Chương : 4
HànDưTích, vốn họ Vệ, tên thân mật là A Tích, thôi cứ gọi hắnlà Vệ Tích đi.KýứcthuởbécủaVệTíchvôcùngmờ nhạt, lúchắnbiết ghinhớ, hẳnlà khoảng chừng mười tuổi, khi đó hắn lang thang đến Giang Chiết.[0]
[0] Hai tỉnh Giang Tô và Chiết Giang, thuộc hạ du sông Trường Giang.
Trước mười tuổi, thứ nhớ được tất cả chỉ đều là lưu lạc và chịu đói.
Hình như cha của hắn tên là Đại Xuân, một người cao lớn, vung đao múa thương, lang bạt tứ xứ, diễn xiếc kiếm sống.
Có lẽ vào năm Vệ Tích bảy tuổi thì ông ấy chết bất đắc kỳ tử, rồi đột nhiên có một ngày, có một kẻ diễn tạp kỹ khác lấy bọc hành lý của cha Vệ Tích, dẫn Vệ Tích đi, nói với Vệ Tích rằng cha hắn chết rồi. Ký ức mơ hồ là vậy, chỉ nhớ được đúng thật là cha hắn đã chết, Vệ Tích đã từng mặc áo gai để tang cho ông.
Kẻ diễn tạp kỹ thu nhận cưu mang Vệ Tích ấy, Vệ Tích không nhớ rõ tên gã, chỉ nhớ vào mùa đông năm đó, gã liền vứt bỏ Vệ Tích, quảy bọc hành lý, mang theo con khỉ của gã cao chạy xa bay.
Có lẽ cha Vệ Tích trước khi chết từng nhờ người này chăm sóc Vệ Tích, nhưng người này chẳng qua chỉ mang di vật của cha hắn đi mà thôi.
Một đứa trẻ bảy tuổi, một thân một mình, đơn độc không nơi nương tựa làm sao mà sống đây. Mà. Sống là bản năng, cầu sinh không cần học, là sinh ra đã thế.
Vệ Tích mười một tuổi, lang bạt đến Hội Kê[1], hắn đi theo một đám ăn mày hai ngày hai đêm, đến một thị trấn phố xá sầm uất ở Hội Kê. Nhưng mà hắn cảm thấy mình không phải là ăn mày, hắn cũng không đi hành khất nhiều nữa.
[1] Hội Kê là một quận của TQ cổ đại, ở vùng Giang Nam hạ du sông Trường Giang.
Có điều cầu một phần cơm thừa canh cặn, lại thường gặp phải ánh mắt lạnh lùng thóa mạ, thậm chí bị người ta đánh đập vô cớ, hắn cực kỳ căm hận sự hèn mọn của mình.
Trong những năm tháng lang thang, hắn không giống như những đứa trẻ ăn xin khác cảm thấy rằng mệnh mình ti tiện, không bằng heo chó. Hắn không phục, những gã ác độc bắt nạt hắn kia chỉ là cường tráng hơn hắn mà thôi, nếu như hắn cũng được ăn no mặc ấm, hắn sẽ có sức đánh trả lại, mà không phải là bị kẻ khác đánh gục xuống đất, bị cười nhạo.
Vệ Tích mười một tuổi, là một tay trộm khá ranh, ban ngày trên đường mượn gió bẻ măng, ban đêm thì lại chui vào nhà dân trộm đồ. Hắn tự ti, hắn chỉ dám trộm những nhà nghèo. Những đám ăn vận sang quý, sinh ra để hưởng phúc, hắn lại không dám trộm.
Có lúc bị chủ nhà tóm được, khó tránh khỏi một trận đòn roi, những người này cơ bản là thây kệ hắn nhỏ tuổi, hơn nữa còn vừa bé vừa gầy.
Đầu mùa xuân năm mười một tuổi ấy, Vệ Tích đi đến tòa trấn giàu có đông đúc này, hắn quần áo lam lũ, gầy yếu mà quật cường.
Thị trấn này, mọi người không bởi vì giàu có mà thân thiện.
Nhưng Vệ Tích thích nơi này, bởi vì nó cực kỳ cực kỳ náo nhiệt.
Hằng năm đầu xuân, thị trấn sẽ tổ chức hội võ, dân mãi nghệ cả ba quận cùng tề tụ. Những võ sư kia, đi cà kheo, búa nện ngực, vung đao múa kiếm đều nô nức kéo tới. Bọn họ thu hút thị dân các quận lân cận, và cả nông hộ khắp nẻo. Đương nhiên, còn có cả rất nhiều khất cái nữa.
Võ hội nơi đây cực kỳ náo nhiệt, nó không giống với võ hội ở các quận huyện khác, không phải chỉ có dân mãi nghệ đến đây phô diễn, mà còn có luận võ chân chính.
Nhà họ Hàn, Hội Kê, chủ trì luận võ.
Tổ chức trong ba ngày, lấy ba vị trí đầu, tặng thưởng hậu hĩnh.
Thế đạo vốn không yên ổn, phản loạn đông đảo, võ phu nóng lòng về đây tham gia, không chỉ là vì khen thưởng, mà còn có được thanh danh lan xa.
Ngay đêm đến thị trấn, Vệ Tích không ở với đám khất cái trong miếu thổ địa, quá nhiều khất cái, hơn nữa bọn họ còn lấy quê quán để chia bè phái, bọn họ xua đuổi Vệ Tích.
Đêm khuya, Vệ Tích cất bước trên con đường đen thẳm, đêm đầu xuân vẫn còn rất lạnh, quần áo tả tơi không ngăn được gió rét, Vệ Tích nảy sinh ý định chui vào nhà người ta tránh rét, thuận tiện trộm ít đồ. Hắn vừa đi vừa đánh giá nhà dân bên cạnh, Vệ Tích đang tìm mục tiêu.
Hắn dấu một con dao găm trong lưng quần, trước kia hắn đã từng dùng nó, đâm một tên khất cái cướp đồ ăn của hắn bị thương.
Cho dù là con ngõ nhỏ tối tăm chật hẹp như thế, nửa đêm canh ba, vẫn có thể bắt gặp vài người, nhưng đại để đều không phải kẻ tốt lành gì. Vệ Tích tiếp tục đi đến, bị một người đàn ông cao gầy chặn lại, gã đó hỏi hắn có muốn phát tài hay không. Vệ Tích vừa đói vừa lạnh, hắn khẽ gật đầu.
Gã dẫn Vệ Tích đến nhà mình, đó là một căn nhà dột nát, trống tuềnh trống toàng. Gã đàn ông gọi vợ mình, vừa mắng chửi vừa xô đẩy, giục vợ mình nấu bát canh bánh bột[2] cho Vệ Tích ăn.
[2] Canh bánh bột: sợi bánh làm bằng cách nhào bột rồi cán bột thành miếng bánh dẹt, sau đó thái thành miếng hình chữ nhật hoặc hình vuông. Món này thích hợp làm ăn đêm.
Vệ Tích ăn ngấu nghiến, vù cái đã ăn xong, còn chưa hết thòm thèm. Gã đó kéo Vệ Tích lên, lôi hắn cách ra xa vợ mình, dặn dò một phen.
Hai người tiếp tục xuất phát, gã dẫn Vệ Tích đến bên ngoài của một đại trạch viện, vạch cái lỗ chó bên cạnh cửa sau, bảo Vệ Tích chui vào, còn gã thì ở lại bên ngoài canh chừng.
Đây là lần đầu tiên Vệ Tích lẻn vào nhà giàu có để trộm đồ, hắn hoảng hốt.
Do gầy nhỏ mà Vệ Tích dễ dàng chui qua lỗ chó, trong viện tĩnh mịch, bốn phía tối đen. Hắn dựa vào ánh trăng mờ mờ, nhìn thấy một loạt phòng đằng sau cây đại thụ mà gã kia đã nói.
Vệ Tích rón rén đi đến bên ngoài một căn phòng, hắn nghe thấy trong phòng có tiếng ngáy, chắc chắn đó là một người đàn ông không dễ đối phó. Hắn không dám đi vào, bèn tiếp tục đi vòng qua nó tiến về phía trước. Hắn phát hiện một căn phòng trong số đó đốt nền, ánh nến lay động, chừng như sắp tắt. Vệ Tích nằm sấp bên ngoài cửa sổ, nhìn lén vào trong phòng, có một người đang nằm trong phòng ngủ, bị màn che khuất, tuy không thấy rõ lắm nhưng dường như ngủ rất say.
Đồ trang trí trong phòng đều là những thứ xa hoa mà Vệ Tích bình sinh chưa từng thấy, nhất là chiếc giường gỗ đỏ sậm kia, không chỉ chạm trổ tinh tế, lại còn được mạ vàng.
Vệ Tích nhảy vào qua cửa sổ, trước tiên là lấy một cây trâm ngọc ở trên bàn giấu vàotrong ngực, sau đó kiểm tra đồ trang trí trên kệ sách, hắn không nói rõ được đó là thứ gì, nhưng mọi thứ dường như đều cực kỳ giá trị, hắn khấp khởi cởi áo ngoài, gói ghém đám đồ lại. Hắn là một tên trộm quen tay, lá gan rất lớn, động tác thành thục.
Hắn nhỏ gầy, không có mấy sức, dù sao cũng chỉ có thể vác một lượng có hạn đi, khi hắn đang loay hoay nâng đồ lên, chuẩn bị chuồn qua cửa sổ lẩn theo đường cũ, vừa quay đầu lại, đã thấy người trong màn ngồi dậy, đang lạnh lùng nhìn mình.
Nến đã tắt từ lâu, bất thình lình bị nhìn thấy, Vệ Tích căng thẳng đến túa mồ hôi lạnh, chờ đến khi hắn hồi thần, thì bản thân hắn đã tấn công về phía giường, giơ dao găm hung hãn đâm đến chỗ người kia. Người nọ điềm tĩnh ung dung, hời hợt tránh né đợt công kích lộn xộn này, cùng lúc còn đánh rớt dao găm trong tay Vệ Tích, chỉ một tay thôi đã chế ngự được hắn.
Hai người chẳng ai phát ra một tiếng động, thậm chí đến tiếng vang cũng rất nhỏ.
Người này áp chế Vệ Tích, bức Vệ Tích vào trong khe hẹp giữa giường và rương quần áo, thấy Vệ Tích ôm đầu ngồi xổm xuống góc tường không còn chống trả nữa, y thản nhiên đi ra, cầm ngọn nến trên bàn lên châm lửa.
Vệ Tích chỉ là cố tình tỏ ra yếu thế, hắn bình tĩnh không hoảng hốt, trong nháy mắt đối phương lùi lại châm lửa, hắn vớ lấy chiếc gối sứ trên giường, dồn sức đập về phía vị chủ nhà im lặng đó. Nhưng dường như người đó mọc mắt sau gáy vậy, y nghiêng người né tránh, còn bắt chuẩn được cổ tay Vệ Tích, vặn mạnh, đau đến mức khiến Vệ Tích đánh rơi cả đồ trong tay ra. Thấy cái gối sứ sắp rơi xuống đất, rớt tan nát, người kia cũng chỉ đưa mũi chân đá một cái, liền đá được chiếc gối sứ về trên đám chăn mềm mại trên giường.
Dưới ánh nến, Vệ Tích thấy rõ dáng vẻ người này, chỉ là một thiếu niên, trong hôn ám, chỉ cảm thấy mặt mày y như họa, là loại đẹp mà Vệ Tích chưa từng thấy bao giờ. Thiếu niên kia nhìn Vệ Tích, dường như rất ngạc nhiên, đại khái y không nghĩ tới tên trộm này lại chỉ là một đứa trẻ.
Thiếu niên cũng không tiếp tục để ý đến Vệ Tích, y mở bọc đồ mà Vệ Tích đã gói lại, lấy chúng ra, lặng lẽ đặt lại chỗ cũ. Vệ Tích không biết người này có phải bị câm không, bởi vì chẳng thấy y nói một câu nào. Hơn nữa, dường như người này không định truy cứu mình, đây là lần duy nhất mình bị phát hiện mà không phải chịu đánh mắng.
Ngồi dưới đất hồi lâu, ôm cổ tay bị vặn của mình, Vệ Tích sững sờ nhìn thiếu niên. Tóc dài của thiếu niên rối tung, đạo bào khoác ngoài màu xanh lam, áo trong trắng muốt, thanh nhã lại điềm tĩnh.
Vệ Tích ngẩn ra nhìn, gần như quên mất hoàn cảnh của bản thân.
Thiếu niên đi đến chỗ Vệ Tích, cầm chiếc áo rách tàn tạ đưa lại cho Vệ tích, hé miệng hờ hững nói hai chữ: “Đi ra.”
Vệ Tích mặc áo lên, xấu hổ nhảy cửa số ra ngoài, hắn chui lỗ chó ra, mặc sự dây dưa của gã chờ bên ngoài, chạy như điên.
Hắn chạy băng băng thật lâu, tim đập thình thịch, gần như muốn vọt ra khỏi ngực.
Vệ Tích mười một tuổi, vẫn chưa thể lý giải cuộc gặp gỡ đêm nay. Hắn nằm dưới mái hiên tránh gió, ngước nhìn trời sao, và nhìn cả cây trâm ngọc trong tay mình.
Dưới ánh trắng, hắn nhớ tới bản thân mình khi bị gã diễn tạp kỹ ruồng bỏ trong tuyết; nhớ tới mùa hè tàn khốc, vì né miếng bánh mốc meo mà bị một con chó to cắn bị thương chân. Nước mắt lướt dọc khuôn mặt hắn, rất nhiều cảm xúc đã chai lỳ từ từ ùa về.
Edit by Ney
[0] Hai tỉnh Giang Tô và Chiết Giang, thuộc hạ du sông Trường Giang.
Trước mười tuổi, thứ nhớ được tất cả chỉ đều là lưu lạc và chịu đói.
Hình như cha của hắn tên là Đại Xuân, một người cao lớn, vung đao múa thương, lang bạt tứ xứ, diễn xiếc kiếm sống.
Có lẽ vào năm Vệ Tích bảy tuổi thì ông ấy chết bất đắc kỳ tử, rồi đột nhiên có một ngày, có một kẻ diễn tạp kỹ khác lấy bọc hành lý của cha Vệ Tích, dẫn Vệ Tích đi, nói với Vệ Tích rằng cha hắn chết rồi. Ký ức mơ hồ là vậy, chỉ nhớ được đúng thật là cha hắn đã chết, Vệ Tích đã từng mặc áo gai để tang cho ông.
Kẻ diễn tạp kỹ thu nhận cưu mang Vệ Tích ấy, Vệ Tích không nhớ rõ tên gã, chỉ nhớ vào mùa đông năm đó, gã liền vứt bỏ Vệ Tích, quảy bọc hành lý, mang theo con khỉ của gã cao chạy xa bay.
Có lẽ cha Vệ Tích trước khi chết từng nhờ người này chăm sóc Vệ Tích, nhưng người này chẳng qua chỉ mang di vật của cha hắn đi mà thôi.
Một đứa trẻ bảy tuổi, một thân một mình, đơn độc không nơi nương tựa làm sao mà sống đây. Mà. Sống là bản năng, cầu sinh không cần học, là sinh ra đã thế.
Vệ Tích mười một tuổi, lang bạt đến Hội Kê[1], hắn đi theo một đám ăn mày hai ngày hai đêm, đến một thị trấn phố xá sầm uất ở Hội Kê. Nhưng mà hắn cảm thấy mình không phải là ăn mày, hắn cũng không đi hành khất nhiều nữa.
[1] Hội Kê là một quận của TQ cổ đại, ở vùng Giang Nam hạ du sông Trường Giang.
Có điều cầu một phần cơm thừa canh cặn, lại thường gặp phải ánh mắt lạnh lùng thóa mạ, thậm chí bị người ta đánh đập vô cớ, hắn cực kỳ căm hận sự hèn mọn của mình.
Trong những năm tháng lang thang, hắn không giống như những đứa trẻ ăn xin khác cảm thấy rằng mệnh mình ti tiện, không bằng heo chó. Hắn không phục, những gã ác độc bắt nạt hắn kia chỉ là cường tráng hơn hắn mà thôi, nếu như hắn cũng được ăn no mặc ấm, hắn sẽ có sức đánh trả lại, mà không phải là bị kẻ khác đánh gục xuống đất, bị cười nhạo.
Vệ Tích mười một tuổi, là một tay trộm khá ranh, ban ngày trên đường mượn gió bẻ măng, ban đêm thì lại chui vào nhà dân trộm đồ. Hắn tự ti, hắn chỉ dám trộm những nhà nghèo. Những đám ăn vận sang quý, sinh ra để hưởng phúc, hắn lại không dám trộm.
Có lúc bị chủ nhà tóm được, khó tránh khỏi một trận đòn roi, những người này cơ bản là thây kệ hắn nhỏ tuổi, hơn nữa còn vừa bé vừa gầy.
Đầu mùa xuân năm mười một tuổi ấy, Vệ Tích đi đến tòa trấn giàu có đông đúc này, hắn quần áo lam lũ, gầy yếu mà quật cường.
Thị trấn này, mọi người không bởi vì giàu có mà thân thiện.
Nhưng Vệ Tích thích nơi này, bởi vì nó cực kỳ cực kỳ náo nhiệt.
Hằng năm đầu xuân, thị trấn sẽ tổ chức hội võ, dân mãi nghệ cả ba quận cùng tề tụ. Những võ sư kia, đi cà kheo, búa nện ngực, vung đao múa kiếm đều nô nức kéo tới. Bọn họ thu hút thị dân các quận lân cận, và cả nông hộ khắp nẻo. Đương nhiên, còn có cả rất nhiều khất cái nữa.
Võ hội nơi đây cực kỳ náo nhiệt, nó không giống với võ hội ở các quận huyện khác, không phải chỉ có dân mãi nghệ đến đây phô diễn, mà còn có luận võ chân chính.
Nhà họ Hàn, Hội Kê, chủ trì luận võ.
Tổ chức trong ba ngày, lấy ba vị trí đầu, tặng thưởng hậu hĩnh.
Thế đạo vốn không yên ổn, phản loạn đông đảo, võ phu nóng lòng về đây tham gia, không chỉ là vì khen thưởng, mà còn có được thanh danh lan xa.
Ngay đêm đến thị trấn, Vệ Tích không ở với đám khất cái trong miếu thổ địa, quá nhiều khất cái, hơn nữa bọn họ còn lấy quê quán để chia bè phái, bọn họ xua đuổi Vệ Tích.
Đêm khuya, Vệ Tích cất bước trên con đường đen thẳm, đêm đầu xuân vẫn còn rất lạnh, quần áo tả tơi không ngăn được gió rét, Vệ Tích nảy sinh ý định chui vào nhà người ta tránh rét, thuận tiện trộm ít đồ. Hắn vừa đi vừa đánh giá nhà dân bên cạnh, Vệ Tích đang tìm mục tiêu.
Hắn dấu một con dao găm trong lưng quần, trước kia hắn đã từng dùng nó, đâm một tên khất cái cướp đồ ăn của hắn bị thương.
Cho dù là con ngõ nhỏ tối tăm chật hẹp như thế, nửa đêm canh ba, vẫn có thể bắt gặp vài người, nhưng đại để đều không phải kẻ tốt lành gì. Vệ Tích tiếp tục đi đến, bị một người đàn ông cao gầy chặn lại, gã đó hỏi hắn có muốn phát tài hay không. Vệ Tích vừa đói vừa lạnh, hắn khẽ gật đầu.
Gã dẫn Vệ Tích đến nhà mình, đó là một căn nhà dột nát, trống tuềnh trống toàng. Gã đàn ông gọi vợ mình, vừa mắng chửi vừa xô đẩy, giục vợ mình nấu bát canh bánh bột[2] cho Vệ Tích ăn.
[2] Canh bánh bột: sợi bánh làm bằng cách nhào bột rồi cán bột thành miếng bánh dẹt, sau đó thái thành miếng hình chữ nhật hoặc hình vuông. Món này thích hợp làm ăn đêm.
Vệ Tích ăn ngấu nghiến, vù cái đã ăn xong, còn chưa hết thòm thèm. Gã đó kéo Vệ Tích lên, lôi hắn cách ra xa vợ mình, dặn dò một phen.
Hai người tiếp tục xuất phát, gã dẫn Vệ Tích đến bên ngoài của một đại trạch viện, vạch cái lỗ chó bên cạnh cửa sau, bảo Vệ Tích chui vào, còn gã thì ở lại bên ngoài canh chừng.
Đây là lần đầu tiên Vệ Tích lẻn vào nhà giàu có để trộm đồ, hắn hoảng hốt.
Do gầy nhỏ mà Vệ Tích dễ dàng chui qua lỗ chó, trong viện tĩnh mịch, bốn phía tối đen. Hắn dựa vào ánh trăng mờ mờ, nhìn thấy một loạt phòng đằng sau cây đại thụ mà gã kia đã nói.
Vệ Tích rón rén đi đến bên ngoài một căn phòng, hắn nghe thấy trong phòng có tiếng ngáy, chắc chắn đó là một người đàn ông không dễ đối phó. Hắn không dám đi vào, bèn tiếp tục đi vòng qua nó tiến về phía trước. Hắn phát hiện một căn phòng trong số đó đốt nền, ánh nến lay động, chừng như sắp tắt. Vệ Tích nằm sấp bên ngoài cửa sổ, nhìn lén vào trong phòng, có một người đang nằm trong phòng ngủ, bị màn che khuất, tuy không thấy rõ lắm nhưng dường như ngủ rất say.
Đồ trang trí trong phòng đều là những thứ xa hoa mà Vệ Tích bình sinh chưa từng thấy, nhất là chiếc giường gỗ đỏ sậm kia, không chỉ chạm trổ tinh tế, lại còn được mạ vàng.
Vệ Tích nhảy vào qua cửa sổ, trước tiên là lấy một cây trâm ngọc ở trên bàn giấu vàotrong ngực, sau đó kiểm tra đồ trang trí trên kệ sách, hắn không nói rõ được đó là thứ gì, nhưng mọi thứ dường như đều cực kỳ giá trị, hắn khấp khởi cởi áo ngoài, gói ghém đám đồ lại. Hắn là một tên trộm quen tay, lá gan rất lớn, động tác thành thục.
Hắn nhỏ gầy, không có mấy sức, dù sao cũng chỉ có thể vác một lượng có hạn đi, khi hắn đang loay hoay nâng đồ lên, chuẩn bị chuồn qua cửa sổ lẩn theo đường cũ, vừa quay đầu lại, đã thấy người trong màn ngồi dậy, đang lạnh lùng nhìn mình.
Nến đã tắt từ lâu, bất thình lình bị nhìn thấy, Vệ Tích căng thẳng đến túa mồ hôi lạnh, chờ đến khi hắn hồi thần, thì bản thân hắn đã tấn công về phía giường, giơ dao găm hung hãn đâm đến chỗ người kia. Người nọ điềm tĩnh ung dung, hời hợt tránh né đợt công kích lộn xộn này, cùng lúc còn đánh rớt dao găm trong tay Vệ Tích, chỉ một tay thôi đã chế ngự được hắn.
Hai người chẳng ai phát ra một tiếng động, thậm chí đến tiếng vang cũng rất nhỏ.
Người này áp chế Vệ Tích, bức Vệ Tích vào trong khe hẹp giữa giường và rương quần áo, thấy Vệ Tích ôm đầu ngồi xổm xuống góc tường không còn chống trả nữa, y thản nhiên đi ra, cầm ngọn nến trên bàn lên châm lửa.
Vệ Tích chỉ là cố tình tỏ ra yếu thế, hắn bình tĩnh không hoảng hốt, trong nháy mắt đối phương lùi lại châm lửa, hắn vớ lấy chiếc gối sứ trên giường, dồn sức đập về phía vị chủ nhà im lặng đó. Nhưng dường như người đó mọc mắt sau gáy vậy, y nghiêng người né tránh, còn bắt chuẩn được cổ tay Vệ Tích, vặn mạnh, đau đến mức khiến Vệ Tích đánh rơi cả đồ trong tay ra. Thấy cái gối sứ sắp rơi xuống đất, rớt tan nát, người kia cũng chỉ đưa mũi chân đá một cái, liền đá được chiếc gối sứ về trên đám chăn mềm mại trên giường.
Dưới ánh nến, Vệ Tích thấy rõ dáng vẻ người này, chỉ là một thiếu niên, trong hôn ám, chỉ cảm thấy mặt mày y như họa, là loại đẹp mà Vệ Tích chưa từng thấy bao giờ. Thiếu niên kia nhìn Vệ Tích, dường như rất ngạc nhiên, đại khái y không nghĩ tới tên trộm này lại chỉ là một đứa trẻ.
Thiếu niên cũng không tiếp tục để ý đến Vệ Tích, y mở bọc đồ mà Vệ Tích đã gói lại, lấy chúng ra, lặng lẽ đặt lại chỗ cũ. Vệ Tích không biết người này có phải bị câm không, bởi vì chẳng thấy y nói một câu nào. Hơn nữa, dường như người này không định truy cứu mình, đây là lần duy nhất mình bị phát hiện mà không phải chịu đánh mắng.
Ngồi dưới đất hồi lâu, ôm cổ tay bị vặn của mình, Vệ Tích sững sờ nhìn thiếu niên. Tóc dài của thiếu niên rối tung, đạo bào khoác ngoài màu xanh lam, áo trong trắng muốt, thanh nhã lại điềm tĩnh.
Vệ Tích ngẩn ra nhìn, gần như quên mất hoàn cảnh của bản thân.
Thiếu niên đi đến chỗ Vệ Tích, cầm chiếc áo rách tàn tạ đưa lại cho Vệ tích, hé miệng hờ hững nói hai chữ: “Đi ra.”
Vệ Tích mặc áo lên, xấu hổ nhảy cửa số ra ngoài, hắn chui lỗ chó ra, mặc sự dây dưa của gã chờ bên ngoài, chạy như điên.
Hắn chạy băng băng thật lâu, tim đập thình thịch, gần như muốn vọt ra khỏi ngực.
Vệ Tích mười một tuổi, vẫn chưa thể lý giải cuộc gặp gỡ đêm nay. Hắn nằm dưới mái hiên tránh gió, ngước nhìn trời sao, và nhìn cả cây trâm ngọc trong tay mình.
Dưới ánh trắng, hắn nhớ tới bản thân mình khi bị gã diễn tạp kỹ ruồng bỏ trong tuyết; nhớ tới mùa hè tàn khốc, vì né miếng bánh mốc meo mà bị một con chó to cắn bị thương chân. Nước mắt lướt dọc khuôn mặt hắn, rất nhiều cảm xúc đã chai lỳ từ từ ùa về.
Edit by Ney