Chương 61: Án mạng
Cùng lúc đó, ở sân huấn luyện không biết đã xảy ra chuyện gì mà người người bu lại rất đông, hầu như tất cả trợ thủ đều tập trung hết tại nơi này, kèm theo đó là những tiếng xì xào không dứt.
“Có chuyện gì?” Hàn Tứ nhíu chặt hàng mày đi tới, phía sau là Hàn Tam.
Nhóm trợ thủ nhanh chóng tản ra hai phía, nhường đường cho Hàn Tam, Hàn Tứ bước vào.
Còn chưa nhìn thấy được là rốt cuộc bên trong có gì thì một mùi tanh nồng đã xộc thẳng lên mũi của hai người bọn họ. Giác quan nhạy bén nhanh chóng nhận ra được vấn đề, bước chân Hàn Tam, Hàn Tứ cũng ngày một nhanh.
Một luồng gió nhẹ bất chợt nổi lên khiến ai nấy trong sân đều rợn tóc gáy.
Dưới đất là một người đàn ông đang trợn trừng hai mắt, khuôn mặt trắng bệch với một tư thế vô cùng quái dị đang nằm bất động trên vũng máu, ở cổ là một đường cứa dài, vùng ngực phải đến gần chục nhát dao đâm, tay chân cũng bị bẻ ngược đến thê thảm.
Có thể thấy, hung thủ xuống tay tàn nhẫn tới mức nào.
Hàn Tam ngước lên, vừa vặn bắt gặp được ánh mắt sâu kín của Hàn Tứ đang dán chặt xuống thi thể dưới đất kia: “Cậu có phải là phát hiện ra được điểm gì bất thường rồi không?”
Hàn Tứ hơi nheo mắt, nói với âm lượng nhỏ: “Cậu nhìn kĩ tư thế tử vong của anh ta đi.”
Hàn Tam lúc này mới cẩn thận tỉ mỉ quan sát, nhìn kĩ thì đúng thật là chẳng phát hiện ra được gì, nhưng nếu để ý “thật kĩ” sẽ có thể nhìn ra được tư thế chết của người đàn ông kia rất giống với một chữ…
Lông mày Hàn Tam khẽ giật, anh ta từ từ quay đầu nhìn Hàn Tứ với một con mắt kinh hãi.
Tư thế này… không phải giống nữa mà nó ám chỉ rất rõ ràng, là chữ “Lâm”.
Hàn Tam vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng Hàn Tứ thì cỏ vẻ bình tĩnh hơn, anh ta lơ đãng nhìn về phía trước, hơi hé miệng nói ra nhận định của mình: “Chuyện này không đơn giản như vậy, nếu tôi đoán không nhầm thì có kẻ đang muốn dùng kế ly gián, hoặc cũng có thể là chỉ có ý định nhắm vào một mình cô ấy.”
“Nếu đã như vậy thì chuyện này tuyệt đối không thể để cho ông lớn biết.” Hàn Tam nghiêm túc nói.
Hàn Tứ gật đầu, ngay sau đó lệnh cho đám trợ thủ quay trở về phòng nghỉ ngơi, không quên căn dặn bọn họ giữ mồm giữ miệng.
Nhưng là vẫn không kịp, Hàn Tứ chỉ vừa mới hạ lệnh xong thì đoàn xe của tổ chức đã dừng trước biệt thự.
Là ai đã báo tin cho ông lớn?
Hàn Tam, Hàn Tứ quay lại nhìn nhau, hiện tại thì bọn họ không còn đường thoát nữa, chỉ đành tương kế tựu kế, tự mình ứng phó cho đến khi Hứa Dĩnh Hàn trở về.
Hàn Tứ thấy không còn kịp nữa, vội hối thúc Hàn Tam: “Ở đây tôi sẽ lo liệu, cậu đi lên xem Lâm Hy thế nào rồi để cô ấy tạm thời tránh mặt đi.”
“Ừ, giao lại cho cậu đấy.” Hàn Tam nói rồi nhanh chóng trở lại biệt thự từ cửa sau.
…
Ở Hong Kong cùng lúc đó, Lâm Hy khó khăn bám lấy nhúm cỏ phía trên để leo lên bờ, cả quá trình phải mất khá nhiều thời gian. Sau khi lên được vùng an toàn, nhìn xuống chiếc thuyền nối giờ chỉ còn từng mảnh vụn mà cô không khỏi kinh sợ.
Nếu lúc nãy Lâm Hy không nhanh lẹ thì e là bây giờ cô đã thịt nát xương tan trôi nổi trên dòng sông này rồi. Tuy rằng thoát được một nạn, nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị những cành cây con quật trúng, bả vai cô cũng vì thế mà bị thương.
Lâm Hy nằm rạp xuống bãi cỏ không buồn nhúc nhích, tay ôm lấy bả vai mình, trên mặt không giấu nổi sự đau đớn.
Sau một hồi nghỉ ngơi, dù có đau đến mấy thì cô vẫn còn chuyện phải làm, vẫn còn người đang chờ cô đến cứu. Biệt phủ Tống gia đã ở rất gần, vậy cho nên cô không thể trễ nải thời gian, chỉ cần cô kiên cường thêm chút nữa.
Đi con đường cổng trước sẽ dễ đi hơn, nhưng nếu cứ ngang nhiên mà đi như vậy thì chẳng khác nào cô tự nộp mạng mình cho lũ sói.
Qua 15 phút, biệt phủ Tống gia đã ở ngay trước mặt, chỉ có điều xung quanh tứ phía đều được bao trọn bởi một bức tường thành rất cao và kín đáo, không thể nhìn vào được bên trong.
Lâm Hy cảm thấy quái lạ, dù là xây dựng bức tường kín này để bảo vệ bên trong căn biệt phủ, nhưng chắc hẳn là phải có hệ thống để dẫn vào bên trong chứ?
Cô đã kiểm tra một lượt xung quanh bức tường nhưng một vết tích nhỏ cũng không tìm ra được. Bức tường này lại tương đối phẳng, cô không thể leo lên bằng tay không.
Lâm Hy quyết định sẽ đi kiểm tra thêm một lần nữa, nhưng vào lúc này bất chợt cô vấp phải một hòn đá, cả cơ thể cô chao đảo rồi cứ thế mất đà lao thẳng vào tường. Còn chưa kịp xuýt xoa thì bỗng cô nghe thấy một tiếng “píp” rất nhỏ từ bên trong vọng ra.
Bức tường ngay vị trí Lâm Hy đâm trúng bất ngờ di chuyển, cô giật mình lùi về sau. Chỉ thấy giây sau đó bức tường dần dần tách ra, quang cảnh bên trong biệt phủ cũng xuất hiện trong nháy mắt.
Diện tích cùng sự hào nhoáng của căn biệt phủ khiến Lâm Hy phải mở to mắt thán phục.
Chẳng trách cô tìm hoài không thấy được, hệ thống công tắc không được thiết kế trên tường mà là ở ngay vị trí hòn đá vừa rồi cô vấp phải, có thể là do ban nãy cô đã vô tình xê dịch nó khiến cho hệ thống được khởi động.
Để tránh bị phát hiện, sau khi vào trong Lâm Hy khởi động hệ thống để bức tường quay trở lại với dáng vẻ kín đáo như cũ, sau đó thì tìm đường tiến vào trong căn biệt phủ.
Không biết có phải là Lâm Hy quên mất mình đang đột nhập vào hang ổ của địch hay không mà trông cô bước đi hiên ngang như ở nhà.
Đến giờ phút này thì Lâm Hy mới bắt đầu cảm thấy lạ, một nơi như thế này không lý nào lại không có người canh gác, vậy mà từ sau bức tường thành cho đến khi cô sắp tiến vào đại sảnh đều không hề có một bóng người.
Dù hơi nghi hoặc nhưng Lâm Hy vẫn quyết định bước vào tòa nhà. Cho đến khi cô đi lên đến tầng hai, lúc này mới bắt đầu nghe thấy tiếng người nói chuyện. Lâm Hy lại tiếp tục đi lên tầng ba rồi lại lên tầng bốn, hai tầng này đều không để đèn, chỉ có vài tia sáng mờ mờ ảo ảo từ tầng dưới hắt lên, như thế này càng tiện cho cô hành động.
Ở phòng hệ thống camera giám sát, Tống Dương đứng phắt dậy ngay sau khi nhìn thấy được những gì đang diễn ra trên màn hình.
Anh khẩn trương rút hết toàn bộ nguồn điện camera giám sát của căn biệt phủ, sau đó liên hệ cho K phá hủy mạng lưới.
Lúc này, Lâm Hy cũng thuận lợi lên đến tầng năm, cô cẩn thận bước chậm từng bước trên hành lang thiếu sáng. Từ đằng xa bất chợt có tiếng động, Lâm Hy nhạy bén nghe được tiếng bước chân của ai đó đang mỗi lúc một gần, cơ hồ sắp đuổi kịp được cô rồi.
Lúc đi ngang một căn phòng, bởi vì vội quá cộng với việc hành lang hơi tối nên Lâm Hy bất cẩn đụng trúng tay nắm cửa của căn phòng.
“Là kẻ nào?” Tiếng nói khàn đặc của người bên trong vọng ra.
Sau lưng lẫn trước mặt đều là mối nguy hiểm, nhất thời làm cô luống cuống, cô nhìn mọi ngóc ngách để tìm lối thoát thân cho mình. Ngay lúc nghe thấy tiếng “cạch” của tay nắm cửa, cô trợn trừng hai mắt, ngay khoảnh khắc cô nghĩ mình sắp không xong rồi thì vừa lúc cổ tay cô được một bàn tay chụp lấy kéo hẳn vào căn phòng bên cạnh.
“Có chuyện gì?” Hàn Tứ nhíu chặt hàng mày đi tới, phía sau là Hàn Tam.
Nhóm trợ thủ nhanh chóng tản ra hai phía, nhường đường cho Hàn Tam, Hàn Tứ bước vào.
Còn chưa nhìn thấy được là rốt cuộc bên trong có gì thì một mùi tanh nồng đã xộc thẳng lên mũi của hai người bọn họ. Giác quan nhạy bén nhanh chóng nhận ra được vấn đề, bước chân Hàn Tam, Hàn Tứ cũng ngày một nhanh.
Một luồng gió nhẹ bất chợt nổi lên khiến ai nấy trong sân đều rợn tóc gáy.
Dưới đất là một người đàn ông đang trợn trừng hai mắt, khuôn mặt trắng bệch với một tư thế vô cùng quái dị đang nằm bất động trên vũng máu, ở cổ là một đường cứa dài, vùng ngực phải đến gần chục nhát dao đâm, tay chân cũng bị bẻ ngược đến thê thảm.
Có thể thấy, hung thủ xuống tay tàn nhẫn tới mức nào.
Hàn Tam ngước lên, vừa vặn bắt gặp được ánh mắt sâu kín của Hàn Tứ đang dán chặt xuống thi thể dưới đất kia: “Cậu có phải là phát hiện ra được điểm gì bất thường rồi không?”
Hàn Tứ hơi nheo mắt, nói với âm lượng nhỏ: “Cậu nhìn kĩ tư thế tử vong của anh ta đi.”
Hàn Tam lúc này mới cẩn thận tỉ mỉ quan sát, nhìn kĩ thì đúng thật là chẳng phát hiện ra được gì, nhưng nếu để ý “thật kĩ” sẽ có thể nhìn ra được tư thế chết của người đàn ông kia rất giống với một chữ…
Lông mày Hàn Tam khẽ giật, anh ta từ từ quay đầu nhìn Hàn Tứ với một con mắt kinh hãi.
Tư thế này… không phải giống nữa mà nó ám chỉ rất rõ ràng, là chữ “Lâm”.
Hàn Tam vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng Hàn Tứ thì cỏ vẻ bình tĩnh hơn, anh ta lơ đãng nhìn về phía trước, hơi hé miệng nói ra nhận định của mình: “Chuyện này không đơn giản như vậy, nếu tôi đoán không nhầm thì có kẻ đang muốn dùng kế ly gián, hoặc cũng có thể là chỉ có ý định nhắm vào một mình cô ấy.”
“Nếu đã như vậy thì chuyện này tuyệt đối không thể để cho ông lớn biết.” Hàn Tam nghiêm túc nói.
Hàn Tứ gật đầu, ngay sau đó lệnh cho đám trợ thủ quay trở về phòng nghỉ ngơi, không quên căn dặn bọn họ giữ mồm giữ miệng.
Nhưng là vẫn không kịp, Hàn Tứ chỉ vừa mới hạ lệnh xong thì đoàn xe của tổ chức đã dừng trước biệt thự.
Là ai đã báo tin cho ông lớn?
Hàn Tam, Hàn Tứ quay lại nhìn nhau, hiện tại thì bọn họ không còn đường thoát nữa, chỉ đành tương kế tựu kế, tự mình ứng phó cho đến khi Hứa Dĩnh Hàn trở về.
Hàn Tứ thấy không còn kịp nữa, vội hối thúc Hàn Tam: “Ở đây tôi sẽ lo liệu, cậu đi lên xem Lâm Hy thế nào rồi để cô ấy tạm thời tránh mặt đi.”
“Ừ, giao lại cho cậu đấy.” Hàn Tam nói rồi nhanh chóng trở lại biệt thự từ cửa sau.
…
Ở Hong Kong cùng lúc đó, Lâm Hy khó khăn bám lấy nhúm cỏ phía trên để leo lên bờ, cả quá trình phải mất khá nhiều thời gian. Sau khi lên được vùng an toàn, nhìn xuống chiếc thuyền nối giờ chỉ còn từng mảnh vụn mà cô không khỏi kinh sợ.
Nếu lúc nãy Lâm Hy không nhanh lẹ thì e là bây giờ cô đã thịt nát xương tan trôi nổi trên dòng sông này rồi. Tuy rằng thoát được một nạn, nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị những cành cây con quật trúng, bả vai cô cũng vì thế mà bị thương.
Lâm Hy nằm rạp xuống bãi cỏ không buồn nhúc nhích, tay ôm lấy bả vai mình, trên mặt không giấu nổi sự đau đớn.
Sau một hồi nghỉ ngơi, dù có đau đến mấy thì cô vẫn còn chuyện phải làm, vẫn còn người đang chờ cô đến cứu. Biệt phủ Tống gia đã ở rất gần, vậy cho nên cô không thể trễ nải thời gian, chỉ cần cô kiên cường thêm chút nữa.
Đi con đường cổng trước sẽ dễ đi hơn, nhưng nếu cứ ngang nhiên mà đi như vậy thì chẳng khác nào cô tự nộp mạng mình cho lũ sói.
Qua 15 phút, biệt phủ Tống gia đã ở ngay trước mặt, chỉ có điều xung quanh tứ phía đều được bao trọn bởi một bức tường thành rất cao và kín đáo, không thể nhìn vào được bên trong.
Lâm Hy cảm thấy quái lạ, dù là xây dựng bức tường kín này để bảo vệ bên trong căn biệt phủ, nhưng chắc hẳn là phải có hệ thống để dẫn vào bên trong chứ?
Cô đã kiểm tra một lượt xung quanh bức tường nhưng một vết tích nhỏ cũng không tìm ra được. Bức tường này lại tương đối phẳng, cô không thể leo lên bằng tay không.
Lâm Hy quyết định sẽ đi kiểm tra thêm một lần nữa, nhưng vào lúc này bất chợt cô vấp phải một hòn đá, cả cơ thể cô chao đảo rồi cứ thế mất đà lao thẳng vào tường. Còn chưa kịp xuýt xoa thì bỗng cô nghe thấy một tiếng “píp” rất nhỏ từ bên trong vọng ra.
Bức tường ngay vị trí Lâm Hy đâm trúng bất ngờ di chuyển, cô giật mình lùi về sau. Chỉ thấy giây sau đó bức tường dần dần tách ra, quang cảnh bên trong biệt phủ cũng xuất hiện trong nháy mắt.
Diện tích cùng sự hào nhoáng của căn biệt phủ khiến Lâm Hy phải mở to mắt thán phục.
Chẳng trách cô tìm hoài không thấy được, hệ thống công tắc không được thiết kế trên tường mà là ở ngay vị trí hòn đá vừa rồi cô vấp phải, có thể là do ban nãy cô đã vô tình xê dịch nó khiến cho hệ thống được khởi động.
Để tránh bị phát hiện, sau khi vào trong Lâm Hy khởi động hệ thống để bức tường quay trở lại với dáng vẻ kín đáo như cũ, sau đó thì tìm đường tiến vào trong căn biệt phủ.
Không biết có phải là Lâm Hy quên mất mình đang đột nhập vào hang ổ của địch hay không mà trông cô bước đi hiên ngang như ở nhà.
Đến giờ phút này thì Lâm Hy mới bắt đầu cảm thấy lạ, một nơi như thế này không lý nào lại không có người canh gác, vậy mà từ sau bức tường thành cho đến khi cô sắp tiến vào đại sảnh đều không hề có một bóng người.
Dù hơi nghi hoặc nhưng Lâm Hy vẫn quyết định bước vào tòa nhà. Cho đến khi cô đi lên đến tầng hai, lúc này mới bắt đầu nghe thấy tiếng người nói chuyện. Lâm Hy lại tiếp tục đi lên tầng ba rồi lại lên tầng bốn, hai tầng này đều không để đèn, chỉ có vài tia sáng mờ mờ ảo ảo từ tầng dưới hắt lên, như thế này càng tiện cho cô hành động.
Ở phòng hệ thống camera giám sát, Tống Dương đứng phắt dậy ngay sau khi nhìn thấy được những gì đang diễn ra trên màn hình.
Anh khẩn trương rút hết toàn bộ nguồn điện camera giám sát của căn biệt phủ, sau đó liên hệ cho K phá hủy mạng lưới.
Lúc này, Lâm Hy cũng thuận lợi lên đến tầng năm, cô cẩn thận bước chậm từng bước trên hành lang thiếu sáng. Từ đằng xa bất chợt có tiếng động, Lâm Hy nhạy bén nghe được tiếng bước chân của ai đó đang mỗi lúc một gần, cơ hồ sắp đuổi kịp được cô rồi.
Lúc đi ngang một căn phòng, bởi vì vội quá cộng với việc hành lang hơi tối nên Lâm Hy bất cẩn đụng trúng tay nắm cửa của căn phòng.
“Là kẻ nào?” Tiếng nói khàn đặc của người bên trong vọng ra.
Sau lưng lẫn trước mặt đều là mối nguy hiểm, nhất thời làm cô luống cuống, cô nhìn mọi ngóc ngách để tìm lối thoát thân cho mình. Ngay lúc nghe thấy tiếng “cạch” của tay nắm cửa, cô trợn trừng hai mắt, ngay khoảnh khắc cô nghĩ mình sắp không xong rồi thì vừa lúc cổ tay cô được một bàn tay chụp lấy kéo hẳn vào căn phòng bên cạnh.