Chương 12: Thay đổi đột ngột
Nửa đêm Lãnh Ngụy Thần bước vào phòng ngủ lần nữa, mùi hương sữa tắm vẫn còn thoang thoảng trong phòng, căn phòng cũng gọn gàng hơn chỉ thiếu vài món đồ đã bị anh đập hỏng. Anh cất bước vào phòng tắm mọi thứ đều được dọn dẹp sạch sẽ.
Quay lại nhìn Diệp Sở Noãn đang ngủ trên giường, dường như cô ngủ không yên, khi ngủ mà mày vẫn nhíu lại, đôi mắt hơi sưng lên có lẽ khóc mệt quá mới ngủ thiếp đi, anh đồng thời điều tra được một số chuyện về nội bộ Diệp gia. Những vết sẹo trên người cô chính là do Diệp Kình gây nên, ông ta có sở thích bạo ngược, không chỉ hành hạ Diệp Sở Noãn mà còn hành hạ cả vợ mình.
Mỗi khi nổi cáu sẽ lôi một trong hai người họ ra để đánh đập. Thế mà anh còn nghĩ rằng thiên kim duy nhất của Diệp gia sẽ được ưu ái tuyệt đối cưng chiều, vì mỗi lần xuất hiện trên truyền thông đều là cảnh một gia đình ấm cúng, anh trông mà chói mắt. Do vậy mới đánh hận thù lên Diệp Sở Noãn cho rằng cô là bảo bối của họ. Chuyện năm đó mẹ Diệp Sở Noãn cũng không hề biết chồng mình là người tàn bạo như vậy.
Như vậy là cô cũng hận Diệp Kình đi? Vậy là anh không cần phải hận thù vô cớ nữa sao? Liếc mắt nhìn thấy mi tâm cô vẫn nhíu chặt anh cau mày: "Xấu chết đi được!" Sau đó đưa tay lên làm giãn cơ mặt cô nhưng vừa chạm vào đã kinh hãi bởi nhiệt độ trên trán cô, nóng rực!
"Diệp Sở Noãn?" Anh mở miệng gọi lay lay người cô nhưng cô chỉ thở nặng nề chứ không mở nổi mắt.
Anh khẽ hoảng vội vàng xuống nhà tìm quản gia Hứa gọi bác sĩ.
Cũng may chỉ là phát sốt thông thường, do hôm trước vừa sốt dậy hôm nay lại đầm nước lạnh vào tối muộn nên mới bị lại, không có gì đáng ngại cả.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Lãnh Ngụy Thần có cảm giác áy náy, nhưng anh cũng không thể chấp nhận người phụ nữ của mình lại bị gã khác ôm trong lòng.
Tới sáng khi mặt trời đã lên cao, Diệp Sở Noãn mới từ từ mở mắt ra, khung cảnh không phải là trần nhà như mọi lần mà là một mảng xám xịt. Cô nhíu mày nhích người nhưng lại cảm thấy trên bụng nằng nặng không động đậy được.
"Đây..." Diệp Sở Noãn bàng hoàng khi thấy tay Lãnh Ngụy Thần vắt ngang bụng mình, hình như anh vẫn còn đang ngủ. Bọn họ đã ôm nhau ngủ cả đêm như vậy sao?
"Tỉnh rồi?" Giọng nói Lãnh Ngụy Thần vang lên.
Diệp Sở Noãn nhất thời không biết phản ứng như thế nào, nằm im bất động không dám thở mạnh.
"Sao thế? Mệt sao?" Lãnh Ngụy Thần nhổm dậy đưa tay lên trán Diệp Sở Noãn sờ thử.
Cô theo bản năng né tránh do hành động tối hôm qua của anh đã khiến cô sợ hãi. Cứ tưởng giây tiếp theo anh sẽ nổi giận nhưng hành động của anh lại khiến cô trở nên ngây ngốc.
Thấy hành động né tránh của cô anh không giận chỉ nhàn nhạt nói: "Đêm qua em phát rốt, ngồi im để tôi kiểm tra lại chút"
Dứt lời bàn tay to lớn ấm áp đặt lên trán cô rồi lại đặt lên trán mình, thấy bình thường rồi liền thả lỏng nhìn cô chằm chằm vào cô cất giọng: "Xin lỗi, hôm qua tôi nhất thời mất khống chế"
"..." Anh ấy bị gì vậy, chưa tỉnh ngủ hả? Tới cả xưng hô cũng đổi, mà hơn hết còn nói xin lỗi cô, thái độ rất nhẹ nhàng, dường như không hề xuất hiện trong mấy tháng trước.
"Ngây ngốc nhìn tôi làm gì? Em nghe hiểu lời tôi không? Trả lời" Lãnh Ngụy Thần nhíu mày nhìn cô không khác gì một con ngốc.
"H...hiểu" Diệp Sở Noãn dời tầm mắt, không nhìn anh nữa.
"Tốt! Từ nay trở đi, em là người phụ nữ của tôi, tất cả mọi thứ trong biệt thự muốn dùng không cần phải hỏi ý kiến tôi bao gồm cả phòng nhạc, em cũng có thể ra vào Tân Cảnh tự do tôi sẽ không ép buộc em nhưng có một điều kiện!" Lãnh Ngụy Thần nói một lèo rồi dừng lại một lát, lật người đè lên người Diệp Sở Noãn.
Anh cúi xuống ghé sát tai cô nói nhỏ: "Điều kiện nếu em dám tiếp xúc thân mật hay ra ngoài gặp riêng thằng đàn ông nào khác tôi sẽ khiến em phải hối hận"
Nói xong liền cắn nhẹ vào vành tai cô, khiến người Diệp Sở Noãn như có điện giật rụt người lại.
"Nhớ kĩ chưa?" Anh nhướng mày hỏi lại.
Diệp Sở Noãn vội vàng gật đầu lia lịa. Thái độ hôm nay của anh ấy lạ quá, quay ngoắt 180°.
"Trả lời!" Anh không hài lòng với cái gật đầu của cô.
"Nhớ rồi..." Diệp Sở Noãn mở miệng.
Lãnh Ngụy Thần hài lòng gật đầu, sau đó đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.
Cô phát hiện ngày hôm nay của anh có rất nhiều thứ lạ, lần đầu tiên cô thấy anh ngủ tới giờ này mới dậy còn là ngủ với bản thân cô. Thái độ còn rất ôn nhu nữa có lẽ là vì anh cảm thấy áy náy nên mới làm như vậy, sau hôm nay có lẽ sẽ hết thôi...
Điều kinh ngạc vẫn chưa hết, tới trưa sau khi ăn trưa xong anh còn nói hôm nay sẽ ở nhà cả ngày.
Đây là đang báo cáo sao?
"Uống thuốc rồi nghỉ ngơi một chút buổi tối sẽ đưa em ra ngoài ăn" Anh vừa nói vừa thực hiện động tác bóc vỏ thuốc rồi đi lại đưa cho cô còn kèm theo một cốc nước.
Diệp Sở Noãn ngoan ngoãn gật đầu nhận lấy thuốc và nước.
"Em không thể nói sao?"
"Em...em có thể..." Bộ dáng hôm qua của anh vô cùng đáng sợ cô chưa từng thấy dáng vẻ đó bao giờ kể cả khi nhắc tới thù hận.
Đột nhiên Lãnh Ngụy Thần cúi người áp mặt mình sát vào mặt cô, một tay nắm cằm cô hướng lên: "Em rất sợ tôi?"
"Không có!"
"Không cho phép sợ tôi!" Lãnh Ngụy Thần sao có thể không nhìn ra ngoài miệng thì nói không sợ nhưng mặt lại tái mét, anh buông tay rồi đen mặt đi ra ngoài.
Anh vừa rời đi thì có một bóng người nhỏ nhảy tọt vào từ cửa sổ.
Quay lại nhìn Diệp Sở Noãn đang ngủ trên giường, dường như cô ngủ không yên, khi ngủ mà mày vẫn nhíu lại, đôi mắt hơi sưng lên có lẽ khóc mệt quá mới ngủ thiếp đi, anh đồng thời điều tra được một số chuyện về nội bộ Diệp gia. Những vết sẹo trên người cô chính là do Diệp Kình gây nên, ông ta có sở thích bạo ngược, không chỉ hành hạ Diệp Sở Noãn mà còn hành hạ cả vợ mình.
Mỗi khi nổi cáu sẽ lôi một trong hai người họ ra để đánh đập. Thế mà anh còn nghĩ rằng thiên kim duy nhất của Diệp gia sẽ được ưu ái tuyệt đối cưng chiều, vì mỗi lần xuất hiện trên truyền thông đều là cảnh một gia đình ấm cúng, anh trông mà chói mắt. Do vậy mới đánh hận thù lên Diệp Sở Noãn cho rằng cô là bảo bối của họ. Chuyện năm đó mẹ Diệp Sở Noãn cũng không hề biết chồng mình là người tàn bạo như vậy.
Như vậy là cô cũng hận Diệp Kình đi? Vậy là anh không cần phải hận thù vô cớ nữa sao? Liếc mắt nhìn thấy mi tâm cô vẫn nhíu chặt anh cau mày: "Xấu chết đi được!" Sau đó đưa tay lên làm giãn cơ mặt cô nhưng vừa chạm vào đã kinh hãi bởi nhiệt độ trên trán cô, nóng rực!
"Diệp Sở Noãn?" Anh mở miệng gọi lay lay người cô nhưng cô chỉ thở nặng nề chứ không mở nổi mắt.
Anh khẽ hoảng vội vàng xuống nhà tìm quản gia Hứa gọi bác sĩ.
Cũng may chỉ là phát sốt thông thường, do hôm trước vừa sốt dậy hôm nay lại đầm nước lạnh vào tối muộn nên mới bị lại, không có gì đáng ngại cả.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Lãnh Ngụy Thần có cảm giác áy náy, nhưng anh cũng không thể chấp nhận người phụ nữ của mình lại bị gã khác ôm trong lòng.
Tới sáng khi mặt trời đã lên cao, Diệp Sở Noãn mới từ từ mở mắt ra, khung cảnh không phải là trần nhà như mọi lần mà là một mảng xám xịt. Cô nhíu mày nhích người nhưng lại cảm thấy trên bụng nằng nặng không động đậy được.
"Đây..." Diệp Sở Noãn bàng hoàng khi thấy tay Lãnh Ngụy Thần vắt ngang bụng mình, hình như anh vẫn còn đang ngủ. Bọn họ đã ôm nhau ngủ cả đêm như vậy sao?
"Tỉnh rồi?" Giọng nói Lãnh Ngụy Thần vang lên.
Diệp Sở Noãn nhất thời không biết phản ứng như thế nào, nằm im bất động không dám thở mạnh.
"Sao thế? Mệt sao?" Lãnh Ngụy Thần nhổm dậy đưa tay lên trán Diệp Sở Noãn sờ thử.
Cô theo bản năng né tránh do hành động tối hôm qua của anh đã khiến cô sợ hãi. Cứ tưởng giây tiếp theo anh sẽ nổi giận nhưng hành động của anh lại khiến cô trở nên ngây ngốc.
Thấy hành động né tránh của cô anh không giận chỉ nhàn nhạt nói: "Đêm qua em phát rốt, ngồi im để tôi kiểm tra lại chút"
Dứt lời bàn tay to lớn ấm áp đặt lên trán cô rồi lại đặt lên trán mình, thấy bình thường rồi liền thả lỏng nhìn cô chằm chằm vào cô cất giọng: "Xin lỗi, hôm qua tôi nhất thời mất khống chế"
"..." Anh ấy bị gì vậy, chưa tỉnh ngủ hả? Tới cả xưng hô cũng đổi, mà hơn hết còn nói xin lỗi cô, thái độ rất nhẹ nhàng, dường như không hề xuất hiện trong mấy tháng trước.
"Ngây ngốc nhìn tôi làm gì? Em nghe hiểu lời tôi không? Trả lời" Lãnh Ngụy Thần nhíu mày nhìn cô không khác gì một con ngốc.
"H...hiểu" Diệp Sở Noãn dời tầm mắt, không nhìn anh nữa.
"Tốt! Từ nay trở đi, em là người phụ nữ của tôi, tất cả mọi thứ trong biệt thự muốn dùng không cần phải hỏi ý kiến tôi bao gồm cả phòng nhạc, em cũng có thể ra vào Tân Cảnh tự do tôi sẽ không ép buộc em nhưng có một điều kiện!" Lãnh Ngụy Thần nói một lèo rồi dừng lại một lát, lật người đè lên người Diệp Sở Noãn.
Anh cúi xuống ghé sát tai cô nói nhỏ: "Điều kiện nếu em dám tiếp xúc thân mật hay ra ngoài gặp riêng thằng đàn ông nào khác tôi sẽ khiến em phải hối hận"
Nói xong liền cắn nhẹ vào vành tai cô, khiến người Diệp Sở Noãn như có điện giật rụt người lại.
"Nhớ kĩ chưa?" Anh nhướng mày hỏi lại.
Diệp Sở Noãn vội vàng gật đầu lia lịa. Thái độ hôm nay của anh ấy lạ quá, quay ngoắt 180°.
"Trả lời!" Anh không hài lòng với cái gật đầu của cô.
"Nhớ rồi..." Diệp Sở Noãn mở miệng.
Lãnh Ngụy Thần hài lòng gật đầu, sau đó đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.
Cô phát hiện ngày hôm nay của anh có rất nhiều thứ lạ, lần đầu tiên cô thấy anh ngủ tới giờ này mới dậy còn là ngủ với bản thân cô. Thái độ còn rất ôn nhu nữa có lẽ là vì anh cảm thấy áy náy nên mới làm như vậy, sau hôm nay có lẽ sẽ hết thôi...
Điều kinh ngạc vẫn chưa hết, tới trưa sau khi ăn trưa xong anh còn nói hôm nay sẽ ở nhà cả ngày.
Đây là đang báo cáo sao?
"Uống thuốc rồi nghỉ ngơi một chút buổi tối sẽ đưa em ra ngoài ăn" Anh vừa nói vừa thực hiện động tác bóc vỏ thuốc rồi đi lại đưa cho cô còn kèm theo một cốc nước.
Diệp Sở Noãn ngoan ngoãn gật đầu nhận lấy thuốc và nước.
"Em không thể nói sao?"
"Em...em có thể..." Bộ dáng hôm qua của anh vô cùng đáng sợ cô chưa từng thấy dáng vẻ đó bao giờ kể cả khi nhắc tới thù hận.
Đột nhiên Lãnh Ngụy Thần cúi người áp mặt mình sát vào mặt cô, một tay nắm cằm cô hướng lên: "Em rất sợ tôi?"
"Không có!"
"Không cho phép sợ tôi!" Lãnh Ngụy Thần sao có thể không nhìn ra ngoài miệng thì nói không sợ nhưng mặt lại tái mét, anh buông tay rồi đen mặt đi ra ngoài.
Anh vừa rời đi thì có một bóng người nhỏ nhảy tọt vào từ cửa sổ.