Chương 56: Sát thủ tình nhân
Khóe miệng Hứa Dĩnh Hàn nhếch lên đầy khinh bỉ, hắn thong thả bước từng bước ung dung tới gần gã đàn ông kia.
Gã ta cảnh giác kéo xệch Lâm Hy lùi về phía sau mấy bước, sau đó hắng giọng: “Này, mày mà dám manh động tao nả nó liền.”
“Lập tức thả vợ tôi ra!” Nộ khí cùng sự uy hiếp toát ra từ hắn khiến gã đàn ông thoáng chốc đã biến sắc mặt. Nhưng Hứa Dĩnh Hàn cũng chỉ lạnh lùng nói một câu sau đó thì không có bất cứ động tĩnh gì, hắn là đang uy hiếp, lại giống như đang muốn kéo dài thời gian hơn.
Gã ta ngay tức khắc cười khẩy, gã nghĩ hắn chỉ được cái miệng chứ không dám manh động gì, bởi gã đang cầm súng, vậy nên gã ta đã cao ngạo lại càng cao ngạo hơn: “Muốn tao thả con nhỏ này? Hừ! Mày nằm mơ à?”
“Đừng để tôi nói nhiều, muốn sống thì liệu mà thả cô ấy ra!” Hắn vừa nói, đồng thời cũng liếc mắt ra hiệu cho Hàn Tam.
Hàn Tam nhanh chóng bắt được tín hiệu từ hắn, nhân lúc gã kia đang dồn hết sự chú ý vào Hứa Dĩnh Hàn, anh ta cẩn thận lùi về phía sau, tay luồn xuống rút khẩu súng bên hông chuẩn bị bóp cò, nhưng Hàn Tam còn chưa nổ súng mà gã kia đã la oai oái lên.
Hàn Tam: “???” Ê anh ta còn chưa làm gì nha.
Hàn Tam còn đang ngơ ngác thì chỉ giây sau đã lập tức hiểu ra. Anh ta nhanh chóng nhìn thấy nữ chủ nhân của mình đang trừng mắt oán giận nhìn chằm chằm như muốn xuyên thấu gã đàn ông kia.
Thì ra là gã ta bị Lâm Hy cắn cho một cái đau điếng lên cánh tay đang chĩa súng vào đầu cô.
Lâm Hy sớm đã mơ hồ tỉnh lại kể từ lúc nghe được tiếng thân cây đổ, chỉ là cô không còn chút sức lực nào để cử động nên vẫn luôn ngoan ngoãn nằm im.
Lực cắn của Lâm Hy rất mạnh, đến cả cô còn cảm thấy cơ hàm mình vừa mỏi vừa đau. Cô còn đang bị thương đó, rốt cuộc gã ta có phải đàn ông không vậy? Sao chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết?
Bị chĩa súng vào đầu đã đành, lại còn bị gã kéo xệch đi như kéo bao gạo. Thù này không trả, bà đây làm con gã!
Ngay từ đầu, Lâm Hy đã nháy mắt ra hiệu cho Hứa Dĩnh Hàn, hắn thấy cô không sao thì lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm. Lập tức ra kí hiệu mật cho cô.
…
Lâm Hy xoa xoa khớp hàm của mình, sau đó cô mỉm cười quay đầu nhìn Hứa Dĩnh Hàn.
Hắn thở hắt một hơi, nhanh chóng bước về phía cô, nhưng còn chưa tới nơi thì gã đàn ông kia đã nhanh hơn một bước. Gã ta lao thẳng về phía Lâm Hy, nhanh chóng vung nắm đấm tới.
Lâm Hy lúc này cũng nhận ra được mối nguy hiểm, cô quay ngắt đầu lại, chỉ kịp nghiêng người né tránh. Gã ta lao đến bất chợt quá khiến Lâm Hy quên béng mất là chân mình còn đang bị thương, né được một đòn nhưng bên chân của cô đã không trụ nổi mà khụy xuống.
Giây phút tưởng chừng như Lâm Hy sắp sửa cắm mặt xuống đất, bất ngờ có một bàn tay cứng rắn nắm lấy eo cô dùng lực kéo lên.
“Không sao chứ?” Là giọng nói trầm thấp của Hứa Dĩnh Hàn, Lâm Hy lúc này mới kịp hoàng hồn lại, cô vội lắc đầu trả lời hắn: “Em không sao?”
Nghe được câu trả lời của cô hắn khẽ gật đầu một cái, ánh mắt hắn lạnh dần, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã đàn ông kia. Giây sau không nói nhiều, trực tiếp bước hai bước dài tới sau đó vung chân đá mạnh lên lồng ngực gã.
Gã ta đau đến tái mét mặt nhưng không thể mở miệng kêu la, bởi lực chân của Hứa Dĩnh Hàn phải nói là rất mạnh, mà vị trí hắn đá trúng có thể đã tổn thương đến phổi khiến đường thở của gã không được lưu thông.
Hàn Tứ đang xem kịch hay thì bỗng cảm thấy bên hông mình nhột nhột, thoáng chốc lại nhẹ bẫng. Anh ta tính ngó xuống xem thì…
“Đoàng” tiếng súng vang lên.
Hàn Tứ ngẩn cả người, cụp mắt nhìn xuống bên hông mình.
F*ck! Là lão đại vừa rồi đã rút khẩu súng trên người anh ta.
Viên đạn xuyên thẳng qua lòng bàn tay của gã đàn ông kia. Từ đau đớn này nối tiếp đau đớn khác, gã gầm giọng chửi thề một câu, giây sau đó, tầm mắt của gã lia về một hướng vô định nhưng rất nhanh đã rời mắt, gã ta nở nụ cười đắc ý.
Hứa Dĩnh Hàn hắn như một tảng băng lạnh khổng lồ sắp sửa dìm chết gã đàn ông, nhưng đáy mắt hắn lại rực tia lửa như một con quỷ ở dưới địa ngục.
Sự áp bức tỏa ra từ con người hắn khiến gã ta trong một thoáng có cảm giác hít thở không không. Nhưng rất nhanh sau đó, sự hoảng loạn đã dần bị thay thế bởi một điệu cười quái gở.
Lúc này, Lâm Hy cười thật tươi đi đến bên cạnh Hứa Dĩnh Hàn, bất ngờ nâng tông giọng:
“Dĩnh Hàn, anh cứ từ từ thong thả không cần vội, dù gì thì cũng chỉ có một mình gã thôi, người của chúng ta đông như vậy gã có muốn chạy cũng không được.”
Hứa Dĩnh Hàn hơi nhíu mày nhìn cô gái nhỏ đang chầm chậm đi đến, hắn nhanh chóng nhận được kí hiệu mật từ cô, môi mỏng hắn nhếch lên một nụ cười tán thưởng.
Lâm Hy không nhìn gã đàn ông đang nằm rạp dưới đất để tránh bị gã phát hiện ra điểm bất thường, cô đi thẳng tới chỗ Hứa Dĩnh Hàn tựa cằm lên vai hắn, sau đó ghé sát đôi môi anh đào tới tai hắn nhỏ giọng: “Anh có muốn chơi trò sát thủ tình nhân không?”
Gã ta cảnh giác kéo xệch Lâm Hy lùi về phía sau mấy bước, sau đó hắng giọng: “Này, mày mà dám manh động tao nả nó liền.”
“Lập tức thả vợ tôi ra!” Nộ khí cùng sự uy hiếp toát ra từ hắn khiến gã đàn ông thoáng chốc đã biến sắc mặt. Nhưng Hứa Dĩnh Hàn cũng chỉ lạnh lùng nói một câu sau đó thì không có bất cứ động tĩnh gì, hắn là đang uy hiếp, lại giống như đang muốn kéo dài thời gian hơn.
Gã ta ngay tức khắc cười khẩy, gã nghĩ hắn chỉ được cái miệng chứ không dám manh động gì, bởi gã đang cầm súng, vậy nên gã ta đã cao ngạo lại càng cao ngạo hơn: “Muốn tao thả con nhỏ này? Hừ! Mày nằm mơ à?”
“Đừng để tôi nói nhiều, muốn sống thì liệu mà thả cô ấy ra!” Hắn vừa nói, đồng thời cũng liếc mắt ra hiệu cho Hàn Tam.
Hàn Tam nhanh chóng bắt được tín hiệu từ hắn, nhân lúc gã kia đang dồn hết sự chú ý vào Hứa Dĩnh Hàn, anh ta cẩn thận lùi về phía sau, tay luồn xuống rút khẩu súng bên hông chuẩn bị bóp cò, nhưng Hàn Tam còn chưa nổ súng mà gã kia đã la oai oái lên.
Hàn Tam: “???” Ê anh ta còn chưa làm gì nha.
Hàn Tam còn đang ngơ ngác thì chỉ giây sau đã lập tức hiểu ra. Anh ta nhanh chóng nhìn thấy nữ chủ nhân của mình đang trừng mắt oán giận nhìn chằm chằm như muốn xuyên thấu gã đàn ông kia.
Thì ra là gã ta bị Lâm Hy cắn cho một cái đau điếng lên cánh tay đang chĩa súng vào đầu cô.
Lâm Hy sớm đã mơ hồ tỉnh lại kể từ lúc nghe được tiếng thân cây đổ, chỉ là cô không còn chút sức lực nào để cử động nên vẫn luôn ngoan ngoãn nằm im.
Lực cắn của Lâm Hy rất mạnh, đến cả cô còn cảm thấy cơ hàm mình vừa mỏi vừa đau. Cô còn đang bị thương đó, rốt cuộc gã ta có phải đàn ông không vậy? Sao chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết?
Bị chĩa súng vào đầu đã đành, lại còn bị gã kéo xệch đi như kéo bao gạo. Thù này không trả, bà đây làm con gã!
Ngay từ đầu, Lâm Hy đã nháy mắt ra hiệu cho Hứa Dĩnh Hàn, hắn thấy cô không sao thì lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm. Lập tức ra kí hiệu mật cho cô.
…
Lâm Hy xoa xoa khớp hàm của mình, sau đó cô mỉm cười quay đầu nhìn Hứa Dĩnh Hàn.
Hắn thở hắt một hơi, nhanh chóng bước về phía cô, nhưng còn chưa tới nơi thì gã đàn ông kia đã nhanh hơn một bước. Gã ta lao thẳng về phía Lâm Hy, nhanh chóng vung nắm đấm tới.
Lâm Hy lúc này cũng nhận ra được mối nguy hiểm, cô quay ngắt đầu lại, chỉ kịp nghiêng người né tránh. Gã ta lao đến bất chợt quá khiến Lâm Hy quên béng mất là chân mình còn đang bị thương, né được một đòn nhưng bên chân của cô đã không trụ nổi mà khụy xuống.
Giây phút tưởng chừng như Lâm Hy sắp sửa cắm mặt xuống đất, bất ngờ có một bàn tay cứng rắn nắm lấy eo cô dùng lực kéo lên.
“Không sao chứ?” Là giọng nói trầm thấp của Hứa Dĩnh Hàn, Lâm Hy lúc này mới kịp hoàng hồn lại, cô vội lắc đầu trả lời hắn: “Em không sao?”
Nghe được câu trả lời của cô hắn khẽ gật đầu một cái, ánh mắt hắn lạnh dần, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã đàn ông kia. Giây sau không nói nhiều, trực tiếp bước hai bước dài tới sau đó vung chân đá mạnh lên lồng ngực gã.
Gã ta đau đến tái mét mặt nhưng không thể mở miệng kêu la, bởi lực chân của Hứa Dĩnh Hàn phải nói là rất mạnh, mà vị trí hắn đá trúng có thể đã tổn thương đến phổi khiến đường thở của gã không được lưu thông.
Hàn Tứ đang xem kịch hay thì bỗng cảm thấy bên hông mình nhột nhột, thoáng chốc lại nhẹ bẫng. Anh ta tính ngó xuống xem thì…
“Đoàng” tiếng súng vang lên.
Hàn Tứ ngẩn cả người, cụp mắt nhìn xuống bên hông mình.
F*ck! Là lão đại vừa rồi đã rút khẩu súng trên người anh ta.
Viên đạn xuyên thẳng qua lòng bàn tay của gã đàn ông kia. Từ đau đớn này nối tiếp đau đớn khác, gã gầm giọng chửi thề một câu, giây sau đó, tầm mắt của gã lia về một hướng vô định nhưng rất nhanh đã rời mắt, gã ta nở nụ cười đắc ý.
Hứa Dĩnh Hàn hắn như một tảng băng lạnh khổng lồ sắp sửa dìm chết gã đàn ông, nhưng đáy mắt hắn lại rực tia lửa như một con quỷ ở dưới địa ngục.
Sự áp bức tỏa ra từ con người hắn khiến gã ta trong một thoáng có cảm giác hít thở không không. Nhưng rất nhanh sau đó, sự hoảng loạn đã dần bị thay thế bởi một điệu cười quái gở.
Lúc này, Lâm Hy cười thật tươi đi đến bên cạnh Hứa Dĩnh Hàn, bất ngờ nâng tông giọng:
“Dĩnh Hàn, anh cứ từ từ thong thả không cần vội, dù gì thì cũng chỉ có một mình gã thôi, người của chúng ta đông như vậy gã có muốn chạy cũng không được.”
Hứa Dĩnh Hàn hơi nhíu mày nhìn cô gái nhỏ đang chầm chậm đi đến, hắn nhanh chóng nhận được kí hiệu mật từ cô, môi mỏng hắn nhếch lên một nụ cười tán thưởng.
Lâm Hy không nhìn gã đàn ông đang nằm rạp dưới đất để tránh bị gã phát hiện ra điểm bất thường, cô đi thẳng tới chỗ Hứa Dĩnh Hàn tựa cằm lên vai hắn, sau đó ghé sát đôi môi anh đào tới tai hắn nhỏ giọng: “Anh có muốn chơi trò sát thủ tình nhân không?”