Chương 37: Anh chết chắc rồi
Sáng sớm hôm sau, Hứa Chí Hâm dù rất uể oải nhưng vẫn phải lồm cồm bò dậy với một cơ thể yếu ớt không một chút sức lực, bởi cậu có muốn ngủ yên cũng không được.
“Anh có thôi ngay không? Nhột chết đi được.”
Hứa Chí Hâm bất mãn xù lông xù cánh lên gầm lớn một câu.
Mới sáng sớm Hứa Dĩnh Hàn hắn đã mò sang phòng cậu, cứ tưởng là có chuyện hệ trọng gì, ai mà ngờ được là hắn đến để chơi ba cái trò con nít này.
Đã hơn nửa giờ đồng hồ cậu bị Hứa Dĩnh Hàn đày đọa một cách khổ sở. Ai đời chăm sóc người bệnh lại giống như hắn không chứ?
Hứa Chí Hâm thật muốn vung chân đá cho hắn một cái: “Chậc, tôi khiến anh lau chân giúp tôi sao?”
Chưa đầy 3s, một tiếng “rắc” vang lên. Hứa Chí Hâm trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn, xuýt xoa rên khẽ một tiếng.
“Khôn hồn thì ngậm miệng lại cho tôi, cậu còn lải nhải thêm câu nữa, tôi bẻ gãy chân cậu!”
Hứa Dĩnh Hàn miệng thì nói lời cay đắng nhưng tay vẫn không ngừng lau những vết máu trên ngón chân của Hứa Chí Hâm.
Nếu không phải vì ban nãy cô gái nhỏ của hắn muốn sát trùng vết thương giúp cậu thì Hứa Dĩnh Hàn cũng chẳng hơi đâu mà làm mấy chuyện hạ mình như thế này.
Nhưng hắn làm gì có kinh nghiệm trong mấy chuyện chăm sóc người bệnh, ngồi lì trong phòng Hứa Chí Hâm hơn nửa tiếng cũng chỉ biết dùng cồn lau đi lau lại vết thương, bởi máu cứ không ngừng chảy mà hắn thì lại không sao cầm máu giúp cậu được.
Hắn cố tình chấm mạnh miếng bông sát khuẩn lên vết thương của Hứa Chí Hâm, khiến cậu đau đến tái xanh mặt, sau đó lạnh lùng nhả ra một câu:
“Cuộc đời ông đây chỉ có hai lần khụy gối, một lần là vì cô gái nhỏ của tôi, lần thứ hai cũng vẫn là vì cô ấy. Cậu ngồi không cũng được ăn may hưởng lợi thì làm ơn biết điều một chút.”
Lý luận gì vậy chứ???
“Anh không biết đường gọi bác sĩ đến à? Chăm sóc người bệnh cái kiểu như anh, sớm muốn gì cũng chế.t bất đắc kỳ tử.”
Hứa Dĩnh Hàn hất văng chân của cậu ra, trực tiếp đứng lên, hắn từ trên cao nhìn xuống, khinh thường nói ra một câu:
“Thật không có tiền đồ.”
Hứa Chí Hâm: “…”
Cậu vẫn còn muốn so đo với hắn thêm mấy câu nữa nhưng sực nhớ ra người chị yêu dấu của mình, cậu đành phải hạ hỏa:
“Chị tôi sao rồi, vẫn còn lành lặn đó chứ?”
“Cậu đang nguyền rủa vợ tôi đấy à?” Hứa Dĩnh Hàn làm sao mà quên được chuyện ban nãy cậu em vợ này dám hỗn xược với hắn, nhất quyết phải hơn thua cho bằng được.
“Tôi đang nguyền rủa anh thì có.” Hứa Chí Hâm lải nhải trong miệng.
Lâm Hy đứng ở ngoài cửa chứng kiến tất cả, cô chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Hai người bọn họ gặp nhau mà không đấu khẩu thì sợ rằng trời đất sẽ đảo lộn lên mất.
Từ lúc Hứa Dĩnh Hàn có ý muốn thay cô sát trùng vết thương giúp cậu em này thì cô vẫn luôn nén lại không rời đi nửa bước. Nhờ vậy mà cô thấy được sự tỉ mỉ chu đáo của Hứa Dĩnh Hàn.
Hắn vốn là người ngoài miệng nói lời cay độc nhưng nội tâm lại ấm áp chân thành hơn bất kỳ ai.
…
Sẩm tối, Lâm Hy buồn chán mở ti vi lên xem, nhưng cô nhanh chóng đã bị cậu em của mình tới làm phiền.
Ngồi xem chưa được mấy phút mà Hứa Chí Hâm cậu ta đã lượn qua lượn lại trước mặt cô không biết bao nhiêu lần, cô “chậc” một tiếng rồi phàn nàn.
“Này Tiểu Hâm… cậu làm gì mà cứ đi tới đi lui hoài vậy? Tôi chóng hết cả mặt rồi đây này.”
Bấy giờ, Hứa Chí Hâm mới khẩn trương chạy tới ngồi xuống to nhỏ với cô:
“Chị, em đã nói anh ta chẳng phải cái loại tốt đẹp gì rồi mà, chị nhìn em… anh ta đang lén lút nói chuyện điện thoại với cô khác sau lưng chị kìa.”
Lâm Hy chẳng hơi đâu mà đi tin mấy cái lời nhận định của Hứa Chí Hâm về người đàn ông của mình. Cô mở miệng trả lời cậu, mắt vẫn dán chặt trên màn hình tivi:
“Cậu đừng có mà nghĩ xấu cho Dĩnh Hàn nhà tôi.”
Lại nữa rồi, người chị yêu dấu của mình lại ngập đầu vào trai rồi. Hứa Chí Hâm đỡ trán nhìn cô.
“Anh ta gần một tiếng ở ngoài đó, không phải nói chuyện với gái thì là gì? Chị yêu dấu của em ơi, chị thật ngây thơ.”
Lâm Hy tuyệt đối tin tưởng Hứa Dĩnh Hàn, chỉ là tự nhiên cô cảm thấy lời của cậu nói cũng không phải là không có căn cứ.
Hắn làm gì, nói chuyện với ai mà lại lâu như vậy được chứ?
Lâm Hy muốn xua tan suy nghĩ vớ vẩn của mình ra khỏi đầu, cô quyết định không xem ti vi nữa, đứng dậy đi xuống bếp để dọn cơm tối.
Bày biện xong xuôi, Lâm Hy cùng cậu em của mình đã ngồi sẵn vào bàn đợi Hứa Dĩnh Hàn, nhưng 15 phút trôi qua, vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu.
Ban nãy Lâm Hy đã gọi hắn vào nhà ăn cơm, cô còn cố tình nâng tông giọng để đầu dây bên kia nghe thấy được.
Lâm Hy nghĩ hắn sẽ nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, nhưng không… hắn thậm chí còn chẳng mảy may để ý đến tâm trạng đang không vui của cô.
Lần này cô thật sự giận rồi, bụng đang kêu gào thảm thiết nhưng cô nuốt không trôi được nữa, cô trực tiếp bỏ về phòng đóng sầm cửa lại.
Hứa Chí Hâm: “???”
Lúc Hứa Dĩnh Hàn trở lại thì đã không thấy cô gái nhỏ của hắn đâu. Quay sang thì bắt gặp được khuôn mặt hớn hở như mới trúng số độc đắc của cậu em vợ, ngoài ngứa mắt ra thì hắn chẳng có chút cảm tình gì.
Hứa Dĩnh Hàn thong thả ngồi xuống: “Chị cậu đâu rồi?”
Hứa Chí Hâm phải nói là tâm trạng cực kỳ vui vẻ, trả thù được hắn tất nhiên trong lòng cậu rất hả hê, cậu vừa nhai cơm vừa đắc ý phun ra một câu:
“Anh chế.t chắc rồi.”
Hứa Dĩnh Hàn nghe xong hàng mày hắn nhíu lại, đưa mắt nhìn về phía cầu thang hướng lên lầu.
Cô gái nhỏ giận rồi sao?
“Anh có thôi ngay không? Nhột chết đi được.”
Hứa Chí Hâm bất mãn xù lông xù cánh lên gầm lớn một câu.
Mới sáng sớm Hứa Dĩnh Hàn hắn đã mò sang phòng cậu, cứ tưởng là có chuyện hệ trọng gì, ai mà ngờ được là hắn đến để chơi ba cái trò con nít này.
Đã hơn nửa giờ đồng hồ cậu bị Hứa Dĩnh Hàn đày đọa một cách khổ sở. Ai đời chăm sóc người bệnh lại giống như hắn không chứ?
Hứa Chí Hâm thật muốn vung chân đá cho hắn một cái: “Chậc, tôi khiến anh lau chân giúp tôi sao?”
Chưa đầy 3s, một tiếng “rắc” vang lên. Hứa Chí Hâm trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn, xuýt xoa rên khẽ một tiếng.
“Khôn hồn thì ngậm miệng lại cho tôi, cậu còn lải nhải thêm câu nữa, tôi bẻ gãy chân cậu!”
Hứa Dĩnh Hàn miệng thì nói lời cay đắng nhưng tay vẫn không ngừng lau những vết máu trên ngón chân của Hứa Chí Hâm.
Nếu không phải vì ban nãy cô gái nhỏ của hắn muốn sát trùng vết thương giúp cậu thì Hứa Dĩnh Hàn cũng chẳng hơi đâu mà làm mấy chuyện hạ mình như thế này.
Nhưng hắn làm gì có kinh nghiệm trong mấy chuyện chăm sóc người bệnh, ngồi lì trong phòng Hứa Chí Hâm hơn nửa tiếng cũng chỉ biết dùng cồn lau đi lau lại vết thương, bởi máu cứ không ngừng chảy mà hắn thì lại không sao cầm máu giúp cậu được.
Hắn cố tình chấm mạnh miếng bông sát khuẩn lên vết thương của Hứa Chí Hâm, khiến cậu đau đến tái xanh mặt, sau đó lạnh lùng nhả ra một câu:
“Cuộc đời ông đây chỉ có hai lần khụy gối, một lần là vì cô gái nhỏ của tôi, lần thứ hai cũng vẫn là vì cô ấy. Cậu ngồi không cũng được ăn may hưởng lợi thì làm ơn biết điều một chút.”
Lý luận gì vậy chứ???
“Anh không biết đường gọi bác sĩ đến à? Chăm sóc người bệnh cái kiểu như anh, sớm muốn gì cũng chế.t bất đắc kỳ tử.”
Hứa Dĩnh Hàn hất văng chân của cậu ra, trực tiếp đứng lên, hắn từ trên cao nhìn xuống, khinh thường nói ra một câu:
“Thật không có tiền đồ.”
Hứa Chí Hâm: “…”
Cậu vẫn còn muốn so đo với hắn thêm mấy câu nữa nhưng sực nhớ ra người chị yêu dấu của mình, cậu đành phải hạ hỏa:
“Chị tôi sao rồi, vẫn còn lành lặn đó chứ?”
“Cậu đang nguyền rủa vợ tôi đấy à?” Hứa Dĩnh Hàn làm sao mà quên được chuyện ban nãy cậu em vợ này dám hỗn xược với hắn, nhất quyết phải hơn thua cho bằng được.
“Tôi đang nguyền rủa anh thì có.” Hứa Chí Hâm lải nhải trong miệng.
Lâm Hy đứng ở ngoài cửa chứng kiến tất cả, cô chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Hai người bọn họ gặp nhau mà không đấu khẩu thì sợ rằng trời đất sẽ đảo lộn lên mất.
Từ lúc Hứa Dĩnh Hàn có ý muốn thay cô sát trùng vết thương giúp cậu em này thì cô vẫn luôn nén lại không rời đi nửa bước. Nhờ vậy mà cô thấy được sự tỉ mỉ chu đáo của Hứa Dĩnh Hàn.
Hắn vốn là người ngoài miệng nói lời cay độc nhưng nội tâm lại ấm áp chân thành hơn bất kỳ ai.
…
Sẩm tối, Lâm Hy buồn chán mở ti vi lên xem, nhưng cô nhanh chóng đã bị cậu em của mình tới làm phiền.
Ngồi xem chưa được mấy phút mà Hứa Chí Hâm cậu ta đã lượn qua lượn lại trước mặt cô không biết bao nhiêu lần, cô “chậc” một tiếng rồi phàn nàn.
“Này Tiểu Hâm… cậu làm gì mà cứ đi tới đi lui hoài vậy? Tôi chóng hết cả mặt rồi đây này.”
Bấy giờ, Hứa Chí Hâm mới khẩn trương chạy tới ngồi xuống to nhỏ với cô:
“Chị, em đã nói anh ta chẳng phải cái loại tốt đẹp gì rồi mà, chị nhìn em… anh ta đang lén lút nói chuyện điện thoại với cô khác sau lưng chị kìa.”
Lâm Hy chẳng hơi đâu mà đi tin mấy cái lời nhận định của Hứa Chí Hâm về người đàn ông của mình. Cô mở miệng trả lời cậu, mắt vẫn dán chặt trên màn hình tivi:
“Cậu đừng có mà nghĩ xấu cho Dĩnh Hàn nhà tôi.”
Lại nữa rồi, người chị yêu dấu của mình lại ngập đầu vào trai rồi. Hứa Chí Hâm đỡ trán nhìn cô.
“Anh ta gần một tiếng ở ngoài đó, không phải nói chuyện với gái thì là gì? Chị yêu dấu của em ơi, chị thật ngây thơ.”
Lâm Hy tuyệt đối tin tưởng Hứa Dĩnh Hàn, chỉ là tự nhiên cô cảm thấy lời của cậu nói cũng không phải là không có căn cứ.
Hắn làm gì, nói chuyện với ai mà lại lâu như vậy được chứ?
Lâm Hy muốn xua tan suy nghĩ vớ vẩn của mình ra khỏi đầu, cô quyết định không xem ti vi nữa, đứng dậy đi xuống bếp để dọn cơm tối.
Bày biện xong xuôi, Lâm Hy cùng cậu em của mình đã ngồi sẵn vào bàn đợi Hứa Dĩnh Hàn, nhưng 15 phút trôi qua, vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu.
Ban nãy Lâm Hy đã gọi hắn vào nhà ăn cơm, cô còn cố tình nâng tông giọng để đầu dây bên kia nghe thấy được.
Lâm Hy nghĩ hắn sẽ nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, nhưng không… hắn thậm chí còn chẳng mảy may để ý đến tâm trạng đang không vui của cô.
Lần này cô thật sự giận rồi, bụng đang kêu gào thảm thiết nhưng cô nuốt không trôi được nữa, cô trực tiếp bỏ về phòng đóng sầm cửa lại.
Hứa Chí Hâm: “???”
Lúc Hứa Dĩnh Hàn trở lại thì đã không thấy cô gái nhỏ của hắn đâu. Quay sang thì bắt gặp được khuôn mặt hớn hở như mới trúng số độc đắc của cậu em vợ, ngoài ngứa mắt ra thì hắn chẳng có chút cảm tình gì.
Hứa Dĩnh Hàn thong thả ngồi xuống: “Chị cậu đâu rồi?”
Hứa Chí Hâm phải nói là tâm trạng cực kỳ vui vẻ, trả thù được hắn tất nhiên trong lòng cậu rất hả hê, cậu vừa nhai cơm vừa đắc ý phun ra một câu:
“Anh chế.t chắc rồi.”
Hứa Dĩnh Hàn nghe xong hàng mày hắn nhíu lại, đưa mắt nhìn về phía cầu thang hướng lên lầu.
Cô gái nhỏ giận rồi sao?