Chương : 191
Công khai tính hướng đối với một người xa lạ vẻn vẹn mới gặp một lần, Trương Tư Nghị cảm thấy mình hơi bốc đồng, giống như Cố Tiêu nói, thật ra cậu và Bách Duệ không thân thuộc.
Nhưng không hiểu tại sao, thấy Bách Duệ nói nhiều như vậy, từng chút bộc lộ quá khứ và nội tâm của anh ta, Trương Tư Nghị mơ hồ cảm giác, có lẽ Bách Duệ thật sự rất cô độc.
Những sự đau khổ, chua xót và suy sụp của anh ta, anh ta đều không có người để bày tỏ nỗi lòng.
Có lẽ anh ta chỉ thuần túy muốn kết bạn với cậu, một người bạn có thể tâm sự cùng.
Giống như Lục Kiều thổ lộ với hốc cây, Tô Nguyên bị hiện thực giày vò đến suy kiệt, có đôi khi một câu nói của người thân và bạn bè xung quanh có thể kéo họ khỏi vực thẳm của cuộc sống.
Quần thể đồng tính luyến ái là một nhóm nhỏ, rất hiếm khi gặp được đồng loại, nếu có thể đối xử thẳng thắn với nhau, mà không phải là quấy rối ác ý, Trương Tư Nghị tuyệt đối sẽ không phản cảm, ngược lại sẽ sinh ra cảm giác cùng chung chí hướng.
Suy bụng ta ra bụng người, dưới loại tình huống này, nếu như tiếp tục lừa gạt đối phương, Trương Tư Nghị cũng cảm thấy áy náy, nên cậu mới nói sự thật với Bách Duệ.
Đều đã nói toạc ra rồi, Trương Tư Nghị không có ý định xoắn xuýt, dứt khoát nói hết mọi chuyện cho đối phương biết: “Liên quan đến những lời tôi nói với Tô Nguyên ngày đó, tôi không có cảm giác đặc biệt gì, tôi cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Rất nhiều lý lẽ kỳ thật đều do bạn trai tôi giảng cho tôi. Anh ấy mới thật sự lợi hại, là anh ấy chậm rãi hướng dẫn tôi thay đổi. Nếu như không có anh ấy, có lẽ tôi không tốt hơn Tô Nguyên bao nhiêu đâu.”
Bách Duệ: “...”
Trương Tư Nghị: “Ngoài ra, người đoán được xu hướng tình dục của anh cũng không phải tôi. Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy anh so đo tiền mấy cốc cà phê với tôi, có chút kỳ lạ. Thậm chí anh không buồn trả lại cho tôi ba mươi lăm tệ, tôi thật sự rất tức giận. Về sau nói chuyện này với bạn trai tôi, anh ấy thấy ảnh avatar của anh là một bức tranh của một họa sĩ người Anh nào đó, hình như là một nghệ sĩ đồng tính luyến ái...”
Bách Duệ: “Là Francis Bacon.”
Trương Tư Nghị: “Đúng đúng đúng, còn có biệt danh Wechat của anh nữa, căn cứ vào những dấu hiệu này, anh ấy đoán anh có thể là gay. Khi đó tôi mới phát hiện được anh có thể đang lừa dối bạn học của tôi, điểm này có chút đáng ghét.”
Bách Duệ: “...”
Bách Duệ: “Hóa ra là thế, chẳng trách tôi luôn có cảm giác không thể đoán trước mỗi khi trò chuyện với cậu.”
Trương Tư Nghị: “Buổi chiều không phải anh ấy đều nói với anh rồi mà. ╮(╯_╰)╭”
Bách Duệ: “... Tôi cứ tưởng cậu đang nói đùa.”
Bách Duệ: “Nhưng phải nói rằng, tính chiếm hữu của bạn trai cậu rất mạnh nha, tôi chưa làm gì hết, cậu ta đã bảo vệ cậu. [Mỉm cười]”
Trong lòng Trương Tư Nghị ngọt lịm, điều này chứng tỏ Cố Tiêu rất quan tâm đến cậu, ha ha!
Bách Duệ: “Hơn nữa cậu ta thế mà nhận ra được bức họa của Francis Bacon, có chút lợi hại.”
Trương Tư Nghị khoái chí khoe khoang nói: “Lúc còn học đại học anh ấy học thêm môn tự chọn lịch sử mỹ thuật phương tây, anh ấy nói từng thấy bức vẽ đó, ha ha!”
Đúng lúc này, Bách Duệ chuyển đề tài, hỏi: “Có thể thêm Wechat của cậu ta không?”
Trương Tư Nghị cảnh giác nói: “Anh muốn làm gì?”
Bách Duệ: “Tôi rất có hứng thú với cậu ta, cũng kết bạn đi.”
Trong chớp mắt, Trương Tư Nghị xù lông: “Biến đi!” Mẹ nó! Nhịp điệu gì đây? Bách Duệ chuyển sự chú ý từ cậu sang Cố Tiêu rồi sao?
Bách Duệ: “Sao mà dữ thế, tôi sẽ không ra tay với bạn trai cậu. [Đổ mồ hôi]”
Bách Duệ: “Chỉ muốn thảo luận một chút về chủ đề nghệ thuật mà thôi, tin tôi đi. [Mỉm cười]”
Trương Tư Nghị: “...” Xí! Trương Tư Nghị phỉ nhổ trong lòng, tin anh mới là lạ!
Bách Duệ: “Thật ra cậu không nói tôi đại khái cũng đoán được, có thể dùng điện thoại di động của cậu trong lúc cậu làm việc chắc là người cùng một công ty phải không? Là một trong những người tôi gặp lúc tôi đến công ty cậu ngày đó?”
Trương Tư Nghị: “...” What the fuck! Rốt cuộc cậu đã đào hố chôn mình thế nào? Ai bảo mày tiện tay! Ai bảo mày tiện tay! (= 皿 =)
Bách Duệ: “Người tóc dài, vẻ ngoài khá xinh đẹp, hay là giám đốc của các cậu?”
Tay chân Trương Tư Nghị luống cuống, sợ hãi đến nỗi trực tiếp nhấp vào hình đại diện của Bách Duệ và chọn xóa liên lạc.
Tốt lắm, thế giới yên tĩnh rồi. (=_=)
... Mẹ nó, sớm nên làm như vậy!
Vừa vặn đến điểm dừng gần công ty của Cố Diêu, Trương Tư Nghị hồi phục lại tâm trạng rối loạn của mình, cất điện thoại đi động để đi đón cô em chồng.
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, rẽ đến dưới công ty của Cố Diêu, Trương Tư Nghị kinh hãi thấy Cố Diêu đang bị một người đàn ông mặc âu phục chặn đường đi.
Cậu gấp gáp tăng nhanh bước chân, lập tức cản ở trước mặt Cố Diêu, rống to với người đàn ông kia: “Anh làm gì?”
Người đàn ông kia bị Trương Tư Nghị trừng mắt hét vào mặt, vô thức lùi về phía sau một bước.
Trương Tư Nghị nhìn người đàn ông trước mắt, thấy cách ăn mặc của hắn nhã nhặn nhưng mặt mày có chút hèn mọn, lỗ mũi cũng thật sự rất to, có lẽ là ông chủ Giang kia.
Cố Diêu thấy người vừa đến, ngạc nhiên kêu lên một tiếng: “Anh hai!”
Trương Tư Nghị che chở Cố Diêu ở sau lưng, hỏi cô: “Anh ta cản em làm gì?”
Cố Diêu nhỏ giọng nói: “Anh ta hỏi em tại sao mấy ngày rồi không trả lời tin nhắn của anh ta, còn hỏi em có nhận được những quà tặng kia không...”
Trương Tư Nghị biết thái độ của Cố Diêu đối với hắn, dùng hai từ “Lạnh lùng” để hình dung là tuyệt đối không quá đáng, mặc dù trong lòng cô ngầm ghét người này muốn chết, nhưng vì quan hệ hợp tác của công ty, chỉ có thể duy trì sự “Lễ phép” ngoài mặt. Mấy ngày vừa qua nghe Cố Diêu nói, quản lý của các cô đã ra lệnh cho quầy lễ tân không nhận quà mà ông chủ họ Giang đưa đến, phỏng chừng người này bị chọc tức, mới có thể chặn đường Cố Diêu ngay dưới công ty cô.
“A, hóa ra là anh thứ hai nhà họ Cố.” Người đàn ông tươi cười, móc ra một gói thuốc lá từ bên trong túi quần tây, rút một điếu thuốc đưa cho cậu.
Trương Tư Nghị lạnh lùng từ chối: “Tôi không hút thuốc lá.”
Người đàn ông ngượng ngùng thu điếu thuốc lại, rồi lấy một tấm danh thiếp đưa cho Trương Tư Nghị.
Trương Tư Nghị tiếp nhận, thấy trên đó viết họ tên người nọ, Giang Triển Bằng, CEO của một công ty đầu tư nào đó... Chức danh thì to thật, nhưng liên tưởng đến những hành động liên tiếp của đối phương gần đây, Trương Tư Nghị không mảy may có chút thiện cảm nào, ít nhất một người đường hoàng là CEO lại làm chuyện mất mặt như chặn đường con gái dưới công ty nhà người ta.
... Anh chàng này không phải là nhà giàu mới nổi từ chỗ quê mùa nào đó đến chứ?
Ông chủ Giang gửi danh thiếp xong, lại hỏi: “Xin hỏi anh Cố nhỏ làm việc ở đâu vậy? Chỗ này người đến người đi, không tiện nói chuyện, muốn tìm chỗ ngồi một chút không?”
Trương Tư Nghị không tiện đề cập đến công việc của mình, từ chối thẳng thừng: “Không được, tôi chỉ đến đón em gái nhà tôi về nhà ăn cơm thôi.”
Ông chủ Giang mặt dày nói: “Tôi thấy các anh đưa đón vài ngày, hôm qua người tới là anh cả của Tiểu Cố phải không? Hì, các anh đều rất đẹp trai, chẳng trách Tiểu Cố gai mắt tôi.”
Cố Diêu: “...”
Ông chủ Giang chỉ vào chiếc xe cách đó không xa, nói: “Anh nhìn xem, tôi có xe, nhà hai người ở chỗ nào, tôi đưa hai người về? Thật ra các anh không cần tới đón, Tiểu Cố trưởng thành rồi, chẳng lẽ còn thất lạc được sao? Nếu anh không yên tâm, về sau tôi giúp các anh đưa đón là được, đảm bảo em ấy về nhà an toàn mỗi ngày.”
Khóe mắt Trương Tư Nghị run rẩy, người này thật sự không biết họ chạy đến đón Cố Diêu chính là vì đề phòng hắn sao?
Gặp qua người mặt dày, nhưng chưa thấy ai mặt dày như thế này! Chẳng trách Cố Diêu phiền muốn chết.
Trương Tư Nghị hít một hơi thật sâu, nói thẳng: “Ông chủ Giang, tôi từng nghe em gái nhà tôi nhắc đến anh, em nó chắc là rất rõ ràng nói với anh rồi, em nó không có ý kia với anh, anh như vậy... Cần gì phải thế chứ?”
Vẻ mặt ông chủ Giang thay đổi, rất nhanh hắn lại miễn cưỡng cười lên, hỏi Trương Tư Nghị: “Có chuyện tôi không xác định được, muốn hỏi anh hai Cố một chút, Cố Diêu đã có bạn trai chưa?”
Trương Tư Nghị ngơ ngác, đáp: “Chưa có.”
Ông chủ Giang chỉ Cố Diêu rồi chỉ bản thân mình: “Em ấy không có bạn trai, tôi cũng không có bạn gái, xã hội hiện đại, tự do yêu đương, tại sao tôi không thể theo đuổi em gái của anh?”
Trương Tư Nghị: “...” Không phải không được, nhưng mà...
Ông chủ Giang lại nói: “Tôi đoán giữa chúng ta chắc chắn có hiểu lầm gì đó, ngay từ đầu tôi chỉ muốn mời em gái của anh ăn một bữa cơm, yêu cầu này quá đáng lắm sao?”
Cố Diêu bắt đầu cuống cuồng, siết chặt cánh tay Trương Tư Nghị, sợ cậu giao cô cho đối phương.
Trương Tư Nghị cau mày nghĩ, nhanh chóng phản ứng kịp, rõ ràng người từ chối hắn là Cố Diêu, cậu chỉ là ủng hộ quyết định của Cố Diêu đồng thời bảo vệ cô không bị quấy rối mà thôi, tại sao người này nói như kiểu cậu là thế lực phụ huynh hung ác ngăn cản người khác tự do yêu đương?
Mẹ nó, may mắn đầu óc cậu chuyển động nhanh, suýt nữa bị sự ngụy biện này làm cho dao động!
Đang tự hỏi bác bỏ hắn thế nào, Trương Tư Nghị chợt nghe một tiếng gọi cách đó không xa - “Tư Tư!”
Ngẩng đầu nhìn lên, cậu thấy một chiếc xe thể thao Lamborghini màu xám bạc đỗ bên đường, một dáng người quen thuộc thò đầu ra nhìn về phía cậu.
Trương Tư Nghị giật mình nói: “... Anh Trình Thiên?”
Nhưng không hiểu tại sao, thấy Bách Duệ nói nhiều như vậy, từng chút bộc lộ quá khứ và nội tâm của anh ta, Trương Tư Nghị mơ hồ cảm giác, có lẽ Bách Duệ thật sự rất cô độc.
Những sự đau khổ, chua xót và suy sụp của anh ta, anh ta đều không có người để bày tỏ nỗi lòng.
Có lẽ anh ta chỉ thuần túy muốn kết bạn với cậu, một người bạn có thể tâm sự cùng.
Giống như Lục Kiều thổ lộ với hốc cây, Tô Nguyên bị hiện thực giày vò đến suy kiệt, có đôi khi một câu nói của người thân và bạn bè xung quanh có thể kéo họ khỏi vực thẳm của cuộc sống.
Quần thể đồng tính luyến ái là một nhóm nhỏ, rất hiếm khi gặp được đồng loại, nếu có thể đối xử thẳng thắn với nhau, mà không phải là quấy rối ác ý, Trương Tư Nghị tuyệt đối sẽ không phản cảm, ngược lại sẽ sinh ra cảm giác cùng chung chí hướng.
Suy bụng ta ra bụng người, dưới loại tình huống này, nếu như tiếp tục lừa gạt đối phương, Trương Tư Nghị cũng cảm thấy áy náy, nên cậu mới nói sự thật với Bách Duệ.
Đều đã nói toạc ra rồi, Trương Tư Nghị không có ý định xoắn xuýt, dứt khoát nói hết mọi chuyện cho đối phương biết: “Liên quan đến những lời tôi nói với Tô Nguyên ngày đó, tôi không có cảm giác đặc biệt gì, tôi cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Rất nhiều lý lẽ kỳ thật đều do bạn trai tôi giảng cho tôi. Anh ấy mới thật sự lợi hại, là anh ấy chậm rãi hướng dẫn tôi thay đổi. Nếu như không có anh ấy, có lẽ tôi không tốt hơn Tô Nguyên bao nhiêu đâu.”
Bách Duệ: “...”
Trương Tư Nghị: “Ngoài ra, người đoán được xu hướng tình dục của anh cũng không phải tôi. Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy anh so đo tiền mấy cốc cà phê với tôi, có chút kỳ lạ. Thậm chí anh không buồn trả lại cho tôi ba mươi lăm tệ, tôi thật sự rất tức giận. Về sau nói chuyện này với bạn trai tôi, anh ấy thấy ảnh avatar của anh là một bức tranh của một họa sĩ người Anh nào đó, hình như là một nghệ sĩ đồng tính luyến ái...”
Bách Duệ: “Là Francis Bacon.”
Trương Tư Nghị: “Đúng đúng đúng, còn có biệt danh Wechat của anh nữa, căn cứ vào những dấu hiệu này, anh ấy đoán anh có thể là gay. Khi đó tôi mới phát hiện được anh có thể đang lừa dối bạn học của tôi, điểm này có chút đáng ghét.”
Bách Duệ: “...”
Bách Duệ: “Hóa ra là thế, chẳng trách tôi luôn có cảm giác không thể đoán trước mỗi khi trò chuyện với cậu.”
Trương Tư Nghị: “Buổi chiều không phải anh ấy đều nói với anh rồi mà. ╮(╯_╰)╭”
Bách Duệ: “... Tôi cứ tưởng cậu đang nói đùa.”
Bách Duệ: “Nhưng phải nói rằng, tính chiếm hữu của bạn trai cậu rất mạnh nha, tôi chưa làm gì hết, cậu ta đã bảo vệ cậu. [Mỉm cười]”
Trong lòng Trương Tư Nghị ngọt lịm, điều này chứng tỏ Cố Tiêu rất quan tâm đến cậu, ha ha!
Bách Duệ: “Hơn nữa cậu ta thế mà nhận ra được bức họa của Francis Bacon, có chút lợi hại.”
Trương Tư Nghị khoái chí khoe khoang nói: “Lúc còn học đại học anh ấy học thêm môn tự chọn lịch sử mỹ thuật phương tây, anh ấy nói từng thấy bức vẽ đó, ha ha!”
Đúng lúc này, Bách Duệ chuyển đề tài, hỏi: “Có thể thêm Wechat của cậu ta không?”
Trương Tư Nghị cảnh giác nói: “Anh muốn làm gì?”
Bách Duệ: “Tôi rất có hứng thú với cậu ta, cũng kết bạn đi.”
Trong chớp mắt, Trương Tư Nghị xù lông: “Biến đi!” Mẹ nó! Nhịp điệu gì đây? Bách Duệ chuyển sự chú ý từ cậu sang Cố Tiêu rồi sao?
Bách Duệ: “Sao mà dữ thế, tôi sẽ không ra tay với bạn trai cậu. [Đổ mồ hôi]”
Bách Duệ: “Chỉ muốn thảo luận một chút về chủ đề nghệ thuật mà thôi, tin tôi đi. [Mỉm cười]”
Trương Tư Nghị: “...” Xí! Trương Tư Nghị phỉ nhổ trong lòng, tin anh mới là lạ!
Bách Duệ: “Thật ra cậu không nói tôi đại khái cũng đoán được, có thể dùng điện thoại di động của cậu trong lúc cậu làm việc chắc là người cùng một công ty phải không? Là một trong những người tôi gặp lúc tôi đến công ty cậu ngày đó?”
Trương Tư Nghị: “...” What the fuck! Rốt cuộc cậu đã đào hố chôn mình thế nào? Ai bảo mày tiện tay! Ai bảo mày tiện tay! (= 皿 =)
Bách Duệ: “Người tóc dài, vẻ ngoài khá xinh đẹp, hay là giám đốc của các cậu?”
Tay chân Trương Tư Nghị luống cuống, sợ hãi đến nỗi trực tiếp nhấp vào hình đại diện của Bách Duệ và chọn xóa liên lạc.
Tốt lắm, thế giới yên tĩnh rồi. (=_=)
... Mẹ nó, sớm nên làm như vậy!
Vừa vặn đến điểm dừng gần công ty của Cố Diêu, Trương Tư Nghị hồi phục lại tâm trạng rối loạn của mình, cất điện thoại đi động để đi đón cô em chồng.
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, rẽ đến dưới công ty của Cố Diêu, Trương Tư Nghị kinh hãi thấy Cố Diêu đang bị một người đàn ông mặc âu phục chặn đường đi.
Cậu gấp gáp tăng nhanh bước chân, lập tức cản ở trước mặt Cố Diêu, rống to với người đàn ông kia: “Anh làm gì?”
Người đàn ông kia bị Trương Tư Nghị trừng mắt hét vào mặt, vô thức lùi về phía sau một bước.
Trương Tư Nghị nhìn người đàn ông trước mắt, thấy cách ăn mặc của hắn nhã nhặn nhưng mặt mày có chút hèn mọn, lỗ mũi cũng thật sự rất to, có lẽ là ông chủ Giang kia.
Cố Diêu thấy người vừa đến, ngạc nhiên kêu lên một tiếng: “Anh hai!”
Trương Tư Nghị che chở Cố Diêu ở sau lưng, hỏi cô: “Anh ta cản em làm gì?”
Cố Diêu nhỏ giọng nói: “Anh ta hỏi em tại sao mấy ngày rồi không trả lời tin nhắn của anh ta, còn hỏi em có nhận được những quà tặng kia không...”
Trương Tư Nghị biết thái độ của Cố Diêu đối với hắn, dùng hai từ “Lạnh lùng” để hình dung là tuyệt đối không quá đáng, mặc dù trong lòng cô ngầm ghét người này muốn chết, nhưng vì quan hệ hợp tác của công ty, chỉ có thể duy trì sự “Lễ phép” ngoài mặt. Mấy ngày vừa qua nghe Cố Diêu nói, quản lý của các cô đã ra lệnh cho quầy lễ tân không nhận quà mà ông chủ họ Giang đưa đến, phỏng chừng người này bị chọc tức, mới có thể chặn đường Cố Diêu ngay dưới công ty cô.
“A, hóa ra là anh thứ hai nhà họ Cố.” Người đàn ông tươi cười, móc ra một gói thuốc lá từ bên trong túi quần tây, rút một điếu thuốc đưa cho cậu.
Trương Tư Nghị lạnh lùng từ chối: “Tôi không hút thuốc lá.”
Người đàn ông ngượng ngùng thu điếu thuốc lại, rồi lấy một tấm danh thiếp đưa cho Trương Tư Nghị.
Trương Tư Nghị tiếp nhận, thấy trên đó viết họ tên người nọ, Giang Triển Bằng, CEO của một công ty đầu tư nào đó... Chức danh thì to thật, nhưng liên tưởng đến những hành động liên tiếp của đối phương gần đây, Trương Tư Nghị không mảy may có chút thiện cảm nào, ít nhất một người đường hoàng là CEO lại làm chuyện mất mặt như chặn đường con gái dưới công ty nhà người ta.
... Anh chàng này không phải là nhà giàu mới nổi từ chỗ quê mùa nào đó đến chứ?
Ông chủ Giang gửi danh thiếp xong, lại hỏi: “Xin hỏi anh Cố nhỏ làm việc ở đâu vậy? Chỗ này người đến người đi, không tiện nói chuyện, muốn tìm chỗ ngồi một chút không?”
Trương Tư Nghị không tiện đề cập đến công việc của mình, từ chối thẳng thừng: “Không được, tôi chỉ đến đón em gái nhà tôi về nhà ăn cơm thôi.”
Ông chủ Giang mặt dày nói: “Tôi thấy các anh đưa đón vài ngày, hôm qua người tới là anh cả của Tiểu Cố phải không? Hì, các anh đều rất đẹp trai, chẳng trách Tiểu Cố gai mắt tôi.”
Cố Diêu: “...”
Ông chủ Giang chỉ vào chiếc xe cách đó không xa, nói: “Anh nhìn xem, tôi có xe, nhà hai người ở chỗ nào, tôi đưa hai người về? Thật ra các anh không cần tới đón, Tiểu Cố trưởng thành rồi, chẳng lẽ còn thất lạc được sao? Nếu anh không yên tâm, về sau tôi giúp các anh đưa đón là được, đảm bảo em ấy về nhà an toàn mỗi ngày.”
Khóe mắt Trương Tư Nghị run rẩy, người này thật sự không biết họ chạy đến đón Cố Diêu chính là vì đề phòng hắn sao?
Gặp qua người mặt dày, nhưng chưa thấy ai mặt dày như thế này! Chẳng trách Cố Diêu phiền muốn chết.
Trương Tư Nghị hít một hơi thật sâu, nói thẳng: “Ông chủ Giang, tôi từng nghe em gái nhà tôi nhắc đến anh, em nó chắc là rất rõ ràng nói với anh rồi, em nó không có ý kia với anh, anh như vậy... Cần gì phải thế chứ?”
Vẻ mặt ông chủ Giang thay đổi, rất nhanh hắn lại miễn cưỡng cười lên, hỏi Trương Tư Nghị: “Có chuyện tôi không xác định được, muốn hỏi anh hai Cố một chút, Cố Diêu đã có bạn trai chưa?”
Trương Tư Nghị ngơ ngác, đáp: “Chưa có.”
Ông chủ Giang chỉ Cố Diêu rồi chỉ bản thân mình: “Em ấy không có bạn trai, tôi cũng không có bạn gái, xã hội hiện đại, tự do yêu đương, tại sao tôi không thể theo đuổi em gái của anh?”
Trương Tư Nghị: “...” Không phải không được, nhưng mà...
Ông chủ Giang lại nói: “Tôi đoán giữa chúng ta chắc chắn có hiểu lầm gì đó, ngay từ đầu tôi chỉ muốn mời em gái của anh ăn một bữa cơm, yêu cầu này quá đáng lắm sao?”
Cố Diêu bắt đầu cuống cuồng, siết chặt cánh tay Trương Tư Nghị, sợ cậu giao cô cho đối phương.
Trương Tư Nghị cau mày nghĩ, nhanh chóng phản ứng kịp, rõ ràng người từ chối hắn là Cố Diêu, cậu chỉ là ủng hộ quyết định của Cố Diêu đồng thời bảo vệ cô không bị quấy rối mà thôi, tại sao người này nói như kiểu cậu là thế lực phụ huynh hung ác ngăn cản người khác tự do yêu đương?
Mẹ nó, may mắn đầu óc cậu chuyển động nhanh, suýt nữa bị sự ngụy biện này làm cho dao động!
Đang tự hỏi bác bỏ hắn thế nào, Trương Tư Nghị chợt nghe một tiếng gọi cách đó không xa - “Tư Tư!”
Ngẩng đầu nhìn lên, cậu thấy một chiếc xe thể thao Lamborghini màu xám bạc đỗ bên đường, một dáng người quen thuộc thò đầu ra nhìn về phía cậu.
Trương Tư Nghị giật mình nói: “... Anh Trình Thiên?”