Chương 2
Bố già và bà Bình tới nhà của cô, thì căn nhà tối om, sau khi xác định không có ai ở nhà, ông bà lại đi lòng vòng quanh Hà Nội. Bố già từ trước tới giờ, không hề rơi 1 giọt nước mắt nào mà đến hôm nay thì đã khác rồi. Như người ta khóc vì không có tiền nuôi gia đình, khóc vì người thân mình ra đi, có người lại khóc vì xem 1 bộ phim hay nghe 1 bản nhạc buồn nào đó. Còn 2 ông bà, cái gì cũng có, tiền nhiều của lắm, vậy mà lại rơi lệ, bà Bình lại 1 lần nữa sai trái rồi bởi không nghĩ sâu và rộng. Bà đánh mất đi 1 người con dâu hiền thục mà bà yêu thương, bị chính con trai mình chĩa súng vào mặt và bóp cò, thất bại ê chề rồi.
- Em à. Thằng Lâm mấy ngày nữa nó sẽ quên thôi. Đừng có buồn nữa.
- Em đúng là 1 bà mẹ độc ác, em làm như vậy không khác gì tự tay đâm chết con trai mình. Nó sẽ không bao giờ tha thứ cho em anh à!
Gia đình cô không có ai ở nhà thật, vì ngài Smith, ông Công, ông Việt và nhà cô đều đang đi xả stress ở Lona coffee. Chị Thảo Lan thấy cô tới cùng với gia đình nên không có tới ngồi cạnh cô. Ông Công nói:
- Chị Bình đúng là 1 người phụ nữ... haha... gió chiều nào xoay chiều ấy.
- Chị ấy cũng là bị hoàn cảnh ép buộc thôi mà. Con bé Trân đó cũng ngoan hiền gần giống bé Linh nhà mình, bị Trọng Lâm làm mất đời con gái cũng nên chịu 1 phần trách nhiệm.
Trong khi gia đình cô đang ở Lona coffee, thì Trọng Lâm đang uống rượu như nước lọc ở biệt thự, mrs Helen không có ngăn nổi anh nữa liền phải gọi cho cô.
- Alo cháu nghe ạ cô!
- Cô chủ ơi cậu chủ uống rượu ghê quá tôi không có ngăn được nữa. Cô chủ tới biệt thự được không ạ.
- Cháu đang ở gần bố Smith nên không thể tới đó ngay được ạ. Cô bật loa ngoài lên giúp cháu rồi để gần anh ấy đi ạ!
- Rồi cô chủ ơi!
Cô chạy ra ngoài, dùng hết sức bình sinh của mình hét thật to vào điện thoại, rằng:
- NGUYỄN TRỌNG LÂM! DỪNG NGAY VIỆC UỐNG RƯỢU LẠI CHO EM! NGHE RÕ CHƯA NGUYỄN TRỌNG LÂM?!
Nghe thấy tiếng của cô, anh vứt chai rượu xuống đất rồi cầm lấy con ip13 promax của mrs Helen nói giọng lè nhè:
- Ực... Linh ơi... em... phải em không? Chúng... chúng ta ợ.. rời khỏi thành phố này.... được không em?
- Nghe em, bỏ rượu đi nếu như... nếu như anh muốn sống khoẻ mạnh. Rượu nó sẽ giết chết anh Trọng Lâm à. Mrs Helen làm ơn cất rượu của anh ấy giúp cháu với ạ.
Vệ sĩ của anh, vì không muốn nhìn thấy bộ dạng anh như thế này nữa nên có bao nhiêu rượu ở trong nhà liền lôi ra đập hết rồi dọn dẹp sạch sẽ. 1 vài người khác dìu Trọng Lâm đã gục ở ghế lên phòng anh chăm sóc, còn mrs Helen và Bryan đang ngồi ở dưới phòng khách kể lại hết mọi chuyện ở biệt thự từ lúc anh về cho tới bây giờ. Bryan nói:
- Cô chủ à. Tôi biết là cô chủ vì nghe lời bà chủ mà gọi đại ca là anh trai. Nhưng tôi xin cô chủ, cô chủ suy nghĩ lại đi ạ, chỉ có cô chủ yêu lại đại ca như xưa thì đại ca mới trở về bình thường như xưa.
Thục Linh cô cũng nức nở không kém, cô đáp:
- Mrs Helen và anh Bryan ơi, có... hức 2 người là người Mỹ, nên có thể chưa hiểu hết về truyền thống của Việt Nam, anh Lâm nên... chịu trách nhiệm với chị Trân. Xin lỗi 2 người, em xin lỗi anh Bryan, em không thể... anh ấy và em không thể yêu nhau được nữa đâu ạ.
Có thể Hà My gài anh, anh là nạn nhân trong vụ đó. Vụ ở phòng vip tầng 6 là do anh say anh không tự chủ, cô và anh có thể làm lại. Nhưng lần này thì không còn cứu vãn được nữa rồi. Nhìn cô nước mắt đầm đìa ngồi xổm ở ngoài cửa quán bà Loan không cầm được nước mắt đi ra chỗ cô rồi ôm chặt lấy cô vào lòng.
- Ôi con tôi. Sao lại khổ như thế này chứ!
Đó cũng là câu mà mrs Helen nói ra lúc ở biệt thự. Lời bà chủ nói ra, bà nhắn tin cho cô dặn trước, giờ muốn thu là thu lại được hay sao?
- Sao lại có thể xảy ra chuyện như này kia chứ? Chúng ta phải làm sao mới được đây cô Helen. Đại ca cứ chìm trong rượu chè thế này khéo anh ấy chết mất.
- Tôi cũng không biết thế nào đây nữa Bryan à. Cô chủ cũng đau lòng lắm chứ không bình thường đâu. Trước mắt có lẽ đừng cho cậu chủ động vào rượu nữa, thuốc lá cũng cắt luôn. Dao rựa đừng có mang lên phòng, tóm lại là không cho cậu chủ mình có ý tự tử, cậu hiểu lời tôi nói không?
- Dạ cháu hiểu rồi.
Đêm hôm đó cô gần như là khóc hết nước mắt rồi, khi nghe tin anh uống rượu như nước từ mrs Helen, cô đã không kìm được lòng mình mà quan tâm anh, lúc Bryan van xin cô đừng bỏ rơi anh, chỉ có cô yêu lại anh thì anh mới có thể trở về như xưa, cô không giữ được bình tĩnh nữa, bờ vai rung lên bần bật rồi ngồi xổm xuống nức nở. Khổ thân, mới có 16 tuổi hơn thôi phải chịu biết bao nhiêu giày vò đau khổ, hết ép buộc rồi bị áp đặt, chẳng ra đâu vào đâu cả.
Nghe cô nức nở từng hồi, Trung cũng không cầm nổi lòng mình nữa. Ngồi ôm lấy chiếc gối nhỏ vuốt nhè nhẹ rồi vỗ vỗ nó như đang an ủi cô xin cô đừng khóc nữa. Nếu người của mẹ cậu ta không có đánh tráo 2 cốc nước ép dưa hấu đó, thì giờ không biết cô sẽ khóc như bày, sẽ khóc to hơn hay không còn để khóc nữa đây? Gọi cô giờ này chắc chắn cô sẽ không nghe đâu, thế nên chỉ biết ôm lấy gối rồi thủ thỉ mà thôi:
- Linh à... đừng khóc nữa mà! Anh tin em sẽ vượt qua được nỗi đau này, anh muốn thấy em mạnh mẽ trở lại khi quay lại trường học. Cố gắng lên, fighting!
Sáng hôm sau, 2 con mắt xinh đẹp hiện đã và đang ướt nhẹp và sưng húp. Hôm nay mùng 6 âm lịch vẫn là ngày nghỉ Tết của cô nhưng bố mẹ cô đã đi làm rồi. Ở nhà chán quá chẳng biết làm gì, cô thay 1 bộ đồ khá đẹp, thay đồ cho cả Cafe và Milky nữa, cho Milky vào balo mèo, đeo xích cho Cafe thì cô để ý thấy vòng chocker trên cổ Cafe mà lồng xích vào thì thấy sẽ không đẹp, nên cô cởi chiếc vòng chocker ra để ở bàn học rồi tròng xích cổ vào cho Cafe rồi 3 chị em đi xuống nhà lấy xe máy và phóng đi chơi.
Hihi sướng nhất Cafe rồi nha, được đi chơi suốt không hà.
- Cafe à em thích chứ? Từ giờ tới mùng 10 chị sẽ cho 2 em đi chơi, chỉ 3 đứa mình hoy chịu không nè? Cafe gâu cái đồng ý đi nào! Haha không gâu thì cũng sẽ đi thôi. Milky ơi... em thích chứ?
Tới công viên Thống Nhất, nơi mà trước đây Trung đưa cô tới, có nhiều người chạy bộ nhộn nhịp quá chừng. 3 chị em đi gửi xe xong đi ra ngoài cổng mua 3 chiếc xúc xích Đức Việt. Còn Milky vì còn nhỏ nên cô mua thêm 1 túi xúc xích ăn liền.
- Cafe à của em này. Sorry em nha vì chị không có mang kéo cắt. Chút về nhà sẽ đền cho em chịu không? Đây, của Milky ha!
Meoww meoww vài cái Milky liếm liến nhẹ xúc xích rồi cắm nhẹ 1 miếng để ăn, còn Cafe thì haha được cô cắt nhỏ nhỏ xúc xích ra rồi thế nên giờ ăn cả cái khó khăn quá luôn.
- Haha Cafe à. Đúng là chị chiều em quá em hư mất rồi.
Lấy giấy mềm trong túo xách gói chiếc xúc xích bị bẩn kia lại cho vào túi bóng, cô lại cùng 2 anh em 4 chân này đi vào bên trong, chỗ quán dừng chân giải khát mượn kéo để cắt xúc xích ra cho Cafe và Milky ăn, còn cô cũng thưởng cho mình 1 chiếc xúc xích Đức Việt và 1 đĩa trứng lá ngải ở quán.
- Cháu bé à có chó mèo xinh thế chứ. Nhà cháu gần đây không?
- Dạ nhà cháu cách đây 5km ạ, đi xe máy cũng gần cô ạ. Bố mẹ cháu đi làm hết nên cho 2 đứa nhỏ ra đây hihi.
Những lúc buồn đúng là chỉ có ăn vặt hoặc đồ ngọt mới làm cho con nghôd ta phấn chấn, cô cũng vậy thôi. Cứ bánh mỳ là cô phải ăn trứng đẫm lá ngải luôn, ngon ơi là ngon.
Tới 8h sáng Đức Trung dậy, điều đầu tiên mà cậu ấm này làm đó là nghe lại những đoạn ghi âm mới. Thế nhưng chỉ có tiếng kêu của Cafe và Milky thôi chứ không có thấy cô nói lời nào cả. Haizz, không biết công chúa của cậu ta đang làm gì đây? Muốn biết cô đang làm vì thì tới nhà là biết liền à.
Mrs Helen đang rất khó xử, trong khi cậu chủ của bà không có muốn gặp ai, cả bố mẹ mình, thì bà Nhung xồng xộc đi tới đứng trước cửa gào ầm ĩ lên. Vệ sĩ tối qua đã biết bộ mặt của người đàn bà này rồi nên không thèm mở, cho bà Nhung muốn nói gì thì nói.
- Này mấy cái thằng kia. Chúng mày mở nhanh cửa ra cho tao, tao cần gặp cái thằng dê con đấy, còn không thì tao sẽ gọi cho bố già của chúng mày. Mở cửa!
- Này bà già kia. Bố già bị đại ca chúng tôi mời ra khỏi biệt thự. Bà chưa đủ trình độ để đứng đây kêu gào với chúng tôi. Khôn hồn thì đi vào Nam, tìm bố con Xuân Vĩnh Xuân Tiến mà đòi chịu trách nhiệm.
Hàng xóm gần pháo đài L2 thấy bà Nhung ầm ĩ lên thì liền đi tới hỏi có chuyện gì. Bà Nhung bù lu bù loa lên rằng là Trọng Lâm cướp trinh con gái bà giờ không chịu trách nhiệm. Các bà hàng xóm đánh cho câu:
- Này. Trò này xưa rồi bà chị ơi. Thấy thằng Lâm nó sang giàu mà bắt quàng làm họ à.
- Chị Lợi trông xem, chả ra thể thống gì. Vừa hèn vừa bẩn. Thời buổi gì rồi còn trinh với tiết. Theo kịp thời đại đi bà chị. A hay là mới từ trên rừng xuống?
Tưởng được các bà hàng xóm bênh, ai đời các bà đi bênh Trọng Lâm. Bà Nhung lại càng ầm ĩ hơn, các bà hàng xóm đúng toàn các bà 8, bà Thanh hay đau nhức xương khớp, già nhất trong hội chị em. Nói là già nhưng bà mới có hơn 60 à, đi “dẩy” đầm với lái xe máy phóng như ninja (phóng đại chút hihi), nói với bà Nhung:
- Này cô em. Cô em đứng đây lu loa lên chỉ thêm nhục nhã con gái em thôi. Cần thiết thì cứ mang nhau ra đồn. À mà chồng cô Thơ đây này, làm công an hình sự đấy, cứ lên đó mà trình bày, xem ai nhục. Gớm có khi con gái em không dám ra đường chỉ vì cái mồm như đít vịt của em. Đầu năm đầu tháng đừng có hãm *** như thế không hay đâu.
Nói xong bà Thanh với 3 4 bà kéo nhau ai về nhà nấy, cười hô hố rõ to ở ngoài đường. Haha cũng đúng đấy chứ, bù lu bù loa lên như kiểu con gái mình mới 13 14 tuổi bị yêu râu xanh cư**g h**p vậy. Bà tức giận giậm tay giậm chân bắt taxi đi về khách sạn.
Bà Nhung nhụt chí khi cả hàng xóm đều bênh vực cho Trọng Lâm, vậy con gái bà thì sao? Về tới nơi bà đi lên tren phòng mình thấy con gái mình đang nằm xem Youtube, bà lại càng điên tiết hơn đánh mạnh mấy phát vào mông Ngọc Trân.
- Mẹ! Sao mẹ đánh con chứ?
- Mất trinh mà mặt cứ trơ trơ ra.
- Mẹ vừa lại sang bên đó chửi người ta đấy hả? Con có bầu quái đâu mà mẹ cứ bù lu lên, như cháy nhà tới nơi vậy? Mẹ không bỏ được tính chua ngoa đi thì đừng có bảo tại sao mà con cháu không có gần mẹ.
- Mày có thai thì mày như thế nào? 19 20 tuổi đầu rồi ễnh cái bụng to vượt mặt lên tới lớp. Bạn bè tao, bạn bố mày, người ta cười cho thối mũi à?
Bà Bình với ông Phong 1 lần nữa tới nhà cô, mở cổng ra đánh xe vào, bà Bình đi lên trên phòng cô mở cửa ra thì không thấy cô cũng như con chó con mèo nào ở nhà hết. Thở hắt ra 1 cái đầy não nề, bà đứng dậy đi ra khỏi căn phòng của cô rồi đi xuống lầu.
- Anh à con bé không có ở nhà.
- Anh biết rồi. Cô Hương cũng vừa nhắn tin cho anh nói bà Nhung đã tới đó làm ầm lên.
- Em đã sai rồi Phong à. Em không biết em nên làm cái gì để bù đắp cho 2 đứa nhỏ đây nữa.
- Lời mình nói ra có rút lại được đâu em. Chắc chắn sau đợt này chúng ta sẽ mất đi rất nhiều thứ đấy em à. Nhưng sẽ không phải là tiền bạc.
Trung cũng không rõ cô đã đi đâu nữa, để chiếc vòng cổ chocker của Cafe ở nhà mới ghê chứ. Haizz. Trung ngồi thu lu 1 đống ở giường, trên tay vãn ôm chiếc gối nhỏ như 1 thói quen. Điện thoại của cậu ta đổ chuông, là chú Mạnh vệ sĩ:
- Dạ cháu nghe chú ơi!
- Cô bé đang đi chơi oẻ ngoài công viên Thống Nhất đấy Trung à. Còn chuyện này nữa, bà Nhung vợ ông Sang, đang có ý mon men tới gần cô bé để gây áp lực cho thằng Trọng Lâm đấy.
- Có chuyện đó sao ạ?
- Đúng. Tối qua cả nhà bà Nhung tới biệt thự L2 làm ầm lên, bà Nhung nói lí do Trọng Lâm không có quan tâm tới con gái mụ vì còn mải yêu đương với 1 cô gái đứng đường có nhan sắc.
- Vâng ạ chú. Cháu đã hiểu rồi ạ.
Dám gọi công chúa của cậu ta là cô gái đứng đường có nhan sắc à, hừ khốn kiếp thật chứ mụ già chua ngoa này. Còn cô và 2 người bạn, đi chơi mấy vòng công viên rồi chụp choẹt đủ thử kiểu, nhưng mà bạn cún Cafe thì lại không mấy hợp tác cơ, haizz, mất bao nhiêu là ảnh đẹp rồi. Về gần tới ngõ, cô thấy con roll royce mạ vàng đỗ ở trước cổng, cô liền không về nhà nữa mà đi lòng vòng xem có chỗ nào ăn trưa được không thì sẽ vào đó ăn tạm. Cô thật ra không trách móc hay ghét bỏ gì bố mẹ nuôi, nhưng đối diện với họ trong lúc này thì thật cô không biết phải nói gì.
- Cháu ơi quán không cho động vật vào đâu. Cháu cho ra ngoài được không?
- Dạ cháu mang về ạ. Cô làm cho cháu 2 suất 1 to 1 nhỏ ạ.
Đứng đợi cô bán hàng rang cơm thì điện thoại của cô đổ chuông, là bố già Phong. Cô chần chừ 1 lúc rồi mới nhấc máy lên nghe:
- Dạ con nghe đây ạ bố.
- Linh à con. Mẹ con có nấu rất nhiều món, con sắp về nhà chưa?
- Dạ con xin lỗi bỗ mẹ, con đang ở bên Gia Lâm ạ. Con chưa thể về nhà ngay lúc này. Bố mẹ tha lỗi cho con ạ.
- Ừ không sao đâu con.
Bà Bình quá xấu hổ, bù đắp cho cô bằng cách nấu đồ ăn trưa, nhưng cô không về để ăn, cô trốn tránh, ông bà phải làm sao đây? Bật chế độ máy bay lên, cô nhận 2 suất cơm rang từ cô bán hàng rồi lại lên xe, tìm 1 chỗ nào đấy yên tĩnh ngồi ăn. Đi giữa đường cô thủ thỉ với 2 người bạn 4 chân:
- 2 em à. 2 em có tức giận chị vì chị nói dối bố mẹ không? Chị hèn lắm phải không?
Ngồi ăn cơm mà nước mắt cứ tuôn rơi lạ ghê chứ. Còn ông Phong, sau khi gọi cho cô cuộc đó thì không thể gọi tiếp thêm cuộc nào nữa, bà Bình cũng như vậy.
Tới chiều, 5 rưỡi 6h rồi, cô vẫn chưa dám về nhà, vẫn chỉ có ngồi ở ghế đá rồi lại loanh quanh chạy nhảy với 2 anh em Cafe. Cô chưa đủ can đảm để có thể đối diện với bố mẹ nuôi ngay lúc này. Tắt chế độ máy bay, cô dậy ra xe đi cùng Cafe với Milky, thì điện thoại cô đổ chuông. Ồ là cậu bạn cùng bàn, kệ đi, về nhà cô sẽ gọi sau.
Ở biệt thự lan rừng:
- Loan à mày khuyên nó giúp tao với!
- Chính tao tao cũng có gọi được cho nó đâu mà khuyên chứ. Tới giờ nó vẫn chưa về mà.
Bỗng có người nào đó đi tới cổng, cổng tuy là mở nhưng vẫn bấm chuông, à đó là dịch vụ giao hàng, mà hàng ở đây là 2 người bạn 4 chân, còn cô, cô đang lại đi đâu rồi?
- Em trai à em có biết người gửi chúng đi đâu không? Là con bé mà đi xe SH mode ấy?
- Dạ chúng em không thể biết được là cô bé đi hướng nào, vì chúng em cũng lu bu công việc. Chó mèo cũng thuộc phạm vi mà chúng em giao nhưng cô bé đã trả tới 7 triệu để chúng em giao về nhà an toàn. Dạ xin gửi lại gia đình 6 triệu 950 nghìn. Em xin phép.
Cô có thể đi đâu được đây ngoài tới quám cafe, nhưng hôm nay không phải là 2 quán cafe của 2 cậu ấm kia, cũng không phải Lona coffee, mà là The Coffee House, cũng ngay gần nhà thôi.
- Chị ơi cho em... ờ ưm bạc sỉu đi ạ. Ít đá 1 chút nhé chị.
- Chị có lấy bánh hay Snack gì không ạ?
- Dạ không ạ chị. Em cảm ơn.
Order xong cô ra bàn ngồi rồi lấy nốt hộp cơm rang nhỏ đã nguội ngơ nguội ngắt, lúc này cô mới sờ tới điện thoại, trời đất, cả nhà gọi cho cô quá trời luôn. Cô nhắn tin zalo cho mẹ mình, nói rằng mọi người đừng quá lo lắng, cô chỉ là đi cafe cà pháo thôi, chút nữa cô sẽ về, xong lại bật chế độ máy bay tiếp.
Ở nhà, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm vì cô nhắn tin về rồi, nhưng lại sững người ngạc nhiên tột độ khi nghe ông Phong kể lại chuyện ông bà bị chính con trai mình đuổi khỏi biệt thự L2. Bà Bình khóc nước mắt lưng tròng, bà luôn tự nhận lỗi về mình:
- Tao là 1 người đàn bà ngu ngốc, quá ngu ngốc rồi khi tao nhắn tin cho con bé và bắt con bé phải gọi Trọng Lâm là anh trai. Tao không xứng làm mẹ nữa rồi...
- Bình mày thôi đi. Cứ bình tĩnh mọi chuyện sẽ từ từ có cách giải quyết hết mà.
Bà Nhung đi tới khách sạn Marriott nơi vợ chồng bố già ở, hỏi nhân viên thì nhân viên nói rằng bố già và vợ chưa về đây. Bà Nhung bật mode nhỏ nhẹ giả tạo:
- Em gái à. Chồng chị là ông Trần Ngọc Sang, đối tác của bố già ấy. Chị cần gặp bố già gấp để bàn chuyện ấy mà, ngày mai là chị bay về Sài Gòn rồi.
- Dạ vâng ạ. Chị tới biệt thự L2 chưa ạ? Có thể bố già đang ở đó.
- Chị tới rồi không có em ơi, nên mới nhờ tới em này.
- Dạ vâng ạ chị đợi em 1 chút.
Chị lễ tân này thật thà quá ghi ra giấy nhớ địa chỉ của biệt thự lan rừng, rồi nói với bà Nhung rằng tới địa chỉ này để tìm, nếu không có nữa thì chị lễ tân cũng chịu chết. Bà Nhung cảm ơn rối rít, nói cười nhẹ nhàng với chị lễ tân, xong quay mặt đi ra cửa liền quay trở về bộ dạng chua ngoa đanh đá của mình, nhìn tờ giấy có ghi địa chỉ liền cười nhếch mép rồi bắt taxi tới nhà cô.
Tắc đường, nên tận 45’ sau xe mới tới đầu ngõ nhà cô. Tài xế nói rằng nhà bên trong kia là biệt thự lan rừng rồi,
- Cảm ơn. Anh đợi tôi ở đây chút, tôi sẽ đưa thêm tiền cho anh. Tôi còn đi chiều về nữa.
Bà Nhung mở cửa xe ra rồi đi bộ vào bên trong cổng nhà cô, nhưng không bấm chuông mà chỉ đứng ngoài ngó vào vì cổng nhà cô đang mở.
- Á à ra là hú hí đàn đúm với nhau ở đây. Được rồi, hãy đợi đó. Không chịu trách nhiệm với con gái tôi, thì cũng đừng hòng mà nhấc mặt lên nhìn người khác nhé bố già.
- Em à. Thằng Lâm mấy ngày nữa nó sẽ quên thôi. Đừng có buồn nữa.
- Em đúng là 1 bà mẹ độc ác, em làm như vậy không khác gì tự tay đâm chết con trai mình. Nó sẽ không bao giờ tha thứ cho em anh à!
Gia đình cô không có ai ở nhà thật, vì ngài Smith, ông Công, ông Việt và nhà cô đều đang đi xả stress ở Lona coffee. Chị Thảo Lan thấy cô tới cùng với gia đình nên không có tới ngồi cạnh cô. Ông Công nói:
- Chị Bình đúng là 1 người phụ nữ... haha... gió chiều nào xoay chiều ấy.
- Chị ấy cũng là bị hoàn cảnh ép buộc thôi mà. Con bé Trân đó cũng ngoan hiền gần giống bé Linh nhà mình, bị Trọng Lâm làm mất đời con gái cũng nên chịu 1 phần trách nhiệm.
Trong khi gia đình cô đang ở Lona coffee, thì Trọng Lâm đang uống rượu như nước lọc ở biệt thự, mrs Helen không có ngăn nổi anh nữa liền phải gọi cho cô.
- Alo cháu nghe ạ cô!
- Cô chủ ơi cậu chủ uống rượu ghê quá tôi không có ngăn được nữa. Cô chủ tới biệt thự được không ạ.
- Cháu đang ở gần bố Smith nên không thể tới đó ngay được ạ. Cô bật loa ngoài lên giúp cháu rồi để gần anh ấy đi ạ!
- Rồi cô chủ ơi!
Cô chạy ra ngoài, dùng hết sức bình sinh của mình hét thật to vào điện thoại, rằng:
- NGUYỄN TRỌNG LÂM! DỪNG NGAY VIỆC UỐNG RƯỢU LẠI CHO EM! NGHE RÕ CHƯA NGUYỄN TRỌNG LÂM?!
Nghe thấy tiếng của cô, anh vứt chai rượu xuống đất rồi cầm lấy con ip13 promax của mrs Helen nói giọng lè nhè:
- Ực... Linh ơi... em... phải em không? Chúng... chúng ta ợ.. rời khỏi thành phố này.... được không em?
- Nghe em, bỏ rượu đi nếu như... nếu như anh muốn sống khoẻ mạnh. Rượu nó sẽ giết chết anh Trọng Lâm à. Mrs Helen làm ơn cất rượu của anh ấy giúp cháu với ạ.
Vệ sĩ của anh, vì không muốn nhìn thấy bộ dạng anh như thế này nữa nên có bao nhiêu rượu ở trong nhà liền lôi ra đập hết rồi dọn dẹp sạch sẽ. 1 vài người khác dìu Trọng Lâm đã gục ở ghế lên phòng anh chăm sóc, còn mrs Helen và Bryan đang ngồi ở dưới phòng khách kể lại hết mọi chuyện ở biệt thự từ lúc anh về cho tới bây giờ. Bryan nói:
- Cô chủ à. Tôi biết là cô chủ vì nghe lời bà chủ mà gọi đại ca là anh trai. Nhưng tôi xin cô chủ, cô chủ suy nghĩ lại đi ạ, chỉ có cô chủ yêu lại đại ca như xưa thì đại ca mới trở về bình thường như xưa.
Thục Linh cô cũng nức nở không kém, cô đáp:
- Mrs Helen và anh Bryan ơi, có... hức 2 người là người Mỹ, nên có thể chưa hiểu hết về truyền thống của Việt Nam, anh Lâm nên... chịu trách nhiệm với chị Trân. Xin lỗi 2 người, em xin lỗi anh Bryan, em không thể... anh ấy và em không thể yêu nhau được nữa đâu ạ.
Có thể Hà My gài anh, anh là nạn nhân trong vụ đó. Vụ ở phòng vip tầng 6 là do anh say anh không tự chủ, cô và anh có thể làm lại. Nhưng lần này thì không còn cứu vãn được nữa rồi. Nhìn cô nước mắt đầm đìa ngồi xổm ở ngoài cửa quán bà Loan không cầm được nước mắt đi ra chỗ cô rồi ôm chặt lấy cô vào lòng.
- Ôi con tôi. Sao lại khổ như thế này chứ!
Đó cũng là câu mà mrs Helen nói ra lúc ở biệt thự. Lời bà chủ nói ra, bà nhắn tin cho cô dặn trước, giờ muốn thu là thu lại được hay sao?
- Sao lại có thể xảy ra chuyện như này kia chứ? Chúng ta phải làm sao mới được đây cô Helen. Đại ca cứ chìm trong rượu chè thế này khéo anh ấy chết mất.
- Tôi cũng không biết thế nào đây nữa Bryan à. Cô chủ cũng đau lòng lắm chứ không bình thường đâu. Trước mắt có lẽ đừng cho cậu chủ động vào rượu nữa, thuốc lá cũng cắt luôn. Dao rựa đừng có mang lên phòng, tóm lại là không cho cậu chủ mình có ý tự tử, cậu hiểu lời tôi nói không?
- Dạ cháu hiểu rồi.
Đêm hôm đó cô gần như là khóc hết nước mắt rồi, khi nghe tin anh uống rượu như nước từ mrs Helen, cô đã không kìm được lòng mình mà quan tâm anh, lúc Bryan van xin cô đừng bỏ rơi anh, chỉ có cô yêu lại anh thì anh mới có thể trở về như xưa, cô không giữ được bình tĩnh nữa, bờ vai rung lên bần bật rồi ngồi xổm xuống nức nở. Khổ thân, mới có 16 tuổi hơn thôi phải chịu biết bao nhiêu giày vò đau khổ, hết ép buộc rồi bị áp đặt, chẳng ra đâu vào đâu cả.
Nghe cô nức nở từng hồi, Trung cũng không cầm nổi lòng mình nữa. Ngồi ôm lấy chiếc gối nhỏ vuốt nhè nhẹ rồi vỗ vỗ nó như đang an ủi cô xin cô đừng khóc nữa. Nếu người của mẹ cậu ta không có đánh tráo 2 cốc nước ép dưa hấu đó, thì giờ không biết cô sẽ khóc như bày, sẽ khóc to hơn hay không còn để khóc nữa đây? Gọi cô giờ này chắc chắn cô sẽ không nghe đâu, thế nên chỉ biết ôm lấy gối rồi thủ thỉ mà thôi:
- Linh à... đừng khóc nữa mà! Anh tin em sẽ vượt qua được nỗi đau này, anh muốn thấy em mạnh mẽ trở lại khi quay lại trường học. Cố gắng lên, fighting!
Sáng hôm sau, 2 con mắt xinh đẹp hiện đã và đang ướt nhẹp và sưng húp. Hôm nay mùng 6 âm lịch vẫn là ngày nghỉ Tết của cô nhưng bố mẹ cô đã đi làm rồi. Ở nhà chán quá chẳng biết làm gì, cô thay 1 bộ đồ khá đẹp, thay đồ cho cả Cafe và Milky nữa, cho Milky vào balo mèo, đeo xích cho Cafe thì cô để ý thấy vòng chocker trên cổ Cafe mà lồng xích vào thì thấy sẽ không đẹp, nên cô cởi chiếc vòng chocker ra để ở bàn học rồi tròng xích cổ vào cho Cafe rồi 3 chị em đi xuống nhà lấy xe máy và phóng đi chơi.
Hihi sướng nhất Cafe rồi nha, được đi chơi suốt không hà.
- Cafe à em thích chứ? Từ giờ tới mùng 10 chị sẽ cho 2 em đi chơi, chỉ 3 đứa mình hoy chịu không nè? Cafe gâu cái đồng ý đi nào! Haha không gâu thì cũng sẽ đi thôi. Milky ơi... em thích chứ?
Tới công viên Thống Nhất, nơi mà trước đây Trung đưa cô tới, có nhiều người chạy bộ nhộn nhịp quá chừng. 3 chị em đi gửi xe xong đi ra ngoài cổng mua 3 chiếc xúc xích Đức Việt. Còn Milky vì còn nhỏ nên cô mua thêm 1 túi xúc xích ăn liền.
- Cafe à của em này. Sorry em nha vì chị không có mang kéo cắt. Chút về nhà sẽ đền cho em chịu không? Đây, của Milky ha!
Meoww meoww vài cái Milky liếm liến nhẹ xúc xích rồi cắm nhẹ 1 miếng để ăn, còn Cafe thì haha được cô cắt nhỏ nhỏ xúc xích ra rồi thế nên giờ ăn cả cái khó khăn quá luôn.
- Haha Cafe à. Đúng là chị chiều em quá em hư mất rồi.
Lấy giấy mềm trong túo xách gói chiếc xúc xích bị bẩn kia lại cho vào túi bóng, cô lại cùng 2 anh em 4 chân này đi vào bên trong, chỗ quán dừng chân giải khát mượn kéo để cắt xúc xích ra cho Cafe và Milky ăn, còn cô cũng thưởng cho mình 1 chiếc xúc xích Đức Việt và 1 đĩa trứng lá ngải ở quán.
- Cháu bé à có chó mèo xinh thế chứ. Nhà cháu gần đây không?
- Dạ nhà cháu cách đây 5km ạ, đi xe máy cũng gần cô ạ. Bố mẹ cháu đi làm hết nên cho 2 đứa nhỏ ra đây hihi.
Những lúc buồn đúng là chỉ có ăn vặt hoặc đồ ngọt mới làm cho con nghôd ta phấn chấn, cô cũng vậy thôi. Cứ bánh mỳ là cô phải ăn trứng đẫm lá ngải luôn, ngon ơi là ngon.
Tới 8h sáng Đức Trung dậy, điều đầu tiên mà cậu ấm này làm đó là nghe lại những đoạn ghi âm mới. Thế nhưng chỉ có tiếng kêu của Cafe và Milky thôi chứ không có thấy cô nói lời nào cả. Haizz, không biết công chúa của cậu ta đang làm gì đây? Muốn biết cô đang làm vì thì tới nhà là biết liền à.
Mrs Helen đang rất khó xử, trong khi cậu chủ của bà không có muốn gặp ai, cả bố mẹ mình, thì bà Nhung xồng xộc đi tới đứng trước cửa gào ầm ĩ lên. Vệ sĩ tối qua đã biết bộ mặt của người đàn bà này rồi nên không thèm mở, cho bà Nhung muốn nói gì thì nói.
- Này mấy cái thằng kia. Chúng mày mở nhanh cửa ra cho tao, tao cần gặp cái thằng dê con đấy, còn không thì tao sẽ gọi cho bố già của chúng mày. Mở cửa!
- Này bà già kia. Bố già bị đại ca chúng tôi mời ra khỏi biệt thự. Bà chưa đủ trình độ để đứng đây kêu gào với chúng tôi. Khôn hồn thì đi vào Nam, tìm bố con Xuân Vĩnh Xuân Tiến mà đòi chịu trách nhiệm.
Hàng xóm gần pháo đài L2 thấy bà Nhung ầm ĩ lên thì liền đi tới hỏi có chuyện gì. Bà Nhung bù lu bù loa lên rằng là Trọng Lâm cướp trinh con gái bà giờ không chịu trách nhiệm. Các bà hàng xóm đánh cho câu:
- Này. Trò này xưa rồi bà chị ơi. Thấy thằng Lâm nó sang giàu mà bắt quàng làm họ à.
- Chị Lợi trông xem, chả ra thể thống gì. Vừa hèn vừa bẩn. Thời buổi gì rồi còn trinh với tiết. Theo kịp thời đại đi bà chị. A hay là mới từ trên rừng xuống?
Tưởng được các bà hàng xóm bênh, ai đời các bà đi bênh Trọng Lâm. Bà Nhung lại càng ầm ĩ hơn, các bà hàng xóm đúng toàn các bà 8, bà Thanh hay đau nhức xương khớp, già nhất trong hội chị em. Nói là già nhưng bà mới có hơn 60 à, đi “dẩy” đầm với lái xe máy phóng như ninja (phóng đại chút hihi), nói với bà Nhung:
- Này cô em. Cô em đứng đây lu loa lên chỉ thêm nhục nhã con gái em thôi. Cần thiết thì cứ mang nhau ra đồn. À mà chồng cô Thơ đây này, làm công an hình sự đấy, cứ lên đó mà trình bày, xem ai nhục. Gớm có khi con gái em không dám ra đường chỉ vì cái mồm như đít vịt của em. Đầu năm đầu tháng đừng có hãm *** như thế không hay đâu.
Nói xong bà Thanh với 3 4 bà kéo nhau ai về nhà nấy, cười hô hố rõ to ở ngoài đường. Haha cũng đúng đấy chứ, bù lu bù loa lên như kiểu con gái mình mới 13 14 tuổi bị yêu râu xanh cư**g h**p vậy. Bà tức giận giậm tay giậm chân bắt taxi đi về khách sạn.
Bà Nhung nhụt chí khi cả hàng xóm đều bênh vực cho Trọng Lâm, vậy con gái bà thì sao? Về tới nơi bà đi lên tren phòng mình thấy con gái mình đang nằm xem Youtube, bà lại càng điên tiết hơn đánh mạnh mấy phát vào mông Ngọc Trân.
- Mẹ! Sao mẹ đánh con chứ?
- Mất trinh mà mặt cứ trơ trơ ra.
- Mẹ vừa lại sang bên đó chửi người ta đấy hả? Con có bầu quái đâu mà mẹ cứ bù lu lên, như cháy nhà tới nơi vậy? Mẹ không bỏ được tính chua ngoa đi thì đừng có bảo tại sao mà con cháu không có gần mẹ.
- Mày có thai thì mày như thế nào? 19 20 tuổi đầu rồi ễnh cái bụng to vượt mặt lên tới lớp. Bạn bè tao, bạn bố mày, người ta cười cho thối mũi à?
Bà Bình với ông Phong 1 lần nữa tới nhà cô, mở cổng ra đánh xe vào, bà Bình đi lên trên phòng cô mở cửa ra thì không thấy cô cũng như con chó con mèo nào ở nhà hết. Thở hắt ra 1 cái đầy não nề, bà đứng dậy đi ra khỏi căn phòng của cô rồi đi xuống lầu.
- Anh à con bé không có ở nhà.
- Anh biết rồi. Cô Hương cũng vừa nhắn tin cho anh nói bà Nhung đã tới đó làm ầm lên.
- Em đã sai rồi Phong à. Em không biết em nên làm cái gì để bù đắp cho 2 đứa nhỏ đây nữa.
- Lời mình nói ra có rút lại được đâu em. Chắc chắn sau đợt này chúng ta sẽ mất đi rất nhiều thứ đấy em à. Nhưng sẽ không phải là tiền bạc.
Trung cũng không rõ cô đã đi đâu nữa, để chiếc vòng cổ chocker của Cafe ở nhà mới ghê chứ. Haizz. Trung ngồi thu lu 1 đống ở giường, trên tay vãn ôm chiếc gối nhỏ như 1 thói quen. Điện thoại của cậu ta đổ chuông, là chú Mạnh vệ sĩ:
- Dạ cháu nghe chú ơi!
- Cô bé đang đi chơi oẻ ngoài công viên Thống Nhất đấy Trung à. Còn chuyện này nữa, bà Nhung vợ ông Sang, đang có ý mon men tới gần cô bé để gây áp lực cho thằng Trọng Lâm đấy.
- Có chuyện đó sao ạ?
- Đúng. Tối qua cả nhà bà Nhung tới biệt thự L2 làm ầm lên, bà Nhung nói lí do Trọng Lâm không có quan tâm tới con gái mụ vì còn mải yêu đương với 1 cô gái đứng đường có nhan sắc.
- Vâng ạ chú. Cháu đã hiểu rồi ạ.
Dám gọi công chúa của cậu ta là cô gái đứng đường có nhan sắc à, hừ khốn kiếp thật chứ mụ già chua ngoa này. Còn cô và 2 người bạn, đi chơi mấy vòng công viên rồi chụp choẹt đủ thử kiểu, nhưng mà bạn cún Cafe thì lại không mấy hợp tác cơ, haizz, mất bao nhiêu là ảnh đẹp rồi. Về gần tới ngõ, cô thấy con roll royce mạ vàng đỗ ở trước cổng, cô liền không về nhà nữa mà đi lòng vòng xem có chỗ nào ăn trưa được không thì sẽ vào đó ăn tạm. Cô thật ra không trách móc hay ghét bỏ gì bố mẹ nuôi, nhưng đối diện với họ trong lúc này thì thật cô không biết phải nói gì.
- Cháu ơi quán không cho động vật vào đâu. Cháu cho ra ngoài được không?
- Dạ cháu mang về ạ. Cô làm cho cháu 2 suất 1 to 1 nhỏ ạ.
Đứng đợi cô bán hàng rang cơm thì điện thoại của cô đổ chuông, là bố già Phong. Cô chần chừ 1 lúc rồi mới nhấc máy lên nghe:
- Dạ con nghe đây ạ bố.
- Linh à con. Mẹ con có nấu rất nhiều món, con sắp về nhà chưa?
- Dạ con xin lỗi bỗ mẹ, con đang ở bên Gia Lâm ạ. Con chưa thể về nhà ngay lúc này. Bố mẹ tha lỗi cho con ạ.
- Ừ không sao đâu con.
Bà Bình quá xấu hổ, bù đắp cho cô bằng cách nấu đồ ăn trưa, nhưng cô không về để ăn, cô trốn tránh, ông bà phải làm sao đây? Bật chế độ máy bay lên, cô nhận 2 suất cơm rang từ cô bán hàng rồi lại lên xe, tìm 1 chỗ nào đấy yên tĩnh ngồi ăn. Đi giữa đường cô thủ thỉ với 2 người bạn 4 chân:
- 2 em à. 2 em có tức giận chị vì chị nói dối bố mẹ không? Chị hèn lắm phải không?
Ngồi ăn cơm mà nước mắt cứ tuôn rơi lạ ghê chứ. Còn ông Phong, sau khi gọi cho cô cuộc đó thì không thể gọi tiếp thêm cuộc nào nữa, bà Bình cũng như vậy.
Tới chiều, 5 rưỡi 6h rồi, cô vẫn chưa dám về nhà, vẫn chỉ có ngồi ở ghế đá rồi lại loanh quanh chạy nhảy với 2 anh em Cafe. Cô chưa đủ can đảm để có thể đối diện với bố mẹ nuôi ngay lúc này. Tắt chế độ máy bay, cô dậy ra xe đi cùng Cafe với Milky, thì điện thoại cô đổ chuông. Ồ là cậu bạn cùng bàn, kệ đi, về nhà cô sẽ gọi sau.
Ở biệt thự lan rừng:
- Loan à mày khuyên nó giúp tao với!
- Chính tao tao cũng có gọi được cho nó đâu mà khuyên chứ. Tới giờ nó vẫn chưa về mà.
Bỗng có người nào đó đi tới cổng, cổng tuy là mở nhưng vẫn bấm chuông, à đó là dịch vụ giao hàng, mà hàng ở đây là 2 người bạn 4 chân, còn cô, cô đang lại đi đâu rồi?
- Em trai à em có biết người gửi chúng đi đâu không? Là con bé mà đi xe SH mode ấy?
- Dạ chúng em không thể biết được là cô bé đi hướng nào, vì chúng em cũng lu bu công việc. Chó mèo cũng thuộc phạm vi mà chúng em giao nhưng cô bé đã trả tới 7 triệu để chúng em giao về nhà an toàn. Dạ xin gửi lại gia đình 6 triệu 950 nghìn. Em xin phép.
Cô có thể đi đâu được đây ngoài tới quám cafe, nhưng hôm nay không phải là 2 quán cafe của 2 cậu ấm kia, cũng không phải Lona coffee, mà là The Coffee House, cũng ngay gần nhà thôi.
- Chị ơi cho em... ờ ưm bạc sỉu đi ạ. Ít đá 1 chút nhé chị.
- Chị có lấy bánh hay Snack gì không ạ?
- Dạ không ạ chị. Em cảm ơn.
Order xong cô ra bàn ngồi rồi lấy nốt hộp cơm rang nhỏ đã nguội ngơ nguội ngắt, lúc này cô mới sờ tới điện thoại, trời đất, cả nhà gọi cho cô quá trời luôn. Cô nhắn tin zalo cho mẹ mình, nói rằng mọi người đừng quá lo lắng, cô chỉ là đi cafe cà pháo thôi, chút nữa cô sẽ về, xong lại bật chế độ máy bay tiếp.
Ở nhà, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm vì cô nhắn tin về rồi, nhưng lại sững người ngạc nhiên tột độ khi nghe ông Phong kể lại chuyện ông bà bị chính con trai mình đuổi khỏi biệt thự L2. Bà Bình khóc nước mắt lưng tròng, bà luôn tự nhận lỗi về mình:
- Tao là 1 người đàn bà ngu ngốc, quá ngu ngốc rồi khi tao nhắn tin cho con bé và bắt con bé phải gọi Trọng Lâm là anh trai. Tao không xứng làm mẹ nữa rồi...
- Bình mày thôi đi. Cứ bình tĩnh mọi chuyện sẽ từ từ có cách giải quyết hết mà.
Bà Nhung đi tới khách sạn Marriott nơi vợ chồng bố già ở, hỏi nhân viên thì nhân viên nói rằng bố già và vợ chưa về đây. Bà Nhung bật mode nhỏ nhẹ giả tạo:
- Em gái à. Chồng chị là ông Trần Ngọc Sang, đối tác của bố già ấy. Chị cần gặp bố già gấp để bàn chuyện ấy mà, ngày mai là chị bay về Sài Gòn rồi.
- Dạ vâng ạ. Chị tới biệt thự L2 chưa ạ? Có thể bố già đang ở đó.
- Chị tới rồi không có em ơi, nên mới nhờ tới em này.
- Dạ vâng ạ chị đợi em 1 chút.
Chị lễ tân này thật thà quá ghi ra giấy nhớ địa chỉ của biệt thự lan rừng, rồi nói với bà Nhung rằng tới địa chỉ này để tìm, nếu không có nữa thì chị lễ tân cũng chịu chết. Bà Nhung cảm ơn rối rít, nói cười nhẹ nhàng với chị lễ tân, xong quay mặt đi ra cửa liền quay trở về bộ dạng chua ngoa đanh đá của mình, nhìn tờ giấy có ghi địa chỉ liền cười nhếch mép rồi bắt taxi tới nhà cô.
Tắc đường, nên tận 45’ sau xe mới tới đầu ngõ nhà cô. Tài xế nói rằng nhà bên trong kia là biệt thự lan rừng rồi,
- Cảm ơn. Anh đợi tôi ở đây chút, tôi sẽ đưa thêm tiền cho anh. Tôi còn đi chiều về nữa.
Bà Nhung mở cửa xe ra rồi đi bộ vào bên trong cổng nhà cô, nhưng không bấm chuông mà chỉ đứng ngoài ngó vào vì cổng nhà cô đang mở.
- Á à ra là hú hí đàn đúm với nhau ở đây. Được rồi, hãy đợi đó. Không chịu trách nhiệm với con gái tôi, thì cũng đừng hòng mà nhấc mặt lên nhìn người khác nhé bố già.