Chương 16: Chương 16
Đợi Lâm Tú Thanh nhận lấy, anh mới cầm lấy một miếng cho mình, còn lại thì đặt lên bàn để mọi người tự lấy.“Anh ba, anh đổi tính rồi sao?”“Đồ ăn cũng không bịt được miệng của em?”Diệp Tuệ Mỹ mím môi, không dám nói thêm nữa.Diệp Diệu Đông lại nhìn về phía bà cụ, cười nói: “Bây giờ có một loại răng giả có thể tháo lắp, lúc ăn cơm có thể đeo vào, có thể cắn được thịt, ăn xong lại tháo ra rửa sạch, lần sau lại dùng.Có thời gian cháu sẽ vào thành phố, đến bệnh viện hỏi thử xem, mua cho bà một bộ, như vậy bà có thể ăn thịt, cái gì cũng có thể ăn!”“Ai nha, đừng lãng phí tiền.Bà đã sắp xuống mồ rồi, ăn cháo đậu phụ là được rồi, hơn nữa một tháng thì hơn nửa tháng bà nội đã ăn chay! ”“Ngày bà không ăn chay có thể ăn thịt, quyết định như vậy đi!”“Bà đã tuổi này rồi, còn ăn thịt làm gì? Cá ngon hơn thịt, người miền biển chúng ta ăn cá là tốt rồi.” Khuôn mặt già nua của bà cụ cười đến nhăn nheo, trong lòng vô cùng vui vẻ hưởng thụ.“Cá có chỗ ngon của cá, thịt có chỗ ngon của thịt, chúng ta đều phải ăn.”Mọi người trong nhà quan sát tương tác của hai người họ, cho rằng lão tam đối với bà cụ cũng còn chút lương tâm, không uổng công bà cụ đã yêu thương anh.Lúc này mẹ Diệp cũng đã bóc xong vỏ ngô, dâu cả nhà họ Diệp đón lấy: “Mẹ, để con nấu.”“Không sao, để mẹ làm, con trông con đi.”Bà cụ nhìn cha Diệp, nói: “Mẹ thấy râu ngô đều đã chuyển sang màu đen, gần chín rồi, mấy ngày nữa anh đi theo mẹ đi bẻ ngô đi, tránh để trồng dưới đất lâu quá, già rồi ăn không ngon.”Cha Diệp cầm ống điếu trừng mắt: “Con làm gì có thời gian, thuyền vừa mới sửa xong, tranh thủ lúc nhân lực còn mạnh, con phải đưa lão đại và lão nhị ra khơi thêm vài lần nữa, xem thử có thể bắt được nhiều hơn không! Lão tam cả ngày ăn chơi lêu lổng, bảo nó dắt theo mấy đứa nhỏ đi đi, đúng lúc bọn nó có thể gánh về.”“Nó có thể làm được mới là lạ, suốt ngày không nhìn thấy mặt, để tôi dẫn theo bọn trẻ đi cùng với mẹ.” Mẹ Diệp lấy một nắm rơm, cầm que diêm để nhóm lửa, sau đó ném vào trong lòng bếp, tiếp tục câu chuyện.Vừa nói đến chuyện lão tam không làm được, cha Diệp liền nhớ đến mấy năm trước có sắp xếp cho anh đi gánh thóc, kết quả lại gánh xuống mương, đúng là tức chết!“Được tích sự gì? Lớn như vậy rồi, ngay cả chút ngô cũng không gánh được, còn có thể gánh xuống mương, đúng là khiến người ta cười chết!.”.