Chương 44: Vợ hắn tác oai tác quái ở bệnh viện tâm thần
Sau khi đánh ngất Giang Minh, địa điểm tiếp theo bọn họ đến thế mà lại là một bệnh viện tâm thần.
Hàn Tam và Hàn Tứ, phải nói là tâm phục khẩu phục trước sự xấu xa của chủ nhân bọn họ.
Bảo vệ nơi đây sớm đã bị Lâm Hy mua chuộc, ông ta vốn là một gã nát rượu, cô không cần tốn kém, chỉ với 2 chai rượu trắng đã có thể dụ được gã đi đến tận rạng sáng…
“Nữ chủ nhân của chúng ta quả nhiên là quỷ quyệt… ấy nhầm…” Hàn Tứ đưa tay tự vả miệng mình rồi uốn lưỡi nói lại: “Lợi hại, rất lợi hại… hì hì!”
Lâm Hy cười khanh khách: “Tôi tất nhiên là phải được việc hơn anh rồi.”
Hàn Tứ: “…”
Sau lưng bỗng cảm nhận được lồng ngực ấm áp, cô xoay người lại, tựa cằm lên ngực hắn:
“Gã là bạn của anh, anh nhúng tay vào sẽ không hay cho lắm, cứ việc giao gã cho em là được.”
“Ừ.” Hứa Dĩnh Hàn trầm giọng đáp, hắn mỉm cười yêu chiều nhìn cô.
Đôi môi nóng rực phớt nhẹ qua mí mắt của cô gái nhỏ: “Em muốn giải quyết cậu ta thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được để cậu ta chạm vào người em.”
Lâm Hy hơi ngẩng đầu lên: “Anh yên tâm, em mắc bệnh sạch sẽ.”
Lâm Hy nói xong thì lúc này Hàn Tam cũng vừa từ trong bệnh viện ra tới.
Trên người đã ngụy trang một cách tỉ mỉ, cũng không biết là anh ta bằng cách nào mà chôm được bộ đồ của bệnh nhân. Trên mặt vẫn còn lớp trang điểm giả gái ban nãy, chỉ có tóc giả là đã tháo ra.
Nhìn bộ dạng của Hàn Tam bây giờ, trông không khác gì một bệnh nhân tâm thần thực sự.
“Ai không biết lại tưởng cậu là bệnh nhân trốn viện ra đây đấy Hàn Tam à… haha.” Hàn Tứ cười sặc sụa.
Hàn Tam: “…”
Giả gái cũng anh ta, bây giờ đến cả giả bệnh nhân tâm thần cũng đến lượt anh ta nốt, ôi cuộc đời…
“Nào nào, nhanh chân nhanh tay lên, qua mất giờ linh bây giờ.” Lâm Hy khẩn trương hối thúc hai con người cà rề này.
Chia việc xong xuôi, ai đảm nhận việc gì thì làm việc đó, chỉ duy nhất Hứa Dĩnh Hàn là hắn đứng chễm chệ một bên xem cô gái nhỏ của hắn tác oai tác quái.
Phải nói là hắn đã đạt được đến cái ngưỡng đội vợ lên đầu số 1, vợ nói cứ việc giao cho vợ là hắn cứ thế răm rắp nghe theo.
Tiền đồ của lão đại nắm quyền tổ chức đâu hết rồi???
Giang Minh gã ta trông thế nhưng mà lại khá nặng, Hàn Tam Hàn Tứ chật vật đổ hết mồ hôi mới khiêng được gã đến gần với biển quảng cáo của bệnh viện.
Còn về việc tại sao phải khiêng gã tới đó thì ngay ngày mai thôi, mọi thắc mắc sẽ được giải đáp…
Lâm Hy vừa chỉnh máy quay vừa truyền lệnh tới: “Nhanh, lột sạch gã.”
Bỗng cảm thấy eo bị một lực siết chặt lại, Lâm Hy bất chợt mỉm cười, lưng dựa thẳng vào lộng ngực rắn chắc của người phía sau:
“Sao vậy? Anh không vui à? Vậy thì không lột sạch gã nữa.”
Hứa Dĩnh Hàn bất ngờ che mắt cô lại, cất giọng trầm thấp pha chút khó chịu trong đó:
“Bệnh sạch sẽ cũng cần phải bảo vệ mắt!”
Lâm Hy phì cười, nhẹ nhàng gỡ cách tay đang che mắt mình xuống: “Không cần thiết, chúng ta đổi kế sách khác.”
“Hửm?” Hứa Dĩnh Hàn như đã thỏa hiệp, hắn nắm lấy cánh tay đang cầm máy quay của cô, bắt đầu chỉnh góc: “Em muốn thế nào cũng được.”
Lâm Hy vòng một tay ra phía sau ôm lấy khuôn mặt góc cạnh của hắn, bắt đầu truyền lệnh tới cho Hàn Tam: “Tạt nước cho gã tỉnh.”
Hàn Tam nhận lệnh cầm lấy xô nước chôm được của cô lao công khi nãy, tạt thẳng vào người Giang Minh, gã ta ho sặc sụa, chưa tới 5s đã mở mắt lồm cồm bò dậy.
“Mẹ kiếp! Nước hay phân mà sao gớm thế?” Giang Minh không nhịn được mà khai khẩu.
Gã ta lảo đảo vài vòng như người xỉn rượu, mặc dù tối nay gã không hề uống nhiều.
Bộ dạng Giang Minh cứ y như người nghiện, tay không ngừng cấu xé quần áo rồi lại xoa xoa vùng cổ, lâu lâu lại còn tự cười một mình như mắc bệnh thần kinh.
Lâm Hy nhìn tay Giang Minh đang đưa lên múa thì không nhịn được bật cười: “Anh có tiêm quá liều cho gã ta không mà gã lại thành ra cái bộ dạng này rồi?”
“À… lỡ tay.” Hứa Dĩnh Hàn cất giọng trầm khàn quyến rũ bên tai.
Ban nãy, trên đường tới bệnh viện hắn đã tiêm cho Giang Minh một chất gây ảo giác nhẹ, cộng thêm nửa liều x.u.â.n d.ư.ợ.c, vậy nên gã ta mới có biểu hiện như bây giờ.
Hứa Dĩnh Hàn sợ sẽ xảy ra sai sót nên hắn đưa cô đến một vị trí an toàn ở cách xa Giang Minh, chỉ đủ gần để máy quay bắt được rõ nét.
Bấy giờ, Giang Minh đã nóng đến phát hỏa, cảm giác vừa nóng ran khó chịu vừa hưng phấn như lên trời này khiến gã muốn được phóng thích.
Lâm Hy nhanh chóng ra hiệu cho Hàn Tam, anh ta nhận được lệnh thì lập tức bắt tay vào nhiệm vụ, cố tình nhởn nhơ lảng vảng trước mặt Giang Minh. Lâu lâu còn làm vài động tác kì lạ để tăng thêm độ chân thật.
Giang Minh nhìn thấy được con mồi, đâu dễ gì bỏ qua. Đã trúng phải thuốc thì Hàn Tam cũng hóa thành mỹ nhân trong mắt gã.
Gã cứ thế lao thẳng về phía Hàn Tam như là một con hổ bị bỏ đói lâu ngày, Hàn Tam cố ý đế gã tiếp cận được, bắt đầu dang tay vỗ cánh làm động tác như muốn bay, sau đó lớn giọng kêu la, nhưng vẫn giữ âm lượng vừa phải để tránh bị người trong bệnh viện nghe thấy: “Ấy ấy… Hổ muốn sàm sỡ chim sẻ kìa, sợ quá sợ quá… mau tới cứu mạng…”
Giang Minh hiện tại đã không thể nhận thức được mọi việc mình đang làm, gã chỉ biết con mồi thơm ngon đang nằm gọn trong tay gã, chuyện tiếp theo cần làm đó là ăn sạch sẽ con mồi.
Chỉ trách Hứa Dĩnh Hàn chơi thâm, tiêm thuốc cho gã quá liều…
Hàn Tứ không biết từ lúc nào đã giả dạng thành y tá, phi nhanh tới giải cứu bệnh nhân:
“Này cái anh kia, bệnh nhân tâm thần mà cũng không tha nữa hả?”
Lâm Hy ngước lên nhìn Hứa Dĩnh Hàn, hài lòng nhếch mày một cái: “Hàn Tứ lần này được việc quá anh nhỉ?”
“Được nữ chủ nhân chỉ giáo, đương nhiên phải rút kinh nghiệm hơn rồi.” Hắn cất giọng khàn khàn sau đó ngậm lấy môi cô.
Bên kia, Giang Minh trong cơn ảo giác lại ngộ ra Hàn Tứ thành một mỹ nhân thứ hai. Gã ta điên cuồng lao về phía Hàn Tứ: “Mỹ nhân, tới đây nào… đừng có chạy.”
Gã vừa vồ tới chỗ Hàn Tứ vừa trút bỏ hết thảy quần áo trên người mình, Hứa Dĩnh Hàn cau mày, lập tức che mắt cô gái nhỏ của hắn lại.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, những hình ảnh bỏng mắt đều được ghi lại rõ nét qua chiếc máy quay trong tay Lâm Hy và Hứa Dĩnh Hàn.
…
Lúc bọn họ thỏa mãn làm xong chuyện xấu thì cũng đã 2h sáng.
Hàn Tam, Hàn Tứ gấp rút xóa sạch mọi dấu vết ở hiện trường, cả Giang Minh cũng bị đánh ngất thêm lần nữa.
Lâm Hy là người thù dai có tiếng, số Giang Minh phải nói là nhọ dữ lắm mới gặp phải cô.
“Sảng khoái không?” Hứa Dĩnh Hàn hỏi.
Lâm Hy cười thật tươi với hắn: “Không tồi.”
Hắn ôm eo Lâm Hy bước về phía xe đang đỗ ở gần đó, nhưng bất chợt cô nắm lấy cánh tay của hắn giật ngược lại: “Anh chờ em chút.”
Nói rồi cô chạy nhanh tới chỗ của Hàn Tam đang chuẩn bị khiêng gã Giang Minh giấu bên hông bệnh viện: “Được rồi, thả gã xuống đi.”
Lâm Hy ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi ra một hộp phấn thơm cao cấp, rắc đầy bột thơm lên cổ áo gã.
Hàn Tam bất giác rùng mình một cái, lia mắt sang phía Hàn Tứ, biểu cảm của anh ta cũng không khác Hàn Tam là bao. Nữ chủ nhân của bọn họ đúng là lòng dạ xấu xa khó lường, sau này tốt nhất là không nên làm phật lòng ả.
Hứa Dĩnh Hàn đứng ở một bên chứng kiến tất cả, hắn vô thức mỉm cười, nụ cười như dung túng như cưng chiều, nhưng bất chợt, đôi mắt hắn hừng hực nửa nóng, mang theo nộ khí bước từng bước dài tới chỗ Lâm Hy.
Hắn kéo Lâm Hy đứng thẳng dậy, cô giật mình muốn nói gì đó nhưng đã bị hắn ngắt lời:
“Tại sao lại để gã chạm vào người em?”
Hàn Tam và Hàn Tứ, phải nói là tâm phục khẩu phục trước sự xấu xa của chủ nhân bọn họ.
Bảo vệ nơi đây sớm đã bị Lâm Hy mua chuộc, ông ta vốn là một gã nát rượu, cô không cần tốn kém, chỉ với 2 chai rượu trắng đã có thể dụ được gã đi đến tận rạng sáng…
“Nữ chủ nhân của chúng ta quả nhiên là quỷ quyệt… ấy nhầm…” Hàn Tứ đưa tay tự vả miệng mình rồi uốn lưỡi nói lại: “Lợi hại, rất lợi hại… hì hì!”
Lâm Hy cười khanh khách: “Tôi tất nhiên là phải được việc hơn anh rồi.”
Hàn Tứ: “…”
Sau lưng bỗng cảm nhận được lồng ngực ấm áp, cô xoay người lại, tựa cằm lên ngực hắn:
“Gã là bạn của anh, anh nhúng tay vào sẽ không hay cho lắm, cứ việc giao gã cho em là được.”
“Ừ.” Hứa Dĩnh Hàn trầm giọng đáp, hắn mỉm cười yêu chiều nhìn cô.
Đôi môi nóng rực phớt nhẹ qua mí mắt của cô gái nhỏ: “Em muốn giải quyết cậu ta thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được để cậu ta chạm vào người em.”
Lâm Hy hơi ngẩng đầu lên: “Anh yên tâm, em mắc bệnh sạch sẽ.”
Lâm Hy nói xong thì lúc này Hàn Tam cũng vừa từ trong bệnh viện ra tới.
Trên người đã ngụy trang một cách tỉ mỉ, cũng không biết là anh ta bằng cách nào mà chôm được bộ đồ của bệnh nhân. Trên mặt vẫn còn lớp trang điểm giả gái ban nãy, chỉ có tóc giả là đã tháo ra.
Nhìn bộ dạng của Hàn Tam bây giờ, trông không khác gì một bệnh nhân tâm thần thực sự.
“Ai không biết lại tưởng cậu là bệnh nhân trốn viện ra đây đấy Hàn Tam à… haha.” Hàn Tứ cười sặc sụa.
Hàn Tam: “…”
Giả gái cũng anh ta, bây giờ đến cả giả bệnh nhân tâm thần cũng đến lượt anh ta nốt, ôi cuộc đời…
“Nào nào, nhanh chân nhanh tay lên, qua mất giờ linh bây giờ.” Lâm Hy khẩn trương hối thúc hai con người cà rề này.
Chia việc xong xuôi, ai đảm nhận việc gì thì làm việc đó, chỉ duy nhất Hứa Dĩnh Hàn là hắn đứng chễm chệ một bên xem cô gái nhỏ của hắn tác oai tác quái.
Phải nói là hắn đã đạt được đến cái ngưỡng đội vợ lên đầu số 1, vợ nói cứ việc giao cho vợ là hắn cứ thế răm rắp nghe theo.
Tiền đồ của lão đại nắm quyền tổ chức đâu hết rồi???
Giang Minh gã ta trông thế nhưng mà lại khá nặng, Hàn Tam Hàn Tứ chật vật đổ hết mồ hôi mới khiêng được gã đến gần với biển quảng cáo của bệnh viện.
Còn về việc tại sao phải khiêng gã tới đó thì ngay ngày mai thôi, mọi thắc mắc sẽ được giải đáp…
Lâm Hy vừa chỉnh máy quay vừa truyền lệnh tới: “Nhanh, lột sạch gã.”
Bỗng cảm thấy eo bị một lực siết chặt lại, Lâm Hy bất chợt mỉm cười, lưng dựa thẳng vào lộng ngực rắn chắc của người phía sau:
“Sao vậy? Anh không vui à? Vậy thì không lột sạch gã nữa.”
Hứa Dĩnh Hàn bất ngờ che mắt cô lại, cất giọng trầm thấp pha chút khó chịu trong đó:
“Bệnh sạch sẽ cũng cần phải bảo vệ mắt!”
Lâm Hy phì cười, nhẹ nhàng gỡ cách tay đang che mắt mình xuống: “Không cần thiết, chúng ta đổi kế sách khác.”
“Hửm?” Hứa Dĩnh Hàn như đã thỏa hiệp, hắn nắm lấy cánh tay đang cầm máy quay của cô, bắt đầu chỉnh góc: “Em muốn thế nào cũng được.”
Lâm Hy vòng một tay ra phía sau ôm lấy khuôn mặt góc cạnh của hắn, bắt đầu truyền lệnh tới cho Hàn Tam: “Tạt nước cho gã tỉnh.”
Hàn Tam nhận lệnh cầm lấy xô nước chôm được của cô lao công khi nãy, tạt thẳng vào người Giang Minh, gã ta ho sặc sụa, chưa tới 5s đã mở mắt lồm cồm bò dậy.
“Mẹ kiếp! Nước hay phân mà sao gớm thế?” Giang Minh không nhịn được mà khai khẩu.
Gã ta lảo đảo vài vòng như người xỉn rượu, mặc dù tối nay gã không hề uống nhiều.
Bộ dạng Giang Minh cứ y như người nghiện, tay không ngừng cấu xé quần áo rồi lại xoa xoa vùng cổ, lâu lâu lại còn tự cười một mình như mắc bệnh thần kinh.
Lâm Hy nhìn tay Giang Minh đang đưa lên múa thì không nhịn được bật cười: “Anh có tiêm quá liều cho gã ta không mà gã lại thành ra cái bộ dạng này rồi?”
“À… lỡ tay.” Hứa Dĩnh Hàn cất giọng trầm khàn quyến rũ bên tai.
Ban nãy, trên đường tới bệnh viện hắn đã tiêm cho Giang Minh một chất gây ảo giác nhẹ, cộng thêm nửa liều x.u.â.n d.ư.ợ.c, vậy nên gã ta mới có biểu hiện như bây giờ.
Hứa Dĩnh Hàn sợ sẽ xảy ra sai sót nên hắn đưa cô đến một vị trí an toàn ở cách xa Giang Minh, chỉ đủ gần để máy quay bắt được rõ nét.
Bấy giờ, Giang Minh đã nóng đến phát hỏa, cảm giác vừa nóng ran khó chịu vừa hưng phấn như lên trời này khiến gã muốn được phóng thích.
Lâm Hy nhanh chóng ra hiệu cho Hàn Tam, anh ta nhận được lệnh thì lập tức bắt tay vào nhiệm vụ, cố tình nhởn nhơ lảng vảng trước mặt Giang Minh. Lâu lâu còn làm vài động tác kì lạ để tăng thêm độ chân thật.
Giang Minh nhìn thấy được con mồi, đâu dễ gì bỏ qua. Đã trúng phải thuốc thì Hàn Tam cũng hóa thành mỹ nhân trong mắt gã.
Gã cứ thế lao thẳng về phía Hàn Tam như là một con hổ bị bỏ đói lâu ngày, Hàn Tam cố ý đế gã tiếp cận được, bắt đầu dang tay vỗ cánh làm động tác như muốn bay, sau đó lớn giọng kêu la, nhưng vẫn giữ âm lượng vừa phải để tránh bị người trong bệnh viện nghe thấy: “Ấy ấy… Hổ muốn sàm sỡ chim sẻ kìa, sợ quá sợ quá… mau tới cứu mạng…”
Giang Minh hiện tại đã không thể nhận thức được mọi việc mình đang làm, gã chỉ biết con mồi thơm ngon đang nằm gọn trong tay gã, chuyện tiếp theo cần làm đó là ăn sạch sẽ con mồi.
Chỉ trách Hứa Dĩnh Hàn chơi thâm, tiêm thuốc cho gã quá liều…
Hàn Tứ không biết từ lúc nào đã giả dạng thành y tá, phi nhanh tới giải cứu bệnh nhân:
“Này cái anh kia, bệnh nhân tâm thần mà cũng không tha nữa hả?”
Lâm Hy ngước lên nhìn Hứa Dĩnh Hàn, hài lòng nhếch mày một cái: “Hàn Tứ lần này được việc quá anh nhỉ?”
“Được nữ chủ nhân chỉ giáo, đương nhiên phải rút kinh nghiệm hơn rồi.” Hắn cất giọng khàn khàn sau đó ngậm lấy môi cô.
Bên kia, Giang Minh trong cơn ảo giác lại ngộ ra Hàn Tứ thành một mỹ nhân thứ hai. Gã ta điên cuồng lao về phía Hàn Tứ: “Mỹ nhân, tới đây nào… đừng có chạy.”
Gã vừa vồ tới chỗ Hàn Tứ vừa trút bỏ hết thảy quần áo trên người mình, Hứa Dĩnh Hàn cau mày, lập tức che mắt cô gái nhỏ của hắn lại.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, những hình ảnh bỏng mắt đều được ghi lại rõ nét qua chiếc máy quay trong tay Lâm Hy và Hứa Dĩnh Hàn.
…
Lúc bọn họ thỏa mãn làm xong chuyện xấu thì cũng đã 2h sáng.
Hàn Tam, Hàn Tứ gấp rút xóa sạch mọi dấu vết ở hiện trường, cả Giang Minh cũng bị đánh ngất thêm lần nữa.
Lâm Hy là người thù dai có tiếng, số Giang Minh phải nói là nhọ dữ lắm mới gặp phải cô.
“Sảng khoái không?” Hứa Dĩnh Hàn hỏi.
Lâm Hy cười thật tươi với hắn: “Không tồi.”
Hắn ôm eo Lâm Hy bước về phía xe đang đỗ ở gần đó, nhưng bất chợt cô nắm lấy cánh tay của hắn giật ngược lại: “Anh chờ em chút.”
Nói rồi cô chạy nhanh tới chỗ của Hàn Tam đang chuẩn bị khiêng gã Giang Minh giấu bên hông bệnh viện: “Được rồi, thả gã xuống đi.”
Lâm Hy ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi ra một hộp phấn thơm cao cấp, rắc đầy bột thơm lên cổ áo gã.
Hàn Tam bất giác rùng mình một cái, lia mắt sang phía Hàn Tứ, biểu cảm của anh ta cũng không khác Hàn Tam là bao. Nữ chủ nhân của bọn họ đúng là lòng dạ xấu xa khó lường, sau này tốt nhất là không nên làm phật lòng ả.
Hứa Dĩnh Hàn đứng ở một bên chứng kiến tất cả, hắn vô thức mỉm cười, nụ cười như dung túng như cưng chiều, nhưng bất chợt, đôi mắt hắn hừng hực nửa nóng, mang theo nộ khí bước từng bước dài tới chỗ Lâm Hy.
Hắn kéo Lâm Hy đứng thẳng dậy, cô giật mình muốn nói gì đó nhưng đã bị hắn ngắt lời:
“Tại sao lại để gã chạm vào người em?”