Chương 39
Bà Mary đi xuống nhà lấy quần áo của người giúp việc, chỉ còn lại cô và Trung ở trong phòng. Nhìn cô nước mắt đầm đìa Trung không nỡ làm tiếp chuyện hồi nãy nữa, đứng dậy đi vào trong lấy 1 chậu nước nóng cùng khăn mặt đi ra ngoài:
- Linh à. Anh...
- Anh muốn làm cái gì, muốn nói cái gì nữa đây Trung. Em không ngờ anh lại là loại người như thế. Em cố gắng biết bao nhiêu về chuyện của chúng ta, còn anh, ngoài câu nói em thương hại anh thì anh có câu gì để nói với em không?
Cô lấy khăn mặt đã được dấp nước nóng từ trên tay Trung lau sạch gương mặt đang nhem nhuốc đầy nước mắt, sạch bong sáng bóng rồi thì bà Mary cầm quần áo đi lên trên phòng.
- Con đi ra ngoài đi Trung.
- Mẹ! Em ấy là người yêu của con!
- Còn mẹ là mẹ của con. Con không nghe lời mẹ 1 chút nào hết. Đi xuống dưới kia mau lên.
Trung vẫn cứ ngồi ỳ ở bàn học, bà Mary đành đưa cô xuống dưới nhà để cho cô thay đồ, miệng bà không ngớt lời xin lỗi cô. 1 mình Trung trên phòng sẵn đang bực Trọng Lâm ( bực có làm gì được đâu) nên cậu ta mở món quà của anh ra, bên trong đó... ôi là 1 chiếc usb có vỏ ngoài được mạ vàng 24k và 1 tấm thiệp viết tay có chữ ký tên giao dịch làm ăn của Lâm. Nội dung của tấm thiệp đó là:
[Chúc mừng sinh nhật! Anh ghen tị với em lắm đấy khi mà có đầy đủ cả bố lẫn mẹ trong ngày sinh nhật. Anh thì không biết tặng em quà gì cả vì 1 cậu ấn như em không thiếu đồ gì cả rồi. À nếu thiếu chắc chỉ có thiếu trái tim của 1 người phụ nữ thôi nhỉ. Bên trong chiếc usb đó có nhiều thứ hay ho lắm đấy. Từ từ xem nhé!]
“Thứ hay ho. Anh ta là có ý gì? Thiếu trái tim của phụ nữ?” Cứ mở ra xem nó hay ho tới đâu đã. Mở laptop lên, cắm usb vào ổ rồi thao tác 1 vài cái, chi chít các video hiện lên, toàn là cảnh Trung *** ***, Trung hạ thuốc lúc ở khách sạn vên Vân Đồn và ở phòng vào sáng hôm nay. Nện mạnh 1 cái xuống bàn học, Trung không ngờ mình bị theo dõi 1 thời gian quá dài như thế. Cầm máy lên định bấm gọi cho Lâm thì anh đã gọi cho Trung rồi.
- Hay không em?
- Haha anh vợ à. Anh làm tới chức chủ tịch của Casino Las Vegas rồi mà vẫn còn giở thủ đoạn hèn hạ đó à? Tôi khinh!
- Em khinh anh thì anh cũng phải chịu thôi. Công chúa của em, em ấy vẫn còn giữ chiếc nhẫn mà trước đây anh đã đeo vào ngón áp út của em ấy. Em là người thông minh nhỉ, em có nghĩ lí do vì sao, em ấy nhặt nó vào sáng hôm nay ở phòng mình mà không trả lại anh không trong khi gần hết 1 ngày rồi.
- Chiếc nhẫn?
- Cũng chẳng giấu gì em, anh đã mua chiếc nhẫn đó để cầu hôn em ấy.
“Nhẫn cầu hôn, em ấy nhặt lên mà không trả lại? Mình đoán không sai mà, em ấy chưa bao giờ hết yêu hắn ta. Vậy từ trước tới nay mình là cái gì đối với em ấy? Em ấy yêu mình chỉ vì muốn khoả lấp nỗi nhớ nhung hắn ta sao? Không thể nào, mình không cho phép em ấy yêu lại hắn ta!” Sẵn có vài sấp đôla trong túi áo khoác, Trung khoác áo lên người rồi chạy rầm rầm xuống tìm cô ở từng tầng, không có cô ở bất kỳ căn phòng nào trong nhà, đi xuống dưới bữa tiệc thì may quá cô còn ngồi ở đó với bố mẹ cô. Trung hùng hổ đi tới nắm chặt lấy tay cô lôi đi trước sự bàng hoàng của “quan viên 2 họ”. Ra cổng chọn bừa 1 chiếc taxi đang đỗ, Trung ấn cô vào bên trong xe rồi nói với tài xế đi tới chỗ nào có thể mua trang sức kim cương.
- Anh muốn mua trang sức kim cương làm gì vậy Trung?
- Chiếc nhẫn đó đâu?
- Chiếc nhẫn... chiếc nhẫn anh tặng em em để...
- Tôi hỏi chiếc nhẫn mà em đã nhặt nó ở phòng vào sáng nay. NÓ Ở ĐÂU?!
- Em em để ở nhà.
Trung vươn tay ra kéo sát cô vào người, nâng cằm cô lên để cho mặt cô đối diện với mình.
- Em biết nó là chiếc nhẫn cầu hôn mà hắn ta đã tặng cho em không? Em biết mà em vẫn giữ lại nó bên mình. Em nên nhớ Đức Trung tôi mới là người yêu của em!
- Trung à. Chuyện này em có thể giải thích mà. Chiếc nhẫn đó...
- Từ giờ tôi không muốn nghe bất cứ 1 câu giải thích nào từ em. Em im miệng cho tôi. Nhanh lên chú.
- Trung à!
Tới nơi rồi Trung chưa vội trả tiền mà còn đi chiều về nữa, nắm chặt lấy tay cô kéo ra ngoài hùng hổ đi vào bên trong cửa hàng. Đặt hết sấp lì xì bên trong đầy đôla, Trung nói:
- Phiền chị tìm giúp tôi 1 chiếc nhẫn kim cương bằng với từng này tiền.
- Dạ... dạ dạ vâng ạ.
- Trung à. Em biết là...
- Em im miệng đi. Chiếc nhẫn em để ở nhà, em vứt nó đi cho tôi. Hắn ta cho em cái gì, tôi cũng có thể cho em tương tự.
1’ sau, chị nhân viên thông báo:
- Dạ quý khách. Chỗ đôla này của quý khách có tổng công 28200 đô, tương đương với 676 triệu đồng, nhẫn kim cương ở chỗ chúng em không tới 676 triệu đâu ạ.
Trung xửng cồ lên nạt nộ:
- Cửa hàng to như vậy không có 1 chiếc nhẫn nào đắt giá hay sao?
- Dạ... dạ nếu anh muốn mua nhẫn kim cương đắt tiền thì có thể đặt trước mẫu nhẫn của thương hiệu Tiffani & Co. Những mẫu nhẫn cầu hôn của thương hiệu đó có giá trị lên tới hàng chục tỷ tương đương với 1 ngôi biệt thự lớn.
- Tôi có thể mua được nó ở đâu?
- Dạ... cái này anh có thể đặt qua website của họ.
Tới đây rồi xửng cồ nạt nộ cô với cả nhân viên tư vấn thì chẳng lẽ lại tay không ra về. Trung hỏi chiếc nhẫn kim cương đắt tiền nhất ở cửa hàng, thì chị nhân viên có đưa ra 1 chiếc nhẫn kim cương với thiết kế cổ điển thanh lịch:
- Dạ chiếc này là đắt nhất bên em có giá 236 triệu. Thiết kế cổ điển không kém phần thanh lịch và sang trọng.
- Tôi lấy chiếc đó, cô làm sao cho vừa với size tay của em ấy.
“Người yêu của công tử giàu sang mà ăn mặc như con nhà quê. Cũng có chút nhan sắc, chắc là loại gái đứng đường. Hứ!”
- Ôi dạ chiếc nhẫn vừa như in với size tay của chị ạ. Rất đẹp.
- Dạ chị ơi em mới có 17 thôi ạ.
- Mười... mười mười bảy? Vậy...
- Dạ anh ấy 18. Dạ xin lỗi chị về hành động nóng nảy vừa rồi của anh ấy. Trung à em không cần anh mua cho em cái này.
- Tiffani & Co. Tôi có thể mua cho em nhẫn ở đó. Em đeo tạm chiếc này vào tay.
- Em không cần nhẫn đắt tiền. Chiếc nhẫn bạc trước đây đối với em đó đã là món quà vô giá rồi. Anh không cho em 1 cơ hội giải thích nào. Anh đối xử với em như này không khác gì 1 cô gái đứng đường ngoài kia.
Cô tháo chiếc nhẫn kim cương ra, đặt lên quầy rồi đi ra ngoài, bỏ lại Trung đang đứng trơ ở trong cửa hàng trang sức. Bây giờ thì thế nào đây, Trung bị ghen tuông làm cho mờ mắt rồi. Cô đi lên chiếc taxi lúc nãy để đi về nhà. Bàn tay trái cô bị Trung nắm tới sưng đỏ lên rồi.
- Em gì ơi. Bên chị cũng có nhiều mẫu...
- Tôi lấy chiếc đó. Chị gói lại đi.
Trung vừa đi thì Lâm cùng với Bryan và chị Quỳnh đi vào trong xem nhẫn, chị nhân viên hồi nãy còn chưa hết hoảng loạn thì Lâm đã rút ngay chiếc thẻ đen quyền lực của mình ra rồi nói:
- Cho tôi lấy chiếc nhẫn đắt nhất.
- Cậu chủ à không cần thiết phải đắt nhất đâu mà.
- Anh chị đã không kết hôn mà đã có con, mua đắt 1 chút làm kỷ niệm.
- Dạ anh ơi. Chiếc nhẫn đắt nhất vừa được bán cho cái cậu tóc xoăn kia rồi ạ.
Thiên Bảo hỏi có phải cậu thanh niên đó đi cùng với 1 cô gái mặc quần áo hơi quê mùa không. Chị nhân viên đó gật đầu rồi chê bai cô thậm tệ ngay trước mặt Lâm, Lâm cười nhếch mép, sau đó đi ra bên ngoài cửa hàng, chụp tên biển cửa hàng lại rồi gửi cho Bryan đang ở biệt thự, kèm theo 1 cuộc điện thoại:
- Dạ thưa đại ca. Ảnh em đã nhận được ạ.
- Ngay chiều mai, tao muốn thấy hồ sơ của chủ cửa hàng này ở trên phòng.
- Dạ vâng ạ đại ca.
Trọng Lâm đi vào trong, châm lửa hút 1 điếu xì gà rồi hỏi:
- Cô là quản lý ở đây à hay là nhân viên?
- Dạ em là nhân viên tư vấn kiêm chăm sóc khách hàng ạ.
- Ừm. Cố gắng làm việc. Cảm ơn.
Lấy lại thẻ đen và cầm túi đồ, anh cùng với vợ chồng Thiên Bảo Ngọc Quỳnh ra xe đi về biệt thự, không quên ngó cửa hàng trang sức đó rồi nhếch miệng cười. Chị Quỳnh nói:
- Sao bây giờ nhiều người cứ nhìn vẻ bề ngoài để đánh giá con người vậy nhỉ?
- Haha thời buổi kim tiền mà em. Có tiền trong tay thì ai cũng phải sợ và nể mình.
- Anh Bảo nói đúng đấy. Thời buổi này không có tiền thì thiên hạ nó khinh. Không những chỉ có tiền không mà phải còn có quyền.
- Đó là lí do mà em sang Mỹ đúng không Lâm?
- Vâng đúng vậy. Em có tiền thật đấy nhưng vẫn không có cái uy quyền của bố già. Chỉ có ở bên Mỹ em mới là vua.
Không để tới chiều mà chỉ mới 9h sáng ngày mùng 6/2 dương lịch, 1 bộ hồ sơ bên trong có toàn bộ thông tin, từ chủ cho tới quản lý và toàn bộ nhân viên ở cửa hàng trang sức ngày hôm qua đã nằm gọn ở trên bàn làm việc ở phòng ngủ của Lâm. Lâm đi gọi 2 người phụ nữ có con trai ở biệt thự của mình là Quỳnh và Trân, cùng với Xuân Tiến cùng mình đi tới cửa hàng trang sức.
- Đi đâu đây ngài chủ tịch?
- Tạo công ăn việc làm cho 3 người.
Tới nơi rồi, ông chủ và quản lý cũng đã ở đó, họ rất không hiểu tại sao chủ tịch tập đoàn Casino lớn của thế giới lại mời họ tới đây.
- Chào ông chủ.
- Cậu... cậu là Jonathan Nguyễn?
- Chính tôi đây. Không để mất thời gian, tôi vào thẳng vấn đề luôn nhé. Tôi muốn làm chủ ở đây.
Ông chủ ở đây tên Tuấn Anh, 48 tuổi còn trẻ lắm, nhưng với 1 thiếu niên mới 21 tuổi này đòi làm chủ ở đây, điều này là không thể.
- Làm ông chủ của chi nhánh Thế Giới kim cương phải có kinh nghiệm trong việc thẩm định đá và có năng khiếu quản trị. Tôi thấy cậu không phù hợp.
- Đúng là tôi không có kinh nghiệm thẩm định đá, vấn đề đó có thể học. Nhưng nhân viên của ông tên Hạ Vi, tư vấn viên nhỉ, chăm sóc khách hàng cơ đấy, mà chửi người con gái của tôi không ra 1 cái gì. Em nói đúng không chị Quỳnh?
- Đúng vậy. Cái cô nhân viên đó đâu thưa ông?
- Dạ cô ấy chưa tới ạ thưa chị. Tôi không thể nhường ghế ông chủ lại cho cậu. Xin lỗi cậu.
- Kiến thức có thể học mà có, nhưng thái độ phục vụ của nhân viên chỗ ông là không thể chấp nhận. Tôi đứng đây, với cương vị là 1 chủ tịch tập đoàn, trên người mặc vest và đeo phụ kiện sang trọng, đồng hồ đắt tiền, các ông vui vẻ bán hàng cho. Nhưng ngày mai, ví dụ anh này mặc quần áo như người ăn mày, cầm thẻ đen vào đây mua đồ. Các ông có bán hàng cho không?
Trọng Lâm hút 1 hơi xì gà, lấy trong cặp ra tấm bằng thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh của đại học Oxford. Bằng cấp đúng là không nói lên điều gì, hãy nhìn vào thực tế kia kìa, tấm ảnh trên mạng không thể sai, nó chỉ càng làm cho Trọng Lâm anh đủ khả năng để làm chủ chỗ này mà thôi.
- Đúng. Tôi kém ông những gần 30 tuổi, nhưng tôi lãnh đạo và gánh trên vai cả 1 tập đoàn lớn của Mỹ, ông biết vì sao không? Vì họ có sự tin tưởng tôi, họ biết tôi là ai. Tôi có thừa năng lực để lãnh đạo họ. Đáng nhẽ ra tôi không nên nói điều này với ông, nhưng tôi muốn ông hiểu, rằng đừng có trông mặt mà bắt hình dong, đừng trông vẻ bề ngoài họ ăn mặc như nào để đánh giá con người. Tôi nói lại 1 lần nữa, tôi muốn làm chủ của toàn bộ hệ thống Thế Giới kim cương mà ông đang nắm. Ông có thể làm quản lý cho tôi.
Chị nhân viên Hạ Vi kia, 30’ sau tới đây làm việc, vừa đi vào bên trong chưa kịp thay đồ làm việc thì nhận được đơn sa thải.
- Ông ông chủ. Em vẫn đang là tốt công việc của mình. Tại sao lại sa thải em ạ?
- Cô Hạ Vi còn nhớ tôi chứ?
Trọng Lâm đang ngồi ghế, nghe câu hỏi tại sao kia liền đứng dậy đi tới rồi cười tươi lắm.
- Dạ dạ em nhớ ạ. Anh anh là người đưa tấm thẻ đen...
- Ồ cô nhớ rõ ghê. Thế nếu tối nay vẫn là tôi, nhưng tôi mặc 1 bộ đồ quê mùa, rách tả rách tơi như 1 thằng ăn mày đi vào đây mua hàng, cầm 1 sấp tiền lẻ trên tay, cô Hạ Vi có bán không? Cô nói cô là chăm sóc khách hàng, cô coi 1 cô bé mặc đồ giúp việc quê mùa không khác gì 1 tấm giẻ rách cần phải vứt ra ngoài, nếu không sẽ làm bẩn cửa hàng của cô. Tôi nói đúng không? Tối qua khi đeo chiếc nhẫn kim cương trị giá 236 triệu kia vào tay em ấy, trong đầu cô nghĩ gì tôi biết cả đấy. Cho nên sa thải cô, cô vắt tay lên trán xem, nó đúng hay là rất đúng. Tôi cho cô 5’ để bấm nút biến khỏi đây, nếu không tôi sẽ nói người của tôi hót cô ra ngoài!
Vâng và đúng 5’, Hạ Vi cầm đồ lủi thủi ra ngoài, nhưng đi được vài bước, chị ta quay lại quỳ xuống chân Trọng Lâm van xin để cho mình được làm tiếp ở đây, rồi thì là sẽ không có chuyện như vậy xảy ra đâu.
- Tôi hỏi cô, làm cái ngành bán hàng này, điều quan trọng là cái gì?
- Dạ... dạ khách hàng là thượng đế ạ.
- Cô biết là vậy, sao cô còn nói em ấy như thế? Đã là người vào đây mua hàng, dù họ mua hay không mua, là 1 người nhân viên làm công ăn lương là phải luôn luôn tươi cười, cô mặt mày cau có, nhìn khách nhà quê đi vào mua hàng, bên ngoài thì niềm nở tư vấn tới lúc người ta không mua đi ra ngoài, cô chắc hẳn sẽ nói đồ nghèo rớt mùng tơi không có tiền mua. Tôi nói đúng không? Tôi không thể nào cho cô 1 cơ hội khác, mời cô đi ra! Cô có thể làm công việc khác, trừ ngành dịch vụ.
Sau buổi tiệc tối qua, cô không có gọi điện cũng không hỏi han Trung bất cứ thứ gì. Chiếc nhẫn kim cương đang nằm chình ình 1 đống trên bàn kia, cô quyết định phải trả lại chị Quỳnh thôi, cô bấm số của chị Quỳnh ngay lập tức chị bắt máy liền:
- Linh à chị nghe đây.
- Chị ơi. Em đã tìm thấy chiếc nhẫn của chị rồi ạ.
- Không sao, tối qua lúc chị cùng Bảo với Đức đi chơi, Bảo mua cho chị chiếc khác rồi. Thế nhé chị đang hơi bận bịu 1 chút.
- Dạ vâng ạ chị.
“Chị Quỳnh thì được anh Bảo mua lại 1 chiếc nhẫn khác. Vậy còn chiếc này... à còn anh ấy. Mình sẽ trả lại anh ấy.” Cô bấm số tứ quý anh nhưng mà máy lại báo bận rồi.
Tất nhiên là bận rồi vì Trọng Lâm anh đang liên hệ với quản lý của thương hiệu Tiffani & Co để nhập trước về 1 lô trang sức kim cương.
- 1 piece of jewelry at my place, sir?
- Is there any problem sir?
- Oh no no. You just go to the web to choose. I'll be the door-to-door delivery guy, I'd love to see your new facility, too.
- Oh haha then I have to hurry up to choose. Until then, you have to have a few drinks with me.
- I'd be happy to have a drink with you. I never hide from you, only you hide haha. Until then, don't let Bryan drink for you, haha.
Trọng Lâm cười phớ lớ ra rồi nói thêm vài câu nữa, cũng như gửi địa chỉ qua cho quản lý của Tiffani & Co, sau đó cúp náy rồi lấy macbook ra chọn 1 vài mẫu nhẫn với khuyên tai và dây chuyền giá trị từ 1 tới 3 tỷ. Xuân Tiến nói rằng nhập nhẫn quá đắt tiền như vậy thì người dân Việt Nam làm sao đủ tiền để mua.
- Cửa hàng đồng hồ của anh cũng toàn đồng hồ giá trị mà anh vẫn bán được đó thôi. Anh và ông chủ cũ ở đây làm quản lý của tôi. Còn tôi sẽ chuyển hết đống phụ kiện và đồng hồ của anh ở bên Sài Gòn sang đây, còn anh làm thế nào với nó là ở anh.
- Vậy thì quá được. Tôi cũng nhớ nghề lắm.
- Ok. Tầm 2 ngày nữa chỗ hàng của anh sẽ tới đây.
Trung vì dỗ dành cô mà tự tay nấu súp gà và thêm món bò sốt vang nữa do đích thân đầu bếp dạy cậu ta làm, bánh mỳ đầy đủ rồi cậu phóng xe tới nhà cô, với mong muốn cô sẽ vì ăn ngon mà làm lành với mình. Nhưng tới nhà bấm chuông thì bố cô ra mở cổng:
- Trung à con. Vào nhà đi.
- Bố ơi Linh đâu ạ?
- Con Linh nó xách xe đi đâu đó rồi con à. Thôi vào nhà ăn cơm đi, bố mẹ cũng vừa nấu xong.
- Dạ để khi khác con sẽ ăn cùng với bố mẹ. Dạ con có nấu súp gà với bò sốt vang, bố cầm giúp con ạ.
Trung nhanh chóng quay xe rồi đi thẳng, ông Minh nhìn dáng vẻ của con gái mình vào tối hôm qua, bàn tay thì sưng to đỏ ửng lên thấy mà thương quá, không biết cái tình yêu tuổi học trò bọ xít này kéo dài bao lâu nữa.
- Linh à. Anh...
- Anh muốn làm cái gì, muốn nói cái gì nữa đây Trung. Em không ngờ anh lại là loại người như thế. Em cố gắng biết bao nhiêu về chuyện của chúng ta, còn anh, ngoài câu nói em thương hại anh thì anh có câu gì để nói với em không?
Cô lấy khăn mặt đã được dấp nước nóng từ trên tay Trung lau sạch gương mặt đang nhem nhuốc đầy nước mắt, sạch bong sáng bóng rồi thì bà Mary cầm quần áo đi lên trên phòng.
- Con đi ra ngoài đi Trung.
- Mẹ! Em ấy là người yêu của con!
- Còn mẹ là mẹ của con. Con không nghe lời mẹ 1 chút nào hết. Đi xuống dưới kia mau lên.
Trung vẫn cứ ngồi ỳ ở bàn học, bà Mary đành đưa cô xuống dưới nhà để cho cô thay đồ, miệng bà không ngớt lời xin lỗi cô. 1 mình Trung trên phòng sẵn đang bực Trọng Lâm ( bực có làm gì được đâu) nên cậu ta mở món quà của anh ra, bên trong đó... ôi là 1 chiếc usb có vỏ ngoài được mạ vàng 24k và 1 tấm thiệp viết tay có chữ ký tên giao dịch làm ăn của Lâm. Nội dung của tấm thiệp đó là:
[Chúc mừng sinh nhật! Anh ghen tị với em lắm đấy khi mà có đầy đủ cả bố lẫn mẹ trong ngày sinh nhật. Anh thì không biết tặng em quà gì cả vì 1 cậu ấn như em không thiếu đồ gì cả rồi. À nếu thiếu chắc chỉ có thiếu trái tim của 1 người phụ nữ thôi nhỉ. Bên trong chiếc usb đó có nhiều thứ hay ho lắm đấy. Từ từ xem nhé!]
“Thứ hay ho. Anh ta là có ý gì? Thiếu trái tim của phụ nữ?” Cứ mở ra xem nó hay ho tới đâu đã. Mở laptop lên, cắm usb vào ổ rồi thao tác 1 vài cái, chi chít các video hiện lên, toàn là cảnh Trung *** ***, Trung hạ thuốc lúc ở khách sạn vên Vân Đồn và ở phòng vào sáng hôm nay. Nện mạnh 1 cái xuống bàn học, Trung không ngờ mình bị theo dõi 1 thời gian quá dài như thế. Cầm máy lên định bấm gọi cho Lâm thì anh đã gọi cho Trung rồi.
- Hay không em?
- Haha anh vợ à. Anh làm tới chức chủ tịch của Casino Las Vegas rồi mà vẫn còn giở thủ đoạn hèn hạ đó à? Tôi khinh!
- Em khinh anh thì anh cũng phải chịu thôi. Công chúa của em, em ấy vẫn còn giữ chiếc nhẫn mà trước đây anh đã đeo vào ngón áp út của em ấy. Em là người thông minh nhỉ, em có nghĩ lí do vì sao, em ấy nhặt nó vào sáng hôm nay ở phòng mình mà không trả lại anh không trong khi gần hết 1 ngày rồi.
- Chiếc nhẫn?
- Cũng chẳng giấu gì em, anh đã mua chiếc nhẫn đó để cầu hôn em ấy.
“Nhẫn cầu hôn, em ấy nhặt lên mà không trả lại? Mình đoán không sai mà, em ấy chưa bao giờ hết yêu hắn ta. Vậy từ trước tới nay mình là cái gì đối với em ấy? Em ấy yêu mình chỉ vì muốn khoả lấp nỗi nhớ nhung hắn ta sao? Không thể nào, mình không cho phép em ấy yêu lại hắn ta!” Sẵn có vài sấp đôla trong túi áo khoác, Trung khoác áo lên người rồi chạy rầm rầm xuống tìm cô ở từng tầng, không có cô ở bất kỳ căn phòng nào trong nhà, đi xuống dưới bữa tiệc thì may quá cô còn ngồi ở đó với bố mẹ cô. Trung hùng hổ đi tới nắm chặt lấy tay cô lôi đi trước sự bàng hoàng của “quan viên 2 họ”. Ra cổng chọn bừa 1 chiếc taxi đang đỗ, Trung ấn cô vào bên trong xe rồi nói với tài xế đi tới chỗ nào có thể mua trang sức kim cương.
- Anh muốn mua trang sức kim cương làm gì vậy Trung?
- Chiếc nhẫn đó đâu?
- Chiếc nhẫn... chiếc nhẫn anh tặng em em để...
- Tôi hỏi chiếc nhẫn mà em đã nhặt nó ở phòng vào sáng nay. NÓ Ở ĐÂU?!
- Em em để ở nhà.
Trung vươn tay ra kéo sát cô vào người, nâng cằm cô lên để cho mặt cô đối diện với mình.
- Em biết nó là chiếc nhẫn cầu hôn mà hắn ta đã tặng cho em không? Em biết mà em vẫn giữ lại nó bên mình. Em nên nhớ Đức Trung tôi mới là người yêu của em!
- Trung à. Chuyện này em có thể giải thích mà. Chiếc nhẫn đó...
- Từ giờ tôi không muốn nghe bất cứ 1 câu giải thích nào từ em. Em im miệng cho tôi. Nhanh lên chú.
- Trung à!
Tới nơi rồi Trung chưa vội trả tiền mà còn đi chiều về nữa, nắm chặt lấy tay cô kéo ra ngoài hùng hổ đi vào bên trong cửa hàng. Đặt hết sấp lì xì bên trong đầy đôla, Trung nói:
- Phiền chị tìm giúp tôi 1 chiếc nhẫn kim cương bằng với từng này tiền.
- Dạ... dạ dạ vâng ạ.
- Trung à. Em biết là...
- Em im miệng đi. Chiếc nhẫn em để ở nhà, em vứt nó đi cho tôi. Hắn ta cho em cái gì, tôi cũng có thể cho em tương tự.
1’ sau, chị nhân viên thông báo:
- Dạ quý khách. Chỗ đôla này của quý khách có tổng công 28200 đô, tương đương với 676 triệu đồng, nhẫn kim cương ở chỗ chúng em không tới 676 triệu đâu ạ.
Trung xửng cồ lên nạt nộ:
- Cửa hàng to như vậy không có 1 chiếc nhẫn nào đắt giá hay sao?
- Dạ... dạ nếu anh muốn mua nhẫn kim cương đắt tiền thì có thể đặt trước mẫu nhẫn của thương hiệu Tiffani & Co. Những mẫu nhẫn cầu hôn của thương hiệu đó có giá trị lên tới hàng chục tỷ tương đương với 1 ngôi biệt thự lớn.
- Tôi có thể mua được nó ở đâu?
- Dạ... cái này anh có thể đặt qua website của họ.
Tới đây rồi xửng cồ nạt nộ cô với cả nhân viên tư vấn thì chẳng lẽ lại tay không ra về. Trung hỏi chiếc nhẫn kim cương đắt tiền nhất ở cửa hàng, thì chị nhân viên có đưa ra 1 chiếc nhẫn kim cương với thiết kế cổ điển thanh lịch:
- Dạ chiếc này là đắt nhất bên em có giá 236 triệu. Thiết kế cổ điển không kém phần thanh lịch và sang trọng.
- Tôi lấy chiếc đó, cô làm sao cho vừa với size tay của em ấy.
“Người yêu của công tử giàu sang mà ăn mặc như con nhà quê. Cũng có chút nhan sắc, chắc là loại gái đứng đường. Hứ!”
- Ôi dạ chiếc nhẫn vừa như in với size tay của chị ạ. Rất đẹp.
- Dạ chị ơi em mới có 17 thôi ạ.
- Mười... mười mười bảy? Vậy...
- Dạ anh ấy 18. Dạ xin lỗi chị về hành động nóng nảy vừa rồi của anh ấy. Trung à em không cần anh mua cho em cái này.
- Tiffani & Co. Tôi có thể mua cho em nhẫn ở đó. Em đeo tạm chiếc này vào tay.
- Em không cần nhẫn đắt tiền. Chiếc nhẫn bạc trước đây đối với em đó đã là món quà vô giá rồi. Anh không cho em 1 cơ hội giải thích nào. Anh đối xử với em như này không khác gì 1 cô gái đứng đường ngoài kia.
Cô tháo chiếc nhẫn kim cương ra, đặt lên quầy rồi đi ra ngoài, bỏ lại Trung đang đứng trơ ở trong cửa hàng trang sức. Bây giờ thì thế nào đây, Trung bị ghen tuông làm cho mờ mắt rồi. Cô đi lên chiếc taxi lúc nãy để đi về nhà. Bàn tay trái cô bị Trung nắm tới sưng đỏ lên rồi.
- Em gì ơi. Bên chị cũng có nhiều mẫu...
- Tôi lấy chiếc đó. Chị gói lại đi.
Trung vừa đi thì Lâm cùng với Bryan và chị Quỳnh đi vào trong xem nhẫn, chị nhân viên hồi nãy còn chưa hết hoảng loạn thì Lâm đã rút ngay chiếc thẻ đen quyền lực của mình ra rồi nói:
- Cho tôi lấy chiếc nhẫn đắt nhất.
- Cậu chủ à không cần thiết phải đắt nhất đâu mà.
- Anh chị đã không kết hôn mà đã có con, mua đắt 1 chút làm kỷ niệm.
- Dạ anh ơi. Chiếc nhẫn đắt nhất vừa được bán cho cái cậu tóc xoăn kia rồi ạ.
Thiên Bảo hỏi có phải cậu thanh niên đó đi cùng với 1 cô gái mặc quần áo hơi quê mùa không. Chị nhân viên đó gật đầu rồi chê bai cô thậm tệ ngay trước mặt Lâm, Lâm cười nhếch mép, sau đó đi ra bên ngoài cửa hàng, chụp tên biển cửa hàng lại rồi gửi cho Bryan đang ở biệt thự, kèm theo 1 cuộc điện thoại:
- Dạ thưa đại ca. Ảnh em đã nhận được ạ.
- Ngay chiều mai, tao muốn thấy hồ sơ của chủ cửa hàng này ở trên phòng.
- Dạ vâng ạ đại ca.
Trọng Lâm đi vào trong, châm lửa hút 1 điếu xì gà rồi hỏi:
- Cô là quản lý ở đây à hay là nhân viên?
- Dạ em là nhân viên tư vấn kiêm chăm sóc khách hàng ạ.
- Ừm. Cố gắng làm việc. Cảm ơn.
Lấy lại thẻ đen và cầm túi đồ, anh cùng với vợ chồng Thiên Bảo Ngọc Quỳnh ra xe đi về biệt thự, không quên ngó cửa hàng trang sức đó rồi nhếch miệng cười. Chị Quỳnh nói:
- Sao bây giờ nhiều người cứ nhìn vẻ bề ngoài để đánh giá con người vậy nhỉ?
- Haha thời buổi kim tiền mà em. Có tiền trong tay thì ai cũng phải sợ và nể mình.
- Anh Bảo nói đúng đấy. Thời buổi này không có tiền thì thiên hạ nó khinh. Không những chỉ có tiền không mà phải còn có quyền.
- Đó là lí do mà em sang Mỹ đúng không Lâm?
- Vâng đúng vậy. Em có tiền thật đấy nhưng vẫn không có cái uy quyền của bố già. Chỉ có ở bên Mỹ em mới là vua.
Không để tới chiều mà chỉ mới 9h sáng ngày mùng 6/2 dương lịch, 1 bộ hồ sơ bên trong có toàn bộ thông tin, từ chủ cho tới quản lý và toàn bộ nhân viên ở cửa hàng trang sức ngày hôm qua đã nằm gọn ở trên bàn làm việc ở phòng ngủ của Lâm. Lâm đi gọi 2 người phụ nữ có con trai ở biệt thự của mình là Quỳnh và Trân, cùng với Xuân Tiến cùng mình đi tới cửa hàng trang sức.
- Đi đâu đây ngài chủ tịch?
- Tạo công ăn việc làm cho 3 người.
Tới nơi rồi, ông chủ và quản lý cũng đã ở đó, họ rất không hiểu tại sao chủ tịch tập đoàn Casino lớn của thế giới lại mời họ tới đây.
- Chào ông chủ.
- Cậu... cậu là Jonathan Nguyễn?
- Chính tôi đây. Không để mất thời gian, tôi vào thẳng vấn đề luôn nhé. Tôi muốn làm chủ ở đây.
Ông chủ ở đây tên Tuấn Anh, 48 tuổi còn trẻ lắm, nhưng với 1 thiếu niên mới 21 tuổi này đòi làm chủ ở đây, điều này là không thể.
- Làm ông chủ của chi nhánh Thế Giới kim cương phải có kinh nghiệm trong việc thẩm định đá và có năng khiếu quản trị. Tôi thấy cậu không phù hợp.
- Đúng là tôi không có kinh nghiệm thẩm định đá, vấn đề đó có thể học. Nhưng nhân viên của ông tên Hạ Vi, tư vấn viên nhỉ, chăm sóc khách hàng cơ đấy, mà chửi người con gái của tôi không ra 1 cái gì. Em nói đúng không chị Quỳnh?
- Đúng vậy. Cái cô nhân viên đó đâu thưa ông?
- Dạ cô ấy chưa tới ạ thưa chị. Tôi không thể nhường ghế ông chủ lại cho cậu. Xin lỗi cậu.
- Kiến thức có thể học mà có, nhưng thái độ phục vụ của nhân viên chỗ ông là không thể chấp nhận. Tôi đứng đây, với cương vị là 1 chủ tịch tập đoàn, trên người mặc vest và đeo phụ kiện sang trọng, đồng hồ đắt tiền, các ông vui vẻ bán hàng cho. Nhưng ngày mai, ví dụ anh này mặc quần áo như người ăn mày, cầm thẻ đen vào đây mua đồ. Các ông có bán hàng cho không?
Trọng Lâm hút 1 hơi xì gà, lấy trong cặp ra tấm bằng thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh của đại học Oxford. Bằng cấp đúng là không nói lên điều gì, hãy nhìn vào thực tế kia kìa, tấm ảnh trên mạng không thể sai, nó chỉ càng làm cho Trọng Lâm anh đủ khả năng để làm chủ chỗ này mà thôi.
- Đúng. Tôi kém ông những gần 30 tuổi, nhưng tôi lãnh đạo và gánh trên vai cả 1 tập đoàn lớn của Mỹ, ông biết vì sao không? Vì họ có sự tin tưởng tôi, họ biết tôi là ai. Tôi có thừa năng lực để lãnh đạo họ. Đáng nhẽ ra tôi không nên nói điều này với ông, nhưng tôi muốn ông hiểu, rằng đừng có trông mặt mà bắt hình dong, đừng trông vẻ bề ngoài họ ăn mặc như nào để đánh giá con người. Tôi nói lại 1 lần nữa, tôi muốn làm chủ của toàn bộ hệ thống Thế Giới kim cương mà ông đang nắm. Ông có thể làm quản lý cho tôi.
Chị nhân viên Hạ Vi kia, 30’ sau tới đây làm việc, vừa đi vào bên trong chưa kịp thay đồ làm việc thì nhận được đơn sa thải.
- Ông ông chủ. Em vẫn đang là tốt công việc của mình. Tại sao lại sa thải em ạ?
- Cô Hạ Vi còn nhớ tôi chứ?
Trọng Lâm đang ngồi ghế, nghe câu hỏi tại sao kia liền đứng dậy đi tới rồi cười tươi lắm.
- Dạ dạ em nhớ ạ. Anh anh là người đưa tấm thẻ đen...
- Ồ cô nhớ rõ ghê. Thế nếu tối nay vẫn là tôi, nhưng tôi mặc 1 bộ đồ quê mùa, rách tả rách tơi như 1 thằng ăn mày đi vào đây mua hàng, cầm 1 sấp tiền lẻ trên tay, cô Hạ Vi có bán không? Cô nói cô là chăm sóc khách hàng, cô coi 1 cô bé mặc đồ giúp việc quê mùa không khác gì 1 tấm giẻ rách cần phải vứt ra ngoài, nếu không sẽ làm bẩn cửa hàng của cô. Tôi nói đúng không? Tối qua khi đeo chiếc nhẫn kim cương trị giá 236 triệu kia vào tay em ấy, trong đầu cô nghĩ gì tôi biết cả đấy. Cho nên sa thải cô, cô vắt tay lên trán xem, nó đúng hay là rất đúng. Tôi cho cô 5’ để bấm nút biến khỏi đây, nếu không tôi sẽ nói người của tôi hót cô ra ngoài!
Vâng và đúng 5’, Hạ Vi cầm đồ lủi thủi ra ngoài, nhưng đi được vài bước, chị ta quay lại quỳ xuống chân Trọng Lâm van xin để cho mình được làm tiếp ở đây, rồi thì là sẽ không có chuyện như vậy xảy ra đâu.
- Tôi hỏi cô, làm cái ngành bán hàng này, điều quan trọng là cái gì?
- Dạ... dạ khách hàng là thượng đế ạ.
- Cô biết là vậy, sao cô còn nói em ấy như thế? Đã là người vào đây mua hàng, dù họ mua hay không mua, là 1 người nhân viên làm công ăn lương là phải luôn luôn tươi cười, cô mặt mày cau có, nhìn khách nhà quê đi vào mua hàng, bên ngoài thì niềm nở tư vấn tới lúc người ta không mua đi ra ngoài, cô chắc hẳn sẽ nói đồ nghèo rớt mùng tơi không có tiền mua. Tôi nói đúng không? Tôi không thể nào cho cô 1 cơ hội khác, mời cô đi ra! Cô có thể làm công việc khác, trừ ngành dịch vụ.
Sau buổi tiệc tối qua, cô không có gọi điện cũng không hỏi han Trung bất cứ thứ gì. Chiếc nhẫn kim cương đang nằm chình ình 1 đống trên bàn kia, cô quyết định phải trả lại chị Quỳnh thôi, cô bấm số của chị Quỳnh ngay lập tức chị bắt máy liền:
- Linh à chị nghe đây.
- Chị ơi. Em đã tìm thấy chiếc nhẫn của chị rồi ạ.
- Không sao, tối qua lúc chị cùng Bảo với Đức đi chơi, Bảo mua cho chị chiếc khác rồi. Thế nhé chị đang hơi bận bịu 1 chút.
- Dạ vâng ạ chị.
“Chị Quỳnh thì được anh Bảo mua lại 1 chiếc nhẫn khác. Vậy còn chiếc này... à còn anh ấy. Mình sẽ trả lại anh ấy.” Cô bấm số tứ quý anh nhưng mà máy lại báo bận rồi.
Tất nhiên là bận rồi vì Trọng Lâm anh đang liên hệ với quản lý của thương hiệu Tiffani & Co để nhập trước về 1 lô trang sức kim cương.
- 1 piece of jewelry at my place, sir?
- Is there any problem sir?
- Oh no no. You just go to the web to choose. I'll be the door-to-door delivery guy, I'd love to see your new facility, too.
- Oh haha then I have to hurry up to choose. Until then, you have to have a few drinks with me.
- I'd be happy to have a drink with you. I never hide from you, only you hide haha. Until then, don't let Bryan drink for you, haha.
Trọng Lâm cười phớ lớ ra rồi nói thêm vài câu nữa, cũng như gửi địa chỉ qua cho quản lý của Tiffani & Co, sau đó cúp náy rồi lấy macbook ra chọn 1 vài mẫu nhẫn với khuyên tai và dây chuyền giá trị từ 1 tới 3 tỷ. Xuân Tiến nói rằng nhập nhẫn quá đắt tiền như vậy thì người dân Việt Nam làm sao đủ tiền để mua.
- Cửa hàng đồng hồ của anh cũng toàn đồng hồ giá trị mà anh vẫn bán được đó thôi. Anh và ông chủ cũ ở đây làm quản lý của tôi. Còn tôi sẽ chuyển hết đống phụ kiện và đồng hồ của anh ở bên Sài Gòn sang đây, còn anh làm thế nào với nó là ở anh.
- Vậy thì quá được. Tôi cũng nhớ nghề lắm.
- Ok. Tầm 2 ngày nữa chỗ hàng của anh sẽ tới đây.
Trung vì dỗ dành cô mà tự tay nấu súp gà và thêm món bò sốt vang nữa do đích thân đầu bếp dạy cậu ta làm, bánh mỳ đầy đủ rồi cậu phóng xe tới nhà cô, với mong muốn cô sẽ vì ăn ngon mà làm lành với mình. Nhưng tới nhà bấm chuông thì bố cô ra mở cổng:
- Trung à con. Vào nhà đi.
- Bố ơi Linh đâu ạ?
- Con Linh nó xách xe đi đâu đó rồi con à. Thôi vào nhà ăn cơm đi, bố mẹ cũng vừa nấu xong.
- Dạ để khi khác con sẽ ăn cùng với bố mẹ. Dạ con có nấu súp gà với bò sốt vang, bố cầm giúp con ạ.
Trung nhanh chóng quay xe rồi đi thẳng, ông Minh nhìn dáng vẻ của con gái mình vào tối hôm qua, bàn tay thì sưng to đỏ ửng lên thấy mà thương quá, không biết cái tình yêu tuổi học trò bọ xít này kéo dài bao lâu nữa.