Chương 52: Đừng để anh có cơ hội hận em
Sáng hôm sau Diệp Sở Noãn trở về Diệp gia mà không báo trước, thật may mắn vì không có Diệp Kình ở nhà, mẹ cô cũng ở nhà bà ngoại chưa trở về.
Vừa xuống xe hai người đi thẳng vào trong, Triệu Dương tiếp tục làm bình hoa di động cạnh xe.
“Lãnh thiếu! Tiểu thư! Hai người về sao không nói một tiếng, hôm nay lão gia không có nhà…” Giọng quản gia có chút bối rồi.
Diệp Sở Noãn chỉ cười nhẹ: “Con chỉ về lấy chút đồ thôi”
Quản gia vâng một tiếng rồi lui đi, cô đi thẳng lên phòng của mẹ, Lãnh Nguỵ Thần chậm rãi theo sau.
“Tạch!” Điện được bật lên, cô nhìn căn phòng một lượt, trước đó cô nhớ mẹ có một chiếc hộp cũ từ rất lâu rồi, khi còn nhỏ thi thoảng mẹ lại mở nó ra rồi âm thầm khóc vào đêm muộn, chắc chắn trong đó có chứa gì đó. Nhưng cô không nhớ nó ở đâu.
“Cần anh giúp gì?” Lãnh Nguỵ Thần dõi theo cô nãy giờ.
“Em muốn tìm một chiếc hộp gỗ nhỏ, nhưng không nhớ vị trí cụ thể trong căn phòng này”
“Tìm”
Hai người chia ra tìm kiếm trong căn phòng, tìm một lúc Lãnh Nguỵ Thần nhìn chằm chằm ô gạch đằng sau tủ nhỏ đầu giường, anh đưa tay ấn nhẹ, cửa từ từ bung ra, một chiếc hộp gỗ nhỏ dần xuất hiện, anh quay người nhìn Diệp Sở Noãn đang kiếm phía xa: “Lại đây”
Cô dừng động tác đi tới phía anh, đồng thời Lãnh Nguỵ Thần cũng lấy hộp gỗ từ trong tường ra ngoài đưa tới tay cô.
Hộp có mật mã nên không thể mở, sau 1 hồi đoán bừa nhưng không mở được cô đành thôi: “Mang nó về trước rồi tính sau”
Cô sợ Diệp Kình sẽ đột ngột trở về.
Có lẽ nhìn được lo sợ trong mắt cô, anh cất lời: “Không cần phải sợ”
Cô khẽ liếc anh: “Chúng ta đang bí mật trộm đồ đó! Đi thôi!”
Lãnh Nguỵ Thần chỉ cười chứ không nói gì, anh nghe theo cô là được rồi.
Quản gia chú ý tới hộp gỗ trên tay cô lại nhìn gương mặt lạnh lùng của anh mà không khỏi nghi hoặc, nhưng không dám nhiều lời đợi hai người rời đi mới âm thầm báo cho Diệp Kình biết.
Nhưng vừa rút điện thoại ra Triệu Dương không biết từ bao giờ xuất hiện trước mặt ông: “Ngài quản gia! Nói nhiều không tốt cho cổ họng đâu”
Quản gia lập tức sợ hãi buông điện thoại, do với Diệp Kình thì Lãnh Nguỵ Thần còn đáng sợ hơn nhiều.
Triệu Dương hài lòng nhìn động tác cất điện thoại của quản gia nhẹ nhàng nói: “Người khôn ngoan nên biết làm gì”
Quản gia vội vàng gật đầu: “Tôi biết! Tôi biết!”
“Vậy không phiền ông làm việc nữa” Dứt lời Triệu Dương xoay người rời đi.
Quản gia nhìn theo mà đưa tay lau mồ hôi, nếu mắt ông không hoa thì lúc hắn xoay người bên hông có lộ ra một khẩu súng, hắn là cố ý để ông biết được. Sau một hồi đắn đo ông quyết định không nói gì cả, ông còn người thân, không thể làm bừa.
Trên xe Diệp Sở Noãn không nghĩ ra được mật khẩu là gì: “Rốt cuộc mẹ đã đặt mật khẩu là gì vậy”
Lãnh Nguỵ Thần nhìn sự phiền muộn trong cô anh với tay cầm lấy chiếc hộp ném cho Tư Nguyệt vừa mới tới đang ngồi ghế lái phụ: “Phá nó”
Tư Nguyệt nhận lấy: “Vâng”
Cô ngơ ra vài giây sau đó vội vã ngăn cản: “Đừng phá! Không được phá”
Tư Nguyệt hết nhìn cô rồi lại nhìn anh sau đó nhìn Triệu Dương đang lái xe: nghe ai bây giờ?
Triệu Dương nhún vai: Chịu!
Tư Nguyệt: “…”
Diệp Sở Noãn lấy lại chiếc hộp: “Mẹ em bảo quản nó lâu như vậy không thể phá huỷ được”
Anh nâng tay vỗ nhẹ vào đầu cô: “Nghĩ gì vậy? Anh nói phá huỷ bao giờ?”
Cô nhíu mày: “Mới nãy anh đưa Tư Nguyệt nói phá…”
Anh bật cười lần nữa cầm lấy hộp đưa cho Tư Nguyệt lần nữa: “Là phá mật mã, không phải phá huỷ”
Diệp Sở Noãn à một tiếng: “Tư Nguyệt phá được mã sao?”
“Đừng xem nhẹ người của anh”
Cô nhoài người lên phía trước nhìn thao tác chọc ngoáy ổ khoá của Tư Nguyệt. Hành động này của cô trong mắt anh nhìn có chút buồn cười, anh đưa tay kéo cô lên đùi, bàn tay siết chặt eo cô.
Diệp Sở Noãn giật mình hô lên: “Anh làm gì thế?”
“Nhìn cho dễ”
Diệp Sở Noãn: “…” Ừ! Quan sát dễ thật!
Chưa tới hai phút ổ khoá đã được Tư Nguyệt phá cô nàng đưa hộp cho Diệp Sở Noãn: “Cách thức mật mã này có chút cổ, mất hơi nhiều thời gian chút”
Nhận lấy hộp Diệp Sở Noãn không khỏi bất ngờ: “Nhanh như vậy đã phá được khoá…”
Tư Nguyệt hơi xấu hổ nhìn lại: “Phu nhân! Như vậy là lâu đó”
“Đâu có, nhanh mà”
Lãnh Nguỵ Thần vân ve lọn tóc dài của cô giải thích: “Loại khoá mật mã này kỉ lục của Tư Nguyệt là 21 giây”
Diệp Sở Noãn kinh ngạc nhìn Tư Nguyệt, lợi hại!
Cô không để ý mình vẫn đang ngồi trên đùi anh mà chậm rãi mở hộp ra. Bên trong có một bức thư, một túi gấm nhỏ màu đỏ, và một bức ảnh cũ màu.
Cô nhíu mày nhấc từng thứ ra, bức thư ngắn gọn nét chữ ngay thẳng: ‘Tưởng Ý! Em rất tàn nhẫn em biết không? Anh nói tại sao em không chịu hiểu? Anh có thể lo liệu được! Vậy sao em lại phản bội anh? Là do hắn có gia thế hơn sao? Tưởng Ý! Em đừng cho anh cơ hội hận em!’
Đọc xong bức thư cô trầm tư, ai là người gửi bức thư này cho mẹ cô? Còn nói với giọng điệu tràn trề thất vọng.
Cô tiếp tục sờ tới túi gấm nhỏ bên trong có một chiếc nhẫn kim cương kiểu dáng đơn giản, và một sợi dây chuyền hình hồ điệp. Còn bức ảnh…
Là một người đàn ông đứng dưới mưa, mặt cúi gằm xuống đất, phía cánh tay nhuộm đỏ có vẻ như là máu…Đây chắc hẳn là người đã viết thư cho mẹ, chiếc nhẫn và sợi dây chuyền chắc cũng liên quan tới người này.
Lãnh Nguỵ Thần nhìn vào tấm ảnh, chỉ chốc lát, ánh mắt của anh chợt tay đổi, có chút quen mắt. Nhưng anh nhanh chóng loại bỏ cảm giác quen mắt đó đi, chắc do bản thân nhìn nhầm.
Anh cất giọng trầm trầm: “Điều tra”
Triệu Dương đang lái xe gật đầu: “Vâng!”
“Anh đoán xem người này có quan hệ gì với mẹ em?”
Anh không trả lời mà hỏi lại cô: “Em cho rằng nó là mối quan hệ gì?”
Diệp Sở Noãn nhìn anh suy nghĩ một lát mới nói: “Tình nhân?”
“Em chắc chắn?”
“Anh thấy sao?”
Lãnh Nguỵ Thần chỉ vào bức thư và nhẫn cùng dây chuyền: “Dựa theo nội dung trong thư thì có lẽ mẹ em yêu đương với người này nhưng sau đó đã làm gì đó phản bội ông ta, ví dụ như kết hôn với ba em?”
Cô suy nghĩ lời anh nói, không sai chút nào.
“Còn nhẫn này rõ ràng là nhẫn cầu hôn, dây chuyền là đồ cặp, có thể tưởng tượng năm đó mẹ em yêu đương rất cuồng nhiệt”
“Yêu đương…em chưa từng nghe mẹ nhắc lại chuyện quá khứ bao giờ cả..”
Chuyện mẹ giấu cô còn rất nhiều…năm đó rốt cuộc đã có chuyện gì? Cha ruột cô là ai?
Lãnh Nguỵ Thần xoa đầu cô: “Không vội, anh tra cùng em”
“Ừm…”
Vừa xuống xe hai người đi thẳng vào trong, Triệu Dương tiếp tục làm bình hoa di động cạnh xe.
“Lãnh thiếu! Tiểu thư! Hai người về sao không nói một tiếng, hôm nay lão gia không có nhà…” Giọng quản gia có chút bối rồi.
Diệp Sở Noãn chỉ cười nhẹ: “Con chỉ về lấy chút đồ thôi”
Quản gia vâng một tiếng rồi lui đi, cô đi thẳng lên phòng của mẹ, Lãnh Nguỵ Thần chậm rãi theo sau.
“Tạch!” Điện được bật lên, cô nhìn căn phòng một lượt, trước đó cô nhớ mẹ có một chiếc hộp cũ từ rất lâu rồi, khi còn nhỏ thi thoảng mẹ lại mở nó ra rồi âm thầm khóc vào đêm muộn, chắc chắn trong đó có chứa gì đó. Nhưng cô không nhớ nó ở đâu.
“Cần anh giúp gì?” Lãnh Nguỵ Thần dõi theo cô nãy giờ.
“Em muốn tìm một chiếc hộp gỗ nhỏ, nhưng không nhớ vị trí cụ thể trong căn phòng này”
“Tìm”
Hai người chia ra tìm kiếm trong căn phòng, tìm một lúc Lãnh Nguỵ Thần nhìn chằm chằm ô gạch đằng sau tủ nhỏ đầu giường, anh đưa tay ấn nhẹ, cửa từ từ bung ra, một chiếc hộp gỗ nhỏ dần xuất hiện, anh quay người nhìn Diệp Sở Noãn đang kiếm phía xa: “Lại đây”
Cô dừng động tác đi tới phía anh, đồng thời Lãnh Nguỵ Thần cũng lấy hộp gỗ từ trong tường ra ngoài đưa tới tay cô.
Hộp có mật mã nên không thể mở, sau 1 hồi đoán bừa nhưng không mở được cô đành thôi: “Mang nó về trước rồi tính sau”
Cô sợ Diệp Kình sẽ đột ngột trở về.
Có lẽ nhìn được lo sợ trong mắt cô, anh cất lời: “Không cần phải sợ”
Cô khẽ liếc anh: “Chúng ta đang bí mật trộm đồ đó! Đi thôi!”
Lãnh Nguỵ Thần chỉ cười chứ không nói gì, anh nghe theo cô là được rồi.
Quản gia chú ý tới hộp gỗ trên tay cô lại nhìn gương mặt lạnh lùng của anh mà không khỏi nghi hoặc, nhưng không dám nhiều lời đợi hai người rời đi mới âm thầm báo cho Diệp Kình biết.
Nhưng vừa rút điện thoại ra Triệu Dương không biết từ bao giờ xuất hiện trước mặt ông: “Ngài quản gia! Nói nhiều không tốt cho cổ họng đâu”
Quản gia lập tức sợ hãi buông điện thoại, do với Diệp Kình thì Lãnh Nguỵ Thần còn đáng sợ hơn nhiều.
Triệu Dương hài lòng nhìn động tác cất điện thoại của quản gia nhẹ nhàng nói: “Người khôn ngoan nên biết làm gì”
Quản gia vội vàng gật đầu: “Tôi biết! Tôi biết!”
“Vậy không phiền ông làm việc nữa” Dứt lời Triệu Dương xoay người rời đi.
Quản gia nhìn theo mà đưa tay lau mồ hôi, nếu mắt ông không hoa thì lúc hắn xoay người bên hông có lộ ra một khẩu súng, hắn là cố ý để ông biết được. Sau một hồi đắn đo ông quyết định không nói gì cả, ông còn người thân, không thể làm bừa.
Trên xe Diệp Sở Noãn không nghĩ ra được mật khẩu là gì: “Rốt cuộc mẹ đã đặt mật khẩu là gì vậy”
Lãnh Nguỵ Thần nhìn sự phiền muộn trong cô anh với tay cầm lấy chiếc hộp ném cho Tư Nguyệt vừa mới tới đang ngồi ghế lái phụ: “Phá nó”
Tư Nguyệt nhận lấy: “Vâng”
Cô ngơ ra vài giây sau đó vội vã ngăn cản: “Đừng phá! Không được phá”
Tư Nguyệt hết nhìn cô rồi lại nhìn anh sau đó nhìn Triệu Dương đang lái xe: nghe ai bây giờ?
Triệu Dương nhún vai: Chịu!
Tư Nguyệt: “…”
Diệp Sở Noãn lấy lại chiếc hộp: “Mẹ em bảo quản nó lâu như vậy không thể phá huỷ được”
Anh nâng tay vỗ nhẹ vào đầu cô: “Nghĩ gì vậy? Anh nói phá huỷ bao giờ?”
Cô nhíu mày: “Mới nãy anh đưa Tư Nguyệt nói phá…”
Anh bật cười lần nữa cầm lấy hộp đưa cho Tư Nguyệt lần nữa: “Là phá mật mã, không phải phá huỷ”
Diệp Sở Noãn à một tiếng: “Tư Nguyệt phá được mã sao?”
“Đừng xem nhẹ người của anh”
Cô nhoài người lên phía trước nhìn thao tác chọc ngoáy ổ khoá của Tư Nguyệt. Hành động này của cô trong mắt anh nhìn có chút buồn cười, anh đưa tay kéo cô lên đùi, bàn tay siết chặt eo cô.
Diệp Sở Noãn giật mình hô lên: “Anh làm gì thế?”
“Nhìn cho dễ”
Diệp Sở Noãn: “…” Ừ! Quan sát dễ thật!
Chưa tới hai phút ổ khoá đã được Tư Nguyệt phá cô nàng đưa hộp cho Diệp Sở Noãn: “Cách thức mật mã này có chút cổ, mất hơi nhiều thời gian chút”
Nhận lấy hộp Diệp Sở Noãn không khỏi bất ngờ: “Nhanh như vậy đã phá được khoá…”
Tư Nguyệt hơi xấu hổ nhìn lại: “Phu nhân! Như vậy là lâu đó”
“Đâu có, nhanh mà”
Lãnh Nguỵ Thần vân ve lọn tóc dài của cô giải thích: “Loại khoá mật mã này kỉ lục của Tư Nguyệt là 21 giây”
Diệp Sở Noãn kinh ngạc nhìn Tư Nguyệt, lợi hại!
Cô không để ý mình vẫn đang ngồi trên đùi anh mà chậm rãi mở hộp ra. Bên trong có một bức thư, một túi gấm nhỏ màu đỏ, và một bức ảnh cũ màu.
Cô nhíu mày nhấc từng thứ ra, bức thư ngắn gọn nét chữ ngay thẳng: ‘Tưởng Ý! Em rất tàn nhẫn em biết không? Anh nói tại sao em không chịu hiểu? Anh có thể lo liệu được! Vậy sao em lại phản bội anh? Là do hắn có gia thế hơn sao? Tưởng Ý! Em đừng cho anh cơ hội hận em!’
Đọc xong bức thư cô trầm tư, ai là người gửi bức thư này cho mẹ cô? Còn nói với giọng điệu tràn trề thất vọng.
Cô tiếp tục sờ tới túi gấm nhỏ bên trong có một chiếc nhẫn kim cương kiểu dáng đơn giản, và một sợi dây chuyền hình hồ điệp. Còn bức ảnh…
Là một người đàn ông đứng dưới mưa, mặt cúi gằm xuống đất, phía cánh tay nhuộm đỏ có vẻ như là máu…Đây chắc hẳn là người đã viết thư cho mẹ, chiếc nhẫn và sợi dây chuyền chắc cũng liên quan tới người này.
Lãnh Nguỵ Thần nhìn vào tấm ảnh, chỉ chốc lát, ánh mắt của anh chợt tay đổi, có chút quen mắt. Nhưng anh nhanh chóng loại bỏ cảm giác quen mắt đó đi, chắc do bản thân nhìn nhầm.
Anh cất giọng trầm trầm: “Điều tra”
Triệu Dương đang lái xe gật đầu: “Vâng!”
“Anh đoán xem người này có quan hệ gì với mẹ em?”
Anh không trả lời mà hỏi lại cô: “Em cho rằng nó là mối quan hệ gì?”
Diệp Sở Noãn nhìn anh suy nghĩ một lát mới nói: “Tình nhân?”
“Em chắc chắn?”
“Anh thấy sao?”
Lãnh Nguỵ Thần chỉ vào bức thư và nhẫn cùng dây chuyền: “Dựa theo nội dung trong thư thì có lẽ mẹ em yêu đương với người này nhưng sau đó đã làm gì đó phản bội ông ta, ví dụ như kết hôn với ba em?”
Cô suy nghĩ lời anh nói, không sai chút nào.
“Còn nhẫn này rõ ràng là nhẫn cầu hôn, dây chuyền là đồ cặp, có thể tưởng tượng năm đó mẹ em yêu đương rất cuồng nhiệt”
“Yêu đương…em chưa từng nghe mẹ nhắc lại chuyện quá khứ bao giờ cả..”
Chuyện mẹ giấu cô còn rất nhiều…năm đó rốt cuộc đã có chuyện gì? Cha ruột cô là ai?
Lãnh Nguỵ Thần xoa đầu cô: “Không vội, anh tra cùng em”
“Ừm…”