Chương : 4
Sau khi xử lý vết thương, bác sĩ của trường đã mượn một đôi dép dùng một lần và đưa cho Tiền Thiên Thiên, cô khập khiễng quay trở lại lớp học, lúc này hầu hết học sinh đều đã quay lại, thấy cô ấy như vậy, một số bạn học nữ đã đến hỏi thăm.
Dù sao thì Tiền Thiên Thiên cũng là “người lớn” đã có vài năm trong xã hội, năng lực ngoại giao vẫn tốt, một lúc sau mọi người mới biết vết thương ở chân của cô là do bị hộp Coca rơi trúng.
“Hôm nay không tiện. Ngày mai mời các cậu ăn cơm.” Cô ngồi vào chỗ, giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười ngọt ngào, không có chút hung hăng nào, trông rất thoải mái.
Nhưng có một số người thích nó, tự nhiên nhìn sẽ không vừa mắt. Một bạn học nữ bước đến nói chuyện phiếm: “Thiên Thiên cậu thực sự chuyển đến lớp chúng mình vì Khúc Thiên Nguyên à?”
“Sao lại nói vậy?” Tiền Thiên Thiên nói, “Lớp đứng đầu chính là lớp của chúng ta, tớ vì nghiêm túc học tập mới chuyển đến.”
Nữ sinh kia vẫn rất khó hiểu: “Nhưng lớp đứng đầu đâu phải lớp mình?”.
Tiền Thiên Thiên nói một cách bình tĩnh: “Ồ, đó có thể là tớ nhớ nhầm, nhưng không sao. Chẳng bao lâu nữa lớp đứng đầu sẽ là lớp chúng ta thôi.”
Cô sẽ thúc giục tiều lão công nhà mình học hành.
Tiền Thiên Thiên luôn đạt điểm rất cao ở trường, điểm thi vào đại học cao hơn nhiều so với các bạn cùng ngành, hoàn toàn có thể vào 10 trường hàng đầu Trung Quốc nhưng lại chọn trường cao đẳng ở nước ngoài.
Nhưng sau bao nhiêu năm, những kiến thức cấp 3 gần như cũng quên sạch… Cô phải dành thời gian ôn lại và học tập.
Nữ sunh kia có vẻ không cam lòng, tiếp tục hỏi: “Vậy thì cậu thích nam sinh nào trong lớp chúng ta?”
Tiền Thiên Thiên chớp mắt, nhôn từ thẳng thắn mà nói: “Chúng ta vẫn còn là học sinh, học sinh nên tập trung vào việc học, đừng nên yêu sớm.” Như sợ bị người khác nghe thấy, từ “yêu sớm” được nói ra rất khẽ.
Nữ sinh: “…”
Cô ta không thể nhận được câu trả lời mà cô ta nên đã quay trở lại chỗ ngồi của mình và thì thầm với bàn phía trước và phía sau.
Tiền Thiên Thiên lắc đầu, sau đó một cô gái khác đi tới: “Cậu có biết tại sao trước giờ vị trí này lại bị bỏ trống không?”
“Tại sao?” Tiền Thiên Thiên phối hợp hỏi.
Cô ấy bí ẩn nói: “Bởi vì Tần Việt ở phía sau, cậu ta đã xua đuổi tất cả những người ngồi trước mặt.”
Tiền Thiên Thiên đang lo không tìm được cơ hội để hiểu chuyện gì đã xảy ra với Tần Việt lúc trước ở trường, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội đang được trao bây giờ được, ngay lập tức kéo nữ sinh ấy đến bên cạnh mình ngồi xuống, nhìn cô ấy với ánh mắt tò mò.
Nữ sinh kia bắt đầu giiusp Tiền Thiên Thiên phổ vập khoa học về Tần Việt ở trường kiêu ngạo và độc đoán như thế nào: “Mặc dù cậu ấy đẹp trai nhưng cậu ấy rất dữ dằn. Mắt lúc nào cũng trừng trừng, tim đập thình thịch. Lần trước có một chụ gái học lớp trên tặng đưa thư tình cho cậu ấy, bị cậu ấy mắng té tát “.
Tiền Thiên Thiên: “…”
“Hơn nữa, cậu ấy không nhẹ nhàng với các bạn nữ trong lớp chúng ta. Lần trước, Hạ Tiểu Thiên dọn phòng sách. Ôm một một cái hộp lớn như vậy, gặp cậu ấy trên đường vẫn không dám di chuyển để tránh đụng cậu ấy, còn chưa nói đến bắt tay.”
Tiền Thiên Thiên: “…”
Cô gái: “…” Không có phản ứng gì cả.
“Cho nên, cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, ngàn vạn lần đừng thích Tần Việt, sẽ khổ sở dấy.” Nữ sinh đó cuối cùng nói xong câu này, đột nhiên cảm thấy khác thường, chậm rãi quay đầu sang phải.
Tần Việt dựa vào bàn của Khúc Thiên Nguyên, cười như không cười nhìn cô. Khúc Thiên Nguyên nhìn vẻ hóng hớt phấn khích không chê náo nhiệt: “Lưu Mỹ Hân, nếu cậu không thích Việt ca như vậy, sao hôm nọ còn tặng cho cậu ấy một hộp chocolate? ”
Lưu Mỹ Hân ôm mặt trở về vị trí của mình, Tiền Thiên Thiên nhận thấy một ánh mắt, ngẩng đầu lên, nhìn Tần Việt vô tội.
Tần Việt ngồi xuống, không biểu cảm lấy điện thoại ra chơi.
Khúc Thiên Nguyên đặt hộp thức ăn trong tay lên bàn Tiền Thiên Thiên, nháy mắt nói: “Cho cậu này, Việt ca xuất thẻ đấy.”
Trên thực tế, Tần Việt thường mời các tiểu đệ của mình đi ăn trưa, nhưng Tiền Thiên Thiên hiểu nhầm, nghĩ rằng Tần Việt đặc biệt mua riêng cho cô.
Bản chất của tiểu lão công nhà mình vẫn tốt.
“Cám ơn.” Tiền Thiên Thiên xoay người, cầm hộp cơm, rưng rưng nhìn Tần Việt.
Tay ấn bàn phím của Tần Việt dừng lại, ngẩng đầu nói: “Chân đau còn không?”
Tiền Thiên Thiên: “…”
Nhịn xuống đi.
Điền Thiên Nguyên phẫn nộ: “Bạn học Tiền Đa Đa*, nhưng là ta gọi ngươi bữa cơm, ngươi chỉ cảm tạ hắn không có cảm ơn ta, điều này làm cho ta rất buồn.”
*Tiền Đa Đa: cậu bạn này đặt biệt danh này có nghĩa là tiền nhiều hơn đấy ^^
“Tiền… Đa Đa?” Mặt Tiền Thiên Thiên đen lại ngay lập tức.
Khúc Thiên Nguyên hoàn toàn không để ý đến điều đó, vui vẻ nói: “Cậu không nghĩ cái tên Tiền Đa Đa này đặc biệt thích hợp với cậu sao? Tại sao lúc trước bố mẹ cậu không lấy cái tên Tiền Đa Đa cho cậu, mà họ lại muốn…”
Tiền Thiên Thiên nhét cái đùi gà trên cùng của hộp cơm vào miệng Khúc Thiên Nguyên, tai cô cuối cùng cũng được yên lặng.
Tetris trên điện thoại di động của Tần Việt đã lấp đầy toàn bộ màn hình, nhìn bóng lưng của Tiền Thiên Thiên, anh cụp mắt xuống để che giấu suy nghĩ trong mắt.
Buổi chiều tan học, Tiền Thiên Thiên nhận được điện thoại từ ba Tiền: “Thiên Thiên, tan học chưa? Ba đang ở cổng trường.”
Tiền Thiên Thiên: “…”
Các bạn trong lớp chưa kịp nói xong, cô đã nói nhỏ: “Cha, con không phải đã nói cha không cần đến đón con sao?”
Cha Tiền: “Sáng nay cha đã không đưa con đi học rồi, chiều cha cũng không đến đón. Cha không yên tâm.”
Tần Việt và Khúc Thiên Nguyên đã đi ra khỏi phòng học, Tiền Thiên Thiên thở dài, nằm trên bàn: “Chờ mọi người đi rồi, con sẽ ra sau.”
“Ba ba sẽ đi vào đón con.” Giọng của cha Tiền ngay lập tức cao lên vài độ.
“Không, không, không.” Tiền Thiên Thiên nhanh chóng lắc đầu, nếu cha cô đi vào sẽ tạo nên một trận oanh động, “Con sẽ nhanh thôi, cha chờ con trên xe, đừng xuống xe, cha ngoan một chút đi.
Cha Tiền: “…”
Cúp điện thoại, cha Tiền ngẩn người nhìn điện thoại.
“Tiền tổng, có chuyện gì vậy?” Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu.
Cha Tiền lắc đầu: “Không có gì.”
Sau đó ông đẩy cửa bước xuống xe, kéo bộ vest chỉnh tề, mang một chân dài đi về phía cửa.
Đón con gái bảo bối nhà mình, ngồi trên xe đợi sao được, tự nhiên phải đến lớp đón.
Tiền Thiên Thiên nhét giày vào cặp sách, đau đầu nhìn chân mình, phải tìm lý do giải thích vết thương cho cha Tiền như thế nào đây.
Haizz, cô vốn dĩ muốn đi theo Tần Việt về nhà anh, nhưng sự xuất hiện của cha Tiền đã phá vỡ kế hoạch của cô.
Trước khi Tiền Thiên Thiên đến tuổi trưởng thành, cha Tiền cực kỳ quan tâm chăm sóc cho cô, vì sợ rằng cô sẽ bị kẻ xấu nào đó bắt nạt.
Sau này, khi đi du học, cha Tiền đã rất lo lắng, thậm chí còn nghĩ đến việc cùng ra nước ngoài với cô, vẫn là những người bạn của cha Tiền đã động viên rằng: Khi đứa trẻ lớn hơn thì phải cho nó một khoảng không gian riêng, ông mà cứ dinh lấy con gái như vậy thì đứa trẻ sẽ không bao giờ lớn được.
Cha Tiền luc mới một phen nước mắt nước mũi tèm lem đưa Tiền Thiên Thiên ra nước ngoài.
Sau đó, Tiền Thiên Thiên và Tần Việt ở bên nhau, khi cha Tiền biết tin, ông đã hung hăng đánh Tần Việt, cố gắng để xua đuổi Tần Việt, kết quả là, Tần Việt không những không sợ hãi mà ngược lại đối mặt với khó khăn, ôm được mỹ nhân về nhà.
Cha Tiền tức giận đến mức luôn cảm thấy bảo bối nhà mình giống như bông hoa nhài cắm trên bãi cứt trâu vậy.
Tiền Thiên Thiên từ từ bước ra khỏi lớp học, cô nghĩ kỹ rồi, cô sẽ nói với cha Tiền rằng cô đã vô tình ngã xuống đất trong giờ học thể dục và trúng chân.
“Ồ đẹp trai quá.”
“Đó là ai.”
“Tớ không biết, có phải là giáo viên mới tới trường không?”
“Thực sự, thực sự, một giáo viên đẹp trai như vậy dạy chúng ta, tớ đảm bảo làm bài kiểm tra sẽ đạt điểm tối đa.”
Học sinh của trường cấp ba Tam Trung có thể ở nội trú hoặc ngoại trú. Tần Việt và Khúc Thiên Nguyên đều là học sinh ngoại trú. Họ đi bộ về phía bãi đậu xe của trường, tên kia lì lợm la liếm muốn được ngồi sau xe máy của Tần Việt, đang đi trên đường thì nghe được xung quanh không ngừng vang lên tiếng nghị luận.
“Không đúng, Việt ca, những cô gái này không la hét với cậu.” Khúc Thiên Nguyên rất ngạc nhiên, thường ngày Tần Việt đi đến đâu, các cô gái đều sẽ dừng lại xem.
Vẻ kiêu ngạo cùng gương mặt của Tần Việt nổi tiếng trong trường Tam Trung. Nếu không phải tính khí xấu, đám nữ sinh đuổi theo anh ta có thể xếp hàng dài đến cổng trường.
Ở đằng xa, một người đàn ông lọt vào mắt họ, người đàn ông khoảng 30 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, thân hình dong dỏng, không rõ tuổi cụ thể, đeo một chiếc đồng hồ nổi tiếng và toát ra khí chất “Tôi rất giàu có” cùng khí chất mạnh mẽ.
Một nhóm học sinh trong trường chưa hiểu việc đời đã ngay lập tức bị sốc bởi luồng điện phát từ phía bên kia.
Khúc Thiên Nguyên tròn mắt: “OMG, chiếc đồng hồ đó là một mẫu đặt giới hạn của Lạc hoa thế gia và có giá trị ít nhất là hai triệu.”
Tần Việt liếc mắt, thu hồi ánh mắt, hỏi: “Tớ cùng với anh ta, ai đẹp trai hơn?”
“Hoàn toàn không thể so sánh được…” Khúc Thiên Nguyên nói được một nửa liền thay đổi khi Tần Việt nhìn sang. “Đây là một loại khí chất khác. Khi đến tuổi của anh ta, nhất định cậu sẽ đẹp trai hơn.”
Cha Tiền lạc đường, ông còn chưa đến Tam Trung bao giờ. Tự nhiên không biết khối 10 lớp 3 ở đâu, định hỏi một nữ sinh một chút thì thấy cách đó không xa có một thanh niên đang nhìn mình chằm chằm, liền bước tới: “Bạn học, cậu biết khối 10 lớp 3 đi đường nào không? ”
Tần Việt: “…”
Khúc Thiên Nguyên cười nói: “Đại ca, chúng tôi cũng học khối 10 lớp 3, anh tìm ai vậy?”
“Cái gì, gọi anh? Gọi bằng chú.” Học cùng lớp với con gái bảo bối trông cũng khá ổn, nhất là tên kia, cha Tiền đột nhiên cảnh giác: Nam sinh lớp chẳng lẽ lớn lên đều không kém?
“Tôi đến để đón con gái tôi.” Cha Tiền nói.
Khúc Thiên Nguyên ngạc nhiên, chưa kịp nói “Anh có một đứa con gái” thì Tần Việt đã chỉ về một hướng: “Ở tầng ba của tòa nhà đó, rẽ trái lớp đầu tiên.”
“Cảm ơn.” Ánh mắt cha Tiền nhìn về phía Tần Việt một chút, sau đó xoay người rời đi.
“Việt ca, cậu không ngạc nhiên sao? Một người trẻ tuổi như vậy thực sự có một đứa con gái lớn bằng tuổi của chúng ta.”
Tần Việt thờ ơ nói: “Có gì ngạc nhiên.”
Bị ảnh hưởng bởi thái độ của anh, Khúc Thiên Nguyên suy nghĩ một lúc: “Đúng vậy, mẹ của Mễ Tuyết Nhi vừa trẻ vừa xinh đẹp giống như chị gái của cậu ấy vậy. Không phải là không có khả năng trong lớp chúng ta có một nữ sinh có cha vừa trẻ vừa đẹp trai như vậy.”
“Như vậy, lớp 3 của chúng ta đúng là Ngọa hổ tàng long.” Khúc Thiên Nguyên thầm nghĩ, “Cậu nói xem, chú trẻ tổi kia là cha của ai?
Tần Việt: “Nhàm chán.”
Khúc Thiên Nguyên: “Tớ nghĩ có khả năng là Tiền Thiên Thiên.”
Tần Việt: “Không thể.”
Khúc Thiên Nguyên: “Tại sao?”
Khóe miệng Tần Việt giật giật: “Cậu không cảm thấy nếu đó là cha của cô ấy thì hẳn là cô ấy phải đeo nhẫn vàng đầy tay, dây chuyền vàng, răng trng miệng cũng phải nạm vàng đúng không?”
Bộ não của Khúc Thiên Nguyên đã được bổ ra, ngay lập tức bị tẩy não: “Điều cậu nói có vẻ có lý.”
Ngay khi Tiền Thiên Thiên bước ra khỏi tầng một, cô nhìn thấy cha Tiền đang sải bước đi tới, cô ấy nâng trán: “Cha, sao cha lại vào đây!”
Cha Tiền nói một cách đương nhiên: “Cha đến đón con.”
Tiền Thiên Thiên nói không nên lời.
Cha Tiền khoác vai con gái: “Thiên Thiên, con nói cho cha biết, các bạn nam trong lớp con trông có đẹp trai không?”
Nghĩ đến Tần Việt, Tiền Thiên Thiên gật đầu.
Cha Tiền thấm thía mà nói: “Đẹp trai không có nghĩa là tính cách tốt. Con không được nhìn mặt mà bắt hình dong. Con phải nhớ lời cha. Nếu ai theo đuổi con, đọng chân động tay với con, mặc kệ nó đẹp thế nào, cứ đánh nó, xong việc có hậu quả gì, cứ để cha chịu trách nhiệm.”
Tiền Thiên Thiên chọc ngón tay: “Vậy thì… nếu con chủ động theo đuổi người ta thì sao?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của cha Tiền ngay lập tức đông lại.
Tác giả có chuyện muốn nói: Cha Tiền: Là ai đã dạy hư đứa con gái bảo bối của ta!
Dù sao thì Tiền Thiên Thiên cũng là “người lớn” đã có vài năm trong xã hội, năng lực ngoại giao vẫn tốt, một lúc sau mọi người mới biết vết thương ở chân của cô là do bị hộp Coca rơi trúng.
“Hôm nay không tiện. Ngày mai mời các cậu ăn cơm.” Cô ngồi vào chỗ, giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười ngọt ngào, không có chút hung hăng nào, trông rất thoải mái.
Nhưng có một số người thích nó, tự nhiên nhìn sẽ không vừa mắt. Một bạn học nữ bước đến nói chuyện phiếm: “Thiên Thiên cậu thực sự chuyển đến lớp chúng mình vì Khúc Thiên Nguyên à?”
“Sao lại nói vậy?” Tiền Thiên Thiên nói, “Lớp đứng đầu chính là lớp của chúng ta, tớ vì nghiêm túc học tập mới chuyển đến.”
Nữ sinh kia vẫn rất khó hiểu: “Nhưng lớp đứng đầu đâu phải lớp mình?”.
Tiền Thiên Thiên nói một cách bình tĩnh: “Ồ, đó có thể là tớ nhớ nhầm, nhưng không sao. Chẳng bao lâu nữa lớp đứng đầu sẽ là lớp chúng ta thôi.”
Cô sẽ thúc giục tiều lão công nhà mình học hành.
Tiền Thiên Thiên luôn đạt điểm rất cao ở trường, điểm thi vào đại học cao hơn nhiều so với các bạn cùng ngành, hoàn toàn có thể vào 10 trường hàng đầu Trung Quốc nhưng lại chọn trường cao đẳng ở nước ngoài.
Nhưng sau bao nhiêu năm, những kiến thức cấp 3 gần như cũng quên sạch… Cô phải dành thời gian ôn lại và học tập.
Nữ sunh kia có vẻ không cam lòng, tiếp tục hỏi: “Vậy thì cậu thích nam sinh nào trong lớp chúng ta?”
Tiền Thiên Thiên chớp mắt, nhôn từ thẳng thắn mà nói: “Chúng ta vẫn còn là học sinh, học sinh nên tập trung vào việc học, đừng nên yêu sớm.” Như sợ bị người khác nghe thấy, từ “yêu sớm” được nói ra rất khẽ.
Nữ sinh: “…”
Cô ta không thể nhận được câu trả lời mà cô ta nên đã quay trở lại chỗ ngồi của mình và thì thầm với bàn phía trước và phía sau.
Tiền Thiên Thiên lắc đầu, sau đó một cô gái khác đi tới: “Cậu có biết tại sao trước giờ vị trí này lại bị bỏ trống không?”
“Tại sao?” Tiền Thiên Thiên phối hợp hỏi.
Cô ấy bí ẩn nói: “Bởi vì Tần Việt ở phía sau, cậu ta đã xua đuổi tất cả những người ngồi trước mặt.”
Tiền Thiên Thiên đang lo không tìm được cơ hội để hiểu chuyện gì đã xảy ra với Tần Việt lúc trước ở trường, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội đang được trao bây giờ được, ngay lập tức kéo nữ sinh ấy đến bên cạnh mình ngồi xuống, nhìn cô ấy với ánh mắt tò mò.
Nữ sinh kia bắt đầu giiusp Tiền Thiên Thiên phổ vập khoa học về Tần Việt ở trường kiêu ngạo và độc đoán như thế nào: “Mặc dù cậu ấy đẹp trai nhưng cậu ấy rất dữ dằn. Mắt lúc nào cũng trừng trừng, tim đập thình thịch. Lần trước có một chụ gái học lớp trên tặng đưa thư tình cho cậu ấy, bị cậu ấy mắng té tát “.
Tiền Thiên Thiên: “…”
“Hơn nữa, cậu ấy không nhẹ nhàng với các bạn nữ trong lớp chúng ta. Lần trước, Hạ Tiểu Thiên dọn phòng sách. Ôm một một cái hộp lớn như vậy, gặp cậu ấy trên đường vẫn không dám di chuyển để tránh đụng cậu ấy, còn chưa nói đến bắt tay.”
Tiền Thiên Thiên: “…”
Cô gái: “…” Không có phản ứng gì cả.
“Cho nên, cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, ngàn vạn lần đừng thích Tần Việt, sẽ khổ sở dấy.” Nữ sinh đó cuối cùng nói xong câu này, đột nhiên cảm thấy khác thường, chậm rãi quay đầu sang phải.
Tần Việt dựa vào bàn của Khúc Thiên Nguyên, cười như không cười nhìn cô. Khúc Thiên Nguyên nhìn vẻ hóng hớt phấn khích không chê náo nhiệt: “Lưu Mỹ Hân, nếu cậu không thích Việt ca như vậy, sao hôm nọ còn tặng cho cậu ấy một hộp chocolate? ”
Lưu Mỹ Hân ôm mặt trở về vị trí của mình, Tiền Thiên Thiên nhận thấy một ánh mắt, ngẩng đầu lên, nhìn Tần Việt vô tội.
Tần Việt ngồi xuống, không biểu cảm lấy điện thoại ra chơi.
Khúc Thiên Nguyên đặt hộp thức ăn trong tay lên bàn Tiền Thiên Thiên, nháy mắt nói: “Cho cậu này, Việt ca xuất thẻ đấy.”
Trên thực tế, Tần Việt thường mời các tiểu đệ của mình đi ăn trưa, nhưng Tiền Thiên Thiên hiểu nhầm, nghĩ rằng Tần Việt đặc biệt mua riêng cho cô.
Bản chất của tiểu lão công nhà mình vẫn tốt.
“Cám ơn.” Tiền Thiên Thiên xoay người, cầm hộp cơm, rưng rưng nhìn Tần Việt.
Tay ấn bàn phím của Tần Việt dừng lại, ngẩng đầu nói: “Chân đau còn không?”
Tiền Thiên Thiên: “…”
Nhịn xuống đi.
Điền Thiên Nguyên phẫn nộ: “Bạn học Tiền Đa Đa*, nhưng là ta gọi ngươi bữa cơm, ngươi chỉ cảm tạ hắn không có cảm ơn ta, điều này làm cho ta rất buồn.”
*Tiền Đa Đa: cậu bạn này đặt biệt danh này có nghĩa là tiền nhiều hơn đấy ^^
“Tiền… Đa Đa?” Mặt Tiền Thiên Thiên đen lại ngay lập tức.
Khúc Thiên Nguyên hoàn toàn không để ý đến điều đó, vui vẻ nói: “Cậu không nghĩ cái tên Tiền Đa Đa này đặc biệt thích hợp với cậu sao? Tại sao lúc trước bố mẹ cậu không lấy cái tên Tiền Đa Đa cho cậu, mà họ lại muốn…”
Tiền Thiên Thiên nhét cái đùi gà trên cùng của hộp cơm vào miệng Khúc Thiên Nguyên, tai cô cuối cùng cũng được yên lặng.
Tetris trên điện thoại di động của Tần Việt đã lấp đầy toàn bộ màn hình, nhìn bóng lưng của Tiền Thiên Thiên, anh cụp mắt xuống để che giấu suy nghĩ trong mắt.
Buổi chiều tan học, Tiền Thiên Thiên nhận được điện thoại từ ba Tiền: “Thiên Thiên, tan học chưa? Ba đang ở cổng trường.”
Tiền Thiên Thiên: “…”
Các bạn trong lớp chưa kịp nói xong, cô đã nói nhỏ: “Cha, con không phải đã nói cha không cần đến đón con sao?”
Cha Tiền: “Sáng nay cha đã không đưa con đi học rồi, chiều cha cũng không đến đón. Cha không yên tâm.”
Tần Việt và Khúc Thiên Nguyên đã đi ra khỏi phòng học, Tiền Thiên Thiên thở dài, nằm trên bàn: “Chờ mọi người đi rồi, con sẽ ra sau.”
“Ba ba sẽ đi vào đón con.” Giọng của cha Tiền ngay lập tức cao lên vài độ.
“Không, không, không.” Tiền Thiên Thiên nhanh chóng lắc đầu, nếu cha cô đi vào sẽ tạo nên một trận oanh động, “Con sẽ nhanh thôi, cha chờ con trên xe, đừng xuống xe, cha ngoan một chút đi.
Cha Tiền: “…”
Cúp điện thoại, cha Tiền ngẩn người nhìn điện thoại.
“Tiền tổng, có chuyện gì vậy?” Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu.
Cha Tiền lắc đầu: “Không có gì.”
Sau đó ông đẩy cửa bước xuống xe, kéo bộ vest chỉnh tề, mang một chân dài đi về phía cửa.
Đón con gái bảo bối nhà mình, ngồi trên xe đợi sao được, tự nhiên phải đến lớp đón.
Tiền Thiên Thiên nhét giày vào cặp sách, đau đầu nhìn chân mình, phải tìm lý do giải thích vết thương cho cha Tiền như thế nào đây.
Haizz, cô vốn dĩ muốn đi theo Tần Việt về nhà anh, nhưng sự xuất hiện của cha Tiền đã phá vỡ kế hoạch của cô.
Trước khi Tiền Thiên Thiên đến tuổi trưởng thành, cha Tiền cực kỳ quan tâm chăm sóc cho cô, vì sợ rằng cô sẽ bị kẻ xấu nào đó bắt nạt.
Sau này, khi đi du học, cha Tiền đã rất lo lắng, thậm chí còn nghĩ đến việc cùng ra nước ngoài với cô, vẫn là những người bạn của cha Tiền đã động viên rằng: Khi đứa trẻ lớn hơn thì phải cho nó một khoảng không gian riêng, ông mà cứ dinh lấy con gái như vậy thì đứa trẻ sẽ không bao giờ lớn được.
Cha Tiền luc mới một phen nước mắt nước mũi tèm lem đưa Tiền Thiên Thiên ra nước ngoài.
Sau đó, Tiền Thiên Thiên và Tần Việt ở bên nhau, khi cha Tiền biết tin, ông đã hung hăng đánh Tần Việt, cố gắng để xua đuổi Tần Việt, kết quả là, Tần Việt không những không sợ hãi mà ngược lại đối mặt với khó khăn, ôm được mỹ nhân về nhà.
Cha Tiền tức giận đến mức luôn cảm thấy bảo bối nhà mình giống như bông hoa nhài cắm trên bãi cứt trâu vậy.
Tiền Thiên Thiên từ từ bước ra khỏi lớp học, cô nghĩ kỹ rồi, cô sẽ nói với cha Tiền rằng cô đã vô tình ngã xuống đất trong giờ học thể dục và trúng chân.
“Ồ đẹp trai quá.”
“Đó là ai.”
“Tớ không biết, có phải là giáo viên mới tới trường không?”
“Thực sự, thực sự, một giáo viên đẹp trai như vậy dạy chúng ta, tớ đảm bảo làm bài kiểm tra sẽ đạt điểm tối đa.”
Học sinh của trường cấp ba Tam Trung có thể ở nội trú hoặc ngoại trú. Tần Việt và Khúc Thiên Nguyên đều là học sinh ngoại trú. Họ đi bộ về phía bãi đậu xe của trường, tên kia lì lợm la liếm muốn được ngồi sau xe máy của Tần Việt, đang đi trên đường thì nghe được xung quanh không ngừng vang lên tiếng nghị luận.
“Không đúng, Việt ca, những cô gái này không la hét với cậu.” Khúc Thiên Nguyên rất ngạc nhiên, thường ngày Tần Việt đi đến đâu, các cô gái đều sẽ dừng lại xem.
Vẻ kiêu ngạo cùng gương mặt của Tần Việt nổi tiếng trong trường Tam Trung. Nếu không phải tính khí xấu, đám nữ sinh đuổi theo anh ta có thể xếp hàng dài đến cổng trường.
Ở đằng xa, một người đàn ông lọt vào mắt họ, người đàn ông khoảng 30 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, thân hình dong dỏng, không rõ tuổi cụ thể, đeo một chiếc đồng hồ nổi tiếng và toát ra khí chất “Tôi rất giàu có” cùng khí chất mạnh mẽ.
Một nhóm học sinh trong trường chưa hiểu việc đời đã ngay lập tức bị sốc bởi luồng điện phát từ phía bên kia.
Khúc Thiên Nguyên tròn mắt: “OMG, chiếc đồng hồ đó là một mẫu đặt giới hạn của Lạc hoa thế gia và có giá trị ít nhất là hai triệu.”
Tần Việt liếc mắt, thu hồi ánh mắt, hỏi: “Tớ cùng với anh ta, ai đẹp trai hơn?”
“Hoàn toàn không thể so sánh được…” Khúc Thiên Nguyên nói được một nửa liền thay đổi khi Tần Việt nhìn sang. “Đây là một loại khí chất khác. Khi đến tuổi của anh ta, nhất định cậu sẽ đẹp trai hơn.”
Cha Tiền lạc đường, ông còn chưa đến Tam Trung bao giờ. Tự nhiên không biết khối 10 lớp 3 ở đâu, định hỏi một nữ sinh một chút thì thấy cách đó không xa có một thanh niên đang nhìn mình chằm chằm, liền bước tới: “Bạn học, cậu biết khối 10 lớp 3 đi đường nào không? ”
Tần Việt: “…”
Khúc Thiên Nguyên cười nói: “Đại ca, chúng tôi cũng học khối 10 lớp 3, anh tìm ai vậy?”
“Cái gì, gọi anh? Gọi bằng chú.” Học cùng lớp với con gái bảo bối trông cũng khá ổn, nhất là tên kia, cha Tiền đột nhiên cảnh giác: Nam sinh lớp chẳng lẽ lớn lên đều không kém?
“Tôi đến để đón con gái tôi.” Cha Tiền nói.
Khúc Thiên Nguyên ngạc nhiên, chưa kịp nói “Anh có một đứa con gái” thì Tần Việt đã chỉ về một hướng: “Ở tầng ba của tòa nhà đó, rẽ trái lớp đầu tiên.”
“Cảm ơn.” Ánh mắt cha Tiền nhìn về phía Tần Việt một chút, sau đó xoay người rời đi.
“Việt ca, cậu không ngạc nhiên sao? Một người trẻ tuổi như vậy thực sự có một đứa con gái lớn bằng tuổi của chúng ta.”
Tần Việt thờ ơ nói: “Có gì ngạc nhiên.”
Bị ảnh hưởng bởi thái độ của anh, Khúc Thiên Nguyên suy nghĩ một lúc: “Đúng vậy, mẹ của Mễ Tuyết Nhi vừa trẻ vừa xinh đẹp giống như chị gái của cậu ấy vậy. Không phải là không có khả năng trong lớp chúng ta có một nữ sinh có cha vừa trẻ vừa đẹp trai như vậy.”
“Như vậy, lớp 3 của chúng ta đúng là Ngọa hổ tàng long.” Khúc Thiên Nguyên thầm nghĩ, “Cậu nói xem, chú trẻ tổi kia là cha của ai?
Tần Việt: “Nhàm chán.”
Khúc Thiên Nguyên: “Tớ nghĩ có khả năng là Tiền Thiên Thiên.”
Tần Việt: “Không thể.”
Khúc Thiên Nguyên: “Tại sao?”
Khóe miệng Tần Việt giật giật: “Cậu không cảm thấy nếu đó là cha của cô ấy thì hẳn là cô ấy phải đeo nhẫn vàng đầy tay, dây chuyền vàng, răng trng miệng cũng phải nạm vàng đúng không?”
Bộ não của Khúc Thiên Nguyên đã được bổ ra, ngay lập tức bị tẩy não: “Điều cậu nói có vẻ có lý.”
Ngay khi Tiền Thiên Thiên bước ra khỏi tầng một, cô nhìn thấy cha Tiền đang sải bước đi tới, cô ấy nâng trán: “Cha, sao cha lại vào đây!”
Cha Tiền nói một cách đương nhiên: “Cha đến đón con.”
Tiền Thiên Thiên nói không nên lời.
Cha Tiền khoác vai con gái: “Thiên Thiên, con nói cho cha biết, các bạn nam trong lớp con trông có đẹp trai không?”
Nghĩ đến Tần Việt, Tiền Thiên Thiên gật đầu.
Cha Tiền thấm thía mà nói: “Đẹp trai không có nghĩa là tính cách tốt. Con không được nhìn mặt mà bắt hình dong. Con phải nhớ lời cha. Nếu ai theo đuổi con, đọng chân động tay với con, mặc kệ nó đẹp thế nào, cứ đánh nó, xong việc có hậu quả gì, cứ để cha chịu trách nhiệm.”
Tiền Thiên Thiên chọc ngón tay: “Vậy thì… nếu con chủ động theo đuổi người ta thì sao?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của cha Tiền ngay lập tức đông lại.
Tác giả có chuyện muốn nói: Cha Tiền: Là ai đã dạy hư đứa con gái bảo bối của ta!