chỉ là cảm giác quan hệ giữa hai người so với người bình thường tốt hơn một chút.
Vào lúc Lục Kim Uyên tìm mình, bởi vì một câu nói của Tô Quyết mà bảo anh ta trở về trong phòng ăn. Tần Dư Miên biết rõ tính cách của Lục Kim Uyên, hắn là người tương đối mạnh mẽ thậm chí có phần độc đoán, cho nên mới có thể tuổi còn trẻ nhưng đã có thể làm cho công ty đứng vững. Nhưng Tô Quyết chỉ có thể nói chuyện riêng với hắn, Lục Kim Uyên cũng cứ như vậy mà thỏa hiệp.
Tần Dư Miên đồng thời hẹn hai người bọn họ, Lục Kim Uyên bên này mới vừa đáp ứng, Tô Quyết bên này nói mình ngày hôm nay không tiện lắm. Ngày thường Tần Dư Miên muốn hẹn Lục Kim Uyên ăn cơm, hắn đều sẽ trực tiếp đi ra, cho nên Tần Dư Miên cũng không nói với hắn chuyện mời cả Tô Quyết. Chính mình hẹn người khác trước, vì thế cũng không thích đổi ý.
Trong lúc ăn cơm, Tần Dư Miên mới nhắc đến chuyện mình mời cả Tô Quyết, nhưng cậu bảo hôm nay không tiện.
Lục Kim Uyên lập tức lập tức lấy điện thoại di động ra, lên wechat hỏi Tô Quyết: [Có ở nhà không?]
[Anh muốn qua sao? Lần sau đi.] Tô Quyết hiếm thấy cự tuyệt Lục Kim Uyên.
[Hôm nay có việc?] Lục Kim Uyên cũng hiếm khi quá phận, hắn dây dưa muốn Tô Quyết cho mình một lời giải thích.
Ăn được một lúc, Tần Dư Miên liền phát hiện ra Lục Kim Uyên khác thường, hắn cũng không phải người vừa ăn cơm vừa chơi điện thoại, ngược lại còn là người cực kỳ chú trọng hiệu suất, vậy nên nếu làm gì sẽ làm cho xong, sẽ không nhất tâm nhị dụng (*). Nhưng hiện tại anh lại không ngừng mở ra điện thoại ra nhìn.
(*: Một chủ ý hai tác dụng)
Mãi đến tận khi cơm ăn xong, Tô Quyết cũng không trả lời Lục Kim Uyên, gọi điện thoại Tô Quyết cũng không nghe. Ra khỏi nhà hàng, Lục Kim Uyên cùng Tần Dư Miên nói lời từ biệt, liền lái xe đi đến nhà Tô Quyết.
Ấn chuông nhiều lần, cửa mới mở ra. Thời điểm Lục Kim Uyên nhìn thấy Tô Quyết, tâm trí vẫn luôn treo lửng lơ của Lục Kim Uyên mới bình tĩnh lại. Tô Quyết bất đắc dĩ để Lục Kim Uyên vào nhà, bởi vì phát sốt, cậu bây giờ chỉ cảm thấy được cả người nhẹ bẫng, toàn thân lại như có lửa đốt, muốn tan ra.
Bởi vì thân thể không thoải mái, mới không đáp ứng lời mời của Tần Dư Miên, càng không có tâm tư cùng Lục Kim Uyên phiên vân phúc vũ (*). Cậu trước đó đã uống thuốc, cảm thấy được điện thoại rất ầm ĩ, nhưng mặc kệ sau đó liền vào phòng lên giường đi ngủ cho yên tĩnh.
(*: Thành ngữ "Phiên vân phúc vũ" (翻云、覆雨 ) là dạng rút gọn của "Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ" (翻手为云、覆手为雨 ). Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên.)
Ở phòng khách, nhìn thấy trên bàn trà có thuốc hạ sốt, Lục Kim Uyên mới biết Tô Quyết bị ốm: "Không thoải mái tại sao không nói với tôi?"
Tô Quyết không để ý tới Lục Kim Uyên, trở về phòng nằm lại trên giường, híp mắt phờ phạc: "Cho nên mới nói lần sau."
Lục Kim Uyên nhìn cậu đang ốm, nhịn xuống không tức giận với cậu, nhưng ngực xuất hiện một trận lửa giận. Đối với Tô Quyết mà nói, chính mình tới đây cũng chỉ để làm tình. Hơn nữa cậu ốm cũng không muốn nói với hắn, hắn so với người ngoài cũng không hơn.
Nói giận cậu, Lục Kim Uyên lại càng giận chính mình. Chạm vào trán Tô Quyết, một cảm giác nóng bừng chuyền tới.
Trong lúc mơ màng, Tô Quyết đẩy tay Lục Kim Uyên ra, trong lúc mê man cậu còn nghĩ mình đã ngủ rất lâu, kỳ thực lại không đến mấy phút, miễn cưỡng mở mắt nhìn một chút người trước mắt: "Anh tại sao vẫn còn đứng đây?" Tô Quyết đối với công việc của Lục Kim Uyên không biết rõ nhưng cậu biết hắn là một người vô cùng bận rộn.
Mà lời này nghe vào tai Lục Kim Uyên, chính là muốn đuổi hắn đi. Sắc mặt lạnh xuống, nhưng nhìn thấy Tô Quyết mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Lục Kim Uyên cảm thấy được chính mình thật buồn cười, lại đi tức giận với người đang ốm.
Vu Mân cầm theo ly cà phê gõ cửa phòng làm việc của Lục Kim Uyên: "Lục ca, làm việc có mệt không, uống ly cà phê lấy lại tinh thần."
"Tôi đang chuẩn bị ngủ trưa, cậu lại kêu tôi uống cà phê?" Lục Kim Uyên vẫn so đo chuyện tối ngày hôm qua, cố ý khiến cho Vu Mân lúng túng. Hắn không biết Vu Mân muốn làm gì, dù sao cũng không phải chuyện gì tốt, Vu Mân sẽ không tự dưng tốt tính mời hắn uống cà phê.
Vu Mân cợt nhả, bóng gió đủ kiểu, sau đó mới nói về chuyện của Lục Kim Uyên. Gã thề rằng chính mình thật sự không biết chuyện, nếu không cũng sẽ không bao giờ đem Tô Quyết với Tần Dư Miên cùng một chỗ.
"Dư Miên không biết chuyện gì xảy ra sao?" Trong mắt của Vu Mân, gã cảm thấy được Lục Kim Uyên càng để ý đến Tần Dư Miên hơn một chút.
Lục Kim Uyên nói muốn ngủ trưa, nhưng vẫn uống cà phê mà Vu Mân đưa, ngắm ly cà phê trong tay: "Tô Quyết so với Tần Dư Miên thông minh hơn."
Ý tứ trong lời nói này chính là, Tô Quyết đã biết chuyện gì xảy ra, mà Tần Dư Miên còn không biết, hơn nữa Tô Quyết cũng sẽ không cùng Tần Dư Miên nói nhiều.
Về điều này, Vu Mân vẫn có năng lực phân tích, nếu không gã thực sự sẽ bị Lục Kim Uyên đem đi chôn.
Nói chung, chuyện này cứ như vậy cho qua, nhưng bọn họ đều quên mất một điều: Tần Dư Miên đã thêm Wechat của Tô Quyết.
Tần Dư Miên cùng Tô Quyết lần đó đứng ở bên ngoài tán gẫu, anh ta nhìn ra được là Tô Quyết đang vì mình giải vây. Tửu lượng của Tần Dư Miên không tốt, nhờ có Tô Quyết, anh ta đêm đó mới không say đến không biết đường về.
Thời gian qua đi chẳng mấy đã đến cuối tuần, Tần Dư Miên hẹn Tô Quyết ra ngoài ăn cơm, sợ rằng Tô Quyết sẽ cảm thấy đường đột, anh ta liền nói với Tô Quyết rằng mình hẹn cả Lục Kim Uyên. Dù sao trên bàn cơm Tô Quyết cùng Lục Kim Uyên đều biết nhau, Tần Dư Miên không biết hai người bọn họ có quan hệ như thế nào, chỉ là cảm giác quan hệ giữa hai người so với người bình thường tốt hơn một chút.
Vào lúc Lục Kim Uyên tìm mình, bởi vì một câu nói của Tô Quyết mà bảo anh ta trở về trong phòng ăn. Tần Dư Miên biết rõ tính cách của Lục Kim Uyên, hắn là người tương đối mạnh mẽ thậm chí có phần độc đoán, cho nên mới có thể tuổi còn trẻ nhưng đã có thể làm cho công ty đứng vững. Nhưng Tô Quyết chỉ có thể nói chuyện riêng với hắn, Lục Kim Uyên cũng cứ như vậy mà thỏa hiệp.
Tần Dư Miên đồng thời hẹn hai người bọn họ, Lục Kim Uyên bên này mới vừa đáp ứng, Tô Quyết bên này nói mình ngày hôm nay không tiện lắm. Ngày thường Tần Dư Miên muốn hẹn Lục Kim Uyên ăn cơm, hắn đều sẽ trực tiếp đi ra, cho nên Tần Dư Miên cũng không nói với hắn chuyện mời cả Tô Quyết. Chính mình hẹn người khác trước, vì thế cũng không thích đổi ý.
Trong lúc ăn cơm, Tần Dư Miên mới nhắc đến chuyện mình mời cả Tô Quyết, nhưng cậu bảo hôm nay không tiện.
Lục Kim Uyên lập tức lập tức lấy điện thoại di động ra, lên wechat hỏi Tô Quyết: [Có ở nhà không?]
[Anh muốn qua sao? Lần sau đi.] Tô Quyết hiếm thấy cự tuyệt Lục Kim Uyên.
[Hôm nay có việc?] Lục Kim Uyên cũng hiếm khi quá phận, hắn dây dưa muốn Tô Quyết cho mình một lời giải thích.
Ăn được một lúc, Tần Dư Miên liền phát hiện ra Lục Kim Uyên khác thường, hắn cũng không phải người vừa ăn cơm vừa chơi điện thoại, ngược lại còn là người cực kỳ chú trọng hiệu suất, vậy nên nếu làm gì sẽ làm cho xong, sẽ không nhất tâm nhị dụng (*). Nhưng hiện tại anh lại không ngừng mở ra điện thoại ra nhìn.
(*: Một chủ ý hai tác dụng)
Mãi đến tận khi cơm ăn xong, Tô Quyết cũng không trả lời Lục Kim Uyên, gọi điện thoại Tô Quyết cũng không nghe. Ra khỏi nhà hàng, Lục Kim Uyên cùng Tần Dư Miên nói lời từ biệt, liền lái xe đi đến nhà Tô Quyết.
Ấn chuông nhiều lần, cửa mới mở ra. Thời điểm Lục Kim Uyên nhìn thấy Tô Quyết, tâm trí vẫn luôn treo lửng lơ của Lục Kim Uyên mới bình tĩnh lại. Tô Quyết bất đắc dĩ để Lục Kim Uyên vào nhà, bởi vì phát sốt, cậu bây giờ chỉ cảm thấy được cả người nhẹ bẫng, toàn thân lại như có lửa đốt, muốn tan ra.
Bởi vì thân thể không thoải mái, mới không đáp ứng lời mời của Tần Dư Miên, càng không có tâm tư cùng Lục Kim Uyên phiên vân phúc vũ (*). Cậu trước đó đã uống thuốc, cảm thấy được điện thoại rất ầm ĩ, nhưng mặc kệ sau đó liền vào phòng lên giường đi ngủ cho yên tĩnh.
(*: Thành ngữ "Phiên vân phúc vũ" (翻云、覆雨 ) là dạng rút gọn của "Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ" (翻手为云、覆手为雨 ). Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên.)
Ở phòng khách, nhìn thấy trên bàn trà có thuốc hạ sốt, Lục Kim Uyên mới biết Tô Quyết bị ốm: "Không thoải mái tại sao không nói với tôi?"
Tô Quyết không để ý tới Lục Kim Uyên, trở về phòng nằm lại trên giường, híp mắt phờ phạc: "Cho nên mới nói lần sau."
Lục Kim Uyên nhìn cậu đang ốm, nhịn xuống không tức giận với cậu, nhưng ngực xuất hiện một trận lửa giận. Đối với Tô Quyết mà nói, chính mình tới đây cũng chỉ để làm tình. Hơn nữa cậu ốm cũng không muốn nói với hắn, hắn so với người ngoài cũng không hơn.
Nói giận cậu, Lục Kim Uyên lại càng giận chính mình. Chạm vào trán Tô Quyết, một cảm giác nóng bừng chuyền tới.
Trong lúc mơ màng, Tô Quyết đẩy tay Lục Kim Uyên ra, trong lúc mê man cậu còn nghĩ mình đã ngủ rất lâu, kỳ thực lại không đến mấy phút, miễn cưỡng mở mắt nhìn một chút người trước mắt: "Anh tại sao vẫn còn đứng đây?" Tô Quyết đối với công việc của Lục Kim Uyên không biết rõ nhưng cậu biết hắn là một người vô cùng bận rộn.
Mà lời này nghe vào tai Lục Kim Uyên, chính là muốn đuổi hắn đi. Sắc mặt lạnh xuống, nhưng nhìn thấy Tô Quyết mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Lục Kim Uyên cảm thấy được chính mình thật buồn cười, lại đi tức giận với người đang ốm.