Chương 1
Tôi là bác sĩ thú y có kinh nghiệm hành nghề ba năm. Tôi có một sở thích hiếm thấy là bắt mèo, chó hoang ven đường để giúp chúng nó triệt sản.
Mỗi khi tâm trạng tôi không tốt, hoặc bị viện trưởng mắng là tôi lại chạy ra ngoài, bắt đại một con vật may mắn nào đó đi giải phẫu triệt sản để chữa vết thương lòng.
Hôm nay viện trưởng tuyên bố cắt giảm lương bổng, tôi không nhịn được mà gục xuống bàn khóc một lúc. Khóc xong thì tôi cầm con bướm nhỏ và thức ăn cho mèo đi ra ngoài, bắt đầu hoạt động triệt sản cho một vị khách quý may mắn.
Tôi không ngờ là khi để đồ ăn xuống rồi núp vào một góc nhỏ như thường lệ, tôi thế mà lại nghe hiểu được ngôn ngữ của bọn mèo!
Con mèo lông vàng lớn cầm đầu mặt mày đầy cảnh giác, đi quanh con bướm đồ chơi một vòng thì nhanh nhẹn lùi ra sau: “Không ổn, bên trên thứ này có dính mùi quan hái cà!”
“Cái gì! Lại là quan hái cà à!”
Đám mèo vốn bị mùi thức ăn hấp dẫn trở nên hoảng sợ, đồng loạt lui về sau kêu meo meo meo: “Trời đất! Cô ta lại tới nữa rồi!”
“Tui nể thiệt luôn á, hai quả trứng của tui có trêu chọc ai đâu! Mèo cái tam thể cách vách còn chưa chê tui phiền nữa là, sao cô ta cứ rình mò hai quả trứng của tui hoài vậy!”
“Hu hu hu... ôi loài người... loài người đáng giận... trứng của tui... hu hu meo...”
Đám mèo vây xung quanh cái đĩa nhỏ kêu lên, giọng điệu thê thảm cứ như cá nằm trên thớt.
Tôi núp trong bụi cỏ với cái đầu đầy dấu chấm hỏi, rất muốn hỏi danh xưng “quan hái cà” trong miệng bọn chúng là tôi hay sao mà không dám. Tôi sợ người qua đường nghĩ là đầu óc tôi có vấn đề.
“Tức mình quá đi!” Tôi mắng to một tiếng: “Tên Chu Bái Bì (!) này không chỉ hại mình không có tiền, còn làm mình mụ mị đầu óc vì chuyện cắt giảm lương bổng! Sau này một ngày ăn cơm ba bận đều nguyền rủa ổng nuốt cơm nghẹn họng, đi ẻ không mang giấy, mặc đồ giữ nhiệt thì rách đũng quần.”
Tôi hung hăng mắng một tràng, mắng đến khi môi khô da nứt mới chịu bỏ qua. Mắng xong chuẩn bị đứng dậy thì tôi thấy một con mèo Ragdoll đứng ngay trước mặt.
Con mèo nghiêng đầu, dùng đôi mắt tròn đáng yêu nhìn tôi, miệng lưỡi ngọt ngào kêu lên: “Meo~ meo~”
Tiếng mèo vào tai tôi lại biến thành: “Khà khà khà... lại có phái nữ đến cho ăn, để xem hôm nay cô gái này mặc quần màu gì...”
Tôi: “...”
Chết tiệt, tôi thật sự có thể nghe hiểu mèo nói chuyện. Mà con mèo này có vẻ ngầu đấy nhỉ...
Tôi lạnh mặt lao tới, xách con mèo dâm dê này lên nhốt vào lồng mang về: “Mày hên đấy, đợi triệt sản xong rồi xem mày còn dê gái được không.”
“Meo meo meo! Cô có thể nghe hiểu tôi nói chuyện!”
Ragdoll sợ muốn bay màu: “Trời ơi! Quan hái cà có thể nghe hiểu tụi mình nói gì nè! Thói đời muốn tuyệt đường mèo hay gì!”
Nó khóc la, giãy giụa trong lồng như con cá nhỏ mất cha. Mãi đến khi tôi triệt sản xong thì trong mắt nó mới mất đi ham muốn với hồng trần.
“Quan hái cà ra tay càng ngày càng... nhanh... anh em ơi, tui mất...”
Tin tức quan hái cà có thể nghe hiểu ngôn ngữ mèo được truyền bá khắp phố lớn ngõ nhỏ chỉ trong một đêm.
Nghe nói đêm đó tiếng mèo kêu thảm thiết vang lên hết đợt này đến đợt khác. Mấy bà hàng xóm hốt hoảng dựng dậy khỏi giường, mở cửa sổ ra mắng to: “Hơn nửa đêm còn dạy dỗ con nít làm gì, còn đánh một lần cả chục gậy thế kia mà coi được hả!”
Tôi tương đối bình tĩnh với việc này, nói sao thì nghe hiểu tiếng động vật cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày lắm. Nên đi làm vẫn phải đi làm, nên bị viện trưởng mắng vẫn phải nghe viện trưởng mắng.
Sau một lần nghe mắng xong, tôi trề môi, quen tay cầm thức ăn cho mèo xông ra ngoài. Đồng nghiệp ở sau lưng tôi lắc đầu, tội nghiệp khả năng chịu đựng áp lực của tôi quá yếu ớt.
Tôi biết phải làm sao hơn, tôi chỉ là một đứa trẻ mới sinh được có 312 tháng thôi mà. Bé con chịu uất ức thì phải đi xả cục tức ra ngoài chứ, nếu không sẽ bị mắc bệnh tăng sản tuyến vú mất!
Cho nên tôi lại đi bắt mèo. Tiếc là lần này tôi hơi xui, thức ăn cho mèo không dụ dỗ được một cọng lông mèo nào cả. Tôi chỉ có thể thở dài, không cam lòng kết thúc thời gian nghỉ trưa hôm nay.
Quay lại bệnh viện được lúc lâu thì có chị gái mang một con mèo giống Devon Rex đến khám bệnh.
“Cả ngày nay nó không ăn miếng nào.”
Chị gái nhỏ vuốt đầu mèo nói: “Tôi tìm thấy nó trên mạng, lúc ấy vừa nhìn đã thấy hợp ý, tốn bốn ngàn tệ mua nó về. Hôm nay là ngày thứ ba mang về nhà, ngoại trừ ngày đầu tiên ăn nhiều một chút ra thì từ hôm sau bắt đầu ăn ít đi, sáng sớm hôm nay thì hoàn toàn không ăn gì làm tôi nóng ruột lắm.”
“Tôi là người mới nuôi mèo nên hay sợ nuôi không tốt. Lên mạng nghiên cứu thấy bảo đút nhiều nước là được, nhưng nó không chịu uống một tí nào cả, thế thì sao mà chịu nổi.”
Chị gái càng nói càng sầu, nhìn con mèo nhỏ nằm trong lồng không nhúc nhích gì thì nước mắt suýt rơi xuống.
Tôi mang bao tay rồi sờ từ xương sống sờ xuống, lúc chạm vào bụng thì phát hiện cơ bắp chỗ này căng cứng, mắt thường có thể nhìn thấy là bị sưng rất to. Sau khi chẩn đoán bước đầu xong thì tôi nghiêm túc nói với chị gái là bên trong con mèo này toàn là phân.
“Sao kỳ vậy! Tôi mới mang về có ba ngày mà, ăn nhiều cỡ nào cũng không tới mức bụng toàn phân.” Chị gái nhỏ có vẻ hết sức kinh hãi.
“Phán đoán dựa theo kinh nghiệm của tôi thì mèo của cô ít gì cũng phải một tuần liền không thể bài tiết. Thời gian dài không bài tiết sẽ dẫn đến nhiễm độc toan, gây ra chứng biếng ăn hay thậm chí là bị viêm rồi sốt cao.”
Tôi vuốt đầu mèo con, thở dài một hơi trong lòng. Từ lúc bước vào cửa đến giờ con mèo này chưa từng kêu tiếng nào, nhất định là nó đau đớn lắm, đau đến nỗi mắt mở không ra.
Có vài người buôn bán mèo vì lợi nhuận mặc kệ động vật sống chết. Bọn họ ước gì thú cưng được mua chết rồi thì khách sẽ tiếp tục mua con khác, đôi khi còn cố ý bán cho khách mấy con đã già hoặc là yếu, bệnh, có tật.
Cửa hàng lớn chính quy sẽ tốt hơn một chút, dịch vụ chăm sóc khách hàng sau khi bán cũng làm người ta yên tâm hơn. Còn chị gái này mua mèo trên mạng thì khó mà nói được.
Một bên tôi rút máu đi xét nghiệm kiểm tra, một bên chị gái kia đang liên hệ, chất vấn người bán. Khi tôi cầm kết quả kiểm tra ra thì đúng lúc chị gái đang lên cơn nóng giận.
“Anh bảo tôi lừa đảo à! Bác sĩ thú y chỗ tôi có đầy đủ chứng cứ, muốn lấy giấy chứng tử cũng được luôn, anh có lương tâm không mà bảo tôi lừa tiền anh! Con mèo này rõ ràng là mèo bệnh! Anh bán mèo bệnh với giá mèo khỏe, tham tiền tới điên luôn rồi đúng không!”
“Cái gì? Tôi đổi mèo của anh? Tôi khùng hay rảnh rỗi sinh nông nổi mà đi đổi mèo, anh biết anh đang nói cái gì không thế!”
Chị gái tức đến run người, vành mắt thì ửng đỏ. Chị gái thấy tôi đi tới cứ như thấy vị cứu tinh, vội vàng nhờ tôi hỗ trợ nói vài câu.
Tôi cũng nói rõ ra, bình tĩnh thông báo cho chị gái và người bán bên kia đầu dây tình huống của mèo con: “Thời gian dài không bài tiết được nên dẫn đến hiện trạng bị viêm nặng do trúng độc toan. Tôi vừa đo nhiệt độ chỉ có 34 thôi, tình huống không tốt lắm.”
“Con mèo này không phải lần đầu gặp vấn đề về bài tiết, lúc khám bệnh tôi phát hiện ra nó có một khối phân rất là cứng, chụp X-quang cũng thấy phân bị tắc dính trong ruột thành đoạn dài. Con mèo này không phải mới bị mắc bệnh ngắn ngủi một, hai ngày đâu.”
Tôi nói đúng sự thật, cả hành lang dài hoàn toàn im ắng, chỉ nghe được tiếng chị gái khóc và âm thanh hít thở thô lỗ của người bán mèo.
Giây tiếp theo, tôi lập tức nghe thấy tiếng mắng tức giận và bất bình của người kia: “Nói cái gì vớ vẩn lung tung không hiểu được, ai biết hai người có thông đồng lừa tiền tôi hay không! Mèo ẻ không ra phân nhất định là do cô không biết cách chăm sóc, cố ý cho ăn loại hạt mèo rác rưởi mới bị như vậy! Chuyện cô làm sai thì tới tìm tôi làm gì!”
“Hơn nữa ẻ không ra phân thì dùng thuốc nhét hậu môn trị táo bón là được, đi chụp X-quang, phẫu thuật chi cho lắm chuyện, con người cũng không chơi sang được như vậy!”
Hắn hùng hổ cãi nhau với chị gái, nói sao cũng không chịu nhận mèo mình bán bị bệnh. Hắn chắc chắn là chị gái và tôi ăn bậy nói bạ, thậm chí còn mắng sang cả tôi, bảo tôi là lang băm, chỉ trích tay nghề tôi không ra gì, chỉ biết lấy tiền là giỏi.
“Đủ rồi!”
Chị gái rống to: “Lòng dạ anh còn bẩn hơn cả thùng nước cám! Chuyện này liên quan gì đến bác sĩ người ta chứ, vấn đề là ở chỗ anh mà không chịu nhận, miệng mồm cắn càn người khác thì hay lắm, anh chờ đấy cho tôi! Tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của anh!”
Chị gái ngắt cuộc gọi, nước mắt nhỏ giọt trên gương mặt.
Tôi không biết phải làm sao, đứng tại chỗ nhỏ giọng hỏi một câu: “Khả năng chỉ có ba phần là có thể khỏe mạnh trở lại, cô còn muốn chữa bệnh không? Chi phí chữa bệnh có thể cũng không thấp.”
Tôi đã thấy rất nhiều người lúc ôm thú cưng đi vào thì ngọt ngào lắm, kết quả nhìn thấy hóa đơn thì trở mặt mắng nhiếc. Tôi cũng từng gặp những chủ nuôi lặng lẽ lãnh hóa đơn bảo là đi nộp tiền, kết quả quay người là biến mất luôn.
Thế gian muôn vàn sắc thái, nội những chuyện tôi từng nhìn thấy ở bệnh viện thú cưng này thôi cũng đủ để mở mang tầm mắt. Cho nên nếu chị gái này quyết định từ bỏ trị liệu, mang mèo về chờ chết thì tôi chỉ có thể nói một câu “được thôi”.
Con mèo tốn bốn ngàn tệ mua về mới có ba ngày, chi phí chữa bệnh thì gấp đôi là còn ít, nếu cô ấy không muốn chữa thì tôi vẫn hiểu được.
“Chữa!”
Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man thì chị gái đột nhiên mở miệng. Cô ấy lau nước mắt nói: “Sinh mệnh có nhỏ thế nào cũng là sinh mệnh, tên kia là cặn bã không phải con người, tôi không giống hắn đâu!”
Tôi nhìn thấy được ánh sáng nhân văn trên gương mặt cô ấy, đó cũng là phẩm chất thiện lương tốt đẹp.
Cuối cùng tôi cũng nạp được nguồn năng lượng chân chính rồi.
Vậy là tôi âm thầm thương lượng với viện trưởng, không biết có thể giảm giá nhân viên cho chị gái này không?
Viện trưởng liếc tôi trắng mắt: “Dùng tên tôi đi, giảm giá được nhiều hơn.”
“Viện trưởng vĩ đại!”
Với tỷ lệ ba mươi phần trăm, tôi đã chữa trị thành công. Đợi đến ngày mèo con hồi phục, có thể dậm chân chủ động đòi ăn thì bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng kêu nho nhỏ của nó.
Mèo con ở trong lồng sắt, hướng về phía tôi yếu ớt nói: “Cảm ơn.”
Nó không biết tôi có thể nghe hiểu, ỷ vào việc loài người không biết ngôn ngữ mèo mà nằm trên đệm mềm khóc hồi lâu, kể lể bản thân nó đã gặp được chủ nhân tốt. Tiếc là người bạn của nó không được may mắn như vậy, mấy con mèo con bị mua rồi trả về thường không sống được thêm bao nhiêu ngày.
Từ lúc sinh ra, mở mắt rồi tắt thở buông xuôi, cuộc đời của chúng nó chỉ ngắn ngủn chưa đến mấy tháng. Cái lồng sắt vừa dơ vừa bé đó là bầu trời trên đỉnh đầu chúng, rất nhiều bạn mèo không có ai mua đến khi chết cũng chưa từng thấy được màu xanh cao xa ấy. Hoặc là không đợi được đến ngày trưởng thành, hoặc là lớn lên nhưng bị cho uống thuốc trợ sản để lai giống.
Vì để có được những giống mèo càng thuần huyết, màu lông càng xinh đẹp nên những con mèo mẹ ít khi nào được nhẹ bụng, cứ sinh sôi hoài sinh sôi mãi, ngày ngày tháng tháng không ngừng cho đến lúc qua đời.
Tôi hít vào một hơi lạnh, ôm cánh tay nổi đầy da gà. Loài vật hoang dã nhất trên thế gian này cũng không tàn nhẫn được như con người, không ai có thể đo được hạn cuối của nhân loại rốt cuộc nằm ở đâu.
………
(!) Chu Bái Bì: Là một tên địa chủ ác bá trong truyện "Nửa đêm gà gáy" của tác tác giả Cao Ngọc Bá.
Mỗi khi tâm trạng tôi không tốt, hoặc bị viện trưởng mắng là tôi lại chạy ra ngoài, bắt đại một con vật may mắn nào đó đi giải phẫu triệt sản để chữa vết thương lòng.
Hôm nay viện trưởng tuyên bố cắt giảm lương bổng, tôi không nhịn được mà gục xuống bàn khóc một lúc. Khóc xong thì tôi cầm con bướm nhỏ và thức ăn cho mèo đi ra ngoài, bắt đầu hoạt động triệt sản cho một vị khách quý may mắn.
Tôi không ngờ là khi để đồ ăn xuống rồi núp vào một góc nhỏ như thường lệ, tôi thế mà lại nghe hiểu được ngôn ngữ của bọn mèo!
Con mèo lông vàng lớn cầm đầu mặt mày đầy cảnh giác, đi quanh con bướm đồ chơi một vòng thì nhanh nhẹn lùi ra sau: “Không ổn, bên trên thứ này có dính mùi quan hái cà!”
“Cái gì! Lại là quan hái cà à!”
Đám mèo vốn bị mùi thức ăn hấp dẫn trở nên hoảng sợ, đồng loạt lui về sau kêu meo meo meo: “Trời đất! Cô ta lại tới nữa rồi!”
“Tui nể thiệt luôn á, hai quả trứng của tui có trêu chọc ai đâu! Mèo cái tam thể cách vách còn chưa chê tui phiền nữa là, sao cô ta cứ rình mò hai quả trứng của tui hoài vậy!”
“Hu hu hu... ôi loài người... loài người đáng giận... trứng của tui... hu hu meo...”
Đám mèo vây xung quanh cái đĩa nhỏ kêu lên, giọng điệu thê thảm cứ như cá nằm trên thớt.
Tôi núp trong bụi cỏ với cái đầu đầy dấu chấm hỏi, rất muốn hỏi danh xưng “quan hái cà” trong miệng bọn chúng là tôi hay sao mà không dám. Tôi sợ người qua đường nghĩ là đầu óc tôi có vấn đề.
“Tức mình quá đi!” Tôi mắng to một tiếng: “Tên Chu Bái Bì (!) này không chỉ hại mình không có tiền, còn làm mình mụ mị đầu óc vì chuyện cắt giảm lương bổng! Sau này một ngày ăn cơm ba bận đều nguyền rủa ổng nuốt cơm nghẹn họng, đi ẻ không mang giấy, mặc đồ giữ nhiệt thì rách đũng quần.”
Tôi hung hăng mắng một tràng, mắng đến khi môi khô da nứt mới chịu bỏ qua. Mắng xong chuẩn bị đứng dậy thì tôi thấy một con mèo Ragdoll đứng ngay trước mặt.
Con mèo nghiêng đầu, dùng đôi mắt tròn đáng yêu nhìn tôi, miệng lưỡi ngọt ngào kêu lên: “Meo~ meo~”
Tiếng mèo vào tai tôi lại biến thành: “Khà khà khà... lại có phái nữ đến cho ăn, để xem hôm nay cô gái này mặc quần màu gì...”
Tôi: “...”
Chết tiệt, tôi thật sự có thể nghe hiểu mèo nói chuyện. Mà con mèo này có vẻ ngầu đấy nhỉ...
Tôi lạnh mặt lao tới, xách con mèo dâm dê này lên nhốt vào lồng mang về: “Mày hên đấy, đợi triệt sản xong rồi xem mày còn dê gái được không.”
“Meo meo meo! Cô có thể nghe hiểu tôi nói chuyện!”
Ragdoll sợ muốn bay màu: “Trời ơi! Quan hái cà có thể nghe hiểu tụi mình nói gì nè! Thói đời muốn tuyệt đường mèo hay gì!”
Nó khóc la, giãy giụa trong lồng như con cá nhỏ mất cha. Mãi đến khi tôi triệt sản xong thì trong mắt nó mới mất đi ham muốn với hồng trần.
“Quan hái cà ra tay càng ngày càng... nhanh... anh em ơi, tui mất...”
Tin tức quan hái cà có thể nghe hiểu ngôn ngữ mèo được truyền bá khắp phố lớn ngõ nhỏ chỉ trong một đêm.
Nghe nói đêm đó tiếng mèo kêu thảm thiết vang lên hết đợt này đến đợt khác. Mấy bà hàng xóm hốt hoảng dựng dậy khỏi giường, mở cửa sổ ra mắng to: “Hơn nửa đêm còn dạy dỗ con nít làm gì, còn đánh một lần cả chục gậy thế kia mà coi được hả!”
Tôi tương đối bình tĩnh với việc này, nói sao thì nghe hiểu tiếng động vật cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày lắm. Nên đi làm vẫn phải đi làm, nên bị viện trưởng mắng vẫn phải nghe viện trưởng mắng.
Sau một lần nghe mắng xong, tôi trề môi, quen tay cầm thức ăn cho mèo xông ra ngoài. Đồng nghiệp ở sau lưng tôi lắc đầu, tội nghiệp khả năng chịu đựng áp lực của tôi quá yếu ớt.
Tôi biết phải làm sao hơn, tôi chỉ là một đứa trẻ mới sinh được có 312 tháng thôi mà. Bé con chịu uất ức thì phải đi xả cục tức ra ngoài chứ, nếu không sẽ bị mắc bệnh tăng sản tuyến vú mất!
Cho nên tôi lại đi bắt mèo. Tiếc là lần này tôi hơi xui, thức ăn cho mèo không dụ dỗ được một cọng lông mèo nào cả. Tôi chỉ có thể thở dài, không cam lòng kết thúc thời gian nghỉ trưa hôm nay.
Quay lại bệnh viện được lúc lâu thì có chị gái mang một con mèo giống Devon Rex đến khám bệnh.
“Cả ngày nay nó không ăn miếng nào.”
Chị gái nhỏ vuốt đầu mèo nói: “Tôi tìm thấy nó trên mạng, lúc ấy vừa nhìn đã thấy hợp ý, tốn bốn ngàn tệ mua nó về. Hôm nay là ngày thứ ba mang về nhà, ngoại trừ ngày đầu tiên ăn nhiều một chút ra thì từ hôm sau bắt đầu ăn ít đi, sáng sớm hôm nay thì hoàn toàn không ăn gì làm tôi nóng ruột lắm.”
“Tôi là người mới nuôi mèo nên hay sợ nuôi không tốt. Lên mạng nghiên cứu thấy bảo đút nhiều nước là được, nhưng nó không chịu uống một tí nào cả, thế thì sao mà chịu nổi.”
Chị gái càng nói càng sầu, nhìn con mèo nhỏ nằm trong lồng không nhúc nhích gì thì nước mắt suýt rơi xuống.
Tôi mang bao tay rồi sờ từ xương sống sờ xuống, lúc chạm vào bụng thì phát hiện cơ bắp chỗ này căng cứng, mắt thường có thể nhìn thấy là bị sưng rất to. Sau khi chẩn đoán bước đầu xong thì tôi nghiêm túc nói với chị gái là bên trong con mèo này toàn là phân.
“Sao kỳ vậy! Tôi mới mang về có ba ngày mà, ăn nhiều cỡ nào cũng không tới mức bụng toàn phân.” Chị gái nhỏ có vẻ hết sức kinh hãi.
“Phán đoán dựa theo kinh nghiệm của tôi thì mèo của cô ít gì cũng phải một tuần liền không thể bài tiết. Thời gian dài không bài tiết sẽ dẫn đến nhiễm độc toan, gây ra chứng biếng ăn hay thậm chí là bị viêm rồi sốt cao.”
Tôi vuốt đầu mèo con, thở dài một hơi trong lòng. Từ lúc bước vào cửa đến giờ con mèo này chưa từng kêu tiếng nào, nhất định là nó đau đớn lắm, đau đến nỗi mắt mở không ra.
Có vài người buôn bán mèo vì lợi nhuận mặc kệ động vật sống chết. Bọn họ ước gì thú cưng được mua chết rồi thì khách sẽ tiếp tục mua con khác, đôi khi còn cố ý bán cho khách mấy con đã già hoặc là yếu, bệnh, có tật.
Cửa hàng lớn chính quy sẽ tốt hơn một chút, dịch vụ chăm sóc khách hàng sau khi bán cũng làm người ta yên tâm hơn. Còn chị gái này mua mèo trên mạng thì khó mà nói được.
Một bên tôi rút máu đi xét nghiệm kiểm tra, một bên chị gái kia đang liên hệ, chất vấn người bán. Khi tôi cầm kết quả kiểm tra ra thì đúng lúc chị gái đang lên cơn nóng giận.
“Anh bảo tôi lừa đảo à! Bác sĩ thú y chỗ tôi có đầy đủ chứng cứ, muốn lấy giấy chứng tử cũng được luôn, anh có lương tâm không mà bảo tôi lừa tiền anh! Con mèo này rõ ràng là mèo bệnh! Anh bán mèo bệnh với giá mèo khỏe, tham tiền tới điên luôn rồi đúng không!”
“Cái gì? Tôi đổi mèo của anh? Tôi khùng hay rảnh rỗi sinh nông nổi mà đi đổi mèo, anh biết anh đang nói cái gì không thế!”
Chị gái tức đến run người, vành mắt thì ửng đỏ. Chị gái thấy tôi đi tới cứ như thấy vị cứu tinh, vội vàng nhờ tôi hỗ trợ nói vài câu.
Tôi cũng nói rõ ra, bình tĩnh thông báo cho chị gái và người bán bên kia đầu dây tình huống của mèo con: “Thời gian dài không bài tiết được nên dẫn đến hiện trạng bị viêm nặng do trúng độc toan. Tôi vừa đo nhiệt độ chỉ có 34 thôi, tình huống không tốt lắm.”
“Con mèo này không phải lần đầu gặp vấn đề về bài tiết, lúc khám bệnh tôi phát hiện ra nó có một khối phân rất là cứng, chụp X-quang cũng thấy phân bị tắc dính trong ruột thành đoạn dài. Con mèo này không phải mới bị mắc bệnh ngắn ngủi một, hai ngày đâu.”
Tôi nói đúng sự thật, cả hành lang dài hoàn toàn im ắng, chỉ nghe được tiếng chị gái khóc và âm thanh hít thở thô lỗ của người bán mèo.
Giây tiếp theo, tôi lập tức nghe thấy tiếng mắng tức giận và bất bình của người kia: “Nói cái gì vớ vẩn lung tung không hiểu được, ai biết hai người có thông đồng lừa tiền tôi hay không! Mèo ẻ không ra phân nhất định là do cô không biết cách chăm sóc, cố ý cho ăn loại hạt mèo rác rưởi mới bị như vậy! Chuyện cô làm sai thì tới tìm tôi làm gì!”
“Hơn nữa ẻ không ra phân thì dùng thuốc nhét hậu môn trị táo bón là được, đi chụp X-quang, phẫu thuật chi cho lắm chuyện, con người cũng không chơi sang được như vậy!”
Hắn hùng hổ cãi nhau với chị gái, nói sao cũng không chịu nhận mèo mình bán bị bệnh. Hắn chắc chắn là chị gái và tôi ăn bậy nói bạ, thậm chí còn mắng sang cả tôi, bảo tôi là lang băm, chỉ trích tay nghề tôi không ra gì, chỉ biết lấy tiền là giỏi.
“Đủ rồi!”
Chị gái rống to: “Lòng dạ anh còn bẩn hơn cả thùng nước cám! Chuyện này liên quan gì đến bác sĩ người ta chứ, vấn đề là ở chỗ anh mà không chịu nhận, miệng mồm cắn càn người khác thì hay lắm, anh chờ đấy cho tôi! Tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của anh!”
Chị gái ngắt cuộc gọi, nước mắt nhỏ giọt trên gương mặt.
Tôi không biết phải làm sao, đứng tại chỗ nhỏ giọng hỏi một câu: “Khả năng chỉ có ba phần là có thể khỏe mạnh trở lại, cô còn muốn chữa bệnh không? Chi phí chữa bệnh có thể cũng không thấp.”
Tôi đã thấy rất nhiều người lúc ôm thú cưng đi vào thì ngọt ngào lắm, kết quả nhìn thấy hóa đơn thì trở mặt mắng nhiếc. Tôi cũng từng gặp những chủ nuôi lặng lẽ lãnh hóa đơn bảo là đi nộp tiền, kết quả quay người là biến mất luôn.
Thế gian muôn vàn sắc thái, nội những chuyện tôi từng nhìn thấy ở bệnh viện thú cưng này thôi cũng đủ để mở mang tầm mắt. Cho nên nếu chị gái này quyết định từ bỏ trị liệu, mang mèo về chờ chết thì tôi chỉ có thể nói một câu “được thôi”.
Con mèo tốn bốn ngàn tệ mua về mới có ba ngày, chi phí chữa bệnh thì gấp đôi là còn ít, nếu cô ấy không muốn chữa thì tôi vẫn hiểu được.
“Chữa!”
Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man thì chị gái đột nhiên mở miệng. Cô ấy lau nước mắt nói: “Sinh mệnh có nhỏ thế nào cũng là sinh mệnh, tên kia là cặn bã không phải con người, tôi không giống hắn đâu!”
Tôi nhìn thấy được ánh sáng nhân văn trên gương mặt cô ấy, đó cũng là phẩm chất thiện lương tốt đẹp.
Cuối cùng tôi cũng nạp được nguồn năng lượng chân chính rồi.
Vậy là tôi âm thầm thương lượng với viện trưởng, không biết có thể giảm giá nhân viên cho chị gái này không?
Viện trưởng liếc tôi trắng mắt: “Dùng tên tôi đi, giảm giá được nhiều hơn.”
“Viện trưởng vĩ đại!”
Với tỷ lệ ba mươi phần trăm, tôi đã chữa trị thành công. Đợi đến ngày mèo con hồi phục, có thể dậm chân chủ động đòi ăn thì bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng kêu nho nhỏ của nó.
Mèo con ở trong lồng sắt, hướng về phía tôi yếu ớt nói: “Cảm ơn.”
Nó không biết tôi có thể nghe hiểu, ỷ vào việc loài người không biết ngôn ngữ mèo mà nằm trên đệm mềm khóc hồi lâu, kể lể bản thân nó đã gặp được chủ nhân tốt. Tiếc là người bạn của nó không được may mắn như vậy, mấy con mèo con bị mua rồi trả về thường không sống được thêm bao nhiêu ngày.
Từ lúc sinh ra, mở mắt rồi tắt thở buông xuôi, cuộc đời của chúng nó chỉ ngắn ngủn chưa đến mấy tháng. Cái lồng sắt vừa dơ vừa bé đó là bầu trời trên đỉnh đầu chúng, rất nhiều bạn mèo không có ai mua đến khi chết cũng chưa từng thấy được màu xanh cao xa ấy. Hoặc là không đợi được đến ngày trưởng thành, hoặc là lớn lên nhưng bị cho uống thuốc trợ sản để lai giống.
Vì để có được những giống mèo càng thuần huyết, màu lông càng xinh đẹp nên những con mèo mẹ ít khi nào được nhẹ bụng, cứ sinh sôi hoài sinh sôi mãi, ngày ngày tháng tháng không ngừng cho đến lúc qua đời.
Tôi hít vào một hơi lạnh, ôm cánh tay nổi đầy da gà. Loài vật hoang dã nhất trên thế gian này cũng không tàn nhẫn được như con người, không ai có thể đo được hạn cuối của nhân loại rốt cuộc nằm ở đâu.
………
(!) Chu Bái Bì: Là một tên địa chủ ác bá trong truyện "Nửa đêm gà gáy" của tác tác giả Cao Ngọc Bá.