Chương 1: Trọng sinh
Kiều Anh hai tay chống cằm nhìn qua chấn song cửa sổ. Đến bây giờ cô vẫn không thể tin được mình trọng sinh về sáu tuổi. Người khác có lẽ sẽ vui sướng đến phát điên. Về thập niên chín tư sẽ có bao nhiêu cơ hội đang chờ đón bạn. Làm giàu đi lên đỉnh cao nhân sinh không phải chuyện khó đúng không?
Nhưng với kẻ nghèo hèn lại học sinh dở như cô sẽ đối mặt điều gì? Đó là trong túi không có một xu, là mười hai năm gian khổ học tập. À không, với sự kỳ vọng của lão mẹ còn phải thêm bốn năm đại học nữa. Mười sáu năm, nghĩ thôi trước mắt cô tối sầm lại. Quá khó khăn, cô cần bình tĩnh trong chốc lát.
"Anh Anh, con còn chưa ngủ dậy à?"
Chưa kịp thương xuân bi thu Kiều Anh đã bị tiếng rống của lão mẹ làm hoàn hồn. Nhìn tuổi trẻ hai mươi mấy năm lão mẹ, Kiều Anh không khỏi cảm khái: "Mẹ cô dù ba mươi hay năm mươi tuổi sức sống bắn ra bốn phía." Này không lão mẹ vừa đi vừa nói không ngừng nghỉ: "Biết hôm nay là ngày gì không mà còn ngồi ngẩn người? Khai giảng lớp một đấy. Nhanh lên kẻo muộn!"
Có lẽ nhìn khuôn mặt dại ra đến ngu si của Kiều Anh, mẹ cô đành phải xách cô xuống giường. Năm mười bước cô đã bị lão mẹ xách đến sân giếng cạnh nhà. Lão mẹ thuần thục lấy gáo múc nước đổ vào chậu nhựa nhỏ. Thấy nước gần đầy mẹ đứng dậy lấy khăn mặt trên dây phơi xuống đặt vào chậu nước. Hai tay vò qua lại mấy lần mẹ cô vắt khô khăn. Một tay giữ cằm cô một tay nhẹ nhàng chà lau mặt. Chỉ chốc lát khuôn mặt đã sáng sủa không ít. Lau xong mặt lão mẹ không nhàn rỗi, tay nhanh nhẹn lấy bàn chải nhỏ nặn chút kem đánh răng đưa cho cô. Kiều Anh toàn bộ quá trình ngoan ngoãn như rối gỗ. Tay cô cầm bàn chải đưa lên miệng đánh răng. Không biết do động tác quá mạnh tay hay là nguyên nhân khác. Một em răng cửa của cô đã anh dũng hi sinh.
Sau khi an táng xong chiếc răng sữa Kiều Anh ngồi xuống xử lý bữa ăn sáng của mình. Một bát mỳ với trứng tráng. Với tình hình kinh tế nhà cô bữa ăn này đã thật không tồi rồi. Bố mẹ cô đều là nông dân. Thu nhập hàng năm chỉ tạm đủ ăn. Bố cô có nghề phụ là làm mộc. Nhưng tay nghề không cao chỉ làm lặt vặt kiếm khoản thu nhập thêm. Nghĩ đến bố Kiều Anh quay sang hỏi lão mẹ: "Bố con đi đâu vậy mẹ?"
"Bố con sang làng bên làm nghề mộc. Hôm qua mới nói con quên rồi sao?" Mẹ tôi khó hiểu hỏi lại.
Kiều Anh có thể nói cái gì chỉ cười trừ rồi hỏi sang chuyện khác: "Chị Ngọc Anh đi đâu mà không ăn sáng vậy mẹ?"
Đúng vậy nhà cô có hai đóa kiều hoa đặt tên khá là mỹ miều: Ngọc Anh và Kiều Anh. Ở hàng loạt giấy khai sinh thị này thị kia. Thì tên của chị em cô không khác gì hoa hồng giữa một rừng hoa dại. Tuy tên này cũng mang đến cho cô những phiền phức không hề nhỏ. Ví dụ như tên cô luôn nằm trong tốp đầu sổ đầu bài, lại ví dụ như thầy cô giáo dễ dàng ghi nhớ tên cô. Đối với học sinh dở thì việc thầy cô giáo nhớ tên mình không khác gì một hồi tai nạn. Chuyện cũ nhắc lại mà kinh!
Bỏ qua những phiền phức này cô còn khá thích tên của mình.
"Chị con sáng nay đi sớm gặp giáo viên chủ nhiệm." Mẹ cô vừa nói đến con gái lớn tinh thần lại phấn chấn lên cảm khái nói: "Chỉ là lớp trưởng tép riu thôi mà họp này họp kia!"
Giọng ghét bỏ mà miệng mẹ cô cười toét đến tận mang tai. Kiều Anh quay mặt đi không lỡ nhìn thẳng. Mẹ cô vui vẻ vậy cũng đúng thôi. Ở nông thôn thời buổi này, con đường thay đổi đời duy nhất chỉ có thể là học thật giỏi. Thi đỗ đại học ra tìm việc ngồi văn phòng là niềm mơ ước của các bậc cha mẹ. Cho dù là học sinh kém như Kiều Anh kiếp trước bố mẹ cô cũng bắt cô phải học xong cao đẳng. Tuy rằng sau lại công việc của cô chẳng chút liên quan gì đến ngành cô học cả. Nhưng cô vẫn luôn cám ơn sự duy trì của bố mẹ. Nghĩ đến bố mẹ vất vả nuôi cô lên người kiếp trước. Nhìn đến nụ cười hạnh phúc của lão mẹ lúc này. Cô quyết định vẫn là làm cho bố mẹ vui vẻ tự hào về mình vẫn hơn. "Không phải học tập sao? Cô có thể!"
Kết thúc bữa sáng, lão mẹ cẩn thận dắt ra chiếc xe đạp Phượng Hoàng huyền thoại. Đây là phương tiện đi lại duy nhất trong nhà cô. Kiều Anh lại gần lưu luyến vuốt lên xe mấy lần. Đây là lão chiến hữu của cô. Kiếp trước nó đồng hành với cô suốt quãng đời học sinh. Đến khi cô vào cao đẳng mới thôi. Không nói đến hình thức xấu đẹp, độ bền khỏe của em xe này bỏ xa những chiếc xe đạp khác mấy con phố. Cho nên Kiều Anh rất tự tin leo lên ghế sau ngồi xuống. Lão mẹ quay lại kiểm tra thấy cô ngồi ổn, nhấc chân đạp xe về phía trước.
Chiếc xe từ từ lao ra ngoài đường làng. Đường làng vẫn là đường đất thô sơ lồi lõm. Lão mẹ kỹ thuật tạm ổn, thuần thục lé qua hết ổ gà ổ vịt. Hôm nay vì vụ răng sữa rụng trì hoãn thời gian. Nên khi mẹ con cô đến trường tiểu học rất đông người đã vây kín cổng trường. Lão mẹ dựng xe đạp bên đường, dắt tay Kiều Anh dáo dác tìm kiếm người quen.
"Anh Anh, ở bên này!" Không đợi mẹ con cô tìm lâu lắm, phía trước một hàng có mấy bé trai bé gái vẫy tay gọi cô. Đến gần Kiều Anh phát hiện mấy khuôn mặt vừa quen vừa lạ này. Đây chẳng phải đồng bọn của cô sao?
"Các bạn nhỏ đã lâu không thấy!"
Nhưng với kẻ nghèo hèn lại học sinh dở như cô sẽ đối mặt điều gì? Đó là trong túi không có một xu, là mười hai năm gian khổ học tập. À không, với sự kỳ vọng của lão mẹ còn phải thêm bốn năm đại học nữa. Mười sáu năm, nghĩ thôi trước mắt cô tối sầm lại. Quá khó khăn, cô cần bình tĩnh trong chốc lát.
"Anh Anh, con còn chưa ngủ dậy à?"
Chưa kịp thương xuân bi thu Kiều Anh đã bị tiếng rống của lão mẹ làm hoàn hồn. Nhìn tuổi trẻ hai mươi mấy năm lão mẹ, Kiều Anh không khỏi cảm khái: "Mẹ cô dù ba mươi hay năm mươi tuổi sức sống bắn ra bốn phía." Này không lão mẹ vừa đi vừa nói không ngừng nghỉ: "Biết hôm nay là ngày gì không mà còn ngồi ngẩn người? Khai giảng lớp một đấy. Nhanh lên kẻo muộn!"
Có lẽ nhìn khuôn mặt dại ra đến ngu si của Kiều Anh, mẹ cô đành phải xách cô xuống giường. Năm mười bước cô đã bị lão mẹ xách đến sân giếng cạnh nhà. Lão mẹ thuần thục lấy gáo múc nước đổ vào chậu nhựa nhỏ. Thấy nước gần đầy mẹ đứng dậy lấy khăn mặt trên dây phơi xuống đặt vào chậu nước. Hai tay vò qua lại mấy lần mẹ cô vắt khô khăn. Một tay giữ cằm cô một tay nhẹ nhàng chà lau mặt. Chỉ chốc lát khuôn mặt đã sáng sủa không ít. Lau xong mặt lão mẹ không nhàn rỗi, tay nhanh nhẹn lấy bàn chải nhỏ nặn chút kem đánh răng đưa cho cô. Kiều Anh toàn bộ quá trình ngoan ngoãn như rối gỗ. Tay cô cầm bàn chải đưa lên miệng đánh răng. Không biết do động tác quá mạnh tay hay là nguyên nhân khác. Một em răng cửa của cô đã anh dũng hi sinh.
Sau khi an táng xong chiếc răng sữa Kiều Anh ngồi xuống xử lý bữa ăn sáng của mình. Một bát mỳ với trứng tráng. Với tình hình kinh tế nhà cô bữa ăn này đã thật không tồi rồi. Bố mẹ cô đều là nông dân. Thu nhập hàng năm chỉ tạm đủ ăn. Bố cô có nghề phụ là làm mộc. Nhưng tay nghề không cao chỉ làm lặt vặt kiếm khoản thu nhập thêm. Nghĩ đến bố Kiều Anh quay sang hỏi lão mẹ: "Bố con đi đâu vậy mẹ?"
"Bố con sang làng bên làm nghề mộc. Hôm qua mới nói con quên rồi sao?" Mẹ tôi khó hiểu hỏi lại.
Kiều Anh có thể nói cái gì chỉ cười trừ rồi hỏi sang chuyện khác: "Chị Ngọc Anh đi đâu mà không ăn sáng vậy mẹ?"
Đúng vậy nhà cô có hai đóa kiều hoa đặt tên khá là mỹ miều: Ngọc Anh và Kiều Anh. Ở hàng loạt giấy khai sinh thị này thị kia. Thì tên của chị em cô không khác gì hoa hồng giữa một rừng hoa dại. Tuy tên này cũng mang đến cho cô những phiền phức không hề nhỏ. Ví dụ như tên cô luôn nằm trong tốp đầu sổ đầu bài, lại ví dụ như thầy cô giáo dễ dàng ghi nhớ tên cô. Đối với học sinh dở thì việc thầy cô giáo nhớ tên mình không khác gì một hồi tai nạn. Chuyện cũ nhắc lại mà kinh!
Bỏ qua những phiền phức này cô còn khá thích tên của mình.
"Chị con sáng nay đi sớm gặp giáo viên chủ nhiệm." Mẹ cô vừa nói đến con gái lớn tinh thần lại phấn chấn lên cảm khái nói: "Chỉ là lớp trưởng tép riu thôi mà họp này họp kia!"
Giọng ghét bỏ mà miệng mẹ cô cười toét đến tận mang tai. Kiều Anh quay mặt đi không lỡ nhìn thẳng. Mẹ cô vui vẻ vậy cũng đúng thôi. Ở nông thôn thời buổi này, con đường thay đổi đời duy nhất chỉ có thể là học thật giỏi. Thi đỗ đại học ra tìm việc ngồi văn phòng là niềm mơ ước của các bậc cha mẹ. Cho dù là học sinh kém như Kiều Anh kiếp trước bố mẹ cô cũng bắt cô phải học xong cao đẳng. Tuy rằng sau lại công việc của cô chẳng chút liên quan gì đến ngành cô học cả. Nhưng cô vẫn luôn cám ơn sự duy trì của bố mẹ. Nghĩ đến bố mẹ vất vả nuôi cô lên người kiếp trước. Nhìn đến nụ cười hạnh phúc của lão mẹ lúc này. Cô quyết định vẫn là làm cho bố mẹ vui vẻ tự hào về mình vẫn hơn. "Không phải học tập sao? Cô có thể!"
Kết thúc bữa sáng, lão mẹ cẩn thận dắt ra chiếc xe đạp Phượng Hoàng huyền thoại. Đây là phương tiện đi lại duy nhất trong nhà cô. Kiều Anh lại gần lưu luyến vuốt lên xe mấy lần. Đây là lão chiến hữu của cô. Kiếp trước nó đồng hành với cô suốt quãng đời học sinh. Đến khi cô vào cao đẳng mới thôi. Không nói đến hình thức xấu đẹp, độ bền khỏe của em xe này bỏ xa những chiếc xe đạp khác mấy con phố. Cho nên Kiều Anh rất tự tin leo lên ghế sau ngồi xuống. Lão mẹ quay lại kiểm tra thấy cô ngồi ổn, nhấc chân đạp xe về phía trước.
Chiếc xe từ từ lao ra ngoài đường làng. Đường làng vẫn là đường đất thô sơ lồi lõm. Lão mẹ kỹ thuật tạm ổn, thuần thục lé qua hết ổ gà ổ vịt. Hôm nay vì vụ răng sữa rụng trì hoãn thời gian. Nên khi mẹ con cô đến trường tiểu học rất đông người đã vây kín cổng trường. Lão mẹ dựng xe đạp bên đường, dắt tay Kiều Anh dáo dác tìm kiếm người quen.
"Anh Anh, ở bên này!" Không đợi mẹ con cô tìm lâu lắm, phía trước một hàng có mấy bé trai bé gái vẫy tay gọi cô. Đến gần Kiều Anh phát hiện mấy khuôn mặt vừa quen vừa lạ này. Đây chẳng phải đồng bọn của cô sao?
"Các bạn nhỏ đã lâu không thấy!"