Chương 50: Tâm tư đàn ông dễ đoán
Ngay lúc này một chiếc xe màu đen kín đáo đỗ phía đối diện công ty Lãnh thị.
“Lão gia chủ! Có cần hành động ngay khi cô ta ra không?” Tài xế nhìn người đàn ông trung niên qua kính chiếu hậu.
Người đàn ông im lặng chốc lát mắt hướng về tầng lầu có phòng họp khẽ nhếch môi: “Không vội…về biệt thự”
Gã tài xế hơi ngạc nhiên nhưng cũng không dám thắc mắc liền vâng dạ rồi lái xe đi.
Phía cửa sổ nhìn ra mặt đường, Triệu Dương tay cầm ống nhòm nói với Lãnh Nguỵ Thần đang ngồi tại ghế chủ toạ: “Ông chủ! Ông ta đi rồi”
“Chuẩn bị gửi quà đáp lễ” Dứt lời anh đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Lúc Triệu Dương định rời đi thì Tư Nguyệt bất ngờ tiến vào.
“Cô Tư dễ thương có chuyện gì tìm tôi à?”
Vừa nói dứt câu một chiếc giày cao gót 9 phân từ cửa bay “vèo” tới chỗ Triệu Dương. Cũng may anh né được nếu không sẽ tổn thương bộ phận nào đó trên cơ thể.
“Dễ thương mà hơi nóng tính!”
Tư Nguyệt ném nốt chiếc còn lại, gằn giọng: “Câm mồm cho bà đây!”
Triệu Dương cầm 2 chiếc giày trên tay ra hiệu ok.
Tư Nguyệt đi chân trần tiến lại hỏi: “Phía sau Lãnh Dung có người chống?”
Triệu Dương đặt giày xuống cạnh chân Tư Nguyệt rồi ngồi xuống ghế, nhưng đôi giày đáng thương bị Tư Nguyệt đá đi, anh cũng không để ý nhiều nói: “Bằng không thì sao? Nếu không có người máu mặt chống lưng thì cho bà ta 100 lá gan bà ta cũng không dám động tới phu nhân”
“Người đó lớn lắm sao?”
Triệu Dương bỗng bật cười: “Từ lúc đi theo phu nhân khả năng nhạy bén của cô đâu rồi?”
Tư Nguyệt nhấc chân đạp anh ta một cái: “Bớt nói nhảm!”
“Được! Được! Là Trương Tịnh Gia, có lão cáo già đó chống lưng Lãnh Dung còn chịu kiêng nể cái gì”
“Ngoại tình à?” Theo như Tư Nguyệt được biết thì Trương Tịnh Gia đã có vợ và 2 người con đều lớn cả rồi.
Triệu Dương gật đầu: “Bà ta vừa ra khỏi cửa Lãnh gia đã với được gia chủ nhà họ Trương, nếu không làm sao lăn lộn được ở cái giới này?”
Tư Nguyệt hơi bất ngờ với khả năng làm tình nhân của Lãnh Dung: “Ông ta chịu bao nuôi bà ta lâu như vậy sao?”
“Cô ngây thơ thế! Nhất sắc, nhị tiền, tam trí, tứ quan! Bà ta có cái quan trọng nhất là sắc đẹp và sự khôn khéo”
“Hơn nữa Trương Tịnh Gia đối với người có nhan sắc đều rất cưng chiều”
Tư Nguyệt nghe xong không nói gì đứng dậy rời đi.
“Đi đâu thế?”
Tư Nguyệt quay lại nhìn Triệu Dương bằng ánh mắt khó hiểu: “Những gì cần biết đã biết rồi ở lại đây làm gì? Tán gẫu với anh à?”
Triệu Dương nở nụ cười trêu chọc: “Nghe có vẻ bận rộn!”
“Câm miệng cho bà đây! Còn nữa nhớ mua lại đôi giày cao gót khác cho tôi, size 38! Loại 9 phân!”
Dứt lời Tư Nguyệt đi chân trần ra khỏi phòng. Trước giờ cô có quy tắc một khi ném giày vứt đi thì không có chuyện nhặt lại nữa.
“Không thành vẫn đề!”
____________
Tan tầm Lãnh Nguỵ Thần dắt tay Diệp Sở Noãn trở về nhà.
Trên xe điện thoại anh khẽ rung báo có tin nhắn, là một dãy số lạ với nội dung ‘Không tồi! Trương gia đợi cậu hạ bàn!’
“Sao vậy?” Diệp Sở Noãn ngồi bên cạnh hỏi.
“Không có gì, tin nhắn rác” Nói xong anh tiện tay xoá tin nhắn đó đi.
Diệp Sở Noãn sâu xa nhìn anh nhưng lại không nói gì, đoạn tin nhắn đó cô đọc được rồi. Trương gia? Là ai nhỉ.
Vừa vào tới phòng khách đã thấy bóng dáng Âu Thường Hi muộn phiền ngồi trên sofa.
“Sao thế chị?” Cô buông tay anh ra rồi đi lại chỗ Âu Thường Hi ngồi xuống.
Lãnh Nguỵ Thần nhìn lòng bàn tay đầy mất mát, bộ mặt thiếu kiên nhẫn đứng đó nghe.
Âu Thường Hi hai mắt sưng như hai quả cà chua nhìn thấy Diệp Sở Noãn lại muốn khóc: “Huhu…em gái Noãn…”
“Sao thế?”
“Tên Lục Nhất Nam khốn kiếp đó mắng chị còn dám đuổi chị đi!”
Lãnh Nguỵ Thần nghe xong lập tức hiểu ra, lại là câu chuyện quen thuộc, không có gì đáng để nghe, anh lập tức quay người lên lầu gọi điện thoại.
“Nam lão đại làm sao lại như vậy?”
Âu Thường Hi sụt sịt kể lại: “Hôm nay tâm trạng hắn rất tệ, các anh em bên cạnh nói rằng chỉ cần có đàn bà là sẽ quên đi hết muộn phiền, chị bèn đi tìm đàn bà về cho hắn giải sầu vậy mà hắn nói chị xem thường hắn? Có não không vậy?”
Diệp Sở Noãn: “…” Chị gái ngốc thật sự!
“Em nói xem chị đã đem đồ dâng tới tận miệng rồi, hắn không những không cảm ơn còn nổi cáu với chị? Còn nói hoá ra chị là loại người như thế? Như thế là sao? Ý của hắn là gì?”
“Em xem như vậy có được không! Đi theo hắn bao lâu nay vậy mà chỉ một chuyện nhỏ như vậy hắn lại làm quá lên với chị!”
Diệp Sở Noãn sâu xa nhìn Âu Thường Hi: “Chị thật sự không hiểu ý Nam lão đại rồi”
Vẻ mặt Âu Thường Hi lộ rõ vẻ nghi hoặc, cô không hiểu ý lão đại sao?
Diệp Sở Noãn ý vị sâu xa vỗ vai Âu Thường Hi: “Để ý kĩ một chút, tâm tư đàn ông dễ đoán!”
Cô chỉ để lại câu nói đó rồi đứng lên, cùng lúc đó anh gọi điện xong cũng đi xuống, cô bèn đi lại chỗ anh: “Cãi nhau rồi”
“Ừ” Anh không nói gì nhiều về chuyện của hai người họ, anh bước xuống vòng tay qua eo cô.
Nhìn biểu cảm bình thường của anh cô cũng không hỏi nhiều.
Anh liếc Âu Thường Hi đang ngẩn ngơ ngồi đó rồi nhẹ giọng nói với cô: “Lên thay đồ đi, chúng ta tới nhà thím ăn cơm”
Diệp Sở Noãn gật đầu rồi cất bước lên phòng.
Lúc này Âu Thường Hi mới lên tiếng: “Lãnh đại ca, bà ta rời cảng rồi”
Anh gật đầu: “Biệt thự phía sau”
“Cảm ơn” Âu Thường Hi ủ rột đi tới biệt thự phía sau, tạm thời tránh xa tên Lục Nhất Nam chó má kia ra!
“Lão gia chủ! Có cần hành động ngay khi cô ta ra không?” Tài xế nhìn người đàn ông trung niên qua kính chiếu hậu.
Người đàn ông im lặng chốc lát mắt hướng về tầng lầu có phòng họp khẽ nhếch môi: “Không vội…về biệt thự”
Gã tài xế hơi ngạc nhiên nhưng cũng không dám thắc mắc liền vâng dạ rồi lái xe đi.
Phía cửa sổ nhìn ra mặt đường, Triệu Dương tay cầm ống nhòm nói với Lãnh Nguỵ Thần đang ngồi tại ghế chủ toạ: “Ông chủ! Ông ta đi rồi”
“Chuẩn bị gửi quà đáp lễ” Dứt lời anh đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Lúc Triệu Dương định rời đi thì Tư Nguyệt bất ngờ tiến vào.
“Cô Tư dễ thương có chuyện gì tìm tôi à?”
Vừa nói dứt câu một chiếc giày cao gót 9 phân từ cửa bay “vèo” tới chỗ Triệu Dương. Cũng may anh né được nếu không sẽ tổn thương bộ phận nào đó trên cơ thể.
“Dễ thương mà hơi nóng tính!”
Tư Nguyệt ném nốt chiếc còn lại, gằn giọng: “Câm mồm cho bà đây!”
Triệu Dương cầm 2 chiếc giày trên tay ra hiệu ok.
Tư Nguyệt đi chân trần tiến lại hỏi: “Phía sau Lãnh Dung có người chống?”
Triệu Dương đặt giày xuống cạnh chân Tư Nguyệt rồi ngồi xuống ghế, nhưng đôi giày đáng thương bị Tư Nguyệt đá đi, anh cũng không để ý nhiều nói: “Bằng không thì sao? Nếu không có người máu mặt chống lưng thì cho bà ta 100 lá gan bà ta cũng không dám động tới phu nhân”
“Người đó lớn lắm sao?”
Triệu Dương bỗng bật cười: “Từ lúc đi theo phu nhân khả năng nhạy bén của cô đâu rồi?”
Tư Nguyệt nhấc chân đạp anh ta một cái: “Bớt nói nhảm!”
“Được! Được! Là Trương Tịnh Gia, có lão cáo già đó chống lưng Lãnh Dung còn chịu kiêng nể cái gì”
“Ngoại tình à?” Theo như Tư Nguyệt được biết thì Trương Tịnh Gia đã có vợ và 2 người con đều lớn cả rồi.
Triệu Dương gật đầu: “Bà ta vừa ra khỏi cửa Lãnh gia đã với được gia chủ nhà họ Trương, nếu không làm sao lăn lộn được ở cái giới này?”
Tư Nguyệt hơi bất ngờ với khả năng làm tình nhân của Lãnh Dung: “Ông ta chịu bao nuôi bà ta lâu như vậy sao?”
“Cô ngây thơ thế! Nhất sắc, nhị tiền, tam trí, tứ quan! Bà ta có cái quan trọng nhất là sắc đẹp và sự khôn khéo”
“Hơn nữa Trương Tịnh Gia đối với người có nhan sắc đều rất cưng chiều”
Tư Nguyệt nghe xong không nói gì đứng dậy rời đi.
“Đi đâu thế?”
Tư Nguyệt quay lại nhìn Triệu Dương bằng ánh mắt khó hiểu: “Những gì cần biết đã biết rồi ở lại đây làm gì? Tán gẫu với anh à?”
Triệu Dương nở nụ cười trêu chọc: “Nghe có vẻ bận rộn!”
“Câm miệng cho bà đây! Còn nữa nhớ mua lại đôi giày cao gót khác cho tôi, size 38! Loại 9 phân!”
Dứt lời Tư Nguyệt đi chân trần ra khỏi phòng. Trước giờ cô có quy tắc một khi ném giày vứt đi thì không có chuyện nhặt lại nữa.
“Không thành vẫn đề!”
____________
Tan tầm Lãnh Nguỵ Thần dắt tay Diệp Sở Noãn trở về nhà.
Trên xe điện thoại anh khẽ rung báo có tin nhắn, là một dãy số lạ với nội dung ‘Không tồi! Trương gia đợi cậu hạ bàn!’
“Sao vậy?” Diệp Sở Noãn ngồi bên cạnh hỏi.
“Không có gì, tin nhắn rác” Nói xong anh tiện tay xoá tin nhắn đó đi.
Diệp Sở Noãn sâu xa nhìn anh nhưng lại không nói gì, đoạn tin nhắn đó cô đọc được rồi. Trương gia? Là ai nhỉ.
Vừa vào tới phòng khách đã thấy bóng dáng Âu Thường Hi muộn phiền ngồi trên sofa.
“Sao thế chị?” Cô buông tay anh ra rồi đi lại chỗ Âu Thường Hi ngồi xuống.
Lãnh Nguỵ Thần nhìn lòng bàn tay đầy mất mát, bộ mặt thiếu kiên nhẫn đứng đó nghe.
Âu Thường Hi hai mắt sưng như hai quả cà chua nhìn thấy Diệp Sở Noãn lại muốn khóc: “Huhu…em gái Noãn…”
“Sao thế?”
“Tên Lục Nhất Nam khốn kiếp đó mắng chị còn dám đuổi chị đi!”
Lãnh Nguỵ Thần nghe xong lập tức hiểu ra, lại là câu chuyện quen thuộc, không có gì đáng để nghe, anh lập tức quay người lên lầu gọi điện thoại.
“Nam lão đại làm sao lại như vậy?”
Âu Thường Hi sụt sịt kể lại: “Hôm nay tâm trạng hắn rất tệ, các anh em bên cạnh nói rằng chỉ cần có đàn bà là sẽ quên đi hết muộn phiền, chị bèn đi tìm đàn bà về cho hắn giải sầu vậy mà hắn nói chị xem thường hắn? Có não không vậy?”
Diệp Sở Noãn: “…” Chị gái ngốc thật sự!
“Em nói xem chị đã đem đồ dâng tới tận miệng rồi, hắn không những không cảm ơn còn nổi cáu với chị? Còn nói hoá ra chị là loại người như thế? Như thế là sao? Ý của hắn là gì?”
“Em xem như vậy có được không! Đi theo hắn bao lâu nay vậy mà chỉ một chuyện nhỏ như vậy hắn lại làm quá lên với chị!”
Diệp Sở Noãn sâu xa nhìn Âu Thường Hi: “Chị thật sự không hiểu ý Nam lão đại rồi”
Vẻ mặt Âu Thường Hi lộ rõ vẻ nghi hoặc, cô không hiểu ý lão đại sao?
Diệp Sở Noãn ý vị sâu xa vỗ vai Âu Thường Hi: “Để ý kĩ một chút, tâm tư đàn ông dễ đoán!”
Cô chỉ để lại câu nói đó rồi đứng lên, cùng lúc đó anh gọi điện xong cũng đi xuống, cô bèn đi lại chỗ anh: “Cãi nhau rồi”
“Ừ” Anh không nói gì nhiều về chuyện của hai người họ, anh bước xuống vòng tay qua eo cô.
Nhìn biểu cảm bình thường của anh cô cũng không hỏi nhiều.
Anh liếc Âu Thường Hi đang ngẩn ngơ ngồi đó rồi nhẹ giọng nói với cô: “Lên thay đồ đi, chúng ta tới nhà thím ăn cơm”
Diệp Sở Noãn gật đầu rồi cất bước lên phòng.
Lúc này Âu Thường Hi mới lên tiếng: “Lãnh đại ca, bà ta rời cảng rồi”
Anh gật đầu: “Biệt thự phía sau”
“Cảm ơn” Âu Thường Hi ủ rột đi tới biệt thự phía sau, tạm thời tránh xa tên Lục Nhất Nam chó má kia ra!