Chương 22: Đi gặp ông trùm buôn vũ khí
Cửa xe vừa đóng, Hứa Dĩnh Hàn quay sang đã thấy cô gái nhỏ quần áo chỉnh tề, ngồi nghiêm túc ở phía cửa xe bên kia.
Hắn nhìn thấy cô đang cách xa hắn khép nép thì không nhịn được bật cười:
“Em sợ tôi đến vậy sao?”
Lâm Hy liếc hắn một cái, cô không trả lời.
Trên người hắn hiện tại đang không mặc gì, cô không dám nhìn hắn.
Hứa Dĩnh Hàn bất đắc dĩ nắm lấy eo cô kéo lại. Môi hắn kề sát vào tai cô dụ dỗ:
“Tôi cho em mặc đồ chưa? Hửm?”
Lời này của hắn thành công khiến cho khuôn mặt của cô càng lúc càng đỏ, cô quay mặt đi chỗ khác, lén hắn hít thở sâu.
Lâm Hy bấm nút mở cửa xe định chạy thì Hứa Dĩnh Hàn đã nhanh hơn một bước, hắn chặn cánh tay cô lại, một lần nữa kéo cô về phía mình.
“Ngoan, chờ tôi.”
Lâm Hy cảm thấy tên lão đại đáng ghét của cô chắc là điên thật rồi, nếu không hắn sao có thể thốt ra những câu “tình” như thế được chứ.
Hứa Dĩnh Hàn nhàn nhã mặc lại quần áo, mắt vẫn dán chặt vào cô, cô có hơi mất tự nhiên, quay mặt sang chỗ khác.
Xong xuôi, Hứa Dĩnh Hàn đổ sập xuống dựa vào người cô nhắm mắt.
“Anh… làm gì vậy chứ?”
Hắn khoanh tay, tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng cô rồi nói: “Tôi ngủ một lát.”
Một lúc sau, Lâm Hy vì mỏi mà bắt đầu vặn vẹo, còn Hứa Dĩnh Hàn hắn vẫn ngủ say như ch.ế.t.
“Cái đồ không có lương tâm.” Cô lẩm bẩm
Mãi cho đến khi cô mệt quá ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cô không hề biết rằng trong lúc cô đang ngủ, Hứa Dĩnh Hàn đã ngắm nhìn cô rất lâu.
Hắn ngồi thẳng dậy, để cô dựa vào ngực mình sau đó vuốt ve khuôn mặt của cô. Nhớ lại những chuyện mà cả hai đã làm, hắn bất giác cười, ghé sát vào tai cô nói khẽ:
“Lần này tha cho em.”
…
Một tuần trôi qua…
Mọi thứ vẫn bình thường, Lâm Hy mỗi ngày cũng chỉ quanh quẩn ở tổ chức để giám sát huấn luyện.
Đến hôm nay, cô mới nhận được lệnh đi Hong Kong, nghe đâu là đến Xã Phường Châu để bàn chuyện làm ăn.
Xã Phường Châu là địa phận của Lão Ba, ông trùm buôn bán vũ khí khét tiếng ở Hong Kong.
Vài năm trước, ông lớn từng đích thân sang Hong Kong gặp Lão Ba để bàn bạc chuyện nhập hàng nhưng lần đó thất bại.
Lần này, ông lớn cử Hứa Dĩnh Hàn đi với mục đích muốn bàn bạc thêm lần nữa.
Ông lớn đánh giá rất cao năng lực của Hứa Dĩnh Hàn, tin chắc rằng chuyến đi lần này của hắn nhất định sẽ thành công.
Tới nơi, máy bay đáp xuống một vùng đất hoang vu, phía trước đã có hai chiếc Hummer đợi sẵn.
Lâm Hy đi tới mở của xe cho Hứa Dĩnh Hàn sau đó cũng lên xe, phía trên là Hàn Tam và Hàn Tứ.
Chiếc xe chạy sâu vào trong một con đường gồ ghề khó đi, phải mất hai tiếng mới có thể tới được địa phận Xã Phường Châu.
Đi thêm một đoạn, cuối cùng cũng tới nơi.
Một dãy nhà chòi, trông thì có vẻ khá nhỏ và thô sơ nhưng cách bài trí vô cùng bài bản.
Trước cổng có vài người đứng canh gác, trên tay mỗi người đều cầm súng bắn tỉa.
Xe dừng ở bãi đất trống, Hứa Dĩnh Hàn vừa xuống xe đã có người đến nghênh đón.
Hắn quay sang nói với Hàn Tam, Hàn Tứ: “Hai cậu ở đây.” Nói xong hắn ra hiệu cho Lâm Hy.
“Em theo tôi.”
Lâm Hy theo hắn đến một nhà chòi dùng để tiếp khách. Lão Ba đã ngồi đợi sẵn ở bàn trà, xung quanh bốn phía đều có người đứng gác.
Hứa Dĩnh Hàn đi tới, không nói lời nào trực tiếp ngồi xuống phía đối diện.
“Ông lớn đã nói sơ qua về việc hôm nay cậu sẽ tới đây rồi, nói đi… lần này ông ta cử cậu tới là muốn tôi giúp chuyện gì?” Lão Ba hỏi xong thì đưa ly trà lên miệng uống một hớp.
Hứa Dĩnh Hàn dựa lưng ra sau ghế, nhàn nhã nói:
“Nếu Lão Ba tiên sinh đã nói như vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa. Nói thật thì, tổ chức đang có chút chuyện làm ăn muốn nhờ ông giúp.”
Lão Ba lại uống thêm một hớp trà: “Nói thử xem.”
“Tổ chức muốn hợp tác với Xã Phường Châu, trực tiếp lấy hàng của Xã Phường Châu, ông thấy thế nào? Về phần giá cả, chúng ta có thể từ từ bàn bạc.”
“Hừ! Hợp tác với tổ chức thì Xã Phường Châu được lợi gì chứ.”
Hứa Dĩnh Hàn nhìn bộ dạng chẳng mấy hứng thú của Lão Ba thì cũng biết lão ta không hề có ý muốn hợp tác, hắn nói:
“Nếu như tổ chức trực tiếp lấy hàng từ đường vận chuyển của ông, sẽ có thể tránh được tai mắt của đám cảnh sát. Hơn nữa, còn có thể tránh được vấn đề lô hàng bị qua tay, như vậy thì… lợi nhuận chắc chắn sẽ cao hơn, đôi bên cùng có lợi.”
“Ừm.” Lão Ba như có như không “ừm” một tiếng, sau đó bổ sung thêm.
“Nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng Xã Phường Châu trước nay làm ăn rất có nguyên tắc, hợp tác với ai chứ nhất định không hợp tác với tổ chức, đó là nguyên tắc của Xã Phường Châu.”
Hứa Dĩnh Hàn cười khẽ một tiếng: “Ở trong cái giới ngầm này, đôi khi có những nguyên tắc chúng ta cần phải phá bỏ. Ông ở trong giới lâu như vậy, chắc phải hiểu chứ, đúng không Lão Ba tiên sinh?”
Lão Ba đập mạnh tay xuống bàn, người của lão ta nhanh chóng chĩa súng về phía Lâm Hy.
Hứa Dĩnh Hàn nhíu mày, ban nãy hắn chỉ có suy nghĩ đem cô theo sát bên mình, để có gì hắn còn có thể bảo vệ được cô, nhưng vô tình lại khiến cho cô bị Xã Phường Châu nhắm trúng.
Lâm Hy luồn tay ra sau định rút súng nhưng chẳng mấy chốc cô lại rút tay mình về.
Lần này, Hứa Dĩnh Hàn sang Hong Kong hắn không dẫn theo nhiều người, đây lại còn là địa bàn của ông trùm buôn vũ khí, cô không thể manh động, nếu không sẽ làm hỏng chuyện lớn của hắn.
“Đây là cách mà Lão Ba tiên sinh tiếp đãi khách của mình hay sao?” Hứa Dĩnh Hàn rất bình tĩnh hỏi lão ta, mặt không hề lộ một chút cảm xúc gì.
Lão Ba đứng dậy, đi tới chỗ của Hứa Dĩnh Hàn cúi đầu nói với hắn:
“Tôi lăn lộn mấy chục năm trong cái giới ngầm này, trải qua bao nhiêu súng đạn, chưa từng có ai dám nói chuyện với tôi như vậy.”
Hứa Dĩnh Hàn “hừ” lạnh một tiếng, hắn ghé sát mặt lại gần, trong con ngươi âm u như địa ngục.
“Lão Ba, loại người coi trời bằng vung như ông sớm muộn gì cũng c.h.ế.t thảm.”
Lão Ba nắm chặt tay thành nắm đấm sau đó gầm lên: “Lôi hai người bọn họ ra ngoài xử hết cho tôi!”
Lời vừa dứt, một đám người bao vây Lâm Hy và Hứa Dĩnh Hàn, lần này cô dứt khoát rút súng ra chĩa thẳng vào đầu Lão Ba.
Hứa Dĩnh Hàn hắn vẫn bình chân như vại như thể đang xem kịch vui. Lâm Hy biết hiện tại cô cần phải kéo dài thời gian để chờ đám Hàn Tứ tới giúp.
Bỗng từ sau lưng vang lên một giọng nói:
“Xin chào, Lão Ba tiên sinh.”
Lâm Hy nhận ra người này, chính là người phụ nữ cô đã gặp ở nhà hàng hôm đưa Hứa Chí Hâm từ bệnh viện trở về. Cô ta là người quen của lão đại.
Lâm Hy nhìn sang Hứa Dĩnh Hàn, hắn vẫn không có biểu cảm gì.
Người phụ nữ đó lại nói: “Hai vị này là khách quý của ngài Tống, tôi đến để đón người.”
Lão Ba nghe đến danh ngài Tống thì khẩn trương lệnh đàn em thu súng về. “Thẩm tiểu thư, nếu đã là khách quý của ngài Tống vậy thì tôi cũng không dám giữ lâu, để tôi tiễn mọi người.”
Lâm Hy lúc này cũng rút súng về, đi tới chỗ của Hứa Dĩnh Hàn, hắn nhìn cô vài giây sau đó rời mắt xuống ngón tay út của cô. Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào tay mình cô cũng nhanh chóng đưa mắt nhìn xuống rồi chợt hiểu ra.
Ban nãy cô va phải khuy măng sét của Lão Ba nên có bị rướm máu một chút.
…
Ra tới xe, Hứa Dĩnh Hàn lúc này mới mở miệng:
“Thẩm Dung Yên, tôi là khách quý của ngài Tống nào vậy?”
Thì ra cô ta tên Thẩm Dung Yên, một cái tên khá đẹp. Lâm Hy có chút tò mò về mối quan hệ giữa hắn và vị Thẩm tiểu thư này.
Thẩm Dung Yên cười dịu dàng với hắn rồi trả lời: “Nếu tôi không nói như vậy, liệu sẽ cứu được anh sao?”
Hứa Dĩnh Hàn cười cười.
Lão đại mặt lạnh của cô vậy mà lại đang cười.
Lâm Hy thoáng chốc cảm thấy khó chịu, (cô đang ghen sao? Không thể nào?) Lâm Hy tự bác bỏ suy nghĩ của mình, nhưng chỉ giây sau, cô bỏ đi chỗ khác, miệng không ngừng chửi thầm.
“Cái tên đáng ghét… tên đáng ghét… tên đáng ghét…”
Hắn nhìn thấy cô đang cách xa hắn khép nép thì không nhịn được bật cười:
“Em sợ tôi đến vậy sao?”
Lâm Hy liếc hắn một cái, cô không trả lời.
Trên người hắn hiện tại đang không mặc gì, cô không dám nhìn hắn.
Hứa Dĩnh Hàn bất đắc dĩ nắm lấy eo cô kéo lại. Môi hắn kề sát vào tai cô dụ dỗ:
“Tôi cho em mặc đồ chưa? Hửm?”
Lời này của hắn thành công khiến cho khuôn mặt của cô càng lúc càng đỏ, cô quay mặt đi chỗ khác, lén hắn hít thở sâu.
Lâm Hy bấm nút mở cửa xe định chạy thì Hứa Dĩnh Hàn đã nhanh hơn một bước, hắn chặn cánh tay cô lại, một lần nữa kéo cô về phía mình.
“Ngoan, chờ tôi.”
Lâm Hy cảm thấy tên lão đại đáng ghét của cô chắc là điên thật rồi, nếu không hắn sao có thể thốt ra những câu “tình” như thế được chứ.
Hứa Dĩnh Hàn nhàn nhã mặc lại quần áo, mắt vẫn dán chặt vào cô, cô có hơi mất tự nhiên, quay mặt sang chỗ khác.
Xong xuôi, Hứa Dĩnh Hàn đổ sập xuống dựa vào người cô nhắm mắt.
“Anh… làm gì vậy chứ?”
Hắn khoanh tay, tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng cô rồi nói: “Tôi ngủ một lát.”
Một lúc sau, Lâm Hy vì mỏi mà bắt đầu vặn vẹo, còn Hứa Dĩnh Hàn hắn vẫn ngủ say như ch.ế.t.
“Cái đồ không có lương tâm.” Cô lẩm bẩm
Mãi cho đến khi cô mệt quá ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cô không hề biết rằng trong lúc cô đang ngủ, Hứa Dĩnh Hàn đã ngắm nhìn cô rất lâu.
Hắn ngồi thẳng dậy, để cô dựa vào ngực mình sau đó vuốt ve khuôn mặt của cô. Nhớ lại những chuyện mà cả hai đã làm, hắn bất giác cười, ghé sát vào tai cô nói khẽ:
“Lần này tha cho em.”
…
Một tuần trôi qua…
Mọi thứ vẫn bình thường, Lâm Hy mỗi ngày cũng chỉ quanh quẩn ở tổ chức để giám sát huấn luyện.
Đến hôm nay, cô mới nhận được lệnh đi Hong Kong, nghe đâu là đến Xã Phường Châu để bàn chuyện làm ăn.
Xã Phường Châu là địa phận của Lão Ba, ông trùm buôn bán vũ khí khét tiếng ở Hong Kong.
Vài năm trước, ông lớn từng đích thân sang Hong Kong gặp Lão Ba để bàn bạc chuyện nhập hàng nhưng lần đó thất bại.
Lần này, ông lớn cử Hứa Dĩnh Hàn đi với mục đích muốn bàn bạc thêm lần nữa.
Ông lớn đánh giá rất cao năng lực của Hứa Dĩnh Hàn, tin chắc rằng chuyến đi lần này của hắn nhất định sẽ thành công.
Tới nơi, máy bay đáp xuống một vùng đất hoang vu, phía trước đã có hai chiếc Hummer đợi sẵn.
Lâm Hy đi tới mở của xe cho Hứa Dĩnh Hàn sau đó cũng lên xe, phía trên là Hàn Tam và Hàn Tứ.
Chiếc xe chạy sâu vào trong một con đường gồ ghề khó đi, phải mất hai tiếng mới có thể tới được địa phận Xã Phường Châu.
Đi thêm một đoạn, cuối cùng cũng tới nơi.
Một dãy nhà chòi, trông thì có vẻ khá nhỏ và thô sơ nhưng cách bài trí vô cùng bài bản.
Trước cổng có vài người đứng canh gác, trên tay mỗi người đều cầm súng bắn tỉa.
Xe dừng ở bãi đất trống, Hứa Dĩnh Hàn vừa xuống xe đã có người đến nghênh đón.
Hắn quay sang nói với Hàn Tam, Hàn Tứ: “Hai cậu ở đây.” Nói xong hắn ra hiệu cho Lâm Hy.
“Em theo tôi.”
Lâm Hy theo hắn đến một nhà chòi dùng để tiếp khách. Lão Ba đã ngồi đợi sẵn ở bàn trà, xung quanh bốn phía đều có người đứng gác.
Hứa Dĩnh Hàn đi tới, không nói lời nào trực tiếp ngồi xuống phía đối diện.
“Ông lớn đã nói sơ qua về việc hôm nay cậu sẽ tới đây rồi, nói đi… lần này ông ta cử cậu tới là muốn tôi giúp chuyện gì?” Lão Ba hỏi xong thì đưa ly trà lên miệng uống một hớp.
Hứa Dĩnh Hàn dựa lưng ra sau ghế, nhàn nhã nói:
“Nếu Lão Ba tiên sinh đã nói như vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa. Nói thật thì, tổ chức đang có chút chuyện làm ăn muốn nhờ ông giúp.”
Lão Ba lại uống thêm một hớp trà: “Nói thử xem.”
“Tổ chức muốn hợp tác với Xã Phường Châu, trực tiếp lấy hàng của Xã Phường Châu, ông thấy thế nào? Về phần giá cả, chúng ta có thể từ từ bàn bạc.”
“Hừ! Hợp tác với tổ chức thì Xã Phường Châu được lợi gì chứ.”
Hứa Dĩnh Hàn nhìn bộ dạng chẳng mấy hứng thú của Lão Ba thì cũng biết lão ta không hề có ý muốn hợp tác, hắn nói:
“Nếu như tổ chức trực tiếp lấy hàng từ đường vận chuyển của ông, sẽ có thể tránh được tai mắt của đám cảnh sát. Hơn nữa, còn có thể tránh được vấn đề lô hàng bị qua tay, như vậy thì… lợi nhuận chắc chắn sẽ cao hơn, đôi bên cùng có lợi.”
“Ừm.” Lão Ba như có như không “ừm” một tiếng, sau đó bổ sung thêm.
“Nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng Xã Phường Châu trước nay làm ăn rất có nguyên tắc, hợp tác với ai chứ nhất định không hợp tác với tổ chức, đó là nguyên tắc của Xã Phường Châu.”
Hứa Dĩnh Hàn cười khẽ một tiếng: “Ở trong cái giới ngầm này, đôi khi có những nguyên tắc chúng ta cần phải phá bỏ. Ông ở trong giới lâu như vậy, chắc phải hiểu chứ, đúng không Lão Ba tiên sinh?”
Lão Ba đập mạnh tay xuống bàn, người của lão ta nhanh chóng chĩa súng về phía Lâm Hy.
Hứa Dĩnh Hàn nhíu mày, ban nãy hắn chỉ có suy nghĩ đem cô theo sát bên mình, để có gì hắn còn có thể bảo vệ được cô, nhưng vô tình lại khiến cho cô bị Xã Phường Châu nhắm trúng.
Lâm Hy luồn tay ra sau định rút súng nhưng chẳng mấy chốc cô lại rút tay mình về.
Lần này, Hứa Dĩnh Hàn sang Hong Kong hắn không dẫn theo nhiều người, đây lại còn là địa bàn của ông trùm buôn vũ khí, cô không thể manh động, nếu không sẽ làm hỏng chuyện lớn của hắn.
“Đây là cách mà Lão Ba tiên sinh tiếp đãi khách của mình hay sao?” Hứa Dĩnh Hàn rất bình tĩnh hỏi lão ta, mặt không hề lộ một chút cảm xúc gì.
Lão Ba đứng dậy, đi tới chỗ của Hứa Dĩnh Hàn cúi đầu nói với hắn:
“Tôi lăn lộn mấy chục năm trong cái giới ngầm này, trải qua bao nhiêu súng đạn, chưa từng có ai dám nói chuyện với tôi như vậy.”
Hứa Dĩnh Hàn “hừ” lạnh một tiếng, hắn ghé sát mặt lại gần, trong con ngươi âm u như địa ngục.
“Lão Ba, loại người coi trời bằng vung như ông sớm muộn gì cũng c.h.ế.t thảm.”
Lão Ba nắm chặt tay thành nắm đấm sau đó gầm lên: “Lôi hai người bọn họ ra ngoài xử hết cho tôi!”
Lời vừa dứt, một đám người bao vây Lâm Hy và Hứa Dĩnh Hàn, lần này cô dứt khoát rút súng ra chĩa thẳng vào đầu Lão Ba.
Hứa Dĩnh Hàn hắn vẫn bình chân như vại như thể đang xem kịch vui. Lâm Hy biết hiện tại cô cần phải kéo dài thời gian để chờ đám Hàn Tứ tới giúp.
Bỗng từ sau lưng vang lên một giọng nói:
“Xin chào, Lão Ba tiên sinh.”
Lâm Hy nhận ra người này, chính là người phụ nữ cô đã gặp ở nhà hàng hôm đưa Hứa Chí Hâm từ bệnh viện trở về. Cô ta là người quen của lão đại.
Lâm Hy nhìn sang Hứa Dĩnh Hàn, hắn vẫn không có biểu cảm gì.
Người phụ nữ đó lại nói: “Hai vị này là khách quý của ngài Tống, tôi đến để đón người.”
Lão Ba nghe đến danh ngài Tống thì khẩn trương lệnh đàn em thu súng về. “Thẩm tiểu thư, nếu đã là khách quý của ngài Tống vậy thì tôi cũng không dám giữ lâu, để tôi tiễn mọi người.”
Lâm Hy lúc này cũng rút súng về, đi tới chỗ của Hứa Dĩnh Hàn, hắn nhìn cô vài giây sau đó rời mắt xuống ngón tay út của cô. Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào tay mình cô cũng nhanh chóng đưa mắt nhìn xuống rồi chợt hiểu ra.
Ban nãy cô va phải khuy măng sét của Lão Ba nên có bị rướm máu một chút.
…
Ra tới xe, Hứa Dĩnh Hàn lúc này mới mở miệng:
“Thẩm Dung Yên, tôi là khách quý của ngài Tống nào vậy?”
Thì ra cô ta tên Thẩm Dung Yên, một cái tên khá đẹp. Lâm Hy có chút tò mò về mối quan hệ giữa hắn và vị Thẩm tiểu thư này.
Thẩm Dung Yên cười dịu dàng với hắn rồi trả lời: “Nếu tôi không nói như vậy, liệu sẽ cứu được anh sao?”
Hứa Dĩnh Hàn cười cười.
Lão đại mặt lạnh của cô vậy mà lại đang cười.
Lâm Hy thoáng chốc cảm thấy khó chịu, (cô đang ghen sao? Không thể nào?) Lâm Hy tự bác bỏ suy nghĩ của mình, nhưng chỉ giây sau, cô bỏ đi chỗ khác, miệng không ngừng chửi thầm.
“Cái tên đáng ghét… tên đáng ghét… tên đáng ghét…”