Chương 66: Bản năng của một người mẹ
Lâm Hy vô thức bị giật mình bởi câu nói đó. Ông lớn đã biết rồi? Rốt cuộc là ông biết từ lúc nào?
Thật ra, chuyện ông lớn biết cô mang thai cô cũng không quá bất ngờ, bởi nếu muốn biết thì rất dễ. Chuyện làm cô bất ngờ hơn đó là ông lớn ra lệnh cho cô phá bỏ đứa bé, vậy nên chắc chắn ông đã biết đứa bé có liên quan đến Hứa Dĩnh Hàn nên mới đích thân tự mình đến giải quyết triệt để.
Lâm Hy biết, cô đã phạm phải điều cấm kị.
Nếu là trước đây, cô sẽ không ngần ngại mà chấp nhận chịu mọi hình phạt, nhưng hiện tại thì không thể. Cô ngay tức khắc cúi thấp đầu cầu xin.
“Tôi biết là mình đã phạm phải lỗi lầm rất lớn, nhưng đứa bé không hề có tội, xin ông lớn khoan hồng độ lượng. Tôi chấp nhận tất cả mọi hình thức chịu phạt của tổ chức, chỉ xin ông lớn hãy tha cho đứa bé.” Lâm Hy lúc này đã vứt bỏ hết thảy tôn nghiêm để cầu xin nhưng dường như ông lớn vẫn chẳng mảy may để tâm đến.
Lâm Hy chỉ thấy, ông trực tiếp ra lệnh cho đám người vào trong lôi cô đến phòng phụ sản. Lâm Hy lúc này không biết lấy sức lực từ đâu mà có thể trong phút chốc hất văng đám người, giây sau cô quỳ hẳn dưới chân ông lớn: “Tôi cầu xin ông, xin đừng giết đứa bé. Ông muốn xử phạt tôi thế nào cũng được, tôi đều sẽ can tâm tình nguyện nghe theo.”
Tam Vương Gia thấy vậy liền ra lệnh cho đám thuộc hạ nhanh chóng lôi cô đi, nhưng giây sau đó ông lớn đã cản lại, đám thuộc hạ cũng lập tức hiểu ý mà lùi về sau.
Ông lớn vẫn ngồi ung dung, cụp mắt nhìn xuống cô gái đang quỳ dưới chân mình: “Suy nghĩ cho kĩ, địa phận ở Châu Âu sau này sẽ là của cô, nếu vẫn chưa chắc chắn, ta sẽ cho cô thêm ít thời gian.”
Lâm Hy không cần suy nghĩ, cô lập tức lắc đầu: “Tôi sẽ không bỏ đứa bé, tuyệt đối sẽ không!”
“Cô có biết kết cục của việc dám trái lại mệnh lệnh sẽ như thế nào không?” Lại là giọng nói điềm đạm không chút gợn sóng của ông lớn.
“Ngay bây giờ ta sẽ cho cô biết.” Chỉ vừa dứt câu, ông lớn ngay tức khắc ra hiệu cho đám thuộc hạ.
Lâm Hy hoảng loạn trợn mắt nhìn vào đám người đang hùng hổ lao đến, cô theo phản xạ lùi về sau nhưng càng lùi thì càng khó thoát.
Không biết có phải do cô quá sợ hãi hay không mà ngay cả phản ứng cũng trở nên chậm chạp hơn bình thường, chẳng bao lâu đã bị bọn chúng tóm được.
Chúng bẻ hai tay Lâm Hy ghì chặt phía sau rồi cứ thế lôi ngược cô đi.
Sức của bọn chúng thử hỏi Lâm Hy làm sao so được, từ những bước chân lảo đảo nhanh chóng biến thành giống như một con cá đang giãy giụa bị đám người lôi kéo lê lết suốt cả đoạn đường.
Hai bàn chân cũng vì ma sát với lực quá mạnh mà ứa máu. Lâm Hy khó khăn dùng sức nâng bàn chân đẫm máu của mình lên đá mạnh vào đầu gối của tên đi sau cùng, nhưng thoát được vòng vây của một tên thì vẫn còn nhiều tên nữa, cô căn bản không thể chống cự được.
Bọn chúng thấy cô phản kháng thì càng mạnh tay hơn, một tên nắm tóc, một tên túm lấy cổ áo cô lôi xềnh xệch trên hành lang bệnh viện. Mặc cho cô có gào thét đến mức độ nào thì cũng không có ai dám ra mặt giúp cô.
Bấy giờ Lâm Hy mới cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng, căn phòng nơi mà bác sĩ đang đợi sẵn để chuẩn bị tước đi mạng sống của đứa con trong bụng cô chỉ còn cách có mấy bước chân nữa là tới.
Con của cô không lẽ cứ chết một cách oan ức như vậy sao?
Lâm Hy bất giác muốn đưa tay xoa bụng, cô muốn kết nối với sinh linh bé nhỏ đang nằm trong bụng mình, muốn cảm nhận sự tồn tại của nó, nhưng hai tay cô lại bị bọn chúng giữ chặt.
Hốc mắt nặng trĩu, nước mắt bỗng tuôn trào.
Tâm trí Lâm Hy lúc này không ngừng nhớ đến khuôn mặt của Hứa Dĩnh Hàn, người đàn ông lãnh đạm lạnh lùng nhưng lại dịu dàng thỏa hiệp với cô.
Cô còn chưa có cơ hội nói cho hắn biết, cô đã mang trong mình giọt máu của hắn, là kết quả cho tình yêu của hai người, nhưng bây giờ chỉ e là… không còn cơ hội nữa.
Bọn chúng đã lôi được Lâm Hy tới trước căn phòng. Từ ngoài nhìn vào trong, Lâm Hy nhìn thấy bác sĩ đã ngồi đợi sẵn bên khay dụng cụ, bấy giờ Lâm Hy chỉ cảm thấy vị bác sĩ kia thật giống với một con quỷ ác nhân, còn căn phòng này nó như một địa ngục tăm tối chuẩn bị nuốt chửng cô vào trong đó.
Như bản năng của một người mẹ, Lâm Hy cố hết sức để thoát ra khỏi vòng vây của đám người, khó khăn lắm mới giựt được một cánh tay, cô với tới bám chặt lấy cửa. Cô bám chặt đến mức bàn tay lúc này cũng bắt đầu rỉ máu.
Cô tuyệt đối không cho phép bất cứ ai động đến con của cô, nếu bọn chúng vẫn cứ ngoan cố, cô nhất định sẽ giết chúng.
“Thả tôi ra, các người không được làm hại con của tôi!” Lâm Hy vừa bám chặt lấy cửa vừa gầm lên với đám người.
Chân cô liên tục vùng vẫy, làm loạn đủ kiểu khiến bọn chúng không cách nào có thể giữ cô được.
Rất nhanh tay bọn chúng đã thả lỏng, Lâm Hy nhân cơ hội nện mạnh từng cú lên bụng của hai tên ở gần trị trí chân của cô nhất, sau đó quay người điên cuồng chạy nhanh về phía đối diện.
Trước mắt Lâm Hy đã không thể xác định rõ được đâu là lối thoát của bệnh viện, nhưng cô vẫn cứ chạy, cô chỉ biết cắm mặt cắm mũi mà chạy, vì chỉ sợ nếu cô dừng, bọn chúng sẽ lại bắt cô phá bỏ đứa bé. Đứa bé là cốt nhục của cô, cô không thể để chúng làm hại đứa bé.
Cuối cùng cũng ra được đến cổng, từ phía sau Lâm Hy vẫn có thể nghe được tiếng bước chân dồn dập của đám người, bọn chúng sắp đuổi kịp cô.
Bất ngờ Lâm Hy đâm phải một chiếc ô tô đang chầm chậm rẽ vào một con đường đất nhỏ, cô không nghĩ nhiều lập tức ra hiệu cầu cứu. “Làm ơn, làm ơn cứu tôi…” Cô cứ đập cửa liên tục, lâu lâu lại ngó lại phía sau.
Thấy bọn chúng sắp đuổi được tới nơi rồi, Lâm Hy càng đập cửa dồn dập hơn: “Xin anh hãy cứu tôi, cứu con của tôi… làm ơn.”
Ngay khoảnh khắc bọn chúng sắp tóm được cô thì cửa xe phút chốc bật mở, cô không nhìn về phía sau nữa, lập tức mở cửa lao nhanh vào trong xe, thoáng chốc chiếc xe đã chạy nhanh vun vút.
“Mẹ kiếp! Để nó chạy thoát rồi.” Một tên trong số những thuộc hạ của ông lớn vung chân đá mạnh hòn đá rồi chửi đổng lên.
“Giờ tính sao hả anh?”
“Còn tính sao nữa, về báo cáo lại với chủ nhân chứ sao?” Gã nói xong thì hùng hổ dẫn đám người quay trở về bệnh viện báo cáo.
Ở trên xe, Lâm Hy cố gắng lấy lại bình tĩnh sau đó mới quay sang nhìn người bên cạnh. Là một người đàn ông khá lịch lãm, có vẻ còn rất lạnh lùng.
“Cảm ơn anh.” Lâm Hy nói lời cảm ơn rất chân thành, sau đó không đợi người đàn ông trả lời cô đã nói tiếp: “Anh cho tôi xuống phía trước là được rồi.”
Người đàn ông chỉ “ừ” rồi không nói gì thêm, suy cho cùng thì bọn họ cũng không quen biết. Sau khi xuống xe, cô lại cảm ơn anh một lần nữa rồi quay người mau chóng rời đi.
Trên người có vô số các vết thương lớn nhỏ, Lâm Hy hiện tại không thể quay về tổ chức được nữa rồi.
Cô cứ đi mãi cũng không biết mình phải nên đi đâu, sức lực cũng đã cạn dần, trước mặt là căn nhà hoang rải rác phế liệu, cô không còn cách nào khác chỉ đành vào trong ẩn náu tạm thời.
Trời cũng đã dần tối, Lâm Hy định là sẽ ngủ lại đây một đêm rồi ngày mai tìm cách liên lạc với Hứa Dĩnh Hàn.
Hôm nay thời tiết đột nhiên chuyển lạnh bất thường, dù cơ thể đã sắp chết cóng nhưng Lâm Hy vẫn không dám đốt lửa để hơ ấm, cô sợ chẳng may sẽ gây nên sự chú ý cho đám người đang truy lùng cô, khó khăn lắm cô mới thoát được.
Càng về đêm nơi đây càng thêm lạnh lẽo, Lâm Hy ngồi co ro ở trong góc tường, xung quanh tứ phía đều là một mảng đen kịt.
Thân thể Lâm Hy run lên từng hồi, thời tiết đêm này lạnh đến thấu xương, cô không khỏi nhớ đến Hứa Dĩnh Hàn. Không biết hắn đã về hay chưa? Còn cả đám Hàn Tam nữa, giờ này chắc là bọn họ đã phát hiện ra được cô không còn ở biệt thự.
Lâm Hy co gối ôm chặt lấy chân mình, miệng không ngừng nỉ non.
“Hứa Dĩnh Hàn… mau đến cứu em… còn con của chúng ta nữa…”
Cô không dám chắc bản thân mình sẽ yên ổn được qua đêm nay, cô có một linh cảm rất nhanh thôi ông lớn sẽ tìm ra được nơi cô đang ẩn náu.
Một nơi tối tăm người ngoài vốn không thể nhìn vào được mà Lâm Hy còn thấy không an toàn, cô quyết định rời khỏi đây.
Ra đến bên ngoài, một cơn gió thổi qua khiến Lâm Hy rợn tóc gáy.
Chưa đi được bao xa, bớt chợt cô nghe thấy có tiếng bánh xe đang chầm chậm di chuyển về hướng căn nhà. Đoạn đường đất phía trước sỏi đá khá nhiều, về đêm lại càng yên tĩnh thế nên Lâm Hy nghe thấy rất rõ.
Thật ra, chuyện ông lớn biết cô mang thai cô cũng không quá bất ngờ, bởi nếu muốn biết thì rất dễ. Chuyện làm cô bất ngờ hơn đó là ông lớn ra lệnh cho cô phá bỏ đứa bé, vậy nên chắc chắn ông đã biết đứa bé có liên quan đến Hứa Dĩnh Hàn nên mới đích thân tự mình đến giải quyết triệt để.
Lâm Hy biết, cô đã phạm phải điều cấm kị.
Nếu là trước đây, cô sẽ không ngần ngại mà chấp nhận chịu mọi hình phạt, nhưng hiện tại thì không thể. Cô ngay tức khắc cúi thấp đầu cầu xin.
“Tôi biết là mình đã phạm phải lỗi lầm rất lớn, nhưng đứa bé không hề có tội, xin ông lớn khoan hồng độ lượng. Tôi chấp nhận tất cả mọi hình thức chịu phạt của tổ chức, chỉ xin ông lớn hãy tha cho đứa bé.” Lâm Hy lúc này đã vứt bỏ hết thảy tôn nghiêm để cầu xin nhưng dường như ông lớn vẫn chẳng mảy may để tâm đến.
Lâm Hy chỉ thấy, ông trực tiếp ra lệnh cho đám người vào trong lôi cô đến phòng phụ sản. Lâm Hy lúc này không biết lấy sức lực từ đâu mà có thể trong phút chốc hất văng đám người, giây sau cô quỳ hẳn dưới chân ông lớn: “Tôi cầu xin ông, xin đừng giết đứa bé. Ông muốn xử phạt tôi thế nào cũng được, tôi đều sẽ can tâm tình nguyện nghe theo.”
Tam Vương Gia thấy vậy liền ra lệnh cho đám thuộc hạ nhanh chóng lôi cô đi, nhưng giây sau đó ông lớn đã cản lại, đám thuộc hạ cũng lập tức hiểu ý mà lùi về sau.
Ông lớn vẫn ngồi ung dung, cụp mắt nhìn xuống cô gái đang quỳ dưới chân mình: “Suy nghĩ cho kĩ, địa phận ở Châu Âu sau này sẽ là của cô, nếu vẫn chưa chắc chắn, ta sẽ cho cô thêm ít thời gian.”
Lâm Hy không cần suy nghĩ, cô lập tức lắc đầu: “Tôi sẽ không bỏ đứa bé, tuyệt đối sẽ không!”
“Cô có biết kết cục của việc dám trái lại mệnh lệnh sẽ như thế nào không?” Lại là giọng nói điềm đạm không chút gợn sóng của ông lớn.
“Ngay bây giờ ta sẽ cho cô biết.” Chỉ vừa dứt câu, ông lớn ngay tức khắc ra hiệu cho đám thuộc hạ.
Lâm Hy hoảng loạn trợn mắt nhìn vào đám người đang hùng hổ lao đến, cô theo phản xạ lùi về sau nhưng càng lùi thì càng khó thoát.
Không biết có phải do cô quá sợ hãi hay không mà ngay cả phản ứng cũng trở nên chậm chạp hơn bình thường, chẳng bao lâu đã bị bọn chúng tóm được.
Chúng bẻ hai tay Lâm Hy ghì chặt phía sau rồi cứ thế lôi ngược cô đi.
Sức của bọn chúng thử hỏi Lâm Hy làm sao so được, từ những bước chân lảo đảo nhanh chóng biến thành giống như một con cá đang giãy giụa bị đám người lôi kéo lê lết suốt cả đoạn đường.
Hai bàn chân cũng vì ma sát với lực quá mạnh mà ứa máu. Lâm Hy khó khăn dùng sức nâng bàn chân đẫm máu của mình lên đá mạnh vào đầu gối của tên đi sau cùng, nhưng thoát được vòng vây của một tên thì vẫn còn nhiều tên nữa, cô căn bản không thể chống cự được.
Bọn chúng thấy cô phản kháng thì càng mạnh tay hơn, một tên nắm tóc, một tên túm lấy cổ áo cô lôi xềnh xệch trên hành lang bệnh viện. Mặc cho cô có gào thét đến mức độ nào thì cũng không có ai dám ra mặt giúp cô.
Bấy giờ Lâm Hy mới cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng, căn phòng nơi mà bác sĩ đang đợi sẵn để chuẩn bị tước đi mạng sống của đứa con trong bụng cô chỉ còn cách có mấy bước chân nữa là tới.
Con của cô không lẽ cứ chết một cách oan ức như vậy sao?
Lâm Hy bất giác muốn đưa tay xoa bụng, cô muốn kết nối với sinh linh bé nhỏ đang nằm trong bụng mình, muốn cảm nhận sự tồn tại của nó, nhưng hai tay cô lại bị bọn chúng giữ chặt.
Hốc mắt nặng trĩu, nước mắt bỗng tuôn trào.
Tâm trí Lâm Hy lúc này không ngừng nhớ đến khuôn mặt của Hứa Dĩnh Hàn, người đàn ông lãnh đạm lạnh lùng nhưng lại dịu dàng thỏa hiệp với cô.
Cô còn chưa có cơ hội nói cho hắn biết, cô đã mang trong mình giọt máu của hắn, là kết quả cho tình yêu của hai người, nhưng bây giờ chỉ e là… không còn cơ hội nữa.
Bọn chúng đã lôi được Lâm Hy tới trước căn phòng. Từ ngoài nhìn vào trong, Lâm Hy nhìn thấy bác sĩ đã ngồi đợi sẵn bên khay dụng cụ, bấy giờ Lâm Hy chỉ cảm thấy vị bác sĩ kia thật giống với một con quỷ ác nhân, còn căn phòng này nó như một địa ngục tăm tối chuẩn bị nuốt chửng cô vào trong đó.
Như bản năng của một người mẹ, Lâm Hy cố hết sức để thoát ra khỏi vòng vây của đám người, khó khăn lắm mới giựt được một cánh tay, cô với tới bám chặt lấy cửa. Cô bám chặt đến mức bàn tay lúc này cũng bắt đầu rỉ máu.
Cô tuyệt đối không cho phép bất cứ ai động đến con của cô, nếu bọn chúng vẫn cứ ngoan cố, cô nhất định sẽ giết chúng.
“Thả tôi ra, các người không được làm hại con của tôi!” Lâm Hy vừa bám chặt lấy cửa vừa gầm lên với đám người.
Chân cô liên tục vùng vẫy, làm loạn đủ kiểu khiến bọn chúng không cách nào có thể giữ cô được.
Rất nhanh tay bọn chúng đã thả lỏng, Lâm Hy nhân cơ hội nện mạnh từng cú lên bụng của hai tên ở gần trị trí chân của cô nhất, sau đó quay người điên cuồng chạy nhanh về phía đối diện.
Trước mắt Lâm Hy đã không thể xác định rõ được đâu là lối thoát của bệnh viện, nhưng cô vẫn cứ chạy, cô chỉ biết cắm mặt cắm mũi mà chạy, vì chỉ sợ nếu cô dừng, bọn chúng sẽ lại bắt cô phá bỏ đứa bé. Đứa bé là cốt nhục của cô, cô không thể để chúng làm hại đứa bé.
Cuối cùng cũng ra được đến cổng, từ phía sau Lâm Hy vẫn có thể nghe được tiếng bước chân dồn dập của đám người, bọn chúng sắp đuổi kịp cô.
Bất ngờ Lâm Hy đâm phải một chiếc ô tô đang chầm chậm rẽ vào một con đường đất nhỏ, cô không nghĩ nhiều lập tức ra hiệu cầu cứu. “Làm ơn, làm ơn cứu tôi…” Cô cứ đập cửa liên tục, lâu lâu lại ngó lại phía sau.
Thấy bọn chúng sắp đuổi được tới nơi rồi, Lâm Hy càng đập cửa dồn dập hơn: “Xin anh hãy cứu tôi, cứu con của tôi… làm ơn.”
Ngay khoảnh khắc bọn chúng sắp tóm được cô thì cửa xe phút chốc bật mở, cô không nhìn về phía sau nữa, lập tức mở cửa lao nhanh vào trong xe, thoáng chốc chiếc xe đã chạy nhanh vun vút.
“Mẹ kiếp! Để nó chạy thoát rồi.” Một tên trong số những thuộc hạ của ông lớn vung chân đá mạnh hòn đá rồi chửi đổng lên.
“Giờ tính sao hả anh?”
“Còn tính sao nữa, về báo cáo lại với chủ nhân chứ sao?” Gã nói xong thì hùng hổ dẫn đám người quay trở về bệnh viện báo cáo.
Ở trên xe, Lâm Hy cố gắng lấy lại bình tĩnh sau đó mới quay sang nhìn người bên cạnh. Là một người đàn ông khá lịch lãm, có vẻ còn rất lạnh lùng.
“Cảm ơn anh.” Lâm Hy nói lời cảm ơn rất chân thành, sau đó không đợi người đàn ông trả lời cô đã nói tiếp: “Anh cho tôi xuống phía trước là được rồi.”
Người đàn ông chỉ “ừ” rồi không nói gì thêm, suy cho cùng thì bọn họ cũng không quen biết. Sau khi xuống xe, cô lại cảm ơn anh một lần nữa rồi quay người mau chóng rời đi.
Trên người có vô số các vết thương lớn nhỏ, Lâm Hy hiện tại không thể quay về tổ chức được nữa rồi.
Cô cứ đi mãi cũng không biết mình phải nên đi đâu, sức lực cũng đã cạn dần, trước mặt là căn nhà hoang rải rác phế liệu, cô không còn cách nào khác chỉ đành vào trong ẩn náu tạm thời.
Trời cũng đã dần tối, Lâm Hy định là sẽ ngủ lại đây một đêm rồi ngày mai tìm cách liên lạc với Hứa Dĩnh Hàn.
Hôm nay thời tiết đột nhiên chuyển lạnh bất thường, dù cơ thể đã sắp chết cóng nhưng Lâm Hy vẫn không dám đốt lửa để hơ ấm, cô sợ chẳng may sẽ gây nên sự chú ý cho đám người đang truy lùng cô, khó khăn lắm cô mới thoát được.
Càng về đêm nơi đây càng thêm lạnh lẽo, Lâm Hy ngồi co ro ở trong góc tường, xung quanh tứ phía đều là một mảng đen kịt.
Thân thể Lâm Hy run lên từng hồi, thời tiết đêm này lạnh đến thấu xương, cô không khỏi nhớ đến Hứa Dĩnh Hàn. Không biết hắn đã về hay chưa? Còn cả đám Hàn Tam nữa, giờ này chắc là bọn họ đã phát hiện ra được cô không còn ở biệt thự.
Lâm Hy co gối ôm chặt lấy chân mình, miệng không ngừng nỉ non.
“Hứa Dĩnh Hàn… mau đến cứu em… còn con của chúng ta nữa…”
Cô không dám chắc bản thân mình sẽ yên ổn được qua đêm nay, cô có một linh cảm rất nhanh thôi ông lớn sẽ tìm ra được nơi cô đang ẩn náu.
Một nơi tối tăm người ngoài vốn không thể nhìn vào được mà Lâm Hy còn thấy không an toàn, cô quyết định rời khỏi đây.
Ra đến bên ngoài, một cơn gió thổi qua khiến Lâm Hy rợn tóc gáy.
Chưa đi được bao xa, bớt chợt cô nghe thấy có tiếng bánh xe đang chầm chậm di chuyển về hướng căn nhà. Đoạn đường đất phía trước sỏi đá khá nhiều, về đêm lại càng yên tĩnh thế nên Lâm Hy nghe thấy rất rõ.