Chương 34
Có yêu lại Trọng Lâm hay không thì Lana không chắc nhưng Lana chắc chắn 1 điều rằng là cả Trung với Lâm... và tất cả mọi người sẽ chẳng thề nào gọi được cho cô đâu vì cô bị giật mất điện thoại ngay ở trên đường đi khi đang vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại với mẹ, không có cái dại nào bằng cái dại này, khổ ghê đấy. May là không bị giật mất cái túi xách chứ không thì tiêu rồi.
Vệ sĩ lại không có 1 ai đi theo sau cô cả, sau khi tri hô cướp cướp thì không 1 ai giúp cô. Bà Loan lo cho cô quá, không biết có tìm được đường về khách sạn hay không nữa. Gọi điện thì dĩ nhiên là thuê bao rồi. Bà gọi điện cho vợ chồng bố già thì chỉ có tút dài thôi không nghe, khổ quá cơ. Làm ở cơ quan mà lo sốt cả vó lên, không biết cô có osxảy ra chuyện gì hay không.
Trọng Lâm đã ngâm khoáng rồi đi ra tắm tráng lại 1 lần nữa, xong xuôi hết quần áo cũng chỉnh tề rồi mới sờ tới điện thoại, thì có 3 cuộc gọi nhỡ của bà Loan, liền bấm gọi lại ngay và luôn:
- Alo mẹ ạ.
- Lâm à con. Con thấy con Linh về lại khách sạn chưa?
- Dạ con với mọi người đang đi tắm khoáng ạ mẹ. Còn em ấy không có đi ạ.
- Ừ mẹ biết. Con bé hình như là bị giật mất điện thoại, mẹ gọi mấy lần mà không được con ạ. Con gọi về khách sạn xem con bé về chưa hộ mẹ với.
- Dạ dạ con sẽ gọi ạ. Mẹ còn nhớ lúc mẹ gọi cho em ấy, em ấy có nói là đi đâu không mẹ?
- Nó không có nói gì cả con ạ. Nó chỉ nói là con đang đi lượn đường lòng vòng gần khách sạn.
- Dạ vâng ạ để con gọi về khách sạn xem em ấy đã về chưa ạ. Con cúp trước.
Lâm nhanh chóng rời khỏi suối khoáng 1 cách vội vã, vừa đi vừa gọi về cho lễ tân khách sạn:
- Alo FLC halongbay xin nghe.
- Tôi Jonathan đây.
- Dạ vâng đại ca ạ.
- Cô xem giúp tôi Thục Linh đã về chưa?
- Dạ cô bé chưa về ạ đại ca. Nhưng có vợ chồng ông Kiên cùng cậu con trai tới thuê phòng. Tôi có nói à khách sạn đã được bao hết nên họ đã đi ạ.
- Em ấy có về khách sạn rồi thì gọi cho tôi.
Nói xong Lâm cúp máy và lên xe phóng đi nhanh chóng để về khách sạn. Vừa lái xe vừa cầu trời khấn phật cho cô đừng có xảy ra chuyện gì. Lái xe được 10’ nghĩa là còn 1 nửa đường nữa mới về được khách sạn thì có tiếng chuông điện thoại, là số máy bàn.
- Tôi đây.
- Dạ đại ca. Cô bé đã về rồi ạ.
- Em ấy có xước sát ở đâu không?
- Dạ không ạ. Cô bé có cầm trên tay khá nhiều đồ, như thể là đi thăm mộ ai đó.
- Có thấy trên tay em ấy cầm túi đồ của thegioididong hay fpt không? Em ấy bị mất điện thoại.
- Dạ không ạ đại ca.
- Cô chắc chứ?!
- Dạ chắc. Bảo vệ còn định xách giúp nhưng cô bé nói là không cần, không có túi đồ nào như đại... dạ cô bé lại xuống rồi ạ.
Thục Linh lên phòng cất đồ xong cười hì hì nói chị lễ tân cho mình mượn điện thoại để gọi điện cho mẹ.
- Dạ vâng ạ cô chủ. Của người đây ạ.
- Dạ em cảm ơn chị.
Vậy là yên tâm rồi, Trọng Lâm cúp máy, không về khách sạn luôn mà đi mua lại điện thoại cho cô để cô có phương tiện liên lạc.
- Ôi trai đẹp. Trai đẹp mua máy gì chị tư vấn cho.
- IPhone mẫu mới nhất. 512gb.
- Mẫu mới nhất thì có iphone 13 promax nhé trai đẹp. Theo chị nào.
10’ sau...
- Tôi lấy cái này, ốp và kính cường lực đầy đủ.
- Dạ vâng trai đẹp. Mời trai đẹp ra quầy nhé. Có lấy gì thêm hông nè?!
- Không.
Lâm rút tấm thẻ đen quền lực khiến cả đám nhân viên hết hồn con chồn, run run nhận tấm thẻ đen quẹt 1 phát, gần 29 triệu bay ngay trong 1 nốt nhạc.
Vâng, sau khi mua xong thấy cũng ổn ổn rồi anh phi nhanh xe về khách sạn, may quá khi mà cô còn ngồi ở sảnh lễ tân nghịch macbook, à ra là cô xem điện thoại để mua 1 cái khác.
- Thục Linh.
- Ủa anh Lâm. Em tưởng... ôiii..
Trọng Lâm đi nhanh vào bên trong ôm chầm lấy cô thật chặt. Có trời mới biết anh lo lắng cỡ nào khi mà nghe mẹ cô nói cô bị giật điện thoại giữa đường đi. Ôm xong muốn hôn lên bờ môi đỏ hồng chúm chím kia thì chợt thấy không phải phép cho lắm nên đưa cho cô mỗi túi điện thoại thôi, lạnh lùng nói:
- Điện thoại mới của em, có sẵn sim mới trong đó đấy.
- Ờ em... em em cảm ơn anh ạ.
“Sim mới. Gòi xong phim luôn, thế này thì sao mà đăng nhập fb với zalo đây? Chết tiệt cái tên khốn nạn giật điện thoại! A! Làm lại được mà.” Nhưng sim đó của cô... lại do bố cô làm giúp. Trời ạ. Bây giờ phải có chứng minh thư của bố cô cơ. Haizz chết tiệt thật mà.
Con điện thoại mới Lâm đã cài định vị, chỉ cần cô không bật chế độ máy bay thì cô đi đâu anh cũng biết.
2 tiếng sau.
Cộc cộc...cộc cộc cộc..
Có ai đó gõ cửa phòng cô có vẻ như khá là dồn dập, cô đang sấy khô tóc, máy sấy khá ồn nên cô không nghe thấy gì hết cả, nên không ra mở cửa phòng. 1 lúc sau, sau khi khô tóc rồi thì tiếng chuông đặc trung của IPhone vang lên, là số đuôi tứ quý 9 mà không cần lưu cô cũng biết đó là của ai. Haha đó là số giao dịch làm ăn của anh chủ tịch:
- Dạ alo em nghe ạ.
- Xuống dưới sảnh đi bé.
- Dạ vâng ạ.
Từ nay trở đi cô phải giữ chặt lấy con điện thoại này mới được, chứ bị giật mất rồi mua lại thì phí tiến lắm, con máy mới được có vài tháng... haizz. Vừa đi cô vừa thầm chửi bố cái tên giật điện thoại, mọi người đều xúm lại hỏi han cô xem cô có bị ngã xe hay là bị cướp làm gì không.
- Haha cháu không sao ạ, cảm ơn ngài.
- Không sao là tốt rồi, cô Linh phải đi đứng cẩn thận đấy. Chúng ta đi ăn tối thôi.
Trọng Lâm hỏi mọi người tối nay muốn ăn món gì, thì tất cả nói rằng họ muốn ăn hot pot, ừm hot pot thì Mạnh Hoạch thẳng tiến thôi. Với cả ** Đức cũng muốn ăn thịt gà.
- Cô Linh ơi. Cháu nhớ cô cực luôn đó. Tắm suối khoáng thích cực cô ạ.
- Hihi tất nhiên là thích rồi. Khoáng ở đây là khoáng chất đấy cháu, tốt cho sức khoẻ cực.
- Dạ. Sao cô lại không đi ạ?
- Ừm cô đi mua 1 chút xíu đồ hihi. A! Nhớ rồi. Ngày mai Đức đi với cô cùng ông bà Minh Loan nhé, cô cho cháu đi chơi vòng quay mặt trời.
- Đi chơi ạ cô?
- Ưm tất nhiên rồi. Chỗ đó là khu vui chơi đó. Có rất là nhiều trò chơi luôn.
Chị Quỳnh và Thiên Bảo nói rằng cô Thục Linh chiều Đức quá, rồi lúc nào cũng nhắc cô Linh suốt thôi. Tất cả những người biết tiếng Việt nghe xong ai nấu đều cười vui vẻ lắm. Bà Bình nói:
- Haha trẻ con mà, chiều 1 tí có sao đâu phải không hả ** Đức?
- Dạ... dạ cô Linh ơi. Có thật là chúng ta sẽ đi chơi không ạ?
- Cô chưa bao giờ nói dối Đức mà phải không?
Cô kể là chỗ vòng quay mặt trời đó là 1 vòng quay khổng lồ, ở đó có rất nhiều trò hay luôn, có cả tàu lượn siêu tốc nữa. Không ai bỏ qua 1 chỗ hay như vậy khi tới Hạ Long cả.
Cô và chị Quỳnh cùng ** Đức mượn xe máy của nhân viên đi theo sau vài con xe sang trọng, lúc này ** Đức nài nỉ;
- Dạ. Cô Linh ơi.
- Ơi cô nè
- Cháu muốn đi chơ cùng cô và chú Lâm ạ.
- Chú Lâm có rất nhiều công việc phải giải quyết mà cháu. Chú bận lắm đó.
- Dạ.. vâng ạ
Haha cậu bé mới có 6 tuổi này mà ngộ nghĩnh lắm nhé, đi cùng với chú Lâm thì lại nhớ cô Linh, mà đi cùng với cô Linh thì lạo nhớ chú Lâm, cậu bé muốn cả 2 đi cùng mình cơ.
Tới nhà hàng rồi, ừm cũng đông đó, ** Đức xuống xe 1 cái liền chạy tới chỗ Lâm ôm lấy chân anh, sao giống với cô lúc còn nhỏ thế chứ, lúc đó anh mới học cấp 2, cao gần 1m6 còn cô thì vẫn bé như cây kẹo mút, cũng chạy tới ôm lấy chân anh như này. Trọng Lâm cười khà khà sung sướng rồi bế ** Đức lên trên tay rồi đi vào trong.
- Haha nhóc muốn chú đi chơi cùng ngày mai đúng không nè?
- Ôi sao chú biết vậy ạ. Cháu còn chưa nói mà chú.
- Chú biết chứ sao lại không nè. Chú nói này, trưa mai lúc ông Minh bà Loan tới đây, cháu phải chào ông bà này. Cô Linh sẽ phải có việc đi trước, rồi chú cháu mình đi sau được không?
- Dạ vâng ạ. À chú ơi, cô Linh đi có việc gì vậy ạ? Sao chú lại không đi cùng cô ạ?
Mọi người không biết Trọng Lâm thủ thỉ cái gì với ** Đức, chỉ thấy ** Đức gật đầu lia lịa vâng vâng dạ dạ rồi hôn má Lâm 1 cái tình cảm. Ai không biết nhìn vào lại tưởng 2 người là bố con, vì quá là ngọt ngào và tình cảm đấy.
Gọi trước 1 vài món nhẹ, vừa gắp chút miến xào vào bát thì điện thoại của Lâm đổ chuông, 1 số không có lưu trong máy, nhưng liếc quá Lâm cũng biết người gọi tới là ai. Nhưng 1 khi mà anh đã ăn cơm rồi thì có là tổng thống Mỹ anh cũng sẽ không có nghe.
Món khoai lang tẩm vừng rán và ngô chiên được mang ra nóng hổi hổi, cô với ** Đức đưa mắt nhìn nhau rồi cười tủm tỉm.
- Haha món khoái khẩu của cô cháu mình tới rồi Đức ơi.
- Dạ vâng ạ cô Linh.
Xúc 1 ít ngô ngọt chiên bơ vào bát cho ** Đức rồi tới mình, 2 cô cháu cụng bát với thìa vào nhau rồi bắt đầu ăn uống, vui vẻ quá chừng luôn đó. Trọng Lâm hôm nay không ngồi cạnh Đức mà lại ngồi cạnh ngài Chen, đưa mắt nhìn cô đầy trìu mến thương yêu. Từ lúc Gia Bảo tới biệt thự của anh, rồi lúc tìm thấy ** Đức, cô cười nhiều và tươi hơn trước, thật là quá đỗi xinh đẹp mà.
- Đức à!
- Dạ chú Lâm.
- Cháu thích ăn ngô chiên lắm phải không?!
- Dạ cháu cũng bình thường ạ chú. Cháu dễ ăn lắm ạ.
- Haha thằng nhóc này. Cháu giống hệt cô Linh đấy. Đây gà rang muối của nhóc này.
** Đức cảm ơn chú Lâm rõ to rồi xúc thìa ngô ngọt chiên bơ lên miệng ăn, càng ăn càng nghiện haha.
Ở khách sạn nọ gần với FLC halongbay, Trung đang nỗ lực gọi cho cô nhưng đều thuê bao, nên Trung 1 lần nữa gọi cho Trọng Lâm, à lúc này thì anh đã ăn xong nên nghe máy rồi:
- Alo, chào chú em!
- Anh giấu công chúa của tôi ở đâu?
- Nế anh nói... anh với em ấy đang nằm trên giường ôm lấy nhau, chú em có tin không? Haha đùa thôi, anh chẳng giấu em ấy ở đâu cả. Này anh khuyên thật nhé, đừng đi theo vết xe đổ của anh, anh thấy em từ cừu hoá sói rồi đấy, em rể ạ.
Chỉ vài câu thôi, Lâm làm cho Trung tức tối tới mức nện 1 cú đấm khá mạnh xuống mặt bàn, Lâm nghe thấy rõ mồn một liền cười như phá rồi cúp máy quay lại vào bên trong. Nhìn thấy cô cùng với ** Đức đang ăn mỳ ngon lành, nụ cười tươi xuất hiện trên môi anh thật là đẹp trai mà.
- Bé à. Em rể của anh... vừa gọi cho anh để tìm em đấy. Nó nói gọi em mãi không được.
- Vậy ạ. Chút nữa em gọi lại.
Cứ tưởng rằng nói vậy cô sẽ buông bát xuống rồi xin phép ra ngoài gọi điện thoại, nhưng cô lại ngồi ăn cho xong bữa, vừa ăn vừa cười đùa với ** Đức. Tới khi ăn xong rồi ra xe đi về, cô nói với ** Đức và chị Quỳnh lên xe Trọng Lâm ngồi rồi bấm số của Trung theo trí nhớ của mình. Ở phía Trung, Trung đang uống giở lon bia thứ 3, thì số điện thoại có đuôi tứ quý 9 hiện lên, cứ tưởng là Trọng Lâm gọi cà khịa nên Trung không có nghe, tắt nguồn đi rồi uống tiếp tục.
5’ sau, bà Mary không gõ cửa mà mở cửa đi vào bên trong luôn, đưa máy của mình cho Trung, lúc này Trung đã hơi hơi có tí ti men trong người rồi:
- Bé Linh gọi con này Trung!
- Dạ vâng ạ mẹ hihi. Alo... ực anh nghe... đây công chúa.
- Trung à. Sao em gọi mà anh không nghe máy thế? Anh lại đang uống bia phải không?
- Em... đang (ừng ực) quan tâm anh đó sao?
- Không quan tâm anh thì quan tâm ai đây chứ. Đừng uống bia nữa nha, không có gì thay đổi thì tối mai em qua đó. Nhớ đấy, cấm uống bia rượu đó biết không nè. Tút tút...
- Linh à! LINH!
Sao không phải là đêm nay luôn chứ? Đơn giản thôi vì cô mệt quá chẳng đi được nữa để đưa Trung đi chơi, trưa mai thì cùng bố mẹ đi thăm mộ ông bà ở Gốc khế Hà Tu, chiều thì hứa cho ** Đức đi chơi rồi. Chỉ có tối thôi chứ còn thời gian nào nữa. Bà Mary cũng nhắc cậu quý tử là uống ít bia thôi, ngồi với Trung 1 tí rồi đi về phòng ở ngay bên cạnh.
“Gọi mà không nghe máy? Số tứ quý 9 hồi nãy không lẽ là của em ấy à?” Trung nghĩ là làm vớ lấy điện thoại kiểm tra, ừ đúng là trong nhật ký điện thoại có 2 số tứ quý 9 thật, Trung liền gọi lại ngay cái số mà mình tắt phụt đi không nghe, quả nhiên là số mới của cô:
- Ơi Trung à em nghe này.
- Linh... Linh ơi. Phải em đó không?
- Hihi là em nè. Ngày mai em có việc cả sáng trưa và chiều, tới tối lúc nào xong việc rồi em qua với anh nha. Uống ít bia thôi nhé, hôm nọ em nghe mẹ nói anh uống dữ lắm rồi còn cởi trần, không được làm vậy nữa nghe chưa, trúng gió đó.
- Em nói công việc... ực.. có thể cho anh biết việc đó là gì được không?
- Đó là việc riêng của gia đình em thôi Trung à. Bye nha, yêu thương nè.
Trọng Lâm cao tay lắm, khi anh mua sim tứ quý đó có mua thêm 1 cái dự phòng. Đó là sim tình nhân, 4 số đầu và 4 số cuối giống y sì nhau rồi, chỉ có 2 số ở giữa đổi chỗ cho nhau thôi, của anh là 18 còn của cô là 81, ai không tinh ý, cũng như không lưu tên vào là dễ nhầm lắm. Lâm đang đặc biệt công kích thói ghen tuông trong Trung, xem Trung sẽ đáng sợ thế nào, Trung cũng có thủ đoạn giống Lâm khi xưa, haha thú vị thật.
Ở bên khách sạn FLC,
- Ủa anh. Sao số của em lại gần giống hệt số của anh thế ạ?
- Anh định mua sim mới cho bé nhưng chợt nhớ ra là có sim đó không dùng tới. Anh mua nó khi còn yêu bé cơ. Dùng tạm đi.
- Vâng ạ. Kể ra số cũng đẹp, thôi em dùng.
Kể ra cô ít khi gọi điện cho Lâm vậy lắm, nhưng lúc bấm *101# mới biết sim của mình trừ 2 số ở giữa ra thì còn lại đều giống số giao dịch làm ăn của Lâm. “Anh ấy nói anh mua nó từ khi còn yêu mình, vậy tới bây giờ chắc anh ấy hết yêu rồi nhỉ?” Cô nghĩ lại thái độ của Lâm dạo gần đây, cho thấy rằng anh đang thực sự coi cô là em gái thật, đối với cô như vậy cũng tốt, cô không mất công lòng vòng giải thích với Trung.
Sáng hôm sau, cô đi ăn sáng với mọi người ở 1 quán bún bò Huế đông khách, xong xuôi cô về lại khách sạn chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, sau đó gọi điện cho mẹ:
- Ơi mẹ đây.
- Bố mẹ đi chưa ạ?
- Bố mẹ đi được 1 tiếng rồi còn 1 tiếng rưỡi nữa. Đợi bố mẹ tới rồi cả nhà mình cùng đi.
- Dạ vâng mẹ.
Ngồi trong phòng học bài 1 chút, cả bà già này đi chơi bời cũng mang theo sách vở luôn mới chịu đấy giết thời gian, 20’ sau thì có tiếng gõ cửa cộc cộc:
- Ơ dạ em chào chị.
- Cô chủ à. Đây là điểm tâm sáng của cô chủ, có bánh kem tách béo và socola nóng.
- Ôi dạ em cảm ơn chị.
Bánh kem tách bép chắc ít ngọt, cắn thử 1 miếng đúng là rất ngon. Ầy... điệu này chỉ có người anh quyền lực đó thôi. Cô có nên gọi cảm ơn 1 tiếng không? Thôi nhắn tin vậy. 1 câu “Em cảm ơn anh vì bữa điểm tâm!” thế là xong rồi.
Bố mẹ cô sau đó đúng 1 tiếng 10’ là tới khách sạn, haha bố cô đúng giờ tới từng phút, phát sợ luôn ạ.
- Bố mẹ!
- Ừ. Con mua đầy đủ hết rồi hả? Để mẹ xem nào?
Bà Loan gật gù vì đồ cô mua ok đấy, mỗi tội chọn hoa hơi xấu. Ngồi nghỉ 1 chút ở bàn sảnh tầng 1 thì có Trọng Lâm đi xuống cùng với gia đình Thiên Bảo, cũng chào bố mẹ cô là bố mẹ:
- Dạ cháu chào cô chú. Dạ chào cô chủ.
- Dạ cháu chào ông bà ạ!
- Úi trồi ôi chào to quá, thơm ông bà cái nào! Ông bà có kẹo cho Đức này.
- Dạ cháu cảm ơn ông bà ạ.
** Đức thơm ông bà xong, cầm gói kẹo mềm marsmalow, bóc ra rồi đút vào miệng cho cô 1 2 cái,
- Ui trồi ôi ngon quá nè. Thơm cô cái nào!
** Đức thơm cô 1 cái rõ kêu rồi thủ thỉ gì đó vào tai cô, cô đơ ra 1 lúc rồi thủ thỉ lại. 2 cô cháu cứ rầm rì rầm rì với nhau 1 lúc. Hoá ra là ** Đức không muốn cô cho Trung đi chơi cùng, vì ** Đức không thích Trung cứ dính lấy cô. Cô đưa mắt nhìn Trọng Lâm đang đứng ở quầy lễ tân xem sổ sách thu chi rồi nói nhỏ với ** Đức:
- Chú Lâm có phải dạy hư cháu rồi không Đức. Chú Trung là người yêu cô thì phải dính lấy cô là đúng rồi.
- Chú Lâm không dạy hư cháu đâu cô. Tại cháu thấy vậy á. Cháu không thích chú Trung ngay từ đầu rồi, cứ sợ sợ.
- Haha sợ gì chứ. Chú Trung rất là tốt đấy.
Nói xong cô chia tay Đức ở đây để đi cùng bố mẹ tới nghĩa trang. “Cu Đức lại ghét Trung ngay từ đầu cơ à? Chẳng hay Trọng Lâm reo rắc gì vào đầu cháu nó rồi? À thì đúng là có hạ thuốc ngủ 1 lần hại mình mất 1 buổi học, nhưng Lâm có biết việc này đâu mà reo rắc chứ? Hay là suy nghĩ của trẻ thơ nhỉ?” Chuyện cô bị hạ thuốc tất cả đều biết hết, nhưng Lâm không reo rắc vào đầu Đức gì hết, anh không hèn tới nỗi vậy. Lâm vì cứu Đức nên Đức có tình cảm rất đặc biệt, thêm phần nữa Bảo có dặn con mình là Lâm chính là người đã cứu con, Lâm là người tốt. ** Đức cũng có nghe bố kể về chuyện tình của cô chú mình, thấy bố kể xong thở hắt ra, ** Đức cũng đoán được là nó rất buồn đấy, nó chẳng khác gì mấy so với bố mẹ của cậu bé, rời xa nhau đã mấy năm liền mà trong khi đó cả 2 người đều rất yêu thương đối phương.
- Chú Lâm ơi. Tại sao lạo phải đi thăm mộ vào cuối năm ạ?
- À đó là phong tục của Việt Nam nhé cháu. Không phải chỉ có cuối năm, mà đầu năm này, ngày mùng 1 ngày rằm âm lịch này, hay là ngày giỗ, đều có thể đi thăm mộ được hết nhé. Cháu có muốn cùng bố mẹ về quê thăm mộ ông bà nội ngoại không?
** Đức nghĩ 1 vài giây rồi sau đó gật đầu, nhưng lại nói rằng mình không thích bà ngoại đâu, vì bà ngoại là nguyên nhân dẫn tới bố mẹ cậu bé không gần nhau:
- Chú nói này. Người lớn, bà ngoại cháu ấy, có nỗi khổ tâm rất lớn. Cháu còn nhỏ thôi nhưng cháu lớn lên rồi, biết nghĩ 1 chút cháu sẽ hiểu thôi. Chú cũng đã làm sai với cả bố mẹ mình, cháu biết không, chú đã từng chĩa súng vào mặt bà nội Bình và bóp cò súng, chỉ vì bà đã làm tổn thương trái tim của chú.
- Tại sao lại làm tổn thương trái tim chú ạ?
- Chỉ vì chú hôn cô Linh lúc chú 13 tuổi ấy.! Ngày đó, chú đã bị bà nội vụt 1 trận rất đau. Rồi bà nội đã cho phép chú yêu cô Linh vào năm chú 20 tuổi. Cháu còn nhớ cô Trân với em Bảo chứ?
** Đức gật đầu Lâm mới kể tiếp, rằng Bảo là con trai ruột của mình, đó là kết quả giữa 2 nạn nhân trong 1 lần bị say thuốc.
- Nạn nhân ak?
- Đúng vậy. Chú với cô Trân đều là nạn nhân, và cũng là thủ phạm. Cô Trân là thủ phạm đã gián tiếp chia rẽ cô và chú, chú thì là thủ phạm muốn cô Linh có con với chú. Cháu hiểu không Đức?
- Rồi sau đó thì sao nữa ạ chú?
- Bà nội Bình, có nhắn tin cho cô Linh, nói phải gọi chú là anh trai, để chú phải cưới cô Trân. Chú phát điên lên, gầm lên như 1 con hổ ấy, chĩa súng vào người bà nội Bình, vì đã làm tổn thương trái tim chú 1 lần nữa.
Lâm kể chầm chậm cho ** Đức hiểu, trên khoé mắt đã rỉ ra lệ nóng hổi, ** Đức cười Lâm sao khóc xấu quá, y hệt như bố Thiên Bảo lúc gặp được mẹ Quỳnh.
- Không giống nhau đâu cháu à. Con người họ ngộ lắm, buồn họ khóc, mà vui họ cũng khóc. Bố cháu khóc là vì vui mừng khi gặp được mẹ cháu sau nhiều năm xa cách đấy.
- Chú Lâm ơi. Chú yên tâm nhé, Đức sẽ giúp chú với cô Linh. Cháu thương chú lắm, cháu ghét chú râu bắp kia cực, vì lúc nào cũng chỉ dính lấy cô Linh, hứ!
Trọng Lâm cười khà khà dù trên khoé mi vẫn còn đang ươn ướt, anh hỏi nhóc tì 6 tuổi này có muốn nghe chuyện của cô và anh hồi nhỏ hay không? ** Đức gật đầu lia lịa rồi dạ vâng nhiệt tình lắm, Lâm hẹn là tối nay về khách sạn rồi Lâm sẽ kể hết tất cả. Nhưng ** Đức lại nói 1 câu mà khiến cả bố mẹ cậu và Lâm phải tròn xoe mắt ngạc nhiên, đó là:
- Mẹ ơi. Tối nay mẹ cho con mượn điện thoại mẹ nhớ, để con ghi âm.
- Sao lại phải ghi âm thế con?
- Lúc gặp cô Linh ở ghế đó mẹ, cô bảo chú Lâm có reo rắc vào đầu con thứ gì không mà con lại ghét chú đầu râu bắp, thực sự chú Lâm có reo rắc hì đâu. Nên là con mượn điện thoại mẹ để con ghi âm, rồi chuyển cho cô Linh nghe đó. Không cô Linh lại nói xấu chú.
- Haha cháu tinh nghịch thật đấy. Nếu cháu biết những việc làm mà chú gây ra cho cô Linh, cháu cũng sẽ ghét chú thôi.
- Cháu không ghét chú đâu ạ. Chú là người cứu cháu ra khỏi ông đầu trọc, cháu không bao giờ ghét chú đâu ạ.
Vệ sĩ lại không có 1 ai đi theo sau cô cả, sau khi tri hô cướp cướp thì không 1 ai giúp cô. Bà Loan lo cho cô quá, không biết có tìm được đường về khách sạn hay không nữa. Gọi điện thì dĩ nhiên là thuê bao rồi. Bà gọi điện cho vợ chồng bố già thì chỉ có tút dài thôi không nghe, khổ quá cơ. Làm ở cơ quan mà lo sốt cả vó lên, không biết cô có osxảy ra chuyện gì hay không.
Trọng Lâm đã ngâm khoáng rồi đi ra tắm tráng lại 1 lần nữa, xong xuôi hết quần áo cũng chỉnh tề rồi mới sờ tới điện thoại, thì có 3 cuộc gọi nhỡ của bà Loan, liền bấm gọi lại ngay và luôn:
- Alo mẹ ạ.
- Lâm à con. Con thấy con Linh về lại khách sạn chưa?
- Dạ con với mọi người đang đi tắm khoáng ạ mẹ. Còn em ấy không có đi ạ.
- Ừ mẹ biết. Con bé hình như là bị giật mất điện thoại, mẹ gọi mấy lần mà không được con ạ. Con gọi về khách sạn xem con bé về chưa hộ mẹ với.
- Dạ dạ con sẽ gọi ạ. Mẹ còn nhớ lúc mẹ gọi cho em ấy, em ấy có nói là đi đâu không mẹ?
- Nó không có nói gì cả con ạ. Nó chỉ nói là con đang đi lượn đường lòng vòng gần khách sạn.
- Dạ vâng ạ để con gọi về khách sạn xem em ấy đã về chưa ạ. Con cúp trước.
Lâm nhanh chóng rời khỏi suối khoáng 1 cách vội vã, vừa đi vừa gọi về cho lễ tân khách sạn:
- Alo FLC halongbay xin nghe.
- Tôi Jonathan đây.
- Dạ vâng đại ca ạ.
- Cô xem giúp tôi Thục Linh đã về chưa?
- Dạ cô bé chưa về ạ đại ca. Nhưng có vợ chồng ông Kiên cùng cậu con trai tới thuê phòng. Tôi có nói à khách sạn đã được bao hết nên họ đã đi ạ.
- Em ấy có về khách sạn rồi thì gọi cho tôi.
Nói xong Lâm cúp máy và lên xe phóng đi nhanh chóng để về khách sạn. Vừa lái xe vừa cầu trời khấn phật cho cô đừng có xảy ra chuyện gì. Lái xe được 10’ nghĩa là còn 1 nửa đường nữa mới về được khách sạn thì có tiếng chuông điện thoại, là số máy bàn.
- Tôi đây.
- Dạ đại ca. Cô bé đã về rồi ạ.
- Em ấy có xước sát ở đâu không?
- Dạ không ạ. Cô bé có cầm trên tay khá nhiều đồ, như thể là đi thăm mộ ai đó.
- Có thấy trên tay em ấy cầm túi đồ của thegioididong hay fpt không? Em ấy bị mất điện thoại.
- Dạ không ạ đại ca.
- Cô chắc chứ?!
- Dạ chắc. Bảo vệ còn định xách giúp nhưng cô bé nói là không cần, không có túi đồ nào như đại... dạ cô bé lại xuống rồi ạ.
Thục Linh lên phòng cất đồ xong cười hì hì nói chị lễ tân cho mình mượn điện thoại để gọi điện cho mẹ.
- Dạ vâng ạ cô chủ. Của người đây ạ.
- Dạ em cảm ơn chị.
Vậy là yên tâm rồi, Trọng Lâm cúp máy, không về khách sạn luôn mà đi mua lại điện thoại cho cô để cô có phương tiện liên lạc.
- Ôi trai đẹp. Trai đẹp mua máy gì chị tư vấn cho.
- IPhone mẫu mới nhất. 512gb.
- Mẫu mới nhất thì có iphone 13 promax nhé trai đẹp. Theo chị nào.
10’ sau...
- Tôi lấy cái này, ốp và kính cường lực đầy đủ.
- Dạ vâng trai đẹp. Mời trai đẹp ra quầy nhé. Có lấy gì thêm hông nè?!
- Không.
Lâm rút tấm thẻ đen quền lực khiến cả đám nhân viên hết hồn con chồn, run run nhận tấm thẻ đen quẹt 1 phát, gần 29 triệu bay ngay trong 1 nốt nhạc.
Vâng, sau khi mua xong thấy cũng ổn ổn rồi anh phi nhanh xe về khách sạn, may quá khi mà cô còn ngồi ở sảnh lễ tân nghịch macbook, à ra là cô xem điện thoại để mua 1 cái khác.
- Thục Linh.
- Ủa anh Lâm. Em tưởng... ôiii..
Trọng Lâm đi nhanh vào bên trong ôm chầm lấy cô thật chặt. Có trời mới biết anh lo lắng cỡ nào khi mà nghe mẹ cô nói cô bị giật điện thoại giữa đường đi. Ôm xong muốn hôn lên bờ môi đỏ hồng chúm chím kia thì chợt thấy không phải phép cho lắm nên đưa cho cô mỗi túi điện thoại thôi, lạnh lùng nói:
- Điện thoại mới của em, có sẵn sim mới trong đó đấy.
- Ờ em... em em cảm ơn anh ạ.
“Sim mới. Gòi xong phim luôn, thế này thì sao mà đăng nhập fb với zalo đây? Chết tiệt cái tên khốn nạn giật điện thoại! A! Làm lại được mà.” Nhưng sim đó của cô... lại do bố cô làm giúp. Trời ạ. Bây giờ phải có chứng minh thư của bố cô cơ. Haizz chết tiệt thật mà.
Con điện thoại mới Lâm đã cài định vị, chỉ cần cô không bật chế độ máy bay thì cô đi đâu anh cũng biết.
2 tiếng sau.
Cộc cộc...cộc cộc cộc..
Có ai đó gõ cửa phòng cô có vẻ như khá là dồn dập, cô đang sấy khô tóc, máy sấy khá ồn nên cô không nghe thấy gì hết cả, nên không ra mở cửa phòng. 1 lúc sau, sau khi khô tóc rồi thì tiếng chuông đặc trung của IPhone vang lên, là số đuôi tứ quý 9 mà không cần lưu cô cũng biết đó là của ai. Haha đó là số giao dịch làm ăn của anh chủ tịch:
- Dạ alo em nghe ạ.
- Xuống dưới sảnh đi bé.
- Dạ vâng ạ.
Từ nay trở đi cô phải giữ chặt lấy con điện thoại này mới được, chứ bị giật mất rồi mua lại thì phí tiến lắm, con máy mới được có vài tháng... haizz. Vừa đi cô vừa thầm chửi bố cái tên giật điện thoại, mọi người đều xúm lại hỏi han cô xem cô có bị ngã xe hay là bị cướp làm gì không.
- Haha cháu không sao ạ, cảm ơn ngài.
- Không sao là tốt rồi, cô Linh phải đi đứng cẩn thận đấy. Chúng ta đi ăn tối thôi.
Trọng Lâm hỏi mọi người tối nay muốn ăn món gì, thì tất cả nói rằng họ muốn ăn hot pot, ừm hot pot thì Mạnh Hoạch thẳng tiến thôi. Với cả ** Đức cũng muốn ăn thịt gà.
- Cô Linh ơi. Cháu nhớ cô cực luôn đó. Tắm suối khoáng thích cực cô ạ.
- Hihi tất nhiên là thích rồi. Khoáng ở đây là khoáng chất đấy cháu, tốt cho sức khoẻ cực.
- Dạ. Sao cô lại không đi ạ?
- Ừm cô đi mua 1 chút xíu đồ hihi. A! Nhớ rồi. Ngày mai Đức đi với cô cùng ông bà Minh Loan nhé, cô cho cháu đi chơi vòng quay mặt trời.
- Đi chơi ạ cô?
- Ưm tất nhiên rồi. Chỗ đó là khu vui chơi đó. Có rất là nhiều trò chơi luôn.
Chị Quỳnh và Thiên Bảo nói rằng cô Thục Linh chiều Đức quá, rồi lúc nào cũng nhắc cô Linh suốt thôi. Tất cả những người biết tiếng Việt nghe xong ai nấu đều cười vui vẻ lắm. Bà Bình nói:
- Haha trẻ con mà, chiều 1 tí có sao đâu phải không hả ** Đức?
- Dạ... dạ cô Linh ơi. Có thật là chúng ta sẽ đi chơi không ạ?
- Cô chưa bao giờ nói dối Đức mà phải không?
Cô kể là chỗ vòng quay mặt trời đó là 1 vòng quay khổng lồ, ở đó có rất nhiều trò hay luôn, có cả tàu lượn siêu tốc nữa. Không ai bỏ qua 1 chỗ hay như vậy khi tới Hạ Long cả.
Cô và chị Quỳnh cùng ** Đức mượn xe máy của nhân viên đi theo sau vài con xe sang trọng, lúc này ** Đức nài nỉ;
- Dạ. Cô Linh ơi.
- Ơi cô nè
- Cháu muốn đi chơ cùng cô và chú Lâm ạ.
- Chú Lâm có rất nhiều công việc phải giải quyết mà cháu. Chú bận lắm đó.
- Dạ.. vâng ạ
Haha cậu bé mới có 6 tuổi này mà ngộ nghĩnh lắm nhé, đi cùng với chú Lâm thì lại nhớ cô Linh, mà đi cùng với cô Linh thì lạo nhớ chú Lâm, cậu bé muốn cả 2 đi cùng mình cơ.
Tới nhà hàng rồi, ừm cũng đông đó, ** Đức xuống xe 1 cái liền chạy tới chỗ Lâm ôm lấy chân anh, sao giống với cô lúc còn nhỏ thế chứ, lúc đó anh mới học cấp 2, cao gần 1m6 còn cô thì vẫn bé như cây kẹo mút, cũng chạy tới ôm lấy chân anh như này. Trọng Lâm cười khà khà sung sướng rồi bế ** Đức lên trên tay rồi đi vào trong.
- Haha nhóc muốn chú đi chơi cùng ngày mai đúng không nè?
- Ôi sao chú biết vậy ạ. Cháu còn chưa nói mà chú.
- Chú biết chứ sao lại không nè. Chú nói này, trưa mai lúc ông Minh bà Loan tới đây, cháu phải chào ông bà này. Cô Linh sẽ phải có việc đi trước, rồi chú cháu mình đi sau được không?
- Dạ vâng ạ. À chú ơi, cô Linh đi có việc gì vậy ạ? Sao chú lại không đi cùng cô ạ?
Mọi người không biết Trọng Lâm thủ thỉ cái gì với ** Đức, chỉ thấy ** Đức gật đầu lia lịa vâng vâng dạ dạ rồi hôn má Lâm 1 cái tình cảm. Ai không biết nhìn vào lại tưởng 2 người là bố con, vì quá là ngọt ngào và tình cảm đấy.
Gọi trước 1 vài món nhẹ, vừa gắp chút miến xào vào bát thì điện thoại của Lâm đổ chuông, 1 số không có lưu trong máy, nhưng liếc quá Lâm cũng biết người gọi tới là ai. Nhưng 1 khi mà anh đã ăn cơm rồi thì có là tổng thống Mỹ anh cũng sẽ không có nghe.
Món khoai lang tẩm vừng rán và ngô chiên được mang ra nóng hổi hổi, cô với ** Đức đưa mắt nhìn nhau rồi cười tủm tỉm.
- Haha món khoái khẩu của cô cháu mình tới rồi Đức ơi.
- Dạ vâng ạ cô Linh.
Xúc 1 ít ngô ngọt chiên bơ vào bát cho ** Đức rồi tới mình, 2 cô cháu cụng bát với thìa vào nhau rồi bắt đầu ăn uống, vui vẻ quá chừng luôn đó. Trọng Lâm hôm nay không ngồi cạnh Đức mà lại ngồi cạnh ngài Chen, đưa mắt nhìn cô đầy trìu mến thương yêu. Từ lúc Gia Bảo tới biệt thự của anh, rồi lúc tìm thấy ** Đức, cô cười nhiều và tươi hơn trước, thật là quá đỗi xinh đẹp mà.
- Đức à!
- Dạ chú Lâm.
- Cháu thích ăn ngô chiên lắm phải không?!
- Dạ cháu cũng bình thường ạ chú. Cháu dễ ăn lắm ạ.
- Haha thằng nhóc này. Cháu giống hệt cô Linh đấy. Đây gà rang muối của nhóc này.
** Đức cảm ơn chú Lâm rõ to rồi xúc thìa ngô ngọt chiên bơ lên miệng ăn, càng ăn càng nghiện haha.
Ở khách sạn nọ gần với FLC halongbay, Trung đang nỗ lực gọi cho cô nhưng đều thuê bao, nên Trung 1 lần nữa gọi cho Trọng Lâm, à lúc này thì anh đã ăn xong nên nghe máy rồi:
- Alo, chào chú em!
- Anh giấu công chúa của tôi ở đâu?
- Nế anh nói... anh với em ấy đang nằm trên giường ôm lấy nhau, chú em có tin không? Haha đùa thôi, anh chẳng giấu em ấy ở đâu cả. Này anh khuyên thật nhé, đừng đi theo vết xe đổ của anh, anh thấy em từ cừu hoá sói rồi đấy, em rể ạ.
Chỉ vài câu thôi, Lâm làm cho Trung tức tối tới mức nện 1 cú đấm khá mạnh xuống mặt bàn, Lâm nghe thấy rõ mồn một liền cười như phá rồi cúp máy quay lại vào bên trong. Nhìn thấy cô cùng với ** Đức đang ăn mỳ ngon lành, nụ cười tươi xuất hiện trên môi anh thật là đẹp trai mà.
- Bé à. Em rể của anh... vừa gọi cho anh để tìm em đấy. Nó nói gọi em mãi không được.
- Vậy ạ. Chút nữa em gọi lại.
Cứ tưởng rằng nói vậy cô sẽ buông bát xuống rồi xin phép ra ngoài gọi điện thoại, nhưng cô lại ngồi ăn cho xong bữa, vừa ăn vừa cười đùa với ** Đức. Tới khi ăn xong rồi ra xe đi về, cô nói với ** Đức và chị Quỳnh lên xe Trọng Lâm ngồi rồi bấm số của Trung theo trí nhớ của mình. Ở phía Trung, Trung đang uống giở lon bia thứ 3, thì số điện thoại có đuôi tứ quý 9 hiện lên, cứ tưởng là Trọng Lâm gọi cà khịa nên Trung không có nghe, tắt nguồn đi rồi uống tiếp tục.
5’ sau, bà Mary không gõ cửa mà mở cửa đi vào bên trong luôn, đưa máy của mình cho Trung, lúc này Trung đã hơi hơi có tí ti men trong người rồi:
- Bé Linh gọi con này Trung!
- Dạ vâng ạ mẹ hihi. Alo... ực anh nghe... đây công chúa.
- Trung à. Sao em gọi mà anh không nghe máy thế? Anh lại đang uống bia phải không?
- Em... đang (ừng ực) quan tâm anh đó sao?
- Không quan tâm anh thì quan tâm ai đây chứ. Đừng uống bia nữa nha, không có gì thay đổi thì tối mai em qua đó. Nhớ đấy, cấm uống bia rượu đó biết không nè. Tút tút...
- Linh à! LINH!
Sao không phải là đêm nay luôn chứ? Đơn giản thôi vì cô mệt quá chẳng đi được nữa để đưa Trung đi chơi, trưa mai thì cùng bố mẹ đi thăm mộ ông bà ở Gốc khế Hà Tu, chiều thì hứa cho ** Đức đi chơi rồi. Chỉ có tối thôi chứ còn thời gian nào nữa. Bà Mary cũng nhắc cậu quý tử là uống ít bia thôi, ngồi với Trung 1 tí rồi đi về phòng ở ngay bên cạnh.
“Gọi mà không nghe máy? Số tứ quý 9 hồi nãy không lẽ là của em ấy à?” Trung nghĩ là làm vớ lấy điện thoại kiểm tra, ừ đúng là trong nhật ký điện thoại có 2 số tứ quý 9 thật, Trung liền gọi lại ngay cái số mà mình tắt phụt đi không nghe, quả nhiên là số mới của cô:
- Ơi Trung à em nghe này.
- Linh... Linh ơi. Phải em đó không?
- Hihi là em nè. Ngày mai em có việc cả sáng trưa và chiều, tới tối lúc nào xong việc rồi em qua với anh nha. Uống ít bia thôi nhé, hôm nọ em nghe mẹ nói anh uống dữ lắm rồi còn cởi trần, không được làm vậy nữa nghe chưa, trúng gió đó.
- Em nói công việc... ực.. có thể cho anh biết việc đó là gì được không?
- Đó là việc riêng của gia đình em thôi Trung à. Bye nha, yêu thương nè.
Trọng Lâm cao tay lắm, khi anh mua sim tứ quý đó có mua thêm 1 cái dự phòng. Đó là sim tình nhân, 4 số đầu và 4 số cuối giống y sì nhau rồi, chỉ có 2 số ở giữa đổi chỗ cho nhau thôi, của anh là 18 còn của cô là 81, ai không tinh ý, cũng như không lưu tên vào là dễ nhầm lắm. Lâm đang đặc biệt công kích thói ghen tuông trong Trung, xem Trung sẽ đáng sợ thế nào, Trung cũng có thủ đoạn giống Lâm khi xưa, haha thú vị thật.
Ở bên khách sạn FLC,
- Ủa anh. Sao số của em lại gần giống hệt số của anh thế ạ?
- Anh định mua sim mới cho bé nhưng chợt nhớ ra là có sim đó không dùng tới. Anh mua nó khi còn yêu bé cơ. Dùng tạm đi.
- Vâng ạ. Kể ra số cũng đẹp, thôi em dùng.
Kể ra cô ít khi gọi điện cho Lâm vậy lắm, nhưng lúc bấm *101# mới biết sim của mình trừ 2 số ở giữa ra thì còn lại đều giống số giao dịch làm ăn của Lâm. “Anh ấy nói anh mua nó từ khi còn yêu mình, vậy tới bây giờ chắc anh ấy hết yêu rồi nhỉ?” Cô nghĩ lại thái độ của Lâm dạo gần đây, cho thấy rằng anh đang thực sự coi cô là em gái thật, đối với cô như vậy cũng tốt, cô không mất công lòng vòng giải thích với Trung.
Sáng hôm sau, cô đi ăn sáng với mọi người ở 1 quán bún bò Huế đông khách, xong xuôi cô về lại khách sạn chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, sau đó gọi điện cho mẹ:
- Ơi mẹ đây.
- Bố mẹ đi chưa ạ?
- Bố mẹ đi được 1 tiếng rồi còn 1 tiếng rưỡi nữa. Đợi bố mẹ tới rồi cả nhà mình cùng đi.
- Dạ vâng mẹ.
Ngồi trong phòng học bài 1 chút, cả bà già này đi chơi bời cũng mang theo sách vở luôn mới chịu đấy giết thời gian, 20’ sau thì có tiếng gõ cửa cộc cộc:
- Ơ dạ em chào chị.
- Cô chủ à. Đây là điểm tâm sáng của cô chủ, có bánh kem tách béo và socola nóng.
- Ôi dạ em cảm ơn chị.
Bánh kem tách bép chắc ít ngọt, cắn thử 1 miếng đúng là rất ngon. Ầy... điệu này chỉ có người anh quyền lực đó thôi. Cô có nên gọi cảm ơn 1 tiếng không? Thôi nhắn tin vậy. 1 câu “Em cảm ơn anh vì bữa điểm tâm!” thế là xong rồi.
Bố mẹ cô sau đó đúng 1 tiếng 10’ là tới khách sạn, haha bố cô đúng giờ tới từng phút, phát sợ luôn ạ.
- Bố mẹ!
- Ừ. Con mua đầy đủ hết rồi hả? Để mẹ xem nào?
Bà Loan gật gù vì đồ cô mua ok đấy, mỗi tội chọn hoa hơi xấu. Ngồi nghỉ 1 chút ở bàn sảnh tầng 1 thì có Trọng Lâm đi xuống cùng với gia đình Thiên Bảo, cũng chào bố mẹ cô là bố mẹ:
- Dạ cháu chào cô chú. Dạ chào cô chủ.
- Dạ cháu chào ông bà ạ!
- Úi trồi ôi chào to quá, thơm ông bà cái nào! Ông bà có kẹo cho Đức này.
- Dạ cháu cảm ơn ông bà ạ.
** Đức thơm ông bà xong, cầm gói kẹo mềm marsmalow, bóc ra rồi đút vào miệng cho cô 1 2 cái,
- Ui trồi ôi ngon quá nè. Thơm cô cái nào!
** Đức thơm cô 1 cái rõ kêu rồi thủ thỉ gì đó vào tai cô, cô đơ ra 1 lúc rồi thủ thỉ lại. 2 cô cháu cứ rầm rì rầm rì với nhau 1 lúc. Hoá ra là ** Đức không muốn cô cho Trung đi chơi cùng, vì ** Đức không thích Trung cứ dính lấy cô. Cô đưa mắt nhìn Trọng Lâm đang đứng ở quầy lễ tân xem sổ sách thu chi rồi nói nhỏ với ** Đức:
- Chú Lâm có phải dạy hư cháu rồi không Đức. Chú Trung là người yêu cô thì phải dính lấy cô là đúng rồi.
- Chú Lâm không dạy hư cháu đâu cô. Tại cháu thấy vậy á. Cháu không thích chú Trung ngay từ đầu rồi, cứ sợ sợ.
- Haha sợ gì chứ. Chú Trung rất là tốt đấy.
Nói xong cô chia tay Đức ở đây để đi cùng bố mẹ tới nghĩa trang. “Cu Đức lại ghét Trung ngay từ đầu cơ à? Chẳng hay Trọng Lâm reo rắc gì vào đầu cháu nó rồi? À thì đúng là có hạ thuốc ngủ 1 lần hại mình mất 1 buổi học, nhưng Lâm có biết việc này đâu mà reo rắc chứ? Hay là suy nghĩ của trẻ thơ nhỉ?” Chuyện cô bị hạ thuốc tất cả đều biết hết, nhưng Lâm không reo rắc vào đầu Đức gì hết, anh không hèn tới nỗi vậy. Lâm vì cứu Đức nên Đức có tình cảm rất đặc biệt, thêm phần nữa Bảo có dặn con mình là Lâm chính là người đã cứu con, Lâm là người tốt. ** Đức cũng có nghe bố kể về chuyện tình của cô chú mình, thấy bố kể xong thở hắt ra, ** Đức cũng đoán được là nó rất buồn đấy, nó chẳng khác gì mấy so với bố mẹ của cậu bé, rời xa nhau đã mấy năm liền mà trong khi đó cả 2 người đều rất yêu thương đối phương.
- Chú Lâm ơi. Tại sao lạo phải đi thăm mộ vào cuối năm ạ?
- À đó là phong tục của Việt Nam nhé cháu. Không phải chỉ có cuối năm, mà đầu năm này, ngày mùng 1 ngày rằm âm lịch này, hay là ngày giỗ, đều có thể đi thăm mộ được hết nhé. Cháu có muốn cùng bố mẹ về quê thăm mộ ông bà nội ngoại không?
** Đức nghĩ 1 vài giây rồi sau đó gật đầu, nhưng lại nói rằng mình không thích bà ngoại đâu, vì bà ngoại là nguyên nhân dẫn tới bố mẹ cậu bé không gần nhau:
- Chú nói này. Người lớn, bà ngoại cháu ấy, có nỗi khổ tâm rất lớn. Cháu còn nhỏ thôi nhưng cháu lớn lên rồi, biết nghĩ 1 chút cháu sẽ hiểu thôi. Chú cũng đã làm sai với cả bố mẹ mình, cháu biết không, chú đã từng chĩa súng vào mặt bà nội Bình và bóp cò súng, chỉ vì bà đã làm tổn thương trái tim của chú.
- Tại sao lại làm tổn thương trái tim chú ạ?
- Chỉ vì chú hôn cô Linh lúc chú 13 tuổi ấy.! Ngày đó, chú đã bị bà nội vụt 1 trận rất đau. Rồi bà nội đã cho phép chú yêu cô Linh vào năm chú 20 tuổi. Cháu còn nhớ cô Trân với em Bảo chứ?
** Đức gật đầu Lâm mới kể tiếp, rằng Bảo là con trai ruột của mình, đó là kết quả giữa 2 nạn nhân trong 1 lần bị say thuốc.
- Nạn nhân ak?
- Đúng vậy. Chú với cô Trân đều là nạn nhân, và cũng là thủ phạm. Cô Trân là thủ phạm đã gián tiếp chia rẽ cô và chú, chú thì là thủ phạm muốn cô Linh có con với chú. Cháu hiểu không Đức?
- Rồi sau đó thì sao nữa ạ chú?
- Bà nội Bình, có nhắn tin cho cô Linh, nói phải gọi chú là anh trai, để chú phải cưới cô Trân. Chú phát điên lên, gầm lên như 1 con hổ ấy, chĩa súng vào người bà nội Bình, vì đã làm tổn thương trái tim chú 1 lần nữa.
Lâm kể chầm chậm cho ** Đức hiểu, trên khoé mắt đã rỉ ra lệ nóng hổi, ** Đức cười Lâm sao khóc xấu quá, y hệt như bố Thiên Bảo lúc gặp được mẹ Quỳnh.
- Không giống nhau đâu cháu à. Con người họ ngộ lắm, buồn họ khóc, mà vui họ cũng khóc. Bố cháu khóc là vì vui mừng khi gặp được mẹ cháu sau nhiều năm xa cách đấy.
- Chú Lâm ơi. Chú yên tâm nhé, Đức sẽ giúp chú với cô Linh. Cháu thương chú lắm, cháu ghét chú râu bắp kia cực, vì lúc nào cũng chỉ dính lấy cô Linh, hứ!
Trọng Lâm cười khà khà dù trên khoé mi vẫn còn đang ươn ướt, anh hỏi nhóc tì 6 tuổi này có muốn nghe chuyện của cô và anh hồi nhỏ hay không? ** Đức gật đầu lia lịa rồi dạ vâng nhiệt tình lắm, Lâm hẹn là tối nay về khách sạn rồi Lâm sẽ kể hết tất cả. Nhưng ** Đức lại nói 1 câu mà khiến cả bố mẹ cậu và Lâm phải tròn xoe mắt ngạc nhiên, đó là:
- Mẹ ơi. Tối nay mẹ cho con mượn điện thoại mẹ nhớ, để con ghi âm.
- Sao lại phải ghi âm thế con?
- Lúc gặp cô Linh ở ghế đó mẹ, cô bảo chú Lâm có reo rắc vào đầu con thứ gì không mà con lại ghét chú đầu râu bắp, thực sự chú Lâm có reo rắc hì đâu. Nên là con mượn điện thoại mẹ để con ghi âm, rồi chuyển cho cô Linh nghe đó. Không cô Linh lại nói xấu chú.
- Haha cháu tinh nghịch thật đấy. Nếu cháu biết những việc làm mà chú gây ra cho cô Linh, cháu cũng sẽ ghét chú thôi.
- Cháu không ghét chú đâu ạ. Chú là người cứu cháu ra khỏi ông đầu trọc, cháu không bao giờ ghét chú đâu ạ.