Chương 12: Quy tắc văn minh trong phòng ngủ
Trong căn phòng mờ tối và lạnh lẽo, nữ quỷ mới bò ra được một nửa đang cố sức giãy dụa, trên mặt nó còn dính chặt một cây thông bồn cầu, phần cán bị một nữ sinh có vóc dáng gầy yếu giữ trong tay.
[Lính quèn thông bồn cầu. Bạn có một cây thông bồn cầu muốn gì được nấy, nó cũng rất hài lòng về chủ nhân của mình. Khi sử dụng nó, hiệu suất của bạn sẽ tăng cực kì cao]
Giờ phút này hiệu quả của dị năng đối với thân thể mới hiện rõ. Đường Tâm Quyết cảm giác sức mạnh và tốc độ của mình được tăng cường, lực hút của phần đầu thông bồn cầu cũng truyền vào trong não cô, thậm chí còn rõ ràng hơn so với việc dùng cơ thể tiếp xúc trực tiếp.
"Sao mày dám!! Tao muốn giết chúng mày!!"
Tiểu Hồng gào rú thê lương, tiếng gào như tiếng mũi dao nhọn khắc lên kính, tựa như một tầng ô nhiễm tinh thần xông tới, nhưng Đường Tâm Quyết vẫn chỉ thờ ơ, sức lực trên tay tăng lên đầy vững vàng.
Tiểu Hồng càng giãy mạnh thì mặt lại càng bị phần đầu cao su hút chặt hơn, nó tức giận đến mất cả lý trí nhưng không tài nào giật ra được. Nó đã bao giờ phải chịu thất bại như thế này đâu?
Đúng lúc này, nửa người dưới của nó tự nhiên bị ghì xuống như có người vừa nện thẳng vào nó thật mạnh, suýt chút nữa thì ấn nó về lại khe nứt rồi.
"Vãn Tình?"
Đường Tâm Quyết bật thốt lên.
Hóa ra Trịnh Vãn Tình vừa tỉnh lại lại nhìn thấy Đường Tâm Quyết đang giằng co với một con quỷ trắng bóng, nhưng cơ thể của cô ấy không có sức đứng dậy, thế là bèn lăn từ trên giường xuống rơi thẳng vào người Tiểu Hồng, vừa vặn ấn mặt của nó sâu vào cây thông bồn cầu thêm chút nữa.
"Chạy nhanh lên, chạy." Trịnh Vãn Tình chỉ kịp thở hắt ra mấy chữ rồi lại ngất tiếp vì ngã mạnh quá.
"..." Thấy nửa người dưới không cử động được, Tiểu Hồng cười lạnh, hai cánh tay dài ngoằng duỗi ra đằng trước như cao su định túm lấy Đường Tâm Quyết.
Đường Tâm Quyết cầm cây thông bồn cầu nên không tránh được, nhưng cô cũng không bối rối, nhanh nhẹn nói: "Mày không muốn cái mặt này nữa hả?"
Động tác của Tiểu Hồng cứng đờ.
Bây giờ nó mới nhận ra, vừa rồi giãy mạnh quá nên ngũ quan trên gương mặt này đã bị vặn sai hết vị trí rồi, đừng nói đến việc biến thành một gương mặt hoàn chỉnh nữa, có khi bây giờ mặt đã trộn vào nhau không khác gì đống bột nhão.
"Không có gương mặt này, mày có thể vào phòng được sao?"
Sau một lúc lâu, Tiểu Hồng mới cười lên khanh khách: "Mày tưởng chỉ cần có thế là có thể ngăn cản được tao sao?"
Đường Tâm Quyết cũng nhếch môi cười: "Thế sao mày lại bất động thế?"
Tiểu Hồng: "..." Có giỏi thì mày bỏ cái này ra rồi chúng ta nói chuyện xem?
Đường Tâm Quyết đoán không sai, Tiểu Hồng muốn vào phòng ngủ lúc ban ngày thì trừ một "thân phận" ra còn cần phải có một gương mặt chính thức thuộc về căn phòng này nữa mới có thể được quy tắc thừa nhận.
Chỉ có một giai đoạn nào đó mới có nguy hiểm thực sự, trừ lúc đó ra thì chỉ là Tiểu Hồng muốn phô trương hù dọa mê hoặc bọn cô thôi.
Mà động tác của cô lại vừa đúng lúc quỷ quái nhìn thì đáng sợ nhất nhưng cũng là lúc nó yếu ớt nhất. Quỷ quái bị kẹt quả nhiên tiến thoái lưỡng nan, tình thế lập tức xoay chuyển trong nháy mắt.
Tiểu Hồng im lặng mấy giây, thế mà nó lại không giương nanh múa vuốt nữa, giọng nói vọng ra từ dưới đầu hút cao su của cây thông bồn cầu: "Mày thông minh lắm."
Nếu là người bình thường thì lúc này một là sợ đến mức không nhúc nhích được, hai là nước mắt giàn giụa vừa la hét vừa chạy trốn, ngay cả lá gan để tấn công quỷ quái cũng không có, chứ đừng nói là còn có thể đoán ra chân tướng tìm được chỗ hiểm chỉ trong vòng vài giây.
Mà nữ sinh này lại còn cầm một thứ khó hiểu úp lên mặt nó, hiển nhiên là cô đã có chuẩn bị từ trước.
Đường Tâm Quyết dịu dàng nhã nhặn: "Con người ta khi gặp nguy hiểm sẽ bộc phát tiềm lực ấy mà."
Tiểu Hồng: "..." Rõ ràng tay mày còn không thèm run kia kìa!
Quyền chủ động bị chuyển vào tay người khác, nó cũng là một NPC co được dãn được, bắt đầu giở giọng dụ dỗ: "Dù mày có phá hỏng được gương mặt này, chỉ cần trước khi trời tối không kịp để nó lên mặt bàn thì cũng không được tính là hoàn thành nhiệm vụ đâu."
"Với lại đứa bạn cùng phòng nhát gan này trừ kéo chân sau mày thì còn làm được gì nữa? Không có nó thì về sau các bài kiểm tra, bài thi của mày sẽ càng thuận lợi hơn, chẳng lẽ mày không muốn thoát khỏi trò chơi này, quay về hiện thực sao?"
"Hãy cho tao gương mặt này, tao bảo đảm sẽ không ra tay với mày, còn có thể tặng mày đạo cụ nữa... Đây là một giao dịch chỉ có lợi chứ không có hại đó."
Để bày tỏ lòng chân thành, Tiểu Hồng thậm chí còn rụt cả móng tay trên năm đầu ngón tay về, còn rũ Trịnh Vãn Tình đang ngất trên người mình rơi xuống đất: "Tao chỉ cần một khuôn mặt thôi, mà mày cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ. Hãy tin tao, trong trò chơi này không có NPC nào dễ thương lượng hơn tao đâu.". Ngôn Tình Ngược
Nó vô cùng mong chờ Đường Tâm Quyết trả lời.
Trong bóng tối chỉ nghe tiếng cô gái cười khẽ: "Mày nói giao dịch nhưng tao lại cảm thấy có hứng thú với việc so sánh hơn."
"Mày nói xem, ba ngày liên tục cho người ta leo cây với mang một khuôn mặt ngũ quan dúm dó đi hẹn hò, cái nào tốt cho việc yêu đương hơn?"
Tiểu Hồng: "..."
Nó lạnh lùng hỏi lại: "Mày đang uy hiếp tao?"
"Xem ra hai phương án này không hấp dẫn lắm nhỉ, thế thì tao cho mày hai phương án khác nhé: Điện thoại của mày bị ném xuống bồn cầu với đầu của mày bị ném xuống bồn cầu, mày chọn cái nào?"
Tiểu Hồng hét lên: "Mày dám nhét đầu tao vào bồn cầu thử xem?!!"
"Hoặc là phương án khác nữa..."
Nữ quỷ suýt nữa thì nhảy dựng lên: "Mày vẫn còn nữa???"
"Nếu như tao dùng điện thoại của mày gửi tin nhắn cho toàn danh bạ," Đường Tâm Quyết thong thả: "Mày đoán xem tao sẽ gửi gì đây?"
"..." Tiểu Hồng chợt tỉnh táo lại, cười lạnh: "Suýt chút nữa là bị mày lừa rồi. Mày là người sống, sao dùng điện thoại của tao được chứ."
Tưởng nó không có não chắc?
Đường Tâm Quyết ngạc nhiên nhướn mày: "Tao không biết rõ quy tắc này." Bởi vì...
Cô giơ tay lên, trên màn hình điện thoại gập kiểu cũ hiện ra một dãy số cô vừa bấm: "Bởi vì tao có thể dùng được thật."
Sau tiếng chuông chờ, một giọng đàn ông trung niên tục tằn vang lên: "Siêu thị Dương Quang, ban ngày không ship hàng... Tiểu Hồng? CMN tao đang muốn tìm con nhóc mày đây! Tin nhắn mày nhắn cho tao là ý gì thế hả?"
- -----------------------
Trong siêu thị, khay để đồ rơi rớt lả tả đầy đất. Trương Du kéo lê thân thể gần như mất cảm giác trốn dưới quầy hàng trước mặt, bên ngoài quầy hàng vang lên tiếng bước chân nặng nề của lão đàn ông mập mạp.
"Nếu không phải ban ngày tao hoạt động không được tiện lắm thì tao đã bắt được mày từ lâu rồi. Trốn cũng vô ích, nếu bây giờ mày ngoan ngoãn ra đây thì tao có thể cho mày đồ ăn, chắc bây giờ mày đói lắm rồi nhỉ?"
Nói đến đồ ăn, ông chủ siêu thị nuốt nước bọt một cái, đôi mắt lộ ra vẻ tham lam, cây búa trong tay đập mạnh vào bên cạnh một cái, nện trúng quầy hàng.
Trương Du bịt chặt miệng mình lại, cố gắng không phát ra tiếng động gì.
"Sợ hãi, đau khổ, đói khát... Chờ tao bắt được mày, tao sẽ dùng mày để làm đồ ăn vặt, nhất định rất được yêu thích cho mà xem."
Ông chủ siêu thị lẩm bẩm đầy ác ý, vừa định bước vòng qua quầy hàng thì bước chân chợt khựng lại.
Cành cạch cành cạch... Lão quay cái cổ cứng ngắc, để lộ ra một nụ cười rách đến tận mang tai: "Để tao xem xem tao phát hiện ra cái gì thế này?"
Bàn tay béo núc đặt lên mặt quầy khiến quầy hàng bị lay rung lên, Trương Du gom góp chút sức lực cuối cùng, chuẩn bị liều mạng chạy ra khỏi siêu thị, dù cho ban đêm sắp buông xuống đến nơi rồi.
"Reng reng reng, reng reng reng..."
Bỗng dưng tiếng chuông điện thoại reo lên khiến sự chú ý của lão mập bị dời đi, lão hơi sững sờ rồi hùng hùng hổ hổ rút điện thoại ra: "Siêu thị Dương Quang, ban ngày không ship hàng... Tiểu Hồng? CMN tao đang muốn tìm con nhóc mày đây! Tin nhắn mày nhắn cho tao là ý gì thế hả?"
"Không thể thế được... Đường Tâm Quyết!!!"
Sau một thoáng yên tĩnh là một tiếng thét xé trời vang lên từ đầu dây bên kia khiến ông chủ siêu thị giật mình run tay làm rơi cả điện thoại, lại vừa đúng rơi ngay xuống dưới quầy.
Trương Du nín thở nhìn cái điện thoại rơi dưới chân, màn hình hiển thị cuộc trò chuyện vẫn đang tiếp tục, tiếng hét chói tai còn chưa chịu ngừng lại bị một giọng nữ quen thuộc cắt ngang: "Tai nghe là thật, giờ mày còn cảm thấy tao đang lừa mày nữa không?"
Giọng nói vừa lên tiếng cô ấy đã nhận ra ngay, rõ ràng là giọng của bạn cùng phòng cô ấy, Đường Tâm Quyết!
Đầu kia của cuộc điện thoại, trong phòng ngủ.
"Mày muốn thế nào?"
Tiểu Hồng cố gắng đè nén lửa giận, dù sao nó càng tức giận thì khuôn mặt bị hút chặt bởi cái thứ đồ quái quỷ đáng chết này càng vặn vẹo hơn, cứ vặn tiếp thế này thì sẽ biến thành gáo hồ lô mất.
Mặt không phải của nó, nhưng đầu vẫn là của nó mà!
Đường Tâm Quyết: "Đầu tiên, bọn tao muốn qua cửa."
"Chỉ cần đầu của tao vào tay tao thì coi như bọn mày đã tìm được thứ bị mất, chờ đến lúc 8 giờ là chúng mày có thể qua cửa rồi." Tiểu Hồng bực bội trả lời.
Quả nhiên là ban nãy nó nói dối lừa gạt cô.
"Phải đưa Trương Du an toàn trở về."
Tiểu Hồng cười khẩy: "Vấn đề này tao không quản được. Nhưng có đứa bạn cùng phòng thần thông quảng đại như mày, có lẽ nó cũng không có vấn đề gì đâu."
"Quách Quả thì sao?"
"Chờ đến lúc bài kiểm tra kết thúc thì sẽ bình thường trở lại. Tao không muốn nói nhiều nữa, nhanh bỏ tao ra mau!"
Đường Tâm Quyết gật gật đầu: "Với lại..."
"Đừng có mà bắt nạt quỷ quá đáng!" Tiểu Hồng đột nhiên phát điên, mặt mũi của nó đã mang ra quét đất rồi, con người biến thái này còn định bóc lột nó bóc đến sạch sẽ luôn đúng không?
Nó đang định há mồm chửi rủa thì gương mặt chợt đau rát lên... Ánh sáng ùa tới, Đường Tâm Quyết rút cây thông bồn cầu ra rồi ném trả điện thoại di động cho nó.
Tiểu Hồng vội vàng bắt được, nhưng vừa cầm lấy bấm bấm hai cái, gương mặt vốn trắng xanh càng trở nên xanh lè: "Sao... Sao mày dám?!!"
Đường Tâm Quyết ung dung nói: "Hai ngày nay phòng này được mày chiếu cố, vậy nên căn cứ theo quy tắc văn minh trong phòng ngủ, cần phải yêu thương đoàn kết, hỗ trợ lẫn nhau... Với tư cách là bạn cùng phòng tốt nhất thế giới, tao quyết định giúp bạn cùng phòng đang sa đà yêu đương tập trung học tập, vậy nên tao đã giúp mày xóa hết danh bạ rồi. Thấy tao tốt chưa?"
Ánh sáng chính nghĩa chói lòa.
Nữ quỷ tức đến nỗi run lẩy bẩy, đang định mặc kệ tất cả nhào lên thì tầm mắt lại lướt qua một vật thể khiến nó ngây người: "Đợi chút, vừa nãy, cái mà mày dùng để ấn mặt tao là... Cái này?"
Đường Tâm Quyết giơ cây thông bồn cầu lên, nhỏ nhẹ trả lời: "Đúng rồi đó."
"... A!!!"
Tiếng gào thảm thiết nhất từ trước đến nay bay ra từ miệng nữ quỷ, người nó bắt đầu bốc khói trắng, cái đầu bị làn khói hòa tan, nhìn là biết nó đang giận sôi sùng sục.
Cùng lúc đó, kim đồng hồ cuối cùng cũng chỉ vào 8 giờ đúng, xung quanh đột nhiên tối sầm lại. Tiếng chuông du dương vang lên từ trên bầu trời như muốn báo hiệu cuộc thi đã kết thúc.
"Chúc mừng, các bạn đã tìm được thứ mà Tiểu Hồng cần, Tiểu Hồng cũng đã nhận được nó, cô ấy rất biết ơn các bạn!"
Tiểu Hồng: "..."
Trông nó giống đang biết ơn lắm hay sao?
Nhưng có lẽ quy tắc kiểm tra cũng chẳng để ý đến suy nghĩ của nó, tất cả mọi thứ đều bị tạm dừng trong nháy mắt, chỉ có giọng nói du dương kia vẫn tiếp tục.
[Toàn bộ phòng ngủ nhận được buff: Lòng biết ơn của Tiểu Hồng]
Chùm sáng từ trên trời rơi xuống, rơi lên thân hình vặn vẹo của Tiểu Hồng như muốn lấy đi thứ gì từ trên người nó.
Tiểu Hồng tỏ ra luống cuống, nó cố gắng điều chỉnh cơ mặt nhưng có chỉnh kiểu gì cũng chỉ thấy gương mặt nó đang tỏ ra căm hận chứ không cách nào có vẻ "cảm kích" được.
Thôi rồi!
Chùm sáng lóe lên, phát ra tiếng "rẹt rẹt" như khi đường điện bị trục trặc khiến tia điện bắn ra. Tiểu Hồng lập tức kêu lên đầy đau đớn, làn khói trắng bốc lên mạnh hơn, hòa tan cả cơ thể nó trong phút chốc, chỉ để lại một bãi nước đen sì và một cái đầu với khuôn mặt mơ hồ.
[Tich, tổng kết điểm gặp trục trặc... Đã loại trừ trục trặc, phần thưởng sẽ được đền bù ngẫu nhiên, tiếp tục kết toán.]
[Mức độ hoàn thành nhiệm vụ chính của bài kiểm tra: 100%]
[Tỷ lệ sống sót của các thành viên trong phòng ngủ: 100%]
[Mức độ nguyên vẹn của phòng ngủ: 70%]
[Thời gian hoàn thành bài kiểm tra: 2 ngày (ngắn hơn thời gian tối đa là 6 ngày)]
[Điểm số cơ bản: 67 điểm]
Chùm sáng trắng dịu dàng nhạt dần rồi biến mất, một chùm sáng vàng khác lại xuất hiện.
[Kiểm tra thấy có điểm cộng, bắt đầu kết toán]
[Khi bắt đầu trò chơi phòng ngủ có đủ người: +10 điểm]
[Gây ra cú đả kích mang tính hủy diệt với một NPC thuộc loại quỷ quái: +10 điểm]
[Nắm bắt được ý chính, phù hợp với yêu cầu quy tắc văn minh trong phòng ngủ: +10 điểm]
"Bạn nhận được tổng cộng 97 điểm (tối đa 100 điểm) trong bài kiểm tra quy tắc văn minh trong phòng ngủ lần này, nhận được đánh giá là: Hoàn hảo!"
Tiếng nhạc chúc mừng vui tai vang lên, bầu không khí lạnh lẽo trong phòng thoắt cái đã bị quét sạch, một cái bảng tự chọn lớn bắn ra trước mặt Đường Tâm Quyết.
"Sắp bắt đầu tiến hành đánh giá biểu hiện cá nhân của thành viên trong phòng ngủ, kiểm tra thấy số lượng thành viên không hoàn chỉnh, có mở đánh giá hay không?"
"Có/Không."
Đường Tâm Quyết không hề nghĩ nhiều, vội nói: "Trương Du còn chưa trở lại! Có thể làm cậu ấy quay lại được không?"
Bảng tự chọn lấp lóe, dòng phụ đề bên trên lại có thay đổi thật:
"Có thể sử dụng một cơ hội nhận thưởng ngẫu nhiên để đưa toàn bộ thành viên trở về phòng ngủ cùng một lúc và khôi phục mức độ khỏe mạnh về trạng thái tốt nhất, có sử dụng hay không?"
"Có/Không."
Đường Tâm Quyết bấm "có" ngay lập tức, cửa phòng ngủ tự động bật mở, chưa đầy hai giây sau đã thấy bóng dáng đang liều mạng chạy trốn của Trương Du xuất hiện ngoài cửa, đằng sau cô ấy là một lão đàn ông mập mạp xách búa đuổi theo.
Ánh sáng lóe lên, Trương Du dịch chuyển tức thời vào trong phòng. Lão đàn ông mập mạp không thể không dừng chân lại, dùng ánh mắt vừa tham lam vừa không cam lòng đảo quanh phòng ngủ, không kịp đề phòng đã trông thấy cái đầu nằm lăn lóc trên mặt đất.
Tiểu Hồng chỉ còn lại có mỗi cái đầu trừng mắt: Nhìn cái gì mà nhìn!
Ông chủ siêu thị: "..."
Lão ta vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy một thiếu nữ yếu ớt tay cầm cây thông bồn cầu, hàng loạt buff chói lóa chồng lên người cô từng tầng từng tầng một như không mất tiền. Thiếu nữ chìm trong vầng sáng nở nụ cười dịu dàng thân thiện với lão ta.
"..."
Thịt mỡ trên mặt lão ta run run hai cái, quyết đoán quay người đi vào trong bóng tối.
[Lính quèn thông bồn cầu. Bạn có một cây thông bồn cầu muốn gì được nấy, nó cũng rất hài lòng về chủ nhân của mình. Khi sử dụng nó, hiệu suất của bạn sẽ tăng cực kì cao]
Giờ phút này hiệu quả của dị năng đối với thân thể mới hiện rõ. Đường Tâm Quyết cảm giác sức mạnh và tốc độ của mình được tăng cường, lực hút của phần đầu thông bồn cầu cũng truyền vào trong não cô, thậm chí còn rõ ràng hơn so với việc dùng cơ thể tiếp xúc trực tiếp.
"Sao mày dám!! Tao muốn giết chúng mày!!"
Tiểu Hồng gào rú thê lương, tiếng gào như tiếng mũi dao nhọn khắc lên kính, tựa như một tầng ô nhiễm tinh thần xông tới, nhưng Đường Tâm Quyết vẫn chỉ thờ ơ, sức lực trên tay tăng lên đầy vững vàng.
Tiểu Hồng càng giãy mạnh thì mặt lại càng bị phần đầu cao su hút chặt hơn, nó tức giận đến mất cả lý trí nhưng không tài nào giật ra được. Nó đã bao giờ phải chịu thất bại như thế này đâu?
Đúng lúc này, nửa người dưới của nó tự nhiên bị ghì xuống như có người vừa nện thẳng vào nó thật mạnh, suýt chút nữa thì ấn nó về lại khe nứt rồi.
"Vãn Tình?"
Đường Tâm Quyết bật thốt lên.
Hóa ra Trịnh Vãn Tình vừa tỉnh lại lại nhìn thấy Đường Tâm Quyết đang giằng co với một con quỷ trắng bóng, nhưng cơ thể của cô ấy không có sức đứng dậy, thế là bèn lăn từ trên giường xuống rơi thẳng vào người Tiểu Hồng, vừa vặn ấn mặt của nó sâu vào cây thông bồn cầu thêm chút nữa.
"Chạy nhanh lên, chạy." Trịnh Vãn Tình chỉ kịp thở hắt ra mấy chữ rồi lại ngất tiếp vì ngã mạnh quá.
"..." Thấy nửa người dưới không cử động được, Tiểu Hồng cười lạnh, hai cánh tay dài ngoằng duỗi ra đằng trước như cao su định túm lấy Đường Tâm Quyết.
Đường Tâm Quyết cầm cây thông bồn cầu nên không tránh được, nhưng cô cũng không bối rối, nhanh nhẹn nói: "Mày không muốn cái mặt này nữa hả?"
Động tác của Tiểu Hồng cứng đờ.
Bây giờ nó mới nhận ra, vừa rồi giãy mạnh quá nên ngũ quan trên gương mặt này đã bị vặn sai hết vị trí rồi, đừng nói đến việc biến thành một gương mặt hoàn chỉnh nữa, có khi bây giờ mặt đã trộn vào nhau không khác gì đống bột nhão.
"Không có gương mặt này, mày có thể vào phòng được sao?"
Sau một lúc lâu, Tiểu Hồng mới cười lên khanh khách: "Mày tưởng chỉ cần có thế là có thể ngăn cản được tao sao?"
Đường Tâm Quyết cũng nhếch môi cười: "Thế sao mày lại bất động thế?"
Tiểu Hồng: "..." Có giỏi thì mày bỏ cái này ra rồi chúng ta nói chuyện xem?
Đường Tâm Quyết đoán không sai, Tiểu Hồng muốn vào phòng ngủ lúc ban ngày thì trừ một "thân phận" ra còn cần phải có một gương mặt chính thức thuộc về căn phòng này nữa mới có thể được quy tắc thừa nhận.
Chỉ có một giai đoạn nào đó mới có nguy hiểm thực sự, trừ lúc đó ra thì chỉ là Tiểu Hồng muốn phô trương hù dọa mê hoặc bọn cô thôi.
Mà động tác của cô lại vừa đúng lúc quỷ quái nhìn thì đáng sợ nhất nhưng cũng là lúc nó yếu ớt nhất. Quỷ quái bị kẹt quả nhiên tiến thoái lưỡng nan, tình thế lập tức xoay chuyển trong nháy mắt.
Tiểu Hồng im lặng mấy giây, thế mà nó lại không giương nanh múa vuốt nữa, giọng nói vọng ra từ dưới đầu hút cao su của cây thông bồn cầu: "Mày thông minh lắm."
Nếu là người bình thường thì lúc này một là sợ đến mức không nhúc nhích được, hai là nước mắt giàn giụa vừa la hét vừa chạy trốn, ngay cả lá gan để tấn công quỷ quái cũng không có, chứ đừng nói là còn có thể đoán ra chân tướng tìm được chỗ hiểm chỉ trong vòng vài giây.
Mà nữ sinh này lại còn cầm một thứ khó hiểu úp lên mặt nó, hiển nhiên là cô đã có chuẩn bị từ trước.
Đường Tâm Quyết dịu dàng nhã nhặn: "Con người ta khi gặp nguy hiểm sẽ bộc phát tiềm lực ấy mà."
Tiểu Hồng: "..." Rõ ràng tay mày còn không thèm run kia kìa!
Quyền chủ động bị chuyển vào tay người khác, nó cũng là một NPC co được dãn được, bắt đầu giở giọng dụ dỗ: "Dù mày có phá hỏng được gương mặt này, chỉ cần trước khi trời tối không kịp để nó lên mặt bàn thì cũng không được tính là hoàn thành nhiệm vụ đâu."
"Với lại đứa bạn cùng phòng nhát gan này trừ kéo chân sau mày thì còn làm được gì nữa? Không có nó thì về sau các bài kiểm tra, bài thi của mày sẽ càng thuận lợi hơn, chẳng lẽ mày không muốn thoát khỏi trò chơi này, quay về hiện thực sao?"
"Hãy cho tao gương mặt này, tao bảo đảm sẽ không ra tay với mày, còn có thể tặng mày đạo cụ nữa... Đây là một giao dịch chỉ có lợi chứ không có hại đó."
Để bày tỏ lòng chân thành, Tiểu Hồng thậm chí còn rụt cả móng tay trên năm đầu ngón tay về, còn rũ Trịnh Vãn Tình đang ngất trên người mình rơi xuống đất: "Tao chỉ cần một khuôn mặt thôi, mà mày cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ. Hãy tin tao, trong trò chơi này không có NPC nào dễ thương lượng hơn tao đâu.". Ngôn Tình Ngược
Nó vô cùng mong chờ Đường Tâm Quyết trả lời.
Trong bóng tối chỉ nghe tiếng cô gái cười khẽ: "Mày nói giao dịch nhưng tao lại cảm thấy có hứng thú với việc so sánh hơn."
"Mày nói xem, ba ngày liên tục cho người ta leo cây với mang một khuôn mặt ngũ quan dúm dó đi hẹn hò, cái nào tốt cho việc yêu đương hơn?"
Tiểu Hồng: "..."
Nó lạnh lùng hỏi lại: "Mày đang uy hiếp tao?"
"Xem ra hai phương án này không hấp dẫn lắm nhỉ, thế thì tao cho mày hai phương án khác nhé: Điện thoại của mày bị ném xuống bồn cầu với đầu của mày bị ném xuống bồn cầu, mày chọn cái nào?"
Tiểu Hồng hét lên: "Mày dám nhét đầu tao vào bồn cầu thử xem?!!"
"Hoặc là phương án khác nữa..."
Nữ quỷ suýt nữa thì nhảy dựng lên: "Mày vẫn còn nữa???"
"Nếu như tao dùng điện thoại của mày gửi tin nhắn cho toàn danh bạ," Đường Tâm Quyết thong thả: "Mày đoán xem tao sẽ gửi gì đây?"
"..." Tiểu Hồng chợt tỉnh táo lại, cười lạnh: "Suýt chút nữa là bị mày lừa rồi. Mày là người sống, sao dùng điện thoại của tao được chứ."
Tưởng nó không có não chắc?
Đường Tâm Quyết ngạc nhiên nhướn mày: "Tao không biết rõ quy tắc này." Bởi vì...
Cô giơ tay lên, trên màn hình điện thoại gập kiểu cũ hiện ra một dãy số cô vừa bấm: "Bởi vì tao có thể dùng được thật."
Sau tiếng chuông chờ, một giọng đàn ông trung niên tục tằn vang lên: "Siêu thị Dương Quang, ban ngày không ship hàng... Tiểu Hồng? CMN tao đang muốn tìm con nhóc mày đây! Tin nhắn mày nhắn cho tao là ý gì thế hả?"
- -----------------------
Trong siêu thị, khay để đồ rơi rớt lả tả đầy đất. Trương Du kéo lê thân thể gần như mất cảm giác trốn dưới quầy hàng trước mặt, bên ngoài quầy hàng vang lên tiếng bước chân nặng nề của lão đàn ông mập mạp.
"Nếu không phải ban ngày tao hoạt động không được tiện lắm thì tao đã bắt được mày từ lâu rồi. Trốn cũng vô ích, nếu bây giờ mày ngoan ngoãn ra đây thì tao có thể cho mày đồ ăn, chắc bây giờ mày đói lắm rồi nhỉ?"
Nói đến đồ ăn, ông chủ siêu thị nuốt nước bọt một cái, đôi mắt lộ ra vẻ tham lam, cây búa trong tay đập mạnh vào bên cạnh một cái, nện trúng quầy hàng.
Trương Du bịt chặt miệng mình lại, cố gắng không phát ra tiếng động gì.
"Sợ hãi, đau khổ, đói khát... Chờ tao bắt được mày, tao sẽ dùng mày để làm đồ ăn vặt, nhất định rất được yêu thích cho mà xem."
Ông chủ siêu thị lẩm bẩm đầy ác ý, vừa định bước vòng qua quầy hàng thì bước chân chợt khựng lại.
Cành cạch cành cạch... Lão quay cái cổ cứng ngắc, để lộ ra một nụ cười rách đến tận mang tai: "Để tao xem xem tao phát hiện ra cái gì thế này?"
Bàn tay béo núc đặt lên mặt quầy khiến quầy hàng bị lay rung lên, Trương Du gom góp chút sức lực cuối cùng, chuẩn bị liều mạng chạy ra khỏi siêu thị, dù cho ban đêm sắp buông xuống đến nơi rồi.
"Reng reng reng, reng reng reng..."
Bỗng dưng tiếng chuông điện thoại reo lên khiến sự chú ý của lão mập bị dời đi, lão hơi sững sờ rồi hùng hùng hổ hổ rút điện thoại ra: "Siêu thị Dương Quang, ban ngày không ship hàng... Tiểu Hồng? CMN tao đang muốn tìm con nhóc mày đây! Tin nhắn mày nhắn cho tao là ý gì thế hả?"
"Không thể thế được... Đường Tâm Quyết!!!"
Sau một thoáng yên tĩnh là một tiếng thét xé trời vang lên từ đầu dây bên kia khiến ông chủ siêu thị giật mình run tay làm rơi cả điện thoại, lại vừa đúng rơi ngay xuống dưới quầy.
Trương Du nín thở nhìn cái điện thoại rơi dưới chân, màn hình hiển thị cuộc trò chuyện vẫn đang tiếp tục, tiếng hét chói tai còn chưa chịu ngừng lại bị một giọng nữ quen thuộc cắt ngang: "Tai nghe là thật, giờ mày còn cảm thấy tao đang lừa mày nữa không?"
Giọng nói vừa lên tiếng cô ấy đã nhận ra ngay, rõ ràng là giọng của bạn cùng phòng cô ấy, Đường Tâm Quyết!
Đầu kia của cuộc điện thoại, trong phòng ngủ.
"Mày muốn thế nào?"
Tiểu Hồng cố gắng đè nén lửa giận, dù sao nó càng tức giận thì khuôn mặt bị hút chặt bởi cái thứ đồ quái quỷ đáng chết này càng vặn vẹo hơn, cứ vặn tiếp thế này thì sẽ biến thành gáo hồ lô mất.
Mặt không phải của nó, nhưng đầu vẫn là của nó mà!
Đường Tâm Quyết: "Đầu tiên, bọn tao muốn qua cửa."
"Chỉ cần đầu của tao vào tay tao thì coi như bọn mày đã tìm được thứ bị mất, chờ đến lúc 8 giờ là chúng mày có thể qua cửa rồi." Tiểu Hồng bực bội trả lời.
Quả nhiên là ban nãy nó nói dối lừa gạt cô.
"Phải đưa Trương Du an toàn trở về."
Tiểu Hồng cười khẩy: "Vấn đề này tao không quản được. Nhưng có đứa bạn cùng phòng thần thông quảng đại như mày, có lẽ nó cũng không có vấn đề gì đâu."
"Quách Quả thì sao?"
"Chờ đến lúc bài kiểm tra kết thúc thì sẽ bình thường trở lại. Tao không muốn nói nhiều nữa, nhanh bỏ tao ra mau!"
Đường Tâm Quyết gật gật đầu: "Với lại..."
"Đừng có mà bắt nạt quỷ quá đáng!" Tiểu Hồng đột nhiên phát điên, mặt mũi của nó đã mang ra quét đất rồi, con người biến thái này còn định bóc lột nó bóc đến sạch sẽ luôn đúng không?
Nó đang định há mồm chửi rủa thì gương mặt chợt đau rát lên... Ánh sáng ùa tới, Đường Tâm Quyết rút cây thông bồn cầu ra rồi ném trả điện thoại di động cho nó.
Tiểu Hồng vội vàng bắt được, nhưng vừa cầm lấy bấm bấm hai cái, gương mặt vốn trắng xanh càng trở nên xanh lè: "Sao... Sao mày dám?!!"
Đường Tâm Quyết ung dung nói: "Hai ngày nay phòng này được mày chiếu cố, vậy nên căn cứ theo quy tắc văn minh trong phòng ngủ, cần phải yêu thương đoàn kết, hỗ trợ lẫn nhau... Với tư cách là bạn cùng phòng tốt nhất thế giới, tao quyết định giúp bạn cùng phòng đang sa đà yêu đương tập trung học tập, vậy nên tao đã giúp mày xóa hết danh bạ rồi. Thấy tao tốt chưa?"
Ánh sáng chính nghĩa chói lòa.
Nữ quỷ tức đến nỗi run lẩy bẩy, đang định mặc kệ tất cả nhào lên thì tầm mắt lại lướt qua một vật thể khiến nó ngây người: "Đợi chút, vừa nãy, cái mà mày dùng để ấn mặt tao là... Cái này?"
Đường Tâm Quyết giơ cây thông bồn cầu lên, nhỏ nhẹ trả lời: "Đúng rồi đó."
"... A!!!"
Tiếng gào thảm thiết nhất từ trước đến nay bay ra từ miệng nữ quỷ, người nó bắt đầu bốc khói trắng, cái đầu bị làn khói hòa tan, nhìn là biết nó đang giận sôi sùng sục.
Cùng lúc đó, kim đồng hồ cuối cùng cũng chỉ vào 8 giờ đúng, xung quanh đột nhiên tối sầm lại. Tiếng chuông du dương vang lên từ trên bầu trời như muốn báo hiệu cuộc thi đã kết thúc.
"Chúc mừng, các bạn đã tìm được thứ mà Tiểu Hồng cần, Tiểu Hồng cũng đã nhận được nó, cô ấy rất biết ơn các bạn!"
Tiểu Hồng: "..."
Trông nó giống đang biết ơn lắm hay sao?
Nhưng có lẽ quy tắc kiểm tra cũng chẳng để ý đến suy nghĩ của nó, tất cả mọi thứ đều bị tạm dừng trong nháy mắt, chỉ có giọng nói du dương kia vẫn tiếp tục.
[Toàn bộ phòng ngủ nhận được buff: Lòng biết ơn của Tiểu Hồng]
Chùm sáng từ trên trời rơi xuống, rơi lên thân hình vặn vẹo của Tiểu Hồng như muốn lấy đi thứ gì từ trên người nó.
Tiểu Hồng tỏ ra luống cuống, nó cố gắng điều chỉnh cơ mặt nhưng có chỉnh kiểu gì cũng chỉ thấy gương mặt nó đang tỏ ra căm hận chứ không cách nào có vẻ "cảm kích" được.
Thôi rồi!
Chùm sáng lóe lên, phát ra tiếng "rẹt rẹt" như khi đường điện bị trục trặc khiến tia điện bắn ra. Tiểu Hồng lập tức kêu lên đầy đau đớn, làn khói trắng bốc lên mạnh hơn, hòa tan cả cơ thể nó trong phút chốc, chỉ để lại một bãi nước đen sì và một cái đầu với khuôn mặt mơ hồ.
[Tich, tổng kết điểm gặp trục trặc... Đã loại trừ trục trặc, phần thưởng sẽ được đền bù ngẫu nhiên, tiếp tục kết toán.]
[Mức độ hoàn thành nhiệm vụ chính của bài kiểm tra: 100%]
[Tỷ lệ sống sót của các thành viên trong phòng ngủ: 100%]
[Mức độ nguyên vẹn của phòng ngủ: 70%]
[Thời gian hoàn thành bài kiểm tra: 2 ngày (ngắn hơn thời gian tối đa là 6 ngày)]
[Điểm số cơ bản: 67 điểm]
Chùm sáng trắng dịu dàng nhạt dần rồi biến mất, một chùm sáng vàng khác lại xuất hiện.
[Kiểm tra thấy có điểm cộng, bắt đầu kết toán]
[Khi bắt đầu trò chơi phòng ngủ có đủ người: +10 điểm]
[Gây ra cú đả kích mang tính hủy diệt với một NPC thuộc loại quỷ quái: +10 điểm]
[Nắm bắt được ý chính, phù hợp với yêu cầu quy tắc văn minh trong phòng ngủ: +10 điểm]
"Bạn nhận được tổng cộng 97 điểm (tối đa 100 điểm) trong bài kiểm tra quy tắc văn minh trong phòng ngủ lần này, nhận được đánh giá là: Hoàn hảo!"
Tiếng nhạc chúc mừng vui tai vang lên, bầu không khí lạnh lẽo trong phòng thoắt cái đã bị quét sạch, một cái bảng tự chọn lớn bắn ra trước mặt Đường Tâm Quyết.
"Sắp bắt đầu tiến hành đánh giá biểu hiện cá nhân của thành viên trong phòng ngủ, kiểm tra thấy số lượng thành viên không hoàn chỉnh, có mở đánh giá hay không?"
"Có/Không."
Đường Tâm Quyết không hề nghĩ nhiều, vội nói: "Trương Du còn chưa trở lại! Có thể làm cậu ấy quay lại được không?"
Bảng tự chọn lấp lóe, dòng phụ đề bên trên lại có thay đổi thật:
"Có thể sử dụng một cơ hội nhận thưởng ngẫu nhiên để đưa toàn bộ thành viên trở về phòng ngủ cùng một lúc và khôi phục mức độ khỏe mạnh về trạng thái tốt nhất, có sử dụng hay không?"
"Có/Không."
Đường Tâm Quyết bấm "có" ngay lập tức, cửa phòng ngủ tự động bật mở, chưa đầy hai giây sau đã thấy bóng dáng đang liều mạng chạy trốn của Trương Du xuất hiện ngoài cửa, đằng sau cô ấy là một lão đàn ông mập mạp xách búa đuổi theo.
Ánh sáng lóe lên, Trương Du dịch chuyển tức thời vào trong phòng. Lão đàn ông mập mạp không thể không dừng chân lại, dùng ánh mắt vừa tham lam vừa không cam lòng đảo quanh phòng ngủ, không kịp đề phòng đã trông thấy cái đầu nằm lăn lóc trên mặt đất.
Tiểu Hồng chỉ còn lại có mỗi cái đầu trừng mắt: Nhìn cái gì mà nhìn!
Ông chủ siêu thị: "..."
Lão ta vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy một thiếu nữ yếu ớt tay cầm cây thông bồn cầu, hàng loạt buff chói lóa chồng lên người cô từng tầng từng tầng một như không mất tiền. Thiếu nữ chìm trong vầng sáng nở nụ cười dịu dàng thân thiện với lão ta.
"..."
Thịt mỡ trên mặt lão ta run run hai cái, quyết đoán quay người đi vào trong bóng tối.