Chương 6: Cô Lâm Ý Chi này, trí nhớ cô kém nhỉ?
Tình cờ? Rõ ràng là cô ta cố tình gán ghép em. Bọn họ có ý đồ với em, em không nhận ra à? - Đình Duy như không khống chế được bản thân, anh hét lên giận dữ.
Ban nãy Đình Duy cùng đối tác bàn việc hợp tác ở đây thì vô tình gặp Chi ngồi cùng bàn với người đàn ông lạ mặt. Bây giờ cũng mười giờ tối rồi rõ ràng lúc nãy còn nói chuyện vui vẻ với nhau như thế.
Lúc này, Ngọc cũng chạy lại mà cố giải thích:
- Anh Đình Duy, anh đừng trách chị mà. Bọn em chỉ đi ăn với nhau thôi, là em không nên rủ chị ra ngoài, đều tại em cả.
Lời này nghe qua như giải thích nhưng trong tình cảnh này thì chẳng khác nào nói Đình Duy chính là người đàn ông tính tình nhỏ nhen hay ghen tuông mù quáng.
- Cút, đừng tưởng tôi không biết các người đang có ý đồ gì. - Nhìn Đình Duy lúc này vô cùng đáng sợ, ánh mắt sắc lẹm như dao chọc vào Ngọc làm cô ta sợ hãi lùi về sau mấy bước.
- Đủ rồi. - Chi tức giận hét lên. - Anh không hề tin tưởng em?
- Rõ ràng là em vẫn chưa ý thức được vấn đề đang xảy đến với mình.
- Em không nhận thức được vấn đề? Được vậy chúng ta chia tay đi.
Trong lúc tức giận ngôn từ mất kiểm soát cô đã đề nghị chia tay với anh. Chi còn nhớ lúc đó anh vô cùng tức giận, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô.
- Em nói gì?
- Em... em...
Biết bản thân lỡ lời Chi vội níu cánh tay anh nhưng bị anh gạt ra. Nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng của Duy lúc đó Chi không khỏi sởn hết tóc gáy.
Trước khi rời đi anh đã nói với cô một câu:
- Em tốt nhất đừng nên hối hận.
Hối hận sao? Đúng vậy, Đình Duy đã từng cảnh cáo cô nhưng cô không nghe, họa là do cô tự gánh không trách được ai cả. Nhưng cũng may ông trời còn cho cô thêm một cơ hội để sửa lại và Đình Duy anh ấy đang đứng trước mặt cô.
Chi nhìn anh đột nhiên có chút thất thần.
" Lâm Ý Chi chắc chắn là mày điên rồi."
Trời ạ từ đầu sao cô lại hai tay dâng người đàn ông tuyệt vời thế này cho người khác được nhỉ? Nhìn từ trên xuống dưới không một góc chết, vô cùng tài giỏi hơn nữa tương lai còn thừa hưởng gia tài bạc tỷ. Tương lai sáng lạn thế còn gì. So với Hoàng đúng là một trời một vực.
- Anh có cần nói chuyện với em như thế không?
Đình Duy đột nhiên bậc cười, khóe môi anh cong cong mà nói:
- Cô Lâm Ý Chi này, trí nhớ cô kém nhỉ?
Chi nghe vậy thì khó hiểu.
- Ý anh là sao?
- Chắc là cô quên chúng ta đã chia tay rồi, vừa chia tay tháng trước. - Duy dừng lại, ánh mắt như thợ săn đang từng bước ép sát con mồi, giọng nói chậm rãi mang tính sát thương cao. - Là cô đá tôi trước.
" Chẳng trách An An nhà chúng ta lại đẹp trai như vậy, thì ra là di truyền từ bố à. Chặc... chặc... "
- Hiểu lầm, chắc chắn là hiểu lầm. - Chi cố giải thích.
- Hiểu lầm?
Chi bối rối, phải làm sao bây giờ. Cô biết mình là mối tình đầu của anh cả hai đã quen nhau được một năm rồi. Lúc đó anh về trường cô để truyền cảm hứng thì vô tình gặp nhau sẵn tiện có ba ở đó nên có giới thiệu qua một chút. Mối quan hệ của họ cũng là Chi chủ động với anh trước vậy mà hôm đó ở trước mặt nhiều người cô đá anh? Chết thật đúng là tự tạo nghiệp không thể sống đây mà.
Chi tỏ vẻ đáng thương, cô rưng rưng nước mắt.
- Lúc đó là do em nóng giận hồ đồ, em xin lỗi anh được không?
- Không.
- "..."
- Hay em viết một nghìn chữ xin lỗi em yêu anh Đình Duy nhất nhé?
- Không cần.
Đồ đàn ông lạnh lùng khó ưa. Chi nhìn xung quanh một lượt, ở đây đa số đều là các cô gái trẻ đẹp chẳng khác một cuộc xem mắt là mấy. Mắt của họ như keo dính chuột mà dán vào người anh làm Chi thật khó chịu. Không được... không được, cô không thể để người khác giành người đàn ông của cô đi được nếu không An An phải làm sao đây.
Chi cau mày, chỉ còn cách đó thôi, cô nhón chân định hôn Đình Duy một cái thì...
- Chị hai, chị ở đây á? Ơ anh Đình Duy cũng ở đây ạ?
- "..."
Chết tiệt, lúc nào không đến lại ngay lúc này haizz...
Ngọc đi đến, cô ta e thẹn cười duyên vô cùng quyến rũ mà nhìn Đình Duy.
- Anh Đình Duy chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Đình Duy cũng gật đầu một cái, biểu tình bình thường mắt không một hồi gợn sóng. Đột nhiên anh khẽ nhíu mày.
" Người phụ nữ này em còn dám lấy đồ anh tặng cho người khác mặc?"
- Cảm ơn, tôi còn có việc tôi đi trước. - Giọng nói anh lạnh lùng không mấy thiện cảm cho lắm.
- Ơ khoang...
- Khoang đã...
Chi nuối tiếc giơ tay ra níu kéo, ủa mà khoang? Chuyện gì vậy Ngọc cũng hành động y hệt.
Cả hai cùng nhìn lại Ngọc làm cô ta lúng túng, thấy tình hình ngượng ngùng cô ta chỉ đành giải thích:
- Em chỉ là muốn mời anh Đình Duy một ly thôi ạ.
Đột nhiên Ngọc xị mặt, cô ta tỏ ra buồn buồn, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ trông vừa tủi thân vừa yếu đuối.
- Nếu không... thì cũng không sao ạ.
Chi thấy một màn này thì không khỏi cảm thán, trình độ diễn xuất này của cô ta đúng là thượng thừa đó nha làm cô cũng muốn siêu lòng đây này.
Vốn dĩ Đình Duy cũng không định nhận lấy ly rượu. Nhưng mà có người nào đó ở đây nên muốn tỏ vẻ một chút. Anh nhếch lên khóe môi.
" Lâm Ý Chi không phải em tin tưởng cô ta nhất sao? Cho em tức chết."
Đình Duy cầm lấy ly rượu vang, tay đều đều xoay lắc theo hình vòng làm cho rượu bên trong điên cuồng chao đảo.
- Được thôi.
Ban nãy Đình Duy cùng đối tác bàn việc hợp tác ở đây thì vô tình gặp Chi ngồi cùng bàn với người đàn ông lạ mặt. Bây giờ cũng mười giờ tối rồi rõ ràng lúc nãy còn nói chuyện vui vẻ với nhau như thế.
Lúc này, Ngọc cũng chạy lại mà cố giải thích:
- Anh Đình Duy, anh đừng trách chị mà. Bọn em chỉ đi ăn với nhau thôi, là em không nên rủ chị ra ngoài, đều tại em cả.
Lời này nghe qua như giải thích nhưng trong tình cảnh này thì chẳng khác nào nói Đình Duy chính là người đàn ông tính tình nhỏ nhen hay ghen tuông mù quáng.
- Cút, đừng tưởng tôi không biết các người đang có ý đồ gì. - Nhìn Đình Duy lúc này vô cùng đáng sợ, ánh mắt sắc lẹm như dao chọc vào Ngọc làm cô ta sợ hãi lùi về sau mấy bước.
- Đủ rồi. - Chi tức giận hét lên. - Anh không hề tin tưởng em?
- Rõ ràng là em vẫn chưa ý thức được vấn đề đang xảy đến với mình.
- Em không nhận thức được vấn đề? Được vậy chúng ta chia tay đi.
Trong lúc tức giận ngôn từ mất kiểm soát cô đã đề nghị chia tay với anh. Chi còn nhớ lúc đó anh vô cùng tức giận, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô.
- Em nói gì?
- Em... em...
Biết bản thân lỡ lời Chi vội níu cánh tay anh nhưng bị anh gạt ra. Nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng của Duy lúc đó Chi không khỏi sởn hết tóc gáy.
Trước khi rời đi anh đã nói với cô một câu:
- Em tốt nhất đừng nên hối hận.
Hối hận sao? Đúng vậy, Đình Duy đã từng cảnh cáo cô nhưng cô không nghe, họa là do cô tự gánh không trách được ai cả. Nhưng cũng may ông trời còn cho cô thêm một cơ hội để sửa lại và Đình Duy anh ấy đang đứng trước mặt cô.
Chi nhìn anh đột nhiên có chút thất thần.
" Lâm Ý Chi chắc chắn là mày điên rồi."
Trời ạ từ đầu sao cô lại hai tay dâng người đàn ông tuyệt vời thế này cho người khác được nhỉ? Nhìn từ trên xuống dưới không một góc chết, vô cùng tài giỏi hơn nữa tương lai còn thừa hưởng gia tài bạc tỷ. Tương lai sáng lạn thế còn gì. So với Hoàng đúng là một trời một vực.
- Anh có cần nói chuyện với em như thế không?
Đình Duy đột nhiên bậc cười, khóe môi anh cong cong mà nói:
- Cô Lâm Ý Chi này, trí nhớ cô kém nhỉ?
Chi nghe vậy thì khó hiểu.
- Ý anh là sao?
- Chắc là cô quên chúng ta đã chia tay rồi, vừa chia tay tháng trước. - Duy dừng lại, ánh mắt như thợ săn đang từng bước ép sát con mồi, giọng nói chậm rãi mang tính sát thương cao. - Là cô đá tôi trước.
" Chẳng trách An An nhà chúng ta lại đẹp trai như vậy, thì ra là di truyền từ bố à. Chặc... chặc... "
- Hiểu lầm, chắc chắn là hiểu lầm. - Chi cố giải thích.
- Hiểu lầm?
Chi bối rối, phải làm sao bây giờ. Cô biết mình là mối tình đầu của anh cả hai đã quen nhau được một năm rồi. Lúc đó anh về trường cô để truyền cảm hứng thì vô tình gặp nhau sẵn tiện có ba ở đó nên có giới thiệu qua một chút. Mối quan hệ của họ cũng là Chi chủ động với anh trước vậy mà hôm đó ở trước mặt nhiều người cô đá anh? Chết thật đúng là tự tạo nghiệp không thể sống đây mà.
Chi tỏ vẻ đáng thương, cô rưng rưng nước mắt.
- Lúc đó là do em nóng giận hồ đồ, em xin lỗi anh được không?
- Không.
- "..."
- Hay em viết một nghìn chữ xin lỗi em yêu anh Đình Duy nhất nhé?
- Không cần.
Đồ đàn ông lạnh lùng khó ưa. Chi nhìn xung quanh một lượt, ở đây đa số đều là các cô gái trẻ đẹp chẳng khác một cuộc xem mắt là mấy. Mắt của họ như keo dính chuột mà dán vào người anh làm Chi thật khó chịu. Không được... không được, cô không thể để người khác giành người đàn ông của cô đi được nếu không An An phải làm sao đây.
Chi cau mày, chỉ còn cách đó thôi, cô nhón chân định hôn Đình Duy một cái thì...
- Chị hai, chị ở đây á? Ơ anh Đình Duy cũng ở đây ạ?
- "..."
Chết tiệt, lúc nào không đến lại ngay lúc này haizz...
Ngọc đi đến, cô ta e thẹn cười duyên vô cùng quyến rũ mà nhìn Đình Duy.
- Anh Đình Duy chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Đình Duy cũng gật đầu một cái, biểu tình bình thường mắt không một hồi gợn sóng. Đột nhiên anh khẽ nhíu mày.
" Người phụ nữ này em còn dám lấy đồ anh tặng cho người khác mặc?"
- Cảm ơn, tôi còn có việc tôi đi trước. - Giọng nói anh lạnh lùng không mấy thiện cảm cho lắm.
- Ơ khoang...
- Khoang đã...
Chi nuối tiếc giơ tay ra níu kéo, ủa mà khoang? Chuyện gì vậy Ngọc cũng hành động y hệt.
Cả hai cùng nhìn lại Ngọc làm cô ta lúng túng, thấy tình hình ngượng ngùng cô ta chỉ đành giải thích:
- Em chỉ là muốn mời anh Đình Duy một ly thôi ạ.
Đột nhiên Ngọc xị mặt, cô ta tỏ ra buồn buồn, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ trông vừa tủi thân vừa yếu đuối.
- Nếu không... thì cũng không sao ạ.
Chi thấy một màn này thì không khỏi cảm thán, trình độ diễn xuất này của cô ta đúng là thượng thừa đó nha làm cô cũng muốn siêu lòng đây này.
Vốn dĩ Đình Duy cũng không định nhận lấy ly rượu. Nhưng mà có người nào đó ở đây nên muốn tỏ vẻ một chút. Anh nhếch lên khóe môi.
" Lâm Ý Chi không phải em tin tưởng cô ta nhất sao? Cho em tức chết."
Đình Duy cầm lấy ly rượu vang, tay đều đều xoay lắc theo hình vòng làm cho rượu bên trong điên cuồng chao đảo.
- Được thôi.