Chương : 179
Trương Tư Nghị lên tiếng thuận lợi giải cứu Cố Tiêu, ngăn cản làn sóng vây xem nhiệt tình của người qua đường.
Sau khi ra khỏi giảng đường, khuôn mặt của Trương Tư Nghị vẫn sưng lên như trong miệng bị nhét một cái bánh bao lớn. Trái ngược với cậu, Cố Tiêu thoải mái, vẻ mặt vui vẻ, không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn vì phải đối phó với những người bắt chuyện vừa rồi.
“Không phải em nói không đến kịp sao?” Cố Tiêu cười hỏi.
Trương Tư Nghị thở hổn hển nói: “Em lừa anh thôi, em đến từ lâu, ngồi phía sau anh!”
Lúc đầu chờ mong Cố Tiêu quay người lại để nhìn thấy mình, kết quả vừa đứng lên thì nhìn thấy một đám phụ nữ... Mẹ nó! Cảm giác hi vọng tan vỡ là đây!
Cố Tiêu hơi giật mình, bây giờ mới biết Trương Tư Nghị vẫn luôn nhìn vào anh, thấy vẻ không vui của cậu, xem chừng là đang ghen tuông.
Cố Tiêu dịu dàng hỏi: “Tối mời em ăn bò bít tết được không? Nhà hàng lần trước mà em nói muốn đi ấy, Da Marco nhỉ?”
Trương Tư Nghị: “...” Hèn hạ! Vậy mà lại dùng thức ăn ngon dụ dỗ mình!
Nhưng mà, giữa trưa hai người khác ăn bò bít tết còn cậu thì không, bây giờ thật đúng là muốn ăn... (>_<)
Trương Tư Nghị khẽ hừ một tiếng, nói: “Được ạ.”
Cố Tiêu cười giơ tay vuốt đầu cậu, sau khi lên tàu điện ngầm lại hỏi: “Gặp gỡ bạn cùng lớp thế nào?”
Trương Tư Nghị kể cho Cố Tiêu nghe những chuyện lặt vặt cậu nghe thấy trong ngày hôm nay, nói xong còn không quên đề cập đến chuyện muốn giúp đỡ Tô Nguyên.
Nhưng Cố Tiêu nghe xong câu này liền ngừng cười, giọng nói trở nên nghiêm túc: “E rằng không được.”
Trương Tư Nghị vẫn chưa kể chi tiết đã bị từ chối, không khỏi kích động nói: “Tại sao không được?”
Cố Tiêu: “Đúng là thị trường trong ngành kiến trúc không tốt. Ngoài bộ phận thiết kế, các bộ phận khác cũng có một số lượng nhỏ bị sa thải. Không Biên Giới không có ý định tuyển người trong vòng gần một năm nay. Anh không thể mở tiền lệ cho em.”
Cố Tiêu từ chối hoàn toàn chệch ra khỏi dự kiến của Trương Tư Nghị, cậu xù lông nói: “Anh cũng quá đáng quá rồi, vậy anh tuyển Đào Phỉ thì nói thế nào? Chỉ mở cửa sau cho người anh quen, còn không muốn giúp bạn học của em một chút?”
Cố Tiêu liếc mắt nhìn cậu, nói: “Em có thể cam đoan năng lực của bạn học em mạnh hơn Đào Phỉ, vậy anh không cần băn khoăn mà tuyển cô ấy ngay.”
Trương Tư Nghị bị nghẹn họng không nói ra lời, điều này đương nhiên không có khả năng. Đào Phỉ có nền tảng vững chắc, là thạc sĩ đại học A, Tô Nguyên làm sao so được với cậu ta? Nhưng thái độ nghiêm khắc của Cố Tiêu cũng khiến Trương Tư Nghị tức giận đến đỏ bừng mặt.
Sắp đến nhà ga nơi họ định xuống khỏi tàu điện ngầm, Trương Tư Nghị: “Em không muốn ăn bò bít tết nữa, về nhà đi!”
Cố Tiêu: “...”
Không phải Trương Tư Nghị già mồm, cậu thật sự tức giận đến mức không thiết tha ăn uống.
Mặc dù biết Cố Tiêu công bằng chính trực, nhưng dù gì họ cũng là người yêu, Cố Tiêu không thể nể mặt cậu cho Tô Nguyên một cơ hội? Hơn nữa, năng lực của Tô Nguyên không tệ, đâu phải cậu giới thiệu người ăn không ngồi rồi vào công ty, Cố Tiêu sao có thể lạnh lùng vô tình như thế!?
... A a a! Tức chết cậu! (艹皿艹)
Sự trở mặt của Trương Tư Nghị khiến Cố Tiêu trở tay không kịp, nhưng bây giờ đang ở trên tàu điện ngầm, người đi tới đi lui hai bên, Cố Tiêu không thể tiếp tục lý luận với Trương Tư Nghị, liền mặc kệ cậu.
Với sự im lặng này, bầu không khí hoàn toàn khó xử.
Hai người đổi tàu về nhà, suốt quãng đường không tiếp tục đối thoại.
Ra khỏi nhà ga, Trương Tư Nghị lạnh lùng dựng thẳng lông mày bước ở phía trước, Cố Tiêu trầm lặng cau mày đi phía sau, âm thầm chịu đựng sự nóng nảy trẻ con của đối phương.
Tới cửa nhà, Trương Tư Nghị giãy rơi giày phía đông một chiếc, phía tây một chiếc, ngã người vào sofa, giống như muốn tỏ vẻ cho cả thế giới biết mình đang khó chịu.
Cố Tiêu lẳng lặng nhặt giày trên đất cho cậu, đứng ở cửa một lúc.
Anh suy nghĩ dọc đường, giằng co cả đường, cũng tự kiểm điểm xem mình rốt cuộc nói sai ở đâu... Thấy Trương Tư Nghị vẫn hờ hững với anh, Cố Tiêu cảm thấy ruột gan cồn cào.
Cuối cùng, anh thở dài, nhượng bộ: “Vậy em để bạn học em đến đi.”
Không ngờ anh nói xong, Trương Tư Nghị không vui tức giận, to tiếng từ chối: “Không cần!”
Cố Tiêu hỏi: “Anh không cho cô ấy đến, em giận dỗi, bây giờ anh để cô ấy đến em lại không muốn, vậy rốt cuộc em muốn anh làm thế nào!?”
Trương Tư Nghị nhảy cẫng lên nói: “Em không cần anh chiều theo em!”
Cố Tiêu cũng giận dữ đến mặt trắng bệch. Vốn tưởng mình đã hiểu được tính cách của đối phương, nhưng anh phát hiện anh căn bản không hoàn toàn vượt qua cửa ải. Giống như anh vô tình mở ra một bản sao khác, gặp một Boss chưa hề đánh qua...
Tiếp tục giằng co với Trương Tư Nghị, anh sợ mình sẽ làm ra chuyện mất lý trí.
“Được, vậy tùy em.” Cố Tiêu vứt câu nói kia ra, mặt lạnh nhạt quay người đi lên tầng.
Câu nói này triệt để tuyên bố chiến tranh lạnh bắt đầu, Trương Tư Nghị trừng mắt nhìn bóng lưng của Cố Tiêu một lát, hung hăng nghiêng đầu sang chỗ khác - Hừ, giám đốc thì ngon lắm sao? Tương lai ông đây tự mình kiếm giấy phép mở công ty, muốn tuyển ai vào làm thì tuyển người đó!
Hoàng hôn buông xuống, trong phòng dần trở nên u ám.
Cố Diêu đến nhà bạn gái thân thiết trải qua cuối tuần, ban đêm không trở về, đặc biệt để dành thế giới riêng tư cho hai người anh trai.
Nhưng thật buồn cười, các anh trai chẳng những không ân ái quấn quýt lấy nhau mà còn chiến tranh lạnh.
Trương Tư Nghị ôm đầu gối núp ở một góc trên ghế sofa, uất ức tràn ngập đáy lòng.
Cậu rầu rĩ suy nghĩ xem nên mở miệng với Tô Nguyên ra sao, dù cậu chưa từng cam đoan với đối phương điều gì. Ban đầu cậu tưởng rằng có thể dễ dàng tranh thủ chút ích lợi cho bạn học, nhưng lại nặng nề đâm phải vách tường, khiến Trương Tư Nghị cảm thấy vô cùng mất mặt.
Đào Phỉ nói đúng, quả nhiên thái độ trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt khác với giai đoạn không phải yêu đương cuồng nhiệt. Trước kia, lúc vẫn đang yêu nhau say đắm, cậu còn có “Đặc quyền của bạn trai”, bây giờ, ngoại trừ trên giường nghiền ép cậu thì cũng là trong công việc bóc lột cậu. Trước kia, khi cậu tức giận, Cố Tiêu ngay lập tức ôm lấy cậu dỗ dành, bây giờ, ăn được vào miệng rồi liền bắt đầu tự cao tự đại... Còn chiến tranh lạnh nữa, khốn kiếp! Chó con!
Trương Tư Nghị ngồi rất lâu, cảm thấy vừa lạnh vừa đói, bụng cũng bắt đầu sôi sùng sục.
Cậu bắt đầu hối hận rồi, bởi vì một người bạn học gần một năm không gặp mặt cãi nhau với Cố Tiêu, có đáng không?
Nếu cậu không nhắc đến Tô Nguyên, họ có phải đã sớm đi ăn bít tết ở nhà hàng rồi?
... Hôm nay rõ ràng có thể là ngày thứ bảy hoàn mỹ.
Trương Tư Nghị lại nghĩ, vừa rồi lúc Cố Tiêu nhượng bộ đáng lẽ cậu cũng nên xuống nước, như vậy sẽ không gây ra tình huống gay gắt như bây giờ.
Tuy nhiên, cậu giận dỗi không phải vì muốn Cố Tiêu thỏa hiệp. Nếu cậu hờn dỗi để Cố Tiêu thỏa mãn ham muốn cá nhân của cậu, vậy cậu thành cái gì rồi? Cho dù Cố Tiêu đồng ý, trong lòng cũng không phải thật sự muốn giúp bạn học của cậu mà là không hi vọng cậu tức giận. Điều kiện tiên quyết này khiến Trương Tư Nghị cảm thấy phi thường tồi tệ, nên cậu mới đáp “Không cần.”
Cậu tức giận vì tính cách cứng nhắc không biết mềm dẻo và thái độ vô cảm không nể tình của Cố Tiêu, nhưng điều này hết lần này đến lần khác là mâu thuẫn không thể rèn luyện của họ. Rốt cuộc, cậu thích người có tính cách đáng ghét này!
Vì những cảm xúc tiêu cực chồng chất, sự ghen tuông do chứng kiến Cố Tiêu bị mấy cô gái bắt chuyện một lần nữa trỗi dậy. Cậu cười tự giễu, lâu thế rồi mà Cố Tiêu không chịu xuống, có lẽ anh đang tìm kiếm sự an ủi từ một cô gái mới quen.
Lúc này, điện thoại di động trong túi quần Trương Tư Nghị rung lên. Cậu nghĩ Cố Tiêu gửi tin nhắn cho cậu, vì vậy cậu vội vã lấy ra xem.
Cái gì, kết quả chỉ là một tin nhắn văn bản lạ...
Nhưng Trương Tư Nghị liếc qua nội dung tin nhắn, liền sửng sốt.
“Chào anh, em là cô gái đầu tiên xin số điện thoại của anh vào tọa đàm chiều nay ạ. Em tên là Tạ Tích Lôi, hiện đang làm việc như một nhà thiết kế kiến trúc ở công ty XXX. Sở thích bình thường của em là...”
Một đống lớn lời giới thiệu tiếp theo khiến Trương Tư Nghị trợn tròn mắt, cái này là cái gì vậy?
Cậu sững sờ hồi lâu mới phản ứng được, chẳng lẽ Cố Tiêu đưa số điện thoại... của cậu cho những cô gái bắt chuyện kia?
Lật về phía trước, không chỉ có một tin nhắn mới trong hộp thư đến -
“Xin chào anh đẹp trai, trong buổi tọa đàm hôm nay thấy anh, cảm thấy vừa gặp lần đầu mà như đã quen từ lâu, có thể làm quen với anh được không?”
“Nghe nói anh là giám đốc thiết kế của công ty Không Biên Giới, em có thể nộp đơn vào Quý Công ty không ạ?”
Hai tin nhắn này nhận được từ nửa tiếng trước đó, lúc ấy cậu đang trên đường nên có lẽ không nghe thấy tiếng chuông.
Trương Tư Nghị vừa bực mình vừa buồn cười, sự ghen tuông trong lòng tiên tan rất nhiều bởi mấy tin nhắn này.
... Anh chàng kia, quá xấu xa rồi.
Trương Tư Nghị chớp đôi mắt cay cay của mình, thái độ của cậu dịu xuống, aiz, luôn phải có người chịu thua trước...
Cậu đứng dậy khỏi ghế sofa, lấy can đảm bước lên trên tầng.
Trong phòng không có ánh sáng, cậu lần mò đi được một nửa cầu thang, đến bục góc chỗ rẽ, vừa ngẩng đầu lên, cậu thấy một bóng người đen sì ngồi xổm phía trên.
Trương Tư Nghị giật mình sợ hãi, suýt nữa nhảy dựng lên, tập trung nhìn mới thấy rõ, hóa ra là Cố Tiêu.
Cố Tiêu ngồi ở bậc thang cao nhất, đầu cúi thấp, u buồn như thế nhìn cậu.
“Anh, anh làm sao lại ngồi ở đây...” Trương Tư Nghị chột dạ hỏi.
Cố Tiêu không nói gì, ánh mắt dính chặt lấy mặt Trương Tư Nghị. Anh đứng dậy, chậm rãi bước từng bước xuống dưới, đến lúc đi đến trước mặt cậu, thăm dò mà bắt lấy cánh tay Trương Tư Nghị, thấy cậu không trốn tránh cũng không xù lông, mới thở phào nhẹ nhõm, ôm cậu vào lòng.
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu dùng một tay ôm eo cậu, tay còn lại dùng sức đè ép sau gáy cậu, ghé sát tai cậu buồn rầu thở dài nói: “Em muốn anh phải làm thế nào đây...”
Chỉ một câu nói ngắn ngủi, giọng điệu của anh lại lộ vẻ vô cùng cô đơn và bất lực, khiến Trương Tư Nghị nghe xong, trái tim thắt lại.
“Em...” Trương Tư Nghị không biết phải nói gì. Rõ ràng trước đó cậu rất tức giận, nhưng giờ cậu lại cảm thấy mình sai. Cậu vội vàng ôm lấy Cố Tiêu, vùi mặt vào vai người kia, rầu rĩ nói “Em xin lỗi.”
Nhưng câu “Em xin lỗi” này cậu không xin lỗi vì đã đề cập đến chuyện của Tô Nguyên, mà là vì chính cuộc cãi vã.
Biết rằng Cố Tiêu cũng không thoải mái và bị tra tấn đau đớn, sự uất ức của Trương Tư Nghị bỗng chốc biến mất gần hết...
Hít thở mùi vị của người yêu, Trương Tư Nghị không muốn xoắn xuýt về bất cứ điều gì, miễn là cậu và Cố Tiêu tốt đẹp là được rồi, tại sao phải cãi nhau chứ? Tại sao phải quan tâm đến những chuyện vô bổ của người khác?
“Làm lành đi, đừng cãi nhau với anh, anh rất khó chịu...” Cố Tiêu giống như cầu xin tha thứ nói xong, ấn đầu Trương Tư Nghị mà hôn tới.
“Ừm...” Trương Tư Nghị chỉ kịp phát ra một tiếng ừm, hai người liền ôm hôn nhau.
Họ đói khát mút môi lưỡi đối phương, tận hưởng sự dịu dàng hiếm có sau khi làm lành...
Kết thúc nụ hôn, hai người lập tức di chuyển trận địa, từ cầu thang đến phòng ngủ, tới lúc Cố Tiêu đè Trương Tư Nghị xuống giường hung hăng tiến vào, dường như muốn chuyển hóa oán giận và hờn tủi vừa rồi thành sự thèm khát thân thể người yêu, trút hết sạch sẽ mới có thể xóa bỏ.
Sau khi ra khỏi giảng đường, khuôn mặt của Trương Tư Nghị vẫn sưng lên như trong miệng bị nhét một cái bánh bao lớn. Trái ngược với cậu, Cố Tiêu thoải mái, vẻ mặt vui vẻ, không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn vì phải đối phó với những người bắt chuyện vừa rồi.
“Không phải em nói không đến kịp sao?” Cố Tiêu cười hỏi.
Trương Tư Nghị thở hổn hển nói: “Em lừa anh thôi, em đến từ lâu, ngồi phía sau anh!”
Lúc đầu chờ mong Cố Tiêu quay người lại để nhìn thấy mình, kết quả vừa đứng lên thì nhìn thấy một đám phụ nữ... Mẹ nó! Cảm giác hi vọng tan vỡ là đây!
Cố Tiêu hơi giật mình, bây giờ mới biết Trương Tư Nghị vẫn luôn nhìn vào anh, thấy vẻ không vui của cậu, xem chừng là đang ghen tuông.
Cố Tiêu dịu dàng hỏi: “Tối mời em ăn bò bít tết được không? Nhà hàng lần trước mà em nói muốn đi ấy, Da Marco nhỉ?”
Trương Tư Nghị: “...” Hèn hạ! Vậy mà lại dùng thức ăn ngon dụ dỗ mình!
Nhưng mà, giữa trưa hai người khác ăn bò bít tết còn cậu thì không, bây giờ thật đúng là muốn ăn... (>_<)
Trương Tư Nghị khẽ hừ một tiếng, nói: “Được ạ.”
Cố Tiêu cười giơ tay vuốt đầu cậu, sau khi lên tàu điện ngầm lại hỏi: “Gặp gỡ bạn cùng lớp thế nào?”
Trương Tư Nghị kể cho Cố Tiêu nghe những chuyện lặt vặt cậu nghe thấy trong ngày hôm nay, nói xong còn không quên đề cập đến chuyện muốn giúp đỡ Tô Nguyên.
Nhưng Cố Tiêu nghe xong câu này liền ngừng cười, giọng nói trở nên nghiêm túc: “E rằng không được.”
Trương Tư Nghị vẫn chưa kể chi tiết đã bị từ chối, không khỏi kích động nói: “Tại sao không được?”
Cố Tiêu: “Đúng là thị trường trong ngành kiến trúc không tốt. Ngoài bộ phận thiết kế, các bộ phận khác cũng có một số lượng nhỏ bị sa thải. Không Biên Giới không có ý định tuyển người trong vòng gần một năm nay. Anh không thể mở tiền lệ cho em.”
Cố Tiêu từ chối hoàn toàn chệch ra khỏi dự kiến của Trương Tư Nghị, cậu xù lông nói: “Anh cũng quá đáng quá rồi, vậy anh tuyển Đào Phỉ thì nói thế nào? Chỉ mở cửa sau cho người anh quen, còn không muốn giúp bạn học của em một chút?”
Cố Tiêu liếc mắt nhìn cậu, nói: “Em có thể cam đoan năng lực của bạn học em mạnh hơn Đào Phỉ, vậy anh không cần băn khoăn mà tuyển cô ấy ngay.”
Trương Tư Nghị bị nghẹn họng không nói ra lời, điều này đương nhiên không có khả năng. Đào Phỉ có nền tảng vững chắc, là thạc sĩ đại học A, Tô Nguyên làm sao so được với cậu ta? Nhưng thái độ nghiêm khắc của Cố Tiêu cũng khiến Trương Tư Nghị tức giận đến đỏ bừng mặt.
Sắp đến nhà ga nơi họ định xuống khỏi tàu điện ngầm, Trương Tư Nghị: “Em không muốn ăn bò bít tết nữa, về nhà đi!”
Cố Tiêu: “...”
Không phải Trương Tư Nghị già mồm, cậu thật sự tức giận đến mức không thiết tha ăn uống.
Mặc dù biết Cố Tiêu công bằng chính trực, nhưng dù gì họ cũng là người yêu, Cố Tiêu không thể nể mặt cậu cho Tô Nguyên một cơ hội? Hơn nữa, năng lực của Tô Nguyên không tệ, đâu phải cậu giới thiệu người ăn không ngồi rồi vào công ty, Cố Tiêu sao có thể lạnh lùng vô tình như thế!?
... A a a! Tức chết cậu! (艹皿艹)
Sự trở mặt của Trương Tư Nghị khiến Cố Tiêu trở tay không kịp, nhưng bây giờ đang ở trên tàu điện ngầm, người đi tới đi lui hai bên, Cố Tiêu không thể tiếp tục lý luận với Trương Tư Nghị, liền mặc kệ cậu.
Với sự im lặng này, bầu không khí hoàn toàn khó xử.
Hai người đổi tàu về nhà, suốt quãng đường không tiếp tục đối thoại.
Ra khỏi nhà ga, Trương Tư Nghị lạnh lùng dựng thẳng lông mày bước ở phía trước, Cố Tiêu trầm lặng cau mày đi phía sau, âm thầm chịu đựng sự nóng nảy trẻ con của đối phương.
Tới cửa nhà, Trương Tư Nghị giãy rơi giày phía đông một chiếc, phía tây một chiếc, ngã người vào sofa, giống như muốn tỏ vẻ cho cả thế giới biết mình đang khó chịu.
Cố Tiêu lẳng lặng nhặt giày trên đất cho cậu, đứng ở cửa một lúc.
Anh suy nghĩ dọc đường, giằng co cả đường, cũng tự kiểm điểm xem mình rốt cuộc nói sai ở đâu... Thấy Trương Tư Nghị vẫn hờ hững với anh, Cố Tiêu cảm thấy ruột gan cồn cào.
Cuối cùng, anh thở dài, nhượng bộ: “Vậy em để bạn học em đến đi.”
Không ngờ anh nói xong, Trương Tư Nghị không vui tức giận, to tiếng từ chối: “Không cần!”
Cố Tiêu hỏi: “Anh không cho cô ấy đến, em giận dỗi, bây giờ anh để cô ấy đến em lại không muốn, vậy rốt cuộc em muốn anh làm thế nào!?”
Trương Tư Nghị nhảy cẫng lên nói: “Em không cần anh chiều theo em!”
Cố Tiêu cũng giận dữ đến mặt trắng bệch. Vốn tưởng mình đã hiểu được tính cách của đối phương, nhưng anh phát hiện anh căn bản không hoàn toàn vượt qua cửa ải. Giống như anh vô tình mở ra một bản sao khác, gặp một Boss chưa hề đánh qua...
Tiếp tục giằng co với Trương Tư Nghị, anh sợ mình sẽ làm ra chuyện mất lý trí.
“Được, vậy tùy em.” Cố Tiêu vứt câu nói kia ra, mặt lạnh nhạt quay người đi lên tầng.
Câu nói này triệt để tuyên bố chiến tranh lạnh bắt đầu, Trương Tư Nghị trừng mắt nhìn bóng lưng của Cố Tiêu một lát, hung hăng nghiêng đầu sang chỗ khác - Hừ, giám đốc thì ngon lắm sao? Tương lai ông đây tự mình kiếm giấy phép mở công ty, muốn tuyển ai vào làm thì tuyển người đó!
Hoàng hôn buông xuống, trong phòng dần trở nên u ám.
Cố Diêu đến nhà bạn gái thân thiết trải qua cuối tuần, ban đêm không trở về, đặc biệt để dành thế giới riêng tư cho hai người anh trai.
Nhưng thật buồn cười, các anh trai chẳng những không ân ái quấn quýt lấy nhau mà còn chiến tranh lạnh.
Trương Tư Nghị ôm đầu gối núp ở một góc trên ghế sofa, uất ức tràn ngập đáy lòng.
Cậu rầu rĩ suy nghĩ xem nên mở miệng với Tô Nguyên ra sao, dù cậu chưa từng cam đoan với đối phương điều gì. Ban đầu cậu tưởng rằng có thể dễ dàng tranh thủ chút ích lợi cho bạn học, nhưng lại nặng nề đâm phải vách tường, khiến Trương Tư Nghị cảm thấy vô cùng mất mặt.
Đào Phỉ nói đúng, quả nhiên thái độ trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt khác với giai đoạn không phải yêu đương cuồng nhiệt. Trước kia, lúc vẫn đang yêu nhau say đắm, cậu còn có “Đặc quyền của bạn trai”, bây giờ, ngoại trừ trên giường nghiền ép cậu thì cũng là trong công việc bóc lột cậu. Trước kia, khi cậu tức giận, Cố Tiêu ngay lập tức ôm lấy cậu dỗ dành, bây giờ, ăn được vào miệng rồi liền bắt đầu tự cao tự đại... Còn chiến tranh lạnh nữa, khốn kiếp! Chó con!
Trương Tư Nghị ngồi rất lâu, cảm thấy vừa lạnh vừa đói, bụng cũng bắt đầu sôi sùng sục.
Cậu bắt đầu hối hận rồi, bởi vì một người bạn học gần một năm không gặp mặt cãi nhau với Cố Tiêu, có đáng không?
Nếu cậu không nhắc đến Tô Nguyên, họ có phải đã sớm đi ăn bít tết ở nhà hàng rồi?
... Hôm nay rõ ràng có thể là ngày thứ bảy hoàn mỹ.
Trương Tư Nghị lại nghĩ, vừa rồi lúc Cố Tiêu nhượng bộ đáng lẽ cậu cũng nên xuống nước, như vậy sẽ không gây ra tình huống gay gắt như bây giờ.
Tuy nhiên, cậu giận dỗi không phải vì muốn Cố Tiêu thỏa hiệp. Nếu cậu hờn dỗi để Cố Tiêu thỏa mãn ham muốn cá nhân của cậu, vậy cậu thành cái gì rồi? Cho dù Cố Tiêu đồng ý, trong lòng cũng không phải thật sự muốn giúp bạn học của cậu mà là không hi vọng cậu tức giận. Điều kiện tiên quyết này khiến Trương Tư Nghị cảm thấy phi thường tồi tệ, nên cậu mới đáp “Không cần.”
Cậu tức giận vì tính cách cứng nhắc không biết mềm dẻo và thái độ vô cảm không nể tình của Cố Tiêu, nhưng điều này hết lần này đến lần khác là mâu thuẫn không thể rèn luyện của họ. Rốt cuộc, cậu thích người có tính cách đáng ghét này!
Vì những cảm xúc tiêu cực chồng chất, sự ghen tuông do chứng kiến Cố Tiêu bị mấy cô gái bắt chuyện một lần nữa trỗi dậy. Cậu cười tự giễu, lâu thế rồi mà Cố Tiêu không chịu xuống, có lẽ anh đang tìm kiếm sự an ủi từ một cô gái mới quen.
Lúc này, điện thoại di động trong túi quần Trương Tư Nghị rung lên. Cậu nghĩ Cố Tiêu gửi tin nhắn cho cậu, vì vậy cậu vội vã lấy ra xem.
Cái gì, kết quả chỉ là một tin nhắn văn bản lạ...
Nhưng Trương Tư Nghị liếc qua nội dung tin nhắn, liền sửng sốt.
“Chào anh, em là cô gái đầu tiên xin số điện thoại của anh vào tọa đàm chiều nay ạ. Em tên là Tạ Tích Lôi, hiện đang làm việc như một nhà thiết kế kiến trúc ở công ty XXX. Sở thích bình thường của em là...”
Một đống lớn lời giới thiệu tiếp theo khiến Trương Tư Nghị trợn tròn mắt, cái này là cái gì vậy?
Cậu sững sờ hồi lâu mới phản ứng được, chẳng lẽ Cố Tiêu đưa số điện thoại... của cậu cho những cô gái bắt chuyện kia?
Lật về phía trước, không chỉ có một tin nhắn mới trong hộp thư đến -
“Xin chào anh đẹp trai, trong buổi tọa đàm hôm nay thấy anh, cảm thấy vừa gặp lần đầu mà như đã quen từ lâu, có thể làm quen với anh được không?”
“Nghe nói anh là giám đốc thiết kế của công ty Không Biên Giới, em có thể nộp đơn vào Quý Công ty không ạ?”
Hai tin nhắn này nhận được từ nửa tiếng trước đó, lúc ấy cậu đang trên đường nên có lẽ không nghe thấy tiếng chuông.
Trương Tư Nghị vừa bực mình vừa buồn cười, sự ghen tuông trong lòng tiên tan rất nhiều bởi mấy tin nhắn này.
... Anh chàng kia, quá xấu xa rồi.
Trương Tư Nghị chớp đôi mắt cay cay của mình, thái độ của cậu dịu xuống, aiz, luôn phải có người chịu thua trước...
Cậu đứng dậy khỏi ghế sofa, lấy can đảm bước lên trên tầng.
Trong phòng không có ánh sáng, cậu lần mò đi được một nửa cầu thang, đến bục góc chỗ rẽ, vừa ngẩng đầu lên, cậu thấy một bóng người đen sì ngồi xổm phía trên.
Trương Tư Nghị giật mình sợ hãi, suýt nữa nhảy dựng lên, tập trung nhìn mới thấy rõ, hóa ra là Cố Tiêu.
Cố Tiêu ngồi ở bậc thang cao nhất, đầu cúi thấp, u buồn như thế nhìn cậu.
“Anh, anh làm sao lại ngồi ở đây...” Trương Tư Nghị chột dạ hỏi.
Cố Tiêu không nói gì, ánh mắt dính chặt lấy mặt Trương Tư Nghị. Anh đứng dậy, chậm rãi bước từng bước xuống dưới, đến lúc đi đến trước mặt cậu, thăm dò mà bắt lấy cánh tay Trương Tư Nghị, thấy cậu không trốn tránh cũng không xù lông, mới thở phào nhẹ nhõm, ôm cậu vào lòng.
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu dùng một tay ôm eo cậu, tay còn lại dùng sức đè ép sau gáy cậu, ghé sát tai cậu buồn rầu thở dài nói: “Em muốn anh phải làm thế nào đây...”
Chỉ một câu nói ngắn ngủi, giọng điệu của anh lại lộ vẻ vô cùng cô đơn và bất lực, khiến Trương Tư Nghị nghe xong, trái tim thắt lại.
“Em...” Trương Tư Nghị không biết phải nói gì. Rõ ràng trước đó cậu rất tức giận, nhưng giờ cậu lại cảm thấy mình sai. Cậu vội vàng ôm lấy Cố Tiêu, vùi mặt vào vai người kia, rầu rĩ nói “Em xin lỗi.”
Nhưng câu “Em xin lỗi” này cậu không xin lỗi vì đã đề cập đến chuyện của Tô Nguyên, mà là vì chính cuộc cãi vã.
Biết rằng Cố Tiêu cũng không thoải mái và bị tra tấn đau đớn, sự uất ức của Trương Tư Nghị bỗng chốc biến mất gần hết...
Hít thở mùi vị của người yêu, Trương Tư Nghị không muốn xoắn xuýt về bất cứ điều gì, miễn là cậu và Cố Tiêu tốt đẹp là được rồi, tại sao phải cãi nhau chứ? Tại sao phải quan tâm đến những chuyện vô bổ của người khác?
“Làm lành đi, đừng cãi nhau với anh, anh rất khó chịu...” Cố Tiêu giống như cầu xin tha thứ nói xong, ấn đầu Trương Tư Nghị mà hôn tới.
“Ừm...” Trương Tư Nghị chỉ kịp phát ra một tiếng ừm, hai người liền ôm hôn nhau.
Họ đói khát mút môi lưỡi đối phương, tận hưởng sự dịu dàng hiếm có sau khi làm lành...
Kết thúc nụ hôn, hai người lập tức di chuyển trận địa, từ cầu thang đến phòng ngủ, tới lúc Cố Tiêu đè Trương Tư Nghị xuống giường hung hăng tiến vào, dường như muốn chuyển hóa oán giận và hờn tủi vừa rồi thành sự thèm khát thân thể người yêu, trút hết sạch sẽ mới có thể xóa bỏ.