Chương 52: Ông trùm kinh doanh Thượng Hải
Lâm Quyền thoáng chốc im bặt, ra dấu khóa miệng rồi cười cười với Lâm Hy.
Hai người lại tiếp tục tiến sâu vào trong khu rừng. Hạng mục cuối này là kiểm tra năng lực sinh tồn của bản thân, sẽ có những mối nguy hiểm do ông lớn ngụy tạo để thử thách mỗi một trợ thủ tham gia kỳ sát hạch cuối lần này.
Có thể thuận lợi ra khỏi khu rừng trước khi mặt trời lặn thì xem như đã thông qua sát hạch.
Phía tây cách 200 mét là một rừng trúc xanh mơn mởn. Lâm Hy đang tập trung quan sát về một hướng thì cùng lúc đó, ở một hướng khác bất ngờ có một bóng đen vụt qua.
Cái bóng đen đó lướt qua rất nhanh, Lâm Hy nhất thời không thể xác định được đó là người hay là vật, cô nheo mắt ra hiệu cho Lâm Quyền: “Cậu có nhìn thấy gì không?”
Lâm Quyền còn đang nhởn nhơ cầm nhành trúc phớt qua phớt lại, nghe cô hỏi vậy thì giật mình: “Hả? Thấy gì cơ? Chị vừa trông thấy thứ gì à?”
Không nghĩ là kĩ năng phòng bị cảnh giác của tên nhóc này lại kém như thế. Lâm Hy lia cặp mắt không hài lòng lườm Lâm Quyền một cái rồi lạnh giọng: “Nếu muốn trước khi mặt trời lặn có thể an toàn trở về thì làm ơn, giãn nở hết cỡ thị giác của cậu ra mà quan sát địa hình xung quanh đi!”
Lâm Quyền vẫn không hiểu, chỉ là một kỳ thi đánh giá năng lực thôi mà, những thử thách gì đó cũng chỉ là ngụy tạo, vậy thì có gì mà nguy hiểm chứ?
Nhìn biểu hiện của Lâm Quyền, Lâm Hy sớm đã thấu rõ được suy nghĩ của cậu: “Không phải tự nhiên mà hạng mục lần này lại được gọi là cận chiến sinh tồn.” Cô nhìn thẳng vào mắt Lâm Quyền, nghiêm giọng nói tiếp: “Đã là cận chiến thì không thể thoát khỏi hai chữ nguy hiểm.”
Bỗng cảm nhận được ánh mắt chất chứa tâm tư sầu muộn của Lâm Quyền, cô nghiêng đầu nghi hoặc: “Không lẽ cậu…”
“Chị từ trước đến nay vẫn luôn phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm sao?” Câu hỏi bất ngờ của cậu khiến Lâm Hy không kịp trở tay.
Lâm Hy không thể ngó lơ cậu trai này như những lần trước, bởi lần này cô cảm nhận rõ được sự chân thành trong từng câu nói của cậu, đâu đó còn mang theo nỗi buồn man mác.
Chỉ là cảm xúc của Lâm Hy lúc này đây lại không mấy dễ chịu.
“Cậu không cần phải thương hại tôi.” Cô bỏ lại một câu rồi quay người đi thẳng.
Đi được hai bước thì tiếng nói của người phía sau vọng lại: “Không phải em đang thương hại chị, em là đang muốn cho chị biết, em tình nguyện hứng chịu tất cả mọi nguy hiểm thay chị.”
Lâm Hy nghe xong chỉ cảm thấy bản thân như đang nghe một câu chuyện cười: “Ở đây không phải là nơi để cho cậu tấu khúc hài kịch. Đừng làm vướng víu tay chân của tôi, nếu không tôi sẽ mặc xác cậu luôn đấy.”
Lâm Quyền cúi gầm mặt, nhưng giọng nói lại có trọng lực: “Lời em nói không đáng tin cậy đến thế sao?”
“Nếu là cậu thì cậu có tin không?” Lâm Hy hỏi.
Lâm Quyền nở một nụ cười chua chát, sau đó chậm rãi gật đầu: “Cũng phải, chị chỉ mới gặp em không quá hai lần.” Nhưng cậu thì vẫn luôn dõi theo cô từng ngày.
Lâm Hy không hiểu, hàng mày cô nhíu chặt lại, lúc Lâm Quyền bước ngang qua, vẫn là cô không nhịn được: “Cậu hà cớ gì lại phải để tâm đến tôi?”
Lâm Quyền ngước lên nhìn người con gái trước mặt, vô thức mở miệng: “Bởi vì chị là…”
Bởi vì chị là chị gái của em.
Bốn chữ cuối Lâm Quyền giữ lại trong lòng.
Đúng vậy, Lâm Hy chính là chị gái cùng cha khác mẹ với cậu.
Có lẽ Lâm Hy cũng không hề biết đến sự hiện diện của cậu trên đời này, mà có biết thì cô cũng chưa chắc đã để tâm. Nhưng không sao, một mình cậu để tâm là được.
Hai chị em họ là máu mủ của ông trùm khét tiếng trong giới kinh doanh ở đất Thượng Hải.
Ông từng là thái tử gia tài tử của nhà họ Lâm, nhưng chỉ vì một sự việc năm đó ông kiên quyết muốn từ bỏ cuộc hôn sự sắp đặt của gia đình mà ông đã bị gia chủ thẳng tay gạch tên ra khỏi gia phả, trục xuất khỏi Lâm Thị.
Nguyên nhân là do ông muốn lấy một người không môn đăng hộ đối về làm vợ. Người đó không ai khác lại chính là mẹ của Lâm Hy.
Còn nhớ năm đó, lúc biết tin trong bụng của người phụ nữ mà ông hết mực yêu thương đang ẩn náu một sinh linh bé nhỏ, ông đã vui sướng biết nhường nào. Ngay cả tiền đồ rộng lớn ông cũng chẳng cần, ông chỉ cần hai mẹ con họ.
Ông chấp nhận từ bỏ cả quyền thừa kế để cao chạy xa bay với Ngu Kim Cương, nhưng bà ta nào chịu được cuộc sống nghèo khổ, chẳng bao lâu đã lộ rõ bộ mặt chán ghét.
Tuy ông không còn vầng hào quang của thái tử gia nhà họ Lâm, nhưng những gì ông dành cho bà đều là tốt nhất, giá trị nhất. Ông chịu chấp nhận gánh hết tất cả khổ cực trên vai, chỉ hy vọng bà sẽ không phải chịu thiệt thòi.
Nhưng chỉ không ngờ là, có một ngày người phụ nữ ấy lại nhẫn tâm phản bội ông.
Tận mắt chứng kiến đôi gian phu dâm phụ không một chút xấu hổ, làm chuyện đồi bại trên chính chiếc giường mà họ đã gắn bó bao năm, trời đất của ông như sụp đổ.
Thời khắc đó, ông thật sự đã chết tâm, chẳng còn vướng bận gì về tình cảm vợ chồng giữa ông và bà nữa.
Nhưng chỉ duy nhất một chuyện là ông phải để tâm, đó là đứa con gái Tiểu Hy của ông.
Con bé còn quá nhỏ, ông không thể để con bé ở lại với một người mẹ có dã tâm như vậy được, nhưng để một đứa nhỏ phải xa mẹ thì ông cũng không đành lòng. Vậy nên ông quyết định đợi một thời gian nữa, khi mọi thứ đã ổn định, cơ ngơi vững vàng, đến lúc đó, bằng mọi giá ông cũng sẽ đưa con bé về.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, năm đó ông đến chậm một bước, lại nghe được một tin như sét đánh ngang tai.
Đứa con gái bé nhỏ của ông ngoan ngoãn như thế, thiện lương như thế, lại bị những người dân nơi đó sỉ vả một cách không thương tiếc. Nào là con nhỏ đê tiện quyến rũ cả chồng mẹ, nào là cái loại dơ dáy bẩn thỉu cần phải loại trừ khỏi xã hội.
Cõi lòng ông như bị rạch khoét từng lớp, đau thấu tâm can, ông tin con bé sẽ không bao giờ làm ra những chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy.
Ông hận đôi nam nữ kia, nhưng lại càng hận chính bản thân mình.
Hận chính mình tại sao năm đó lại không dứt khoát đưa con bé đi cùng, hận chính cái sự tin tưởng rằng một người mẹ sẽ không bao giờ làm tổn thương con cái đó mà đã vô tình đẩy con bé đến một cuộc đời bất hạnh như thế này.
Bảy năm qua, ông vẫn luôn tìm kiếm cô trong vô vọng, nhưng chưa một ngày nào là ông từ bỏ việc tìm kiếm tin tức của cô. Ông vẫn tin rằng, một ngày nào đó hai cha con ông sẽ được đoàn tụ.
Trời cao rốt cuộc cũng thấu được nỗi lòng của một người làm cha, may mắn cuối cùng ông cũng biết được tung tích của cô con gái bé nhỏ năm nào.
Biết được cô hiện đang là người của tổ chức, ông không nghĩ nhiều, lập tức dựa vào quan hệ để đưa đứa con trai thứ do ông và vợ mới sinh ra, cũng là em trai cùng cha khác mẹ của cô vào tổ chức.
Thứ nhất là muốn để cậu xem xét tình hình nơi đó có ổn không, hay có gì nguy hại đến cô không. Thứ hai là muốn cho chị em họ từ từ nhận lại nhau, ông cũng ấp ủ ý định muốn nhận lại cô nhưng vẫn chưa dám lộ diện sớm, chỉ đành trông cậy vào Lâm Quyền.
…
Quay lại thực tại, Lâm Hy thấy tên nhóc này chỉ nói được một nửa rồi ngập ngừng, cô “chậc” một tiếng: “Bởi vì làm sao?”
Lâm Quyền chớp mắt sau đó cười ôn nhu, giây sau nhẹ giọng trả lời: “Bởi vì phái nữ đều cần được bảo vệ mà, đặc biệt là người xinh đẹp như chị.” Nói xong còn nhếch lông mày một cách hống hách.
Lâm Hy “xì” một tiếng, lại ngó nghiêng xung quanh quan sát, Lâm Quyền lúc này lại hỏi thêm một câu.
“Có ai từng nói chị trông rất giống với ông trùm kinh doanh Thượng Hải - Lâm Văn tiên sinh chưa?”
Hai người lại tiếp tục tiến sâu vào trong khu rừng. Hạng mục cuối này là kiểm tra năng lực sinh tồn của bản thân, sẽ có những mối nguy hiểm do ông lớn ngụy tạo để thử thách mỗi một trợ thủ tham gia kỳ sát hạch cuối lần này.
Có thể thuận lợi ra khỏi khu rừng trước khi mặt trời lặn thì xem như đã thông qua sát hạch.
Phía tây cách 200 mét là một rừng trúc xanh mơn mởn. Lâm Hy đang tập trung quan sát về một hướng thì cùng lúc đó, ở một hướng khác bất ngờ có một bóng đen vụt qua.
Cái bóng đen đó lướt qua rất nhanh, Lâm Hy nhất thời không thể xác định được đó là người hay là vật, cô nheo mắt ra hiệu cho Lâm Quyền: “Cậu có nhìn thấy gì không?”
Lâm Quyền còn đang nhởn nhơ cầm nhành trúc phớt qua phớt lại, nghe cô hỏi vậy thì giật mình: “Hả? Thấy gì cơ? Chị vừa trông thấy thứ gì à?”
Không nghĩ là kĩ năng phòng bị cảnh giác của tên nhóc này lại kém như thế. Lâm Hy lia cặp mắt không hài lòng lườm Lâm Quyền một cái rồi lạnh giọng: “Nếu muốn trước khi mặt trời lặn có thể an toàn trở về thì làm ơn, giãn nở hết cỡ thị giác của cậu ra mà quan sát địa hình xung quanh đi!”
Lâm Quyền vẫn không hiểu, chỉ là một kỳ thi đánh giá năng lực thôi mà, những thử thách gì đó cũng chỉ là ngụy tạo, vậy thì có gì mà nguy hiểm chứ?
Nhìn biểu hiện của Lâm Quyền, Lâm Hy sớm đã thấu rõ được suy nghĩ của cậu: “Không phải tự nhiên mà hạng mục lần này lại được gọi là cận chiến sinh tồn.” Cô nhìn thẳng vào mắt Lâm Quyền, nghiêm giọng nói tiếp: “Đã là cận chiến thì không thể thoát khỏi hai chữ nguy hiểm.”
Bỗng cảm nhận được ánh mắt chất chứa tâm tư sầu muộn của Lâm Quyền, cô nghiêng đầu nghi hoặc: “Không lẽ cậu…”
“Chị từ trước đến nay vẫn luôn phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm sao?” Câu hỏi bất ngờ của cậu khiến Lâm Hy không kịp trở tay.
Lâm Hy không thể ngó lơ cậu trai này như những lần trước, bởi lần này cô cảm nhận rõ được sự chân thành trong từng câu nói của cậu, đâu đó còn mang theo nỗi buồn man mác.
Chỉ là cảm xúc của Lâm Hy lúc này đây lại không mấy dễ chịu.
“Cậu không cần phải thương hại tôi.” Cô bỏ lại một câu rồi quay người đi thẳng.
Đi được hai bước thì tiếng nói của người phía sau vọng lại: “Không phải em đang thương hại chị, em là đang muốn cho chị biết, em tình nguyện hứng chịu tất cả mọi nguy hiểm thay chị.”
Lâm Hy nghe xong chỉ cảm thấy bản thân như đang nghe một câu chuyện cười: “Ở đây không phải là nơi để cho cậu tấu khúc hài kịch. Đừng làm vướng víu tay chân của tôi, nếu không tôi sẽ mặc xác cậu luôn đấy.”
Lâm Quyền cúi gầm mặt, nhưng giọng nói lại có trọng lực: “Lời em nói không đáng tin cậy đến thế sao?”
“Nếu là cậu thì cậu có tin không?” Lâm Hy hỏi.
Lâm Quyền nở một nụ cười chua chát, sau đó chậm rãi gật đầu: “Cũng phải, chị chỉ mới gặp em không quá hai lần.” Nhưng cậu thì vẫn luôn dõi theo cô từng ngày.
Lâm Hy không hiểu, hàng mày cô nhíu chặt lại, lúc Lâm Quyền bước ngang qua, vẫn là cô không nhịn được: “Cậu hà cớ gì lại phải để tâm đến tôi?”
Lâm Quyền ngước lên nhìn người con gái trước mặt, vô thức mở miệng: “Bởi vì chị là…”
Bởi vì chị là chị gái của em.
Bốn chữ cuối Lâm Quyền giữ lại trong lòng.
Đúng vậy, Lâm Hy chính là chị gái cùng cha khác mẹ với cậu.
Có lẽ Lâm Hy cũng không hề biết đến sự hiện diện của cậu trên đời này, mà có biết thì cô cũng chưa chắc đã để tâm. Nhưng không sao, một mình cậu để tâm là được.
Hai chị em họ là máu mủ của ông trùm khét tiếng trong giới kinh doanh ở đất Thượng Hải.
Ông từng là thái tử gia tài tử của nhà họ Lâm, nhưng chỉ vì một sự việc năm đó ông kiên quyết muốn từ bỏ cuộc hôn sự sắp đặt của gia đình mà ông đã bị gia chủ thẳng tay gạch tên ra khỏi gia phả, trục xuất khỏi Lâm Thị.
Nguyên nhân là do ông muốn lấy một người không môn đăng hộ đối về làm vợ. Người đó không ai khác lại chính là mẹ của Lâm Hy.
Còn nhớ năm đó, lúc biết tin trong bụng của người phụ nữ mà ông hết mực yêu thương đang ẩn náu một sinh linh bé nhỏ, ông đã vui sướng biết nhường nào. Ngay cả tiền đồ rộng lớn ông cũng chẳng cần, ông chỉ cần hai mẹ con họ.
Ông chấp nhận từ bỏ cả quyền thừa kế để cao chạy xa bay với Ngu Kim Cương, nhưng bà ta nào chịu được cuộc sống nghèo khổ, chẳng bao lâu đã lộ rõ bộ mặt chán ghét.
Tuy ông không còn vầng hào quang của thái tử gia nhà họ Lâm, nhưng những gì ông dành cho bà đều là tốt nhất, giá trị nhất. Ông chịu chấp nhận gánh hết tất cả khổ cực trên vai, chỉ hy vọng bà sẽ không phải chịu thiệt thòi.
Nhưng chỉ không ngờ là, có một ngày người phụ nữ ấy lại nhẫn tâm phản bội ông.
Tận mắt chứng kiến đôi gian phu dâm phụ không một chút xấu hổ, làm chuyện đồi bại trên chính chiếc giường mà họ đã gắn bó bao năm, trời đất của ông như sụp đổ.
Thời khắc đó, ông thật sự đã chết tâm, chẳng còn vướng bận gì về tình cảm vợ chồng giữa ông và bà nữa.
Nhưng chỉ duy nhất một chuyện là ông phải để tâm, đó là đứa con gái Tiểu Hy của ông.
Con bé còn quá nhỏ, ông không thể để con bé ở lại với một người mẹ có dã tâm như vậy được, nhưng để một đứa nhỏ phải xa mẹ thì ông cũng không đành lòng. Vậy nên ông quyết định đợi một thời gian nữa, khi mọi thứ đã ổn định, cơ ngơi vững vàng, đến lúc đó, bằng mọi giá ông cũng sẽ đưa con bé về.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, năm đó ông đến chậm một bước, lại nghe được một tin như sét đánh ngang tai.
Đứa con gái bé nhỏ của ông ngoan ngoãn như thế, thiện lương như thế, lại bị những người dân nơi đó sỉ vả một cách không thương tiếc. Nào là con nhỏ đê tiện quyến rũ cả chồng mẹ, nào là cái loại dơ dáy bẩn thỉu cần phải loại trừ khỏi xã hội.
Cõi lòng ông như bị rạch khoét từng lớp, đau thấu tâm can, ông tin con bé sẽ không bao giờ làm ra những chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy.
Ông hận đôi nam nữ kia, nhưng lại càng hận chính bản thân mình.
Hận chính mình tại sao năm đó lại không dứt khoát đưa con bé đi cùng, hận chính cái sự tin tưởng rằng một người mẹ sẽ không bao giờ làm tổn thương con cái đó mà đã vô tình đẩy con bé đến một cuộc đời bất hạnh như thế này.
Bảy năm qua, ông vẫn luôn tìm kiếm cô trong vô vọng, nhưng chưa một ngày nào là ông từ bỏ việc tìm kiếm tin tức của cô. Ông vẫn tin rằng, một ngày nào đó hai cha con ông sẽ được đoàn tụ.
Trời cao rốt cuộc cũng thấu được nỗi lòng của một người làm cha, may mắn cuối cùng ông cũng biết được tung tích của cô con gái bé nhỏ năm nào.
Biết được cô hiện đang là người của tổ chức, ông không nghĩ nhiều, lập tức dựa vào quan hệ để đưa đứa con trai thứ do ông và vợ mới sinh ra, cũng là em trai cùng cha khác mẹ của cô vào tổ chức.
Thứ nhất là muốn để cậu xem xét tình hình nơi đó có ổn không, hay có gì nguy hại đến cô không. Thứ hai là muốn cho chị em họ từ từ nhận lại nhau, ông cũng ấp ủ ý định muốn nhận lại cô nhưng vẫn chưa dám lộ diện sớm, chỉ đành trông cậy vào Lâm Quyền.
…
Quay lại thực tại, Lâm Hy thấy tên nhóc này chỉ nói được một nửa rồi ngập ngừng, cô “chậc” một tiếng: “Bởi vì làm sao?”
Lâm Quyền chớp mắt sau đó cười ôn nhu, giây sau nhẹ giọng trả lời: “Bởi vì phái nữ đều cần được bảo vệ mà, đặc biệt là người xinh đẹp như chị.” Nói xong còn nhếch lông mày một cách hống hách.
Lâm Hy “xì” một tiếng, lại ngó nghiêng xung quanh quan sát, Lâm Quyền lúc này lại hỏi thêm một câu.
“Có ai từng nói chị trông rất giống với ông trùm kinh doanh Thượng Hải - Lâm Văn tiên sinh chưa?”