Chương : 159
Sau khi đã chơi vài ván, miệng của Đào Phỉ vẫn mở thành hình chữ O. Cậu ta nhìn chằm chằm vào điểm số trên màn hình, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi: “Con mẹ nó có phải cậu hack game không? Làm thế nào cậu có thể đạt được tốc độ chính xác cho một giai điệu nhanh như vậy? 99,9%!?”
Trương Tư Nghị cười “Hì hì”, ban đầu cậu không cảm thấy tuyệt vời gì, nhưng ngay cả Cố Diêu, Cố Tiêu và Đào Phỉ - người từng chơi trò chơi này - đều nhìn cậu bằng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh, bản thân cậu cũng cảm thấy mình lợi hại.
Cố Tiêu nâng cằm lên, dùng lỗ mũi đối diện Đào Phỉ, rõ ràng người chơi xuất sắc là Trương Tư Nghị, nhưng trông anh còn tự hào hơn cả cậu.
Đào Phỉ nguýt Cố Tiêu một chút - Anh ngang ngược cái rắm á, xem như vợ anh lợi hại, anh còn không phải bại tướng dưới tay em!
“Đến, đến, đến, đánh thêm một ván, tôi không tin!” Đào Phỉ hầm hừ, xắn tay áo lên, điểm số ván vừa mới chơi hơn ván cũ một điểm, nhưng vẫn thua xa Trương Tư Nghị.
Tiếp theo đến lượt Cố Tiêu chơi, quá trình này... Trương Tư Nghị che mắt, lệ rơi đầy mặt, thật sự không đành lòng nhìn thẳng.
Đào Phỉ ở bên cạnh “Ha ha” cười to, nói với Cố Tiêu: “Anh phản ứng chậm quá, nhịp điệu đơn giản như thế mà cũng để lỡ?”
Cố Tiêu tự mình đánh xong cũng cảm thấy sầu não, đưa ipad cho Trương Tư Nghị, tựa như ra hiệu cho cậu báo thù giúp anh.
Trương Tư Nghị tiếp thu, lại chơi một lần - Điểm A+, tỷ lệ chính xác một trăm phần trăm... Chơi đến bây giờ, cậu đã cảm thấy không có gì thách thức.
Đào Phỉ ôm ipad luôn miệng thốt lên kinh ngạc: “Quá siêu! Kỹ năng thần kỳ!”
Cố Tiêu cũng nhìn Trương Tư Nghị bằng ánh mắt nồng nàn tình yêu...
Trương Tư Nghị cảm thấy bất đắc dĩ, bởi vì cậu không thấy chơi trò chơi này giỏi thì có gì đáng tự hào, giống như tài nghệ làm thủ công của cậu vậy, ngoại trừ việc khiến bạn trai cậu vào lúc này vui vẻ, làm anh nở mặt nở mày một chút, hình như cũng không có tác dụng gì khác.
So với cái này, ngược lại, cậu càng hi vọng có được năng lực học tập, trí nhớ, khả năng hút tiền... của Cố Tiêu. Đây mới là kỹ năng cần thiết để sinh tồn!
Đào Phỉ tốt nghiệp khoa kiến trúc đại học T, năm xưa chắc chắn cũng là học sinh siêu xuất sắc. Nhưng tiếp theo, Trương Tư Nghị lại tận mắt chứng kiến cậu ta và Cố Tiêu giống như thiểu năng trí tuệ anh một ván, em một ván mà chơi Thời đại âm nhạc. Hai người cũng vì chút điểm tích lũy ít ỏi kia mà om sòm lên.
Chơi đến chỗ thú vị, họ còn muốn để Trương Tư Nghị đánh giá xem ai giỏi hơn, kết quả vừa nghiêng đầu nhìn sang, đã thấy Trương Tư Nghị tỏ vẻ thương hại nhìn hai người họ.
Đào Phỉ: “...”
Cố Tiêu: “...”
Đào Phỉ nheo mắt: “Bạn trai nhỏ của anh hình như có chút xem thường chúng ta.”
Cố Tiêu cũng híp mắt lại: “Cực kỳ đồng ý.”
Trương Tư Nghị bị dọa đến liên tục xua tay: “Em không có! Em không có!”
Cố Tiêu ngồi qua, giơ tay ôm eo Trương Tư Nghị, ngay trước mặt Đào Phỉ mổ môi cậu một chút.
Trương Tư Nghị: “...”
Đào Phỉ “Shit” một tiếng, vẻ mặt cạn lời ôm ipad xoay người đi: “Cho hai người mười phút! Tốc chiến tốc thắng!”
Cố Tiêu cười liếc nhìn Đào Phỉ, cuối cùng cũng có thể đường hoàng ôm hôn Trương Tư Nghị, giải tỏa những nỗi nhớ nhung bị đè nén trong cả một ngày.
Trương Tư Nghị rất muốn phàn nàn với Cố Tiêu - Đào Phỉ đang ở đây, anh nhịn một chút không được sao?
Nhưng khi môi Cố Tiêu chạm vào môi cậu, khi đầu lưỡi đối phương dịu dàng thò vào tìm kiếm đầu lưỡi cậu, Trương Tư Nghị liền chìm đắm. Cậu không tự chủ được mà trở tay ôm lấy anh, đáp lại sự trêu chọc của người kia... Thân thể trung thực hơn ý nghĩ nhiều.
Hơn nữa tiền thức biết có người thứ ba có mặt, ngược lại càng khiến hai người thêm mẫn cảm, chỉ là hôn, đầu lưỡi nhẹ nhàng đụng chạm, hoặc là phát ra một tiếng vang nhỏ nhoi đều làm toàn thân tê dại run rẩy.
Đào Phỉ trơ mắt nhìn mười phút trôi qua, hai người sau lưng không hề bớt phóng túng, còn say sưa phát ra tiếng thở hổn hển... Mẹ nó, cậu ta có phải nên biết điều cầm gối chạy sang phòng Lục Kiều không?
“Đủ rồi... Đủ...” Phía sau cuối cùng cũng truyền đến tiếng nói mang theo lý trí mà ngăn cản của Trương Tư Nghị. Tuy nhiên, một giây sau, âm cuối chữ “A” vút lên... bị trực tiếp ngắt trong cổ họng, xem ra Cố Tiêu lại chắn môi cậu.
Đào Phỉ trong lòng nghĩ thật sự đây là ngày hành hạ kẻ độc thân!
Vài phút sau, hai người kia mới tách ra, Cố Tiêu tiễn Trương Tư Nghị đến cửa phòng, Đào Phỉ nghe thấy hai người họ âu yếm nói lời chúc ngủ ngon ở cửa ra vào, lại dính lấy nhau hồi lâu, Trương Tư Nghị mới rời đi.
Đào Phỉ nhìn điểm sổ cao của mình hơn điểm của Cố Tiêu trong ipad, không hiểu sao cảm thấy bản thân mới là người thua cuộc.
Trương Tư Nghị trở lại phòng mình, tâm trạng tốt đẹp giống như vừa ăn một cân mật ngọt.
Trong phòng chỉ còn một chiếc đèn ngủ phát sáng, Lục Kiều yên tĩnh co lại trong chăn, xem bộ dáng là đã ngủ, Trương Tư Nghị không làm ồn đến cậu ta, rón rén lên giường, tắt đèn, cũng nằm ngủ.
Hôm sau lại là một hành trình kín ngày khác, sáng sớm toàn bộ thành viên tổ A đến Nhà thờ Ánh Sáng trước.
Nhà thờ Ánh sáng (Church of the Light) là một trong những công trình nổi tiếng của kiến trúc sư trứ danh Tadao Ando. Nó nằm trong khu dân cư Kita Kasugaoka ở thành phố Ibaraki. Tên thật của nó là Nhà thờ Ibaraki Kasugaoka. Bởi vì giờ tham quan hạn chế du khách, hơn nữa bắt buộc phải hẹn trước, nên hành trình hai ngày tiếp theo ở Osaka đều là chia tổ để thực hiện.
Nhiều nhà thiết kế trong tổ là người hâm mộ trung thành của Tadao Ando. Họ trông ngóng không thôi đối với án lệ kinh điển được ghi đầy sách lịch sử này, bây giờ được tận mắt thấy vật thật, tất cả mọi người rất kích động. Khi vừa đến nơi, họ liền cầm điện thoại di động, không ngừng quay chụp các chi tiết.
Cũng có một vài khách du lịch Trung Quốc đến đây vào ngày hôm đó. Họ không theo đạo Thiên Chúa, cũng không cố chấp với kiến trúc, thuần túy nghe người ta nói ở đây đẹp mới tùy tiện đến dạo chơi.
Thấy nhóm bạn trẻ này cuồng nhiệt đến thế, họ không thể không tò mò, nói vài lời với Trương Tư Nghị - người đang bận rộn chụp ảnh. Sau khi biết rằng tất cả bạn trẻ đều là nhà thiết kế kiến trúc, họ liền đề nghị Trương Tư Nghị giải thích về điểm tốt đẹp tòa nhà.
Trương Tư Nghị ngay lập tức ngớ ra, bốn năm trước cậu nghe giảng viên nói về nhà thờ này một lần, cậu đã sớm quên điểm nổi bật của nó, dù sao tác phẩm của bậc thầy đương nhiên là đẹp.
Tuy nhiên, thấy những người này đều là ngoài nghề, cậu cái khó ló cái khôn bịa chuyện nói: “Không gian bên trong nhà thờ này rất tuyệt. Nhà thiết kế đã sử dụng mấy hình chữ nhật rất đơn giản, cắt một cây thánh giá rất lớn trên tường, tạo ra một không gian linh thiêng và bí ẩn bằng cách lợi dụng ánh sáng tự nhiên của thế giới bên ngoài và cảm giác đối với tia sáng của con người trong bóng tối.”
Cậu chỉ vào bậc thang dần dần hướng xuống phía dưới bên trong nhà thờ, nói: “Ngoài ra hình thức sắp xếp chỗ ngồi này cũng khác với nhà thờ truyền thống. Khi linh mục đứng sẽ cùng một độ cao với các tín đồ đang ngồi, phản ánh mong muốn thể hiện khái niệm "Mọi người đều bình đẳng" của nhà thiết kế.”
Những người kia nghe xong đều suy ngẫm, cảm khái vài câu, nói lời cảm ơn với Trương Tư Nghị.
Sau khi nhìn họ rời đi, Trương Tư Nghị thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy giọng nói của Cố Tiêu vang lên ở phía sau: “Giảng không tệ chút nào.”
“A? Thật sao?” Trương Tư Nghị lúng túng quay đầu nhìn Cố Tiêu, “Em quên hết rồi, chỉ tùy tiện nói thôi.”
“Năng lực ứng biến rất tốt.” Cố Tiêu đi tới, tăng thêm một vài ý kiến của riêng mình dựa trên những gì Trương Tư Nghị vừa giải thích với khách du lịch, bao gồm cả vật liệu xây dựng và một số ý nghĩa của hình thức kiến trúc, rồi mới nói: “Em không cần phải nhớ những thứ đó. Mấy thứ em học được từ trong sách đều là người khác tổng kết lại. Ngược lại, những điều em vừa nói một cách tùy tiện chính là do bản thân em cảm nhận được, là chân thật, cho thấy rằng em có thể tự mình cảm nhận được ưu điểm của tác phẩm của các vị bậc thầy. Nó cũng cho thấy em có óc thẩm mỹ và óc phán đoán của một kiến trúc sư chuyên nghiệp.”
Trương Tư Nghị cười “Hì hì”, ban đầu cậu không cảm thấy tuyệt vời gì, nhưng ngay cả Cố Diêu, Cố Tiêu và Đào Phỉ - người từng chơi trò chơi này - đều nhìn cậu bằng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh, bản thân cậu cũng cảm thấy mình lợi hại.
Cố Tiêu nâng cằm lên, dùng lỗ mũi đối diện Đào Phỉ, rõ ràng người chơi xuất sắc là Trương Tư Nghị, nhưng trông anh còn tự hào hơn cả cậu.
Đào Phỉ nguýt Cố Tiêu một chút - Anh ngang ngược cái rắm á, xem như vợ anh lợi hại, anh còn không phải bại tướng dưới tay em!
“Đến, đến, đến, đánh thêm một ván, tôi không tin!” Đào Phỉ hầm hừ, xắn tay áo lên, điểm số ván vừa mới chơi hơn ván cũ một điểm, nhưng vẫn thua xa Trương Tư Nghị.
Tiếp theo đến lượt Cố Tiêu chơi, quá trình này... Trương Tư Nghị che mắt, lệ rơi đầy mặt, thật sự không đành lòng nhìn thẳng.
Đào Phỉ ở bên cạnh “Ha ha” cười to, nói với Cố Tiêu: “Anh phản ứng chậm quá, nhịp điệu đơn giản như thế mà cũng để lỡ?”
Cố Tiêu tự mình đánh xong cũng cảm thấy sầu não, đưa ipad cho Trương Tư Nghị, tựa như ra hiệu cho cậu báo thù giúp anh.
Trương Tư Nghị tiếp thu, lại chơi một lần - Điểm A+, tỷ lệ chính xác một trăm phần trăm... Chơi đến bây giờ, cậu đã cảm thấy không có gì thách thức.
Đào Phỉ ôm ipad luôn miệng thốt lên kinh ngạc: “Quá siêu! Kỹ năng thần kỳ!”
Cố Tiêu cũng nhìn Trương Tư Nghị bằng ánh mắt nồng nàn tình yêu...
Trương Tư Nghị cảm thấy bất đắc dĩ, bởi vì cậu không thấy chơi trò chơi này giỏi thì có gì đáng tự hào, giống như tài nghệ làm thủ công của cậu vậy, ngoại trừ việc khiến bạn trai cậu vào lúc này vui vẻ, làm anh nở mặt nở mày một chút, hình như cũng không có tác dụng gì khác.
So với cái này, ngược lại, cậu càng hi vọng có được năng lực học tập, trí nhớ, khả năng hút tiền... của Cố Tiêu. Đây mới là kỹ năng cần thiết để sinh tồn!
Đào Phỉ tốt nghiệp khoa kiến trúc đại học T, năm xưa chắc chắn cũng là học sinh siêu xuất sắc. Nhưng tiếp theo, Trương Tư Nghị lại tận mắt chứng kiến cậu ta và Cố Tiêu giống như thiểu năng trí tuệ anh một ván, em một ván mà chơi Thời đại âm nhạc. Hai người cũng vì chút điểm tích lũy ít ỏi kia mà om sòm lên.
Chơi đến chỗ thú vị, họ còn muốn để Trương Tư Nghị đánh giá xem ai giỏi hơn, kết quả vừa nghiêng đầu nhìn sang, đã thấy Trương Tư Nghị tỏ vẻ thương hại nhìn hai người họ.
Đào Phỉ: “...”
Cố Tiêu: “...”
Đào Phỉ nheo mắt: “Bạn trai nhỏ của anh hình như có chút xem thường chúng ta.”
Cố Tiêu cũng híp mắt lại: “Cực kỳ đồng ý.”
Trương Tư Nghị bị dọa đến liên tục xua tay: “Em không có! Em không có!”
Cố Tiêu ngồi qua, giơ tay ôm eo Trương Tư Nghị, ngay trước mặt Đào Phỉ mổ môi cậu một chút.
Trương Tư Nghị: “...”
Đào Phỉ “Shit” một tiếng, vẻ mặt cạn lời ôm ipad xoay người đi: “Cho hai người mười phút! Tốc chiến tốc thắng!”
Cố Tiêu cười liếc nhìn Đào Phỉ, cuối cùng cũng có thể đường hoàng ôm hôn Trương Tư Nghị, giải tỏa những nỗi nhớ nhung bị đè nén trong cả một ngày.
Trương Tư Nghị rất muốn phàn nàn với Cố Tiêu - Đào Phỉ đang ở đây, anh nhịn một chút không được sao?
Nhưng khi môi Cố Tiêu chạm vào môi cậu, khi đầu lưỡi đối phương dịu dàng thò vào tìm kiếm đầu lưỡi cậu, Trương Tư Nghị liền chìm đắm. Cậu không tự chủ được mà trở tay ôm lấy anh, đáp lại sự trêu chọc của người kia... Thân thể trung thực hơn ý nghĩ nhiều.
Hơn nữa tiền thức biết có người thứ ba có mặt, ngược lại càng khiến hai người thêm mẫn cảm, chỉ là hôn, đầu lưỡi nhẹ nhàng đụng chạm, hoặc là phát ra một tiếng vang nhỏ nhoi đều làm toàn thân tê dại run rẩy.
Đào Phỉ trơ mắt nhìn mười phút trôi qua, hai người sau lưng không hề bớt phóng túng, còn say sưa phát ra tiếng thở hổn hển... Mẹ nó, cậu ta có phải nên biết điều cầm gối chạy sang phòng Lục Kiều không?
“Đủ rồi... Đủ...” Phía sau cuối cùng cũng truyền đến tiếng nói mang theo lý trí mà ngăn cản của Trương Tư Nghị. Tuy nhiên, một giây sau, âm cuối chữ “A” vút lên... bị trực tiếp ngắt trong cổ họng, xem ra Cố Tiêu lại chắn môi cậu.
Đào Phỉ trong lòng nghĩ thật sự đây là ngày hành hạ kẻ độc thân!
Vài phút sau, hai người kia mới tách ra, Cố Tiêu tiễn Trương Tư Nghị đến cửa phòng, Đào Phỉ nghe thấy hai người họ âu yếm nói lời chúc ngủ ngon ở cửa ra vào, lại dính lấy nhau hồi lâu, Trương Tư Nghị mới rời đi.
Đào Phỉ nhìn điểm sổ cao của mình hơn điểm của Cố Tiêu trong ipad, không hiểu sao cảm thấy bản thân mới là người thua cuộc.
Trương Tư Nghị trở lại phòng mình, tâm trạng tốt đẹp giống như vừa ăn một cân mật ngọt.
Trong phòng chỉ còn một chiếc đèn ngủ phát sáng, Lục Kiều yên tĩnh co lại trong chăn, xem bộ dáng là đã ngủ, Trương Tư Nghị không làm ồn đến cậu ta, rón rén lên giường, tắt đèn, cũng nằm ngủ.
Hôm sau lại là một hành trình kín ngày khác, sáng sớm toàn bộ thành viên tổ A đến Nhà thờ Ánh Sáng trước.
Nhà thờ Ánh sáng (Church of the Light) là một trong những công trình nổi tiếng của kiến trúc sư trứ danh Tadao Ando. Nó nằm trong khu dân cư Kita Kasugaoka ở thành phố Ibaraki. Tên thật của nó là Nhà thờ Ibaraki Kasugaoka. Bởi vì giờ tham quan hạn chế du khách, hơn nữa bắt buộc phải hẹn trước, nên hành trình hai ngày tiếp theo ở Osaka đều là chia tổ để thực hiện.
Nhiều nhà thiết kế trong tổ là người hâm mộ trung thành của Tadao Ando. Họ trông ngóng không thôi đối với án lệ kinh điển được ghi đầy sách lịch sử này, bây giờ được tận mắt thấy vật thật, tất cả mọi người rất kích động. Khi vừa đến nơi, họ liền cầm điện thoại di động, không ngừng quay chụp các chi tiết.
Cũng có một vài khách du lịch Trung Quốc đến đây vào ngày hôm đó. Họ không theo đạo Thiên Chúa, cũng không cố chấp với kiến trúc, thuần túy nghe người ta nói ở đây đẹp mới tùy tiện đến dạo chơi.
Thấy nhóm bạn trẻ này cuồng nhiệt đến thế, họ không thể không tò mò, nói vài lời với Trương Tư Nghị - người đang bận rộn chụp ảnh. Sau khi biết rằng tất cả bạn trẻ đều là nhà thiết kế kiến trúc, họ liền đề nghị Trương Tư Nghị giải thích về điểm tốt đẹp tòa nhà.
Trương Tư Nghị ngay lập tức ngớ ra, bốn năm trước cậu nghe giảng viên nói về nhà thờ này một lần, cậu đã sớm quên điểm nổi bật của nó, dù sao tác phẩm của bậc thầy đương nhiên là đẹp.
Tuy nhiên, thấy những người này đều là ngoài nghề, cậu cái khó ló cái khôn bịa chuyện nói: “Không gian bên trong nhà thờ này rất tuyệt. Nhà thiết kế đã sử dụng mấy hình chữ nhật rất đơn giản, cắt một cây thánh giá rất lớn trên tường, tạo ra một không gian linh thiêng và bí ẩn bằng cách lợi dụng ánh sáng tự nhiên của thế giới bên ngoài và cảm giác đối với tia sáng của con người trong bóng tối.”
Cậu chỉ vào bậc thang dần dần hướng xuống phía dưới bên trong nhà thờ, nói: “Ngoài ra hình thức sắp xếp chỗ ngồi này cũng khác với nhà thờ truyền thống. Khi linh mục đứng sẽ cùng một độ cao với các tín đồ đang ngồi, phản ánh mong muốn thể hiện khái niệm "Mọi người đều bình đẳng" của nhà thiết kế.”
Những người kia nghe xong đều suy ngẫm, cảm khái vài câu, nói lời cảm ơn với Trương Tư Nghị.
Sau khi nhìn họ rời đi, Trương Tư Nghị thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy giọng nói của Cố Tiêu vang lên ở phía sau: “Giảng không tệ chút nào.”
“A? Thật sao?” Trương Tư Nghị lúng túng quay đầu nhìn Cố Tiêu, “Em quên hết rồi, chỉ tùy tiện nói thôi.”
“Năng lực ứng biến rất tốt.” Cố Tiêu đi tới, tăng thêm một vài ý kiến của riêng mình dựa trên những gì Trương Tư Nghị vừa giải thích với khách du lịch, bao gồm cả vật liệu xây dựng và một số ý nghĩa của hình thức kiến trúc, rồi mới nói: “Em không cần phải nhớ những thứ đó. Mấy thứ em học được từ trong sách đều là người khác tổng kết lại. Ngược lại, những điều em vừa nói một cách tùy tiện chính là do bản thân em cảm nhận được, là chân thật, cho thấy rằng em có thể tự mình cảm nhận được ưu điểm của tác phẩm của các vị bậc thầy. Nó cũng cho thấy em có óc thẩm mỹ và óc phán đoán của một kiến trúc sư chuyên nghiệp.”