Chương : 185
Đến lúc tan tầm, Trương Tư Nghị và Cố Tiêu gặp nhau tại ga tàu điện ngầm, cậu vội vã rên rỉ: “Sau khi em lấy bánh ga tô ra, vậy mà phát hiện bên trong hộp còn có một bao nến hình chữ số! Anh đoán xem đó là số nào?”
Cố Tiêu: “Ba mươi lăm?”
Trương Tư Nghị: “...” Cái này mà cũng có thể đoán được!
Cố Tiêu cười hừ một tiếng, nhìn vẻ mặt của Trương Tư Nghị liền biết mình đoán đúng rồi.
Trương Tư Nghị giống như bị sỉ nhục nặng nề, cuộn chặt nắm tay nói: “Không sai, chính là ba mươi lăm tệ về sau em trả cho Nhậm Mộng Huyên. Anh bảo anh ta còn gói ngọn nến hình số ba mươi lăm là có ý gì? Chế giễu em sao? Em đây thậm chí còn chưa đến hai mươi lăm mà anh ta lại cho em ngọn nến số ba mươi lăm! Mẹ nó!”
Cố Tiêu vỗ nhẹ cánh tay cậu, nói: “Dùng tiểu não cũng có thể nghĩ ra những mánh khóe này, cũng chỉ trêu ghẹo được kiểu người ngốc nghếch như em thôi. Tuy nhiên, em đừng nóng giận, chút chuyện nhỏ như thế mà cũng chọc giận được em, anh sẽ ghen.”
Tinh thần và thể lực của một người là có hạn, cho dù cảm xúc gì, ngoài công việc, Cố Tiêu luôn hy vọng rằng sự chú ý của Trương Tư Nghị chỉ dành cho một mình anh.
Trương Tư Nghị gục vai chán nản. Cậu cũng muốn không quan tâm, nhưng cậu thực sự rất khó chịu!
Hai người lên tàu, Trương Tư Nghị mới nhớ đến mà hỏi Cố Tiêu trả lại điện thoại cho cậu: “Anh chàng họ Bách kia có gửi tin nhắn không?”
Cố Tiêu trả di động cho cậu, nói: “Tự em xem đi.”
Trương Tư Nghị mở WeChat và lướt một lượt. Vào buổi chiều, Bách Duệ đã gửi hàng tá tin nhắn, nhưng tin trả lời của Cố Tiêu chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trương Tư Nghị đọc một lát, lông mày đang cau có dần dần giãn ra, khóe miệng càng cong lên, cuối cùng còn trực tiếp bật cười thành tiếng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy mấy câu Bách Duệ đánh giá về Cố Tiêu, không biết được, nếu về sau Bách Duệ biết người mà anh ta nói chuyện thực sự là Cố Tiêu, biểu cảm trên khuôn mặt anh ta sẽ thế nào!
Còn có hai câu chat cuối cùng trước khi tan việc, Cố Tiêu - người cho Bách Duệ "leo cây" cả buổi - rốt cục “Mở” chiếc hộp ra, trả lời đối phương: “Là bánh ga tô à, tôi không thích ăn bánh ga tô.”
Bách Duệ: “...”
Sau đó, Cố Tiêu còn hỏi lại một câu: “Anh rất rảnh phải không? Tiền mấy cốc cà phê mà thôi, tôi thật sự không để bụng, sao anh còn phải tự mình đưa bánh ga tô đến cửa? [Mỉm cười]”
Điều tuyệt vời nhất chính là biểu cảm “Mỉm cười” cuối câu nói của Cố Tiêu, giống như cách Bách Duệ sử dụng trước đó, dường như có ý trào phúng nhìn thấu hết thảy, tôn lên sự ngu ngốc của các loại thăm dò và hành vi đùa bỡn của đối phương.
“Ha ha ha ha ha!” Trương Tư Nghị cười nghiêng ngả, thiên phú ác miệng của Cố Tiêu dùng vào chuyện này thật sự khiến người ta vỗ đùi đen đét, cực kỳ hả giận!
Cố Tiêu buồn cười nhìn cậu, âu yếm nói: “Đồ ngốc này, buồn cười thế sao?”
Trương Tư Nghị sùng bái nhìn qua Cố Tiêu, nếu không phải đang ở trên tàu điện ngầm, cậu thật sự muốn nhào tới ôm chầm lấy anh mà hung ác hôn một cái.
Có thể là nhận phải kích thích, từ đó về sau Bách Duệ cũng không tiếp tục nhắn tin lại.
Trương Tư Nghị như trút được gánh nặng, nói: “Lần này có lẽ anh ta sẽ không làm phiền em nữa?”
Cố Tiêu: “Khó nói được, phải tiếp tục quan sát.”
Trương Tư Nghị: “Em cho thêm anh ta ba mươi lăm tệ, anh ta hoàn lại một chiếc bánh ga tô, đều hòa nhau rồi, làm sao khó nói?”
“Không phải anh đã nói với em phải xác minh xem anh ta có phải là gay hay không sao? Chúng ta giả thiết anh ta là gay, em nhìn từ góc độ của anh ta mà xem, trước tiên anh ta lừa gạt một cô gái có xu hướng bình thường làm bạn gái, lại coi trọng bạn nam học cùng lớp của bạn gái...” Cố Tiêu nhíu mày, nói, “Có lẽ vẫn chưa đến mức như vậy, mọi loại hành vi ngôn từ của anh ta hiện tại, nói không chừng là đang thử thăm dò xu hướng tình dục chân thực của em.”
Lông tơ trên người Trương Tư Nghị dựng thẳng, cậu hoảng sợ nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Cố Tiêu cười nhìn cậu một cái, nói: “Có anh ở đây, em sợ gì chứ?”
Tàu điện ngầm đến ga, Cố Tiêu bước xuống, Trương Tư Nghị theo sát sau.
Cố Tiêu tiếp tục hỏi: “Nếu em chỉ là một trai thẳng bình thường, đối mặt với bạn trai của bạn học lấy lòng như thế, em sẽ có cảm giác gì?”
Trương Tư Nghị gãi đầu: “Em...”
Đối với bạn học của bạn gái mà cũng quan tâm đến thế, ngày làm việc đến tận công ty đưa bánh ga tô, có lẽ cậu sẽ cảm thấy anh chàng này không tệ lắm?... What the fuck! Trương Tư Nghị bị suy nghĩ của mình dọa đến nổi da gà.
Cố Tiêu nói thẳng: “Người thần kinh thô như em, nếu như là thẳng, phỏng chừng căn bản không cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nào.”
Một giọt mồ hôi chảy từ trán Trương Tư Nghị xuống, thật sự đúng thế!
... May mắn Cố Tiêu bây giờ đang ở bên cạnh cậu, còn thay cậu tỏ vẻ rất bình tĩnh bên trong Wechat (=_=)
Cố Tiêu nói: “Tin nhắn sau cùng mà anh vừa mới gửi cho anh ta, chính là cho anh ta một loại ám thị, ám chỉ anh ta anh hiểu rõ mục đích của anh ta. Bây giờ anh ta vẫn chưa nhắn lại, chứng minh suy đoán của anh là chính xác.”
Trương Tư Nghị: “Tại sao lại nói như vậy?”
Cố Tiêu nhướng mày đáp: “Nếu như lòng anh ta thẳng thắn vô tư, tại sao không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh?”
Trương Tư Nghị sờ cằm gật đầu, đúng thế, chỉ cần Bách Duệ ngay từ đầu nói một câu “Cảm thấy cậu không tệ, muốn kết bạn với cậu”, cậu sẽ không đề phòng như vậy. Bách Duệ càng tỏ ra bí ẩn, càng khiến người ta cảm thấy kì dị!
Cố Tiêu: “Anh ta không trả lời, anh cảm thấy có hai nguyên nhân, thứ nhất, nói rõ anh ta có tật giật mình, có lẽ bây giờ anh ta đã bắt đầu nghi ngờ "Em" nhìn ra anh ta là gay, đang suy nghĩ cách đối phó; Thứ hai, anh ta cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương, không có ý định tự chuốc nhục nhã. Đương nhiên, anh càng hi vọng là cái sau, nếu như sau đó anh ta không tiếp tục tìm em nói chuyện phiếm, không đến trêu chọc em, như vậy chuyện này liền không liên quan gì đến em. Nếu em không yên lòng, có thể kể cho bạn học của em, để cô ấy biết bạn trai cô ấy bí mật tìm em tán gẫu hàng ngày, đưa bánh ga tô đến. Em còn có thể tùy tiện tìm một cơ hội, kể cho cô ấy ý nghĩa của bức chân dung Bách Duệ dùng làm ảnh đại diện. Cô ấy cũng là người trưởng thành, có suy nghĩ của riêng mình, có thể tự phán xét, em không cần lo những chuyện khác.”
Trương Tư Nghị gật đầu thật mạnh, đây chính xác là điều cậu muốn, cậu không hứng thú với bạn trai của bạn học - Hay là dây dưa không rõ với một người cực kỳ có khả năng là đồng tính luyến ái.
Nhưng Cố Tiêu nói đến đây, anh lại thở dài nói: “Mặc dù anh chủ quan hướng về khả năng thứ hai, nhưng từ quan điểm phân tích khách quan, khả năng thứ nhất cao hơn.”
Trương Tư Nghị: “...” A a a, nói đến cùng, tại sao anh chàng họ Bách này lại muốn tìm tới cậu vậy! ┻━┻︵╰(‵ 皿 ′)╯︵┻━┻
Về đến nhà, trong khi Cố Tiêu nấu cơm, Trương Tư Nghị lại nhắc đến Tô Nguyên, hỏi anh đã xem tập tác phẩm cậu chuyển cho anh chưa.
Cố Tiêu hầm một nồi canh măng sườn heo, múc môi vào trong nồi canh nếm độ mặn nhạt, nói: “Xem rồi.”
“Anh cảm thấy thế nào?” Mặc dù Trương Tư Nghị chột dạ vì bản thân từng phóng đại về Tô Nguyên hơi cao, nhưng cậu vẫn rất quan tâm cách nhìn của Cố Tiêu.
Cố Tiêu thả thêm chút muối vào nồi, cười nói: “Quả nhiên tốt hơn tập tác phẩm mà em mang đến trong buổi phỏng vấn của em trước đây.”
Trương Tư Nghị chán nản, đang định giơ tay đấm Cố Tiêu, đối phương đúng lúc quay đầu lại nói: “Tuy nhiên, kém xa em bây giờ.”
Trương Tư Nghị bật cười, mẹ nó, trước khi khen em vẫn không quên cà khịa em!
Cố Tiêu đậy vung lại, nghiêm túc bình luận: “Thiết kế do bạn cùng lớp của em tạo ra có một cảm giác mềm mại độc đáo. Thoạt nhìn là biết được thực hiện bởi một nhà thiết kế nữ.”
Trương Tư Nghị: “Điều này còn có thể nhìn ra được?”
Cố Tiêu: “Ừ, ánh mắt của nhà thiết kế nữ tương đối tinh tế, ví dụ như Kazuyo Sejima, em có thể thấy mọi thứ bà ấy làm đều đơn giản, tươi mới và ấm áp. Tuy nhiên, các nhà thiết kế có đặc điểm này, trừ khi họ có tầm nhìn rộng và độ nổi tiếng, nếu không thì bố cục bị hạn chế và không phù hợp làm các quy hoạch lớn và những tòa nhà cần biểu hiện tính thương mại mạnh. Em có thể hỏi bạn học của em xem cô ấy có muốn đến một văn phòng nhỏ chuyên về thiết kế nhà ở, quán cà phê, quầy bán báo… vân…vân… Nếu có, anh có một nơi tốt giới thiệu cho cô ấy. Ngoài ra, anh thấy những câu chuyện về thiết kế bên trong tập tác phẩm của cô ấy, cũng phi thường hấp dẫn.”
Nghe Cố Tiêu chỉ ra những điểm sáng trên người Tô Nguyên, Trương Tư Nghị còn vui vẻ hơn là chính bản thân cậu được khen, nhịn không được lại thổi phồng Tô Nguyên: “Bởi vì trước kia chị ấy học khoa tiếng Anh trong nước, hơn nữa em nghe chị ấy nói, ba mẹ chị ấy đều là giáo sư đại học khoa văn học và lịch sử, chị ấy chín chắn hơn bọn em nhiều, cũng có tình cảm nhân văn sâu sắc.”
Cố Tiêu cười cười: “Vừa khéo, anh có một người bạn là biên tập viên của "Nghệ thuật và kiến trúc", thỉnh thoảng dịch các bài báo đánh giá kiến trúc nước ngoài. Cách đây không lâu, anh cũng nghe cậu ấy nói rằng thiếu chuyên viên có thể viết bài và hiểu dịch thuật. Tương lai, có thể đề nghị cô ấy viết một số bài báo đánh giá kiến trúc, dịch vài bài báo, cũng có thể kiếm thêm thu nhập.”
Trương Tư Nghị nhảy cao ba bước trong sự phấn khích, ngay lập tức rút điện thoại ra định nói với Tô Nguyên những điều này.
Cố Tiêu nhanh chóng ngăn cậu lại và nói: “Đừng nóng vội, đợi anh xác nhận xem công ty kia hiện tại họ còn nhu cầu gì về vấn đề này không. Dù sao, hai tháng không cập nhật tin tức, lỡ may bây giờ không cần thì sao. Nói trước bước không qua, lại khiến cô ấy không vui.”
Trương Tư Nghị đương nhiên nghe lời Cố Tiêu, cố gắng ngăn chặn sự phấn khích tột cùng trong lòng, luôn miệng đồng ý “Dạ được.”
Vừa dọn thức ăn ra bàn, Cố Diêu trở về.
Mấy tháng thử việc, mỗi ngày sáng chín chiều sáu, thỉnh thoảng tăng ca, cô gái nhỏ trải qua vất vả, khuôn mặt xinh xắn chỉ bằng bàn tay đã không còn tinh thần như trước.
Hôm nay trở về, cô ở trong tình trạng đặc biệt đáng thương, đầu cúi xuống, đứng trước cửa gọi một tiếng, “Anh”.
Cố Tiêu kéo ghế ra, nói: “Về đúng lúc lắm, tự đi xới cơm, ăn cơm thôi.”
Cố Diêu ném chiếc ba lô nhỏ lên sofa, nói: “Em không thấy ngon miệng, không muốn ăn, phiền muốn chết!”
Cố Tiêu ngồi thẳng lên, hỏi: “Làm sao rồi?”
Vẻ mặt Cố Diêu như đưa đám, cô đáp: “Em gặp phải biến thái!”
Cố Tiêu: “Ba mươi lăm?”
Trương Tư Nghị: “...” Cái này mà cũng có thể đoán được!
Cố Tiêu cười hừ một tiếng, nhìn vẻ mặt của Trương Tư Nghị liền biết mình đoán đúng rồi.
Trương Tư Nghị giống như bị sỉ nhục nặng nề, cuộn chặt nắm tay nói: “Không sai, chính là ba mươi lăm tệ về sau em trả cho Nhậm Mộng Huyên. Anh bảo anh ta còn gói ngọn nến hình số ba mươi lăm là có ý gì? Chế giễu em sao? Em đây thậm chí còn chưa đến hai mươi lăm mà anh ta lại cho em ngọn nến số ba mươi lăm! Mẹ nó!”
Cố Tiêu vỗ nhẹ cánh tay cậu, nói: “Dùng tiểu não cũng có thể nghĩ ra những mánh khóe này, cũng chỉ trêu ghẹo được kiểu người ngốc nghếch như em thôi. Tuy nhiên, em đừng nóng giận, chút chuyện nhỏ như thế mà cũng chọc giận được em, anh sẽ ghen.”
Tinh thần và thể lực của một người là có hạn, cho dù cảm xúc gì, ngoài công việc, Cố Tiêu luôn hy vọng rằng sự chú ý của Trương Tư Nghị chỉ dành cho một mình anh.
Trương Tư Nghị gục vai chán nản. Cậu cũng muốn không quan tâm, nhưng cậu thực sự rất khó chịu!
Hai người lên tàu, Trương Tư Nghị mới nhớ đến mà hỏi Cố Tiêu trả lại điện thoại cho cậu: “Anh chàng họ Bách kia có gửi tin nhắn không?”
Cố Tiêu trả di động cho cậu, nói: “Tự em xem đi.”
Trương Tư Nghị mở WeChat và lướt một lượt. Vào buổi chiều, Bách Duệ đã gửi hàng tá tin nhắn, nhưng tin trả lời của Cố Tiêu chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trương Tư Nghị đọc một lát, lông mày đang cau có dần dần giãn ra, khóe miệng càng cong lên, cuối cùng còn trực tiếp bật cười thành tiếng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy mấy câu Bách Duệ đánh giá về Cố Tiêu, không biết được, nếu về sau Bách Duệ biết người mà anh ta nói chuyện thực sự là Cố Tiêu, biểu cảm trên khuôn mặt anh ta sẽ thế nào!
Còn có hai câu chat cuối cùng trước khi tan việc, Cố Tiêu - người cho Bách Duệ "leo cây" cả buổi - rốt cục “Mở” chiếc hộp ra, trả lời đối phương: “Là bánh ga tô à, tôi không thích ăn bánh ga tô.”
Bách Duệ: “...”
Sau đó, Cố Tiêu còn hỏi lại một câu: “Anh rất rảnh phải không? Tiền mấy cốc cà phê mà thôi, tôi thật sự không để bụng, sao anh còn phải tự mình đưa bánh ga tô đến cửa? [Mỉm cười]”
Điều tuyệt vời nhất chính là biểu cảm “Mỉm cười” cuối câu nói của Cố Tiêu, giống như cách Bách Duệ sử dụng trước đó, dường như có ý trào phúng nhìn thấu hết thảy, tôn lên sự ngu ngốc của các loại thăm dò và hành vi đùa bỡn của đối phương.
“Ha ha ha ha ha!” Trương Tư Nghị cười nghiêng ngả, thiên phú ác miệng của Cố Tiêu dùng vào chuyện này thật sự khiến người ta vỗ đùi đen đét, cực kỳ hả giận!
Cố Tiêu buồn cười nhìn cậu, âu yếm nói: “Đồ ngốc này, buồn cười thế sao?”
Trương Tư Nghị sùng bái nhìn qua Cố Tiêu, nếu không phải đang ở trên tàu điện ngầm, cậu thật sự muốn nhào tới ôm chầm lấy anh mà hung ác hôn một cái.
Có thể là nhận phải kích thích, từ đó về sau Bách Duệ cũng không tiếp tục nhắn tin lại.
Trương Tư Nghị như trút được gánh nặng, nói: “Lần này có lẽ anh ta sẽ không làm phiền em nữa?”
Cố Tiêu: “Khó nói được, phải tiếp tục quan sát.”
Trương Tư Nghị: “Em cho thêm anh ta ba mươi lăm tệ, anh ta hoàn lại một chiếc bánh ga tô, đều hòa nhau rồi, làm sao khó nói?”
“Không phải anh đã nói với em phải xác minh xem anh ta có phải là gay hay không sao? Chúng ta giả thiết anh ta là gay, em nhìn từ góc độ của anh ta mà xem, trước tiên anh ta lừa gạt một cô gái có xu hướng bình thường làm bạn gái, lại coi trọng bạn nam học cùng lớp của bạn gái...” Cố Tiêu nhíu mày, nói, “Có lẽ vẫn chưa đến mức như vậy, mọi loại hành vi ngôn từ của anh ta hiện tại, nói không chừng là đang thử thăm dò xu hướng tình dục chân thực của em.”
Lông tơ trên người Trương Tư Nghị dựng thẳng, cậu hoảng sợ nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Cố Tiêu cười nhìn cậu một cái, nói: “Có anh ở đây, em sợ gì chứ?”
Tàu điện ngầm đến ga, Cố Tiêu bước xuống, Trương Tư Nghị theo sát sau.
Cố Tiêu tiếp tục hỏi: “Nếu em chỉ là một trai thẳng bình thường, đối mặt với bạn trai của bạn học lấy lòng như thế, em sẽ có cảm giác gì?”
Trương Tư Nghị gãi đầu: “Em...”
Đối với bạn học của bạn gái mà cũng quan tâm đến thế, ngày làm việc đến tận công ty đưa bánh ga tô, có lẽ cậu sẽ cảm thấy anh chàng này không tệ lắm?... What the fuck! Trương Tư Nghị bị suy nghĩ của mình dọa đến nổi da gà.
Cố Tiêu nói thẳng: “Người thần kinh thô như em, nếu như là thẳng, phỏng chừng căn bản không cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nào.”
Một giọt mồ hôi chảy từ trán Trương Tư Nghị xuống, thật sự đúng thế!
... May mắn Cố Tiêu bây giờ đang ở bên cạnh cậu, còn thay cậu tỏ vẻ rất bình tĩnh bên trong Wechat (=_=)
Cố Tiêu nói: “Tin nhắn sau cùng mà anh vừa mới gửi cho anh ta, chính là cho anh ta một loại ám thị, ám chỉ anh ta anh hiểu rõ mục đích của anh ta. Bây giờ anh ta vẫn chưa nhắn lại, chứng minh suy đoán của anh là chính xác.”
Trương Tư Nghị: “Tại sao lại nói như vậy?”
Cố Tiêu nhướng mày đáp: “Nếu như lòng anh ta thẳng thắn vô tư, tại sao không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh?”
Trương Tư Nghị sờ cằm gật đầu, đúng thế, chỉ cần Bách Duệ ngay từ đầu nói một câu “Cảm thấy cậu không tệ, muốn kết bạn với cậu”, cậu sẽ không đề phòng như vậy. Bách Duệ càng tỏ ra bí ẩn, càng khiến người ta cảm thấy kì dị!
Cố Tiêu: “Anh ta không trả lời, anh cảm thấy có hai nguyên nhân, thứ nhất, nói rõ anh ta có tật giật mình, có lẽ bây giờ anh ta đã bắt đầu nghi ngờ "Em" nhìn ra anh ta là gay, đang suy nghĩ cách đối phó; Thứ hai, anh ta cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương, không có ý định tự chuốc nhục nhã. Đương nhiên, anh càng hi vọng là cái sau, nếu như sau đó anh ta không tiếp tục tìm em nói chuyện phiếm, không đến trêu chọc em, như vậy chuyện này liền không liên quan gì đến em. Nếu em không yên lòng, có thể kể cho bạn học của em, để cô ấy biết bạn trai cô ấy bí mật tìm em tán gẫu hàng ngày, đưa bánh ga tô đến. Em còn có thể tùy tiện tìm một cơ hội, kể cho cô ấy ý nghĩa của bức chân dung Bách Duệ dùng làm ảnh đại diện. Cô ấy cũng là người trưởng thành, có suy nghĩ của riêng mình, có thể tự phán xét, em không cần lo những chuyện khác.”
Trương Tư Nghị gật đầu thật mạnh, đây chính xác là điều cậu muốn, cậu không hứng thú với bạn trai của bạn học - Hay là dây dưa không rõ với một người cực kỳ có khả năng là đồng tính luyến ái.
Nhưng Cố Tiêu nói đến đây, anh lại thở dài nói: “Mặc dù anh chủ quan hướng về khả năng thứ hai, nhưng từ quan điểm phân tích khách quan, khả năng thứ nhất cao hơn.”
Trương Tư Nghị: “...” A a a, nói đến cùng, tại sao anh chàng họ Bách này lại muốn tìm tới cậu vậy! ┻━┻︵╰(‵ 皿 ′)╯︵┻━┻
Về đến nhà, trong khi Cố Tiêu nấu cơm, Trương Tư Nghị lại nhắc đến Tô Nguyên, hỏi anh đã xem tập tác phẩm cậu chuyển cho anh chưa.
Cố Tiêu hầm một nồi canh măng sườn heo, múc môi vào trong nồi canh nếm độ mặn nhạt, nói: “Xem rồi.”
“Anh cảm thấy thế nào?” Mặc dù Trương Tư Nghị chột dạ vì bản thân từng phóng đại về Tô Nguyên hơi cao, nhưng cậu vẫn rất quan tâm cách nhìn của Cố Tiêu.
Cố Tiêu thả thêm chút muối vào nồi, cười nói: “Quả nhiên tốt hơn tập tác phẩm mà em mang đến trong buổi phỏng vấn của em trước đây.”
Trương Tư Nghị chán nản, đang định giơ tay đấm Cố Tiêu, đối phương đúng lúc quay đầu lại nói: “Tuy nhiên, kém xa em bây giờ.”
Trương Tư Nghị bật cười, mẹ nó, trước khi khen em vẫn không quên cà khịa em!
Cố Tiêu đậy vung lại, nghiêm túc bình luận: “Thiết kế do bạn cùng lớp của em tạo ra có một cảm giác mềm mại độc đáo. Thoạt nhìn là biết được thực hiện bởi một nhà thiết kế nữ.”
Trương Tư Nghị: “Điều này còn có thể nhìn ra được?”
Cố Tiêu: “Ừ, ánh mắt của nhà thiết kế nữ tương đối tinh tế, ví dụ như Kazuyo Sejima, em có thể thấy mọi thứ bà ấy làm đều đơn giản, tươi mới và ấm áp. Tuy nhiên, các nhà thiết kế có đặc điểm này, trừ khi họ có tầm nhìn rộng và độ nổi tiếng, nếu không thì bố cục bị hạn chế và không phù hợp làm các quy hoạch lớn và những tòa nhà cần biểu hiện tính thương mại mạnh. Em có thể hỏi bạn học của em xem cô ấy có muốn đến một văn phòng nhỏ chuyên về thiết kế nhà ở, quán cà phê, quầy bán báo… vân…vân… Nếu có, anh có một nơi tốt giới thiệu cho cô ấy. Ngoài ra, anh thấy những câu chuyện về thiết kế bên trong tập tác phẩm của cô ấy, cũng phi thường hấp dẫn.”
Nghe Cố Tiêu chỉ ra những điểm sáng trên người Tô Nguyên, Trương Tư Nghị còn vui vẻ hơn là chính bản thân cậu được khen, nhịn không được lại thổi phồng Tô Nguyên: “Bởi vì trước kia chị ấy học khoa tiếng Anh trong nước, hơn nữa em nghe chị ấy nói, ba mẹ chị ấy đều là giáo sư đại học khoa văn học và lịch sử, chị ấy chín chắn hơn bọn em nhiều, cũng có tình cảm nhân văn sâu sắc.”
Cố Tiêu cười cười: “Vừa khéo, anh có một người bạn là biên tập viên của "Nghệ thuật và kiến trúc", thỉnh thoảng dịch các bài báo đánh giá kiến trúc nước ngoài. Cách đây không lâu, anh cũng nghe cậu ấy nói rằng thiếu chuyên viên có thể viết bài và hiểu dịch thuật. Tương lai, có thể đề nghị cô ấy viết một số bài báo đánh giá kiến trúc, dịch vài bài báo, cũng có thể kiếm thêm thu nhập.”
Trương Tư Nghị nhảy cao ba bước trong sự phấn khích, ngay lập tức rút điện thoại ra định nói với Tô Nguyên những điều này.
Cố Tiêu nhanh chóng ngăn cậu lại và nói: “Đừng nóng vội, đợi anh xác nhận xem công ty kia hiện tại họ còn nhu cầu gì về vấn đề này không. Dù sao, hai tháng không cập nhật tin tức, lỡ may bây giờ không cần thì sao. Nói trước bước không qua, lại khiến cô ấy không vui.”
Trương Tư Nghị đương nhiên nghe lời Cố Tiêu, cố gắng ngăn chặn sự phấn khích tột cùng trong lòng, luôn miệng đồng ý “Dạ được.”
Vừa dọn thức ăn ra bàn, Cố Diêu trở về.
Mấy tháng thử việc, mỗi ngày sáng chín chiều sáu, thỉnh thoảng tăng ca, cô gái nhỏ trải qua vất vả, khuôn mặt xinh xắn chỉ bằng bàn tay đã không còn tinh thần như trước.
Hôm nay trở về, cô ở trong tình trạng đặc biệt đáng thương, đầu cúi xuống, đứng trước cửa gọi một tiếng, “Anh”.
Cố Tiêu kéo ghế ra, nói: “Về đúng lúc lắm, tự đi xới cơm, ăn cơm thôi.”
Cố Diêu ném chiếc ba lô nhỏ lên sofa, nói: “Em không thấy ngon miệng, không muốn ăn, phiền muốn chết!”
Cố Tiêu ngồi thẳng lên, hỏi: “Làm sao rồi?”
Vẻ mặt Cố Diêu như đưa đám, cô đáp: “Em gặp phải biến thái!”