Chương : 16
Thanh Quân thức dậy, trời tờ mờ sáng, y khoác áo đẩy cửa phòng kế bên, đứng ngoài cửa, phòng cũng không hề tối tăm, y có thể thấy người đàn ông nằm trên giường.
Hắn còn đây.
Thanh Quân khép cửa phòng lại, yên tâm quay về phòng mình. Trong phòng, Hải Đường đã tỉnh, đốt đèn lên. Thằng bé trông thấy Thanh Quân về, khẽ nói: “Tiên sinh lại đi xem anh ta à.”
Thanh Quân cũng không cách nào thấu tâm tư mình, y không biết mình đang lo lắng gì nữa.
Từ sau sáng sớm ngày hôm qua nhìn thấy Vệ Tích ở bờ liễu thành Đông xong, Vệ Tích chưa từng mở miệng.
Mang Vệ Tích về, Thanh Quân lấy quần áo của mình cho hắn đổi, Vệ Tích cực kỳ gầy, trường bào của Thanhh Quân ở trên người hắn trông có vẻ lại thùng thình.
Nếu là Vệ Tích năm năm trước, thì thân thể hắn cường tráng, vung trường kiếm nặng trĩu, kiếm kia lớn như thế, phải xấp sỉ mạch đao.
Thanh Quân giúp hắn cởi quần áo, nhìn tấm lưng gầy trơ cả xương, không đành lòng, y nghĩ tay chân hắn cho dù chưa tàn, chỉ sợ cũng không thể nhấc được vật nặng.
Hải Đường đổ nước nóng vào bồn gỗ, trong hơi nước mờ mịt, Thanh Quân đỡ Vệ Tích bước vào bồn.
Vệ Tích cũng không từ chối, hắn rất yên lặng, thậm chí có thể nói là ngoan ngoãn.
Hải Đường lấy ca giội nước lên người Vệ Tích, chậm rãi giội từ đỉnh đầu xuống, nó cẩn thận gội đầu giúp Vệ Tích, kỳ cọ thân thể.
Thanh Quân lẳng lặng nhìn, y vẫn luôn cầm quần áo và đồ đạc e dè đứng bên cạnh.
Hồi lâu sau, Vệ Tích được Hải Đường nâng ra, Thanh Quân đi tới, giúp mặc đồ lên.
Chủ tớ hai người đỡ Vệ Tích tới chỗ nghỉ, Hải Đường cầm khăn vải lau đầu cho Vệ Tích, Thanh Quân ngồi xổm, kiểm tra vết thương ở chân Vệ Tích.
Cẳng chân Vệ Tích cong vẹo, không thể duỗi thẳng, đây là do cực hình gây ra, mà trên cổ chân có miệng vết thương sâu gần như thấy xương, chân phải nghiêm trọng hơn chân trái, cái này là do chân quanh năm phải đeo khóa, dẫn đến da thịt bị loét tạo thành. Vết thương cũ năm xưa, cũng không còn chảy máu nữa.
Thanh Quân nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương, Vệ Tích nâng tay ngăn lại, Thanh Quân vội vàng rút tay về, rất đau đớn, chân mày Vệ tích đã nhíu chặt lại.
“Đợi Chi Bạc qua đây, để hắn xem vết thương xem.”
Thanh Quân nhẹ nhàng an ủi, tựa như đang an ủi chính mình.
Vệ Tích thì chỉ gật đầu.
“Có phải ngươi, không thể…”
Cuối cùng cũng không nói ra khỏi miệng được, y biết Vệ Tích e là câm rồi.
Thanh Quân vén tay áo Vệ Tích lên, cầm cổ tay bị giấu trong ống tay áo, kiểm tra ngón tay của hắn. Ngón ở bàn tay phải Vệ Tích không thể duỗi thẳng, hơn nữa còn biến dạng vặn vẹo, hẳn là vì nhiều lần bị dùng hình kẹp tay mà thành, có hai ngón tay dính vào nhau, sợ rằng xương ngón tay đã nát bấy, ba ngón khác thì chỉ có thể hơi động đậy một chút. Ngón ở bàn tay trái đỡ hơn, nhưng cũng cong vẹo, không cách nào duỗi ra được.
“Có đau không?”
Vệ Tích nhìn về tay mình, dùng ngón tay có thể cử động viết lên lòng bàn tay Thanh Quân, hắn viết rất chậm, Thanh Quân nhận ra đó là chữ “Không”.
Hải Đường lau xong tóc cho Vệ Tích, hắn cầm kéo giúp vệ Tích cắt bớt tóc đã quá dài, tụm lại, buộc thành búi tóc. Lại dùng lưỡi dao giúp Vệ Tích cạo đám râu lởm chởm đi. Hải Đường rất khéo tay, làm việc lại cẩn thận kỹ lưỡng.
“Hải Đường, bưng cơm nước tới đi.”
Thanh Quân sai Hải Đường, y tự mình đỡ Vệ Tích đến giường, để Vệ Tích ngồi dựa vào giường, Thanh Quân kéo chăn cho Vệ Tích, thu vén chăn đệm màn mùng.
Hải Đường bưng thức ăn tới, Thanh Quân nói: “Để ta.”, y bê qua, ngồi ở mép giường, cực kỳ kiên nhẫn đút từng miếng cho Vệ tích ăn.
Lúc đó Thanh Quân vẫn chưa nhớ ra, cũng đã từng, Vệ Tích đút cho y ăn như vậy.
Buổi trưa, Hải Đường bê bữa trưa vào chỗ Vệ Tích nghỉ, Vệ Tích không nằm trên giường mà đang đi tập tễnh trong phòng, Hải Đường vội vàng đặt khay cơm xuống, đi qua muốn đỡ Vệ Tích, lại bị Vệ Tích từ chối, nâng tay ngăn cản.
Hải Đường không còn cách nào khác, đành đứng bên cạnh nhìn Vệ Tích thong thả di chuyển, ngồi xuống, dùng cánh tay đẩy khay cơm, rồi dùng ba ngón tay nâng muỗm, khó nhọc ăn canh thịt trong chén.
Hải Đường nghĩ, người này cũng chẳng phải ngoan ngoãn gì, hơn nữa thoạt trông mặt còn rất ác.
Sáng sớm tiên sinh đã ra ngoài, đã dặn nó là phải chăm sóc người này thật kỹ.
Thấy nước canh sắp chảy xuống, nhỏ lên cổ áo, Hải Đường lấy khăn tay muốn lau giúp hắn, nhưng lại bị trừng nguýt, nên không còn dám bước thêm chút nào nữa.
Tiên sinh là người nho nhã, sao lại có người bạn thô lỗ như vậy chứ! Hải Đường ưu sầu mà xoắn khăn tay.
Buổi chiều, Thanh Quân quay về, giục Hải Đường thu dọn, bảo là sắp rời Dương Châu. Hải Đường quay lại phòng ngủ bận bịu, Thanh Quân thì nhìn Vệ Tích.
“Trời tối liền đến bến đò, đi Việt Châu, ta đã viết thư báo cho Thẩm Chi Bạc. Chúng ta hẹn nhau ở khu Thủy Tân, hắn sẽ khám bệnh giúp ngươi.”
Sáng sớm Thanh Quân liền đến bến đò trước, y bỏ số tiền lớn ra thuê thuyền, lại thuê thêm hai thủy thủ.
Vệ Tích nghe xong, giơ tay lên, ngón tay làm động tác viết trong không trung, Thanh Quân hiểu được, nói: “Hải Đường, lấy giấy bút.”
Khi Vệ Tích còn trẻ, một chữ bẻ đôi cũng không biết, sau đó mặc dù khổ công học tập, nhưng thời gian học hành quá ngắn, chỉ có thể viết những chữ đơn giản.
Khó nhọc viết một câu xuống giấy, ý Vệ Tích là: “Ngươi về Triều Tiên, đừng ngoảnh lại.”
Vết xong mấy chữ này xuống, Vệ Tích vẫn chưa ngừng bút, hắn tư lự hồi lâu, lại viết: “Ta tự đi tìm thầy thuốc.”
Mặc dù chữ “thầy thuốc” viết sai, nhưng y cũng có thể đoán được.
“Không được, đừng cãi nữa.”
Thanh Quân gạt đi, người này bởi vì y mà chịu mọi cực khổ, nếu có thể chữa khỏi đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu không cách nào khỏi hẳn vậy thì y cũng muốn che chở Vệ Tích một đời cơm áo không lo.
Vài ngày sau, Việt Châu.
Thẩm Chi Bạc mang theo một đồng tử, đến trước cửa căn nhà Thanh Quân đang thuê.
“Hà tất phí công phiền hà, ta đi Dương Châu tìm ngươi là được.”
Sau khi lên thuyền, Thẩm Chi Bạc được dẫn đến chỗ Vệ Tích nghỉ ngơi. Thanh Quân nghe hắn nói thế, biết hắn là đang chê mình quá cẩn thận.
Thẩm Chi Bạc đang nói liên miên, khi nhìn thấy người đàn ông suy nhược gầy còm nằm đó, hắn có vẻ vô cùng kinh ngạc, Vệ Tích hung hăng vênh váo, tuổi trẻ cường tráng của năm đó, nay đã biến mất sạch sẽ.
Thẩm Chi Bạc bắt mạch, kiểm tra cẩn thận vết thương cũ cho Vệ Tích, mỗi một lần khám đến mỗi một chỗ, thần sắc lại càng thêm trầm trọng.
Thân là thầy thuốc, Thẩm Chi Bạc đã từng điều trị vô số thứ bệnh, hắn đương nhiên cũng đã từng gặp bệnh nhân là tù nhân phóng thích, cũng biết đó là nơi như thế nào. Cho dù là tù giam thông thường thì tù nhân cũng thường chết đói chết rét trong đó, huống chi là tử tù. Từ tay chân bị tàn tật xem ra, chỉ sợ người này đã phải chịu cực hình cực kỳ đáng sợ, có thể sống bốn năm trong ngục, sự kiên định và ngoan cố thật khiến khiến người ta bội phục.
Lấy que đè trúc ra khỏi miệng Vệ Tích, Thẩm Chi Bạc khẽ xoa tay, kết thúc cuộc kiểm tra của hắn.
“Là thứ gì làm bị câm vậy?”
Bình tĩnh hỏi, dù cho hỏi là hỏi chuyện khiến người ta sợ hãi.
Vệ Tích viết duy một chữ: “Độc.”
Thẩm Chi Bạc lắc đầu, không phải hắn phủ định chữ “độc” này, mà là phủ quyết cái ý vừa nãy nghĩ trong đầu.
Loại độc vật nào thì hiển nhiên Vệ Tích cũng không biết, từ vết bỏng trong cổ họng có thể suy ra được, ban đầu hẳn là vô cùng đau đớn, chỉ sợ là loại độc phấn hoặc nọc độc đủ để ăn mòn máu thịt người ta.
Thủ đoạn ác độc, làm tay chân tàn phế, khiến cho võ công mất hết, bỏng cổ họng, khiến cho không thể nói được.
“Họ Vệ, ta có thể trị tay chân của ngươi. Về phần cổ họng không nói được, e có là Hoa Đà tái thế cũng bất lực thôi.”
Thẩm Chi Bạc nói rõ kết quả chuẩn đoán cho Vệ Tích, không hề giấu diếm. Hắn cũng không nói nhiều, ngay sau đó liền vùi đầu viết phương thuốc.
Đưa phương thuốc cho Thanh Quân, Thẩm Chi Bạc nói: “Thanh Quân, phiền ngươi đi hiệu thuốc một chuyến.”
Thanh Quân nhận phương thuốc, lập tức nhận ra đó là thuốc tê, tận hai phương thuốc liên tiếp, cách dùng và lượng dùng đều không giống nhau.
“Chi Bạc, sao…?”
“Tay chân đều cần động dao, nhất là vết thương ở tay, thoa ngoài da không trị được hết.”
Giọng Thẩm Chi Bạc vẫn không hề mất bình tĩnh.
“Việc này e rằng không thua gì một cuộc tra tấn khác, ngươi ngầm hiểu là được rồi.”
Thẩm Chi Bạc căn dặn Vệ Tích, Vệ Tích cũng chỉ hờ hững gật đầu.
Khi Thanh Quân bốc thuốc trở về đã là buổi chiều, Vệ Tích được Thẩm Chi Bạc và đồng tử khiêng vào sảnh, đặt nằm trên chiếu.
Nến ở phòng khách cháy sáng rực, tỏa ra mùi thuốc nồng nặc, mà dao và cưa của Thẩm Chi Bạc sáng loáng được bày cạnh chiếu. Đồng tử đang sắc thuốc ở bên cạnh, Thẩm Chi Bạc thấy Thanh Quân về, lại sai y tiếp, đưa cho y một tờ đơn thật dài, bảo Thanh Quân và Hải Đường ra chợ chọn mua, sáng mai hãy về. Hải Đường trốn trong góc phòng, sắc mặt tái nhợt, tuổi nó còn quá nhỏ, sợ.
“Ngươi không thể thấy máu, thấy máu không phải ngây người thì phát cuồng. Ta có đồ đệ rồi, không cần ngươi hiệp trợ.”
Thẩm Chi Bạc không cho phân trần, đuổi chủ tớ Thanh Quân đi.
Đợi Thanh Quân đi rồi, đồng tử báo đã sắc xong thuốc, Thẩm Chi Bạc cho Vệ Tích uống, vừa đút thuốc vừa nói: “Trong mắt ngươi không có sợ hãi, rất tốt.”
Đèn đóm trong sảnh sáng suốt đêm, Thanh Quân và Hải Đường canh hai[0]đã quay về, không dám vào sảnh, sợ quấy rầy Thẩm Chi Đỗ. Thanh Quân lẳng lặng đợi ngoài cửa, Hải Đường núp trong ngực y, Thanh Quân che tai cho Hải Đường.
[0] canh hai: từ 21h đến 23h
Hừng đông, Thẩm Chi Đỗ cực kỳ mệt mỏi mở cửa phòng, kinh ngạc khi thấy chủ tớ Thanh Quân ngoài cửa.
Hắn còn đây.
Thanh Quân khép cửa phòng lại, yên tâm quay về phòng mình. Trong phòng, Hải Đường đã tỉnh, đốt đèn lên. Thằng bé trông thấy Thanh Quân về, khẽ nói: “Tiên sinh lại đi xem anh ta à.”
Thanh Quân cũng không cách nào thấu tâm tư mình, y không biết mình đang lo lắng gì nữa.
Từ sau sáng sớm ngày hôm qua nhìn thấy Vệ Tích ở bờ liễu thành Đông xong, Vệ Tích chưa từng mở miệng.
Mang Vệ Tích về, Thanh Quân lấy quần áo của mình cho hắn đổi, Vệ Tích cực kỳ gầy, trường bào của Thanhh Quân ở trên người hắn trông có vẻ lại thùng thình.
Nếu là Vệ Tích năm năm trước, thì thân thể hắn cường tráng, vung trường kiếm nặng trĩu, kiếm kia lớn như thế, phải xấp sỉ mạch đao.
Thanh Quân giúp hắn cởi quần áo, nhìn tấm lưng gầy trơ cả xương, không đành lòng, y nghĩ tay chân hắn cho dù chưa tàn, chỉ sợ cũng không thể nhấc được vật nặng.
Hải Đường đổ nước nóng vào bồn gỗ, trong hơi nước mờ mịt, Thanh Quân đỡ Vệ Tích bước vào bồn.
Vệ Tích cũng không từ chối, hắn rất yên lặng, thậm chí có thể nói là ngoan ngoãn.
Hải Đường lấy ca giội nước lên người Vệ Tích, chậm rãi giội từ đỉnh đầu xuống, nó cẩn thận gội đầu giúp Vệ Tích, kỳ cọ thân thể.
Thanh Quân lẳng lặng nhìn, y vẫn luôn cầm quần áo và đồ đạc e dè đứng bên cạnh.
Hồi lâu sau, Vệ Tích được Hải Đường nâng ra, Thanh Quân đi tới, giúp mặc đồ lên.
Chủ tớ hai người đỡ Vệ Tích tới chỗ nghỉ, Hải Đường cầm khăn vải lau đầu cho Vệ Tích, Thanh Quân ngồi xổm, kiểm tra vết thương ở chân Vệ Tích.
Cẳng chân Vệ Tích cong vẹo, không thể duỗi thẳng, đây là do cực hình gây ra, mà trên cổ chân có miệng vết thương sâu gần như thấy xương, chân phải nghiêm trọng hơn chân trái, cái này là do chân quanh năm phải đeo khóa, dẫn đến da thịt bị loét tạo thành. Vết thương cũ năm xưa, cũng không còn chảy máu nữa.
Thanh Quân nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương, Vệ Tích nâng tay ngăn lại, Thanh Quân vội vàng rút tay về, rất đau đớn, chân mày Vệ tích đã nhíu chặt lại.
“Đợi Chi Bạc qua đây, để hắn xem vết thương xem.”
Thanh Quân nhẹ nhàng an ủi, tựa như đang an ủi chính mình.
Vệ Tích thì chỉ gật đầu.
“Có phải ngươi, không thể…”
Cuối cùng cũng không nói ra khỏi miệng được, y biết Vệ Tích e là câm rồi.
Thanh Quân vén tay áo Vệ Tích lên, cầm cổ tay bị giấu trong ống tay áo, kiểm tra ngón tay của hắn. Ngón ở bàn tay phải Vệ Tích không thể duỗi thẳng, hơn nữa còn biến dạng vặn vẹo, hẳn là vì nhiều lần bị dùng hình kẹp tay mà thành, có hai ngón tay dính vào nhau, sợ rằng xương ngón tay đã nát bấy, ba ngón khác thì chỉ có thể hơi động đậy một chút. Ngón ở bàn tay trái đỡ hơn, nhưng cũng cong vẹo, không cách nào duỗi ra được.
“Có đau không?”
Vệ Tích nhìn về tay mình, dùng ngón tay có thể cử động viết lên lòng bàn tay Thanh Quân, hắn viết rất chậm, Thanh Quân nhận ra đó là chữ “Không”.
Hải Đường lau xong tóc cho Vệ Tích, hắn cầm kéo giúp vệ Tích cắt bớt tóc đã quá dài, tụm lại, buộc thành búi tóc. Lại dùng lưỡi dao giúp Vệ Tích cạo đám râu lởm chởm đi. Hải Đường rất khéo tay, làm việc lại cẩn thận kỹ lưỡng.
“Hải Đường, bưng cơm nước tới đi.”
Thanh Quân sai Hải Đường, y tự mình đỡ Vệ Tích đến giường, để Vệ Tích ngồi dựa vào giường, Thanh Quân kéo chăn cho Vệ Tích, thu vén chăn đệm màn mùng.
Hải Đường bưng thức ăn tới, Thanh Quân nói: “Để ta.”, y bê qua, ngồi ở mép giường, cực kỳ kiên nhẫn đút từng miếng cho Vệ tích ăn.
Lúc đó Thanh Quân vẫn chưa nhớ ra, cũng đã từng, Vệ Tích đút cho y ăn như vậy.
Buổi trưa, Hải Đường bê bữa trưa vào chỗ Vệ Tích nghỉ, Vệ Tích không nằm trên giường mà đang đi tập tễnh trong phòng, Hải Đường vội vàng đặt khay cơm xuống, đi qua muốn đỡ Vệ Tích, lại bị Vệ Tích từ chối, nâng tay ngăn cản.
Hải Đường không còn cách nào khác, đành đứng bên cạnh nhìn Vệ Tích thong thả di chuyển, ngồi xuống, dùng cánh tay đẩy khay cơm, rồi dùng ba ngón tay nâng muỗm, khó nhọc ăn canh thịt trong chén.
Hải Đường nghĩ, người này cũng chẳng phải ngoan ngoãn gì, hơn nữa thoạt trông mặt còn rất ác.
Sáng sớm tiên sinh đã ra ngoài, đã dặn nó là phải chăm sóc người này thật kỹ.
Thấy nước canh sắp chảy xuống, nhỏ lên cổ áo, Hải Đường lấy khăn tay muốn lau giúp hắn, nhưng lại bị trừng nguýt, nên không còn dám bước thêm chút nào nữa.
Tiên sinh là người nho nhã, sao lại có người bạn thô lỗ như vậy chứ! Hải Đường ưu sầu mà xoắn khăn tay.
Buổi chiều, Thanh Quân quay về, giục Hải Đường thu dọn, bảo là sắp rời Dương Châu. Hải Đường quay lại phòng ngủ bận bịu, Thanh Quân thì nhìn Vệ Tích.
“Trời tối liền đến bến đò, đi Việt Châu, ta đã viết thư báo cho Thẩm Chi Bạc. Chúng ta hẹn nhau ở khu Thủy Tân, hắn sẽ khám bệnh giúp ngươi.”
Sáng sớm Thanh Quân liền đến bến đò trước, y bỏ số tiền lớn ra thuê thuyền, lại thuê thêm hai thủy thủ.
Vệ Tích nghe xong, giơ tay lên, ngón tay làm động tác viết trong không trung, Thanh Quân hiểu được, nói: “Hải Đường, lấy giấy bút.”
Khi Vệ Tích còn trẻ, một chữ bẻ đôi cũng không biết, sau đó mặc dù khổ công học tập, nhưng thời gian học hành quá ngắn, chỉ có thể viết những chữ đơn giản.
Khó nhọc viết một câu xuống giấy, ý Vệ Tích là: “Ngươi về Triều Tiên, đừng ngoảnh lại.”
Vết xong mấy chữ này xuống, Vệ Tích vẫn chưa ngừng bút, hắn tư lự hồi lâu, lại viết: “Ta tự đi tìm thầy thuốc.”
Mặc dù chữ “thầy thuốc” viết sai, nhưng y cũng có thể đoán được.
“Không được, đừng cãi nữa.”
Thanh Quân gạt đi, người này bởi vì y mà chịu mọi cực khổ, nếu có thể chữa khỏi đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu không cách nào khỏi hẳn vậy thì y cũng muốn che chở Vệ Tích một đời cơm áo không lo.
Vài ngày sau, Việt Châu.
Thẩm Chi Bạc mang theo một đồng tử, đến trước cửa căn nhà Thanh Quân đang thuê.
“Hà tất phí công phiền hà, ta đi Dương Châu tìm ngươi là được.”
Sau khi lên thuyền, Thẩm Chi Bạc được dẫn đến chỗ Vệ Tích nghỉ ngơi. Thanh Quân nghe hắn nói thế, biết hắn là đang chê mình quá cẩn thận.
Thẩm Chi Bạc đang nói liên miên, khi nhìn thấy người đàn ông suy nhược gầy còm nằm đó, hắn có vẻ vô cùng kinh ngạc, Vệ Tích hung hăng vênh váo, tuổi trẻ cường tráng của năm đó, nay đã biến mất sạch sẽ.
Thẩm Chi Bạc bắt mạch, kiểm tra cẩn thận vết thương cũ cho Vệ Tích, mỗi một lần khám đến mỗi một chỗ, thần sắc lại càng thêm trầm trọng.
Thân là thầy thuốc, Thẩm Chi Bạc đã từng điều trị vô số thứ bệnh, hắn đương nhiên cũng đã từng gặp bệnh nhân là tù nhân phóng thích, cũng biết đó là nơi như thế nào. Cho dù là tù giam thông thường thì tù nhân cũng thường chết đói chết rét trong đó, huống chi là tử tù. Từ tay chân bị tàn tật xem ra, chỉ sợ người này đã phải chịu cực hình cực kỳ đáng sợ, có thể sống bốn năm trong ngục, sự kiên định và ngoan cố thật khiến khiến người ta bội phục.
Lấy que đè trúc ra khỏi miệng Vệ Tích, Thẩm Chi Bạc khẽ xoa tay, kết thúc cuộc kiểm tra của hắn.
“Là thứ gì làm bị câm vậy?”
Bình tĩnh hỏi, dù cho hỏi là hỏi chuyện khiến người ta sợ hãi.
Vệ Tích viết duy một chữ: “Độc.”
Thẩm Chi Bạc lắc đầu, không phải hắn phủ định chữ “độc” này, mà là phủ quyết cái ý vừa nãy nghĩ trong đầu.
Loại độc vật nào thì hiển nhiên Vệ Tích cũng không biết, từ vết bỏng trong cổ họng có thể suy ra được, ban đầu hẳn là vô cùng đau đớn, chỉ sợ là loại độc phấn hoặc nọc độc đủ để ăn mòn máu thịt người ta.
Thủ đoạn ác độc, làm tay chân tàn phế, khiến cho võ công mất hết, bỏng cổ họng, khiến cho không thể nói được.
“Họ Vệ, ta có thể trị tay chân của ngươi. Về phần cổ họng không nói được, e có là Hoa Đà tái thế cũng bất lực thôi.”
Thẩm Chi Bạc nói rõ kết quả chuẩn đoán cho Vệ Tích, không hề giấu diếm. Hắn cũng không nói nhiều, ngay sau đó liền vùi đầu viết phương thuốc.
Đưa phương thuốc cho Thanh Quân, Thẩm Chi Bạc nói: “Thanh Quân, phiền ngươi đi hiệu thuốc một chuyến.”
Thanh Quân nhận phương thuốc, lập tức nhận ra đó là thuốc tê, tận hai phương thuốc liên tiếp, cách dùng và lượng dùng đều không giống nhau.
“Chi Bạc, sao…?”
“Tay chân đều cần động dao, nhất là vết thương ở tay, thoa ngoài da không trị được hết.”
Giọng Thẩm Chi Bạc vẫn không hề mất bình tĩnh.
“Việc này e rằng không thua gì một cuộc tra tấn khác, ngươi ngầm hiểu là được rồi.”
Thẩm Chi Bạc căn dặn Vệ Tích, Vệ Tích cũng chỉ hờ hững gật đầu.
Khi Thanh Quân bốc thuốc trở về đã là buổi chiều, Vệ Tích được Thẩm Chi Bạc và đồng tử khiêng vào sảnh, đặt nằm trên chiếu.
Nến ở phòng khách cháy sáng rực, tỏa ra mùi thuốc nồng nặc, mà dao và cưa của Thẩm Chi Bạc sáng loáng được bày cạnh chiếu. Đồng tử đang sắc thuốc ở bên cạnh, Thẩm Chi Bạc thấy Thanh Quân về, lại sai y tiếp, đưa cho y một tờ đơn thật dài, bảo Thanh Quân và Hải Đường ra chợ chọn mua, sáng mai hãy về. Hải Đường trốn trong góc phòng, sắc mặt tái nhợt, tuổi nó còn quá nhỏ, sợ.
“Ngươi không thể thấy máu, thấy máu không phải ngây người thì phát cuồng. Ta có đồ đệ rồi, không cần ngươi hiệp trợ.”
Thẩm Chi Bạc không cho phân trần, đuổi chủ tớ Thanh Quân đi.
Đợi Thanh Quân đi rồi, đồng tử báo đã sắc xong thuốc, Thẩm Chi Bạc cho Vệ Tích uống, vừa đút thuốc vừa nói: “Trong mắt ngươi không có sợ hãi, rất tốt.”
Đèn đóm trong sảnh sáng suốt đêm, Thanh Quân và Hải Đường canh hai[0]đã quay về, không dám vào sảnh, sợ quấy rầy Thẩm Chi Đỗ. Thanh Quân lẳng lặng đợi ngoài cửa, Hải Đường núp trong ngực y, Thanh Quân che tai cho Hải Đường.
[0] canh hai: từ 21h đến 23h
Hừng đông, Thẩm Chi Đỗ cực kỳ mệt mỏi mở cửa phòng, kinh ngạc khi thấy chủ tớ Thanh Quân ngoài cửa.