Chương 7
Ở trong phòng làm việc của anh ở L2 entertainment, Trọng Lâm vì để quên đi cô mà lao vào việc xem sổ sách của bar sau khi anh về Việt Nam. Thế nhưng hình bóng của cô vẫn ngự trị trong đầu và tâm can của anh, không thể nào thoát được. Qua lời kể của mrs Helen, người thân cận với anh lúc ở biệt thự L2, chú Peter phần nào đã hiểu được tất cả rồi. Chú nói:
- Thế này thì không còn cứu vãn được nữa rồi mrs Helen à. Cô bé Trân có thai với cậu chủ thì đó là cháu nội của ông bà chủ, không thể cãi được.
- Nhưng anh cũng thấy cậu chủ rồi đấy, lần gần đây nhất vì không gọi được cho cô chủ mà nguyên 1 ngày và nửa buổi sáng cậu chủ đều không ăn uống gì. Tôi nhìn tôi còn không chịu được cơ mà. Cho nên cậu chủ không thể không có cô chủ được đâu.
- Cô có biết tình yêu đều phải tự nguyện không. Thật là hết nói nổi mà, bây giờ cho con gái cô lấy 1 người mà cô bé không còn yêu nữa, liệu có thấy hạnh phúc không. Đây là tôi chưa nói tới ván đề cậu chủ bị Hà My hại nhé.
Nói thêm 1 vài câu nữa rồi chú Peter cầm đồ ăn và 1 ly nước cam cho Trọng Lâm. Bấm chuông cửa phòng, anh thấy quản gia bên Mỹ của mình liền mở nhanh cửa phòng ra. Mùi pizza xúc xích ngô bay vào mũi anh thơm phưng phức ra.
- Haha! Từ bao giờ mà chú cho tôi uống 3 cái thứ đồ của con gái thế hả?
- Cậu chủ. Rượu sẽ giết chết cậu chủ đấy, uống nước cam đi.
Cái câu rượu sẽ giết chết anh nghe sao quen như vậy? Ô chẳng phải đó là câu mà tối mùng 5 cô đã nói với anh qua điện thoại lúc anh đang say rồi vệ sĩ đập đi hết mấy chai chivas của anh đi đó sao. Bất giác trên khoé mắt anh rỉ ra 1 giọt lệ nóng hổi.
- Cậu chủ. Cũng từ bao giờ mà cậu chủ lại yếu đuối như thế này chứ?
- Còn không phải là vì em ấy sao? Tôi... thất bại thảm rồi chú à.
- Thất bại trong công việc có thể làm lại kiếm lại được. Nhưng đã thất bại trong tình yêu... khó nói trước lắm cậu chủ à. Tôi không khuyên cậu từ bỏ cô chủ đâu, tôi chỉ muốn nói cậu chủ hãy tập cách kiên nhẫn trong mọi hoàn cảnh và chấp nhận buông bỏ đúng lúc, nhé?!
Đàn ông biết buông bỏ mới làm nên việc lớn. Trước đây bố già đã nói với anh rồi, nhưng anh nói rằng nếu không có cô thì anh làm nên việc lớn còn có ý nghĩa gì nữa chứ. Chú Peter nói như vậy, nửa muốn anh từ bỏ nửa lại không từ bỏ, nếu anh kiên nhẫn và chờ thời cơ, anh cẩn thận hơn 1 chút thì chắc chắn rằng anh và cô sẽ có 1 ngày đính hôn trọn vẹn. Chú Peter như 1 người bố, vỗ vai anh nhè nhẹ và khuyên nhủ anh từ từ.
- Cậu chủ. Nếu cậu chủ muốn tôi giúp về chuyện giữa cậu và cô chủ tôi sẽ giúp hết lòng. Nhưng tôi không nói trước được điều gì.
- Em ấy... chắc chắn sẽ coi tôi như 1 người anh trai như trước đây thôi chú ạ. Sẽ chẳng thể nào đi đến đâu, mặc dù tôi yêu em ấy còn hơn chính bản thân mình. Chú có về đó khuyên em ấy cũng sẽ không có kết quả, tới bố mẹ tôi em ấy còn tránh không muốn gặp cơ mà.
Nói chuyện tình cảm tới đó thôi, chuyển sang công viêc đi thôi. Anh hỏi chú Peter xem chú nghĩ thế nào về việc hùn vốn với ông trùm hiện tại của Las Vegas. Chú Peter nói thẳng luôn:
- Tôi nghĩ chúng ta không nên hùn vốn, mà chúng ta làm chủ ở đó luôn. Con trai lão trùm tôi đã điều tra xong rồi. Đó là 1 kẻ không có não nhưng lại hiếu chiến.
- Tôi đã nghe thằng Arnold nói qua rồi. Chủ tịch hội đồng quản trị là con trai lão trùm mới mất phải không?
- Dạ vâng cậu chủ. Hắn ta đã giết 4 người trong hội đồng quản trị vì họ đều không muốn cho hắn ta lên nắm quyền hạn.
- Thú vị lắm. Chú sắp xếp cho tôi gặp tất cả thành viên trong hội đồng quản trị đó.
- Dạ vâng cậu chủ.
Nếu thâu tóm được Las Vegas Trọng Lâm và mọi người sẽ có trong tay cả dự án vịnh Marina mà không mất chút mồ hôi nào. Las Vegas là thành phố xa hoa bậc nhất, là nơi đốt tiền của giới thượng lưu nhưng cũng là nơi đầy tội lỗi. Nếu anh xây dựng hệ thống L2 entertainment ở đó chắc chắn sẽ hốt tiền tỷ trong tay rồi, nó sẽ là bước đệm để anh tiến xa hơn nữa trong tương lai.
Đêm đen bao phủ lấy toàn bộ Việt Nam, tất nhiên là ở nhà cô cũng vậy thôi nhưng phòng cô còn đang sáng đèn bàn học. Bắt đầu vào guồng rồi, giờ vừa học trên lớp buổi sáng, đội tuyển, rồi chụo hình từ 2 buổi đã tăng lên thành 5, cô phải cố gắng cật lực hơn nữa thôi, mà bé Milky cứ quấn lấy cô mãi chẳng cho cô học hành gì cả, y như ai kia nhỉ, đúng là xấu tính mà.
- Milky à. Cho chị học đi được không? Chị cho em vào ổ nằm bây giờ đây này!
Vỗ nhẹ vào mông Milky 1 cái như đánh đòn thế nhưng mà bé mèo vẫn ngoan cố nằm 1 đống oẻ vở ghi của cô rồi cuộn tròn người lại nằm ngủ. Cô cười khúc khích rồi nói thì thầm vào tai bé mèo nhỏ:
- Á à Milky. Em hư quá nha. Ngày mai chị sẽ không cho em ăn chúc chích, cho em đói luôn. Chỉ cho mỗi Cafe ăn thôi. Cafe ngoan lắm còn bắt cả chuột trong vườn kìa, hừ.
Tất cả lời cô nói đều thu vào con máy phụ ở ngôi nhà cách đó 3km, Trung vừa nghe vừa cười sướng quá. Cô có nói nữa nói mãi vẫn chỉ thế mà thôi vì cô chiều anh em Cafe Milky quá đáng quá thể mà. Chiếc gối nhỏ cô nằm đó cậu ta ôm lâu thành quen rồi, cứ mỗi trưa chiều cậu ta lại xịt cho chiếc gối mùi hương nước hoa mà cô chỉ cần ngửi nó là nhận ra Đức Trung cậu ngay, thủ thỉ nói chuyện 1 mình;
- Công chúa à em chiều nó quá nó đâm hư rồi haha... Nuôi động vật phải để nó giúp mình chứ mình không chiều nó mãi được em hiểu chứ?
Nghe thấy tiếng bước chân của cô tới gần chuồng chó, cậu ta có thể biết được cô đang bế Milky tới ổ để nằm, cũng đúng thôi vì ngày mai có tiết kiểm tra Hoá, cô không thể sao nhãng bởi 1 bé mèo đáng yêu như vậy.
- Cafe à. Vì nay em bắt được chuột. Ngày mai chị sẽ tặng em 1 món quà, em chịu không?
Chẳng biết là quà gì, bắt được con chuột nhắt bé tí mà cô cũng thưởng sao.
{Ây trời... chiều quá rồi đấy pà già Linh.}
Trung cười quá xá luôn, chắc sẽ là 1 chuyến đi chơi công viên đây mà, hay là co cho Cafe đi hồ Tây đây? Hay là thế này hay là thế nọ, Đức Trung bỏ luôn việc học ( à thì bài tập về nhà của trường công lập nhẹ nhàng lắm, cậu ta đã hoàn thành nó xong hết rồi hihi), rời giường đi ra phía tủ quần áo lấy trước đồng phục cho ngày mai và quần áo để chiều đi chơi với cô, vì chiều mai không có học đội tuyển cũng không chụp hình mà hihi, nên chắc chắn cậu ta và cô cùng với 2 người bạn 4 chân sẽ có thời gian vui vẻ bên nhau. Chuẩn bị xong quần áo Trung lại ra giường ôm lấy gối thủ thỉ tiếp:
- Linh à, công chúa của anh. Mong rằng em sẽ vui vẻ và hạnh phúc khi ở bên cạnh anh.
Hiện tại bây giờ thì chỉ dám mong ước thôi chứ không thể chắc chắn được điều gì, Trọng Lâm đã sang LA rồi, cho tới bây giờ cô vẫn chưa nhận được 1 cuộc gọi nào, nhưng không có nghĩa Lâm sẽ từ bỏ cô. Trung chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.
8h sáng theo giờ LA (tức là bằng 6h chiều ở Hà Nội), Trọng Lâm cùng 2 người quản gia của mình đầu tóc và tranh phục lịch sự là âu phục đi tới tham dự cuộc họp hội đồng quản trị bất thường của tập đoàn Casino Las Vegas. Lâm chỉ vừa mới xuất hiện thôi ngay lập tức nhận được rất nhiều sự ủng hộ của tất cả các thành viên trong hội đồng. À nói tới sự bất thường vì không có sự góp mặt của con trai cố chủ tịch ở đây, anh ta tên là Carlos, vẫn còn đang ôm 2 cô ả nằm trên giường ở nhà riêng cách đó 2km.
- Hello mr Jonathan. I've heard a lot about you, but now I've met you. You’re too young, but very smart.
- I'm smart haha. You exaggerate too much sir.
Haha thật là, còn khiêm tốn cái gì cơ chứ. Trong kho các ngài còn đang đưa Lâm lên tận mâu xanh thì anh lại ngó nghiêng như tìm ai đó, không thấy người đó nên Lâm mới hỏi:
- I didn’t see mr Morrison. Has he not come yet?
Nói tới đây tấy cả các vị hội đồng quản trị đều nói với Lâm bằng 1 giọng buồn bã, rằng chủ tịch của họ đã chết rồi.
- What? Death? Are you kidding me?
- No. It’s truth!
Lâm làm bộ mặt khó hiểu, anh ta ngẩn người ra rồi nói pha chút sự hoảng hốt:
- Mr. Peter tell me that your president wants to invite me to a partnership. Now that he's dead, I don't understand.
1 người phụ nữ nắm giữ chức vụ thư ký của cố chủ tịch lên tiếng:
- Mr. Lam doesn't know what's going on? our president died of cancer, we don't have a manager.
- Oh my god, really?
Tất cả đều gật đầu, Trọng Lâm cùng mrs Helen đi tới chia buồn cùng câc thành viên. Và Lâm cũng giải thích rằng anh về Việt Nam được vài tháng mới quay về từ hôm kia, đang nghỉ ngơi thì nghe thấy chú Peter nói chủ tịch Casino của Las Vegas nói muốn mời Lâm hợp tác làm ăn, mà giờ chủ tịch đã chết rồi thì anh đâu còn lí do gì đứng đây nữa. Trọng Lâm rất khôn ngoan, đánh vào tâm lý của tất cả các thành viên có mặt trong khán phòng. Lâm rảo bước rời đi cùng 2 người quản gia của mình thì cánh cửa mở ra, con trai của cố chủ tịch tên Carlos, quần áo xộc xệch không đàng hoàng đi vào bên trong.
- Oh mr Lâm. I’m glad to see you.
- You’re...?
- I’m Carlos, son of mr Morrison.
- Oh nice to meet you mr Carlos.
Nhìn phong thái giữa 2 người đã khác nhau 1 trời 1 vực rồi. Trọng Lâm với vest ánh nhũ, gọn gàng và lịch lãm thì Carlos, hơn Lâm những 10 tuồi và cao hơn 1 cái đầu thì lôi thôi lếch thếch chẳng ra làm sao, vậy mà giới thiệu mình là con trai chủ tịch quá cố, không biết ngượng mồm. Tất cả đều ngồi vào ghế của mình rồi lúc này Carlos nói với các vị hội đồng quản trị rằng đã suy nghĩ kỹ về việc tôn anh ta làm chủ tịch mới chưa nọ kia với 1 phong thái giận dữ quát tháo. Trọng Lâm anh liền đứng dậy làm 2 vị quản gia cũng đứng dậy theo, anh nói:
- Mr. Carlos, I think I can’t continue to do business with you.
- Mr Lâm? Why? I think this place is very suitable for you, you can build a large L2 entertainment system. How could you turn down such a good opportunity?
Hút 1 điếu xì gà, Lâm không nhanh không chậm nói rằng mình không muốn hợp tác với 1 kẻ không biết trên dưới phải trái. Lâm nói rằng mình đã nghe chú Peter kể lại rằng Carlos đã bắn 3 4 thành viên hội đồng quản trị chỉ vì họ không đồng ý cho anh ta tham gia dự án xây dựng vinh Marina.
- All of the old men and women standing in this room are idiots. They have to obey me. Do you understand mr Lâm? You’re just a boy, mr Lâm.
Trọng Lâm không tức giận đập bàn đập ghế cũng không chửi bới gì cả, chỉ tiến tới gần Carlos phả 1 hơi xì gà thơm phức vào mặt hắn ta và nói rằng:
- You're right, I'm just a 20 year old boy. But all of you standing here, and you too, know how big my L2 system is. I ask you. Do you know how a kid like me can build a mighty L2 empire?
Thấy Carlos không trả lời, Trọng Lâm không ngờ rằng chủ tịch Las Vegas lại đer ra 1 người con trai ngu ngốc tới mức như này. Lâm trực tiếp mặt đối mặt với Carlos, chỉ thẳng mặt rồi gằn giọng:
- YOU! IS THE MOST STUPID!
Carlos bị Lâm làm bẽ mặt trước tất cả thành viên hội đồng quản trị, ngay lập tức tất cả mọi nguồ đều chạy theo Lâm và nói rằng muốn mời Lâm ngồi vào ghế chủ tịch.
- Me? Your presiden? I’m sorry I can’t.
- You can! You are young, smart and respect us. we don't want to worship a stupid man.
Dẫu biết Trọng Lâm tàn nhẫn bậc nhất Los Angeles, thế nhưng tất cả thành viên hội đồng quản trị vẫn nguyện đi theo Trọng Lâm và tôn sùng anh như 1 vị thần. Cô thư ký của chủ tịch quá cố đang đu bám vào cánh tay rắn chắc của Lâm như níu kéo và nói rằng bọn họ không thể có người quản lý. Lâm nói rằng các vị có thể bầu ra 1 ai đó trong hội đồng quản trị để làm chủ tịch được mà, rồi nói rằng anh chỉ là người ngoài thôi. Xin lỗi tất cả xong xuôi anh cùng 2 vị quản gia đi ra ngoài. Các vị sợ bị bắn nên đã chạy theo Lâm, chứ không để Carlos bực tức thì cái mạng quèn không còn nữa.
- I told you I can't be your president. and Mr. Carlos, he is the sole heir, I believe...
Chưa nói hết câu thì súng nổ đánh đoàng 1 cái, 1 thành viên trong hội đồng dính đạn ở bắp tay, máu chảy ròng ròng:
- Damn! Chú Peter, gọi người!
- Vâng cậu chủ.
Lâm biết kiểu gì sự việc cũng sẽ xảy ra như này mà, nên anh đã cho 1 tiểu đội với giáp mũ sẵn sàng bao vây gần đây rồi, Bryan và Kiên có mặt ngay và áp chế Carlos, còn Arnold, anh ta cầm con macbook đi tới nói với Lâm rằng:
- Đại ca. Chính thằng đó đã hại chết bố mình để nắm ghế chủ tịch.
- Có chuyện đó sao?
- Dạ vâng. Trong này có đoạn video cuối cùng giữa 2 bố con chủ tịch.
Các vị trong hội đồng chẳng hiểu chuyện gì cả cho tới khi mrs Helen phiên dịch sang tiếng Anh cho mọi người nghe. Cô thư ký chủ tịch nghe xong đã ngất lịm còn tất cả thì sững sờ. Arnold để chiếc laptop lên bàn rồi mở lại đoạn video đó lên, lúc này Carlos mới đớ người ra. Đoạn video này chính là vào cái đêm đó anh ta ra tay với bố mình mà, tại sao lại nằm trong tay vệ sĩ của Trọng Lâm. Arnold nói:
- Mr. Morrison not only has liver cancer, he also has heart disease. I'm sure you know it too. Mr Carlos is taking advantage of the president's heart attack, he squeezed his father's heart with his hand, resulting in the death of the president.
1 trong số các vị hội đồng quản trị hỏi Arnold:
- Why do you know?
- Mr Peter saw the unusual death of your president and asked me to investigate. And the reason I have this video is in your president's private room with a camera.
Thì ra Carlos vì muốn nắm vị trí cao nhất mà tới bố của mình anh ta cũng hại chết, thế này là ở Mỹ ngồi tù lâu lắm lắm luôn đấy. Carlos bị mỗi thành viên hội đồng quản trị đứng đó phỉ báng, rằng chỉ biết ăn chơi, tiêu tiền như nước, gái gú và cá độ, bonus thêm mỗi người 1 tát lệch luôn cả mặt đi.
- You! You don't deserve to be here. F.U.C.K off! Right now.
- Evil is not equal to beast.
Trọng Lâm có làm chủ tịch của họ không thì Lana không biết, thế nhưng mà Lana biết cách đó nửa vòng trái đất, Thục Linh cùng 2 người bạn 4 chân đi tới cửa hàng bán sữa chua trân châu Hạ Long để mua 1 đống sữa chua và cả trân châu cốt dừa về cho cả nhà ăn hihi, đồng hành với cô ngay đằng sau, 1 chàng trai trẻ có chiếc răng khểnh duyên dáng đang ngồi trên taxi đi theo cô, không phải theo dõi đâu mà chỉ đi theo xem cô có bị làm sao trên đường hay không thoo vì vết thương của cô chưa có khỏi.
Cafe và Milky được các chị gái ngồi ở quán chụp ảnh cùng, dễ thương quá xá đi chứ.
- Em gì ơi? Cho tụi chị chụp thêm nữa nhé?
- Dạ vâng ạ chị. Haha Cafe vẫn quậy ghê quá trời.
- OH chú chó này tên Cafe à em?
- Dạ chị. Haha tại vì em thích uống cafe ấy ạ còn bé mèo này tên Milky vì có bộ lông trắng như sữa.
- Haha vậy là cafe sữa rồi.
Cô cười tít cả mắt lại rồi mua thêm 1 phần sữa chua cùng với đồ ăn vặt ngồi ăn cùng với các chị luôn. Milky là giống mèo Anh ai bế cũng theo còn Cafe thì ngồi ngay dưới chân cô, thấy bóng dáng của Trung chú chó liền chạy vụt đi.
- CAFE! CAFE À! Đứng.... lại...
Cafe nằm gọn vào trong lòng Trung rồi vẫy đuôi tít mù khơi lên, đã vậy còn liếm liếm vào mặt cậu ta nữa chứ.
- Này. Đừng nói với tôi là cậu theo tôi từ nhà đấy nhé?
- Anh không thể để cho công chúa của anh 1 mình ra đường như thế này. Cô ơi cho cháu gấp đôi chỗ của cô ấy.
- Có ngay. Đẹp trai ghê chứ.
Con trai con đứa gì mà suốt ngày ăn vặt, đôla nhiều quá không tiêu hết liền đem đi ăn vặt à cha nội. Cảnh cô cùng Trung ngồi đối diện nhau cùng ăn sữa chua và nói chuyện đã lọt hết vào điện thoại của Ninh rồi. Ninh vừa chụp ảnh vừa lẩm bẩm:
- Cô chủ ơi. Cô xát muối vào tim cậu chủ em hói nhiều rồi đấy. Haizz..!
Nào Ninh có biết Trung chỉ là đơn phương, còn cô thì vẫn chỉ xem Trung là 1 người bạn? Chụp xong Ninh gửi hết vào Zalo cho Lâm và thêm 1 lời nhắn đó là:” Đại ca có muốn em xử thằng răng khểnh đó không ạ?” rồi lang thang 1 vòng khu đó.
Trong quán, các chị ngồi ăn sữa chua ngưỡng mộ cô ghê cơ khi có 1 người bạn trai quan tâm chăm sóc ân cần như Trung, có 1 chị nói:
- Em gái à em may mắn lắm đấy. Hiếm có 1 người con trai nào đẹp trai mà yêu thương em hết mực như thế đấy. Cố gắng mà giữ chặt lại không đứa con gái khác cướp mất lúc đó mới tiếc đứt ruột.
- Bạn chị nó nói đúng đấy. Trong mắt cậu em này này, chỉ có em thôi. Chẳng ai mà trời lạnh thế này dỗi hơi đi theo sau em đâu, nên em thật sự là 1 cô gái may mắn đấy.
Cô tự dưng không thanh minh thanh nga gì, cứ có cái gì đó chẹn ngay họng cô không cho cô nói. Sao lại như vậy chứ? Chính cô cũng không hiểu tại sao. Rõ ràng cô biết người con trai trước mặt yêu mình nhiều lắm, nhưng cô cứ thấy nó sao sao ấy. Hay là vì chuyện yêu đương giữa cô và Trọng Lâm thất bại nên cô không thể mở lòng với ai, mà không, trước giờ cô có mở lòng với bất kỳ 1 cậu ấm nào đâu chứ. Cô đã sai lầm rồi, cô không thể sai lầm thêm 1 lần nữa.
- Thế này thì không còn cứu vãn được nữa rồi mrs Helen à. Cô bé Trân có thai với cậu chủ thì đó là cháu nội của ông bà chủ, không thể cãi được.
- Nhưng anh cũng thấy cậu chủ rồi đấy, lần gần đây nhất vì không gọi được cho cô chủ mà nguyên 1 ngày và nửa buổi sáng cậu chủ đều không ăn uống gì. Tôi nhìn tôi còn không chịu được cơ mà. Cho nên cậu chủ không thể không có cô chủ được đâu.
- Cô có biết tình yêu đều phải tự nguyện không. Thật là hết nói nổi mà, bây giờ cho con gái cô lấy 1 người mà cô bé không còn yêu nữa, liệu có thấy hạnh phúc không. Đây là tôi chưa nói tới ván đề cậu chủ bị Hà My hại nhé.
Nói thêm 1 vài câu nữa rồi chú Peter cầm đồ ăn và 1 ly nước cam cho Trọng Lâm. Bấm chuông cửa phòng, anh thấy quản gia bên Mỹ của mình liền mở nhanh cửa phòng ra. Mùi pizza xúc xích ngô bay vào mũi anh thơm phưng phức ra.
- Haha! Từ bao giờ mà chú cho tôi uống 3 cái thứ đồ của con gái thế hả?
- Cậu chủ. Rượu sẽ giết chết cậu chủ đấy, uống nước cam đi.
Cái câu rượu sẽ giết chết anh nghe sao quen như vậy? Ô chẳng phải đó là câu mà tối mùng 5 cô đã nói với anh qua điện thoại lúc anh đang say rồi vệ sĩ đập đi hết mấy chai chivas của anh đi đó sao. Bất giác trên khoé mắt anh rỉ ra 1 giọt lệ nóng hổi.
- Cậu chủ. Cũng từ bao giờ mà cậu chủ lại yếu đuối như thế này chứ?
- Còn không phải là vì em ấy sao? Tôi... thất bại thảm rồi chú à.
- Thất bại trong công việc có thể làm lại kiếm lại được. Nhưng đã thất bại trong tình yêu... khó nói trước lắm cậu chủ à. Tôi không khuyên cậu từ bỏ cô chủ đâu, tôi chỉ muốn nói cậu chủ hãy tập cách kiên nhẫn trong mọi hoàn cảnh và chấp nhận buông bỏ đúng lúc, nhé?!
Đàn ông biết buông bỏ mới làm nên việc lớn. Trước đây bố già đã nói với anh rồi, nhưng anh nói rằng nếu không có cô thì anh làm nên việc lớn còn có ý nghĩa gì nữa chứ. Chú Peter nói như vậy, nửa muốn anh từ bỏ nửa lại không từ bỏ, nếu anh kiên nhẫn và chờ thời cơ, anh cẩn thận hơn 1 chút thì chắc chắn rằng anh và cô sẽ có 1 ngày đính hôn trọn vẹn. Chú Peter như 1 người bố, vỗ vai anh nhè nhẹ và khuyên nhủ anh từ từ.
- Cậu chủ. Nếu cậu chủ muốn tôi giúp về chuyện giữa cậu và cô chủ tôi sẽ giúp hết lòng. Nhưng tôi không nói trước được điều gì.
- Em ấy... chắc chắn sẽ coi tôi như 1 người anh trai như trước đây thôi chú ạ. Sẽ chẳng thể nào đi đến đâu, mặc dù tôi yêu em ấy còn hơn chính bản thân mình. Chú có về đó khuyên em ấy cũng sẽ không có kết quả, tới bố mẹ tôi em ấy còn tránh không muốn gặp cơ mà.
Nói chuyện tình cảm tới đó thôi, chuyển sang công viêc đi thôi. Anh hỏi chú Peter xem chú nghĩ thế nào về việc hùn vốn với ông trùm hiện tại của Las Vegas. Chú Peter nói thẳng luôn:
- Tôi nghĩ chúng ta không nên hùn vốn, mà chúng ta làm chủ ở đó luôn. Con trai lão trùm tôi đã điều tra xong rồi. Đó là 1 kẻ không có não nhưng lại hiếu chiến.
- Tôi đã nghe thằng Arnold nói qua rồi. Chủ tịch hội đồng quản trị là con trai lão trùm mới mất phải không?
- Dạ vâng cậu chủ. Hắn ta đã giết 4 người trong hội đồng quản trị vì họ đều không muốn cho hắn ta lên nắm quyền hạn.
- Thú vị lắm. Chú sắp xếp cho tôi gặp tất cả thành viên trong hội đồng quản trị đó.
- Dạ vâng cậu chủ.
Nếu thâu tóm được Las Vegas Trọng Lâm và mọi người sẽ có trong tay cả dự án vịnh Marina mà không mất chút mồ hôi nào. Las Vegas là thành phố xa hoa bậc nhất, là nơi đốt tiền của giới thượng lưu nhưng cũng là nơi đầy tội lỗi. Nếu anh xây dựng hệ thống L2 entertainment ở đó chắc chắn sẽ hốt tiền tỷ trong tay rồi, nó sẽ là bước đệm để anh tiến xa hơn nữa trong tương lai.
Đêm đen bao phủ lấy toàn bộ Việt Nam, tất nhiên là ở nhà cô cũng vậy thôi nhưng phòng cô còn đang sáng đèn bàn học. Bắt đầu vào guồng rồi, giờ vừa học trên lớp buổi sáng, đội tuyển, rồi chụo hình từ 2 buổi đã tăng lên thành 5, cô phải cố gắng cật lực hơn nữa thôi, mà bé Milky cứ quấn lấy cô mãi chẳng cho cô học hành gì cả, y như ai kia nhỉ, đúng là xấu tính mà.
- Milky à. Cho chị học đi được không? Chị cho em vào ổ nằm bây giờ đây này!
Vỗ nhẹ vào mông Milky 1 cái như đánh đòn thế nhưng mà bé mèo vẫn ngoan cố nằm 1 đống oẻ vở ghi của cô rồi cuộn tròn người lại nằm ngủ. Cô cười khúc khích rồi nói thì thầm vào tai bé mèo nhỏ:
- Á à Milky. Em hư quá nha. Ngày mai chị sẽ không cho em ăn chúc chích, cho em đói luôn. Chỉ cho mỗi Cafe ăn thôi. Cafe ngoan lắm còn bắt cả chuột trong vườn kìa, hừ.
Tất cả lời cô nói đều thu vào con máy phụ ở ngôi nhà cách đó 3km, Trung vừa nghe vừa cười sướng quá. Cô có nói nữa nói mãi vẫn chỉ thế mà thôi vì cô chiều anh em Cafe Milky quá đáng quá thể mà. Chiếc gối nhỏ cô nằm đó cậu ta ôm lâu thành quen rồi, cứ mỗi trưa chiều cậu ta lại xịt cho chiếc gối mùi hương nước hoa mà cô chỉ cần ngửi nó là nhận ra Đức Trung cậu ngay, thủ thỉ nói chuyện 1 mình;
- Công chúa à em chiều nó quá nó đâm hư rồi haha... Nuôi động vật phải để nó giúp mình chứ mình không chiều nó mãi được em hiểu chứ?
Nghe thấy tiếng bước chân của cô tới gần chuồng chó, cậu ta có thể biết được cô đang bế Milky tới ổ để nằm, cũng đúng thôi vì ngày mai có tiết kiểm tra Hoá, cô không thể sao nhãng bởi 1 bé mèo đáng yêu như vậy.
- Cafe à. Vì nay em bắt được chuột. Ngày mai chị sẽ tặng em 1 món quà, em chịu không?
Chẳng biết là quà gì, bắt được con chuột nhắt bé tí mà cô cũng thưởng sao.
{Ây trời... chiều quá rồi đấy pà già Linh.}
Trung cười quá xá luôn, chắc sẽ là 1 chuyến đi chơi công viên đây mà, hay là co cho Cafe đi hồ Tây đây? Hay là thế này hay là thế nọ, Đức Trung bỏ luôn việc học ( à thì bài tập về nhà của trường công lập nhẹ nhàng lắm, cậu ta đã hoàn thành nó xong hết rồi hihi), rời giường đi ra phía tủ quần áo lấy trước đồng phục cho ngày mai và quần áo để chiều đi chơi với cô, vì chiều mai không có học đội tuyển cũng không chụp hình mà hihi, nên chắc chắn cậu ta và cô cùng với 2 người bạn 4 chân sẽ có thời gian vui vẻ bên nhau. Chuẩn bị xong quần áo Trung lại ra giường ôm lấy gối thủ thỉ tiếp:
- Linh à, công chúa của anh. Mong rằng em sẽ vui vẻ và hạnh phúc khi ở bên cạnh anh.
Hiện tại bây giờ thì chỉ dám mong ước thôi chứ không thể chắc chắn được điều gì, Trọng Lâm đã sang LA rồi, cho tới bây giờ cô vẫn chưa nhận được 1 cuộc gọi nào, nhưng không có nghĩa Lâm sẽ từ bỏ cô. Trung chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.
8h sáng theo giờ LA (tức là bằng 6h chiều ở Hà Nội), Trọng Lâm cùng 2 người quản gia của mình đầu tóc và tranh phục lịch sự là âu phục đi tới tham dự cuộc họp hội đồng quản trị bất thường của tập đoàn Casino Las Vegas. Lâm chỉ vừa mới xuất hiện thôi ngay lập tức nhận được rất nhiều sự ủng hộ của tất cả các thành viên trong hội đồng. À nói tới sự bất thường vì không có sự góp mặt của con trai cố chủ tịch ở đây, anh ta tên là Carlos, vẫn còn đang ôm 2 cô ả nằm trên giường ở nhà riêng cách đó 2km.
- Hello mr Jonathan. I've heard a lot about you, but now I've met you. You’re too young, but very smart.
- I'm smart haha. You exaggerate too much sir.
Haha thật là, còn khiêm tốn cái gì cơ chứ. Trong kho các ngài còn đang đưa Lâm lên tận mâu xanh thì anh lại ngó nghiêng như tìm ai đó, không thấy người đó nên Lâm mới hỏi:
- I didn’t see mr Morrison. Has he not come yet?
Nói tới đây tấy cả các vị hội đồng quản trị đều nói với Lâm bằng 1 giọng buồn bã, rằng chủ tịch của họ đã chết rồi.
- What? Death? Are you kidding me?
- No. It’s truth!
Lâm làm bộ mặt khó hiểu, anh ta ngẩn người ra rồi nói pha chút sự hoảng hốt:
- Mr. Peter tell me that your president wants to invite me to a partnership. Now that he's dead, I don't understand.
1 người phụ nữ nắm giữ chức vụ thư ký của cố chủ tịch lên tiếng:
- Mr. Lam doesn't know what's going on? our president died of cancer, we don't have a manager.
- Oh my god, really?
Tất cả đều gật đầu, Trọng Lâm cùng mrs Helen đi tới chia buồn cùng câc thành viên. Và Lâm cũng giải thích rằng anh về Việt Nam được vài tháng mới quay về từ hôm kia, đang nghỉ ngơi thì nghe thấy chú Peter nói chủ tịch Casino của Las Vegas nói muốn mời Lâm hợp tác làm ăn, mà giờ chủ tịch đã chết rồi thì anh đâu còn lí do gì đứng đây nữa. Trọng Lâm rất khôn ngoan, đánh vào tâm lý của tất cả các thành viên có mặt trong khán phòng. Lâm rảo bước rời đi cùng 2 người quản gia của mình thì cánh cửa mở ra, con trai của cố chủ tịch tên Carlos, quần áo xộc xệch không đàng hoàng đi vào bên trong.
- Oh mr Lâm. I’m glad to see you.
- You’re...?
- I’m Carlos, son of mr Morrison.
- Oh nice to meet you mr Carlos.
Nhìn phong thái giữa 2 người đã khác nhau 1 trời 1 vực rồi. Trọng Lâm với vest ánh nhũ, gọn gàng và lịch lãm thì Carlos, hơn Lâm những 10 tuồi và cao hơn 1 cái đầu thì lôi thôi lếch thếch chẳng ra làm sao, vậy mà giới thiệu mình là con trai chủ tịch quá cố, không biết ngượng mồm. Tất cả đều ngồi vào ghế của mình rồi lúc này Carlos nói với các vị hội đồng quản trị rằng đã suy nghĩ kỹ về việc tôn anh ta làm chủ tịch mới chưa nọ kia với 1 phong thái giận dữ quát tháo. Trọng Lâm anh liền đứng dậy làm 2 vị quản gia cũng đứng dậy theo, anh nói:
- Mr. Carlos, I think I can’t continue to do business with you.
- Mr Lâm? Why? I think this place is very suitable for you, you can build a large L2 entertainment system. How could you turn down such a good opportunity?
Hút 1 điếu xì gà, Lâm không nhanh không chậm nói rằng mình không muốn hợp tác với 1 kẻ không biết trên dưới phải trái. Lâm nói rằng mình đã nghe chú Peter kể lại rằng Carlos đã bắn 3 4 thành viên hội đồng quản trị chỉ vì họ không đồng ý cho anh ta tham gia dự án xây dựng vinh Marina.
- All of the old men and women standing in this room are idiots. They have to obey me. Do you understand mr Lâm? You’re just a boy, mr Lâm.
Trọng Lâm không tức giận đập bàn đập ghế cũng không chửi bới gì cả, chỉ tiến tới gần Carlos phả 1 hơi xì gà thơm phức vào mặt hắn ta và nói rằng:
- You're right, I'm just a 20 year old boy. But all of you standing here, and you too, know how big my L2 system is. I ask you. Do you know how a kid like me can build a mighty L2 empire?
Thấy Carlos không trả lời, Trọng Lâm không ngờ rằng chủ tịch Las Vegas lại đer ra 1 người con trai ngu ngốc tới mức như này. Lâm trực tiếp mặt đối mặt với Carlos, chỉ thẳng mặt rồi gằn giọng:
- YOU! IS THE MOST STUPID!
Carlos bị Lâm làm bẽ mặt trước tất cả thành viên hội đồng quản trị, ngay lập tức tất cả mọi nguồ đều chạy theo Lâm và nói rằng muốn mời Lâm ngồi vào ghế chủ tịch.
- Me? Your presiden? I’m sorry I can’t.
- You can! You are young, smart and respect us. we don't want to worship a stupid man.
Dẫu biết Trọng Lâm tàn nhẫn bậc nhất Los Angeles, thế nhưng tất cả thành viên hội đồng quản trị vẫn nguyện đi theo Trọng Lâm và tôn sùng anh như 1 vị thần. Cô thư ký của chủ tịch quá cố đang đu bám vào cánh tay rắn chắc của Lâm như níu kéo và nói rằng bọn họ không thể có người quản lý. Lâm nói rằng các vị có thể bầu ra 1 ai đó trong hội đồng quản trị để làm chủ tịch được mà, rồi nói rằng anh chỉ là người ngoài thôi. Xin lỗi tất cả xong xuôi anh cùng 2 vị quản gia đi ra ngoài. Các vị sợ bị bắn nên đã chạy theo Lâm, chứ không để Carlos bực tức thì cái mạng quèn không còn nữa.
- I told you I can't be your president. and Mr. Carlos, he is the sole heir, I believe...
Chưa nói hết câu thì súng nổ đánh đoàng 1 cái, 1 thành viên trong hội đồng dính đạn ở bắp tay, máu chảy ròng ròng:
- Damn! Chú Peter, gọi người!
- Vâng cậu chủ.
Lâm biết kiểu gì sự việc cũng sẽ xảy ra như này mà, nên anh đã cho 1 tiểu đội với giáp mũ sẵn sàng bao vây gần đây rồi, Bryan và Kiên có mặt ngay và áp chế Carlos, còn Arnold, anh ta cầm con macbook đi tới nói với Lâm rằng:
- Đại ca. Chính thằng đó đã hại chết bố mình để nắm ghế chủ tịch.
- Có chuyện đó sao?
- Dạ vâng. Trong này có đoạn video cuối cùng giữa 2 bố con chủ tịch.
Các vị trong hội đồng chẳng hiểu chuyện gì cả cho tới khi mrs Helen phiên dịch sang tiếng Anh cho mọi người nghe. Cô thư ký chủ tịch nghe xong đã ngất lịm còn tất cả thì sững sờ. Arnold để chiếc laptop lên bàn rồi mở lại đoạn video đó lên, lúc này Carlos mới đớ người ra. Đoạn video này chính là vào cái đêm đó anh ta ra tay với bố mình mà, tại sao lại nằm trong tay vệ sĩ của Trọng Lâm. Arnold nói:
- Mr. Morrison not only has liver cancer, he also has heart disease. I'm sure you know it too. Mr Carlos is taking advantage of the president's heart attack, he squeezed his father's heart with his hand, resulting in the death of the president.
1 trong số các vị hội đồng quản trị hỏi Arnold:
- Why do you know?
- Mr Peter saw the unusual death of your president and asked me to investigate. And the reason I have this video is in your president's private room with a camera.
Thì ra Carlos vì muốn nắm vị trí cao nhất mà tới bố của mình anh ta cũng hại chết, thế này là ở Mỹ ngồi tù lâu lắm lắm luôn đấy. Carlos bị mỗi thành viên hội đồng quản trị đứng đó phỉ báng, rằng chỉ biết ăn chơi, tiêu tiền như nước, gái gú và cá độ, bonus thêm mỗi người 1 tát lệch luôn cả mặt đi.
- You! You don't deserve to be here. F.U.C.K off! Right now.
- Evil is not equal to beast.
Trọng Lâm có làm chủ tịch của họ không thì Lana không biết, thế nhưng mà Lana biết cách đó nửa vòng trái đất, Thục Linh cùng 2 người bạn 4 chân đi tới cửa hàng bán sữa chua trân châu Hạ Long để mua 1 đống sữa chua và cả trân châu cốt dừa về cho cả nhà ăn hihi, đồng hành với cô ngay đằng sau, 1 chàng trai trẻ có chiếc răng khểnh duyên dáng đang ngồi trên taxi đi theo cô, không phải theo dõi đâu mà chỉ đi theo xem cô có bị làm sao trên đường hay không thoo vì vết thương của cô chưa có khỏi.
Cafe và Milky được các chị gái ngồi ở quán chụp ảnh cùng, dễ thương quá xá đi chứ.
- Em gì ơi? Cho tụi chị chụp thêm nữa nhé?
- Dạ vâng ạ chị. Haha Cafe vẫn quậy ghê quá trời.
- OH chú chó này tên Cafe à em?
- Dạ chị. Haha tại vì em thích uống cafe ấy ạ còn bé mèo này tên Milky vì có bộ lông trắng như sữa.
- Haha vậy là cafe sữa rồi.
Cô cười tít cả mắt lại rồi mua thêm 1 phần sữa chua cùng với đồ ăn vặt ngồi ăn cùng với các chị luôn. Milky là giống mèo Anh ai bế cũng theo còn Cafe thì ngồi ngay dưới chân cô, thấy bóng dáng của Trung chú chó liền chạy vụt đi.
- CAFE! CAFE À! Đứng.... lại...
Cafe nằm gọn vào trong lòng Trung rồi vẫy đuôi tít mù khơi lên, đã vậy còn liếm liếm vào mặt cậu ta nữa chứ.
- Này. Đừng nói với tôi là cậu theo tôi từ nhà đấy nhé?
- Anh không thể để cho công chúa của anh 1 mình ra đường như thế này. Cô ơi cho cháu gấp đôi chỗ của cô ấy.
- Có ngay. Đẹp trai ghê chứ.
Con trai con đứa gì mà suốt ngày ăn vặt, đôla nhiều quá không tiêu hết liền đem đi ăn vặt à cha nội. Cảnh cô cùng Trung ngồi đối diện nhau cùng ăn sữa chua và nói chuyện đã lọt hết vào điện thoại của Ninh rồi. Ninh vừa chụp ảnh vừa lẩm bẩm:
- Cô chủ ơi. Cô xát muối vào tim cậu chủ em hói nhiều rồi đấy. Haizz..!
Nào Ninh có biết Trung chỉ là đơn phương, còn cô thì vẫn chỉ xem Trung là 1 người bạn? Chụp xong Ninh gửi hết vào Zalo cho Lâm và thêm 1 lời nhắn đó là:” Đại ca có muốn em xử thằng răng khểnh đó không ạ?” rồi lang thang 1 vòng khu đó.
Trong quán, các chị ngồi ăn sữa chua ngưỡng mộ cô ghê cơ khi có 1 người bạn trai quan tâm chăm sóc ân cần như Trung, có 1 chị nói:
- Em gái à em may mắn lắm đấy. Hiếm có 1 người con trai nào đẹp trai mà yêu thương em hết mực như thế đấy. Cố gắng mà giữ chặt lại không đứa con gái khác cướp mất lúc đó mới tiếc đứt ruột.
- Bạn chị nó nói đúng đấy. Trong mắt cậu em này này, chỉ có em thôi. Chẳng ai mà trời lạnh thế này dỗi hơi đi theo sau em đâu, nên em thật sự là 1 cô gái may mắn đấy.
Cô tự dưng không thanh minh thanh nga gì, cứ có cái gì đó chẹn ngay họng cô không cho cô nói. Sao lại như vậy chứ? Chính cô cũng không hiểu tại sao. Rõ ràng cô biết người con trai trước mặt yêu mình nhiều lắm, nhưng cô cứ thấy nó sao sao ấy. Hay là vì chuyện yêu đương giữa cô và Trọng Lâm thất bại nên cô không thể mở lòng với ai, mà không, trước giờ cô có mở lòng với bất kỳ 1 cậu ấm nào đâu chứ. Cô đã sai lầm rồi, cô không thể sai lầm thêm 1 lần nữa.