Chương 46: Tai nạn xe
Diệp Sở Noãn vốn định ở nhà soạn nhạc nhưng lại nhận được cuộc gọi của chị Văn Văn, đạo diễn Lưu muốn hợp tác với cô để làm nhạc nền và Ost phim sắp tới của ông ấy.
Chị ấy cũng đã nói cô có thể xem xét hợp đồng dạng như vậy thử xem, nghĩ lại cũng thấy hợp tình hợp lý, ngày trước vì phải hoạt động giấu Diệp Kình nên cô không hề có nhiều thời gian, nhưng từ sau khi tới Tân Cảnh cô lại rảnh rỗi vô cùng.
Ở nhà nhiều cũng chán nên cô quyết định sẽ tới công ty gặp đạo diễn Lưu xem sao.
Vừa ra tới cửa Tư Nguyệt nhanh như cơn lốc xuất hiện: “Phu nhân! Cô muốn ra ngoài sao?”
“Ừm! Tôi tới công ty”
“Tôi đưa cô đi” Tư Nguyệt dứt lời quay người đi lái xe ra.
Chưa đầy 5 phút sau chiếc BMW đen tuyền quen thuộc xuất hiện, Tư Nguyệt mở cửa ghế lái phụ làm động tác mời.
Diệp Sở Noãn lên xe, Tư Nguyệt nói gì đó vài tai nghe rồi khởi động xe.
Xe chạy tới đường cao tốc, đi được một quãng bỗng dưng xảy ra một hiện tượng lạ hiếm có. Tắc đường!
Giờ này không phải giờ cao điểm, bình thường cao tốc sẽ không đông xe nhưng hôm nay lại bị tắc đường thì có chút kì lạ.
“Phu nhân! Theo báo cáo có lẽ đường sẽ không thông nhanh, nếu phu nhân có việc gấp tôi sẽ gọi trực thăng! Phía sau chúng ta không có xe nếu quay đầu trên cao tốc phu nhân phải ngồi vững tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi đoạn đường này” Tư Nguyệt vẻ mặt nghiêm nghị quay xang nói.
Diệp Sở Noãn: “…”
Cô khẽ xoa trán: “Không cần đâu, đợi một chút đi tôi không vội”
Tư Nguyệt gật đầu không hỏi thêm gì khác.
Không gian trong xe yên tĩnh Diệp Sở Noãn chợt nảy số trong đầu, mọi chuyện có lẽ không phải ngẫu nhiên, trước giờ làm gì có chuyện cao tốc đoạn này bị tắc đường, nhìn ngó ra bên ngoài một chút không có vấn đề gì kì lạ. Lại đưa tay gõ nhẹ lên cửa kính xe, là kính chống đạn.
Có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, có lẽ Lãnh Nguỵ Thần đã chuẩn bị tất cả như vậy hẳn là sẽ an toàn.
Rảnh rỗi chờ tắc đường cô lấy bút và giấy tiếp tục soạn nhạc.
Tư Nguyệt nhìn một hồi muốn hỏi nhưng lại thôi, cuối cũng vẫn là Diệp Sở Noãn lên tiếng: “Cô muốn hỏi gì sao?”
Ngập ngừng một chút Tư Nguyệt mới nói: “Cô học sáng tác nhạc từ bao giờ vậy?”
“Năm tôi 16 tuổi từng nghe bản giao hưởng của Emil Grigoryevich Gilels sau đó có hứng thú rồi tìm hiểu”
“Emil Grigoryevich Gilels…” Vẻ mặt Tư Nguyệt có chút mờ mịt, cô ấy chưa nghe cái tên này bao giờ.
“Emil Gilels là một nghệ sĩ piano người Nga. Ông là một trong những nghệ sĩ dương cầm vĩ đại nhất mọi thời đại. Những bản nhạc của ông ấy khiến tôi có thể thư giãn, thoải mái hơn, âm thanh mạnh mẽ”
“Cô đàn cũng rất hay! Tôi đã nghe cô đàn rất êm dịu” Tư Nguyệt thật lòng nhận xét. Khi đó Bạc thiếu gửi video lên nhóm cô còn chẳng có hứng thú tới khi nghe thử, quả thực rất nhẹ nhàng, sâu lắng.
Diệp Sở Noãn hơi bất ngờ sau đó mỉm cười: “Cảm ơn cô!”
Tư Nguyệt không nói gì để lại không gian yên tĩnh cho cô soạn nhạc tiếp.
Rất nhanh tắc đường đã được giải quyết, cũng không lâu lắm, còn 20 phút nữa là đến giờ hẹn với đạo diễn Lưu, vẫn còn đủ thời gian.
Khi đi qua một ngã tư đột nhiên có một chiếc xe tải mất lái lao về phía chiếc BMW với tốc độ kinh người.
“Cẩn thận!” Diệp Sở Noãn hét lên.
Cũng may Tư Nguyệt phản ứng nhanh quay vô lăng, chiếc xe tải phía sau lao vào những chiếc xe khác trên đường.
Thành công tránh được xe tải nhưng bọn họ cũng chẳng may mắn hơn là bao, sau khi đánh lái tránh thì lại bị chiếc xe khác đâm vào.
Trong xe do va đập mạnh nên túi khí bung ra khiến hai người đều bất tỉnh tạm thời.
Hiện trường bây giờ vô cùng hỗn loạn, chiếc xe tải đâm vào mấy chiếc xe phía sau tạo thành một tai nạn liên hoàn.
Những người xung quanh vội vã gọi cứu thương và cảnh sát.
“Ôi trời! Ghê quá!”
“Mau! Vào xe cứu người ra!”
“Gọi cứu thương nhanh lên!”
“Ngây ra làm gì! Tới giúp một tay đi!”
“…”
Chị ấy cũng đã nói cô có thể xem xét hợp đồng dạng như vậy thử xem, nghĩ lại cũng thấy hợp tình hợp lý, ngày trước vì phải hoạt động giấu Diệp Kình nên cô không hề có nhiều thời gian, nhưng từ sau khi tới Tân Cảnh cô lại rảnh rỗi vô cùng.
Ở nhà nhiều cũng chán nên cô quyết định sẽ tới công ty gặp đạo diễn Lưu xem sao.
Vừa ra tới cửa Tư Nguyệt nhanh như cơn lốc xuất hiện: “Phu nhân! Cô muốn ra ngoài sao?”
“Ừm! Tôi tới công ty”
“Tôi đưa cô đi” Tư Nguyệt dứt lời quay người đi lái xe ra.
Chưa đầy 5 phút sau chiếc BMW đen tuyền quen thuộc xuất hiện, Tư Nguyệt mở cửa ghế lái phụ làm động tác mời.
Diệp Sở Noãn lên xe, Tư Nguyệt nói gì đó vài tai nghe rồi khởi động xe.
Xe chạy tới đường cao tốc, đi được một quãng bỗng dưng xảy ra một hiện tượng lạ hiếm có. Tắc đường!
Giờ này không phải giờ cao điểm, bình thường cao tốc sẽ không đông xe nhưng hôm nay lại bị tắc đường thì có chút kì lạ.
“Phu nhân! Theo báo cáo có lẽ đường sẽ không thông nhanh, nếu phu nhân có việc gấp tôi sẽ gọi trực thăng! Phía sau chúng ta không có xe nếu quay đầu trên cao tốc phu nhân phải ngồi vững tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi đoạn đường này” Tư Nguyệt vẻ mặt nghiêm nghị quay xang nói.
Diệp Sở Noãn: “…”
Cô khẽ xoa trán: “Không cần đâu, đợi một chút đi tôi không vội”
Tư Nguyệt gật đầu không hỏi thêm gì khác.
Không gian trong xe yên tĩnh Diệp Sở Noãn chợt nảy số trong đầu, mọi chuyện có lẽ không phải ngẫu nhiên, trước giờ làm gì có chuyện cao tốc đoạn này bị tắc đường, nhìn ngó ra bên ngoài một chút không có vấn đề gì kì lạ. Lại đưa tay gõ nhẹ lên cửa kính xe, là kính chống đạn.
Có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, có lẽ Lãnh Nguỵ Thần đã chuẩn bị tất cả như vậy hẳn là sẽ an toàn.
Rảnh rỗi chờ tắc đường cô lấy bút và giấy tiếp tục soạn nhạc.
Tư Nguyệt nhìn một hồi muốn hỏi nhưng lại thôi, cuối cũng vẫn là Diệp Sở Noãn lên tiếng: “Cô muốn hỏi gì sao?”
Ngập ngừng một chút Tư Nguyệt mới nói: “Cô học sáng tác nhạc từ bao giờ vậy?”
“Năm tôi 16 tuổi từng nghe bản giao hưởng của Emil Grigoryevich Gilels sau đó có hứng thú rồi tìm hiểu”
“Emil Grigoryevich Gilels…” Vẻ mặt Tư Nguyệt có chút mờ mịt, cô ấy chưa nghe cái tên này bao giờ.
“Emil Gilels là một nghệ sĩ piano người Nga. Ông là một trong những nghệ sĩ dương cầm vĩ đại nhất mọi thời đại. Những bản nhạc của ông ấy khiến tôi có thể thư giãn, thoải mái hơn, âm thanh mạnh mẽ”
“Cô đàn cũng rất hay! Tôi đã nghe cô đàn rất êm dịu” Tư Nguyệt thật lòng nhận xét. Khi đó Bạc thiếu gửi video lên nhóm cô còn chẳng có hứng thú tới khi nghe thử, quả thực rất nhẹ nhàng, sâu lắng.
Diệp Sở Noãn hơi bất ngờ sau đó mỉm cười: “Cảm ơn cô!”
Tư Nguyệt không nói gì để lại không gian yên tĩnh cho cô soạn nhạc tiếp.
Rất nhanh tắc đường đã được giải quyết, cũng không lâu lắm, còn 20 phút nữa là đến giờ hẹn với đạo diễn Lưu, vẫn còn đủ thời gian.
Khi đi qua một ngã tư đột nhiên có một chiếc xe tải mất lái lao về phía chiếc BMW với tốc độ kinh người.
“Cẩn thận!” Diệp Sở Noãn hét lên.
Cũng may Tư Nguyệt phản ứng nhanh quay vô lăng, chiếc xe tải phía sau lao vào những chiếc xe khác trên đường.
Thành công tránh được xe tải nhưng bọn họ cũng chẳng may mắn hơn là bao, sau khi đánh lái tránh thì lại bị chiếc xe khác đâm vào.
Trong xe do va đập mạnh nên túi khí bung ra khiến hai người đều bất tỉnh tạm thời.
Hiện trường bây giờ vô cùng hỗn loạn, chiếc xe tải đâm vào mấy chiếc xe phía sau tạo thành một tai nạn liên hoàn.
Những người xung quanh vội vã gọi cứu thương và cảnh sát.
“Ôi trời! Ghê quá!”
“Mau! Vào xe cứu người ra!”
“Gọi cứu thương nhanh lên!”
“Ngây ra làm gì! Tới giúp một tay đi!”
“…”