Chương 69: Đày đến đảo hoang
Trời dần sáng, một biển mây tràn ngập ánh bình minh. Khung cảnh tuyệt đẹp như một bức tranh thiên nhiên được họa lên một cách đầy điêu nghệ.
Đảo hoang, một nơi biệt lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Ba phía Tây, Nam, Bắc đều là rừng nguyên sinh bị mây mù bao phủ. Phía Đông là vùng biển rộng lớn, nơi đây hẻo lánh đến mức cả một con thuyền cũng không hề thấy hiện hữu hay tồn tại.
Xung quanh ngoài cây cối và nước ra thì chỉ toàn là đá với cát, dựa vào điều kiện thiếu thốn ở đây e là sẽ rất khó để con người có thể sinh tồn. Đảo hoang lại rất hiếm người biết, bởi nơi đây là một vùng đất tách biệt với môi trường sống bên ngoài, chiếm một vị trí rất nhỏ trên bản đồ thế giới nhưng lại chẳng có mấy ai quan tâm đến hòn đảo bị bỏ hoang này.
Cho nên, nếu không có bản đồ rõ ràng địa hình ở đảo hoang thì có khả năng người bị đày đến đây sẽ mãi mãi không thể trở về thế giới vốn thuộc về mình.
Phía trước là một màn tối đen, đôi mắt đang nhắm kịt loáng thoáng đón nhận được một chút ánh sáng.
Cô đã tỉnh, chỉ là toàn thân hiện tại đã đau đớn đến mức không thể cử động được, cũng không cách nào có thể mở mắt được. Lâm Hy vô thức đưa tay sờ bụng mình, chỉ cần đứa bé được bình an vô sự, cô chịu một chút đau đớn cũng chẳng sao.
Xung quanh bỗng cảm nhận được hơi thở của con người, Lâm Hy muốn mở miệng nói chuyện nhưng sức cùng lực kiệt khiến cô không sao có thể thốt lên lời.
Bên tai là tiếng xì xào của rất nhiều người nhưng Lâm Hy nghe không hiểu, cũng không thể mở mắt để nhìn. Thoáng chốc, có ai đó bất ngờ nắm lấy tóc cô kéo đi, rất may dưới lưng cô là đống cát mịn, nếu không thì với lực kéo thô lỗ đó e là một người con gái như cô sẽ không thể nào chịu đựng nổi. Nhưng vẫn là bị cọ xát quá mạnh, tấm lưng nhỏ bé rất nhanh đã rướm máu.
Dưới lưng là cơn đau như xé nát da thịt, trên da đầu lại tê dại như sắp sửa nổ tung vì bị chúng nắm tóc lôi đi với một khoảng thời gian rất dài, dài đến mức từ những tiếng sóng dập dìu bị thay thế bởi tiếng cười nói của một đám thổ dân.
Sau gáy lại tiếp tục hứng chịu một lực mạnh mẽ, cô một lần nữa ngất đi.
Khi tỉnh lại, bấy giờ cô mới có thể mở mắt. Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, sáng hay chiều cũng không rõ, chỉ biết hiện tại bây giờ đang là ban ngày.
Tuy đã có thể nhìn thấy nhưng trước mắt lại rất mơ hồ, Lâm Hy bấm chặt lòng bàn tay cố gắng để mình tỉnh táo, cô nhìn vào một đám người đang vây quanh nhìn cô với một ánh mắt mỉa mai thèm thuồng.
Nhìn bộ dạng của đám người bọn họ nhếch nhác chẳng khác gì ăn mày, tất cả đều là đàn ông, khoảng bảy tám người gì đó. Tóc tai rũ rượi, bộ đồ rách rưới bẩn thỉu, chưa kể da của bọn họ chỗ loang chỗ lổ trông rất quỷ dị.
Đám người này có thể cũng là những người bị đày tới hoặc là chẳng may lạc vào vùng đất biệt lập không thể thoát ra, lâu ngày khiến bọn họ trở thành những con người có lối sống như thời nguyên thủy này.
Lâm Hy đang nằm trên một tảng đá, phía trên là những con người chụm đầu lại nhìn chằm chằm vào cô như thể đang nhìn vào một con mồi thơm ngon trước mặt.
Tảng đá nằm ở giữa khu rừng rậm, nhưng ở một phía xa xa vẫn có thể nhìn thấy được bầu trời đầy ánh hoàng hôn rực rỡ.
Trong lòng Lâm Hy dâng lên một cảm giác bình yên đến kỳ lạ. Chỉ tiếc là, cảm giác ấy xuất hiện rất ngắn ngủi, chẳng mấy chốc đã bị vùi lấp bởi sự thống khổ tột cùng và tuyệt vọng, là cảm giác chết tâm…
Lâm Hy nhẫn nhục chịu sự hành hạ, những bàn tay thô lỗ không ngừng tra tấn dày vò cô.
Một cước vung tới, đá mạnh lên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô, vệt máu đỏ từ khóe miệng chảy xuống, Lâm Hy chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
“Địa phận của chúng ta xưa nay chỉ thu nhận nam, không thu nhận nữ.” Một giọng nói thô lỗ cất lên: “Hơn nữa, cô gái này chỗ nào cũng chằng chịt vết thương, làm chuyện với xác khô chẳng thà đi kiếm thịt ăn sẽ hưng phấn hơn. Quy luật cũ, thả cô ta ra biển làm mồi cho cá đi.”
“Nào ông anh, không có hứng thú cũng phải hỏi xem chúng tôi đây có hứng thú không chứ?” Gã đàn ông nọ ngông nghênh đứng chống nạnh nói.
Nhìn những con người quỷ dị đang nhìn cô với một ánh mắt thèm thuồng như bị bỏ đói lâu năm, Lâm Hy sợ đến phát khiếp. Cô ráng nín nhịn cơn đau nhổm người muốn bỏ chạy nhưng giây sau đó đã bị bọn chúng nắm lấy cẳng chân kéo về.
“Chạy đi đâu?” Sau đó là một tiếng “chát” rất mạnh, gã ta đánh đúng ngay vị trí ban nãy Lâm Hy bị đá khiến vết thương cũ chưa lành đã lại chồng chất thêm vết thương mới.
Bàn tay dơ bẩn thành thục lột từng món đồ trên người Lâm Hy, cô cắn răng chịu nhục, tay chân đều bị bốn người mỗi góc giữ chặt.
Xem ra lần này cô khó thoát.
Đảo hoang, một nơi biệt lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Ba phía Tây, Nam, Bắc đều là rừng nguyên sinh bị mây mù bao phủ. Phía Đông là vùng biển rộng lớn, nơi đây hẻo lánh đến mức cả một con thuyền cũng không hề thấy hiện hữu hay tồn tại.
Xung quanh ngoài cây cối và nước ra thì chỉ toàn là đá với cát, dựa vào điều kiện thiếu thốn ở đây e là sẽ rất khó để con người có thể sinh tồn. Đảo hoang lại rất hiếm người biết, bởi nơi đây là một vùng đất tách biệt với môi trường sống bên ngoài, chiếm một vị trí rất nhỏ trên bản đồ thế giới nhưng lại chẳng có mấy ai quan tâm đến hòn đảo bị bỏ hoang này.
Cho nên, nếu không có bản đồ rõ ràng địa hình ở đảo hoang thì có khả năng người bị đày đến đây sẽ mãi mãi không thể trở về thế giới vốn thuộc về mình.
Phía trước là một màn tối đen, đôi mắt đang nhắm kịt loáng thoáng đón nhận được một chút ánh sáng.
Cô đã tỉnh, chỉ là toàn thân hiện tại đã đau đớn đến mức không thể cử động được, cũng không cách nào có thể mở mắt được. Lâm Hy vô thức đưa tay sờ bụng mình, chỉ cần đứa bé được bình an vô sự, cô chịu một chút đau đớn cũng chẳng sao.
Xung quanh bỗng cảm nhận được hơi thở của con người, Lâm Hy muốn mở miệng nói chuyện nhưng sức cùng lực kiệt khiến cô không sao có thể thốt lên lời.
Bên tai là tiếng xì xào của rất nhiều người nhưng Lâm Hy nghe không hiểu, cũng không thể mở mắt để nhìn. Thoáng chốc, có ai đó bất ngờ nắm lấy tóc cô kéo đi, rất may dưới lưng cô là đống cát mịn, nếu không thì với lực kéo thô lỗ đó e là một người con gái như cô sẽ không thể nào chịu đựng nổi. Nhưng vẫn là bị cọ xát quá mạnh, tấm lưng nhỏ bé rất nhanh đã rướm máu.
Dưới lưng là cơn đau như xé nát da thịt, trên da đầu lại tê dại như sắp sửa nổ tung vì bị chúng nắm tóc lôi đi với một khoảng thời gian rất dài, dài đến mức từ những tiếng sóng dập dìu bị thay thế bởi tiếng cười nói của một đám thổ dân.
Sau gáy lại tiếp tục hứng chịu một lực mạnh mẽ, cô một lần nữa ngất đi.
Khi tỉnh lại, bấy giờ cô mới có thể mở mắt. Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, sáng hay chiều cũng không rõ, chỉ biết hiện tại bây giờ đang là ban ngày.
Tuy đã có thể nhìn thấy nhưng trước mắt lại rất mơ hồ, Lâm Hy bấm chặt lòng bàn tay cố gắng để mình tỉnh táo, cô nhìn vào một đám người đang vây quanh nhìn cô với một ánh mắt mỉa mai thèm thuồng.
Nhìn bộ dạng của đám người bọn họ nhếch nhác chẳng khác gì ăn mày, tất cả đều là đàn ông, khoảng bảy tám người gì đó. Tóc tai rũ rượi, bộ đồ rách rưới bẩn thỉu, chưa kể da của bọn họ chỗ loang chỗ lổ trông rất quỷ dị.
Đám người này có thể cũng là những người bị đày tới hoặc là chẳng may lạc vào vùng đất biệt lập không thể thoát ra, lâu ngày khiến bọn họ trở thành những con người có lối sống như thời nguyên thủy này.
Lâm Hy đang nằm trên một tảng đá, phía trên là những con người chụm đầu lại nhìn chằm chằm vào cô như thể đang nhìn vào một con mồi thơm ngon trước mặt.
Tảng đá nằm ở giữa khu rừng rậm, nhưng ở một phía xa xa vẫn có thể nhìn thấy được bầu trời đầy ánh hoàng hôn rực rỡ.
Trong lòng Lâm Hy dâng lên một cảm giác bình yên đến kỳ lạ. Chỉ tiếc là, cảm giác ấy xuất hiện rất ngắn ngủi, chẳng mấy chốc đã bị vùi lấp bởi sự thống khổ tột cùng và tuyệt vọng, là cảm giác chết tâm…
Lâm Hy nhẫn nhục chịu sự hành hạ, những bàn tay thô lỗ không ngừng tra tấn dày vò cô.
Một cước vung tới, đá mạnh lên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô, vệt máu đỏ từ khóe miệng chảy xuống, Lâm Hy chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
“Địa phận của chúng ta xưa nay chỉ thu nhận nam, không thu nhận nữ.” Một giọng nói thô lỗ cất lên: “Hơn nữa, cô gái này chỗ nào cũng chằng chịt vết thương, làm chuyện với xác khô chẳng thà đi kiếm thịt ăn sẽ hưng phấn hơn. Quy luật cũ, thả cô ta ra biển làm mồi cho cá đi.”
“Nào ông anh, không có hứng thú cũng phải hỏi xem chúng tôi đây có hứng thú không chứ?” Gã đàn ông nọ ngông nghênh đứng chống nạnh nói.
Nhìn những con người quỷ dị đang nhìn cô với một ánh mắt thèm thuồng như bị bỏ đói lâu năm, Lâm Hy sợ đến phát khiếp. Cô ráng nín nhịn cơn đau nhổm người muốn bỏ chạy nhưng giây sau đó đã bị bọn chúng nắm lấy cẳng chân kéo về.
“Chạy đi đâu?” Sau đó là một tiếng “chát” rất mạnh, gã ta đánh đúng ngay vị trí ban nãy Lâm Hy bị đá khiến vết thương cũ chưa lành đã lại chồng chất thêm vết thương mới.
Bàn tay dơ bẩn thành thục lột từng món đồ trên người Lâm Hy, cô cắn răng chịu nhục, tay chân đều bị bốn người mỗi góc giữ chặt.
Xem ra lần này cô khó thoát.