Chương 63: Khởi đầu những chuỗi bi kịch (I)
Bước chân hai người ngay lập tức khựng lại, Lâm Hy hơi quay đầu về phía sau, cô đã thủ sẵn tư thế để chuẩn bị xử gọn tên canh giữ, nhưng bất ngờ lúc này một tiếng “óe óe” đinh tai nhức óc vang lên, Lâm Hy còn đang chưa hiểu chuyện gì thì phút chốc đã thấy Lâm Quyền bị thả “bụp” xuống đất, Tống Dương lao nhanh như một con sư tử tới cấu xé con mồi.
Lâm Hy chỉ thấy, tên canh giữ kia trong một khắc đã bị Tống Dương cứa ngọt một đường ngang cổ, anh nhanh chóng giật lấy sợi dây đang đeo lủng lẳng trên tay của tên kia, giây sau một đạp phá nát.
“Tống Dương, chuyện này…” Tống Dương thở hổn hển, nhặt lấy mảnh vụn dưới đất rồi đưa tới trước mặt Lâm Hy.
“Đây là thiết bị báo động cấp bách, nó được kết nối với toàn phạm vi trong căn biệt phủ, chỉ cần ấn nút đỏ này sẽ lập tức réo còi báo động ngay.”
Nói xong thì anh vội vàng đi tới, khẩn trương kéo Lâm Quyền từ dưới đất sau đó cõng lên lưng, giọng nói có vài phần gấp gáp: “Không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta đi.”
Lên được bãi sân ngựa thì từ đằng xa hai người đã nghe được tiếng bước chân dồn dập, không chỉ một mà của rất nhiều người, đoán chừng người của Tống gia đã nghe được còi báo động và đang dốc lực đi tuần tra.
Bọn họ chuyển hướng vòng ra phía sau chuồng nuôi ngựa, ở đó có một con đường đá tương đối hẹp dẫn ra phía sau của căn biệt phủ.
Suốt cả đoạn đường, Lâm Hy vẫn luôn phải nhắm kịt mắt sau đó lắc mạnh đầu để giữ tỉnh táo. Cô bất ngờ bị chóng mặt, mắt đã sớm tối sầm, nhìn thần sắc nhợt nhạt của cô chỉ sợ là không bao lâu sẽ gục xuống.
Tống Dương nhận thấy bước chân của Lâm Hy ngày càng chậm, anh quay lại thì Lâm Hy lúc này đã ở rất xa anh, anh dần thả chậm tốc độ: “Em không sao chứ? Có phải là kiệt sức rồi không?”
Lâm Hy chạy từng bước chân nặng nề, phải khó khăn lắm mới có thể nói được một câu hoàn chỉnh: “Em không sao.”
Tống Dương nhìn lên khuôn mặt vốn đã hồng hào của Lâm Hy, bấy giờ lại trắng bệch như cắt không còn một giọt máu, anh có phần sốt ruột: “Em ráng lên, chúng ta sắp tới nơi rồi.”
Nói xong, Tống Dương một tay vòng ra sau chống đỡ thân thể Lâm Quyền, tay kia với tới nắm chặt bắp tay cô, tránh trường hợp cô không chịu đựng nổi mà ngã xuống.
Chẳng bao lâu bọn họ đã ra khỏi khu vực sân ngựa, đi đến bức tường thành, nơi mà trước đó Lâm Hy đã từng lẻn vào trong. Tống Dương xác định vị trí một hồi rồi nhanh chóng dùng một chân xê dịch hòn đá nhỏ bên cạnh, giây sau bức tường tự động tách ra, phía bên ngoài đã có xe do Tống Dương sắp xếp đợi sẵn.
Ngay khoảnh khắc vừa mới ổn thỏa cho Lâm Quyền ngồi yên vị trên xe thì Tống Dương bất ngờ nghe một tiếng “bụp”, anh khẩn trương quay lại, chỉ thấy trước mắt là người con gái đang nằm bất động dưới đất, hai mắt nhắm nghiền: "Lâm Hy… Lâm Hy… "
Tống Dương vội vã bế cô lên xe, miệng không ngừng gọi tên cô. Anh chưa từng thấy Lâm Hy trong bộ dạng yếu ớt như thế này, vậy nên, anh đã lo lắng lại càng lo lắng hơn.
“Đi đến bệnh viện gần nhất!” Tống Dương gần như là ra lệnh với âm lượng lớn.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái lập tức tuân lệnh, rẽ sang con đường mòn dẫn tới một bệnh viện tư nhân nhỏ ở cách họ tầm 40km.
Tống Dương càng lúc càng cảm thấy nóng hết ruột gan, khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống của Lâm Hy khiến anh khó có thể kiềm chế được sự bình tĩnh: “Tăng tốc.”
“…”
“Lái nhanh hơn đi.”
“…”
“Nhanh hơn chút nữa.”
“…”
“Mẹ nó! Tôi bảo cậu tăng tốc cậu có nghe thấy không hả?”
Người đàn ông kia lúc này cũng cảm thấy toàn thân mình run rẩy, trên trán đã sớm toát hết mồ hôi. Sự phẫn nộ bộc phát từ con người phía sau khiến cho anh ta run rẩy đến độ tay cầm vô lăng đã không còn có thể vững nữa, chiếc xe bắt đầu lạng vạng chao đảo.
Tống Dương nhíu chặt hàng mày, tức giận quát: “Nếu không lái được tử tế thì lập tức cút xuống xe!”
“Tôi lái được, tôi lái được…” Người đàn ông kia gấp gáp trả lời sau đó thì cố gắng kìm lại sự sợ hãi mãnh liệt của bản thân.
Sau hơn một tiếng chiếc xe lao như bay trên đường thì cuối cùng cũng đến được bệnh viện tư gần nhất, nơi này tuy hơi cũ kĩ nhưng cũng không đến nỗi sơ sài, khá sạch sẽ thoáng mát.
Tống Dương bế Lâm Hy bước nhanh vào trong phòng bệnh, bởi vì bác sĩ họ không cho vào nên Tống Dương chỉ đành đứng chờ ở bên ngoài.
Cảm xúc của anh hiện giờ rất khó nói, lo sợ có, bất an có…
Anh ngồi sụp xuống hàng ghế, cảm thấy hít thở cũng trở nên khó khăn, bàn tay hơi run nắm chặt lại, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho Lâm Hy sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hai mươi phút sau, bác sĩ mở cửa bước ra.
Tống Dương ngay tức khắc ngồi bật dậy đi tới hỏi thăm tình hình: “Cô ấy sao rồi bác sĩ?”.
Vị bác sĩ kia tháo khẩu trang xuống, mỉm cười hiền hòa: “Chúc mừng anh, vợ anh cô ấy mang thai được hơn hai tháng rồi, thai nhi rất khỏe mạnh, chỉ có điều là người mẹ trông có vẻ hơi gầy, cần phải bổ sung thêm nhiều chất dinh dưỡng để thai nhi có thể phát triển tốt hơn.”
Tống Dương phút chốc đứng chết chân tại chỗ, anh như thể bị á khẩu bất chợt không thể nói được câu nào, phải mất một lúc ổn định lại thì anh mới có thể mở miệng nói ra một cách khó khăn:
“Bác sĩ nói… cô ấy mang thai?”
Lâm Hy chỉ thấy, tên canh giữ kia trong một khắc đã bị Tống Dương cứa ngọt một đường ngang cổ, anh nhanh chóng giật lấy sợi dây đang đeo lủng lẳng trên tay của tên kia, giây sau một đạp phá nát.
“Tống Dương, chuyện này…” Tống Dương thở hổn hển, nhặt lấy mảnh vụn dưới đất rồi đưa tới trước mặt Lâm Hy.
“Đây là thiết bị báo động cấp bách, nó được kết nối với toàn phạm vi trong căn biệt phủ, chỉ cần ấn nút đỏ này sẽ lập tức réo còi báo động ngay.”
Nói xong thì anh vội vàng đi tới, khẩn trương kéo Lâm Quyền từ dưới đất sau đó cõng lên lưng, giọng nói có vài phần gấp gáp: “Không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta đi.”
Lên được bãi sân ngựa thì từ đằng xa hai người đã nghe được tiếng bước chân dồn dập, không chỉ một mà của rất nhiều người, đoán chừng người của Tống gia đã nghe được còi báo động và đang dốc lực đi tuần tra.
Bọn họ chuyển hướng vòng ra phía sau chuồng nuôi ngựa, ở đó có một con đường đá tương đối hẹp dẫn ra phía sau của căn biệt phủ.
Suốt cả đoạn đường, Lâm Hy vẫn luôn phải nhắm kịt mắt sau đó lắc mạnh đầu để giữ tỉnh táo. Cô bất ngờ bị chóng mặt, mắt đã sớm tối sầm, nhìn thần sắc nhợt nhạt của cô chỉ sợ là không bao lâu sẽ gục xuống.
Tống Dương nhận thấy bước chân của Lâm Hy ngày càng chậm, anh quay lại thì Lâm Hy lúc này đã ở rất xa anh, anh dần thả chậm tốc độ: “Em không sao chứ? Có phải là kiệt sức rồi không?”
Lâm Hy chạy từng bước chân nặng nề, phải khó khăn lắm mới có thể nói được một câu hoàn chỉnh: “Em không sao.”
Tống Dương nhìn lên khuôn mặt vốn đã hồng hào của Lâm Hy, bấy giờ lại trắng bệch như cắt không còn một giọt máu, anh có phần sốt ruột: “Em ráng lên, chúng ta sắp tới nơi rồi.”
Nói xong, Tống Dương một tay vòng ra sau chống đỡ thân thể Lâm Quyền, tay kia với tới nắm chặt bắp tay cô, tránh trường hợp cô không chịu đựng nổi mà ngã xuống.
Chẳng bao lâu bọn họ đã ra khỏi khu vực sân ngựa, đi đến bức tường thành, nơi mà trước đó Lâm Hy đã từng lẻn vào trong. Tống Dương xác định vị trí một hồi rồi nhanh chóng dùng một chân xê dịch hòn đá nhỏ bên cạnh, giây sau bức tường tự động tách ra, phía bên ngoài đã có xe do Tống Dương sắp xếp đợi sẵn.
Ngay khoảnh khắc vừa mới ổn thỏa cho Lâm Quyền ngồi yên vị trên xe thì Tống Dương bất ngờ nghe một tiếng “bụp”, anh khẩn trương quay lại, chỉ thấy trước mắt là người con gái đang nằm bất động dưới đất, hai mắt nhắm nghiền: "Lâm Hy… Lâm Hy… "
Tống Dương vội vã bế cô lên xe, miệng không ngừng gọi tên cô. Anh chưa từng thấy Lâm Hy trong bộ dạng yếu ớt như thế này, vậy nên, anh đã lo lắng lại càng lo lắng hơn.
“Đi đến bệnh viện gần nhất!” Tống Dương gần như là ra lệnh với âm lượng lớn.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái lập tức tuân lệnh, rẽ sang con đường mòn dẫn tới một bệnh viện tư nhân nhỏ ở cách họ tầm 40km.
Tống Dương càng lúc càng cảm thấy nóng hết ruột gan, khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống của Lâm Hy khiến anh khó có thể kiềm chế được sự bình tĩnh: “Tăng tốc.”
“…”
“Lái nhanh hơn đi.”
“…”
“Nhanh hơn chút nữa.”
“…”
“Mẹ nó! Tôi bảo cậu tăng tốc cậu có nghe thấy không hả?”
Người đàn ông kia lúc này cũng cảm thấy toàn thân mình run rẩy, trên trán đã sớm toát hết mồ hôi. Sự phẫn nộ bộc phát từ con người phía sau khiến cho anh ta run rẩy đến độ tay cầm vô lăng đã không còn có thể vững nữa, chiếc xe bắt đầu lạng vạng chao đảo.
Tống Dương nhíu chặt hàng mày, tức giận quát: “Nếu không lái được tử tế thì lập tức cút xuống xe!”
“Tôi lái được, tôi lái được…” Người đàn ông kia gấp gáp trả lời sau đó thì cố gắng kìm lại sự sợ hãi mãnh liệt của bản thân.
Sau hơn một tiếng chiếc xe lao như bay trên đường thì cuối cùng cũng đến được bệnh viện tư gần nhất, nơi này tuy hơi cũ kĩ nhưng cũng không đến nỗi sơ sài, khá sạch sẽ thoáng mát.
Tống Dương bế Lâm Hy bước nhanh vào trong phòng bệnh, bởi vì bác sĩ họ không cho vào nên Tống Dương chỉ đành đứng chờ ở bên ngoài.
Cảm xúc của anh hiện giờ rất khó nói, lo sợ có, bất an có…
Anh ngồi sụp xuống hàng ghế, cảm thấy hít thở cũng trở nên khó khăn, bàn tay hơi run nắm chặt lại, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho Lâm Hy sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hai mươi phút sau, bác sĩ mở cửa bước ra.
Tống Dương ngay tức khắc ngồi bật dậy đi tới hỏi thăm tình hình: “Cô ấy sao rồi bác sĩ?”.
Vị bác sĩ kia tháo khẩu trang xuống, mỉm cười hiền hòa: “Chúc mừng anh, vợ anh cô ấy mang thai được hơn hai tháng rồi, thai nhi rất khỏe mạnh, chỉ có điều là người mẹ trông có vẻ hơi gầy, cần phải bổ sung thêm nhiều chất dinh dưỡng để thai nhi có thể phát triển tốt hơn.”
Tống Dương phút chốc đứng chết chân tại chỗ, anh như thể bị á khẩu bất chợt không thể nói được câu nào, phải mất một lúc ổn định lại thì anh mới có thể mở miệng nói ra một cách khó khăn:
“Bác sĩ nói… cô ấy mang thai?”