Chương 19: Nhẫn cưới
Ngồi trên xe Diệp Sở Noãn đờ người nhìn vật ở ngón áp út mình không khỏi kinh ngạc lẫn vui mừng. Cô còn tưởng anh sẽ dẫn cô đi đâu thế mà lại dẫn cô đi chọn nhẫn cưới.
"Không hài lòng à? Vậy thì đổi cái khác" Lãnh Ngụy Thần liếc nhìn động tác của cô sau đó lấy điện thoại chuẩn bị gọi đi.
"Không phải! Chỉ là cảm xúc hơi lạ thôi" Diệp Sở Noãn vội đưa tay đè tay cầm điện thoại của anh lại ngón tay mềm mại nhỏ nhắn chạm vào da thịt anh.
Lãnh Ngụy Thần chỉ nhếch mép cười chứ không nói gì bàn tay lật ngược lại nắm lấy tay cô.
Diệp Sở Noãn không mấy tự nhiên bởi hành động này của anh, muốn rút lại nhưng tay anh nắm rất chặt rút không được đành phải để mặc nhưng tay giơ ra lâu sẽ mỏi định lên tiếng thì lại thấy Lãnh Ngụy Thần di chuyển ngồi sát lại gần cô...thế là tay hết mỏi lời nói đành phải nuốt lại.
Triệu Dương đang lái xe phía trước sau khi tắt máy liền báo cáo với anh: "Ông chủ, đám Lôi Mã đã hoàn thành kì huấn luyện đặc biệt đợt 3 rồi ạ! Hai ngày nữa sẽ trở lại Đạt Thành"
Lãnh Ngụy Thần vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Sở Noãn lười biếng ừ một tiếng.
Diệp Sở Noãn bên cạnh không khỏi tò mò đám Lôi Mã là ai nhỉ? Cô cũng nghe nói bối cảnh phía sau Lãnh Ngụy Thần rất thâm sâu mà anh người cho là bá chủ thương trường chưa chắc đã chỉ nắm vùng kinh tế có điều những thứ khác cô chưa khám phá nổi.
Xe chạy thẳng tới Đế Uyển, Lãnh Ngụy Thần bước xuống xe đưa theo Diệp Sở Noãn vào trong.
"Hai đứa tới rồi à, mau lại đây" Trúc Niệm Đan cười tươi rói đi ra đón.
"Anh! Chị dâu!" Lãnh Tử Thiên đang gặm dở quả táo cũng hí hửng chạy ra.
"Con chào thím" Diệp Sở Noãn lên tiếng.
Trúc Niệm Đan gật đầu đi bên cạnh cô kéo cô vào trong, Diệp Sở Noãn nghi hoặc quay lại nhìn Lãnh Ngụy Thần anh chỉ cười chứ chẳng nói gì, thái độ của thím thay đổi nhanh quá.
Bạch Nhược từ trên lầu đi xuống ăn mặc rất giản dị, thấy Diệp Sở Noãn chỉ gật đầu cười.
Bữa ăn hết sức sôi nổi là nhờ công của Lãnh Tử Thiên anh ta hỏi hết thứ này đến thứ khác.
"Chị dâu! Em..." Lãnh Tử Thiên vẫn tiếp tục nói nhưng tới đây đột nhiên bị Lãnh Ngụy Thần chặn họng.
"Nói ít!"
"A Thiên tập trung ăn cơm" Lãnh Mục liếc xéo con trai.
Lãnh Tử Thiên đành bĩu môi ngậm miệng tiếp tục ăn cơm.
Bạch Nhược vẫn luôn chú ý tới hai người họ bỗng phát hiện trên tay cả hai đều có thêm một vật đó là nhẫn cưới. Nén lại cảm giác chua sót trong ngực rũ mắt không có hứng ăn cơm nữa.
"Tiểu Nhược, con sao thế sao không ăn lại ngồi chọc đũa? Cơm không hợp khẩu vị hả?" Trúc Niệm Đan quan tâm hỏi.
"Dạ không ạ, tại bụng con mấy ngày nay không được khoẻ, thím đừng lo" Bạch Nhược lắc đầu ra hiệu với thím là mình đang tới kì.
Trúc Niệm Đan à một tiếng rồi nhỏ giọng dặn dò người làm ở bên cạnh.
Vợ chồng Lãnh Mục cũng để ý thấy chiếc nhẫn cưới trên tay Diệp Sở Noãn họ chỉ liếc nhìn nhau rồi không nói gì tiếp tục bữa ăn.
Chủ đề cuộc trò chuyện hầu như đều là vấn đề bên nước ngoài của Lãnh Tử Thiên thi thoảng thím sẽ hỏi cô vài câu.
Nhìn bề ngoài Lãnh Tử Thiên tùy ý ăn chơi nhưng thực chất về lĩnh vực xe hơi thì vô cùng nhạy bén.
Mọi thứ vẫn suôn sẻ cho tới khi dùng trà trong phòng trà. Điện thoại của Lãnh Mục vang lên, ông nhíu mày có chút không muốn nhưng vẫn nghe máy.
Lãnh Ngụy Thần nhạy bén nhận ra điều khác thường đôi mắt tinh tế dõi theo, bàn tay vẫn vô ý nghịch ngợm các ngón tay của Diệp Sở Noãn.
Không biết đối phương nói cái gì khuân mặt Lãnh Mục đanh lại ông lạnh lùng nói: "Không phiền cô quan tâm" rồi cúp máy luôn.
Ngay sau đó ông đưa mắt về phía anh hai người ngầm hiểu ý nhau, anh buông tay Diệp Sở Noãn rồi cất bước theo chú. Anh đã đoán được người gọi tới là ai rồi.
Lãnh Tử Thiên cũng không ngốc nghe điệu bộ kia của ba mình chắc chắn là cô út gọi tới. Anh không muốn xen vào mấy chuyện gia tộc rắc rối như vậy nên mặc kệ.
Trúc Niệm Đan nhìn theo bóng lưng chồng cùng cháu trai ra ngoài không khỏi thở dài, ánh mắt trở nên xa xăm.
"Thím có hơi mệt, thím về phòng nghỉ một chút" Trúc Niệm Đan cuối cùng không chịu nổi đành dùng cách trốn tránh.
Diệp Sở Noãn biết họ có chuyện riêng không tiện nói nên cô không thể nhiều lời, biết ít sẽ sống dai hơn.
Phòng trà giờ chỉ còn lại ba người Bạch Nhược lúc này mới lên tiếng: "Tử Thiên, chị có chuẩn bị chút quà cho em lát nữa chị về phòng lấy cho"
Lãnh Tử Thiên chỉ nhạt nhẽo đáp lại: "Ồ! Vậy cảm ơn nhé!"
Bạch Nhược vẫn không hiểu tại sao từ trước tới giờ Lãnh Tử Thiên lại luôn duy trì khoảng cách xa vời với bản thân như thế nhưng cũng chẳng quá để tâm.
"Chị dâu! Thế em có quà không?" Lãnh Tử Thiên nhớ tới gì đó bám lại gần Diệp Sở Noãn hỏi, thái độ khác hẳn với Bạch Nhược.
Đối với cậu em họ chồng nhiệt tình như vậy Diệp Sở Noãn chỉ có thể cười đáp: "Có, ở ngoài xe mất rồi, để chị đi lấy cho chú"
"Được được vậy em đi theo chị!" Lãnh Tử Thiên ríu rít bám theo đuôi Diệp Sở Noãn ra ngoài không hề điếm xỉa tới Bạch Nhược.
Từ trước tới nay chưa ai dám khiến cô ta uất nghẹn như vậy từ khi Diệp Sở Noãn xuất hiện mọi thứ đều vượt qua tầm kiểm soát của cô ta, từ chú thím cho tới anh, Lãnh Tử Thiên thì không nói tới kể từ lúc lần đầu gặp cô ta Lãnh Tử Thiên đã chẳng có ý tiếp xúc rồi.
"Không hài lòng à? Vậy thì đổi cái khác" Lãnh Ngụy Thần liếc nhìn động tác của cô sau đó lấy điện thoại chuẩn bị gọi đi.
"Không phải! Chỉ là cảm xúc hơi lạ thôi" Diệp Sở Noãn vội đưa tay đè tay cầm điện thoại của anh lại ngón tay mềm mại nhỏ nhắn chạm vào da thịt anh.
Lãnh Ngụy Thần chỉ nhếch mép cười chứ không nói gì bàn tay lật ngược lại nắm lấy tay cô.
Diệp Sở Noãn không mấy tự nhiên bởi hành động này của anh, muốn rút lại nhưng tay anh nắm rất chặt rút không được đành phải để mặc nhưng tay giơ ra lâu sẽ mỏi định lên tiếng thì lại thấy Lãnh Ngụy Thần di chuyển ngồi sát lại gần cô...thế là tay hết mỏi lời nói đành phải nuốt lại.
Triệu Dương đang lái xe phía trước sau khi tắt máy liền báo cáo với anh: "Ông chủ, đám Lôi Mã đã hoàn thành kì huấn luyện đặc biệt đợt 3 rồi ạ! Hai ngày nữa sẽ trở lại Đạt Thành"
Lãnh Ngụy Thần vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Sở Noãn lười biếng ừ một tiếng.
Diệp Sở Noãn bên cạnh không khỏi tò mò đám Lôi Mã là ai nhỉ? Cô cũng nghe nói bối cảnh phía sau Lãnh Ngụy Thần rất thâm sâu mà anh người cho là bá chủ thương trường chưa chắc đã chỉ nắm vùng kinh tế có điều những thứ khác cô chưa khám phá nổi.
Xe chạy thẳng tới Đế Uyển, Lãnh Ngụy Thần bước xuống xe đưa theo Diệp Sở Noãn vào trong.
"Hai đứa tới rồi à, mau lại đây" Trúc Niệm Đan cười tươi rói đi ra đón.
"Anh! Chị dâu!" Lãnh Tử Thiên đang gặm dở quả táo cũng hí hửng chạy ra.
"Con chào thím" Diệp Sở Noãn lên tiếng.
Trúc Niệm Đan gật đầu đi bên cạnh cô kéo cô vào trong, Diệp Sở Noãn nghi hoặc quay lại nhìn Lãnh Ngụy Thần anh chỉ cười chứ chẳng nói gì, thái độ của thím thay đổi nhanh quá.
Bạch Nhược từ trên lầu đi xuống ăn mặc rất giản dị, thấy Diệp Sở Noãn chỉ gật đầu cười.
Bữa ăn hết sức sôi nổi là nhờ công của Lãnh Tử Thiên anh ta hỏi hết thứ này đến thứ khác.
"Chị dâu! Em..." Lãnh Tử Thiên vẫn tiếp tục nói nhưng tới đây đột nhiên bị Lãnh Ngụy Thần chặn họng.
"Nói ít!"
"A Thiên tập trung ăn cơm" Lãnh Mục liếc xéo con trai.
Lãnh Tử Thiên đành bĩu môi ngậm miệng tiếp tục ăn cơm.
Bạch Nhược vẫn luôn chú ý tới hai người họ bỗng phát hiện trên tay cả hai đều có thêm một vật đó là nhẫn cưới. Nén lại cảm giác chua sót trong ngực rũ mắt không có hứng ăn cơm nữa.
"Tiểu Nhược, con sao thế sao không ăn lại ngồi chọc đũa? Cơm không hợp khẩu vị hả?" Trúc Niệm Đan quan tâm hỏi.
"Dạ không ạ, tại bụng con mấy ngày nay không được khoẻ, thím đừng lo" Bạch Nhược lắc đầu ra hiệu với thím là mình đang tới kì.
Trúc Niệm Đan à một tiếng rồi nhỏ giọng dặn dò người làm ở bên cạnh.
Vợ chồng Lãnh Mục cũng để ý thấy chiếc nhẫn cưới trên tay Diệp Sở Noãn họ chỉ liếc nhìn nhau rồi không nói gì tiếp tục bữa ăn.
Chủ đề cuộc trò chuyện hầu như đều là vấn đề bên nước ngoài của Lãnh Tử Thiên thi thoảng thím sẽ hỏi cô vài câu.
Nhìn bề ngoài Lãnh Tử Thiên tùy ý ăn chơi nhưng thực chất về lĩnh vực xe hơi thì vô cùng nhạy bén.
Mọi thứ vẫn suôn sẻ cho tới khi dùng trà trong phòng trà. Điện thoại của Lãnh Mục vang lên, ông nhíu mày có chút không muốn nhưng vẫn nghe máy.
Lãnh Ngụy Thần nhạy bén nhận ra điều khác thường đôi mắt tinh tế dõi theo, bàn tay vẫn vô ý nghịch ngợm các ngón tay của Diệp Sở Noãn.
Không biết đối phương nói cái gì khuân mặt Lãnh Mục đanh lại ông lạnh lùng nói: "Không phiền cô quan tâm" rồi cúp máy luôn.
Ngay sau đó ông đưa mắt về phía anh hai người ngầm hiểu ý nhau, anh buông tay Diệp Sở Noãn rồi cất bước theo chú. Anh đã đoán được người gọi tới là ai rồi.
Lãnh Tử Thiên cũng không ngốc nghe điệu bộ kia của ba mình chắc chắn là cô út gọi tới. Anh không muốn xen vào mấy chuyện gia tộc rắc rối như vậy nên mặc kệ.
Trúc Niệm Đan nhìn theo bóng lưng chồng cùng cháu trai ra ngoài không khỏi thở dài, ánh mắt trở nên xa xăm.
"Thím có hơi mệt, thím về phòng nghỉ một chút" Trúc Niệm Đan cuối cùng không chịu nổi đành dùng cách trốn tránh.
Diệp Sở Noãn biết họ có chuyện riêng không tiện nói nên cô không thể nhiều lời, biết ít sẽ sống dai hơn.
Phòng trà giờ chỉ còn lại ba người Bạch Nhược lúc này mới lên tiếng: "Tử Thiên, chị có chuẩn bị chút quà cho em lát nữa chị về phòng lấy cho"
Lãnh Tử Thiên chỉ nhạt nhẽo đáp lại: "Ồ! Vậy cảm ơn nhé!"
Bạch Nhược vẫn không hiểu tại sao từ trước tới giờ Lãnh Tử Thiên lại luôn duy trì khoảng cách xa vời với bản thân như thế nhưng cũng chẳng quá để tâm.
"Chị dâu! Thế em có quà không?" Lãnh Tử Thiên nhớ tới gì đó bám lại gần Diệp Sở Noãn hỏi, thái độ khác hẳn với Bạch Nhược.
Đối với cậu em họ chồng nhiệt tình như vậy Diệp Sở Noãn chỉ có thể cười đáp: "Có, ở ngoài xe mất rồi, để chị đi lấy cho chú"
"Được được vậy em đi theo chị!" Lãnh Tử Thiên ríu rít bám theo đuôi Diệp Sở Noãn ra ngoài không hề điếm xỉa tới Bạch Nhược.
Từ trước tới nay chưa ai dám khiến cô ta uất nghẹn như vậy từ khi Diệp Sở Noãn xuất hiện mọi thứ đều vượt qua tầm kiểm soát của cô ta, từ chú thím cho tới anh, Lãnh Tử Thiên thì không nói tới kể từ lúc lần đầu gặp cô ta Lãnh Tử Thiên đã chẳng có ý tiếp xúc rồi.