Chương : 12
Hàng loạt lời đáp trả đầy phẫn nộ vùn vụt qua đầu Blue trước khi cô rút ra kết luận hiển nhiên. Cô có thể bị mua đứt. Phải, cô sẽ tự đặt mình vào tình trạng hiểm nghèo, nhưng đó không phải là một phần trong cái trò mà họ đang chơi sao? Cuối cùng việc có được tiền trong ví sẽ chứng minh rằng mạo hiểm là đáng. Bên cạnh đó, chuyện này cho cô một cơ hội để chứng tỏ cho anh thấy chính xác độ miễn dịch của cô trước sự quyến rũ của anh.
Cô cầm tiền. “Được thôi, đồ khốn kiếp nhà anh, anh thắng rồi.” Cô nhét tiền vào túi sau. “Nhưng tôi chấp nhận chuyện này chỉ vì tôi tham lam và tuyệt vọng. Và vì căn phòng đó chẳng có cánh cửa nào nên anh không thể nghịch ngợm quá trớn được đâu.”
“Cũng hợp lý đấy.”
“Tôi nói thật đấy, Dean. Nếu anh cố sờ soạng dù chỉ một...”
“Tôi á? Còn em thì sao?” Mắt anh lướt khắp người cô như kem lạnh trên má nóng. “Thế này thì sao? Gấp đôi hoặc không gì cả.”
“Anh đang nói gì thế?”
“Nếu em chạm vào tôi trước, tôi sẽ lấy lại một trăm đó. Còn nếu tôi chạm em trước, em sẽ được hai trăm. Không ai chạm ai thì thỏa thuận như cũ.”
Cô nghĩ tới nghĩ lui, nhưng không thể thấy lỗ hổng nào khác ngoài nguy cơ phần hư hỏng trong cô trỗi dậy, mà cô thì có thể kiểm soát tốt con bé lẳng lơ đó. “Đồng ý.”
“Nhưng mà...” cô sẽ không ở cùng anh trong cái phòng ngủ đó nhiều hơn khoảng thời gian mà cô buộc phải ở, thế nên cô giật chai bia của anh và chống người nằm ở đầu giường đối diện. “Về chuyện bố mẹ mình anh cay nghiệt bỏ xừ. Tôi đang bắt đầu nghĩ rằng thời thơ ấu của anh cũng phức tạp như tôi đấy.”
Anh cọ ngón chân vào chỗ hõm bên dưới mắt cá chân cô. “Sự khác biệt là tôi đã hồi phục, còn em vẫn là một kẻ điên rồ.”
Cô tránh chân đi. “Thế nhưng trong số toàn bộ phụ nữ trên hành tinh, anh lại chọn tôi để mà kết hôn.”
“Chính thế đấy.” Anh xoay người tựa vào một bên hông và nhét ví vào túi. “Trước khi tôi quên mất... Rõ ràng giờ em đã quyết định chúng ta sẽ đi Paris thay vì Hawaii để se duyên tơ hồng.”
“Và lý do là gì nhỉ?”
“Này, tôi không phải là người không thể tự quyết định nhé.”
“Dean đáng thương. Né tránh tất cả đám phụ nữ anh gặp ở quầy bar mỗi tối cũng là công việc toàn thời gian đấy nhỉ?” Bắp chân anh sượt qua cạnh chân cô. “Chỉ tò mò thôi nhé, tại sao anh lại tránh bọn họ?”
“Không có hứng thú.”
Nghĩ là họ đã có chồng hoặc già rồi. “Thế lớn lên theo kiểu của anh là như thế nào?”
Rõ ràng cô đã làm hỏng bầu không khí, và chân mày anh nhíu lại. “Cũng ổn cả thôi. Có hàng loạt bảo mẫu trông chừng tôi cho đến khi tôi lên đường vào một trường nội trú rất khủng. Em sẽ thất vọng khi biết rằng tôi chẳng bị đánh hay chết đói ở đó, mà lại còn được học chơi bóng đấy.”
“Anh đã bao giờ gặp ông ấy chưa?”
Anh giật lại chai bia, dịch luôn chân ra chỗ khác. “Tôi thực sự không muốn nói về chuyện này.”
Cô gài anh mà chẳng buồn tế nhị chút nào. “Nếu chuyện đó quá đau đớn...”
“Hầu như không. Tôi thậm chí còn chẳng nhận ra ông ta là bố tôi cho đến năm mười ba tuổi. Trước đó, tôi cứ tưởng Boss đã thực hiện chiến công ấy.”
“Anh tưởng Bruce Springsteen là bố anh á?”
“Giấc mơ say xỉn của April đấy. Quá tệ, đó lại không phải là sự thật.” Anh uống cạn chai bia rồi đặt cạch xuống sàn.
“Tôi không thể hình dung ra bà ấy say. Giờ bà ấy tự chủ thật đấy. Jack có biết về anh ngay từ đầu không?”
“Ồ, có đấy.”
“Thế thì tệ quá. Nếu April đã nghiện ngập như thế, lẽ ra ông ấy nên có chút lo lắng về chuyện thai nghén của bà ấy chứ?”
“Bà ta cai hết trong thời gian có thai. Chắc là hy vọng ông ta sẽ làm đám cưới. Cơ hội lớn mà.” Anh đứng dậy xọc chân vào giày. “Không câu giờ nữa. Đi nào.”
Cô miễn cưỡng đứng dậy. “Tôi nói thật đấy, Dean. Không đụng chạm gì đâu.”
“Tôi bắt đầu cảm thấy bị xúc phạm rồi đấy.”
“Không đâu, anh chỉ muốn gây khó khăn cứng nhắc cho tôi thôi.”
“Nói đến vấn đề cứng ...” Anh đặt tay lên lưng cô, ngay điểm nhạy cảm nhất.
Cô tránh ra một bước nhìn lên cửa sổ phòng ngủ phía trước. “Điện tắt rồi.”
“Đến nửa đêm là Jack Điên phải lên giường rồi. Đó là nguyên tắc.”
Đôi dép xỏ ngón của cô kêu lép nhép trên cỏ ướt. “Trông anh chẳng giống ông ấy tí nào cả.”
“Cảm ơn vì lời khen, nhưng xét nghiệm máu rồi.”
“Tôi đâu có bóng gió gì...”
“Chúng ta có thể nói về chuyện gì khác không?” Anh giữ cửa mở cho cô. “Ví dụ, sao em lại sợ sex đến vậy?”
“Chỉ với anh thôi. Tôi bị dị ứng với vẻ đẹp bần bật của anh.”
Tiếng cười khàn khàn của anh hòa vào bầu trời đêm Tennessee ấm áp.
Đến lúc Dean ra khỏi phòng tắm thì cô đã yên vị trên giường. Cô dứt ánh mắt ra khỏi chỗ phồng phồng dễ thấy trên chiếc quần đùi End Zastory bó màu xanh đậm, nhưng chỉ lên được đến cái bụng phân múi và một vệt lông vàng hình mũi tên chỉ đường đến Armageddon[1] thì anh đã nhìn thấy bức tường gối khổng lồ mà cô xếp ở ngay giữa giường. “Em không nghĩ như thế hơi trẻ con sao?”
[1] Armageddon: nơi chiến đấu quyết liệt giữa cái thiện và cái ác (theo Kinh Thánh).
Cô kéo ánh mắt ra khỏi Khu vườn Khoái lạc Trần gian của anh. “Cứ ở yên bên phần giường của anh đi, sáng mai tôi sẽ xin lỗi.”
“Nếu em nghĩ tôi sẽ để ông ta thấy em trẻ con thế nào thì em sai rồi.” Anh thì thào để tránh đánh thức vị khách không mời.
“Tôi sẽ dậy sớm dọn đi,” cô nói, trong đầu nghĩ đến một trăm đô.
“Giống như sáng qua ấy à?”
Có thật là anh mới chỉ thò tay vào quần cô sáng qua thôi không? Anh tắt công tắc chiếc đèn bàn hình củ gừng màu trắng tróc vảy mà April đem từ nhà nhỏ sang. Ánh trăng tràn vào trong phòng, sơn lên người anh những mảng sáng tối. Khi anh đến gần giường, cô tự nhắc mình rằng anh là một tay chơi, và với anh đây là một trò chơi. Bằng cách nói không, cô đã vẫy cờ xanh tuyên chiến.
“Em đâu có hấp dẫn đến nỗi không cưỡng lại được.” Anh lật chăn ra trèo vào. “Em biết tôi nghĩ gì không?” Anh chống người trên khuỷu tay gườm gườm cô qua bức tường gối. “Tôi nghĩ em sợ chính bản thân mình. Em sợ mình sẽ không cưỡng được mà chạm vào tôi.”
Anh muốn vào thế vờn nhau. Nhưng có cảm giác giai đoạn vờn nhau của họ giống như bước dạo đầu, và cô phải nuốt lại từng câu đáp trả đanh đá nảy ra trong đầu.
Anh nằm xuống... và rồi lại lồng lên ngay. “Việc gì tôi phải chịu đựng chuyện này chứ!” Tay anh quét ngang, gối bay tung téo, và bức tường của cô sụp đổ.
“Chờ đã!” Cô ngồi dậy để rồi toàn bộ trọng lượng của anh ghì cô xuống đệm trở lại. Cô chuẩn bị tinh thần cho một đòn tấn công, nhưng lẽ ra cô nên biết rõ hơn. Miệng anh nhẹ nhàng đưa vào miệng cô, và lần thứ hai trong ngày, anh bắt đầu vờn môi cô.
Cô quyết định để anh hôn cô một lát - anh hôn quá giỏi - nhứng chỉ vài phút thôi.
Tay anh luồn vào trong áo phông của cô, và ngón cái tìm được núm vú. Cô nếm thấy mùi thuốc đánh răng và mùi tội lỗi. Hơi nóng bắt đầu lan khắp người cô. Thứ đàn ông của anh chọc vào chân cô.
Một trò chơi. Đây chỉ là một trò chơi.
Anh cúi đầu xuống và bắt đầu mút núm vú của cô qua lớp áo. Miễn là cô còn mặc quần áo... Anh trêu đùa cô qua lớp cotton nóng ẩm, rồi tay anh ấn vào lớp vải giữa hai đùi cô. Đầu gối cô từ từ tách ra. Anh đùa nghịch và ve vãn, nghĩ rằng toàn bộ thời gian trên đời là của họ. Nhưng anh đùa quá lâu. Đầu cô ngả ra sau. Ánh trăng lung linh mờ ảo và rồi vỡ ra thành hàng ngàn tia bàng bạc. Qua tiếng kêu nghèn nghẹt không nén nổi của mình, cô nghe thấy một tiếng rên rỉ khe khẽ đáp lại và cảm thấy anh rùng mình cùng cô. Chỉ đến khi đã trấn tĩnh trở lại, cô mới nhận thấy có thứ gì đó ẩm ướt trên chân mình.
Thốt lên một tiếng nguyền rủa, anh lăn người khỏi cô, quăng mình ra khỏi giường và biến vào trong phòng tắm. Cô nằm đó - thỏa mãn, tức giận, cảm thấy mình sa đọa. Sức mạnh ý chí của cô thế là thôi.
Cuối cùng anh cũng xuất hiện từ phòng tắm. Không mặc gì trên người. Tiếng càu nhàu khe khẽ của anh vang qua phòng. “Đừng có nói lời nào. Tôi nghiêm túc đấy. Đây là chuyện nhục nhã nhất đời từng xảy đến với tôi kể từ khi mười lăm.”
Cô chờ đến khi anh nằm xuống rồi mới chống đầu lên khuỷu tay nhìn xuống anh. “Này, Vua Tốc độ...” cô chồm tới trước rồi đặt phớt lên môi anh một nụ hôn với vẻ thờ ơ để cho anh biết là sự đụng chạm vừa rồi giữa họ chẳng có ý nghĩa gì với cô cả. “Anh nợ tôi một trăm đô nữa đấy.”
Lũ chim đánh thức cô dậy vào sáng hôm sau. Cô nằm ngủ cách xa anh nhất có thể để đề phòng bất kỳ sự ấm cúng nào lúc nửa đêm, còn chân cô vắt vẻo qua thành giường. Cô lẻn ra khỏi giường mà không làm anh thức dậy. Da anh trông như vàng trên tấm ga trải giường trắng muốt, và một vạt lông nhạt màu mọc giữa hai vầng ngực vạm vỡ. Cô nhìn cái lỗ bé xíu trên dái tai anh và nhớ lại mấy cái đầu lâu bạc mà Jack đã đeo. Chẳng khó khăn gì khi hình dung ra Dean cũng làm giống thế. Ánh mắt cô hạ xuống thấp hơn và dừng lại ở phần nhô lên bên dưới khăn trải giường. Tất cả có thể là của cô... nếu cô chỉ cần bỏ lại lý trí sau lưng.
Anh vẫn không cựa quậy khi cô đi vào nhà tắm. Cô để vòi hoa sen phun thẳng vào mặt cho tỉnh táo ra. Hôm nay là một ngày mới, và miễn là cô không quan trọng hóa sự kiện tương đối vô hại tối qua thì anh chẳng thể ghi bất cứ điểm nào trên cái bảng tỉ số mà anh đang mang theo trong đầu đó. Đúng là cô vẫn chưa có việc làm, nhưng cô có một thứ để thương lượng tạm thời cho đến khi tìm được việc. Anh muốn giữ cô ở lại trang trại này, đứng chắn giữa anh và những người đã xâm nhập vào thế giới của anh.
Trong lúc lau khô người, cô nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm ở hành lang. Khi cô bước ra thì giường đã không còn ai. Cô nhanh chóng lấy một cái áo phông đen không tay từ trong túi đồ cùng một chiếc quần jean lửng ngang đùi. Cô cảm thấy cồm cộm trong túi và phát hiện ra chỗ mascara cùng son dưỡng đã mất trước đó. Cô dùng cả hai thứ, nhưng chỉ bởi có khả năng lớn là cô sẽ gặp Jack Patriot trước khi ông rời khỏi đây để về Nashville.
Trên đường xuống tầng dưới, cô ngửi thấy mùi cà phê, và khi bước vào trong bếp, cô thấy chính Jack Điên đang ngồi ở bàn, nhấm nháp cà phê trong một cái chén sứ màu trắng tô điểm những quả anh đào. Cảm giác váng vất đã khiến cô câm nín lúc gặp ông tối qua lúc này lại tấn công cô.
Ông vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, cùng với đám râu lởm chởm kiểu rocker. Mái tóc điểm bạc chỉ làm ông gợi cảm hơn. Ông quan sát cô bằng đôi mắt sụp mí quyến rũ quen thuộc mà cô vẫn nhớ kỹ từ hàng tá bìa album. “Chào cháu.”
Bằng cách nào đó cô đã có thể khò khè phát ra tiếng, “Ch... chào bác.”
“Cháu là Blue?”
“B... Bailey. B... Blue Bailey.”
“Nghe như một bài hát cũ nhỉ.”
Cô biết ý ông là gì, nhưng mặt cô cứ đơ ra, ông bèn giải thích. “Won’t You Come Home, Bill Bailey?[2] Chắc tại cháu còn trẻ quá. April bảo tôi là cháu và Dean sắp kết hôn.” Ông không giấu hẳn vẻ tò mò. Cô tự hỏi liệu ông có nhìn trong lúc họ ngủ không hay Dean đã lãng phí mất hai trăm đô. “Hai đứa đã chọn ngày chưa?” ông hỏi.
[2] Bài hát “Won’t You Come Home, Bill Bailey?” nổi tiếng của Hughie Cannon - một nhà soạn nhạc người Mỹ - phát hành năm 1902 và sau này được rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng hát lại.
“Vẫn chưa ạ.” Giọng cô the thé như chuột Minnie.
Cuộc điều tra lạnh lùng vẫn tiếp tục. “Hai đứa gặp nhau thế nào?”
“Lúc đó cháu, ừm, làm... công việc quảng cáo cho một xưởng gỗ.”
Từng giây trôi qua. Đến lúc nhận ra mình đang nhìn chằm chằm, cô loạng choạng đi về phía mấy cái túi thực phẩm trong phòng để thức ăn. “Cháu sẽ nướng bánh kếp. Làm! Cháu sẽ làm bánh kếp.”
“Được thôi.”
Cô đã có những giấc mơ ướt át của tuổi dậy thì về người đàn ông này. Trong khi các bạn học của cô tranh cãi xem ai sẽ chiếm được Kirk Cameron, thì cô lại tưởng tượng mình sẽ mất trinh với bố của Dean. Ặc. Ọe.
Thế nhưng...
Bước ra khỏi phòng để đồ ăn cùng với nguyên liệu làm bánh kếp, cô lại lén liếc nhìn ông. Dù có làn da màu ô liu nhưng ông vẫn xanh xao, như thể gần đây ông không ra ngoài đủ nhiều. Ngay cả như vậy, ông vẫn toát ra sức hút giới tính giống như con trai mình, nhưng sức cám dỗ từ Jack có cảm giác an toàn hơn nhiều. Trong lúc mở hộp ra, cô nhắc nhở bản thân hôm nay phải hành Dean cho ra trò.
Cô tập trung trộn các nguyên liệu sao cho không bị loạn tỉ lệ từng loại. Thường thì cô hay làm bánh kếp từ hỗn hợp không cần đong đếm, nhưng sáng nay không phải là lúc cố làm điều đó. Jack thấy tội nghiệp cô nên không hỏi thêm gì nữa. Cô vừa đổ mẻ đầu tiên lên cái vỉ bánh mới thì Dean thư thả bước vào, phong cách bù xù toàn tập, cái cằm cầu thủ cũng lởm chởm như cái cằm rocker của ông bố. Có lẽ đó là di truyền. Vô số nếp nhăn làm nhàu cái áo phông màu tím nhạt của anh, và chiếc quần soóc kaki trễ xuống trên hông đúng chính xác vị trí. Anh chẳng buồn nhìn Jack. Thay vào đó, ánh mắt anh nhìn cô từ đầu đến chân trước khi yên vị trên mặt cô. “Trang điểm à? Có chuyện gì xảy ra thế? Trông em gần như phụ nữ.”
“Cám ơn. Trông anh gần như đàn ông đích thực.”
Phía sau họ, Jack cười khùng khục. Ôi-Chúa-ơi, cô đã làm Jack Patriot bật cười.
Dean cúi xuống hôn cô - thật lâu, không sốt sắng và quá chủ tâm khiến cô gần như không thể cho phép mình rộn ràng về chuyện đó. Đây là động thái mở màn của anh trong một trò chơi khác, trò mà anh chơi với nhị vị phụ huynh mình căm ghét. Anh đang đóng dấu cô là đồng đội của mình để Jack biết rằng giờ đang là thế hai chọi một.
Chỉ sau khi rời cô, anh mới tỏ vẻ nhận ra sự có mặt của bố bằng cách gật đầu cộc lốc. Jack gật chào lại và nghiêng đầu về phía cửa sổ ở góc ngồi ăn. “Nơi này khá thật. Bố chưa bao giờ hình dung anh lại là nông dân.”
Thấy Dean chẳng buồn đáp lại, Blue bèn phá vỡ sự im lặng căng thẳng. “Mẻ bánh đầu tiên sắp xong rồi đây. Dean này, anh thử tìm xem có thấy nước ngọt trong mấy cái túi trong phòng để đồ ăn không. À mà lấy ít bơ nữa nhé.”
“Rất sẵn lòng, em yêu.” Anh lại đặt lên trán cô một nụ hôn chiến thuật. Khi lấy mấy cái đĩa ra, cô tự hỏi liệu cuộc đời mình còn có thể kỳ quái hơn được không. Khoản tiết kiệm cả đời cô đã bị chuyển giao sang một băng du kích ở Nam Mỹ, cô có vụ đính hôn giả với một cầu thủ bóng bầu dục nổi tiếng, cô không có nhà cũng chẳng có việc làm, và cô đang làm đồ ăn sáng cho Jack Patriot Điên.
Khi Dean ra khỏi phòng chứa đồ ăn, Jack ra hiệu về phía Blue. “Nhẫn đính hôn đâu?”
“Cô ấy ghét cái đầu tiên tôi mua cho cô ấy,” Dean nói. “Đá bé quá.” Anh còn dám véo cằm cô nữa chứ. “Em yêu của anh phải có thứ tốt nhất chứ.”
Cô ngâm nga giai điệu nhạc nền của phim Vua Tốc độ.
Bằng cách tránh nhìn Jack, cô đã có thể chuyển bánh cho ông mà không đổ hết vào lòng ông. Dean ăn đứng, hông tựa vào quầy. Anh vừa ăn vừa nói chuyện với cô, nhưng đảm bảo thi thoảng vẫn nói chuyện trực tiếp với Jack để không bị nghi ngờ là mình đang phớt lờ ông. Bản thân cô đã thực hành chiến thuật này quá thường xuyên nên nhận ra ngay. Đừng để bất kỳ ai thấy sự tổn thương. Cô không thích mình hiểu anh đến thế.
Vì không thể tưởng tượng chuyện mình sẽ ăn bánh kếp khi ngồi đối diện với Jack Patriot, cô cũng ăn đứng luôn. Cửa sau bật mở, và April bước vào. Bà mặc quần kaki, áo màu đỏ có nơ buộc và đôi xăng đan sọc màu cầu vồng. Riley theo sau, mái tóc nâu ẩm ướt chẻ ngôi giữa và ghim ngược ra sau bằng hàng loạt ghim màu xanh óng ánh mà hẳn là April đã chuẩn bị cho. Với mái tóc thuần hơn một chút, đôi mắt nâu xinh đẹp đã dễ nhận thấy hơn. Con bé đã thay cái áo phông FOXY của ngày hôm qua sang một cái màu đen cũng chật chẳng kém với hình đôi môi đỏ choét trề ra ở trước ngực. Dean quay người đi thẳng vào trong phòng để đồ ăn. Khi nhìn thấy bố, Riley chết đứng ngay tại chỗ.
Jack đứng dậy, nhưng đã đứng lên rồi, dường như ông lại chẳng biết làm gì tiếp theo. Ông đành nói điều hiển nhiên. “Con đây rồi.”
Riley cạy một mảnh xước trên lớp sơn móng tay.
“Cháu đã làm bánh kếp đấy,” Blue tươi cười nói.
April tránh nhìn cả Jack lẫn cậu con trai. “Bọn cô đã ăn ngũ cốc ở ngoài nhà nhỏ rồi.”
“Bố hy vọng con đã cảm ơn bác April,” người đàn ông từng có lần đá bay một cái trống qua sân khấu và bảo với một tay cảnh sát là hãy về nhà mà thủ dâm lên tiếng.
Dean ra khỏi phòng để đồ ăn, trên tay là một bình bơ lạc không cần đến. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh cùng ở trong một phòng với cả bố lẫn mẹ. Anh im lặng đứng lạnh lùng. Dù anh chẳng cần sự bảo vệ của bất kỳ ai nhưng cô vẫn đến quàng tay quanh eo anh.
Jack thò tay vào túi. “Bố sẽ gọi Frankie đến đón chúng ta.”
“Con không muốn đi,” Riley lầm bầm. Và rồi, khi ông lôi điện thoại ra, “Con... con không đi đâu.”
Jack ngẩng đầu lên. “Con đang nói gì thế? Con đã bỏ học mất một tuần rồi. Giờ phải quay về thôi.”
Con bé hất cằm lên. “Tuần tới là bắt đầu nghỉ hè, và con đã làm xong bài rồi. Ava đang cầm.”
Rõ ràng ông đã quên mất, nhưng ông cố lấp liếm. “Dì Gayle đang chờ con về. Dì ấy đã sắp xếp cho con và em họ con đi trại hè trong hai tuần nữa.”
“Con không muốn đi trại hè! Chuyện đó ngớ ngẩn lắm, rồi Trinity sẽ xui mọi người trêu chọc con.” Nó buông cái áo khoác hồng và ba lô xuống. Những vết đỏ nổi lên trên má nó. “Nếu bố ép con, con sẽ... con sẽ lại bỏ trốn lần nữa. Và con biết cách bỏ trốn đấy.”
Pha nổi loạn của Riley làm ông sửng sốt, nhưng Blue thì không ngạc nhiên. Đây chính là đứa nhỏ đã xoay xở đi từ Nashville đến trang trại của ông anh trai giữa đêm hôm khuya khoắt. Cơ bắp của Dean đã gồng lên dưới chiếc áo phông. Blue xoa tay lên lưng anh.
Jack nắm điện thoại trong tay. “Nghe này Riley, bố hiểu thời gian này thật khó khăn với con, nhưng mọi chuyện sẽ khá hơn thôi.”
“Như thế nào?”
Ông không nghĩ ra được gì, nhưng vẫn nỗ lực hết sức. “Thời gian sẽ khiến mọi thứ khá hơn. Sau một thời gian chuyện này sẽ không còn quá đau đớn nữa. Bố biết con yêu mẹ, và...”
“Con không yêu mẹ! Riley kêu lên. “Mẹ nghĩ con xấu xí và ngu ngốc, và người duy nhất mẹ thích là Trinity.”
“Không phải thế,” Jack nói. “Mẹ yêu con rất nhiều.”
“Sao bố biết?”
Ông ấp úng. “Bố... bố biết, thế thôi. Giờ bố không muốn nghe thêm nữa. Con đã gây đủ rắc rối rồi, và con làm theo những gì bố bảo đi.”
“Con không nghe đâu.” Mắt ráo hoảnh giận dữ, con bé siết chặt nắm tay. “Con sẽ tự tử nếu bố bắt con quay về! Con sẽ làm thế! Con biết cách. Con có thể tìm ra thuốc của mẹ. Và cả dì Gayle nữa. Con sẽ uống hết chỗ đó. Và... và con sẽ tự cắt cổ tay như chị cả nhà Mackenzie. Và rồi con sẽ chết!”
Jack Điên rõ ràng đang run. Dean đã trắng bệch, còn April kéo kéo đám nhẫn bạc. Riley bắt đầu khóc òa lên lao về phía bà. “Cháu xin bác, bác April! Cháu xin bác, hãy để cháu ở với bác.” Tay April vô thức ôm con bé.
“April không thể chăm sóc con,” Jack cộc cằn. “Bác ấy có việc phải làm.”
Nước mắt lăn dài trên má con bé. Nó đang nhìn chằm chằm vào cái nơ cổ trên áo của April, nhưng lại nói với bố nó. “Vậy thì bố ở lại đi. Bố ở lại chăm sóc con đi.”
“Bố không thể làm thế.”
“Tại sao không? Bố có thể ở lại khoảng hai tuần thôi.” Tỏ ra dũng cảm hơn so với tuổi của mình, con bé nhìn April bằng đôi mắt van lơn. “Như thế sẽ không sao, phải không bác April? Nếu bố ở lại đây hai tuần ấy?” Nó dợm bước về phía Jack. “Bố không có lịch gì cho đến tận tháng Chín. Con nghe bố bảo bố cần trốn đi đâu đó để có thể sáng tác vài bài hát mới. Bố có thể trốn đến đây. Hoặc ở ngoài nhà nhỏ. Nhà nhỏ của bác April vô cùng yên tĩnh. Bố có thể viết bài hát mới ở đó.”
“Đó không phải nhà của bác, Riley,” April nhẹ nhàng nói. “Đó là nhà Dean. Cả ngôi nhà này cũng vậy.”
Cằm Riley run rẩy. Nó dứt ánh mắt khỏi April và tập trung vào ngực Dean. Blue cảm thấy da anh cháy bừng bừng qua lớp áo phông.
“Em biết là mình béo ị và nhiều thứ khác,” Riley lí nhí. “Và em biết anh không thích em, nhưng em sẽ yên lặng, cả bố cũng sẽ thế.” Con bé nâng ánh mắt đau đớn nhìn thẳng vào mắt Dean. “Bố chẳng để ý đến ai khác mỗi khi viết bài hát. Bố sẽ không làm phiền anh hay gì đâu. Và thậm chí em sẽ giúp việc. Như, em có thể... em có thể quét dọn và rửa chén bát.” Dean đứng như hóa đá khi nước mắt làm nghẹn những lời tiếp theo của Riley. “Hay... nếu anh... nếu anh cần có người ném bóng để luyện tập hay gì đó... em cũng có thể cố gắng.”
Dean nhắm mắt lại. Anh dường như không thở nổi. Jack mở điện thoại ra. “Bố không muốn nghe thêm nữa. Con sẽ đi với bố.”
“Không, con không đi đâu.”
Dean vùng ra khỏi Blue, giọng anh lạc đi như tảng băng vỡ vụn. “Ông không thể cho con bé hai tuần chết giẫm trong cái kế hoạch to lớn, bận rộn của mình sao?”
Riley sững người lại. Đầu April từ từ ngẩng lên. Jack không động đậy.
“Mẹ nó vừa mới qua đời, vì Chúa! Con bé cần ông. Hay ông sẽ lại bỏ chạy khỏi nó nữa?” nhận ra mình vừa nói gì, Dean liền sải bước nhanh về phía cửa. Ô cửa sổ phía trên bồn rửa rung lên khi anh sập cửa sau lưng.
Mắt Riley mở lớn. “Thật chứ? Con có thể ở lại chứ? Bố sẽ ở lại đây với con chứ?”
“Đầu tiên, chúng ta sẽ quay lại Nashville để lấy đồ đạc. Và con phải hứa với bố là con sẽ không bao giờ tìm cách trốn nữa.”
“Con hứa!”
“Thứ Hai chúng ta sẽ quay lại đây. Và tốt hơn hết con nên giữ lời hứa, vì nếu con cố làm điều gì như thế này lần nữa, bố sẽ chuyển con đến trường học ở châu Âu, một nơi không dễ dàng gì bỏ trốn đâu. Bố nghiêm túc đấy, Riley.”
“Con sẽ không làm thế! Con hứa!”
Jack nhét điện thoại lại vào túi. Riley nhìn xung quanh gian bếp như thể mới thấy nơi này lần đầu tiên. April đến bên Blue. “Ra xem nó có sao không,” bà khẽ nói.
Cô cầm tiền. “Được thôi, đồ khốn kiếp nhà anh, anh thắng rồi.” Cô nhét tiền vào túi sau. “Nhưng tôi chấp nhận chuyện này chỉ vì tôi tham lam và tuyệt vọng. Và vì căn phòng đó chẳng có cánh cửa nào nên anh không thể nghịch ngợm quá trớn được đâu.”
“Cũng hợp lý đấy.”
“Tôi nói thật đấy, Dean. Nếu anh cố sờ soạng dù chỉ một...”
“Tôi á? Còn em thì sao?” Mắt anh lướt khắp người cô như kem lạnh trên má nóng. “Thế này thì sao? Gấp đôi hoặc không gì cả.”
“Anh đang nói gì thế?”
“Nếu em chạm vào tôi trước, tôi sẽ lấy lại một trăm đó. Còn nếu tôi chạm em trước, em sẽ được hai trăm. Không ai chạm ai thì thỏa thuận như cũ.”
Cô nghĩ tới nghĩ lui, nhưng không thể thấy lỗ hổng nào khác ngoài nguy cơ phần hư hỏng trong cô trỗi dậy, mà cô thì có thể kiểm soát tốt con bé lẳng lơ đó. “Đồng ý.”
“Nhưng mà...” cô sẽ không ở cùng anh trong cái phòng ngủ đó nhiều hơn khoảng thời gian mà cô buộc phải ở, thế nên cô giật chai bia của anh và chống người nằm ở đầu giường đối diện. “Về chuyện bố mẹ mình anh cay nghiệt bỏ xừ. Tôi đang bắt đầu nghĩ rằng thời thơ ấu của anh cũng phức tạp như tôi đấy.”
Anh cọ ngón chân vào chỗ hõm bên dưới mắt cá chân cô. “Sự khác biệt là tôi đã hồi phục, còn em vẫn là một kẻ điên rồ.”
Cô tránh chân đi. “Thế nhưng trong số toàn bộ phụ nữ trên hành tinh, anh lại chọn tôi để mà kết hôn.”
“Chính thế đấy.” Anh xoay người tựa vào một bên hông và nhét ví vào túi. “Trước khi tôi quên mất... Rõ ràng giờ em đã quyết định chúng ta sẽ đi Paris thay vì Hawaii để se duyên tơ hồng.”
“Và lý do là gì nhỉ?”
“Này, tôi không phải là người không thể tự quyết định nhé.”
“Dean đáng thương. Né tránh tất cả đám phụ nữ anh gặp ở quầy bar mỗi tối cũng là công việc toàn thời gian đấy nhỉ?” Bắp chân anh sượt qua cạnh chân cô. “Chỉ tò mò thôi nhé, tại sao anh lại tránh bọn họ?”
“Không có hứng thú.”
Nghĩ là họ đã có chồng hoặc già rồi. “Thế lớn lên theo kiểu của anh là như thế nào?”
Rõ ràng cô đã làm hỏng bầu không khí, và chân mày anh nhíu lại. “Cũng ổn cả thôi. Có hàng loạt bảo mẫu trông chừng tôi cho đến khi tôi lên đường vào một trường nội trú rất khủng. Em sẽ thất vọng khi biết rằng tôi chẳng bị đánh hay chết đói ở đó, mà lại còn được học chơi bóng đấy.”
“Anh đã bao giờ gặp ông ấy chưa?”
Anh giật lại chai bia, dịch luôn chân ra chỗ khác. “Tôi thực sự không muốn nói về chuyện này.”
Cô gài anh mà chẳng buồn tế nhị chút nào. “Nếu chuyện đó quá đau đớn...”
“Hầu như không. Tôi thậm chí còn chẳng nhận ra ông ta là bố tôi cho đến năm mười ba tuổi. Trước đó, tôi cứ tưởng Boss đã thực hiện chiến công ấy.”
“Anh tưởng Bruce Springsteen là bố anh á?”
“Giấc mơ say xỉn của April đấy. Quá tệ, đó lại không phải là sự thật.” Anh uống cạn chai bia rồi đặt cạch xuống sàn.
“Tôi không thể hình dung ra bà ấy say. Giờ bà ấy tự chủ thật đấy. Jack có biết về anh ngay từ đầu không?”
“Ồ, có đấy.”
“Thế thì tệ quá. Nếu April đã nghiện ngập như thế, lẽ ra ông ấy nên có chút lo lắng về chuyện thai nghén của bà ấy chứ?”
“Bà ta cai hết trong thời gian có thai. Chắc là hy vọng ông ta sẽ làm đám cưới. Cơ hội lớn mà.” Anh đứng dậy xọc chân vào giày. “Không câu giờ nữa. Đi nào.”
Cô miễn cưỡng đứng dậy. “Tôi nói thật đấy, Dean. Không đụng chạm gì đâu.”
“Tôi bắt đầu cảm thấy bị xúc phạm rồi đấy.”
“Không đâu, anh chỉ muốn gây khó khăn cứng nhắc cho tôi thôi.”
“Nói đến vấn đề cứng ...” Anh đặt tay lên lưng cô, ngay điểm nhạy cảm nhất.
Cô tránh ra một bước nhìn lên cửa sổ phòng ngủ phía trước. “Điện tắt rồi.”
“Đến nửa đêm là Jack Điên phải lên giường rồi. Đó là nguyên tắc.”
Đôi dép xỏ ngón của cô kêu lép nhép trên cỏ ướt. “Trông anh chẳng giống ông ấy tí nào cả.”
“Cảm ơn vì lời khen, nhưng xét nghiệm máu rồi.”
“Tôi đâu có bóng gió gì...”
“Chúng ta có thể nói về chuyện gì khác không?” Anh giữ cửa mở cho cô. “Ví dụ, sao em lại sợ sex đến vậy?”
“Chỉ với anh thôi. Tôi bị dị ứng với vẻ đẹp bần bật của anh.”
Tiếng cười khàn khàn của anh hòa vào bầu trời đêm Tennessee ấm áp.
Đến lúc Dean ra khỏi phòng tắm thì cô đã yên vị trên giường. Cô dứt ánh mắt ra khỏi chỗ phồng phồng dễ thấy trên chiếc quần đùi End Zastory bó màu xanh đậm, nhưng chỉ lên được đến cái bụng phân múi và một vệt lông vàng hình mũi tên chỉ đường đến Armageddon[1] thì anh đã nhìn thấy bức tường gối khổng lồ mà cô xếp ở ngay giữa giường. “Em không nghĩ như thế hơi trẻ con sao?”
[1] Armageddon: nơi chiến đấu quyết liệt giữa cái thiện và cái ác (theo Kinh Thánh).
Cô kéo ánh mắt ra khỏi Khu vườn Khoái lạc Trần gian của anh. “Cứ ở yên bên phần giường của anh đi, sáng mai tôi sẽ xin lỗi.”
“Nếu em nghĩ tôi sẽ để ông ta thấy em trẻ con thế nào thì em sai rồi.” Anh thì thào để tránh đánh thức vị khách không mời.
“Tôi sẽ dậy sớm dọn đi,” cô nói, trong đầu nghĩ đến một trăm đô.
“Giống như sáng qua ấy à?”
Có thật là anh mới chỉ thò tay vào quần cô sáng qua thôi không? Anh tắt công tắc chiếc đèn bàn hình củ gừng màu trắng tróc vảy mà April đem từ nhà nhỏ sang. Ánh trăng tràn vào trong phòng, sơn lên người anh những mảng sáng tối. Khi anh đến gần giường, cô tự nhắc mình rằng anh là một tay chơi, và với anh đây là một trò chơi. Bằng cách nói không, cô đã vẫy cờ xanh tuyên chiến.
“Em đâu có hấp dẫn đến nỗi không cưỡng lại được.” Anh lật chăn ra trèo vào. “Em biết tôi nghĩ gì không?” Anh chống người trên khuỷu tay gườm gườm cô qua bức tường gối. “Tôi nghĩ em sợ chính bản thân mình. Em sợ mình sẽ không cưỡng được mà chạm vào tôi.”
Anh muốn vào thế vờn nhau. Nhưng có cảm giác giai đoạn vờn nhau của họ giống như bước dạo đầu, và cô phải nuốt lại từng câu đáp trả đanh đá nảy ra trong đầu.
Anh nằm xuống... và rồi lại lồng lên ngay. “Việc gì tôi phải chịu đựng chuyện này chứ!” Tay anh quét ngang, gối bay tung téo, và bức tường của cô sụp đổ.
“Chờ đã!” Cô ngồi dậy để rồi toàn bộ trọng lượng của anh ghì cô xuống đệm trở lại. Cô chuẩn bị tinh thần cho một đòn tấn công, nhưng lẽ ra cô nên biết rõ hơn. Miệng anh nhẹ nhàng đưa vào miệng cô, và lần thứ hai trong ngày, anh bắt đầu vờn môi cô.
Cô quyết định để anh hôn cô một lát - anh hôn quá giỏi - nhứng chỉ vài phút thôi.
Tay anh luồn vào trong áo phông của cô, và ngón cái tìm được núm vú. Cô nếm thấy mùi thuốc đánh răng và mùi tội lỗi. Hơi nóng bắt đầu lan khắp người cô. Thứ đàn ông của anh chọc vào chân cô.
Một trò chơi. Đây chỉ là một trò chơi.
Anh cúi đầu xuống và bắt đầu mút núm vú của cô qua lớp áo. Miễn là cô còn mặc quần áo... Anh trêu đùa cô qua lớp cotton nóng ẩm, rồi tay anh ấn vào lớp vải giữa hai đùi cô. Đầu gối cô từ từ tách ra. Anh đùa nghịch và ve vãn, nghĩ rằng toàn bộ thời gian trên đời là của họ. Nhưng anh đùa quá lâu. Đầu cô ngả ra sau. Ánh trăng lung linh mờ ảo và rồi vỡ ra thành hàng ngàn tia bàng bạc. Qua tiếng kêu nghèn nghẹt không nén nổi của mình, cô nghe thấy một tiếng rên rỉ khe khẽ đáp lại và cảm thấy anh rùng mình cùng cô. Chỉ đến khi đã trấn tĩnh trở lại, cô mới nhận thấy có thứ gì đó ẩm ướt trên chân mình.
Thốt lên một tiếng nguyền rủa, anh lăn người khỏi cô, quăng mình ra khỏi giường và biến vào trong phòng tắm. Cô nằm đó - thỏa mãn, tức giận, cảm thấy mình sa đọa. Sức mạnh ý chí của cô thế là thôi.
Cuối cùng anh cũng xuất hiện từ phòng tắm. Không mặc gì trên người. Tiếng càu nhàu khe khẽ của anh vang qua phòng. “Đừng có nói lời nào. Tôi nghiêm túc đấy. Đây là chuyện nhục nhã nhất đời từng xảy đến với tôi kể từ khi mười lăm.”
Cô chờ đến khi anh nằm xuống rồi mới chống đầu lên khuỷu tay nhìn xuống anh. “Này, Vua Tốc độ...” cô chồm tới trước rồi đặt phớt lên môi anh một nụ hôn với vẻ thờ ơ để cho anh biết là sự đụng chạm vừa rồi giữa họ chẳng có ý nghĩa gì với cô cả. “Anh nợ tôi một trăm đô nữa đấy.”
Lũ chim đánh thức cô dậy vào sáng hôm sau. Cô nằm ngủ cách xa anh nhất có thể để đề phòng bất kỳ sự ấm cúng nào lúc nửa đêm, còn chân cô vắt vẻo qua thành giường. Cô lẻn ra khỏi giường mà không làm anh thức dậy. Da anh trông như vàng trên tấm ga trải giường trắng muốt, và một vạt lông nhạt màu mọc giữa hai vầng ngực vạm vỡ. Cô nhìn cái lỗ bé xíu trên dái tai anh và nhớ lại mấy cái đầu lâu bạc mà Jack đã đeo. Chẳng khó khăn gì khi hình dung ra Dean cũng làm giống thế. Ánh mắt cô hạ xuống thấp hơn và dừng lại ở phần nhô lên bên dưới khăn trải giường. Tất cả có thể là của cô... nếu cô chỉ cần bỏ lại lý trí sau lưng.
Anh vẫn không cựa quậy khi cô đi vào nhà tắm. Cô để vòi hoa sen phun thẳng vào mặt cho tỉnh táo ra. Hôm nay là một ngày mới, và miễn là cô không quan trọng hóa sự kiện tương đối vô hại tối qua thì anh chẳng thể ghi bất cứ điểm nào trên cái bảng tỉ số mà anh đang mang theo trong đầu đó. Đúng là cô vẫn chưa có việc làm, nhưng cô có một thứ để thương lượng tạm thời cho đến khi tìm được việc. Anh muốn giữ cô ở lại trang trại này, đứng chắn giữa anh và những người đã xâm nhập vào thế giới của anh.
Trong lúc lau khô người, cô nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm ở hành lang. Khi cô bước ra thì giường đã không còn ai. Cô nhanh chóng lấy một cái áo phông đen không tay từ trong túi đồ cùng một chiếc quần jean lửng ngang đùi. Cô cảm thấy cồm cộm trong túi và phát hiện ra chỗ mascara cùng son dưỡng đã mất trước đó. Cô dùng cả hai thứ, nhưng chỉ bởi có khả năng lớn là cô sẽ gặp Jack Patriot trước khi ông rời khỏi đây để về Nashville.
Trên đường xuống tầng dưới, cô ngửi thấy mùi cà phê, và khi bước vào trong bếp, cô thấy chính Jack Điên đang ngồi ở bàn, nhấm nháp cà phê trong một cái chén sứ màu trắng tô điểm những quả anh đào. Cảm giác váng vất đã khiến cô câm nín lúc gặp ông tối qua lúc này lại tấn công cô.
Ông vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, cùng với đám râu lởm chởm kiểu rocker. Mái tóc điểm bạc chỉ làm ông gợi cảm hơn. Ông quan sát cô bằng đôi mắt sụp mí quyến rũ quen thuộc mà cô vẫn nhớ kỹ từ hàng tá bìa album. “Chào cháu.”
Bằng cách nào đó cô đã có thể khò khè phát ra tiếng, “Ch... chào bác.”
“Cháu là Blue?”
“B... Bailey. B... Blue Bailey.”
“Nghe như một bài hát cũ nhỉ.”
Cô biết ý ông là gì, nhưng mặt cô cứ đơ ra, ông bèn giải thích. “Won’t You Come Home, Bill Bailey?[2] Chắc tại cháu còn trẻ quá. April bảo tôi là cháu và Dean sắp kết hôn.” Ông không giấu hẳn vẻ tò mò. Cô tự hỏi liệu ông có nhìn trong lúc họ ngủ không hay Dean đã lãng phí mất hai trăm đô. “Hai đứa đã chọn ngày chưa?” ông hỏi.
[2] Bài hát “Won’t You Come Home, Bill Bailey?” nổi tiếng của Hughie Cannon - một nhà soạn nhạc người Mỹ - phát hành năm 1902 và sau này được rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng hát lại.
“Vẫn chưa ạ.” Giọng cô the thé như chuột Minnie.
Cuộc điều tra lạnh lùng vẫn tiếp tục. “Hai đứa gặp nhau thế nào?”
“Lúc đó cháu, ừm, làm... công việc quảng cáo cho một xưởng gỗ.”
Từng giây trôi qua. Đến lúc nhận ra mình đang nhìn chằm chằm, cô loạng choạng đi về phía mấy cái túi thực phẩm trong phòng để thức ăn. “Cháu sẽ nướng bánh kếp. Làm! Cháu sẽ làm bánh kếp.”
“Được thôi.”
Cô đã có những giấc mơ ướt át của tuổi dậy thì về người đàn ông này. Trong khi các bạn học của cô tranh cãi xem ai sẽ chiếm được Kirk Cameron, thì cô lại tưởng tượng mình sẽ mất trinh với bố của Dean. Ặc. Ọe.
Thế nhưng...
Bước ra khỏi phòng để đồ ăn cùng với nguyên liệu làm bánh kếp, cô lại lén liếc nhìn ông. Dù có làn da màu ô liu nhưng ông vẫn xanh xao, như thể gần đây ông không ra ngoài đủ nhiều. Ngay cả như vậy, ông vẫn toát ra sức hút giới tính giống như con trai mình, nhưng sức cám dỗ từ Jack có cảm giác an toàn hơn nhiều. Trong lúc mở hộp ra, cô nhắc nhở bản thân hôm nay phải hành Dean cho ra trò.
Cô tập trung trộn các nguyên liệu sao cho không bị loạn tỉ lệ từng loại. Thường thì cô hay làm bánh kếp từ hỗn hợp không cần đong đếm, nhưng sáng nay không phải là lúc cố làm điều đó. Jack thấy tội nghiệp cô nên không hỏi thêm gì nữa. Cô vừa đổ mẻ đầu tiên lên cái vỉ bánh mới thì Dean thư thả bước vào, phong cách bù xù toàn tập, cái cằm cầu thủ cũng lởm chởm như cái cằm rocker của ông bố. Có lẽ đó là di truyền. Vô số nếp nhăn làm nhàu cái áo phông màu tím nhạt của anh, và chiếc quần soóc kaki trễ xuống trên hông đúng chính xác vị trí. Anh chẳng buồn nhìn Jack. Thay vào đó, ánh mắt anh nhìn cô từ đầu đến chân trước khi yên vị trên mặt cô. “Trang điểm à? Có chuyện gì xảy ra thế? Trông em gần như phụ nữ.”
“Cám ơn. Trông anh gần như đàn ông đích thực.”
Phía sau họ, Jack cười khùng khục. Ôi-Chúa-ơi, cô đã làm Jack Patriot bật cười.
Dean cúi xuống hôn cô - thật lâu, không sốt sắng và quá chủ tâm khiến cô gần như không thể cho phép mình rộn ràng về chuyện đó. Đây là động thái mở màn của anh trong một trò chơi khác, trò mà anh chơi với nhị vị phụ huynh mình căm ghét. Anh đang đóng dấu cô là đồng đội của mình để Jack biết rằng giờ đang là thế hai chọi một.
Chỉ sau khi rời cô, anh mới tỏ vẻ nhận ra sự có mặt của bố bằng cách gật đầu cộc lốc. Jack gật chào lại và nghiêng đầu về phía cửa sổ ở góc ngồi ăn. “Nơi này khá thật. Bố chưa bao giờ hình dung anh lại là nông dân.”
Thấy Dean chẳng buồn đáp lại, Blue bèn phá vỡ sự im lặng căng thẳng. “Mẻ bánh đầu tiên sắp xong rồi đây. Dean này, anh thử tìm xem có thấy nước ngọt trong mấy cái túi trong phòng để đồ ăn không. À mà lấy ít bơ nữa nhé.”
“Rất sẵn lòng, em yêu.” Anh lại đặt lên trán cô một nụ hôn chiến thuật. Khi lấy mấy cái đĩa ra, cô tự hỏi liệu cuộc đời mình còn có thể kỳ quái hơn được không. Khoản tiết kiệm cả đời cô đã bị chuyển giao sang một băng du kích ở Nam Mỹ, cô có vụ đính hôn giả với một cầu thủ bóng bầu dục nổi tiếng, cô không có nhà cũng chẳng có việc làm, và cô đang làm đồ ăn sáng cho Jack Patriot Điên.
Khi Dean ra khỏi phòng chứa đồ ăn, Jack ra hiệu về phía Blue. “Nhẫn đính hôn đâu?”
“Cô ấy ghét cái đầu tiên tôi mua cho cô ấy,” Dean nói. “Đá bé quá.” Anh còn dám véo cằm cô nữa chứ. “Em yêu của anh phải có thứ tốt nhất chứ.”
Cô ngâm nga giai điệu nhạc nền của phim Vua Tốc độ.
Bằng cách tránh nhìn Jack, cô đã có thể chuyển bánh cho ông mà không đổ hết vào lòng ông. Dean ăn đứng, hông tựa vào quầy. Anh vừa ăn vừa nói chuyện với cô, nhưng đảm bảo thi thoảng vẫn nói chuyện trực tiếp với Jack để không bị nghi ngờ là mình đang phớt lờ ông. Bản thân cô đã thực hành chiến thuật này quá thường xuyên nên nhận ra ngay. Đừng để bất kỳ ai thấy sự tổn thương. Cô không thích mình hiểu anh đến thế.
Vì không thể tưởng tượng chuyện mình sẽ ăn bánh kếp khi ngồi đối diện với Jack Patriot, cô cũng ăn đứng luôn. Cửa sau bật mở, và April bước vào. Bà mặc quần kaki, áo màu đỏ có nơ buộc và đôi xăng đan sọc màu cầu vồng. Riley theo sau, mái tóc nâu ẩm ướt chẻ ngôi giữa và ghim ngược ra sau bằng hàng loạt ghim màu xanh óng ánh mà hẳn là April đã chuẩn bị cho. Với mái tóc thuần hơn một chút, đôi mắt nâu xinh đẹp đã dễ nhận thấy hơn. Con bé đã thay cái áo phông FOXY của ngày hôm qua sang một cái màu đen cũng chật chẳng kém với hình đôi môi đỏ choét trề ra ở trước ngực. Dean quay người đi thẳng vào trong phòng để đồ ăn. Khi nhìn thấy bố, Riley chết đứng ngay tại chỗ.
Jack đứng dậy, nhưng đã đứng lên rồi, dường như ông lại chẳng biết làm gì tiếp theo. Ông đành nói điều hiển nhiên. “Con đây rồi.”
Riley cạy một mảnh xước trên lớp sơn móng tay.
“Cháu đã làm bánh kếp đấy,” Blue tươi cười nói.
April tránh nhìn cả Jack lẫn cậu con trai. “Bọn cô đã ăn ngũ cốc ở ngoài nhà nhỏ rồi.”
“Bố hy vọng con đã cảm ơn bác April,” người đàn ông từng có lần đá bay một cái trống qua sân khấu và bảo với một tay cảnh sát là hãy về nhà mà thủ dâm lên tiếng.
Dean ra khỏi phòng để đồ ăn, trên tay là một bình bơ lạc không cần đến. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh cùng ở trong một phòng với cả bố lẫn mẹ. Anh im lặng đứng lạnh lùng. Dù anh chẳng cần sự bảo vệ của bất kỳ ai nhưng cô vẫn đến quàng tay quanh eo anh.
Jack thò tay vào túi. “Bố sẽ gọi Frankie đến đón chúng ta.”
“Con không muốn đi,” Riley lầm bầm. Và rồi, khi ông lôi điện thoại ra, “Con... con không đi đâu.”
Jack ngẩng đầu lên. “Con đang nói gì thế? Con đã bỏ học mất một tuần rồi. Giờ phải quay về thôi.”
Con bé hất cằm lên. “Tuần tới là bắt đầu nghỉ hè, và con đã làm xong bài rồi. Ava đang cầm.”
Rõ ràng ông đã quên mất, nhưng ông cố lấp liếm. “Dì Gayle đang chờ con về. Dì ấy đã sắp xếp cho con và em họ con đi trại hè trong hai tuần nữa.”
“Con không muốn đi trại hè! Chuyện đó ngớ ngẩn lắm, rồi Trinity sẽ xui mọi người trêu chọc con.” Nó buông cái áo khoác hồng và ba lô xuống. Những vết đỏ nổi lên trên má nó. “Nếu bố ép con, con sẽ... con sẽ lại bỏ trốn lần nữa. Và con biết cách bỏ trốn đấy.”
Pha nổi loạn của Riley làm ông sửng sốt, nhưng Blue thì không ngạc nhiên. Đây chính là đứa nhỏ đã xoay xở đi từ Nashville đến trang trại của ông anh trai giữa đêm hôm khuya khoắt. Cơ bắp của Dean đã gồng lên dưới chiếc áo phông. Blue xoa tay lên lưng anh.
Jack nắm điện thoại trong tay. “Nghe này Riley, bố hiểu thời gian này thật khó khăn với con, nhưng mọi chuyện sẽ khá hơn thôi.”
“Như thế nào?”
Ông không nghĩ ra được gì, nhưng vẫn nỗ lực hết sức. “Thời gian sẽ khiến mọi thứ khá hơn. Sau một thời gian chuyện này sẽ không còn quá đau đớn nữa. Bố biết con yêu mẹ, và...”
“Con không yêu mẹ! Riley kêu lên. “Mẹ nghĩ con xấu xí và ngu ngốc, và người duy nhất mẹ thích là Trinity.”
“Không phải thế,” Jack nói. “Mẹ yêu con rất nhiều.”
“Sao bố biết?”
Ông ấp úng. “Bố... bố biết, thế thôi. Giờ bố không muốn nghe thêm nữa. Con đã gây đủ rắc rối rồi, và con làm theo những gì bố bảo đi.”
“Con không nghe đâu.” Mắt ráo hoảnh giận dữ, con bé siết chặt nắm tay. “Con sẽ tự tử nếu bố bắt con quay về! Con sẽ làm thế! Con biết cách. Con có thể tìm ra thuốc của mẹ. Và cả dì Gayle nữa. Con sẽ uống hết chỗ đó. Và... và con sẽ tự cắt cổ tay như chị cả nhà Mackenzie. Và rồi con sẽ chết!”
Jack Điên rõ ràng đang run. Dean đã trắng bệch, còn April kéo kéo đám nhẫn bạc. Riley bắt đầu khóc òa lên lao về phía bà. “Cháu xin bác, bác April! Cháu xin bác, hãy để cháu ở với bác.” Tay April vô thức ôm con bé.
“April không thể chăm sóc con,” Jack cộc cằn. “Bác ấy có việc phải làm.”
Nước mắt lăn dài trên má con bé. Nó đang nhìn chằm chằm vào cái nơ cổ trên áo của April, nhưng lại nói với bố nó. “Vậy thì bố ở lại đi. Bố ở lại chăm sóc con đi.”
“Bố không thể làm thế.”
“Tại sao không? Bố có thể ở lại khoảng hai tuần thôi.” Tỏ ra dũng cảm hơn so với tuổi của mình, con bé nhìn April bằng đôi mắt van lơn. “Như thế sẽ không sao, phải không bác April? Nếu bố ở lại đây hai tuần ấy?” Nó dợm bước về phía Jack. “Bố không có lịch gì cho đến tận tháng Chín. Con nghe bố bảo bố cần trốn đi đâu đó để có thể sáng tác vài bài hát mới. Bố có thể trốn đến đây. Hoặc ở ngoài nhà nhỏ. Nhà nhỏ của bác April vô cùng yên tĩnh. Bố có thể viết bài hát mới ở đó.”
“Đó không phải nhà của bác, Riley,” April nhẹ nhàng nói. “Đó là nhà Dean. Cả ngôi nhà này cũng vậy.”
Cằm Riley run rẩy. Nó dứt ánh mắt khỏi April và tập trung vào ngực Dean. Blue cảm thấy da anh cháy bừng bừng qua lớp áo phông.
“Em biết là mình béo ị và nhiều thứ khác,” Riley lí nhí. “Và em biết anh không thích em, nhưng em sẽ yên lặng, cả bố cũng sẽ thế.” Con bé nâng ánh mắt đau đớn nhìn thẳng vào mắt Dean. “Bố chẳng để ý đến ai khác mỗi khi viết bài hát. Bố sẽ không làm phiền anh hay gì đâu. Và thậm chí em sẽ giúp việc. Như, em có thể... em có thể quét dọn và rửa chén bát.” Dean đứng như hóa đá khi nước mắt làm nghẹn những lời tiếp theo của Riley. “Hay... nếu anh... nếu anh cần có người ném bóng để luyện tập hay gì đó... em cũng có thể cố gắng.”
Dean nhắm mắt lại. Anh dường như không thở nổi. Jack mở điện thoại ra. “Bố không muốn nghe thêm nữa. Con sẽ đi với bố.”
“Không, con không đi đâu.”
Dean vùng ra khỏi Blue, giọng anh lạc đi như tảng băng vỡ vụn. “Ông không thể cho con bé hai tuần chết giẫm trong cái kế hoạch to lớn, bận rộn của mình sao?”
Riley sững người lại. Đầu April từ từ ngẩng lên. Jack không động đậy.
“Mẹ nó vừa mới qua đời, vì Chúa! Con bé cần ông. Hay ông sẽ lại bỏ chạy khỏi nó nữa?” nhận ra mình vừa nói gì, Dean liền sải bước nhanh về phía cửa. Ô cửa sổ phía trên bồn rửa rung lên khi anh sập cửa sau lưng.
Mắt Riley mở lớn. “Thật chứ? Con có thể ở lại chứ? Bố sẽ ở lại đây với con chứ?”
“Đầu tiên, chúng ta sẽ quay lại Nashville để lấy đồ đạc. Và con phải hứa với bố là con sẽ không bao giờ tìm cách trốn nữa.”
“Con hứa!”
“Thứ Hai chúng ta sẽ quay lại đây. Và tốt hơn hết con nên giữ lời hứa, vì nếu con cố làm điều gì như thế này lần nữa, bố sẽ chuyển con đến trường học ở châu Âu, một nơi không dễ dàng gì bỏ trốn đâu. Bố nghiêm túc đấy, Riley.”
“Con sẽ không làm thế! Con hứa!”
Jack nhét điện thoại lại vào túi. Riley nhìn xung quanh gian bếp như thể mới thấy nơi này lần đầu tiên. April đến bên Blue. “Ra xem nó có sao không,” bà khẽ nói.