Chương : 165
Cố Tiêu vẫn đang tự hỏi liệu chủ đề này có quá nghiêm trọng hay không. Kết quả là, khi anh nghiêng đầu qua, thấy Trương Tư Nghị vểnh cằm lên, vẻ mặt cậu tỏ ra mừng thầm hệt như vừa trúng xổ số.
Cố Tiêu ngay lập tức bị vẻ ngoài dễ thương của cậu làm cho cong khóe miệng, anh giơ tay nhéo mạnh ót cậu.
Trương Tư Nghị cười “hì hì” một tiếng, bởi vì được cưng chiều và yêu thương, niềm vui trọn vẹn dường như tràn ra từ trái tim cậu, cậu không thể nhịn được mà ngân nga ca hát.
Ban đầu chỉ là những tiếng hát khe khẽ, giữa đám thanh thiếu niên, giọng nói của Trương Tư Nghị khá trẻ con so với bạn đồng lứa, nhưng lại sạch sẽ trong vắt hơn, như làn gió thổi trên mặt hồ, ánh mặt trời xuyên qua lá cây, mang đến cảm giác của thanh xuân đầy trẻ trung và ấm áp.
Đã gần mười một giờ đêm, toàn bộ con đường chỉ có hai người họ, tiếng ca êm ái của Trương Tư Nghị lơ lửng trong không trung, dường như tăng thêm chút lãng mạn cho ngõ hẻm của cố đô cổ xưa.
Khi đến nhịp cao trào, Trương Tư Nghị còn rõ ràng hát vài câu: “Trời xanh trong đợi chờ cơn mưa phùn, còn ta chờ đợi chàng. Khói bếp lan tỏa nghi ngút, cách con sông ngàn vạn dặm... Dưới đáy bình nét bút chữ Lệ mô phỏng sự phóng khoáng của nhà Hán. Xem như ta vì gặp gỡ chàng mà phục bút[1]…”
Một bài hát xong, Cố Tiêu nghe xong vẫn chưa thỏa mãn, hỏi: “Đây là bài hát gì? Nghe hay lắm.”
Trương Tư Nghị cười nói: “Sứ Thanh Hoa[2] của Châu Kiệt Luân, anh chưa từng nghe à?”
“Ha ha, bảo sao anh thấy quen thế, anh nghe nhạc đều không nhớ được tên...” Cố Tiêu liếc mắt nhìn cậu, nói, “Em hát còn hay hơn anh ta.”
Trương Tư Nghị: “...”
Lời âu yếm này của Cố Tiêu thật sự khiến máu Trương Tư Nghị vọt thẳng lên não!
Trương Tư Nghị đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: “Này, đến bây giờ em chưa từng được nghe anh hát.”
Nét mặt Cố Tiêu thoáng thay đổi: “Ừ?”
Trương Tư Nghị: “Lần trước ở quán karaoke, anh kiếm cớ nói chỉ hát cho người anh thích nghe, suýt nữa em đã quên!”
Cố Tiêu: “...”
Trương Tư Nghị hưng phấn nói: “Nhanh, hát một bài cho em nghe nào.”
Cố Tiêu: “Em thật sự muốn nghe?”
Trương Tư Nghị: “Đương nhiên!” Đây là đặc quyền của cậu mà, vậy mà cậu đần độn đến bây giờ mới nhớ tới!
Cố Tiêu ho nhẹ một tiếng: “Anh không biết hát lắm đâu.”
Trương Tư Nghị thấy ánh mắt úp mở của Cố Tiêu, trong lòng cười thầm, hì, Cố Tiêu vẫn biết xấu hổ!
Cậu quấn lấy ngón tay đối phương, giống như trẻ con lắc cánh tay Cố Tiêu, nũng nịu nói: “Tùy tiện hát một bài là được mà, anh hát nhanh lên, em muốn nghe anh hát.”
Cố Tiêu bị cuốn lấy không còn cách nào, đành phải nói: “Được rồi, vậy thì hát một bài.”
Trương Tư Nghị mong đợi nhìn anh, giọng nói của Cố Tiêu dễ nghe như vậy, hát ca chắc chắn rất tuyệt vời!
Cố Tiêu hắng giọng, mở miệng hát: “Hơi thở ấm ướt của mưa là con đường nhỏ dẫn lối về nhà. Con đường nơi anh bước theo dấu chân của em...”
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu: “Những hình ảnh xưa như lưu giữ hơi ấm của ngày hôm qua. Cách em ôm lấy anh tựa như đại thụ ấm áp...”
Trương Tư Nghị: “...” Chờ đã, Cố Tiêu đang hát hay đang đọc lời bài hát? ( ̄_ ̄)
Cố Tiêu nghiêm trang tiếp tục hát: “Trời mưa đi đường cẩn thận nhé, câu nói này anh luôn ghi nhớ. Gió có lớn nhường nào cũng không thể thổi bay lời nhắn gửi của em...”
Trương Tư Nghị nhớ những lời bài hát này, hình như là “Cùng em ngắm bình minh” của Thái Thuần Giai, cậu còn lục lọi trong trí nhớ tìm kiếm giai điệu chính xác, nhưng mà, nhưng mà, tại sao Cố Tiêu lại hát không đúng giai điệu!? Chẳng lẽ cậu nhớ nhầm rồi?
Nghe tiếp hai câu, Trương Tư Nghị buồn bực nghĩ, đúng rồi, chính là “Cùng em ngắm bình minh” mà.
Cố Tiêu: “Trời tạnh con đường sẽ xuất hiện thôi, như năm ấy chúng mình cùng nhau ngắm bình mình lên. Em nắm tay anh, băng qua lớp sương mù trắng, để anh nhìn thấy hi vọng giữa nơi tận cùng của đêm đen...”
Vẻ mặt chờ mong ban đầu của Trương Tư Nghị biến thành hoang mang, đứng đờ ra rồi co giật, đau trứng... Cậu cuối cùng cũng nhận ra rồi! Chậc! Đáng lẽ cậu phải đoán được từ khi Cố Tiêu chơi Thời đại âm nhạc không theo kịp nhịp điệu cơ!
- Thanh âm của anh chàng này không được đầy đủ! (= 皿 =)
Nghe Cố Tiêu hát không có một từ nào theo giai điệu của bài hát, Trương Tư Nghị đã hơi muốn bật cười, lại có chút chua xót trong lòng.
Trời ơi, tại sao cậu lại đưa ra yêu cầu này! Cậu có thể đổi ý không!
Tuy nhiên, Cố Tiêu hát rất nghiêm túc, dù không ăn khớp giai điệu nhưng cực kỳ tập trung, thỉnh thoảng còn nhìn Trương Tư Nghị đầy trìu mến.
Trương Tư Nghị chỉ muốn che mắt lại, làm sao bây giờ, những đồng nghiệp nữ kia có biết nam thần của mấy chị hát dở đến mức nào không?
Mãi mới chờ đến lúc Cố Tiêu hát xong, Trương Tư Nghị thở phào nhẹ nhõm, rốt cục được giải thoát. (=_=)
Bản thân Cố Tiêu cũng cảm thấy nhẹ nhõm, anh im lặng một lúc lâu mới thì thầm: “Được rồi, hát xong rồi, hài lòng chứ.”
Trương Tư Nghị: “Dạ...”
Cố Tiêu nghiêng đầu sang, hỏi: “Có phải hát khó nghe lắm không?”
Trương Tư Nghị sợ lòng tự trọng của Cố Tiêu bị thương tổn, cậu lắc đầu liên tục: “Vẫn ổn, vẫn ổn.”
Ít nhất thì liên quan đến cảm xúc là thật, hát đến Trương Tư Nghị đều muốn khóc. TAT.
Nhưng Cố Tiêu vẫn tự mình hiểu lấy mình, anh cười cười, nói: “Em đừng lừa anh, Cố Diêu còn bảo một con cá còn hát hay hơn anh.” Anh đưa tay xoa đầu Trương Tư Nghị, nói: “Mệt cho em phải nghe đến bây giờ.”
Trương Tư Nghị rơi nước mắt đầy mặt, bởi vì em thật sự yêu anh mà! Cậu nắm chặt tay Cố Tiêu, nói: “Hứa với em, về sau chỉ hát cho một mình em nghe, được không?” Bị người khác nghe thấy, anh sẽ bị mất fan, hức hức...
Cố Tiêu: “...”
Cố Tiêu nhéo lỗ tai cậu, cười nói: “Em không chê thì tốt rồi.”
Hai người lượn quanh một vòng tròn lớn, đi dạo ròng rã một tiếng đồng hồ, lúc quay trở lại nhà trọ họ đi từ sân sau vào, còn chưa bước đến cửa sân, Trương Tư Nghị đã nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng nức nở rất nhỏ.
Họ dừng lại, liếc nhìn nhau, xem ra âm thanh kia không phải là ảo giác của Trương Tư Nghị.
Bởi vì đã rất khuya, xung quanh không có tiếng động gì nên tiếng thổn thức đó đặc biệt rõ ràng.
“Có người đang khóc?” Trương Tư Nghị tạo hình bằng miệng, còn dùng tay vẽ mặt biểu thị rơi nước mắt.
Cố Tiêu nhíu mày, ra hiệu cho Trương Tư Nghị không cần nói.
Trương Tư Nghị đột nhiên có chút sợ hãi bầu không khí này, màn đêm thăm thẳm, tha hương đất khách, hai người đang ở tại cố đô của Nhật Bản - nơi truyền thuyết quỷ thần phồn thịnh, nửa đêm có người khóc lóc dưới lầu nhà trọ họ ở, có thể không đáng sợ sao?
Trương Tư Nghị vô thức nắm chặt góc áo Cố Tiêu, chặt chẽ kề sát bên anh.
Hai người vòng qua một lùm cây nhỏ, dò xét về hướng phát ra tiếng khóc, thấy cách đó không xa có một bóng người đứng ở bên cây lau nước mắt, Cố Tiêu nhanh chóng dắt Trương Tư Nghị lùi trở về.
Trương Tư Nghị không thấy rõ là ai, nhưng biết là người không phải ma quỷ, trong lòng cậu không còn quá sợ hãi.
Biểu cảm của Cố Tiêu hơi nghiêm nghị, anh trực tiếp bắt lấy tay Trương Tư Nghị, ở trong lòng bàn tay cậu viết lên một chữ, “Kiều”.
... Lục Kiều? Trương Tư Nghị giật mình, cảm thấy rất khó hiểu. Bởi vì chuyện của Kỷ Phi Vũ và Đỗ Nhuế Hiên, đêm nay mọi người đều rất vui vẻ, tại sao Lục Kiều lại một mình khóc ở dưới lầu? Chẳng lẽ Lục Kiều cũng thích Đỗ Nhuế Hiên?
Trương Tư Nghị bị khả năng bổ não của mình làm cho quýnh quáng, cậu lắc đầu, dùng miệng tạo hình hỏi Cố Tiêu “Làm sao bây giờ?”.
Cố Tiêu làm động tác suỵt, lôi kéo Trương Tư Nghị đứng sau cái cây, không làm hành động thiếu suy nghĩ gì.
Bởi vì đây là đường phải đi qua nếu muốn vào nhà trọ, Lục Kiều đang khóc lóc thảm thương, nếu họ gặp nhau, chắc chắn sẽ rất xấu hổ.
Đúng lúc này, họ nghe thấy Lục Kiều lẩm bẩm với bản thân-
“Hốc cây ơi hốc cây, tao thật sự không nhịn được, tao rất khó chịu... Không có người quan tâm tao nghĩ gì, cũng không ai quan tâm tao có vui vẻ hay không...”
Lục Kiều tuyệt vọng nói với gốc cây kia: “Toàn công ty chỉ có mình tao biết, họ là thật, họ là đồng tính luyến ái...”
[1] Biện pháp nghệ thuật gài ý, mở ý, dẫn dắt cho đoạn sau, ở đây ý là “ta” đã lặng lẽ chuẩn bị mọi thứ, chờ đợi cuộc gặp gỡ của hai người.
[2] Loại sứ men xanh và trắng, là vật báu của công nghệ nung gốm sứ của Trung Quốc. Khi nung sứ này mà gặp trời mưa phùn thì tạo màu men đẹp nhất.
Ý nói rằng sứ Thanh Hoa chờ một cơn mưa phùn để trở nên trọn vẹn nhất, như chàng trai ngóng chờ nửa còn lại để hoàn chỉnh cuộc đời mình.
Cố Tiêu ngay lập tức bị vẻ ngoài dễ thương của cậu làm cho cong khóe miệng, anh giơ tay nhéo mạnh ót cậu.
Trương Tư Nghị cười “hì hì” một tiếng, bởi vì được cưng chiều và yêu thương, niềm vui trọn vẹn dường như tràn ra từ trái tim cậu, cậu không thể nhịn được mà ngân nga ca hát.
Ban đầu chỉ là những tiếng hát khe khẽ, giữa đám thanh thiếu niên, giọng nói của Trương Tư Nghị khá trẻ con so với bạn đồng lứa, nhưng lại sạch sẽ trong vắt hơn, như làn gió thổi trên mặt hồ, ánh mặt trời xuyên qua lá cây, mang đến cảm giác của thanh xuân đầy trẻ trung và ấm áp.
Đã gần mười một giờ đêm, toàn bộ con đường chỉ có hai người họ, tiếng ca êm ái của Trương Tư Nghị lơ lửng trong không trung, dường như tăng thêm chút lãng mạn cho ngõ hẻm của cố đô cổ xưa.
Khi đến nhịp cao trào, Trương Tư Nghị còn rõ ràng hát vài câu: “Trời xanh trong đợi chờ cơn mưa phùn, còn ta chờ đợi chàng. Khói bếp lan tỏa nghi ngút, cách con sông ngàn vạn dặm... Dưới đáy bình nét bút chữ Lệ mô phỏng sự phóng khoáng của nhà Hán. Xem như ta vì gặp gỡ chàng mà phục bút[1]…”
Một bài hát xong, Cố Tiêu nghe xong vẫn chưa thỏa mãn, hỏi: “Đây là bài hát gì? Nghe hay lắm.”
Trương Tư Nghị cười nói: “Sứ Thanh Hoa[2] của Châu Kiệt Luân, anh chưa từng nghe à?”
“Ha ha, bảo sao anh thấy quen thế, anh nghe nhạc đều không nhớ được tên...” Cố Tiêu liếc mắt nhìn cậu, nói, “Em hát còn hay hơn anh ta.”
Trương Tư Nghị: “...”
Lời âu yếm này của Cố Tiêu thật sự khiến máu Trương Tư Nghị vọt thẳng lên não!
Trương Tư Nghị đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: “Này, đến bây giờ em chưa từng được nghe anh hát.”
Nét mặt Cố Tiêu thoáng thay đổi: “Ừ?”
Trương Tư Nghị: “Lần trước ở quán karaoke, anh kiếm cớ nói chỉ hát cho người anh thích nghe, suýt nữa em đã quên!”
Cố Tiêu: “...”
Trương Tư Nghị hưng phấn nói: “Nhanh, hát một bài cho em nghe nào.”
Cố Tiêu: “Em thật sự muốn nghe?”
Trương Tư Nghị: “Đương nhiên!” Đây là đặc quyền của cậu mà, vậy mà cậu đần độn đến bây giờ mới nhớ tới!
Cố Tiêu ho nhẹ một tiếng: “Anh không biết hát lắm đâu.”
Trương Tư Nghị thấy ánh mắt úp mở của Cố Tiêu, trong lòng cười thầm, hì, Cố Tiêu vẫn biết xấu hổ!
Cậu quấn lấy ngón tay đối phương, giống như trẻ con lắc cánh tay Cố Tiêu, nũng nịu nói: “Tùy tiện hát một bài là được mà, anh hát nhanh lên, em muốn nghe anh hát.”
Cố Tiêu bị cuốn lấy không còn cách nào, đành phải nói: “Được rồi, vậy thì hát một bài.”
Trương Tư Nghị mong đợi nhìn anh, giọng nói của Cố Tiêu dễ nghe như vậy, hát ca chắc chắn rất tuyệt vời!
Cố Tiêu hắng giọng, mở miệng hát: “Hơi thở ấm ướt của mưa là con đường nhỏ dẫn lối về nhà. Con đường nơi anh bước theo dấu chân của em...”
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu: “Những hình ảnh xưa như lưu giữ hơi ấm của ngày hôm qua. Cách em ôm lấy anh tựa như đại thụ ấm áp...”
Trương Tư Nghị: “...” Chờ đã, Cố Tiêu đang hát hay đang đọc lời bài hát? ( ̄_ ̄)
Cố Tiêu nghiêm trang tiếp tục hát: “Trời mưa đi đường cẩn thận nhé, câu nói này anh luôn ghi nhớ. Gió có lớn nhường nào cũng không thể thổi bay lời nhắn gửi của em...”
Trương Tư Nghị nhớ những lời bài hát này, hình như là “Cùng em ngắm bình minh” của Thái Thuần Giai, cậu còn lục lọi trong trí nhớ tìm kiếm giai điệu chính xác, nhưng mà, nhưng mà, tại sao Cố Tiêu lại hát không đúng giai điệu!? Chẳng lẽ cậu nhớ nhầm rồi?
Nghe tiếp hai câu, Trương Tư Nghị buồn bực nghĩ, đúng rồi, chính là “Cùng em ngắm bình minh” mà.
Cố Tiêu: “Trời tạnh con đường sẽ xuất hiện thôi, như năm ấy chúng mình cùng nhau ngắm bình mình lên. Em nắm tay anh, băng qua lớp sương mù trắng, để anh nhìn thấy hi vọng giữa nơi tận cùng của đêm đen...”
Vẻ mặt chờ mong ban đầu của Trương Tư Nghị biến thành hoang mang, đứng đờ ra rồi co giật, đau trứng... Cậu cuối cùng cũng nhận ra rồi! Chậc! Đáng lẽ cậu phải đoán được từ khi Cố Tiêu chơi Thời đại âm nhạc không theo kịp nhịp điệu cơ!
- Thanh âm của anh chàng này không được đầy đủ! (= 皿 =)
Nghe Cố Tiêu hát không có một từ nào theo giai điệu của bài hát, Trương Tư Nghị đã hơi muốn bật cười, lại có chút chua xót trong lòng.
Trời ơi, tại sao cậu lại đưa ra yêu cầu này! Cậu có thể đổi ý không!
Tuy nhiên, Cố Tiêu hát rất nghiêm túc, dù không ăn khớp giai điệu nhưng cực kỳ tập trung, thỉnh thoảng còn nhìn Trương Tư Nghị đầy trìu mến.
Trương Tư Nghị chỉ muốn che mắt lại, làm sao bây giờ, những đồng nghiệp nữ kia có biết nam thần của mấy chị hát dở đến mức nào không?
Mãi mới chờ đến lúc Cố Tiêu hát xong, Trương Tư Nghị thở phào nhẹ nhõm, rốt cục được giải thoát. (=_=)
Bản thân Cố Tiêu cũng cảm thấy nhẹ nhõm, anh im lặng một lúc lâu mới thì thầm: “Được rồi, hát xong rồi, hài lòng chứ.”
Trương Tư Nghị: “Dạ...”
Cố Tiêu nghiêng đầu sang, hỏi: “Có phải hát khó nghe lắm không?”
Trương Tư Nghị sợ lòng tự trọng của Cố Tiêu bị thương tổn, cậu lắc đầu liên tục: “Vẫn ổn, vẫn ổn.”
Ít nhất thì liên quan đến cảm xúc là thật, hát đến Trương Tư Nghị đều muốn khóc. TAT.
Nhưng Cố Tiêu vẫn tự mình hiểu lấy mình, anh cười cười, nói: “Em đừng lừa anh, Cố Diêu còn bảo một con cá còn hát hay hơn anh.” Anh đưa tay xoa đầu Trương Tư Nghị, nói: “Mệt cho em phải nghe đến bây giờ.”
Trương Tư Nghị rơi nước mắt đầy mặt, bởi vì em thật sự yêu anh mà! Cậu nắm chặt tay Cố Tiêu, nói: “Hứa với em, về sau chỉ hát cho một mình em nghe, được không?” Bị người khác nghe thấy, anh sẽ bị mất fan, hức hức...
Cố Tiêu: “...”
Cố Tiêu nhéo lỗ tai cậu, cười nói: “Em không chê thì tốt rồi.”
Hai người lượn quanh một vòng tròn lớn, đi dạo ròng rã một tiếng đồng hồ, lúc quay trở lại nhà trọ họ đi từ sân sau vào, còn chưa bước đến cửa sân, Trương Tư Nghị đã nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng nức nở rất nhỏ.
Họ dừng lại, liếc nhìn nhau, xem ra âm thanh kia không phải là ảo giác của Trương Tư Nghị.
Bởi vì đã rất khuya, xung quanh không có tiếng động gì nên tiếng thổn thức đó đặc biệt rõ ràng.
“Có người đang khóc?” Trương Tư Nghị tạo hình bằng miệng, còn dùng tay vẽ mặt biểu thị rơi nước mắt.
Cố Tiêu nhíu mày, ra hiệu cho Trương Tư Nghị không cần nói.
Trương Tư Nghị đột nhiên có chút sợ hãi bầu không khí này, màn đêm thăm thẳm, tha hương đất khách, hai người đang ở tại cố đô của Nhật Bản - nơi truyền thuyết quỷ thần phồn thịnh, nửa đêm có người khóc lóc dưới lầu nhà trọ họ ở, có thể không đáng sợ sao?
Trương Tư Nghị vô thức nắm chặt góc áo Cố Tiêu, chặt chẽ kề sát bên anh.
Hai người vòng qua một lùm cây nhỏ, dò xét về hướng phát ra tiếng khóc, thấy cách đó không xa có một bóng người đứng ở bên cây lau nước mắt, Cố Tiêu nhanh chóng dắt Trương Tư Nghị lùi trở về.
Trương Tư Nghị không thấy rõ là ai, nhưng biết là người không phải ma quỷ, trong lòng cậu không còn quá sợ hãi.
Biểu cảm của Cố Tiêu hơi nghiêm nghị, anh trực tiếp bắt lấy tay Trương Tư Nghị, ở trong lòng bàn tay cậu viết lên một chữ, “Kiều”.
... Lục Kiều? Trương Tư Nghị giật mình, cảm thấy rất khó hiểu. Bởi vì chuyện của Kỷ Phi Vũ và Đỗ Nhuế Hiên, đêm nay mọi người đều rất vui vẻ, tại sao Lục Kiều lại một mình khóc ở dưới lầu? Chẳng lẽ Lục Kiều cũng thích Đỗ Nhuế Hiên?
Trương Tư Nghị bị khả năng bổ não của mình làm cho quýnh quáng, cậu lắc đầu, dùng miệng tạo hình hỏi Cố Tiêu “Làm sao bây giờ?”.
Cố Tiêu làm động tác suỵt, lôi kéo Trương Tư Nghị đứng sau cái cây, không làm hành động thiếu suy nghĩ gì.
Bởi vì đây là đường phải đi qua nếu muốn vào nhà trọ, Lục Kiều đang khóc lóc thảm thương, nếu họ gặp nhau, chắc chắn sẽ rất xấu hổ.
Đúng lúc này, họ nghe thấy Lục Kiều lẩm bẩm với bản thân-
“Hốc cây ơi hốc cây, tao thật sự không nhịn được, tao rất khó chịu... Không có người quan tâm tao nghĩ gì, cũng không ai quan tâm tao có vui vẻ hay không...”
Lục Kiều tuyệt vọng nói với gốc cây kia: “Toàn công ty chỉ có mình tao biết, họ là thật, họ là đồng tính luyến ái...”
[1] Biện pháp nghệ thuật gài ý, mở ý, dẫn dắt cho đoạn sau, ở đây ý là “ta” đã lặng lẽ chuẩn bị mọi thứ, chờ đợi cuộc gặp gỡ của hai người.
[2] Loại sứ men xanh và trắng, là vật báu của công nghệ nung gốm sứ của Trung Quốc. Khi nung sứ này mà gặp trời mưa phùn thì tạo màu men đẹp nhất.
Ý nói rằng sứ Thanh Hoa chờ một cơn mưa phùn để trở nên trọn vẹn nhất, như chàng trai ngóng chờ nửa còn lại để hoàn chỉnh cuộc đời mình.